Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 425 - [Một câu nói khiến vua sói nhớ mặt] (2)




Cung Hâm Minh chẳng còn thiết đến việc khác, "Bảo đội cứu hộ đến nhanh đi, tôi cảm giác cành cây sắp đỡ không nổi rồi."
Đỉnh lều rách toang hoang, nhờ vậy cậu có thể nhìn thấy thân cây rậm rạp phía trên.
Nếu dưới đất bằng phẳng, Cung Hâm Minh đã tự bước ra rồi, thế nhưng chỗ này treo trên cành cây, giống như có ai đó cứ níu tay ôm lều treo cậu lơ lửng trên cao, hoàn toàn không dám làm gì thiếu suy nghĩ.
Lâm Thiên Du trèo lên dốc, chỉ thấy một cái lều treo trên cây, cành cây trải dài bên phải xuống, phía dưới là triền dốc khá gần, khoảng hai ba tầng nhà cao.
Lều hiện giờ bị móc vào cành cây kéo giãn ra, chỉ cần gió thổi là run lên, trông như sắp rớt xuống.
Tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong.
“Cung Hâm Minh?” Lâm Thiên Du thử gần lại hỏi.
Tiếng đốp chuyện bên trong dừng một chút, kế tiếp giọng Cung Hâm Minh đột ngột cao lên: "Chị Lâm!!!”
“Cậu bị làm sao thế?” Lâm Thiên Du nhìn cái lều, “Sao lại thành ra thế này?”
Phía dưới đã bị ép méo hết cả rồi.
[Bỏ đi một lúc mà anh đã đu đưa trên võng rồi à, giỏi chơi thật đấy.]
[Cái lều này cũng buồn cười ghê, giống như cái mùng ngủ kín mít nhà tôi, cả cái nâng lên luôn ấy.]
[Có nên nói hay không nhỉ, đồ dùng nhóm chương trình chuẩn bị vẫn tốt nhất, Cung Hâm Minh treo lủng lẳng trong đó nửa ngày mà vẫn không bị rách, lều khác thì cả đáy đã rớt từng mảnh rồi.]
......
Chỗ Lâm Thiên Du đứng không thấy lối vào lều.
Cửa kéo chắc là ở phía kia.
Đúng là không thể trách Cung Hâm Minh la lên cầu cứu, bởi bên dưới chân đã không còn nền đất, không biết nên tiếp tục ở trong lều chờ giải cứu hay tự nhảy xuống chấp nhận số phận."Cậu sao lại... thành ra như vậy?"
“Em có làm gì đâu.” Cung Hâm Minh oan ức lắm, “Em định dọn đồ để chuyển nơi ở khác, đang tháo một nửa lều thì con chó rừng chạy vào. Chưa kịp hiểu chuyện gì, sau đó cửa lại chui thêm một con ngựa màu nâu.”
Mặc dù ngựa không đáng sợ như sư tử, hổ, nhưng bạn đang bận rộn với việc của mình thì bỗng nhiên có cái đầu ngựa lớn nhìn chằm chằm vào mặt -
Chắc chắn không thể không sợ rồi.
Cung Hâm Minh thừa nhận mình thích động vật, nhưng bị ngựa hí lớn đối mặt bất ngờ như vậy, trời biết cậu phải cố gắng thế nào mới không thét lên.
Nếu không sợ bất tỉnh sẽ càng nguy hiểm hơn, cặp mắt cậu đã lộn ngược từ lâu.
“May mắn là con ngựa nâu cũng có vẻ kinh ngạc khi thấy em, hai đứa đối mặt nhau trơ ra, nó lật đật bỏ chạy.”
Cung Hâm Minh vỗ ngực, nhớ lại cảnh tượng lúc ấy vẫn còn hãi hùng.
Cái đầu ngựa cách cậu trong gang tấc, không tới nửa mét.
Cậu còn tưởng bị vó ngựa đá vào cổ rồi, chỉ thiếu một đá chí mạng cậu coi như xong đời.
Lâm Thiên Du hỏi: “Thế sao lều cậu lại thành ra thế này?”
“Em đang dọn dẹp mà, lều cũng tháo một nửa rồi, ban đầu định khi rời đi sẽ gấp lại một cái, không ngờ con ngựa nâu khi chạy đã vướng vào dây buộc lều của em, cái dây rắn lắm, chị không biết đâu...”
Quảng cáo là dây dùng kỹ thuật đặc biệt, kéo mãi không đứt, thậm chí cháy cũng chịu được lâu.
Cung Hâm Minh chê cười, nhưng hôm nay bị ngựa kéo đi một đoạn, cậu mới thấu hiểu rằng, dây thực sự chất lượng tốt thật.
Tốt đến mức vô lý.
Nói tới đây, Cung Hâm Minh nghiến răng, càng nghĩ càng tức.
Nhận ra sự rung chuyển của lều, Lâm Thiên Du vội bảo: “Cậu ngồi yên đừng cử động.”
“Được.” Cung Hâm Minh lập tức ngoan, nhưng do quá căng thẳng, cảm xúc lúc này khó kiềm chế, miệng cậu cứ thao thao bất tuyệt: “Tiếp tục câu chuyện lúc nãy, dây đã quấn vào ngựa rồi thì nó hoảng sợ chạy đi, rồi không hiểu sao bị hất tới đây.”
Cung Hâm Minh trong lều không rõ tình hình bên ngoài lắm, nếu không thấy đuôi ngựa nâu phía trước, cậu đoán mãi cũng không ra mình bị cuốn vào một vòng trượt băng như thế nào.
Dù sao, hiện giờ cậu cảm thấy đau nhức khắp mình.
Lâm Thiên Du ngẩng đầu kiểm tra cây, cành lá um tùm cũng không biết bị móc như thế nào, dù sao bây giờ vẫn trông ổn định.
Nhưng chắc chắn không thể để nguyên thế này mãi.
Lâm Thiên Du vuốt ve vật trong tay, hỏi: “Cậu có cần cái lều này nữa không?”
“Không cần, nó hỏng hết rồi, dùng cũng chả được.” Cung Hâm Minh nghĩ, rách như thế này thì chứa rác còn thấm nước nữa là.
‘Xèo’ theo tiếng nói của Cung Hâm Minh, Lâm Thiên Du xé thẳng từ lỗ rách xuống tận cuối lều.
Mở miệng chưa đủ, tránh cho Cung Hâm Minh đứng dậy đi một nửa rớt xuống, Lâm Thiên Du cố ý nắm lấy một bên lều và nói: "Tôi kéo, cậu bám chặt thời gian ra ngoài."
Cung Hâm Minh nhắm mắt lại, vô thức nhìn xuống cái dốc phía sau, vẫn có thể coi là chiều cao bình thường, nhưng lại khiến cậu tối sầm mặt.
Cậu hít một hơi sâu, miễn cưỡng ổn định bản thân không để mình rớt xuống, đồng thời lê lết từng bước một về phía Lâm Thiên Du.
Không phải cậu không muốn đứng dậy đi, mà thực sự là do sợ độ cao làm chân run, hoàn toàn không thể di chuyển.
Cung Hâm Minh cứ thế từng bước một lê lết qua, thậm chí rất ổn định, tốc độ cũng không chậm.
Ở khoảng cách cuối cùng, Cung Hâm Minh dồn sức nhảy vọt.
Lâm Thiên Du đã giơ tay ra, Cung Hâm Minh trực tiếp quỳ gối, đặt hai tay xuống đất, trán chính xác đập xuống đất.
"?"
[Lịch sự quá đi?]
[Ha ha ha, chết cười rồi, ân cứu mạng phải lạy đền ơn.]
[Một lạy là đủ rồi, sao cậu cứ nằm bẹp xuống như thế?]

Bạn cần đăng nhập để bình luận