Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 422 - Chim ưng chân đỏ tức xì khói (5)




"Các anh đến sớm thế?"
Lâm Thiên Du cứ tưởng theo thói quen hoạt động của sói thảo nguyên, chúng sẽ đến vào tối nay chứ.
Không ngờ bầy sói thảo nguyên đã đến sớm hơn một ngày.
Dù sao... đã đến rồi thì sớm làm bữa sáng thôi.
Báo săn hôm nay không đi săn, mặc dù nhận ra sói thảo nguyên nghe lời sói đầu đàn trong nhà, nhưng vẫn không thể hoàn toàn thư giãn cảnh giác.
Vì vậy, nó quyết định ở lại canh chừng những chú con.
Lâm Thiên Du vén tay áo lên, cầm khăn ướt ép, khi đi ngang qua chú báo săn ngủ gật trong sân liền vỗ vỗ đầu nó: "Sao thế Đậu Đậu? Đêm qua không ngủ ngon à?"
Báo săn lăn mình lộ bụng mềm mại, hai chân trước cong lên đặt lửng lơ trước người, kêu "meo à ừng..."
"Đừng sợ. Chúng là bạn cùng bầy với sói con thôi mà." Lâm Thiên Du vuốt lông bụng nó, "Trước đó có nói với cô rồi, chúng chính là những con sói sẽ chuyển đến nhà đấy."
Cô có nói trước với báo săn, nhưng loài vật nghe câu đó của bạn, không thể liên hệ những chữ “sói thảo nguyên” trong câu với bầy sói trước mắt.
"Thư giãn nào." Lâm Thiên Du hôn nhẹ trán nó, dùng ngón tay xoa xoa dưới hai tai, "Chúng cũng là nương tựa của cô đấy."
Sau này nếu gặp lại bầy linh cẩu tranh thức ăn, bầy sói sẽ giúp nó trả thù mà.
Chú báo săn con không có phản ứng gì với nguy hiểm bên ngoài, nó vừa ê a đòi ăn vừa dụi vào Lâm Thiên Du.
"Trước tiên cô trông nom chúng một chút đã, tôi đi làm đồ ăn." Lâm Thiên Du bế hai chú báo con đặt lên bụng báo.
Quay người, cô mở gói khăn ướt ra sông rửa mặt.
Một vài con sói đã thức dậy.
Những chú sói con từng gặp mặt trước đó nhanh nhảu chạy theo sau Lâm Thiên Du, cái đuôi ngắn ngắn lung lay.
"Cẩn thận..." Khi chúng lao tới, Lâm Thiên Du cẩn trọng hơn khi đi đường, sợ vô tình dẫm lên chúng.
Sói con to hơn báo săn con một chút, chúng có thể tự uống sữa.
Chính xác hơn, ở độ tuổi này sói con đã cai sữa và ăn thịt.
Nhưng Lâm Thiên Du vẫn pha sữa bột để dành cho những chú nhỏ, dĩ nhiên chúng cũng sẽ có phần.
【Cảnh tượng này, tôi chỉ từng thấy khi cho gà ăn thôi.】
【Từng chú mỡ núng nính này, tôi cắn từng cái đuôi một! 】
【Lúc bà cắn đuôi sói con thì bầy sói cũng đang nhìn bà đấy.】
Trong lúc đun nước, Lâm Thiên Du định ra sau chuồng cắt thịt cừu.
Da cừu thu gom lại, thịt không cần cắt nhỏ, chỉ cần lóc bỏ nội tạng ra rồi chặt làm đôi cho chúng tự ăn.
Đang đi, Lâm Thiên Du thấy hai bên giày mình treo lủng lẳng hai chú.
Một số sói con cố leo lên ống quần cô, nhưng móng vuốt của chúng chưa sắc bén như móng báo nên khó mà bám lên được.
Sói con đứng dưới chân cô nhảy lên.
Dễ thương thì dễ thương, nhưng cũng khiến rất khó đi.
Thật là xinh đẹp nhưng rắc rối.
Lúc sói thảo nguyên đến gần, thấy cảnh Lâm Thiên Du bị vây quanh bởi những chú nhỏ, nó dừng bước, rồi từ từ tiến lại gần, gầm lên "Ù Ù..."
Nghe tiếng, sói con đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Con sói con đang nằm trên giày Lâm Thiên Du cũng vẫy vẫy những cái chân ngắn té tê xuống đất, cả cái đuôi cũng đong đưa hết cỡ.
Sói lớn gọi các chú nhỏ đi, rồi tự đứng bên cạnh Lâm Thiên Du, quần quanh cô.
Lâm Thiên Du nheo mắt cười, không nhịn được lại sờ soạng cái đầu lông xù kia một trận.
Tay cầm thịt cắt xuống, cô nhét vào miệng sói.
Con sói con vốn định liếm Lâm Thiên Du giờ miệng mới vừa há ra đã bị nhồi đầy thịt, cử động hàm dưới, cúi xuống ăn thịt.
Sói con vẫn ở gần đó, không dính sát như trước nữa nhưng cũng chẳng rời khỏi nơi này.
Lâm Thiên Du cắt thịt thành những miếng nhỏ, đưa tay đút cho chúng, lông xù xì ép thành một đống, kêu "à ùng à ùng".
Tiếng kêu của sói con so với tiếng tru của sói trưởng thành hoàn toàn khác, nghe giòn tan, chỉ nhìn là biết sẽ kêu ù ù khi bị xoa nắn.
Nội tạng khó mang đi nên Lâm Thiên Du chỉ vào những miếng thịt nguyên liệu đã lọc sạch nội tạng, lóc da trải phẳng phiu: “Sói nhỏ, anh mang những miếng thịt này ra ngoài chia cho mọi người trước đi”.
"Ù!" Nghe vậy, sói thảo nguyên cúi xuống cắn chặt sau gáy xác cừu, dễ dàng bưng thịt có xương ra ngoài.
Những con sau cũng thế, Lâm Thiên Du bảo sói bưng đồ ra ngoài.
Thịt cắt nhỏ dành riêng cho sói con và những con ốm đau.
Sói con vì răng miệng chưa tốt nên ăn từng miếng nhỏ, ngoài ra còn pha thêm sữa cho sói Tasmania.
Ở chỗ có mùi máu nhiều như vậy một lúc, Lâm Thiên Du quạt quạt chiếc mũ, cảm thấy trên người mình cũng dính mùi máu.
Khi bầy sói và báo săn ăn xong, sói con thành hàng ngũ uống sữa, Lâm Thiên Du bưng vài cái bát trong tay vào nhà cho báo săn con và sói Tasmania ăn.
Cả buổi sáng, cô bận rộn một cách có tổ chức.
【Trời ơi... trông mệt thế, thật sự không định thuê trợ lý (tức là tôi) à?】
【Thích quá cảm giác tự tay nuôi no đám lông xù này, ù ù ù... Tôi có thể tự tay nhét vào miệng chúng từng miếng thịt một.】
【Tôi nhìn mà cũng thấy đầy thỏa mãn rồi, nhưng cũng mệt thật đấy. 】
【Haha, nhìn chị ấy bận rộn với bầy sói kìa, chỉ thiếu tự cắn dao làm việc thay chị Lâm thôi.】
Trong khi Lâm Thiên Du cắt thịt, sói nhỏ cũng chạy lăng xăng quanh quẩn không rảnh. Lúc này nó mới đi tìm chỗ nằm trước xác con mồi để ăn thịt.
Cửa phòng để hé cho ánh sáng lọt vào.
Qua khe cửa, sói Tasmania có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài, kể cả bầy sói thảo nguyên đang tụ tập gần đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận