Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 152 - Trước khi mất ý thức, cô dường như đã va phải một ngọn núi lông xù to lớn (9)




“Chíp Chíp! Chíp Chíp!”
Tiếng chim non kêu vang lên trong phòng.
Lâm Thiên Du cắt một bát thịt bò vào:
“Đến đây đây các bạn nhỏ, đói rồi phải không?”
Điểm Điểm và Cầu Cầu ngồi xếp hàng, cọ sát vào nhau khiến lông bị ép phẳng lì, há to mồm.
Những chú chim non khác run lên dưới động tác không nhỏ của hai đứa.
Lâm Thiên Du trước tiên đẩy Điểm Điểm ra sau một chút, rồi dùng đũa cho chúng ăn, Cầu Cầu cọ cọ vào tay cô giữa chừng thì cô cũng bắt nó lại và cho nó một miếng.
Miệng bị thịt bịt kín, kêu lí nhí không thành tiếng, liền vỗ vỗ cánh, cọ xát mạnh hơn.
Chim non trong tổ chim lăn một vòng, lộ ra một ít lông vũ dưới đáy tổ.
Lâm Thiên Du ngỡ là lông vũ rụng tự nhiên, vươn tay định lấy ra, kết quả nhặt lên lại phát hiện, không chỉ có một cái, mà là cả năm sáu cái.
Đại bàng đuôi đỏ không hề nhổ lông vũ của mình để tu sửa tổ chim đâu.
Lâm Thiên Du thắc mắc: "Chim nhỏ bắt đầu dùng lông vũ để trang trí à?"
Lông vũ và lông đuôi của đại bàng đuôi đỏ sẽ tự rụng vào mùa rụng lông, nhưng không rụng cùng lúc, thậm chí là cả khi thay lông, chúng vẫn luôn giữ được dáng vẻ đẹp đẽ và quý phái.
Chỉ là, lông vũ rụng ở đâu thì kệ nó, chúng sẽ không có ý thức thu gom những lông vũ đó.
Bây giờ trong tổ chim non lại có rất nhiều, rõ ràng không phải do nó nằm trong tổ mà rụng cùng lúc nhiều lông vậy.
Lục tìm sâu hơn, Lâm Thiên Du phát hiện ra cây quạt đã mất tíchcủa cô.
Trước đó khi làm chăn lông cho chim non, do thiếu lông vũ, lại không muốn đi xin chim mẹ, đành phải đau lòng tháo lông vũ trên cây quạt của mình.
Cây quạt ban đầu đã dựa trên lông vũ của đại bàng đuôi đỏ, một khi lông vũ bị tháo ra thì nó trở nên rách rưới, không còn chắn gió được nữa.
Vì vậy Lâm Thiên Du đổi sang một cây quạt bình thường khác, và không còn để ý đến cây quạt cũ nữa.
Bây giờ có vẻ như chim mẹ đã lấy đi.
Ban đầu cây quạt phải trơ trụi không còn lông, nhưng bây giờ, trong một khoảng trống của nó có nhét vào một cái lông vũ.
Là nhét thẳng đứng vào.
Rõ ràng không phải do Lâm Thiên Du tự làm.
Đột nhiên, Lâm Thiên Du mở to mắt:
"Đây là... chim nhỏ làm à?"
Bắt chước theo cách cô làm quạt lông vũ, chim mẹ tự thử dùng lông vũ để lấp đầy cây quạt?
Dù cây quạt này vẫn chưa hoàn thiện, nhưng Lâm Thiên Du vẫn rất thích nó.
Chỉ là, việc dùng một mình chim mẹ quấn lông vũ lên quạt, là một nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành.
Lâm Thiên Du nhặt những chiếc lông vũ lên, quay lại bàn ghế xâu chúng lên quạt, cô không tháo chiếc lông vũ mà chim nhỏ đã xỏ vào, mà chỉ đơn giản điều chỉnh góc độ, tạo thành một điểm nhấn dễ thương, những chiếc lông vũ còn lại được lắp đặt theo đúng trình tự.
Cây quạt lông này, so với lần đầu tiên làm ra, thì bây giờ còn sang trọng hơn.
“Nhìn này, tôi và chim nhỏ cùng làm đấy.” Lâm Thiên Du vẫy vẫy cây quạt lông về phía camera, đặc biệt nhấn mạnh chiếc lông vũ do chim non cắm vào, “Đúng là tác phẩm nghệ thuật, chim nhỏ giỏi quá đi.”
"Chúng ta hãy đi dọc theo bờ sông lên thượng nguồn nhé, gấu con thường xuyên săn mồi ở ven sông, chim nhỏ có lẽ đang ở cùng nó, còn Hoa Hoa có vẻ đã đi về phía trên núi."
Lâm Thiên Du quen biết khá nhiều loài động vật nhỏ ở bờ sông, trời quá nóng, cả những con chim trên cây cũng lười bay.
Lâm Thiên Du ra ngoài lần này ngoài chiếc mũ lá cô không mang thêm bất cứ thứ gì, trang bị nhẹ, định sẽ cùng với đám lông lung tung mang con mồi về nhà.
Chỉ là dọc đường đi lên, không thấy dấu vết nào của gấu con, cảm nhận được vùng lãnh thổ của Hoa Hoa, nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng Hoa Hoa đâu cả.
Lâm Thiên Du nhờ giúp đỡ phòng truyền hình trực tiếp, "Các bạn có nhìn thấy dấu vết của bọn lông xù nhà tôi ở phòng trực tiếp nào khác không?"
Màn hình đầy rẫy những "haha" và các dấu hỏi chồng chất lên nhau.
【Tôi thấy như là Hoa Hoa đi lên phía núi chỗ ở của Hàng Tư Tư.】
Vậy là lục tìm trong đống bình luận, Lâm Thiên Du tìm được một thông tin có ích, gật gật đầu, "Vậy chúng ta cũng lên thẳng núi luôn."
Đi dọc theo sông lên phía trên, con đường trên núi cũng dễ đi hơn rất nhiều.
Vùng lãnh thổ của Hoa Hoa quá rộng lớn, cả ngọn đồi này đều là của nó, cũng không lạ gì mà trước đây từng có đàn báo hoa khác kéo đến tranh giành lãnh thổ.
Với vùng đất rộng thế này ai mà chẳng muốn đến kiếm chác.
Sức chiến đấu của Hoa Hoa trong các loài báo cũng coi là hàng top, một mình đánh hai vẫn không thua.
Đi bao lâu rồi cũng không thấy bóng dáng Hoa Hoa, chỉ là thứ trên cây thu hút sự chú ý của Lâm Thiên Du, "Ở đây có trứng gà đấy."
Trứng gà được xem là một loại trái cây nhiệt đới quý hiếm, có kết cấu giống như lòng đỏ trứng, và có mùi thơm, quan trọng nhất là, nó không chỉ đơn thuần là một loại trái cây, mà còn rất dễ làm no bụng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận