Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 599 - Trộm lông xù về nhà (1)




Không cần qua lớp găng tay, cảm giác mềm mại xù xì từ lòng bàn tay lan ra, Lâm Thiên Du không nhịn được cong ngón tay lại, ngón cái vuốt ve đôi tai, Cáo tuyết Bắc Cực trắng toát, ngay cả lông trên tai cũng rất dày.
Cáo tuyết để cô vuốt ve, còn tích cực cọ vào tay cô không ngừng, lộn người một vòng, hai chân ôm cổ tay cô liếm đi liếm lại.
Lâm Thiên Du xoa xoa bụng Cáo tuyết, năm ngón tay phủ lên trên vuốt theo lớp lông xuống dưới.
Vuốt ve xong, Lâm Thiên Du lại đeo găng tay trở lại.
Cáo tuyết lăn qua lăn lại trên mặt đất, làm sạch tuyết xung quanh hết rồi, cái đuôi lớn còn quất trên đất, lộ ra lớp băng dưới tuyết.
Qua lớp găng tay, Lâm Thiên Du bóp nhẹ lông của Cáo tuyết, cầm cá xuống khỏi giá đỡ, da bên ngoài đã cháy khét, may là lúc cắt đôi con cá, thịt chín đều hai bên.
Lâm Thiên Du lắc lắc con cá nóng hổi vẫn còn bốc khói: “Ăn một miếng không?"
Cá nóng hổi rắc muối mỏng rõ ràng nằm ngoài thực đơn của Cáo tuyết Bắc Cực, nó nhún nhún mũi, nằm ngửa trên đất, nghiêng đầu: “E ét..."
Có vẻ không hứng thú với cá nướng.
"Hải cẩu nhỏ này?" Lâm Thiên Du huých huých con hải cẩu nằm thư thái, sắp ngủ gục bên chân cô: “Đừng ngủ nữa, dậy ăn đi."
Hải cẩu hoa tiêu nhỏ mở mắt ra đầy mơ màng, miệng há hốc.
Lâm Thiên Du xé một miếng cá, nhắm bắn, ném.
Hải cẩu nhai nhai, chưa tỉnh ngủ đã ăn trước.
Lâm Thiên Du nhếch mép, cứ thế cho ăn vài miếng cá nữa.
Có lẽ đang mơ ăn nên no căng bụng, hải cẩu nhỏ lấy đầu rúc xuống tuyết, trốn thức ăn rơi từ trên trời xuống.
Phần cá còn lại, Lâm Thiên Du rắc thêm gia vị, nhai thử, vị rất ngon: “Cá tươi ghê."
Là lần đầu Lâm Thiên Du ăn cá sinh trưởng trong môi trường cực lạnh.
Theo lý thuyết, gia vị khi nướng thịt sẽ che lấp một phần hương vị tự nhiên của cá, vì không làm sạch mùi hôi, chỉ có thể thêm nhiều gia vị để át đi, nhưng cá rắc đầy tiêu ớt vẫn cảm nhận được vị tươi.
Lâm Thiên Du suy nghĩ: "Lần sau câu thêm mấy con nấu canh."
Canh cá thể loại này chắc chắn ngon.
Quên mất hộp cơm đoàn làm phim cấp, nếu có bây giờ phần cá còn lại chỉ cần thêm tuyết nấu canh là xong.
Ra ngoài một chuyến không tìm thấy nước ngọt, có thể nấu tuyết thành nước không sao, chỉ có điều không có nước ngọt tắm hơi bất tiện.
Lâm Thiên Du ăn từ tốn con cá, que gỗ có xương cá cũng ném vào đống lửa đốt luôn.
"Tôi phải về rồi." Lâm Thiên Du vuốt ve hải cẩu: “Em về với bầy hải cẩu của em đi."
Bên kia, bầy hải cẩu vẫn thỉnh thoảng liếc sang bên này, rõ ràng rất quan tâm đến hải cẩu con.
Những con hải cẩu đã nghỉ ngơi đủ bắt đầu lặn xuống biển, hải cẩu con vừa tỉnh giấc, nhìn quanh la làng: “Ú ớ!"
Ngày mai!
Lâm Thiên Du đáp luôn: "Được, ngày mai còn tới chơi với em."
Nói rồi cô giơ tay, vỗ nhẹ lên đôi chân ngắn của hải cẩu: “Đi đi."
"Ú!" Hải cẩu con kêu một tiếng rồi lao về phía bầy hải cẩu.
“Cáo tuyết nhỏ à? Trời sắp tối rồi.” Lâm Thiên Du thu dọn cần câu: “Chị về nhà đây.”
“E ét...”
Mắt Cáo tuyết Bắc Cực chằm chằm vào sợi dây câu được kéo ra từ lỗ băng từng chút một, nghe thấy tiếng vẫn chậm chạp, kêu một tiếng đáp lại một cách vô thức, rồi nó quay đầu lại, vừa lúc nghe thấy tiếng 'cạch' .
Lâm Thiên Du đã tháo cần câu, cất vào hộp đồ câu.
Cáo tuyết Bắc Cực sống bầy đàn, chắc nhóm Cáo tuyết con cũng đang chờ nó.
Dọn dẹp xong xuôi, Lâm Thiên Du dập tắt lửa, dùng tuyết lấp kín lửa hoàn toàn: “Xong rồi, em cũng về nhà đi.”
Cáo tuyết Bắc Cực nhảy một cái đứng dậy nhanh nhẹn, lắc bỏ tuyết trên người, nhìn bóng lưng Lâm Thiên Du đi xa dần, chần chừ một lúc rồi bước đi theo sau.
【Chị Lâm!!! Nhìn lại đi!!!】
【Đừng đi đừng đi! Cáo tuyết nhỏ đuổi theo kìa!】
【Ôm nó đi, ôm lấy nó nhanh! Chị Lâm không được thì đổi tôi, tôi lao tới bế Cáo tuyết lên là bay ngay.】
Cáo tuyết Bắc Cực theo kịp bước chân Lâm Thiên Du, dừng bên cạnh cô, dính sát chân cô.
Lâm Thiên Du bước chân dừng lại: “Hả?”
"E ét!" Đuôi lớn của Cáo tuyết đung đưa sau người, lay động lo âu.
Lâm Thiên Du ngồi xuống hỏi: “Em muốn đi cùng chị à?”
Cáo tuyết Bắc Cực ngồi thẳng, ngẩng đầu lên, mũi dí sát ngửi ngửi, thân thiết liếm má cô một cái: “E ét...”
Lâm Thiên Du thực sự muốn mang cả hải cẩu và Cáo tuyết về, nhưng hải cẩu có bầy đàn và bạn bè, mang đi trước mặt chúng không phải lắm.
Cáo tuyết cũng vậy, chỉ là bây giờ nó không có ý định quay lại tìm bầy chồn, vậy nuôi một Cáo tuyết thì dễ dàng.
“Được, vậy cùng chị về nhà nhé.”
Lâm Thiên Du hai tay nâng khuôn mặt nhỏ của Cáo tuyết Bắc Cực lên, khuôn mặt của họ chồn thuộc giống cầy rất nhỏ, đôi găng tay dày của cô khiến đôi bàn tay to hơn gấp đôi, nâng lên gần như che khuất cả Cáo tuyết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận