Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 212 - Đêm qua, đôi mắt của sói thảo nguyên không hề nhắm lại, nó đã canh cửa suốt đêm (9)




Con sói này quá gầy.
"Ăn hết cả miếng thịt to à?" Lâm Thiên Du chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, cho đến khi tỉnh lại, miếng thịt nhỏ thoáng qua khóe miệng con sói, vừa cắn vào đã nhai chậm rãi.
Lâm Thiên Du hào phóng khen: "Giỏi quá, ăn hết cả miếng thịt to thế. Tiến bộ lớn đấy."
Con sói liếm mũi, hiếm hoi lắm, miếng thịt nuốt vào không có ý định nôn ra.
Bên ngoài kính.
Dù đã nói sẽ đi ngủ nhưng Bạc Thư Thục vẫn chưa đi, cũng không quay lại xem livestream nữa —— có thể xem trực tiếp rồi còn xem livestream cái gì nữa chứ.
Cách một lớp kính không bằng cách một lớp camera sao, nhìn rõ hơn mà.
Biết Lâm Thiên Du đến, lần lượt nhiều nhân viên cũng đến đây để hóng hớt.
Bách Phong cũng ngồi bên ngoài, nhìn con sói ăn hết miếng thịt, không còn tình trạng như hôm qua, khó khăn nuốt vào rồi không kiểm soát được nôn ra nữa, trái tim anh hoàn toàn buông xuống.
Anh cầm bút ghi chép lên giấy: "Tôi cảm thấy Lâm Thiên Du có thể tạo nên phép màu."
Bạc Thư Thục cũng gật đầu: "Thật kỳ diệu."
Đồng thời cũng cảm thấy hơi tức, họ đã làm việc chăm chỉ như vậy nhưng có vẻ như hoàn toàn vô dụng, Lâm Thiên Du đến nói vài câu là con sói chủ động ăn thức ăn.
Thật sự là hàng thật giá cao, người thật giỏi chết được.
'Cộc cộc' một người đàn ông mặc bộ đồng phục cao cấp tiến đến, tay gõ gõ lên màn hình ipad để thu hút sự chú ý của mọi người.
Người đàn ông nhíu mày: "Các cậu đứng đây đông như vậy làm gì?"
Bách Phong đứng dậy, "Giáo sư Triệu".
Giáo sư Triệu giơ tay lên, ngắt lời anh, "Ai việc người nấy, nhiều người canh con sói như vậy nó có tốt lên được không?"
Bách Phong nói: "Con sói đã có thể tự ăn được rồi, tôi đang ghi chép lại."
"Tự ăn được? Chuyện gì xảy ra vậy?" Giáo sư Triệu nhận lấy cuốn sổ tay của anh, ngẩng đầu lên nhìn qua lớp kính thấy Lâm Thiên Du bên trong.
Ban đầu chưa kịp phản ứng, cầm sổ ghi chép đọc, lật sang trang tiếp mới giật mình nhận ra không đúng, giật đầu lên, nhìn thấy Lâm Thiên Du gần như dán sát vào con sói.
"Chuyện gì thế này?!" Giáo sư Triệu kinh ngạc tột độ, "Đây là nhân viên nhóm nào vậy? Ai cho phép cô ấy vào, mau gọi người ra! Người ở gần con sói quá lâu như vậy, nó có thể bị căng thẳng mà tấn công đấy, các cậu không biết à, nhiều người như thế mà không ai báo cô ấy mau ra à?"
"Thưa giáo sư Triệu, Lâm Thiên Du là..." Bách Phong dừng lại một chút, "là người tôi mời đến hỗ trợ, tình trạng con sói thật sự quá tệ, đưa sang khu một cũng chỉ điều trị bảo tồn thôi, nên tôi nghĩ..."
"Cậu nghĩ cái gì, đây không phải là tự tiện sao! Mau kéo người ra ngoài!"
Giáo sư Triệu lo con sói sẽ có chuyện bất trắc ở đây, vội vàng giơ tay tới cánh cửa phòng khử trùng.
Bạc Thư Thục vội nói: "Không phải tự tiện đâu ạ, thật sự có hiệu quả mà, không tin thì thử xem đi ạ. Con sói bây giờ không hề hung dữ, không phật lông tóc gì cả, thầy xem cái đuôi nó đấy, vẫn đong đưa phải không này, đó chính là biểu hiện tâm trạng tốt mà."
Tuy nhiên, lời Bạc Thư Thục vừa dứt.
Bên trong phòng kính, con sói nằm im bất ngờ quay người, cắn một phát vào cổ tay Lâm Thiên Du, máu chảy dọc theo cánh tay trắng, con sói cắn chặt không buông ra.
"!!!”
Trong nháy mắt, sự cố bất ngờ này khiến tất cả mọi người sững lại.
Giáo sư Triệu thì trực tiếp ấn nút cửa xuống, Bách Phong thấy vậy liền nói: "Khoan đã giáo sư, có vẻ không giống như những gì chúng ta thấy đâu."
“Không nghĩ là nó đã cắn rồi sao!" Bất kể là người bị thương hay sói thảo nguyên bị thương, cuối cùng vấn đề leo thang chắc chắn là trạm cứu hộ sẽ phải gánh chịu.
Giáo sư Triệu run tay chỉ vào tấm kính một chiều, vẫn muốn nói gì đó, nhưng chỉ thấy bên trong, Lâm Thiên Du bị cắn không hề có chút hoảng hốt nào của một người bị sói tấn công.
Trái lại, cô ấy vẫn thư thái và bình tĩnh chạm nhẹ vào mũi con sói thảo nguyên.
"Nhìn anh kìa, làm tay tôi đầy máu." Giọng Lâm Thiên Du hơi mang chút ghét bỏ, dọc theo cái mũi rồi vuốt lên trán con sói, đầu ngón tay cọ nhẹ, đẩy những sợi lông vốn nằm ngang sang hai bên.
Con sói thảo nguyên nhắm mắt lại, nhả miệng ra, nhìn vết máu trên cánh tay Lâm Thiên Du và liếm mép.
Lâm Thiên Du lau sạch máu trên cánh tay bằng khăn giấy, sau khi lau hết máu, cánh tay trở nên trơn nhẵn và trắng sức, chẳng những không có vết thương, thậm chí cả xước cũng không có.
Máu đó là từ bát thịt kia, sau khi ăn hết một bát, Lâm Thiên Du ôm mình và chuẩn bị vuốt bụng, con sói thảo nguyên mới ngẩng đầu lên cắn.
Chỉ là... mặc dù gầy yếu, nhưng cũng không thể không gây ra chút tổn thương nào khi bị tấn công ở khoảng cách gần như vậy.
Rõ ràng con sói thảo nguyên không có ý định tấn công thật sự, mà nhiều hơn giống như đang... đùa vui với Lâm Thiên Du.
Kết quả là bị vuốt ngược lông ngược chiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận