Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 192 - [Quý ông gấu nhỏ!] (3)




Đại bàng đuôi đỏ không kén ăn lactose, thậm chí cả sữa bò cũng uống được, loại sữa bột giàu dinh dưỡng này dĩ nhiên cũng không sao.
Chỉ cần chú ý lượng, tránh cho quá nhiều dẫn đến đầy bụng.
Trong chén Lâm Thiên Du không đổ nhiều lắm, ba chim uống có phải nửa cũng không uống no đâu.
Cách chim non uống nước giống như Đại bàng đuôi đỏ trưởng thành, mổ từng chút một, rồi ngẩng đầu lên, uống rất chậm.
Tuy chén sữa không nhiều nhưng Lâm Thiên Du vẫn không dám để chén xuống rồi ra ngoài ngay được.
Cho dù chỉ là một ít nước cũng có thể chết đuối mà.
Huống hồ là chim non.
Lâm Thiên Du lau tay, "Có vẻ chúng cũng thích vị sữa bột này."
Bọn chúng đều uống ngon lành, đồng loạt ngẩng đầu hạ xuống.
Lâm Thiên Du nhìn mà mắt đầy ý cười, "Tôi nghĩ tôi ra lệnh bây giờ chúng cũng có thể theo kịp đấy."
【A a a, ta tuyên bố mớ lông là dễ thương nhất trên thế giới này!】
【Ba cái đầu tròn xoe của bé lông xù ngồi thành hàng uống sữa, ta sẽ bị dễ thương chết mất.】
【Cho cô hôn cái nào! Thèm ôm chết được ấy chứ.】
【??? Chị em bình tĩnh nào.】
Nhìn sang phía nai con, ngửi sữa bột lâu thế, đã hơi chấp nhận được mùi vị này rồi, bây giờ ăn ngon lành, thỉnh thoảng đánh rơi cũng cúi xuống nhặt ăn hết.
Có vẻ rất ưa thích.
Lâm Thiên Du nâng rắn đen lên xem xét, suy nghĩ: "Rắn có uống sữa không ta? Tôi có thấy có người dùng ống tiêm đút qua."
Một số rắn nuôi nhà, người ta dùng bơm kim tiêm đút, chưa thấy có con nào tự mình uống cả.
Đang suy nghĩ, chợt nghe một tiếng "Chíp" ngắn ngủi, gấp gáp, vang lên rồi đột ngột dừng, kèm theo một tiếng "Bịch" nhỏ.
"Hả?!" Lâm Thiên Du vội vàng giơ tay, bắt lấy gáy Cầu Cầu kéo nó ra khỏi chén sữa.
Bất ngờ bị tắm sữa, lúc bị nhấc lên Cầu Cầu vẫn còn mơ màng.
May là bịch mặt thẳng vào chứ không phải ngã sấp, lông vũ vẫn sạch.
Lâm Thiên Du ôm Cầu Cầu vào lòng, vơ lấy cái khăn trên bàn bên cạnh lau ngay.
Ngửi thấy mùi sữa, Cầu Cầu há mỏ, giống như vẫn còn uống nữa ấy.
Quả thực là uống sữa trọn vẹn thế này đấy.
Lau không khô bằng khăn, Lâm Thiên Du nhúng nước lau lại vài lần nữa, lông vũ mềm xốp dính lại với nhau, cô dùng đầu ngón tay chặn khăn ướt tách từng sợi ra, lau sạch toàn bộ sữa trên người, đảm bảo không còn một chút.
"Được rồi, sạch rồi." Lâm Thiên Du cầm chim nhỏ ra xa một chút xem, ngoài lông chưa khô, trông còn ướt nhẹp, do khăn ướt lau, không thấy nước, chẳng mấy chốc là khô thôi.
Đặt Cầu Cầu vào, cô còn nhắc nhở: "Cẩn thận chút, đừng lọt vô nữa đấy."
Chim non uống sữa rất chậm, không mong no, chỉ là nếm vị thôi, mổ từng miếng một, trước khi no, có thể sẽ khiến chúng say đầu váng mắt.
Vậy nên, trong chén còn rất nhiều sữa.
Cầu Cầu chẳng hề bị ảnh hưởng bởi sự cố nhỏ này, thả vào tổ liền vui vẻ ăn tiếp.
......
Đợi chúng ăn xong hết, Lâm Thiên Du thu chén đi, đặt chim non xuống đất cho chúng chạy nhảy.
Ra ngoài không quên để chén dơ bên bếp, cửa và tấm chắn nước đều mở.
Nếu nhóc con trong nhà buồn chán, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy ra.
Hổ lớn trên sân khấu vẫn giữ nguyên tư thế lúc Lâm Thiên Du vào trong, liếm vuốt mình từng cái một, rất chậm rãi.
Lâm Thiên Du thấy vậy đi nhẹ chân hơn, kịp lúc giơ tay chặn trước móng vuốt hổ, trước khi nó liếm.
Rồi liếm luôn lên mu bàn tay cô.
Hổ lớn dừng một chút, mắt cũng nhắm lại.
【Haha, hổ lớn: ta đã liếm vuốt rồi à? Sao không cảm giác gì nhỉ.】
【Chị Lâm suýt thiêu đốt CPU của hổ anh em mình rồi.】
Hổ phản ứng xong cũng chẳng làm gì, thu gai lưỡi lại, lại liếm liếm mu bàn tay.
Lâm Thiên Du vẫn mỉm cười, vỗ đầu hổ vài cái, nói: "Đợi tôi chút, tôi đi cắt thịt cho anh."
Dừng một chút, cô hơi không chắc: "Anh có ăn không, nhà tôi không có nội tạng đâu."
Nội tạng không thể phơi khô thành thịt khô như thịt, lại có mùi nồng, cũng dễ hỏng, không ướp gia vị rất khó bảo quản.
Nhưng loài lông xù không thể ăn gia vị, nên Lâm Thiên Du cắt thịt hay để nội tạng lại cho chúng tự ăn.
Con trước mặt này, là mèo cam kén ăn cơ mà.
Những miếng thịt đó có phải hổ lớn không thích lắm không?
Lâm Thiên Du nghĩ, lấy đồ ăn vặt thịt trong hộp cho nó, "Hay thử cái này nhé?"
Xem nhãn, đều rất sạch sẽ, còn áp dụng công nghệ bảo quản thịt tươi không mất nước tiên tiến nhất, cho biết còn tươi hơn cả thịt vừa mổ.
"Xem này." Lâm Thiên Du chỉ dòng quảng cáo, "Nó nói hổ, sư tử đều thích ăn cơ mà."
Hổ lớn nhìn chữ trên đó, rất hợp tác, gật đầu một cách nghiêm túc.
"Pfft... Haha, anh có thể đọc hiểu câu này không vậy?" Lâm Thiên Du cười không ngớt.
Mở gói, mùi máu tươi đặc trưng của thịt bắt đầu bay ra.
Lâm Thiên Du nói: "Nếm thử trước đã."
Thịt được đóng gói riêng lẻ, chỉ mở vài gói, Lâm Thiên Du đã xé mòn tay.
Có thể thấy, hổ không đói lắm.
Nghĩ cũng phải, nếu đói rồi, hổ đã tự đi săn mất rồi chứ đâu còn ở đây hóng mát.
Ăn cũng rất chậm rãi, thỉnh thoảng mới ăn miếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận