Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 147 - Trước khi mất ý thức, cô dường như đã va phải một ngọn núi lông xù to lớn (4)




Sau khi bị hất ngã, Lâm Thiên Du lập tức phản công, chân đặt lên lưng báo hoa rồi lộn người lại, kéo theo báo hoa nằm úp xuống.
Đống rơm cỏ phía dưới phát ra tiếng 'xoẹt xoẹt'.
Lâm Thiên Du bắt lấy báo hoa cọ cọ, "Bị tôi bắt rồi nhé?"
"Gầm- !" Báo hoa lại phản công trở lại.
Lâm Thiên Du ôm cổ báo hoa, lăn qua lăn lại cùng nó chơi đấu vật.
Báo hoa rất thông minh, nó rút hết răng nhọn và móng vuốt sắc bén vào trong, thiếu hai thứ vũ khí đó, nó chỉ có thể dùng bàn chân mềm mại đẩy người.
Lâm Thiên Du động tác linh hoạt lại biết cách dùng sức, đấu ngang ngửa với báo hoa.
Gấu đen đang ngồi cạo cây trên tảng đá, quay đầu lại chỉ thấy cảnh tượng như thế, nó nhìn chằm chằm, ánh mắt lia qua lia lại sắp làm cho nó bị choáng váng luôn rồi.
Nó rung mình một cái, đứng dậy "Gầm!" một tiếng, cũng tham gia trận chiến.
"Két!" Chim đuôi đỏ đang canh chừng xung quanh trên cây cũng lao xuống, lập tức biến thành chiến trường tứ phía.
[Phóng to hình nữa tý đi, tôi không nhìn rõ!]
[Ai chiếm ưu thế vậy? Có chuyên gia bình luận nào trong phòng không, trả lương cao thuê ngay!]
[Chết cười, các cậu đang đánh nhau à, hay đang chơi nhà trẻ vậy, những con mồi đã chết dưới vuốt các cậu thì sao đây.]
[Sau này giới giải trí còn những ngôi sao diễn kém cỏi thì tôi sẽ lấy đoạn clip này ra, xem này! Động vật diễn còn hay hơn các người kìa!]
Trông giống như đánh nhau nhưng thực chất là ba đứa lông xù vật lộn với nhau.
Lâm Thiên Du, thủ phạm gây ra màn này cũng bị liên lụy, bên trái sờ bụng, bên phải vuốt tai, bận rộn hí hửng.
Trong sự hỗn loạn, không biết là ai vỗ vào đuôi báo hoa, bàn chân gấu cũng bị cắn lấy, chim đuôi đỏ vốn có lợi thế chiến đấu trên cao giờ bị vất vả trên mặt đất, không phát huy được ưu thế nhưng cũng không bị bất lợi.
Không chỉ những người theo dõi bên ngoài, ngay cả Lâm Thiên Du trong trận chiến cũng nhìn mù mịt, hoàn toàn không biết ai đánh ai nữa.
Bỗng hông bị đau nhói một cái, Lâm Thiên Du nhắm mắt lại vì đau, "Shhh - khụ, khụ, khụ."
Giữa đêm khuya thở phải một hơi lạnh khiến cô suýt nữa ho đến tắt thở.
Nhưng khi cô lên tiếng, đám lông xù đáng ghét đang huyên náo dừng tay lại, tụ tập lại xung quanh nhìn cô.
Một tay Lâm Thiên Du vịn hông, một tay chống cây đứng dậy từ từ, nhặt những cọng rơm bám trên người ra:
"Cái đồ đê tiện nào dám đánh lén tôi thế."
[Báo... là cái khúc gỗ, tôi thấy rồi đấy!]
[Đúng đúng đúng, khúc gỗ đó nhìn là biết ý đồ xấu xa của nó rồi! Tôi nhìn ra được toàn bộ âm mưu của nó!]
[Ai hiểu được con trai các cậu, giữa đêm khuya cười sặc sụa trên giường, ồn ào đánh thức cả mẹ tôi dậy bị phê bình cho một trận, nhưng tôi vẫn không thể ngừng cười.]
Lâm Thiên Du vỗ vỗ quần áo, đống rơm này cô mang từ nơi khác đến để lót ở đây, vừa không nhẹ nên nằm trên cũng không đau.
Cuộn mình trên đó đánh nhau hồi lâu cũng không sao.
"Được rồi, các anh tự chơi tiếp đi, tôi phải làm chuyện quan trọng rồi."
Thường ngày trong hang này lúc này cô đã ngủ rồi.
Sống thoải mái trong hang quá lâu, ra ngoài thay đổi không khí cũng hay.
Lâm Thiên Du tiếp tục đan cái võng chưa hoàn thành lúc nãy, đan những chỗ còn lại.
Báo hoa trèo lên cây gần đó, bước chắc chắn tìm vị trí thoải mái nằm trên nhánh cây, ngửa đầu xuống liếm lông trên người vừa bị xộc xệch lúc trước.
Cây này cũng là cây Lâm Thiên Du chọn làm giá đỡ, đại bàng đuôi đỏ cũng đậu trên cây, chọn nhánh cây phía dưới, vỗ cánh có thể chạm tới tóc của Lâm Thiên Du.
Gấu đen cũng có thể trèo cây chứ, nhưng thường là để tìm thức ăn chứ không trú lâu trên cây.
Ở lâu trên cây cũng không tốt cho cây.
Vậy nên gấu con ngồi thụp xuống đống rơm, chăm chú nhìn Lâm Thiên Du.
Thời gian trôi qua trong lúc không hay biết.
Khi đan xong cái võng đã là nửa đêm sau.
Lâm Thiên Du buộc nhánh liễu cuối cùng, thở dài nhẹ nhõm, "Xong rồi, võng hoàn thành."
"Các bạn cũng có thể như tôi, trải lá chuối, hay bất cứ loại lá lớn nào trong tay cũng được để lót, tấm trải cũng ok, tuy nhiên tấm của tôi vừa dính cả cát chưa dọn nên vẫn dùng lá chuối tạm thôi."
"Nếu không trải cũng không sao, chỉ là có trải sẽ bằng phẳng hơn thôi."
Lót lá chuối xong, Lâm Thiên Du ấn tay xuống thử để chắc rằng ổn định rồi mới trèo lên.
"Nhìn đơn giản thế nhưng thực ra khả năng chịu tải cũng khá tốt."
Lâm Thiên Du nằm trên đó không thấy rung lắc gì cả, chỉ có điểm là phía trên đầu không có mái che nắng mưa, hôm nay trời đẹp nên mới thình lình muốn làm cái này.
Lâm Thiên Du nói: "Theo tôi, chiếc võng này thích hợp để ngủ trưa hơn, che mũ lá hay lá gì đó trên mắt chắn ánh nắng, nằm ngủ ngon lành một giấc."
Nghĩ hay lắm nhưng chỗ này cách hang quá xa.
Có lẽ chiếc võng này làm xong cũng chỉ dùng có mỗi hôm nay thôi.
"Hoa Hoa ơi?"
Lâm Thiên Du nằm thoải mái trên võng, tầm mắt là báo hoa đang ngửa đầu nhìn xuống cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận