Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 440 - Sư tử...sư tử trắng? (4)




Bùi Chiêu giải thích:
"Đó là bộ phận điều khiển vị trí nổi, để tránh bị phát hiện. Tôi đã xác định tọa độ của cô rồi, nhóm tuần tra sẽ tới ngay và vớt lên. Nó rơi xuống chỉ chìm dần xuống thôi, khá chậm, yên tâm đi, kịp lắm".
Anh không dám để Lâm Thiên Du xuống lấy, lúc này mặt cô tái nhợt như giấy, biển sâu không giống biển cạn, quá nguy hiểm.
Việc chuyên môn cứ để người làm thôi.
Nghĩ tới đó Bùi Chiêu không khỏi lắc đầu, "Mỗi lần tìm thấy cái này thì nó đã gần tới lúc tự giải khóa rồi, để lại dưới đó quá lâu sẽ gây ô nhiễm. Lần trước vì tìm thứ này mà cả nhóm thức đêm suốt 3 tháng mới tìm ra, sau khi mở rộng vùng tìm kiếm mấy lần".
"May cô phát hiện sớm, nếu không phải đợi nó tự mở và rất rắc rối".
“Không cần đội tuần tra nữa.” Lâm Thiên Du đặt những thứ trong tay lên lưng cá voi trắng, “Đại Bạch đừng cử động, cứ thế đó, đợi tôi đến khi tôi lên nha.”
“Uỷ...”
Nói xong, Lâm Thiên Du thử bơi từ bên hông xuống, ngâm mình dần trong nước, tay vẫn vịn trên lưng Đại Bạch, nhờ lực bơi đến trước mặt nó hôn một cái, “Thật đấy, đừng cử động nhé.”
“Uỷ!”
Tiếng vang cũng trong trẻo hơn rất nhiều.
An ủi Đại Bạch xong, Lâm Thiên Du lặn xuống luôn, món đồ đó thật sự rơi chậm lắm, mở mắt dưới nước, thứ treo chuỗi không cách xa.
Lâm Thiên Du bơi thẳng tới nắm chuỗi rồi quay người bơi trở lên.
Đúng lúc đó, không xa vang lên tiếng động cơ xuồng máy lách nước.
Lâm Thiên Du nhíu mày, “Đại Bạch hãy...”
“Là tôi!” Giọng Tô Vũ Hành gọi thẳng ra, cúi người trên thuyền, “Đừng làm gì! Người của mình!”
Cá voi trắng tuy không tự động tấn công thuyền hay xuồng đi ngang qua, nhưng có Lâm Thiên Du ở đây, chỉ cần cô cất tiếng, con cá voi ấy không phải ào thẳng tới sao.
Tô Vũ Hành không hốt hoảng cũng không được.
“Đạo diễn Tô? Sao ông lại ở đây?” Nhìn thấy người tới, Lâm Thiên Du giật mình một cái, cô tưởng là thợ săn lậu đấy.
“Lo quá.” Tô Vũ Hành thở dài, vốn là đạo diễn mà lại lo như mẹ già, “Nào, tôi kéo cô lên trước đã.”
“Ú ù...”
Từ lúc xuồng máy xuất hiện, con cá voi trắng ngoan ngoãn không nhúc nhích đã không chịu nổi.
Tiếng kêu này, so với lúc nũng nịu Lâm Thiên Du nghe khác hẳn.
Tô Vũ Hành gần như không do dự đã rút tay lại.
Lâm Thiên Du lấy đồ đặt trên lưng cá voi xuống, cùng với thứ trong tay mình để lên xuồng, “Giúp tôi cầm cái này, trên lưng cá voi bất tiện lắm.”
Tô Vũ Hành đẩy đồ vào trong một chút, “Cô thật sự không ngồi xuồng về à?”
“Không cần, Đại Bạch đưa tôi về là được.” Lâm Thiên Du vỗ vỗ Đại Bạch, con cá voi trắng ngoan ngoãn quay lưng về phía cô, bất động chờ lệnh.
Nghe vậy, nó lặn xuống, quay người đỡ lấy Lâm Thiên Du.
“Ú ù!”
Cứ như đáp lại lời Lâm Thiên Du vậy.
“Đi thôi. Các ông cũng về sớm đi.” Lâm Thiên Du đặt tay lên vây lưng cá voi.
Cá voi trắng vung đuôi bơi thẳng đi.
Chẳng do dự chút nào.
Rõ ràng không muốn cho bọn sau lưng cơ hội tranh người.
Lâm Thiên Du đặt sói con xuống, sói con nghiêng đầu, có vẻ như cảm thấy trên đầu còn ẩm ướt không thoải mái lắm, nên giơ chân gãi gãi, rồi thò lưỡi ra làm động tác như muốn liếm, nhưng ngước đầu mấy lần cũng không liếm được chính cái đầu mình.
Sói con đứng hồn một lúc, rồi tiếp tục ngước đầu lên cố gắng, mệt đến nỗi bụng phập phồng, bịch một cái té xuống đất.
【 Sói con: Có thứ bẩn!】
【Haha kiểu tóc này, tôi cho Tony điểm 0.】
【Thật sự không buộc cái đuôi ngựa nhỏ cho nó à? Làm kiểu tóc cho sói con luôn đi.】
【 Sói con thấy bình luận của các cậu kia, sẽ âm thầm ám sát các cậu mất.】
Con sói trưởng thành canh chừng sói con thấy vậy, đi tới cắn cổ kéo nó về phía mình, cúi đầu liếm lông cho nó.
Lâm Thiên Du rửa tay xong, quay đầu thấy xe cứu hộ đến, cô lau tay vào vào nhà, chọc chọc sói túi màu vàng, “Đi thôi, chúng ta phải đến trạm cứu hộ rồi.”
Có thể là vừa mới nằm nắng nên lông sói túi vẫn còn ấm áp.
Lâm Thiên Du đứng sang bên nhường cửa: “Nào, ra ngoài đi, xe đến đón chúng ta rồi.”
“Ú...” Sói túi xám trông rõ ràng khỏe hơn nhiều, nó đứng dậy lắc lông, mặc dù bước đi lung lay nhưng so với trước đó không thể cử động, bây giờ tốt hơn hơn nhiều.
Xe của trạm cứu hộ dừng gần sân.
Bùi Chiêu ngồi trong xe hạ cửa sổ xuống, không dám xuống xe vì có sói đứng canh – sợ cử động bất cẩn sẽ bị tấn công.
Thấy Lâm Thiên Du đến gần, anh ấy cúi người ra cửa sổ chào cô, “Chị Lâm.”
Lâm Thiên Du dẫn theo sói túi đến gần, “Sao anh cũng đến đây?”
Bùi Chiêu không phải lái xe nhưng vẫn cùng tài xế đến đón người, anh ấy cười hì hì, “Đón chị Lâm mà, việc ngoài trời này thiếu được tôi sao.” Rồi nhìn thấy sói túi xám cố gắng nhảy lên xe nhưng hai lần nhảy đều không lên được.
Nếu là động vật khác, anh đã xuống xe giúp từ lâu rồi, nhưng chính xác là sói túi ghét con người, Bùi Chiêu sợ xuống xe không hỏi trước sẽ gây phản tác dụng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận