Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 436 - [Rùa biển: Con cá voi này, nghịch ngợm giống ông cố của anh quá.] (7)




Lúc này rùa biển đã chậm rãi đi tới gần, nó cắn trong miệng một sinh vật mềm màu trắng có hoa văn đen.
Ở xa nhìn không rõ lắm, khi rùa đến gần, Lâm Thiên Du nhận ra đó là...
"Mực ư? Hay là bạch tuộc?"
Một phần bị rùa cắn trong miệng, phần còn lại nhô ra ngoài vài cái xúc tu.
Rùa vẫn thong thả tiến tới, hạ đầu đặt thứ đó xuống, há miệng rồi ngẩng đầu lên rồi lại hạ xuống, mặt không có biểu cảm gì nhưng trông có vẻ đang cười, rất hiền lành.
"Anh, anh đi bao lâu mới mang tới được thế này?" Lâm Thiên Du nhìn mai rùa đã khô, với tốc độ của rùa biển, không biết là nó đã mất bao lâu để đi từ bờ biển mang mực đến đây.
Hơn nữa, vị trí cô dựng chỗ trú ẩn gần như nằm ở khu vực trung tâm đảo, cũng không nói rõ bãi biển nào gần hơn để lên bờ.
Rất có thể rùa biển đi lên từ nơi gặp gỡ trước đó, rồi từng bước một, đi đến đây, chỉ để mang mực cho cô.
Lâm Thiên Du không khỏi cảm động:
"Cảm ơn anh.”
Rùa biển nghiêng đầu, sau khi đặt mực xuống cũng không ở lại lâu, quay người tiếp tục đi.
Lâm Thiên Du vội giơ tay chặn nó lại:
"Đợi đã, đừng vội đi chứ, không ở lại ăn gì à?"
Rùa biển dừng bước đi, duỗi cổ nhìn lại phía sau, nhưng không chấp nhận lời đề nghị của Lâm Thiên Du, không lên tiếng, coi như từ chối không nói, rồi tiếp tục bước.
Lâm Thiên Du nói: "Vậy tôi đưa anh về, vừa vặn tôi cũng phải ra bờ biển, đợi tôi một chút nhé!"
Nói rồi, cô lấy lá cây bọc qua loa mực, đặt dưới bóng cây tạm thời, kéo con ngựa vằn dành cho cá voi ra.
Vào nhà lắc lắc ba lô, đổ hết đồ bên trong ra bàn lung tung.
Làm xong tất cả trong nháy mắt.
Lâm Thiên Du chạy nhanh ra, mở ba lô ra, đặt xuống đất trước mặt rùa, "Này, vào đây, tôi đưa anh về.”
Rùa biển thò đầu vào ba lô nhìn quanh.
"Đừng lo, trong ba lô anh vẫn có thể nhìn ra bên ngoài mà.” Lâm Thiên Du nói: "Mai anh đã khô rồi, quãng đường về xa lắm, còn rất nguy hiểm nữa, anh vào tôi có thể đưa anh về biển.”
Chỉ có nước ngọt, cô không thể dùng nước ngọt để làm ẩm mai rùa.
Rùa sống được 10 ngày ngoài nước, bây giờ thời gian ngắn chưa nguy hiểm, nhưng đi bộ cả đoạn dài quả thực rất mệt, với tốc độ của rùa, chắc phải đến sáng mai mới về tới.
Dưới sự thuyết phục của Lâm Thiên Du, rùa biển chậm rãi bò vào ba lô, còn xoay một vòng bên trong, đầu hướng lên.
"Truy Phong!" Lâm Thiên Du gọi một tiếng, con ngựa vằn đang cúi đầu gặm cỏ bỗng ngẩng đầu lên, lao tới trước mặt cô.
Leo lên ngựa xong, cô dừng lại, nhìn xác con ngựa vằn không da.
Sói Nhỏ cắn xác ngựa vằn trên mặt đất, gừ gừ.
"Được rồi, đi thôi.”
Ngựa vằn bình thường còn chết đuối đồng loại, không có tranh chấp gì, đang uống nước bỗng lao tới tấn công, hoàn toàn do tính cách.
Vì vậy, xác ngựa vằn kia không khiến Truy Phong chú ý tới, nghe Lâm Thiên Du nói xong là phóng đi ngay.
Đi ngựa là trải nghiệm mới lạ với rùa biển, đầu rùa nhô ra nhô vào, có lẽ cũng thấy thú vị, chân sau duỗi thẳng ra đu đưa lung tung.
Rùa biển giữ nguyên tư thế đó không lâu, con ngựa vằn dẫm phải cái gì đó, dừng lại một chút.
Chân rùa vươn ra từ mai rùa lại rút vào chậm rãi.
Nó co rút hoàn toàn vào trong mai.
Con ngựa vằn phóng nhanh hết tốc lực, Lâm Thiên Du chỉ cảm thấy hai bên cây cối lùi lại nhanh chóng.
Chạy thẳng ra bờ biển, ngựa vằn lại gần chỗ sóng vỗ vào bờ rồi dừng lại, hí lên.
Đến nơi, ban nãy Lâm Thiên Du cúi đầu quan sát rùa biển cũng hơi choáng.
Cô lắc đầu, nhảy xuống ngựa, mở ba lô ra, "Đến nơi rồi.”
Rùa biển đã cảm nhận được không khí quen thuộc từ lâu, chậm rãi bò ra khỏi ba lô, sóng vừa đúng lúc đánh tới nhấn chìm nó.
Lâm Thiên Du vẫy tay, "Hẹn gặp lại.”
Theo lời cô, bóng dáng rùa biển bị sóng cuốn ra xa.
Khoảnh khắc sau, cá voi nhảy lên trong biển, sóng to hơn đánh lên.
Rầm một tiếng.
Con rùa biển vừa bơi ra biển lại bị sóng đẩy trở lại.
Rùa biển cuộn tròn trong mai quay vòng tại chỗ.
Lâm Thiên Du cúi nhìn con rùa dưới chân, rồi nhìn cá voi lội ngược dòng vui vẻ trong biển.
"???"
Bình luận: 【......】
【Pfff- Hahaha】
【Rùa biển: Con cá voi này, nghịch ngợm giống ông cố nội của anh quá.]

Bạn cần đăng nhập để bình luận