Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 248 - Hổ lớn há mồm, cắn vào áo ngoài của Lâm Thiên Du (6)




Khi tham gia show trước đây không có điều kiện làm những thứ này, bây giờ có rồi, tất nhiên phải chuẩn bị cho từng con một phần.
Do có tiền sử chim non uống sữa rớt xuống bát, nên Lâm Thiên Du chỉ đổ một lớp mỏng ở đáy cho chúng.
Nguội nhanh, cũng không sợ bị ngạt khi uống cháo.
Uống cháo nóng xong, chút buồn ngủ lúc nãy quay trở lại.
Lâm Thiên Du hắt xì một cái, leo lên giường, vừa nằm xuống, báo hoa và sói đồng cỏ cuộn tròn ở dưới chân giường lại trèo lên.
Hổ lớn vẫn đứng bất động như tượng đá trên cửa sổ.
"Đại Quýt? Nhìn chằm chằm thế không mỏi mắt à?" Lâm Thiên Du vỗ vỗ mép giường, "Lên ngủ một chút nhé?”
Hổ lớn nghe vậy quay đầu lại nhìn cô một cái, đánh giá chiếc giường.
"Lên đi mà.”
"Nhanh lên, tôi để chỗ cho rồi đấy.”
"Đại Quýt?”
...
Dưới sự thúc giục liên tục của Lâm Thiên Du, hổ lớn trên cửa sổ vẫn nhảy xuống, đáp lên mép giường nhưng không còn chỗ nằm.
Lâm Thiên Du ôm hổ lớn, cười nói: "Anh làm gối cho tôi nhé.”
'Cạch' tiếng gì đó gãy vỡ vang lên, run rẩy như vết nứt leo dần lên.
Lâm Thiên Du đang thắc mắc không biết cái gì thì đột nhiên hất xuống.
Kèm theo tiếng rên rỉ quá tải của chân giường, cả giường ngã xuống.
Lâm Thiên Du chớp mắt, cùng hổ, báo, chó sói nằm trên giường nghiêng nhìn nhau.
Cái này...
Có người thường xuyên theo dõi tình hình phòng bệnh.
Lâm Thiên Du còn đang nghĩ liệu có cứu vãn được cái giường không thì Bạch Phong đã gõ cửa.
Nhìn thấy đám thú dữ lớn chất đầy giường, anh ta từ từ nâng cao lông mày.
Con gái thích chất đống nhiều đồ bông trên giường mình.
Hợp lý.
Bạch Phong hỏi: "Chuyển qua phòng bên cạnh thế nào? Cũng được dọn dẹp hàng ngày, chỉ việc xách vali sang ở.”
Lâm Thiên Du gật đầu, vỗ vỗ giường nói: "Trừ tiền cái giường này trong lương của tôi.”
Thường xuyên nằm chung với lông xù, bỏ qua giới hạn chịu tải của cái giường.
Có thể nằm báo hoa và chó sói cộng thêm cô, đã gần như cực hạn rồi, hổ lớn leo lên nữa là quá sức cho dù đó là giường gỗ hay sắt.
Sau khi xoay xở chuyển phòng, Lâm Thiên Du cũng không có nhiều đồ, lại là phòng kế bên nên chỉ mang theo tổ chim.
Bách Phong giúp cô mang bát cháo còn dư sang, chú ý thấy dưới đất bầy chim non chạy tung tăng liền cười nói: "Cô chăm sóc bầy chim nhỏ rất tốt đấy.”
Đại bàng nuôi nhân tạo tỷ lệ sống sót bằng 0, tất cả đều chết vì nguyên nhân không rõ.
Từng có giáo sư chuyên nghiên cứu sinh sản đại bàng từng nói, không ai có thể nuôi một con đại bàng từ trứng thành chim trưởng thành.
Mặc dù rất khó tin, nhưng kể từ câu nói đó đến nay, ngoài Lâm Thiên Du ra thực sự chẳng ai làm được.
Chỉ sợ giao cho chuyên viên chăm sóc cũng không thể nuôi thành như thế này.
Mỗi con tròn vo, trông rất khỏe mạnh.
Đây còn là khi Lâm Thiên Du không cố ý tìm thức ăn trong quá trình ghi hình show.
Lâm Thiên Du bế một con chim non chen chúc dưới chân lên, hai tay vừa đủ nâng, "Chủ yếu là nhờ đại bàng nhỏ, tôi chỉ hỗ trợ bên cạnh thôi.”
Nghe Lâm Thiên Du gọi, đại bàng đuôi đỏ trên vai cúi đầu cọ cọ má cô, "Chíp...”
Lâm Thiên Du ngẩng đầu lên cọ lại, "Là công của chim nhỏ.”
"Chíp!" Đại bàng mở to đôi cánh lông vũ, toàn thân phản đối.
Lâm Thiên Du cười nhìn đại bàng hấp tấp cố xòe cánh ôm cô, vội giơ tay xoa nắn đôi cánh mềm mại, "Được rồi, không phải của em, cũng không phải công của chị, mà là công của cả hai chúng ta, đồng ý chứ?”
"Chíp!”
Của cả hai chúng ta!
Phòng rộng nhưng chất đống lông thú, cảm giác không cần đắp chăn cũng không lạnh.
Mệt mỏi sau khi xoay xở, Lâm Thiên Du cũng muốn nhắm mắt, Bách Phong đặt đồ xuống rồi đi làm việc.
Lâm Thiên Du đóng cửa lại, nằm ôm báo hoa.
Báo hoa chưa kịp nhận ra mình bị coi là gối ôm lông xù liếc mắt.
Lâm Thiên Du cúi xuống hôn lên đầu nó một cái, giọng nói không rõ: "Ngủ!”
--- Nửa đêm, tiếng máy bay trực thăng hạ cánh không nhỏ.
Trong đêm yên tĩnh lại càng dễ chú ý.
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Thiên Du khoác áo khoác xuống dưới, vừa lúc thấy có người từ trực thăng xuống.
Đi đầu là người mặc đồng phục nhân viên, phía sau theo một người đàn ông ăn mặc lịch lãm, tuổi khoảng 40, 50.
Đường đi xa xôi nhưng mái tóc vẫn chải chuốt ngay ngắn, vest thẳng nếp, ngay cả nếp nhăn cũng được là phẳng.
Xuống máy bay, mặt mày cười tươi hàm hồ.
Phong Tĩnh Dã không có ở đó, người ra đón là trợ lý của anh, cô từng gặp.
Phía sau gã đàn ông sang trọng, hai vệ sĩ bế cáng xuống, trên cáng Tạ Dật Phi còn đang vùng vẫy, cắn xé, gọi móng tay, cố làm vệ sĩ thả mình xuống.
Nhưng dù có cắn đến chảy máu, vệ sĩ vẫn không buông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận