Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 685 - Ngoại truyện 3




[Trời ơi, nó run rẩy che mắt.]
[Những sinh vật trên đảo của cô đáng yêu quá, cho dì âu yếm một cái.]
[Từ tần suất run của hậu thân, run 5 lần rồi nghỉ 2 giây rồi lại run tiếp một lần, đó không phải là 521 sao! Nó thích tôi, làm ơn gửi nó về nhà tôi.]
Lâm Thiên Du biết Sư Tử Biển sẽ sợ Gấu Bắc Cực, nhất là con non này.
Nhưng không ngờ, phản ứng đầu tiên của nó khi thấy Gấu Bắc Cực đến gần không phải quay đầu chạy, mà là nằm sấp xuống bịt tai trộm chuông, cố gắng che mắt để Gấu Bắc Cực không thấy.
Lâm Thiên Du bị nó làm bật cười, xuống tay vuốt lông Sư Tử Biển nhỏ, sinh vật nhỏ run rẩy trong lòng bàn tay cô, run đến mức tạo ra nhịp điệu.
Nếu thực sự gặp thiên địch, nó chỉ có thể làm mồi thôi.
"Gia đình cậu đâu rồi?" Lâm Thiên Du chạm vào đầu nó, "Nửa đêm chạy ra ngoài một mình à?"
Sư Tử Biển nhỏ không ngẩng đầu, chân trước run không che hết mắt, nó liếc trộm, thấy Gấu Bắc Cực càng lúc càng gần, Sư Tử Biển cúi đầu thấp hơn.
Chỉ cần Sư Tử Biển biết đào hang, giờ phải đào một cái rồi chui xuống rồi.
Phong Tĩnh Dã chạy tới hỏi: "Có chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì à?"
"Ừm!" Gấu Bắc Cực từ phía sau đẩy người sang một bên, tiến lên ngửi.
"Không sao, tôi không bị thương. Chỉ vấp có một chút." Lâm Thiên Du điều chỉnh tư thế ngồi, vỗ vỗ mắt cá chân, ra hiệu Tuyết Đoàn bình tĩnh, rồi chọc vào gáy Sư Tử Biển: "Có một con Sư Tử Biển ở đây."
Vừa nói câu đó, Lâm Thiên Du rõ ràng cảm nhận được con Sư Tử Biển nhỏ run rẩy kia ngừng run.
Sư Tử Biển gắng sức giơ chân trước lên, cố gắng đẩy tay đang phá phách trên đầu nó ra, động tác vụng về, lại ở vị trí cao nên nó đẩy lung tung hai lần mới đẩy được tay cô ra.
Làm xong động tác đó, nó lại bò trở lại nằm im, tiếp tục run rẩy.
"Ha ha." Lâm Thiên Du vuốt lại lớp lông trên đầu nó: "Thật đáng yêu."
Có cảm giác cố làm bản thân trông thông minh hơn, nhưng thực chất ngây thơ sơ đẳng.
Lâm Thiên Du nói: "Chỉ không biết bố mẹ nó ở đâu."
Phong Tĩnh Dã né qua Gấu Bắc Cực, đứng sang bên kia Lâm Thiên Du, đưa luôn kính bảo hộ và găng tay cho cô.
"Trong túi anh à, em tưởng mất cái găng tay rồi chứ."
Lâm Thiên Du cảm ơn, đeo găng tay trước, tay không găng vẫn cất trong túi lấy ấm, nhưng sờ nhiều sinh vật quá nên cứ duỗi ra ngoài, đầu ngón tay đỏ ửng.
Đeo găng tay xong vẫn chưa ấm lại ngay.
Lâm Thiên Du xoa nút găng tay, hỏi: "Các anh có thấy đàn Sư Tử Biển không?"
Với khả năng tự cứu kém như này, bỏ nó ở đây không lo, không có Sư Tử Biển trưởng thành bảo vệ nó sẽ chết mất.
Tính tình Sư Tử Biển ôn hòa, trên bờ có thể tụ tập cả ngàn con, dưới biển thường là đàn nhỏ 10 con, trên đảo không thể nhiều như vậy nhưng chỉ một mình con non cũng kỳ lạ.
"Gầm!"
Gấu Bắc Cực đột nhiên gầm lên, sau đó lao thẳng về phía mảnh tuyết phía sau chưa từng đặt chân tới.
Vừa mới tuyết rơi, vết chân động vật không rõ ràng ban đầu giờ bị tuyết che phủ, bề mặt tuyết phẳng lì không dấu vết.
Gấu Bắc Cực chạy lên, để lại một chuỗi dấu chân rồi biến mất sau góc.
Kế tiếp, tiếng kêu hoảng hốt của Sư Tử Biển vang lên.
"A!"
"A a!"
Một đàn Sư Tử Biển từ góc đó chạy ra, thẳng hướng ra biển, khi thấy người đứng chặn trước mặt thì dừng lại.
Có cảm giác bị kẹp giữa hai bên.
Gấu Bắc Cực hung hăng lao tới, nhưng sau khi Sư Tử Biển chạy ra lại không có ý định đuổi theo, lững thững đi sau.
Sau giây phút suy nghĩ, đàn Sư Tử Biển không hề bàn bạc đồng loạt chọn cách tiếp tục lao về phía trước, dù sao Sư Tử Biển đông hơn, luôn có cơ hội chạy ra biển.
Có lẽ nghĩ như vậy, tốc độ Sư Tử Biển chạy nhanh như đua, hai chân trước vẫy nhanh tới mức mắt khó nhìn rõ.
"Đợi một chút." Sau giây lát ngỡ ngàng, Lâm Thiên Du nhanh chóng bình tĩnh lại, nhấc Sư Tử Biển run rẩy dưới đất lên, lắc lắc hai chân trước nó: "Chúng tôi không có ý xấu, tôi chỉ muốn đưa con non về thôi."
Một câu nói của Lâm Thiên Du khiến đàn Sư Tử Biển đang lao xuống biển đều dừng bước.
Một lúc, không biết phải bất ngờ vì con người có thể nói những lời chúng hiểu được, hay phải suy nghĩ xem thật sự chỉ muốn đưa con non về hay giả vờ.
Bởi vì... sao lại có chuyện đưa con non rồi cho Gấu Bắc Cực đuổi chứ!
Đàn Sư Tử Biển đông đúc, tốc độ giảm xuống.
Ánh mắt những con Sư Tử Biển nhìn Lâm Thiên Du đều kỳ lạ.
[Được rồi, làm thế này à, tôi hiểu rồi.]
[Ý tốt thôi, nhưng tốt nhất đừng có ý đó đã.]
[Haha, tôi nhìn nhầm hay thật sự có Sư Tử Biển đang trợn trắng mắt thì phải.]
Lâm Thiên Du ho nhẹ, Gấu Bắc Cực đuổi đàn Sư Tử Biển ra ngoài là chuyện ngoài dự đoán, dù sao kết quả cuối cùng vẫn tốt.
Cô đặt Sư Tử Biển nhỏ xuống, thấy đồng loại, thân Sư Tử Biển nhỏ vừa chạm đất đã như tên bay, chỉ cần biết bay là đã cất cánh, vỗ vỗ thân lao vào đàn Sư Tử Biển.
Có vẻ, phía sau góc tuyết là nơi đàn Sư Tử Biển nghỉ ngơi.
Có lẽ Sư Tử Biển con nửa đêm không ngủ, nghe thấy động tĩnh bên ngoài bèn lén lút chạy ra ngoài xem.
Tuyết Đoàn cũng săn Sư Tử Biển, nhưng bây giờ nó không đói, né qua Sư Tử Biển chặn đường, chạy vài bước đến bên Lâm Thiên Du, cắn lấy tay áo cô lắc lắc, "Ừm..."
Về nhà...

Bạn cần đăng nhập để bình luận