Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 593 - Dì của em đấy (1)




Lâm Thiên Du giơ tay đón lấy vuốt chồng gấu Bắc Cực vừa quất xuống.
Con gấu Bắc Cực vừa dốc sức nhô đầu vào khung cửa sổ xe giật nảy mình, nhìn Lâm Thiên Du rồi nhìn Phong Tĩnh Dã phía trước, phát ra một tiếng rên khẽ khàng, rút vuốt vỗ nhẹ lên tay Lâm Thiên Du, chỉ xuống con hải cẩu dưới đất: “Ú!"
Ăn!
Có lẽ cố ý đến đưa thức ăn, gấu Bắc Cực rút nửa người đã thò vào xe ra ngoài, hai chân sau lết theo tốc độ xe chạy cực chậm.
Lâm Thiên Du vội vàng nhặt con hải cẩu lên, lúc nãy ngửi không rõ lắm, giờ cầm lên mùi máu tươi nồng nặc: “Đợi đã, mang con hải cẩu về ăn đi, tôi..."
Gấu Bắc Cực dùng móng vuốt nhẹ nhàng đẩy cửa sổ xe lại, hổng miệng ra, có vẻ như kêu "Àoo".
Cũng có thể sợ Lâm Thiên Du ném con hải cẩu ra ngoài, nên chạy thật nhanh.
Con gấu Bắc Cực trắng muốt biến mất nhanh chóng vào môi trường xung quanh trong cơn tuyết rả rích.
Khe hở cuối cùng của cửa sổ xe đóng lại bởi gấu Bắc Cực, Lâm Thiên Du đưa tay vuốt má, lạnh buốt.Viptruyenfull.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ Chương Mới Nhất.
Lâm Thiên Du cầm con hải cẩu, nhất thời không biết để đâu cho phải.
Nghĩ kĩ, cô đặt xuống con hải cẩu, mở ba lô leo núi của mình, lục tìm và lấy ra một cái túi gấp, khi xếp ra rộng lắm, nhưng con hải cẩu kia cũng to đấy, nhét vừa đủ vào.
Lâm Thiên Du cầm dây của túi, cười nói đùa: "Xem ra hôm nay không thiếu thức ăn rồi."
Mỡ hải cẩu rất dày, thịt hải cẩu không phải hiếm gặp, nhưng với người dân Inuit, lại là món ăn thường xuyên trên bàn.
"Thật tốt." Hàng Tư Tư khoác áo lông cừu, ganh tị nói: "Than ôi, đạo diễn à! Bao giờ ông sắp xếp cho chúng tôi vài con gấu Bắc Cực nữa đây, kịch bản của ông viết cũng chẳng ra gì, ông huấn luyện thêm vài con gấu Bắc Cực, thể hiện sức mạnh vật lực và năng lực của đoàn làm phim đi."
Tô Vũ Hành: "???"
"Ông là đạo diễn giỏi nhất mà tôi từng gặp." Vương Linh Vũ cũng xoa dịu: “Sắp xếp cho tôi một con sói tuyết đi, thật sự không có thì chó Samoyed cũng được."
Tô Vũ Hành: "..."
【Haha mặt của đạo diễn Tô năm sắc màu rồi đấy.】
【Đạo diễn Tô: Các cậu kéo tôi ra ngoài đi.】
【Gì cơ?! Tôi nghe nói đạo diễn Tô lông xù trên chương trình, ai thấy được thì hưởng, tôi cũng muốn xem!】
【Đúng là, đùa theo meme vẫn thú vị nhất khi đùa ngay trước mặt người liên quan.】
Tô Vũ Hành hít sâu một hơi, quay đi không nhìn mọi người: “Chuẩn bị xuống xe, mặc đủ ấm và đeo kính bảo hộ."
Trốn tránh vẫn là cách giải quyết tốt nhất.
Hàng Tư Tư đập đùi cười nghiêng ngả:
"Haha!"
Lâm Thiên Du cũng nhếch mép cười.
Vừa lúc tới nơi khách mời xuống xe, Lâm Thiên Du cầm áo lông cừu đắp trên đùi mặc vào, găng tay, kính bảo hộ đều đầy đủ.
Tô Vũ Hành xuống xe trước tiên, đứng ở cửa xe đỡ khách mời xuống: “Mọi người chú ý an toàn nhé, đừng đi quá nhanh, không vội, cẩn thận trượt chân."
Thời tiết hôm nay có vẻ tốt hơn ngày Lâm Thiên Du vừa đáp máy bay một chút, mặc dù vẫn có gió nhưng không tuyết lớn, gió cũng nhẹ.
Tô Vũ Hành chỉnh lại kính bảo hộ: “Được rồi, mọi người tự do hoạt động, tối quay lại chiếc xe buýt này tập trung là được."
Nói là tự do hoạt động nhưng giữ ấm là quan trọng nhất ở đảo Bắc Cực.
Không ai đi đâu cả, ai nấy dựng lều tại chỗ.
Lâm Thiên Du cũng không ngoại lệ.
Chủ yếu là quần áo mặc đã dày, đồ trong ba lô cũng nhiều, cộng thêm lều, đi lại khó khăn, cũng không đi xa được.
Dù sao tối cũng phải quay lại, thôi sắp xếp chỗ ở trước đã, rồi làm việc khác sau.
Lâm Thiên Du lấy cọc lều ra: “Có vẻ đây là lần đầu tiên tôi dựng lều trong chương trình."
Tham gia 3 chương trình, lần đầu dựng lều thật sự.
Hai lần trước vì không có nên trú ẩn trong lán.
Hàng Tư Tư kéo lều ra, hỏi nghi ngờ: "Đạo diễn Tô à! Tại sao trong lều của tôi không có hướng dẫn?"
Tô Vũ Hành cũng hô: "Không có! Tất cả mọi người đều không có!"
Ở đây phải hô to mới nghe rõ gần tai, xa hơn phải hò hét.
Hàng Tư Tư nghe vậy liền đứng hình: “Hả?! Không có hướng dẫn thì dựng lều thế nào?"
Chưa kể đoàn làm phim phân bổ lều khác nhau ở mỗi hòn đảo, ngay cả giống nhau thì số khách mời từng dựng lều cũng ít, giữa các lần cách quãng dài, chẳng nhớ nổi cách dựng.
Tô Vũ Hành nhún vai, đưa ánh mắt bất lực qua kính bảo hộ.
Không có hướng dẫn, mọi người chỉ biết kéo lều tự mò cách dựng.
Gần căn cứ có cây, đoàn chỉ yêu cầu một khu vực, muốn dựng lều đâu cũng được.
Lâm Thiên Du bày lều ở rìa khu vực, cô xiên nghiêng cọc xuống đất, dựng lều gọn gàng, rồi lọt vào trải túi ngủ.
"Chất lượng lều này..." Lâm Thiên Du vuốt nhẹ mái lều: “Không tệ, vừa bước vào cảm giác gió đều lặng."
Xếp dụng cụ gọn gàng ở góc lều, mấy thứ nặng hơn có thể đè xuống.
Sau khi dọn dẹp ba lô xong, chỉ còn một cái rìu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận