Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 486 - Có phải sẽ dạy Thỏ tôn cách dùng đá ném kền kền không? (6)




Lâm Thiên Du thấy nó tập luyện chăm chỉ nên không làm phiền, ngón tay lật tới lật lui viên đá.
Cô không nhịn được hạ thấp giọng: "Kền kền gây bao nhiêu ám ảnh tâm lý cho Thỏ tôn nhỉ."
Có lẽ nó tưởng cây là kền kền rồi ném.
Nói đến, kền kền trên thảo nguyên cũng hống hách, làm bá vương trên không.
Không phải sức chiến đấu mạnh, chỉ là... rất khó chịu với động vật nhỏ.
Khi thú to ăn cơm, nó quấy rầy, vô lễ hạ cánh xuống, bay đi trước khi thú tức giận, khiến chúng phải ăn cơm một cách bất an.
Với những con vật nhỏ, kền kền còn khó chịu hơn, thỉnh thoảng không phải vì ăn hay thức ăn, đơn giản chỉ bắt con mồi nhỏ bay lên rồi thả rơi xuống.
Theo Lâm Thiên Du, kền kền cũng cần phải ăn đòn.
Thỏ tôn ném đá lung tung nhưng rất hăng.
Hết đá nhặt được, Thỏ tôn qua lượm, Lâm Thiên Du cũng đi theo.
"Hay là, ném cái này nhé?" Lâm Thiên Du chỉ vào quả rừng ở rìa tán cây, "Xem có thể đập quả xuống được không."
Có mục tiêu cố định để ném liên tục, lại ở trên cao, tập luyện sẽ hữu ích hơn.
Cuối cùng kền kền bay trên trời cơ mà.
Thỏ tôn ngước lên, Lâm Thiên Du cố ý chiếu đèn pin vào quả đã chọn, "Cái này."
Độ cao và vị trí thích hợp, chỉ cần điều chỉnh lực tốt, hạ cái quả xuống sẽ dễ hơn gãy cành nhiều.
Có mục tiêu chính xác, Thỏ tôn ngồi xuống rung mình, ánh mắt kiên định.
Nhưng - Viên đá bay ra từ móng vẽ đường cong đẹp, rơi thẳng xuống gốc cây ban nãy.
【Được rồi, cũng chẳng khác gì tượng mèo đặt trên bàn tôi.】
【Một đêm một đống đá, đợi ông chúa Thỏ tôn tạo phép màu.】
【Không sao đâu bé, một con Thỏ tôn biết ném đá cũng đủ giỏi rồi, đừng nản, không phải lỗi của em, tại quả trên cây mọc quá cao. Tại quả rừng hết!】
【Không thể chiều quá thế, đây không phải là làm quen Thỏ tôn à, tôi nghĩ là do cây, nó thấp xuống một chút thì quả cũng thấp theo thôi!】
Lâm Thiên Du uống ngụm nước, trong hố vẫn đốt lửa nhỏ, cốc nước trứng đà điểu treo hai bên luôn nóng ở mức vừa đủ uống được.
Uống nước ấm trong đêm se lạnh vừa phải.
Bên tai tiếng đá rơi xuống, Lâm Thiên Du không khỏi nhìn quanh, rất yên tĩnh, chỉ là những chú lông xù đi săn chưa quay về.
Không biết chỗ đi săn lần này xa hơn, hay bắt được nhiều hơn.
Đến giờ vẫn không thấy bóng dáng.
"Mệt không? Uống nước nghỉ ngơi không?" Động vật nhỏ không nên uống nước quá nóng, Lâm Thiên Du đổ nước hồ vào bát dừa.
Thỏ tôn ném đá tập trung hoàn toàn chẳng liếc nước một cái.
Móng vuốt phải mệt rồi thì dùng móng vuốt trái, móng vuốt trái mệt thì quay người lại, nhìn về phía trái cây rừng, rồi đá hòn đá bay ra.
"Xèo -" độ cao chỉ tăng lên chút ít, nhưng vẫn không trúng trái cây trên cao.
Lâm Thiên Du an ủi: "Chúng ta có thể đợi lần sau khi kền kền bay xuống mới ném."
Thỏ tôn muốn ném trúng con kền kền đang bay, liên tục đá vài hòn đá.
Nhặt hết đá, Thỏ tôn hết kiên nhẫn, lao thẳng lên, leo lên cây trong ba bước.
Trước đó đèn pin chiếu lên trên để Thỏ tôn xác định vị trí, Lâm Thiên Du không thu đèn pin về, chờ thấy Thỏ tôn, dưới ánh đèn là nó cắn chặt cành cây treo trái cây rừng.
Mặc dù Thỏ tôn sống trong môi trường ít cây, cũng không thường leo trèo, nhưng kỹ năng leo trèo là hằn sâu trong máu, một cái cây đối với nó rất dễ dàng.
Thỏ tôn cắn trái cây rừng đi xuống, móng vuốt hình móc hữu ích khi leo lên chứ ít tác dụng khi xuống, nên xuống cây nó phải chậm rãi.
Xuống đất, Thỏ tôn cắn cành cây cụp cụp chạy về phía Lâm Thiên Du, cái đuôi nhỏ vẫy vẫy phía sau.
Thỏ tôn hết sức tự tin đặt cành cây trước mặt Lâm Thiên Du, giơ móng vuốt lên một cái, "Gừ!"
Xuống rồi!
Trái cây rừng thì có xuống, chứ không phải bị ném xuống mà là bị cắn xuống.
Có vẻ... cũng gần giống thôi?
Quá trình ra sao không nói, nhưng kết quả cuối cùng là trái cây rừng bị làm rụng xuống, làm tròn là Thỏ tôn đã thành công.
Lâm Thiên Du cười nắm lấy móng vuốt trước của Thỏ tôn, "Cực nhọc rồi."
Ném đá mệt cũng lắm.
Cô bẻ trái cây ra làm đôi, trái cây rừng giòn tan, một nửa đưa cho Thỏ tôn, "Đây."
Thỏ tôn ngửi ngửi trái cây rừng, trong thực đơn hàng ngày của nó không có trái cây, có vẻ do dự một chút, nhìn Lâm Thiên Du cười tươi, nó há miệng, không còn do dự cắn một cái.
Lâm Thiên Du cầm nửa kia đưa lên chạm nhẹ vào trái cây của Thỏ tôn, nói khẽ: "Cùng ăn nào."
"Ù..." Thỏ tôn nghiêng đầu, giơ móng vuốt gõ gõ đùi Lâm Thiên Du, miệng ngậm đồ không kêu được chỉ có thể ừ mạnh: "Ù!"
Ừm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận