Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 367 - Khi quay đi, Lâm Thiên Du nghe thấy một tiếng meo nhỏ (6)




【Rõ độc đáo đấy, cây làm quà mà tôi từng thấy chỉ có cây phát tài thôi, không ngờ còn có quà là cây cho trái rừng nữa.】
【Tại sao tôi chưa thấy loại trái này, trông mềm mềm có vẻ rất ngon.】
【Haha cái gì vậy, tôi thấy cây này lại liên tưởng tới cảnh voi nhổ cây bằng vòi, mạnh mẽ quá.】
【Chỉ có mình tôi muốn xem voi nhổ cây thôi à? Đạo diễn à, nhớ sắp xếp cảnh quay nha.】
Lâm Thiên Du đứng dậy, định đi lấy thùng trong chỗ trú ẩn, hái trái rừng trước, loại này dễ hỏng.
Nhưng vừa mới bước ra, dường như cô đạp phải cái gì đó, rõ ràng không phải cỏ.
Cô dừng lại, chiếu ánh sáng yếu từ đồng hồ về phía trước, phát hiện cạnh cây vú nàng lớn, còn có một cây nhỏ hơn khá nhiều.
Đều là cây vú nàng, chỉ là một to một nhỏ thôi.
“Cái này đừng bảo là... voi con nhổ à?” So với cây lớn, cây nhỏ này gẫy khá nhiều nhánh, rõ ràng kỹ năng nhổ cây của voi con kém kinh nghiệm hơn voi lớn nhiều, nhưng với kích thước nhỏ thế này, nhổ nổi cây cũng khá tốt rồi.
Lâm Thiên Du kiểm tra rễ cây, loại cây quả này mọc ở đất tương đối mềm, khi nhổ chỉ cần đào rộng phần rìa đất, lay nghiêng tới lui là có thể rút ra được.
Vì thế, phần gốc rễ của hai cây vú nàng nhổ do voi lớn và voi con nhổ ra vẫn khá nguyên vẹn.
Lông thì dài quá không rút ra được, nhưng nhìn tình trạng rễ, nếu trồng lại có lẽ cây vẫn phục hồi được.
Lâm Thiên Du quay đầu gọi: “Sói nhỏ, giúp tôi tìm một tảng đá hơi mỏng.”
“Gầm...” Bóng dáng của sói lờ mờ dưới ánh lửa không xa.
Ngựa vằn đứng bên suối, dường như giờ mới yên tâm, ý thức được có lẽ sẽ tạm thời không gặp voi nữa, nên thả lỏng, cúi xuống ăn cỏ.
Sau chỗ trú ẩn sẽ chuyển nhà gỗ tới, Lâm Thiên Du định trồng cây vú nàng ở đó.
Cách xa nhà gỗ một chút sẽ tránh hiệu quả việc rễ cây vú nàng mọc lan tới nhà cô.
“Gầm!” Sói cắp đá trong miệng, ngẩng đầu đưa cho Lâm Thiên Du.
“Ngoan thật. Cảm ơn sói nhỏ.” Lâm Thiên Du vuốt đá, tìm cạnh tương đối bằng, trước tiên vạch vị trí dưới đất, rồi dùng viên đá xới tung đất lên, cuối cùng đào đất ra ngoài.
Sói nghiêng đầu, thấy cô bắt đầu đào đất, tự đứng một bên giúp xúc đất.
Móng vuốt cào nhanh từng nhát, chẳng mấy chốc đã đào được cái hố nhỏ.
Chăm chú đào đến nỗi không biết lúc nào đầu cũng chôn vào, khi ngẩng lên, mũi đầy đất.
Lâm Thiên Du đứng gần sói, ánh sáng yếu từ đồng hồ giúp cô thấy rõ đống đất nhỏ trên mũi, cô nhếch mép cười, vẫy tay, uốn ngón tay lau sạch chút đất đó.
Đào thêm hai cái hố nữa, vừa sâu lại vừa rộng, Lâm Thiên Du vỗ tay đánh bay bụi, “Được rồi, như vậy là được.”
Tiếp theo là khiêng cây vào, Lâm Thiên Du nói: “Sói nhỏ giúp tôi đắp đất vào.”
“Gầm!”
Xem hai cây này có thể sống sót hay không, phụ thuộc vào số phận bây giờ.
Hố đào lung tung, cũng chẳng tính toán gì chuyên nghiệp, chỉ là đào hố rồi cho cây vào thôi.
Các loại cây rừng hoang dã thường có sức sống mãnh liệt.
Lâm Thiên Du đặt cây vào, sói cố gắng cào tung đất, xoay vòng đẩy đất vào hố.
Đất thừa cũng đắp thành đống quanh gốc cây, Lâm Thiên Du dẫm hai bước, “Xong.”
“À húuuu!”
Xong!
Nghe sói hoang nói lại một cách nghiêm túc, khóe miệng Lâm Thiên Du hơi nhếch lên, cầm khăn lau mới, “Đi Sói nhỏ, tôi lau chân cho.”
Khăn ướt nở ra, Lâm Thiên Du nhẹ nhàng bóp mấy cái để lại chút nước, lau chân cho sói.
Không chỉ chân, mặt và toàn thân cũng lau sạch sẽ, cuối cùng mới tới chân.
Tách bệt bàn chân ra, ngay cả bên trong cũng lau cẩn thận từng li từng tí.
“Gầm...”
“Gầm à?” Lâm Thiên Du lau chân sói xong, cúi xuống hôn nhẹ đầu nhung nhúc của nó, “Được rồi, đi ăn cơm.”
Sò đã chín, moi ra chỉ ăn phần thịt trên, phần nội tạng dưới thu gom lại vứt đi.
Cá ngừ vẫn còn rất nhiều, con to như vậy, Lâm Thiên Du không thể ăn hết một lúc, chỉ có thể tìm nơi mát mẻ cất đi trước.
Nhà gỗ dang dở là sự lựa chọn không tồi.
Vừa cất cá ngừ xong, xoay người lại, Lâm Thiên Du đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu nhỏ của mèo.
"Meo..."
Rất nhẹ, nghe như tiếng mèo nhưng không giống.
Cảm giác như là tiếng kêu của con vật non.

Bạn cần đăng nhập để bình luận