Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 569 - Sư tử trắng dùng móng vuốt bám vào tay áo Lâm Thiên Du, "Gầm!" (5)




[???]
[Răng: Cái gì thế nhỉ? Lưỡi: Không biết. Bụng: Có vẻ là thuốc.]
[Còn có thể cho thuốc kiểu đó à?! Lâm Thiên Du dạy tôi với, tôi muốn học!]
Lúc này con chó rừng cũng phản ứng lại, lập tức cố mình nôn thật mạnh, ép bản thân mình ói ra.
Viên thuốc cùng với những mảnh thịt vừa ăn còn chưa tiêu hóa được bị nôn ra đầy đất.
Thời Đan Ni lắc đầu, nói với Lâm Thiên Du: "Thấy chưa, chính là như vậy đấy, bẻ miệng ra cho ăn cả tiếng đồng hồ rồi vẫn nhất quyết ói hết ra, chúng tôi cũng không thể ép nó nuốt hết rồi mới thả miệng ra được."
Dùng thuốc mê thì vẫn khả thi.
Nhưng dùng thuốc mê chỉ để cho ăn thuốc 3 bữa một ngày thì có khi bệnh cũ chưa khỏi đã bị tác dụng phụ của thuốc mê gây ra vấn đề mới rồi.
Sau khi nôn thuốc ra, con chó rừng lập tức lao tới Lâm Thiên Du, hở răng gầm gừ, có vẻ cố ý khiêu khích.
Thời Đan Ni nhíu mày, cho con chó rừng này ăn thuốc có lẽ khó khăn không phải ở bước cho ăn nữa, mà là phải làm sao nó tự nguyện nuốt thuốc xuống, chứ cứ ép là nó sẽ tự hành hạ bản thân mình mà nôn ra hết.
Lâm Thiên Du suy nghĩ một lúc, hỏi: "Có búp bê hoặc đồ chơi hình con chó gì không?"
"Có chứ, nhưng... chị Lâm lấy đồ chơi để làm gì?" Thời Đan Ni không hiểu, trạm cứu hộ có rất nhiều đồ lưu niệm về động vật, đồ chơi bông thì cũng là kiểu cơ bản nhất.
Lâm Thiên Du nói: "Mang một con búp bê bông tới đây."
"Vâng ạ."
Một lúc sau, nhân viên đã dọn sạch sàn.
Khi Thời Đan Ni quay lại, trên tay cô cầm một con búp bê bông giống con chó rừng khoảng 7-8 phần 10.
Thời Đan Ni vừa định đưa búp bê cho Lâm Thiên Du thì Lâm Thiên Du đã lên tiếng trước: "Này, cô cầm nó rồi quỳ xuống đi."
Cô không hiểu nhưng vẫn làm theo, quỳ xuống cầm chặt con búp bê trong tay.
Lâm Thiên Du lấy viên thuốc ra đặt trên mặt đất, chỉ về phía búp bê ra hiệu: "Ăn đi."
Thời Đan Ni nhận ra ánh mắt của Lâm Thiên Du, lắc tay cầm búp bê qua lại, ra dấu từ chối.
Lâm Thiên Du nói: "Ngồi vững nhé."
"Hả?"
Ngay sau đó, Lâm Thiên Du tung một cú đấm thẳng vào mặt búp bê, làm mặt nó lủng thõng xuống.
Cú đấm đó cũng khiến Thời Đan Ni mất thăng bằng, ngã ngồi xuống đất, mặt đầy bối rối.
Chó rừng: "?!!"
Nhìn bộ dạng tội nghiệp của búp bê, con chó rừng đang nhe răng ra vẻ khiêu khích dường như đã sững lại.
Chất lượng búp bê khá tốt, dù bị đấm lủng vào nhưng vẫn từ từ phục hồi lại hình dạng.
Vậy nên, Lâm Thiên Du chỉ vào viên thuốc trên mặt đất.
Thời Đan Ni hiểu ý, cầm búp bê giả vờ ăn thuốc trên mặt đất.
Viên thuốc kẹp trong miệng búp bê.
Làm xong, Lâm Thiên Du quay sang nhìn con chó rừng.
Con chó rừng lập tức dựng lông lên.
Tương tự, Lâm Thiên Du lấy một viên thuốc đặt dưới đất, dùng ngón tay chỉ chỉ.
Con chó rừng gần như không do dự, lập tức chạy tới cuộn lưỡi quấn lấy viên thuốc dưới đất rồi nhai nhanh nuốt vội, không hề nghẹn lấy một cái. Đuôi cũng vẫy vẫy, toàn thân trông thân thiện hơn rất nhiều.
[... Đệch.]
[Haha cười đầy nịnh nọt quá!]
[Chó rừng: Thực ra từ đầu tôi đã định ăn viên thuốc thứ 2 rồi, tôi chỉ không thích viên đầu thôi.]
Ăn tự nguyện nên không bị nôn.
Lâm Thiên Du giơ tay về phía Thời Đan Ni:
"Được rồi, việc cho thuốc sau này chắc không còn vấn đề gì nữa. Nếu có lúc tôi không có mặt mà nó không chịu ăn thì..."
Chưa kịp nói hết câu, chó rừng gấp gáp hú lên: "Ẳng ẳng, ẳng ẳng!"
Thời Đan Ni: "..."
Bạn lúc đó đâu rồi ha, khí thế khi làm bị thương nhân viên của chúng tôi đâu?!
Lươn lẹo thế!
"Tôi về trước đây." Lâm Thiên Du tính thời gian, mình ở đây khá lâu rồi.
Ra khỏi cửa, Lâm Thiên Du chợt nhớ ra điều gì đó, "À đúng rồi..."
Cô thò đầu qua cửa, con chó rừng đang định nằm xuống lập tức đứng thẳng, vẫy đuôi sau lưng một cách thận trọng.
Lâm Thiên Du hỏi: "Sinh viên thực tập được đánh giá thế nào? Tôi xem bộ quy tắc nhân viên thì không thấy viết gì về điều này."
Thời Đan Ni lắc đầu, nói: "Nhiều mặt lắm, ví dụ những người đi tuần tra sẽ quan tâm đến thời gian làm việc, chị Lâm không cần lo điều đó đâu, quy định rất ngặt nghèo, trước đây có rất nhiều người không qua được bị thuyên chuyển công việc hoặc cho nghỉ việc luôn, nhưng... chị sợ gì chứ, dù trạm cứu hộ có ai còn không, họ cũng không để chị đi được đâu."
Lời Lâm Thiên Du định nói bỗng dừng lại, cô cười vẫy tay: "Bye nhé."

Bạn cần đăng nhập để bình luận