Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 110 - "Hoa Hoa! Sắp mưa rồi, về nhà mau!" (3)




Lâm Thiên Du cắn miếng thịt gà, thức ăn cô làm cho các bạn nhỏ ngoài thịt sống còn có thịt gà hấp chỉ thêm muối, toàn thịt không xương.
Động vật ăn thịt sống cùng xương thì không sao, nhưng xương chín có thể gây tổn thương đường ruột nếu bị cắn vỡ.
Vì vậy muốn cho chúng ăn thịt chín, Lâm Thiên Du luôn tách bỏ xương trước khi nấu.
Phần thịt cho gấu nhỏ còn có một ít là thịt sống thoa mật ong pha nước, coi như là hai hương vị song hành.
Tuy không đói lắm nhưng chú gấu rất thích mùi vị ngọt ngào của thịt thoa mật ong, ăn hết sạch không sót lại thứ gì.
Lâm Thiên Du gọt vỏ khoai mỡ, phần ruột trông giống khoai lang nhưng không ngon bằng.
Khoai mỡ có hai loại, ngọt và đắng, cô gặp may được củ ngọt, chỉ là không ngọt lắm.
Dùng làm món khai vị thì ít ngọt hơn càng tốt.
Chú gấu vừa nhai thịt vừa ừng ực đáp: "Ú ú!"
Đúng là tuyệt lắm!
Lâm Thiên Du cười đến ngã ngửa vào vách đá, "Ha ha, gấu nhỏ nói đúng rồi đấy."
Trong hang núi ấm cúng vui vẻ, mưa to bên ngoài chẳng hề ảnh hưởng gì.
Bữa cơm thật ấm áp.
...
Trong khi đó, những vị khách còn lại phải chống chọi với cơn mưa dữ dội ngoài kia, không được dễ chịu như trong hang đâu.
Những nơi trú ẩn bị triệt hạ bởi mưa bão giờ đã biến thành một đống hỗn độn.
Lều của An Lan Thanh và Quách Ngạn Bằng là những cái đổ đầu tiên, mặc dù có chỗ trú ẩn nhưng sống trong lều vẫn thoải mái hơn nhiều nên An Lan Thanh vẫn ở trong lều còn Quách Ngạn Bằng thì chuyển sang chỗ trú ẩn. Lúc đầu cơn mưa còn ổn.
Dù là chỗ trú ẩn hay lều, hiệu quả chống mưa đều khá tốt. Nhưng theo thời gian, cơn mưa không những không ngừng mà còn không có dấu hiệu suy giảm, nước đập xuống chỗ trú ẩn phát ra tiếng lách cách khiến họ không ngủ được.
Nhưng may mắn là không ngủ được nên họ kịp chạy ra khỏi chỗ trú ẩn trước khi nó sập xuống. Nếu không thì mấy cây gỗ rơi trúng đầu chết toi. Cuối cùng, tất cả chỗ trú ẩn do Tạ Dật Phi dựng lên đều sập hoàn toàn.
Mọi người ép vào căn lều nhỏ của Hàng Tư Tư vì ban đầu đã được xây trên gốc cây nên rất chắc chắn, có vải chống thấm che mưa, trông đơn giản nhưng lại là cái còn đứng vững đến cuối cùng.
Nhưng sau đó mưa càng lớn, cỏ khô ẩm ướt, nước từ bên cạnh tràn vào. Quách Ngạn Bằng cáu kỉnh nói:
"Cái lều này cũng tệ thật đấy, hoàn toàn không ngăn được nước."
Hàng Tư Tư do ngại không muốn từ chối nên mới nhường lều của mình, giờ nghe vậy giọng đanh lại:
"Dù sao vẫn tốt hơn cái sập nhỉ, dù có sập thì một lớp vải chống thấm cũng không giết chết tôi đâu."
Lúc Quách Ngạn Bằng đưa An Lan Thanh ra ngoài có chậm một chút nên bị cây đè trúng chân, không gãy xương nhưng vẫn bị thương, đi lại khập khiễng. Anh ta nói:
"Tôi không ở đây chờ nữa đâu, mưa này còn kéo dài, tôi sang chỗ đá kia trú mưa."
Hàng Tư Tư không chịu được nữa, dù nước không dâng lên nhưng chỗ ngủ đã ướt sũng, cứ ở lại chỉ càng tệ hơn. Ấn Hữu Lâm nghĩ một chút rồi cũng nói:
"Tôi cũng đi."
Tuy bên đó không che được gió nhưng ít ra không phải ngồi trong nước, cố gắng chờ mưa dứt là được. Hai người đồng ý, những người còn lại cũng lũ lượt đứng dậy. Có lẽ trong thời tiết khắc nghiệt, mọi người có xu hướng hợp nhóm hành động.
An Lan Thanh cũng lặng lẽ theo sau, còn Quách Ngạn Bằng thì cố ý chậm bước, kéo áo cô ta lại.
"Sao vậy?" An Lan Thanh quay lại, thấy anh ta đưa cho mình một gói lá chứa nấm. "Đây là gì thế?"
"Nấm nướng. Đã chiều rồi, cả ngày chưa ăn gì chắc em đói lắm rồi đúng không, giờ thời tiết này không thể nướng được nên em ăn trước đi."
Nghe vậy, ánh mắt của An Lan Thanh thoáng chút cảm động.
"Anh cũng chưa ăn mà, chúng ta cùng ăn nhé."
"Được." Nói rồi anh ta còn làm ra vẻ bí ẩn hướng về phía livestream, giơ ngón tay lên môi, "Mọi người nhớ giữ bí mật giúp chúng tôi nhé."
【Hu hu anh ấy tốt quá, chính mình còn chưa ăn mà vẫn nhớ mang đồ ăn cho em gái.】
【Đàn ông chu đáo ghê, yêu quá đi.】
【Khoan đã... Mấy cây nấm đó là mọi người cùng hái mà nhỉ? Thành quả lao động chung mà anh ta dám giấu riêng ăn à?】
【Còn cố ý đợi mọi người đi hết rồi mới ăn trộm trong lều, cảm ơn nhé, tôi nôn trước đây.】

Bạn cần đăng nhập để bình luận