Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 459 - Những bàn chân mềm mại của con thỏ tôn bước lên lòng bàn tay của cô (4)




Lâm Thiên Du đã cuộn ngón tay quanh hòn sỏi thứ hai, tuy nhiên chưa kịp ném, một sinh vật tròn vo đáng yêu lao ngang đâm sầm vào kền kền.
Kền kền tránh không kịp, bị con thỏ tôn húc ngã cuộn một vòng trên đất.
【Á à à?!】
【Như một quả bom nhỏ, dễ thương quá!】
Con thỏ tôn nhe răng khè về phía nó.
Kền kền thường hay bắt nạt động vật nhỏ, cướp mồi khi chúng đi săn, đôi khi cũng nhắm vào thỏ tôn, chỉ là so với các loài khác thì thỏ tôn có phản kháng lại đúng mức.
Nhưng... dù từng bị đánh nhưng không thể phủ nhận việc nó từng cướp thức ăn của thỏ tôn.
Lúc này thấy thỏ tôn còn muốn tiến tới, kền kền đánh mất thời cơ tấn công tốt nhất chỉ có thể chạy trước, bay lên cao tìm cơ hội tấn công từ trên xuống, lần này mục tiêu của nó không còn là con mồi mà nhắm thẳng vào con thỏ tôn dưới đất.
Tuy nhiên, Lâm Thiên Du không cho nó cơ hội tấn công tiếp theo, viên sỏi thứ hai trúng ngay đầu kền kền.
Lập tức kền kền như chiếc diều đứt dây rơi xuống.
‘Rầm’ Con kền kền ngã xuống đất đục thành một cái hố cạn, đè lên không ít những bụi cỏ vô tội.
Khán giả: [?????]
Có, có chuyện gì vậy?
Lúc nãy kền kền làm rớt quả bánh mì khỉ, có thể hiểu là nó không cầm được hoặc cố ý ném cho Lâm Thiên Du.
Nhưng bây giờ thì sao, tại sao kền kền đột nhiên rơi xuống?
Tỏ ra ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu tình huống.
Con thỏ tôn canh giữ quả bánh mì khỉ, vốn vẫn cảnh giác nhìn lên con kền kền trên đầu, bởi sinh vật này đểu giả quá mức, chúng có thể bắt động vật nhỏ lên rất cao rồi thả rơi tự do.
Ở vùng đồng cỏ này, việc đó xảy ra hàng giờ. thỏ tôn chắc chắn cũng đã chứng kiến bao lần hành động xấu xa của kền kền.
Thật ra thỏ tôn luôn phòng bị.
Nhưng bây giờ... thỏ tôn ngóc đầu lên, nhìn kền kền nằm chỉ cách mình không xa, hình như nó chẳng cử động gì cả.
Lâm Thiên Du vỗ vỗ tay, bước đến ngồi xổm trước mặt thỏ tôn:
“Em đến giúp chị à?”
Thỏ tôn là động vật hoạt động về đêm, ban ngày thế này không phải ra ngoài săn mồi, có lẽ nhà nó ở gần đây, thấy kền kền cướp đồ nên chạy ra giúp đỡ.
Thỏ tôn quay đầu đi, có vẻ không muốn thừa nhận mình ra để giúp, đại ca đây chỉ đi ngang qua thôi, thái độ là như thế nhưng móng vuốt vẫn lặng lẽ đẩy quả bánh mì khỉ về phía trước.
“Cảm ơn.” Lâm Thiên Du đích mắt cười, dùng lá bọc lại, định tìm cái gốc cây chôn nó đi, trái cây bẩn bị ném rớt ra mấy vết nứt, không thể ăn được nữa, thôi cũng để làm phân bón cho những cây nhỏ trên đồng cỏ vậy.
Lúc thấy cô đưa tay ra, mắt thỏ tôn không ngừng liếc sang bên này.
Lâm Thiên Du chú ý thấy thế, cũng không vội thu quả bánh mì khỉ nữa, thậm chí còn chủ ý làm chậm tốc độ.
Thỏ tôn do dự một lát, liếc thấy Lâm Thiên Du không nhìn nó, bèn đi thêm hai bước vào gần sát bàn tay cô hơn.
Như thế này thì khá gần, thỏ tôn rất thận trọng ngước mắt lên, Lâm Thiên Du vẫn bất động, chỉ như toàn bộ sự chú ý đổ dồn vào quả bánh mì khỉ dưới đất, không hề liếc ngang.
Đuôi của thỏ tôn quất qua quất lại, cuối cùng thò đầu ra, kĩ càng quan sát bàn tay của Lâm Thiên Du.
Lâm Thiên Du dường như có ý thức được gì đó, khóe mắt cong khẽ không nhận ra, cử chỉ như vô tình xoè từng ngón tay ra, cũng di chuyển chậm rãi cổ tay cho đến khi lòng bàn tay úp lên thì dừng lại.
Thấy cô cử động tay, thỏ tôn há mồm sẵn sàng gầm gừ, nhưng một hồi không thấy nâng tay lên nên lại lén lén lút lút nhìn Lâm Thiên Du, sự tập trung không kiểm soát được bị bàn tay xoè ra thu hút.
Khán giả trong phòng trực tiếp có thể không biết thỏ tôn đang nhìn cái gì. Nhưng Lâm Thiên Du rõ mồn một trong lòng. Người hâm mộ xem trực tiếp có thể nhận ra, hai viên đá bay về phía đại bàng ưng nếu giảm tốc độ. thỏ tôn chắc chắn đã nhìn thấy, tò mò về thứ gì đó cô ném ra, nên liếc nhìn không ngừng. Cẩn thận nửa ngày, thấy Lâm Thiên Du vẫn không có phản ứng gì, thỏ tôn dần dần cũng buông lỏng. Cho đến khi... Những bàn chân mềm mại đạp lên lòng bàn tay cô, thỏ tôn đứng dậy, hai chân trước đều đặt lên tay cô, nhẹ nhàng gãi, như muốn tìm ra nguồn gốc của hai viên đá. Thỏ tôn không móc móng vuốt, dường như vẫn giữ tâm lý bí mật “không để bị phát hiện”, nên cử động rất nhẹ. Trong bối cảnh Lâm Thiên Du không có phản ứng gì, tất cả đều là những cử động nhỏ không bị phát hiện.
Thỏ tôn tìm kiếm ngày càng nghiêm túc, chỉ là vẫn không thấy dấu vết của viên đá.
Lâm Thiên Du chậm rãi hạ thấp đôi mắt, động tác cực kỳ nhẹ nhàng liếc qua, chỉ thấy thỏ tôn một bộ mặt mơ hồ, hai bàn chân nhỏ xếp chồng lên lòng bàn tay cô, cúi đầu, lộ ra phần gáy lông xù bồng bềnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận