Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 306 - "Đại Quýt thật chu đáo!" (7)




"Á!"
"Ừm ừm ừm!"
Tiếng kêu thảm thiết của gấu con khiến tay Lâm Thiên Du dừng lại.
Kêu quá đau đớn, không kịp kiểm tra cửa, Lâm Thiên Du quay người chạy về hướng phát ra âm thanh.
Gấu trúc ngửi ngửi, bình thản ăn tre của mình, mệt thì đặt xuống, đổi qua ăn táo.
Chẳng hề có cảm giác căng thẳng khi lãnh địa bị quái vật lạ xâm chiếm.
Thiết bị livestream tuy bị điều chỉnh sang quay gấu, nhưng Lâm Thiên Du ra khỏi phạm vi, camera sẽ tự động chuyển đối tượng theo dõi, rồi đuổi theo cô.
Khi Lâm Thiên Du chạy tới, cảnh tượng cô nhìn thấy là hai chú gấu con đối mặt với một con hổ lớn.
Tuy gấu con nhỏ, nhưng khí thế không hề kém, giơ cao hai chân trước, kêu 'á á' để thị uy trước hổ.
Chỉ là...
Lâm Thiên Du nhìn bàn chân của hổ lớn hơn cả hai chú gấu con và nhướn mày.
Nếu con hổ này không phải cô quen biết, biết Đại Quýtt không hại động vật nhỏ, giờ phút này cô đã hoảng hốt lao tới ôm hai chú gấu con đi rồi.
Chênh lệch về kích thước quá lớn, gấu con lại là loài yếu ớt, quả chuối mềm của giới động vật.
Dù vậy, Lâm Thiên Du vẫn vội vã chạy hai bước tới, định ôm hai chú gấu con lên trước.
Chúng sợ đến nỗi chân cũng run lập cập.
Tiếng bước chân làm hai chú gấu con đang căng thẳng giật mình.
Dương Dương nhìn chằm chằm vào con hổ, rồi liếc nhìn Lâm Thiên Du đang chạy tới, mắt mở to.
Có vẻ không hiểu tại sao lúc nguy hiểm như thế này Lâm Thiên Du lại chạy tới.
Nhưng nó vẫn run rẩy bước sang hai bên, lùi về phía sau, ra vẻ che chở trước mặt Lâm Thiên Du.
Rõ ràng bản thân cũng sợ run cầm cập, vẫn cố chắn trước mặt cô.
Noãn Noãn tóc mao dựng đứng, hét về phía con hổ: "Á!"
Đó là âm thanh thách thức, Noãn Noãn đã sẵn sàng, chờ hổ tức giận, nó sẽ quay đầu chạy. Nhưng không ngờ hổ không có phản ứng gì, Noãn Noãn cũng không biết phải làm sao.
【Ôi trời ơi, Dương Dương dễ thương quá!】
【Noãn Noãn cũng rất tốt, cố ý kêu lên để lôi sự chú ý của Đại Quýt, muốn Đại Quýt đuổi nó.】
【Hai chú gấu con này quá tốt rồi, tôi thực sự muốn bỏ túi mang đi mà nựng.】
【Haha hai chú gấu con cùng Đại Quýt như hai món đồ chơi bên cạnh nhau vậy.】
...
"Đừng đánh đừng đánh." Lâm Thiên Du lao tới, mỗi tay ôm một chú.
Mặc dù cảnh giác, nhưng sự chú ý của chúng đều đặt trên con hổ, khi bị bế lên, chúng vẫn giơ cao hai chiếc chân nhỏ, chưa kịp hiểu chuyện gì.
Sau khi bế lên, cô càng rõ ràng cảm nhận được run rẩy của chúng.
- Ai gặp hổ mà không run chứ.
"Được rồi được rồi, không sao đâu, đừng sợ, Đại Quýt rất hiền lành." Lâm Thiên Du ôm hai chú gấu con trên cánh tay phải, từ từ tiến lại gần con hổ.
Sức đe dọa vốn có của hổ, cho dù nó không làm gì, chỉ đứng đó, cũng đủ đáng sợ.
Lâm Thiên Du vừa trấn an vừa tiến tới, "Hai đứa ngửi kỹ xem, trên người nó có mùi của tôi phải không?"
Thời gian gần đây luôn ở trong lều cùng các bạn nhỏ, hang khá chật chội, ở gần như vậy trên người cô tất nhiên cũng dính mùi lông xù, các bạn nhỏ cũng thế.
Chỉ là cái mùi này, có lẽ phải để các chú gấu con ngửi thật kỹ.
"Lần trước hai đứa đã ngửi thấy mùi của động vật khác trên người tôi mà, chẳng hạn như báo hoa mai, gấu đen, đại bàng đuôi đỏ, và... chính là con hổ trước mặt đó."
Nói chuyện, Lâm Thiên Du tiến tới trước mặt Đại Quýt.
Sự chú ý bị phân tán, hai chú gấu con trở nên do dự, suy nghĩ theo từng bước của Lâm Thiên Du.
Không biết có phản ứng hay không, nhưng chúng chắc chắn là đã sững lại.
Lâm Thiên Du cũng không vội, cân nhắc mà nhấc hai chú cao lên, để chúng có thể dễ chịu nằm trong lòng mình hơn.
Xét tính cách nhút nhát của gấu con, cô còn cố ý lột áo khoác ra đắp lên người chúng.
Trong một không gian kín, cho dù biết hổ đang ở ngay trước mặt, không nhìn thấy được, cũng có thể giảm bớt nỗi sợ hãi ở một mức độ nào đó.
Lâm Thiên Du giơ tay vuốt ve Đại Quýt. "Đại Quýt, sao anh lại đến đây?"
"Rống..."
Đại Quýt gầm lên một tiếng, đứng dậy lắc lư bộ lông.
Lâm Thiên Du gật đầu, Đại Quýt là đuổi theo con mồi đến đây, phát hiện ra mùi của cô nên ghé qua xem.
Dù sao cũng là trong lãnh thổ của động vật lạ, Đại Quýt có lẽ lo lắng cho cô.
"Tôi không sao, tôi đang giúp gấu trúc làm mái che mưa."
Ngừng một chút, nghĩ tới cái mái che ban nãy đã phát triển thành ngôi nhà tre gần hoàn thành, Lâm Thiên Du ậm ừ: "Cũng có thể là đang xây nhà cho chúng."
Dù sao cũng là để gấu trúc tránh mưa mà.
Tự nhiên là càng làm cẩn thận càng tốt.
"Đại Quýt đến xem này." Hai chú gấu con trong lòng đã không còn căng thẳng như lúc đầu nữa.
Cô đoán không sai, không nhìn thấy thì sẽ không sợ như vậy.
Quay người lại, Lâm Thiên Du vén áo ra một khe nhỏ, ý định là nhìn lén xem hai chú gấu con đang làm gì.
Kết quả vén ra, cô thấy hai chú gấu đang ngước đầu nhìn mình.
Không biết là do tiếng cọ xát khi vén áo lớn quá, hay là bởi chúng cứ thế ngước đầu nhìn cô.
Lâm Thiên Du dùng lòng bàn tay vuốt ve chúng, "Ngửa cổ lên thế, có mỏi cổ không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận