Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 619 - Báo tuyết con (5)




[Shhh - Không biết sao nhìn cảnh này tôi chỉ nghĩ đến, đảo chủ sẽ không chia sẻ hình ảnh cho Tuyết Đoàn chứ.]
[Haha chết cười, là việc cái balô nổi bật kia có thể làm ra.]
[Mở cờ gì, Tuyết Đoàn không có điện thoại, đảo chủ phải mua điện thoại cho Tuyết Đoàn trước, lắp trạm tháp, mỗi ngày gửi hình cho Tuyết Đoàn mới đúng.]
[Chết tiệt, các cậu cứ ngồi thảo luận về hình phạt thế à, Tuyết Cầu giận muốn đánh người rồi.]
......
Đám lông xù vẫn đang đợi trong nhà.
Cáo Bắc Cực đã thò đầu ra, chuẩn bị chạy ra ngoài.
Lâm Thiên Du đặt xuống bát cơm liền quay vào trước, tuyết không biết từ lúc nào đã rơi phủ kín, gió cũng mạnh hơn rất nhiều so với lúc nãy: “Tuyết Cầu vào nhà.”
“Chít...”
Trong nhà băng không mở cửa sổ, cửa thông gió duy nhất là ống khói.
Lâm Thiên Du ngồi bên bàn gỗ, cầm bát gỗ, uống từng ngụm nhỏ canh cá, thịt cá vụn đáy bát, vẫn còn những miếng thịt cá lớn chưa nghiền nát, do không chiên với dầu nên canh không phải màu sữa trắng, nhưng có nhiều thịt cá hơn, khuấy đều trong canh, nhìn cũng không quá nhạt.
Nghe gió tuyết gào thét bên ngoài.
Canh cá trong bát không biết tự lúc nào đã cạn.
Lâm Thiên Du nhìn đồng hồ tay, đứng dậy hoạt động cơ thể: “Hôm nay phòng livestream quay trong nhà bếp để xem động vật thế nào?”
Không lo gió thổi bay thiết bị livestream, không quay cảnh vật bên ngoài, chỉ quay mấy đứa lông xù này cũng không tồi.
Khung danh sách bình luận của phòng livestream nhanh chóng hiện lên đầy dòng ‘Đồng ý’ ‘Thành giao’.
Dù không thể tự tay sờ vào lông xù, nghe tiếng ngáy của chúng ngủ cũng là một lựa chọn không tồi!
Lâm Thiên Du thấy vậy liền nói lời chào tạm biệt: “Vậy, chúc ngủ ngon. Ngày mai gặp lại.” Nói xong cô để thiết bị livestream lại trong nhà bếp, quay người vén rèm bước vào phòng ngủ.
Thứ ánh sáng duy nhất trong phòng đến từ đồng hồ tay của Lâm Thiên Du.
Đoàn làm phim có chuẩn bị đèn pin nhưng giờ đi ngủ rồi, Lâm Thiên Du tất nhiên không bật.
Vừa nằm xuống túi ngủ, vừa duỗi tay đã chạm phải cái đầu lông.
Cáo Bắc Cực nhảy lên giường gỗ, cuộn tròn bên cạnh cô.
Gấu Bắc Cực ăn chậm rãi miếng thịt cuối cùng, liếm lông lại thẳng thớm, cũng lắc lông, bắt chước Lâm Thiên Du vén rèm bước vào.
Chẳng mấy chốc, nhà bếp chỉ còn hải cẩu con Xám Xám ngủ say sưa.
Khung bình luận chưa kịp bàn luận gì thì dưới ánh đèn hồng ngoại của phòng livestream thấy hải cẩu con từ từ mở mắt.
[Chờ, chờ đã...]
Tuy nhiên, hải cẩu con Xám Xám không thấy bình luận, liếc trái liếc phải không thấy người, tự bò vào phía sau tấm rèm.
Lúc này bò rất nhanh, chớp mắt đã không thấy đuôi.
Bình luận: [......]
[Phòng livestream lừa đảo, tôi tố cáo rồi!!!]
……
Ngủ bị vây quanh bởi lông xù rất ấm áp.
Lớp lông của chúng phủ lên người cũng có thể thay chăn đắp.
Nhưng trong căn nhà băng giữ nhiệt cực tốt, đám lông xù nằm chồng lên nhau, cộng thêm túi ngủ bọc quanh, Lâm Thiên Du lúc tỉnh lúc mê cảm thấy mình như bị nhét vào lò lửa khổng lồ quay liên tục.
Mở mắt ra, liền thấy cáo Bắc Cực cuộn tròn trước mặt, bụng phập phồng nhè nhẹ.
Lâm Thiên Du thở ra, cử động tay, trước tiên kéo khóa túi ngủ xuống một chút, để lại khe nhỏ đưa tay ra ngoài, ôm cáo Bắc Cực xuống, đặt bên gối mình.
Cáo Bắc Cực hé mắt ra, thấy là Lâm Thiên Du lại nhắm mắt tiếp, giơ chân duỗi thẳng ra như vươn vai rồi ngủ tiếp.
Khăn ướt để trong nhà băng đều là ấm.
Lâm Thiên Du lau mặt xong, cũng không thấy tỉnh táo hơn, xoay người bỏ thêm củi vào hố lửa, hy vọng lửa trong nhà không tắt: “Chào buổi sáng. Tối qua mọi người ngủ thế nào?”
“Tôi tưởng phòng trong sẽ không nóng đến thế, không ngờ khả năng giữ ấm của nhà băng vượt quá dự tưởng của tôi.”
Cô không nhìn bình luận, lải nhải: “Hôm qua Tuyết Đoàn và Tuyết Cầu ngủ vây quanh tôi, làm tôi nóng tỉnh giấc.”
[Đâu có tệ! Được vây quanh bởi lông xù không tệ chứ!]
[Cút, mở mắt ra bị chiếu mặt, cô không thích thì để tôi đến này này này tôi ưu điểm duy nhất là da mặt dày.]
Lâm Thiên Du súc miệng, cười nhẹ định nói.
‘Cốc cốc’ tiếng gõ cửa vang lên, tay Lâm Thiên Du cầm bát gỗ khựng lại, sáng sớm ai tìm cô thế?
“Tới đây.” Đặt bát xuống, Lâm Thiên Du mở cửa nghi hoặc, chỉ thấy Phong Tĩnh Dã bên ngoài đang mặc đồ đầy đủ: “Anh Phong? Suốt đêm qua anh không về à?”
“Có về, đang chuẩn bị đi ra ngoài.” Phong Tĩnh Dã đưa hộp cơm cho cô: “Canh cá ngon lắm.”
Lâm Thiên Du nói: “Anh thích là tốt rồi.”
Ăn cá của Phong Tĩnh Dã, Tuyết Đoàn lại cứ cách vài ngày chạy tới cướp đồ ăn, mặc dù Phong Tĩnh Dã nói bị cướp đi là của gấu Bắc Cực rồi, xử lý thế nào tùy ý, nhưng cuối cùng vẫn bị gấu Bắc Cực đưa cho cô.
Nhận đồ người ta cho mà thấy ngượng, Lâm Thiên Du liền chế biến rồi mới cho Phong Tĩnh Dã, thỉnh thoảng cũng trao đổi đồ ăn với nhau.
Lâm Thiên Du nhận lấy hộp cơm, cầm trong tay cảm giác rõ ràng không phải trọng lượng của hộp cơm trống: “Đây là... ”
“Hôm qua tôi may mắn gặp được một kho báu.” Phong Tĩnh Dã thấy cô mặc mỏng, mặt đỏ ửng vì lạnh: “Cô cầm về xem đi, hôm nay tôi định đi xa xem thử, đi trước đây.”
Lâm Thiên Du gật gật đầu: “Ừ, tốt."
Phong Tĩnh Dã lùi ra khi đóng cửa lại.
Phòng chat đang hỏi bên trong hộp cơm là gì.
Lâm Thiên Du đặt hộp cơm lên bàn, bên ngoài sạch sẽ chắc là đã được rửa, bên trong có hai... quả táo?
Trông vẫn còn tươi, chỉ có phần gần cuống có nhăn lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận