Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 329 - Ngựa vằn: Á á á á á! (8)




Cuối cùng, sau tiếng gầm của sư tử, một con lao tới cắn đứt cổ nó.
【Sư tử cái cũng quá đáng sợ, cú nhảy này tôi cho 100 điểm.】
【Trời ơi, như thể tôi đang ở hiện trường vậy, quá kích thích luôn, chị Lâm có định đi cứu đà điểu không?】
【Sư tử cái: cậu đang nói cái gì vậy?】
Bầy sư tử cắp xác đà điểu rời khỏi chiến trường, dù đói nhưng bầy kền kền trên trời vẫn không dám lao xuống đối đầu với bầy sư tử vừa hoàn thành cuộc săn mồi, ngoài việc kêu láo tác lung tung, chúng không dám hạ độ cao xuống.
Lâm Thiên Du chờ bầy sư tử đi khỏi, mới trượt xuống dốc, "Sư tử chỉ mang theo xác đà điểu, vậy trứng đà điểu có lẽ vẫn còn."
Nói rồi, cô tìm kiếm xung quanh và thực sự tìm thấy tổ đà điểu, bên trong có tới 3 quả trứng đà điểu lớn.
Cô cầm một quả lên cân nặng, "Khá nặng đấy."
"Trong trứng đà điểu chứa nhiều protein, khoáng chất và vitamin, nhiều thế này đủ ăn vài ngày rồi." Lâm Thiên Du cho trứng vào ba lô, giờ thì ba lô đã chật cứng.
Kéo khóa cũng chỉ vừa khít mép.
Trên đường đi thu hoạch không nhỏ.
Không đợi đến lúc sư tử ăn xong phần còn lại của đà điểu, bầy kền kền lại bay vòng sang hướng khác.
"Đi chỗ khác đi!"
"Có biết xếp hàng không!"
Một giọng nam vang lên, tiếp đến là tiếng kêu bất mãn 'ỏ, a' của bầy kền kền.
Khi Lâm Thiên Du tới, Cung Hâm Minh đang vung vẩy cái rựa trên tay đuổi kền kền, "Tôi tìm thấy trước đấy."
Đối mặt với con người, bầy kền kền hoang dã cũng không hề run sợ, dường như muốn dọa Cung Hâm Minh đi giống như chúng đã làm với báo hoa, lợi dụng ưu thế về số lượng để đuổi anh đi.
Nhìn thấy Lâm Thiên Du, Cung Hâm Minh trước tiên sững người, chưa kịp hoàn hồn đã mỉm cười, "Chị Lâm!"
Lâm Thiên Du gật đầu, hỏi một cách khó hiểu: "Cậu đang làm gì đấy?"
"Em đang cắt thịt." Cung Hâm Minh chỉ vào xác con ngựa vằn đã cắt đôi, "Chị xem, em kiếm được một con ngựa vằn."
Ngón tay vẽ qua các nhánh cây và lá rụng bên dưới ngựa vằn, Cung Hâm Minh nói: "Em đoán là mồi săn của báo hoa được giấu trên cây mà rơi xuống, may mà em tìm thấy."
Chỉ thu thập một phần thịt ở trên.
Cung Hâm Minh dùng rựa cắt thịt mạnh, "Chị Lâm có muốn ăn không, làm xong phải đi ngay, em sợ báo hoa quay lại."
Nếu bị dã thú phát hiện cậu cướp mồi, báo hoa chắc chắn sẽ tức giận.
Cung Hâm Minh rất rõ về sức mình, nếu báo hoa dám đuổi theo cậu, cậu sẽ dám chết cho đoàn làm phim xem.
"Không cần đâu, cậu cứ cắt đi." Lâm Thiên Du không quan tâm tới ngựa vằn, chỉ hỏi: "Cậu có thấy sói nhỏ ở đây không?"
"Sói?" Cung Hâm Minh lắc đầu, "Không, em chỉ thấy sư tử và đà điểu thôi, không thấy con vật nào khác."
Cung Hâm Minh nói mơ hồ, nhưng phần bình luận trực tiếp lại rôm rả.
【Có mà! Đồ ngu! Lúc cậu cắt thịt đấy, phía sau có đôi mắt xanh lá nhìn chằm chằm vào cậu đấy!】
【Đúng rồi đúng rồi, phần bình luận đã cảnh báo cậu mà. Cậu có nhìn thấy không!】
Những fan cuồng thực sự lo lắng cho Cung Hâm Minh, lo lắng và hoảng sợ, còn phải giúp cảnh giác xung quanh cho anh.
Thấy phần bình luận, Cung Hâm Minh gãi đầu, do dự nói: "Hả? Fan nói như có vẻ có đấy, may mắn của em giỏi thế à?"
Cung Hâm Minh cũng không dám tin: "Trước tiên là kiếm được thức ăn, sau đó sói đồng cỏ phát hiện ra em nhưng không tấn công, cũng không cướp thức ăn, không lẽ em là người được trời chọn của show thực tế này sao."
Lâm Thiên Du mỉm cười, không phá vỡ ảo tưởng chuối của cậu ấy, "Cậu làm việc của cậu đi, tôi sẽ đi chỗ khác tìm xem."
"Được, chị Lâm tạm biệt." Cung Hâm Minh vẫy tay, sau đó quay lại tiếp tục chặt thịt.
Sau khi Lâm Thiên Du rời đi, Cung Hâm Minh mới chậm chạp phản ứng, "À, con sói tôi gặp có phải là của chị Lâm không nhỉ?"
Fan: 【......】
Chậm tiêu của cậu quá đấy.
"Tôi đoán Sói nhỏ có lẽ đi bắt ngựa vằn." Lâm Thiên Du đi tới trước không xa, ước tính Sói nhỏ chỉ ở gần đây thôi, biết nơi nó đang ở rồi thì cũng không vội, ngồi xuống uống nước luôn cho khỏe.
Không có cốc, dù nước rất trong nhưng cũng không thể uống trực tiếp.
Thực ra, sống sót ngoài tự nhiên thực sự không được tinh tế như vậy, khát đến mức không chịu nổi, trong tình trạng thiếu nước, dù chỉ là nước đất cũng phải uống vài ngụm.
Nhưng vì có điều kiện cải thiện cuộc sống, Lâm Thiên Du vẫn định đun sôi nước trước.
"Vỏ trứng đà điểu rất cứng, tôi định dùng vỏ trứng làm cốc." Lâm Thiên Du đặt ba lô xuống, chọn một quả trứng đà điểu, dùng phần nhọn của con dao gõ vào phần lồi ra của trứng đà điểu.
Lực đánh phải khá chuẩn.
Nhẹ quá, có thể phải đánh cả buổi vào một quả trứng mới ra.
Nặng quá là hỏng luôn.
So với lòng đỏ và lòng trắng bên trong quả trứng, hiện tại Lâm Thiên Du rõ ràng cần vỏ trứng nguyên vẹn hơn.
'Cốp, cốp cốp' liên tiếp đánh vài cái, chỉ thủng một lỗ nhỏ, tiếp tục dùng phần nhọn ở mép lỗ đánh thêm, vỡ ra mảnh vỏ có thể bẻ ra thì bẻ, không bẻ được thì tiếp tục đập.
Làm đi làm lại vài lần, cuối cùng cô cũng mở ra được một lỗ có kích thước bằng lòng bàn tay ở phía trên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận