Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 479 - [Ha ha ha ha, con voi này cũng đáng yêu đấy chứ.] (5)




Đám sói con đang chơi trò chồng chất, lòng bàn chân tự nhiên trải ra, chúng còn khá nhỏ, lông cũng không dài, lòng bàn chân đen nhìn rất mịn màng, hai bàn tay ấn cũng ép không vào được.
Và cái đuôi nhỏ rơi xuống, thỉnh thoảng còn lắc lắc.
Ai có thể nhịn được mà không xoa xoa chứ.
Người hâm mộ trong phòng livestream xem cũng sôi máu lên, ước gì có thể tự vén tay áo xoa một trận.
Lâm Thiên Du đầu tiên đưa cam vào, dùng thùng báu trong trò chơi tìm báu vật phát hiện trước đó để đựng, không có tác dụng bảo quản, chủ yếu dung tích lớn, có thể chứa được.
Dung tích của balô cũng khá lớn, không kém thùng báu, cho đến khi cam trong thùng báu chứa không hết nên chất đống ở ngoài.
May thùng báu thiết kế là hình vòng cung, đậy lại cũng không ép cam.
"Xong rồi." Lâm Thiên Du vỗ vỗ thùng, đẩy nó xuống dưới gầm bàn, xoay người lại mang chuối.
Khi đã cất hết trái cây.
Xem giỏ đựng chuối đã trống, Lâm Thiên Du nhét một lớp da lông dày vào trong, vỗ vỗ cảm nhận thử cảm giác, "Như thế này được rồi."
Nhưng tay sờ xung quanh, vẫn cảm thấy hơi cào tay.
Nếu chơi đùa không cẩn thận đè lên, nếu dùng sức quá mạnh cũng có thể làm trầy xước lòng bàn chân.
Vì vậy, Lâm Thiên Du lại lấy da thỏ, bọc kín các cạnh xung quanh.
Ngoài ra, mép rổ có rãnh nứt nẻ, cũng không cần băng keo dây thừng, chỉ cần nhét rãnh vào chỗ nứt là xong.
"Hoàn thành." Lâm Thiên Du vỗ vỗ thành rổ, "cái này cho đám sói con chơi đây."
Dung tích đủ lớn, tất cả Sói nhỏ vào cũng chứa được, chỉ là sẽ hơi chật.
Lâm Thiên Du đặt cái rổ dán đầy lông vào sân, đám sói con mù mờ chen chúc vào.
"Grrr?!"
"Grrr!"
"Grrr... "
Đám sói con rất hăng hái, nhưng vừa từ chồng đống hình tư thế đồng tử Lohan mà ra, Sói con dưới cùng đi trước, những con trên rơi xuống hơi ngã một cái.
Lộn một vòng trên bãi cỏ, lúng túng lao về phía chiếc rổ.
Lâm Thiên Du dặn dò: "Cẩn thận chút, đừng đánh nhau, đừng dẫm lên chân của nhau."
Lời vừa dứt, móng vuốt của một con non rơi lên đầu con bên cạnh.
Lâm Thiên Du: "..."
Tuy nhiên, kiểu tấn công bằng vuốt như thế này không thể coi là đánh nhau.
Bên kia, các báo con cực kỳ im lặng, cuộn tròn trong rổ của mình liếm lông thoải mái, rảnh rỗi còn liếm cho đồng bọn bên cạnh.
Lâm Thiên Du ngồi bên cạnh, tay đỡ cằm, nhìn chúng chen chúc thành một đống, các cái đầu lông xù nhô ra khỏi mép rổ.
Nhớ tới sư tử trắng, cô chép miệng một tiếng, nói: "Phải chi đoàn làm phim kia có rổ lớn hơn thì tốt."
Trong khoảng đồng cỏ này, Lâm Thiên Du không thể nghĩ ra có gì để tận dụng làm rổ chơi cho sư tử trắng, thậm chí ngay cả hộp giấy lớn hơn cũng không thể làm ra.
Nghĩ thế, Lâm Thiên Du đột nhiên sững lại, hộp giấy không có vật liệu thì không thể làm ra được, nhưng cô có thể thay đổi vật liệu, làm hộp gỗ được mà.
Lâm Thiên Du đấm nhẹ lòng bàn tay phải vào lòng bàn tay trái, ván đủ dùng, làm hộp gỗ thì không thành vấn đề, nhưng... cách nối các tấm ván với nhau hơi rắc rối.
Ghép cây đuôi cáo (kết cấu mộng rỗng và miếng che)?
Lâm Thiên Du cân nhắc công cụ trong tay là dao, bắt đầu suy nghĩ khả năng đẽo ghép cây đuôi cáo bằng dao.
Vấn đề này phải tính toán kỹ càng.
Sói Tasmania xám lại gần cọ cọ tay cô, hạ thỏ xuống.
"Ừm?" Lâm Thiên Du ngạc nhiên, cô không chú ý Sói Tasmania đi săn lúc nào cả, "anh bắt à?"
Sói Tasmania xám giơ chân đẩy con thỏ về phía cô, ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh: "Gừ!"
"Giỏi lắm. Có vẻ Sói Tasmania cũng là tay săn mồi cừ khôi đấy." Lâm Thiên Du không tiếc lời khen ngợi, sau đó xoa xoa đầu nó, nói: "Anh mới khỏe, phải dưỡng thêm vài ngày nữa, việc săn bắt không cần gấp."
"Grrr..." Sói Tasmania xám ngoan ngoãn đáp lại.
Tay Lâm Thiên Du vẫn đặt trên đầu Sói Tasmania, cô chậm rãi vuốt nhẹ lông mềm, nói nhỏ: "Theo lý mà nói, anh khỏi bệnh thì có thể quay lại tự do sinh hoạt."
Nhưng đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi, Lâm Thiên Du do dự hỏi: "Hừm... các anh có muốn ở lại đây luôn không?"
Sói Tasmania xám không chút do dự: "Gừ!"
Sói Tasmania vàng miệng cắn con chim cũng đi tới, nhả con mồi và thỏ xuống bên các xác thịt kia, cũng đáp lại thấp thấp một tiếng: "Gừ".
Lâm Thiên Du mặt nở nụ cười, "Được."
"Để ăn mừng Sói Tasmania được khỏi bệnh, tôi quyết định hôm nay sẽ làm món ngon để cải thiện bữa ăn." Mặc dù tâm trạng Lâm Thiên Du hưng phấn, nhưng câu nói đột ngột quay đầu, "Nhưng trước đó, vẫn phải đặt tên cho hai Sói Tasmania trước."
Trước đó không chắc Sói Tasmania sau khi khỏi bệnh có muốn ở lại với cô hay không.
Giờ đã quyết định ở lại với nhau rồi, thì tất nhiên phải có tên gọi, không thể cứ gọi Sói Tasmania Sói Tasmania mãi được.
Gọi nhiều lần như vậy, chúng có thể tưởng tên của mình chính là Sói Tasmania thì sao.
【Đến rồi đến rồi, lại tới thời khắc hồi hộp nhất.】
【Nói đi, là tên ghép tiểu tự hay tên ghép chữ nhỉ.】
【Một trong những niềm vui khi xem phòng livestream này là: Xem streamer đặt tên cho các sinh vật nhỏ.】
“Tên gọi chỉ là cách gọi, quan trọng là tấm lòng, không phải là sự phức tạp.”
Lâm Thiên Du nhìn hai Sói Tasmania ngồi thành hàng, do dự một chút rồi nhanh chóng đưa ra câu trả lời:
“Tiểu Hôi (Xám) và Tiểu Hoàng (Vàng).”
【Đẹp quá.】
【Nice!】
【Ổn định xuất xưởng, không hổ là cô.】
【Mình nói phần trước tại sao lại bố trí dài dòng dữ vậy, cô Lâm lần sau cứ thẳng thừng nói luôn, mọi người đã là bạn cũ rồi, không cần những lời lẽ đó.】
Lâm Thiên Du: "..."
Tắt phát sóng.
Gặp lại ở lần phát sóng thứ ba nhé.

Bạn cần đăng nhập để bình luận