Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 473 - 【Sói nhỏ: Dì ơi, nhìn bé ăn ngon chưa này...】(1)




Ấn Hữu Lâm: “???”
Hàng Tư Tư mặt đần ra: “Chị Thiên Du, chị đang... nuôi hươu cao cổ à?”
“Không, gặp trên đường đó.” Lâm Thiên Du nhảy xuống lưng hươu cao cổ, xoay người vỗ vỗ cổ nó giống như vuốt ve: “Được rồi, đưa tới đây thôi nhé.”
Hươu cao cổ cúi đầu cọ cọ mặt vào má cô, chú hươu con đã bình tĩnh lại lắc lắc lông, rồi quay quanh bên chân Lâm Thiên Du trước khi bị hươu lớn thúc giục đi.
Chúng bơi qua sông vốn là để sang bên này, vẫn chưa đến mùa di cư, chúng chỉ đến đây vì những chiếc lá non mơn mởn hơn.
Lâm Thiên Du nhướng mày cười: “Nhớ quay lại chơi với tôi nha.”
Hươu lớn huých đầu lên: “Ùm ọc!”
Đàn hươu cao cổ rời đi chậm rãi, Lâm Thiên Du vẫy vẫy sợi dây trong tay rồi đưa cho Cung Hâm Minh: “Dây của cậu đây.”
“Hả?” Cung Hâm Minh giật mình: “Cái dây gì của em cơ?”
Cậu chỉ nhìn vẻ bề ngoài của sợi dây cũng không thấy quen, trí nhớ hoàn toàn không có dấu vết gì của thứ này.
Lâm Thiên Du nói: “Lần trước lều của cậu bị ngựa hoang kéo đi, đây là sợi dây quấn quanh chân ngựa đó.”
“Trời ạ, em quên béng cái dây này rồi.” Nói đúng hơn là Cung Hâm Minh còn không nghĩ là có thể tìm lại được, cậu chỉ nhặt đồ xung quanh rồi đem về thôi, thiếu cái gì hay mất cái gì thì bản thân cũng không biết.
Cung Hâm Minh vội vàng vỗ tay đứng dậy: “Cảm ơn chị đã đem trả lại cho em.”
“Nó hơi ướt thôi, lúc nãy nhúng nước chưa khô.”
Việc lấy lại được sợi dây còn là may mắn bất ngờ, dính chút nước thì có sao đâu: “Không sao không sao. Cảm ơn nhé!”
“Mấy người đang làm gì thế?” Lâm Thiên Du chỉ biết Cung Hâm Minh ở đây, nhưng đến nơi mới thấy hơn một nửa số khách mời cũng có mặt, khá bất ngờ, ngoại trừ nhóm của Hàng Tư Tư ra thì các khách mời khác đều đi một mình cơ mà.
Cung Hâm Minh ngồi dưới gốc cây, cuộn sợi dây trong tay và nói: “Em qua đây để săn bắt, thấy mọi người ngồi mát mẻ nên lại gần ngồi chung. Chị Lâm cũng ngồi nghỉ chút đi, chỗ này thoáng mát lắm, trời nắng chang chang mà ngồi đây thì mát rượi đấy.”
Trời còn sớm, Lâm Thiên Du cũng không vội về liền nên ngồi xuống luôn.
Với khoảng cỏ rộng thế này, Truy Phong đã ăn không ngẩng đầu lên nổi, cũng chẳng quan tâm nắng hay không, cứ cảm thấy đi xa quá là quay trở lại, rồi lại đi theo hướng khác tiếp tục ăn.
Sói nhỏ nằm sấp trên đùi Lâm Thiên Du, vuốt ve những lỗ thủng trên quần cô.
Khi Lâm Thiên Du bóp bàn chân nó, cô cũng chú ý thấy quần rách rồi: “Có thể do cành cây quất vào lúc chạy, không sao, về khâu lại là được.”
Trước giờ cô cũng không để ý lắm, nhưng ngồi xuống nhìn kĩ, phát hiện quần áo rách rưới lung tung, những lỗ thủng lớn nhỏ khắp nơi. Mặc dù không cần soi gương cũng có thể cảm nhận được bây giờ mình trông khá rầu rĩ.
Nhưng ngoài tay ra, dường như không bị thương ở đâu nữa, quần áo cũng chỉ bị rách một chút, không có gì đáng kể.
Hàng Tư Tư dịch sát lại ngồi cạnh Lâm Thiên Du, liên tục điều chỉnh khoảng cách để áp sát vào, đến khi Sói nhỏ ngẩng đầu lên thì cô lùi lại sau một chút, giữ ở khoảng cách an toàn, vừa trò chuyện vừa hỏi: “Chị Thiên Du, hai chú sói Tasmania đó thế nào rồi? Vẫn còn chạy lòng vòng ở trạm cứu hộ à?”
Lâm Thiên Du gật đầu: “Ừ, quan sát thêm vài ngày nữa, nếu không vấn đề gì thì không cần đến trạm cứu hộ nữa.”
Hàng Tư Tư thở dài: “Từ khi đạo diễn không cho chúng em xem livestream khách mời, giờ ăn no tôi cũng không biết làm gì cho đỡ buồn.”
Trước đây khi đã lo xong chỗ ở, mỗi ngày ăn xong bữa này lại đem đồ đạc đi dự trữ rồi nằm xem livestream, nhưng từ sau khi họ xem livestream, phát hiện cây bánh mì khỉ nhờ Lâm Thiên Du rồi cùng đi tìm bánh mì khỉ, đạo diễn không cho xem nữa.
Có lẽ sợ ảnh hưởng đến sự cân bằng của show đó.
【Haha, Tư Tư có ý thức gì về việc tham gia show đâu.】
【Chết cười, đạo diễn bắt đầu ra tay trừng phạt rồi à.】
Lâm Thiên Du nắm lông cổ Sói nhỏ xoa bóp: “Có thể đi dạo khắp nơi ngắm cảnh, trên đảo vẫn còn nhiều động vật hiền lành đấy.”
Một số địa điểm nổi tiếng ở đồng cỏ quê nhà vẫn có thể vui chơi rất cao, mỗi năm vẫn thu hút đông đảo du khách tới tham quan.
Hàng Tư Tư vẫn buồn rầu: “Chị Thiên Du, có xem bình chọn trên mạng không? Em cảm thấy chúng em chỉ đến... để lấp đầy số lượng thôi.”
Ngoài Phong Tĩnh Dã thực sự chỉ đến cho có, các khách mời khác không có nhiều phiếu bình chọn cho lắm.
Cũng không phải là không có, vẫn có một số fan thực thụ theo dõi và bình chọn cho họ.
Nhưng so với con số áp đảo của Lâm Thiên Du thì, cho dù khách mời nhiều phiếu nhất cũng chỉ được vài triệu, trên biểu đồ cột thì họ chỉ như những điểm nhỏ, còn Lâm Thiên Du thì như đang bay thẳng lên trên tên lửa vậy.
Chỉ cần là người đi đường nhìn qua hai mắt, bị cuốn hút bởi sự tương tác của cô với động vật, cũng sẽ qua bình chọn hai phiếu cho Lâm Thiên Du.
“Coi như đi du lịch công cộng.” Lâm Thiên Du cúi xuống bóp má Sói nhỏ.
Lại còn có thể vui chơi trong môi trường tuyệt đẹp, còn kiếm tiền, điều kiện trên đảo còn tốt hơn nhiều so với một số nơi thử thách sinh tồn mà các chuyên gia từng đến.
Như những nơi nổi tiếng khắc nghiệt khó khăn hơn như đồng cỏ châu Phi, rừng mưa nhiệt đới Amazon, v.v... Những môi trường khắc nghiệt đó và nơi này thật chênh lệch trời vực.
Cung Hâm Minh vô thức nằm dài xuống, gối đầu lên áo khoác xếp chồng lên nhau của mình mà nói: “Đúng rồi, tôi cũng nghĩ vậy, khá thú vị đấy. ”
Ngoài việc ăn ít đi, sống khổ cực hơn, nhưng như vậy cũng rất thỏa mãn phải không?
“Chỉ là hay mất ngủ nhiều quá.”
Cung Hâm Minh lắc đầu, từ lần bị kéo lê trong lều, cậu đã có ám ảnh tâm lý rồi, sau đó ngủ không yên giấc, không kể ngày hay đêm, luôn cảm thấy rất buồn ngủ nhưng lại không ngủ được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận