Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 653 - Hai người... đang làm gì đấy? (2)




Ở môi trường ấm áp an toàn, không lo tỉnh dậy bị tuyết chôn vùi, chú sói Bắc cực cuộn tròn cạnh bàn, dựa vào chân bàn thành một đống nhỏ.
Dường như cố gắng thu mình lại, không làm phiền con người.
Rất ngoan ngoãn.
Lâm Thiên Du đặt một tay lên người nó, vỗ nhẹ từng cái, cố làm cho sói Bắc cực thư giãn, không cần cẩn thận như vậy.
Chú hải cẩu nhỏ nằm sấp trên đất liếm môi, từ khi ăn xong tối nó đã ngủ li bì, bây giờ ngái ngủ, không biết thời gian địa điểm, mở mắt thấy đống trắng trên đất, dừng lại một lúc.
Là cáo.
Nghĩ vậy, hải cẩu nhỏ lật người, định ngủ tiếp thì chợt giật mình, vặn mình nằm sấp, trợn mắt há mồm nhìn chú sói Bắc cực.
Là sói!!
Hải cẩu nhỏ há to mồm, có vẻ muốn kêu, nhưng sói Bắc cực là kẻ thù tự nhiên của hải cẩu, thậm chí là kẻ thù đang ngủ, cũng khiến hải cẩu nhỏ cảm thấy áp lực.
Chỉ cần kêu lên một tiếng, đánh thức con thú đang ngủ kia, mạng nhỏ của nó sẽ toang luôn!
Vì vậy, dù kinh ngạc nhưng hải cẩu nhỏ vẫn nín khe khẽ ở thời điểm then chốt, liếc nhìn Lâm Thiên Du rồi nhìn sói Bắc cực, đầy vẻ không tin nổi.
Nhà có sói!
Lâm Thiên Du để ý biểu cảm kỳ quặc của hải cẩu nhỏ, dùng ngón tay trỏ ấn lên môi, cười ra hiệu nó bớt lo lắng.
Nếu sói Bắc cực có ý định tấn công nó, chắc hẳn ngay từ đầu khi vào nhà nó đã tấn công hải cẩu nhỏ đang ngủ rồi.
Lúc đó không có, bây giờ cả hai đều đang ngủ, tất nhiên sẽ không mở mắt cắn hải cẩu nhỏ một cái.
Hơn nữa, tiếp xúc lâu ngày, trên người hải cẩu nhỏ đã có mùi của cô.
Với sự thông minh của sói đầu đàn, bất kỳ động vật hay vật dụng nào trong nhà có mùi cô đều sẽ không đụng đến.
Lại nữa...
Lâm Thiên Du chỉ vào chú gấu Bắc cực vẫn đang ăn hộp dâu tây.
Gấu Bắc cực cũng là kẻ thù tự nhiên của hải cẩu mà, gấu ăn hải cẩu như ăn đậu phộng vậy, thời gian qua chúng sống cùng nhau cũng tốt mà.
Hải cẩu nhỏ liếc quanh, có vẻ thấy đúng, nên vẫn "bịch" một cái nằm sóng soài xuống đất, lật người, đặt hai chân trước lên bụng, thay tư thế tiếp tục ngủ.
Đêm nay dù sao cô cũng không định ngủ mà.
Lâm Thiên Du đứng dậy nhẹ nhàng.
Khi bàn tay rời khỏi người, cảm giác đó biến mất khiến chú sói đầu đàn lập tức mở mắt, đôi mắt xanh biếc nhìn theo bóng lưng Lâm Thiên Du.
Sói Bắc cực dường như thở ra, cựa chân một cái, rồi lại cúi đầu nằm xuống, nhắm mắt lại.
Khi Lâm Thiên Du xách ba lô đầy lông thú quay lại, mọi người trong nhà đều tìm chỗ ngủ cả rồi.
Dưới đất có lót gỗ cao, lại có lửa, ngủ ngoài phòng cũng không lạnh.
Lâm Thiên Du dùng nước nóng hấp lông, từ từ rửa sạch và phơi khô, đêm không việc gì làm nên ngồi kết dây để giết thời gian.
Lông trong ba lô có vẻ nhiều, nhưng thực tế đều là lông xù, ấn xuống còn được một nửa thôi.
[Đã ngủ chưa? Sao im ắng thế.]
[Hu hu, gần 4h sáng rồi, trời ơi, không hay biết đã thức đến giờ này, sói Bắc cực không sao tôi cũng phải đi ngủ rồi.]
[Hôm nay không nghe Lâm Lâm chúc ngủ ngon, buồn quá.]
Thời gian trôi nhanh nhất khi con người bận rộn.
Lâm Thiên Du tắt phòng livestream, nói khẽ: "Chúc ngủ ngon.”
Bão tuyết cả đêm vẫn chưa ngớt.
Tuyết che khuất trời, khiến việc xác định thời gian qua ánh sáng mặt trời rất khó khăn.
Đêm đó, Lâm Thiên Du tính giờ đo thân nhiệt cho chú sói Bắc cực bị thương, liên tục theo dõi tình trạng của nó, chuẩn bị sẵn hai ống thuốc cấp cứu trong tay.
Sáng sớm, chú sói Bắc cực bị thương co giật, hai ống thuốc đã dùng hết, lại phải truyền nước biển cầm cự.
Phải đến khi bình minh ló rạng, tình trạng của chú sói Bắc cực mới dần ổn định lại.
Lâm Thiên Du mệt mỏi sau một đêm thức trắng, choáng váng, vẫn khó mà đứng vững, đành cúi đầu gục xuống bàn nghỉ ngơi một lát.
Tiếng cửa mở kèm theo ánh sáng lọt qua khe cửa.
Lâm Thiên Du nhắm mắt lại, thoáng nhìn thấy bóng trắng chui qua khe cửa. Cô há miệng chưa kịp lên tiếng, chú sói Bắc cực đã rời đi và đóng cửa lại.
Lúc này, cô nhìn cánh cửa đóng, đầu óc trống rỗng giây lát, rồi do mệt mỏi ôm chặt tay lại, gục xuống và nhanh chóng mất ý thức.
Chú gấu Bắc cực nằm sát bên Lâm Thiên Du, liếm má cô, không ngăn cản sự ra đi của chú sói Bắc cực, mà đứng dậy cắn lấy chiếc áo lông vũ đắp trên người chú sói bị thương, do dự một lúc rồi buông ra, sau đó đi vào phòng trong.
Khi quay ra, nó cắn cái túi ngủ kéo dài đến sàn và kéo đến, cố gắng phủ nó lên người Lâm Thiên Du.
Dùng túi ngủ như chăn để đắp người thật sự không thích hợp cho lắm.
Gấu Bắc cực kéo bên này thì bên kia tuột xuống, xoay vòng vòng mãi mới giữ được cái túi không bị rớt.
Sau đó nó nằm sát bên Lâm Thiên Du.
Đang định ngủ, chưa kịp nhắm mắt, cái túi ngủ vừa mới trải ra bỗng bị giật mạnh rơi xuống đất.
Gấu Bắc Cực liếm liếm khóe miệng, bước qua chỗ Lâm Thiên Du, Xám Xám thoát ra đầu từ trong túi ngủ, nằm đè lên một góc túi ngủ vẫn còn ngơ ngác.
Nhận ra ánh mắt của gấu Bắc Cực, Xám Xám chớp chớp mắt: “Ah?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận