Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 424 - [Một câu nói khiến vua sói nhớ mặt] (1)




Sói nhỏ đứng phía trước nghe tiếng quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ liếc một cái đã quay lại, tiếp tục cảnh giác phía trước.
Nhưng khoảnh khắc sau, nó vụt quay lại, không còn để ý đến âm thanh phía trước, quay đầu lao tới, “Rống!”
Sói nhỏ vừa tới, bầy sói đè lên người Lâm Thiên Du vội vàng nhảy xuống. Con nhảy cao nhất chưa kịp rơi xuống đã bị cắn một phát, nó quay đầu cắn lại bất cứ con nào.
“Áu áu áu!”
Báo săn lao tới thấy Lâm Thiên Du đứng dậy, dừng bước, đuôi lung lay sau lưng, lười biếng hắt xì một cái rồi quay đi nhảy lên tảng đá tắm nắng.
Lâm Thiên Du nhặt chú sói con rớt trên đầu xuống, thở nhẹ nhõm.
Bầy sói tốt bụng, giống như mỗi lần đi kiếm ăn chúng sẽ bọc lũ con ở giữa vậy.
Gặp nguy hiểm cũng dùng cách đó che chở Lâm Thiên Du ở giữa.
Chỉ là sói nhiều quá thôi.
Sói con vẫy đuôi, đứng dậy chân trước đặt trên người cô, ngẩng đầu kiểm tra.
“Tôi không sao, khụ khụ...” Lâm Thiên Du xoa xoa tai sói con, lúc nãy đang uống trà hoa quả, miệng ngậm một miếng trái cây, bị bất ngờ bị lông thú vây kín mũi họng nghẹn lại, ho dữ dội.
Thôi cứ uống thêm hai ngụm trà hoa quả để dễ chịu.
“Đi xem phía trước thế nào.” Nói chuyện, Lâm Thiên Du nghĩ đến điều gì, nhặt hết sói con trên đất lên, “Đậu Đậu! Chúng tôi sắp ra ngoài, cô giúp trông sói con nhé!”
Hai chú báo con tự chạy lòng vòng trong hốc đá.
Nghe tiếng, báo săn nhếch mắt.
Lâm Thiên Du đặt lũ sói con xuống hốc đá, đề phòng, còn dùng tấm ván chuẩn bị che mưa ngăn giữa, cách ly báo săn con và sói con ra.
Lũ con thường không xảy ra xung đột quá căng thẳng, dù vậy, lần đầu gặp mặt vẫn phải tách riêng ra, đợi quen với mùi của nhau rồi mới cho chơi chung.
Dù bảo báo săn trông sói con, nhưng lũ trẻ này tự chơi đùa với nhau, giống như báo con cũng thích chạy lung tung.
Không cần trông nom nhiều, chỉ cần canh không để chúng chạy loạn là được.
“Đi thôi, chúng ta qua xem sao.” Lâm Thiên Du quay đầu chạy về hướng phát ra âm thanh lúc nãy.
Nói đến Lâm Thiên Du là sói con luôn ứng phó trước tiên, trực tiếp đuổi theo.
Bầy sói chen chúc bên cạnh, đang cúi xuống nhìn sói con trong hốc đá, thấy sói đứng đầu đi mất, chúng sững người một lúc, sau đó tranh nhau quay đầu.
Truy Phong bận rộn mới tìm được chỗ ăn cỏ yên ổn, nghe tiếng sói tru liền ngẩng đầu lên, miệng ngậm đầy cỏ non nhai, mắt đăm đăm.
Khoảnh khắc sau, nó thấy bầy sói ào ào chạy tới.
Truy Phong: “?!!”
Ký ức bị đuổi còn rõ ràng trong đầu, lúc này nó không do dự chạy thục mạng.
Vừa chạy miệng vừa nhai nhanh hơn.
Truy Phong sắp mắng sói rồi đấy.
Lâm Thiên Du hô to: “Truy Phong! Đừng chạy nữa.”
Nghe giọng quen thuộc, Truy Phong vẫn không dám chủ quan, quay đầu xác nhận lại, thấy bóng người sau bầy sói mới thở phào.
Chỉ là vừa rồi chạy hăng quá, nó không dừng lại ngay mà còn chạy thêm vài bước nữa, từ từ giảm tốc độ.
Lúc đầu Lâm Thiên Du chạy phía trước, nhưng tốc độ sói thảo nguyên chạy hết sức không thể xem thường, sau đó bị bầy sói vượt lên, biến thành bầy sói dẫn đầu.
“Cứu mạng...”
“Cứu mạng! A! Liên lạc đạo diễn đi! Gọi đội cứu hộ đi!”
“Áu áu áu!”
Tiếng người và thú liên tục chồng chéo lên nhau, nghe rất hoảng hốt mất bình tĩnh.
Lâm Thiên Du càng đi tới trước thì âm thanh càng lớn, nhưng khi cô leo lên dốc, bỗng thấy một cái lều bay thẳng ra từ trước mặt.
Ngay cả đáy lều cũng rời khỏi mặt đất một lúc, nói bay cũng chẳng quá đáng.
Lâm Thiên Du: “......?”
Cái..?
Cảnh tượng quá bất ngờ khiến ngay cả Lâm Thiên Du cũng sững sờ một lúc, xung quanh bầy sói thảo nguyên càng bị ‘vật thể to lớn biết chạy’ làm choáng váng, do đây là lần đầu chúng thấy.
[Vừa rồi... đó là lều à?]
[Haha ha ha, chơi kiểu này cũng được à? Đạo diễn còn mơ thấy nữa, ông chuẩn bị kỹ lưỡng lều cho khách mời dùng làm xe trượt tuyết.'']
[Ối chết tôi rồi, sáng tạo thế này.]
Lều chỉ dựa vào khung sườn bên trong, không đinh vào đất, có thiết kế gập gọn dễ tháo lắp. Nhưng bây giờ khung dễ uốn của nó đã bẻ cong khá nhiều.
Chỉ có thể nhờ logo trên lều, và nửa khung còn cố sức níu lấy không đổ xuống để nhận ra đây là cái gì.
Nhìn nửa kia không còn khung, thì nó chỉ là tấm vải bay.
Theo hướng lều tiến lên, cứ đâm thẳng lên dốc, có vẻ như phía trước có cái gì đó kéo nó chạy.
Thật giống cảnh chó kéo xe trượt tuyết.
Chỉ tiếc con vật kéo xe trượt này kỹ thuật có vẻ kém, gần như cây nào nó chạy qua là đụng.
“Á!”
“Khụ!”
“Á á á! Cứu...mạng!”
Trong lều liên tục phát ra tiếng đau đớn.
Lâm Thiên Du nhìn xung quanh, không có gì để đỡ, chỉ có thể đuổi theo sau lều.
Theo âm thanh vọng lại gần xa, con vật kéo lều có vẻ đã trượt chân quay đầu, làm lều bị văng ra, may sao khung đã xé toạc lều chặn vào cành cây thò xuống phía trên.
Cuối cùng cũng dừng lại.
Cung Hâm Minh ngồi trong lều vẫn còn run rẩy hoảng hốt, mắt cứ lật đật.
Con chó ở cạnh còn run khủng khiếp hơn, nó run là lều cũng run theo, khiến lều run lên trông như thêm khủng khiếp, nó run càng dữ dội hơn.
Mối quan hệ nhân quả tuần hoàn xảy ra.
Không biết lúc nào đồng hồ của Cung Hâm Minh đã bị văng đi mất, cậu chỉ có thể nói chuyện với khán giả thông qua thiết bị livestream:
"Đã liên lạc đạo diễn chưa?"
Cậu không nhìn thấy phần bình luận, chỉ có thể tự nói những gì mình muốn:
"Dù lần này xin giúp đỡ coi là bỏ cuộc, cũng phải tìm đạo diễn cho tôi đi. Tôi tôi tôi, tôi hơi sợ độ cao..."
Lều thì không trong suốt, ngược lại, để cách ly với ánh sáng bên ngoài, nó dùng màu đen kín.
Nhưng... đáy lều giờ đã bị xé một lỗ sau thời gian ma sát. Nếu không phải Cung Hâm Minh phản ứng nhanh, không chần chừ ôm con chó, có khi nó đã bị văng ra ngoài từ lâu.
Lều không bốc cháy thành tro đã là may rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận