Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 519 - 【Trời ơi, Thỏ tôn bé bỏng của nhà ai vậy, giỏi quá đi mất!】 (4)




Thông thường, khi cứu giúp các con non, là lúc bố mẹ chúng không có ở nhà.
Nếu không, cho dù họ có ý tốt, muốn giúp đỡ những con vật nhỏ bị thương, nhưng các loài động vật khác vẫn sẽ rất kháng cự sự tiếp cận của họ, bảo vệ đàn con trong tổ.
Làm sao có người mang con non đi mà còn nói một tiếng.
Lâm Thiên Du cầm Báo con suốt quá trình, thấy vậy cô cũng đặt nó lên lưng Đậu Đậu, "Được rồi, đoàn tụ gia đình."
Đậu Đậu xoay đầu, cọ cọ cổ tay cô rồi cắn cổ Báo con đi về phía góc.
Hai Báo con kia thấy vậy, cũng lập tức theo sau, chen chúc vào.
Các chú sói con trên thảo nguyên không hiểu gì cả, vẫn cố leo lên đùi Lâm Thiên Du, có lẽ là phát hiện ra số lượng Báo con bên đó đã tăng thêm một con, chúng cũng rất tò mò nhòm sang phía bên đó.
Lâm Thiên Du túm lấy một con, "Đừng sang đó trước đã, quen dần rồi chơi cùng sau."
Trước đây, Báo con và những chú sói con trên thảo nguyên cũng bị ngăn cách bằng tấm ván gỗ, đợi quen dần với sự hiện diện của nhau mới tháo tấm ván đi.
"Gừ?" Chú sói con bị túm lên nhấc đầu lên nhìn, mơ màng.
Đặt sói con lên đùi, Lâm Thiên Du xoa xoa hai cái, "Ngoan."
"Sao lại nằm trên lưng Tiểu Hoàng rồi." Lâm Thiên Du liếc thấy chú sói con đang lăn lộn trên lưng sói Tasmania màu vàng, khóe môi cong lên.
"Gừ..." Sói Tasmania màu vàng ngẩng đầu lên.
Sói Nhỏ quan sát bầu trời, nhảy lên miệng hốc cây xoay người, đặt hàm dưới lên vai Lâm Thiên Du, cọ cọ má cô.
"Đi săn mồi rồi à?" Lâm Thiên Du vòng tay ôm lấy cái đầu đầy lông, "Đi đi."
"Gầm!"
Đồng thời với Sói Nhỏ xoay người, bầy sói trong nhà cũng lần lượt đứng dậy, sói Tasmania cũng không do dự theo sau.
Con báo vẫn đang liếm lông cho Báo con, sắp đứng dậy thì Lâm Thiên Du nói trước: "Hôm nay cô ở nhà trông nom các con nhé."
Cũng có một con sói thảo nguyên cái ở lại bảo vệ các con non.
Có báo ở nhà càng an toàn hơn.
Lâm Thiên Du vuốt lông các bé sói:
"Chị phải sang chỗ sư tử trắng rồi đi chặt cây."
Đi chặt cây ở khu rừng tối qua vậy.
Thân cây ở đó to, thích hợp làm lán.
Lần này xây dựng, Lâm Thiên Du định dùng kết cấu khấu đinh, dù sao cũng không vội, dùng dao dựa từ từ đục lỗ, cuối cùng cũng làm được thôi.
"Bây giờ sư tử trắng chắc vẫn còn đang ngủ."
Với thời tiết u ám, mưa dầm dề, đối với con thú ghét nước và ngại bẩn như sư tử trắng, cách tốt nhất là ở trong lán che mưa, không ra ngoài.
Lâm Thiên Du đặt những bé sói đã vuốt lông xuống, xoay người đi đến phía da thú, cuộn da thú lại rồi vắt thêm một lần nữa.
Tuy đêm qua quên mất thịt mặn nhưng phơi da thú ướt thì cô vẫn nhớ.
Mới giặt nên da thú ướt để trong nhà càng không ổn, nên để ngoài cho mưa rửa thêm một lần coi như giặt lại.
Chim khách không có trên cây.
Lâm Thiên Du kiểm tra tổ chim, mặc dù mưa không lớn nhưng gió thổi trước khi mưa thì thực sự mạnh, những cành cây bên mép không vững cũng bị gió thổi rớt khá nhiều.
May tổ chim không rớt xuống.
Lâm Thiên Du để khá nhiều cành lá cây nấm rơi bên cạnh tổ chim, để khi chim cắt quay lại có thể tự củng cố thêm tổ.
Xong xuôi, Lâm Thiên Du lại hái thêm hai quả nấm nữa, trên quả vẫn còn nước mưa, cô lắc lắc rồi cắn một miếng: "Truy Phong, mình đi chặt cây."
Nghe thấy động tĩnh, con ngựa vằn đang ngủ say sưa trong chỗ trú mưa làm bằng lá cọ chậm rãi thò đầu ra, "Í ạch!"
"Chỗ hôm qua mình đến, cậu còn nhớ chứ."
Nói rồi, cô ném quả nấm sang.
Truy Phong mới ngủ dậy, có thể nói là chưa tỉnh hẳn, nhưng đã vô thức há miệng đón lấy, 'rắc' nhai một cái rồi mới phản ứng là đang ăn.
Ngẩng đầu lên, điều chỉnh vị trí, cắn quả nấm vào miệng.
Lâm Thiên Du xoay người đi dọn balô.
Ăn xong quả hoang dã, Truy Phong cũng tỉnh táo hơn, đứng dậy lắc lắc đầu.
Chặt cây chỉ cần mang theo dao dựa là được.
Chỉ là cây trong rừng lớn như vậy, có lẽ một hai nhát không xong.
Ngoài ra còn phải mang theo dây thừng, để Truy Phong mang đến cho sư tử trắng.
"Xà phòng để đâu nhỉ..." Lâm Thiên Du mở toang balô ra, bên trong vẫn còn khá nhiều xà phòng, hộp trong nhà cũng đã đầy.
Chỉ có thể nhường ra một giỏ.
Lúc lấy xà phòng ra, Lâm Thiên Du vẫn nói: "Giỏ vẫn không đủ, rảnh rỗi phải đan thêm vài cái nữa."
Dừng lại một chút, cô nghiêng đầu nhìn về phía camera trực tiếp, "Đạo diễn Tô à, hoạt động tìm báu từ hồi nào giờ đã vài ngày rồi mà vẫn không có hoạt động mới à?"
Tô Vũ Hành: "..."
Không nói gì, giả vờ như mình không có trong phòng trực tiếp.
Tuy nhiên...
【@Tô Vũ Hành, đạo diễn Tô nói câu gì đi chứ!】
【Đừng giả vờ nữa, lên xem trực tiếp mà không ẩn thân, ông tiêu tiền khá nhiều trong phòng của chị Lâm mà, đã là thẻ fan cấp 17 rồi đấy.】
【Haha, chết cười luôn, đạo diễn Tô: tôi sẽ cấm tất cả các bạn! Cấm hết nhá!】

Bạn cần đăng nhập để bình luận