Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 385 - “Làm những gì cô muốn, đảo là của tôi hết, ai dám nói không.” (4)




Để trông đẹp mắt khi trát vách, Lâm Thiên Du đặc biệt lấy lá bọc nhiều vòng quanh bàn tay, để phần lá phẳng ở lòng bàn tay dùng làm bay thẳng.
Bây giờ lá vẫn còn nguyên vẹn, nhưng đầy bùn không dùng lại được nữa.
Lâm Thiên Du bỏ lá ra, cuộn phần dính bùn vào trong.
“Còn thừa nhiều gỗ, làm sàn nhà hết đi.” Lâm Thiên Du đếm những thân cây chưa dùng, cắt thành ván cũng đủ lót cả sân đã vạch ra.
Làm sàn cần cắt gỗ càng đều càng tốt, nếu không mỗi bước chân sẽ lút xuống hay nhô lên, rất dễ vấp ngã.
Suy nghĩ làm sao cho cắt vừa vặn, Lâm Thiên Du cầm con dao, trước tiên khắc vết trên phần gỗ cao nhất, rồi dọc theo vết đó từ từ cắt xuống, khoảng một phần ba thì ngang bổ đôi.
Nếu tấm ván cắt quá dài, không có dụng cụ chuyên nghiệp để điều khiển hướng cắt, càng về cuối càng dễ xiên.
Cuối cùng có thể cắt ngang một nhát dao xiên cũng nên.
Để tránh lãng phí gỗ, Lâm Thiên Du thà cắt ván ngắn hơn, ghép nối lại phía sau.
Hai báo con nghe ‘bộp bộp rầm rầm’ mỗi khi cô chặt gỗ liền run theo, mỗi lần búa đập xuống, chúng run một cái, khi đi lại cứ phải đặt một tiếng ‘rầm’ thì móng vuốt mới chạm đất.
Ánh mắt hai đứa trong sáng ngây thơ, rõ ràng chẳng hiểu nó đang làm gì.
【Haha, đây là thính nhạc tuyệt đối phải không.】
【Đúng là bậc thầy về nhịp điệu, beat đánh không cần chỉnh sửa gì rồi.】
【Chị Lâm đang chặt cây đằng kia cơ mà, hai đứa phối hợp quá ăn ý khiến tôi thực sự muốn cười sặc luôn.】
Báo mẹ nhảy xuống, cắn hai đứa báo con có thể ảnh hưởng đến việc lắp đặt sàn gỗ của Lâm Thiên Du, mang ra bên hố nhỏ mà chúng cố trèo mãi.
Nhảy ra khỏi cái hố nhỏ mà bản thân bị mắc kẹt nửa ngày, con nhỏ có thể nhìn thấy rõ ràng hưng phấn lên, chạy loanh quanh xung quanh, lông trên người nó cũng dựng đứng lên.
Lâm Thiên Du chỉnh lại các cạnh gỗ, cạo sạch các mảnh gỗ nhỏ có thể còn sót lại, dặn dò: "Đừng chạy quá xa."
Phải luôn nhìn chằm chằm vào con non đầy năng động, nếu không có thể xảy ra tình huống kinh khủng là hạ cái đầu xuống rồi ngẩng lên, con non biến mất khỏi tầm nhìn.
"Gâu!" Bé báo hoa mai vỗ một cái xuống đất, kêu lên thật oang oang.
Lâm Thiên Du lắp đặt xong thanh gỗ, xoay người đi lấy tất cả các da lông thú mà chó sói đồng cỏ đã cho cô ấy.
Cỏ khô trên giường được lấy ra và thay bằng cỏ mới.
Cỏ khô phơi nắng vẫn còn một chút hương thơm thanh khiết.
Bên dưới lót một lớp cỏ khô, rồi từ lông thú, lựa chọn những mảng da lớn tương đối nguyên vẹn trải lên giường.
Mép được nhét vào cỏ khô, cũng coi như bọc cỏ khô lại.
Dọc theo các cạnh sơ sài chỉnh lại hình dáng, trông giống như một tấm nệm bọc trong ga giường.
Hiện tại trông rất gọn gàng, nhưng khi ngồi lên, cỏ khô bên trong sẽ nổ tung ra, tất nhiên là không thể giữ được hình dáng.
Lâm Thiên Du ngồi lên bóp nhẹ, để cỏ khô được bằng phẳng hơn một chút.
"Xong, cái giường này nằm lên cũng khá mềm." Lâm Thiên Du xếp gối mà cô đã xếp từ da lông thú, được rửa bằng nước mã đề, phơi nắng lâu như vậy, da không còn chút mùi lạ nào, dựa lên cũng vừa độ cao lại rất mềm mại.
Ban đêm ngủ mà không có chăn mà chỉ có chó sói đồng cỏ cạnh bên, cảm giác vẫn không quen khi nhiệt độ giảm xuống.
Cặp cừu săn được hôm nay vừa vặn phát huy tác dụng.
Khi lột da, Lâm Thiên Du cố gắng lột da ngoài thành từng mảnh da hoàn chỉnh để giặt sạch làm chăn đắp.
Còn một số da dài hơn, hình dạng có vẻ là do bị xé rách, sau khi làm sạch và phơi khô, Lâm Thiên Du đã không thể phân biệt được da đó của loài động vật nào.
Quá nhỏ không biết dùng làm gì, cuộn lại làm dây thừng.
Lâm Thiên Du cuộn da trong ngón tay, “Vừa khéo không biết lắp cửa thế nào, dùng cái này đi.”
Tất nhiên có bản lề là tốt nhất, khi đẩy kéo cửa cũng nhẹ nhàng, không có bản lề thì dùng lông thú làm dây xỏ qua khe gỗ ở mép cửa gỗ rồi quấn vào tường.
Cuối cùng dùng bùn nước để dán chỗ da lông và tường tiếp giáp lại với nhau để dây không bị di chuyển khi đóng mở cửa nhẹ tay hơn và bền hơn.
Tất cả lông thú còn lại được trải dần ra sàn gỗ ngoài sân.
Khi trải, các cạnh thỉnh thoảng chồng chéo lên nhau, che phủ sàn gỗ kín mít, không để lộ chút khe hở nào.
Như vậy sau này khi về nhà, cởi giày trước khi bước xuống hố nông, thảm lông trải từ đó đến sát giường trong nhà.
Để làm cho nơi trú ẩn trông đẹp và hòa hợp hơn với môi trường xung quanh, Lâm Thiên Du hái khá nhiều lá cọ đắp lên trên.
“Không phá hủy nơi ẩn náu cũ, dùng làm nhà kho nhỏ.” Lâm Thiên Du nhìn từ xa ngôi nhà gỗ giữa thảo nguyên rộng lớn, trông như nhô ra giữa đồng cỏ, mặc dù vẫn hơi lạc lõng nhưng với cái vỏ lá cọ giả đã rất tốt rồi.
Tuy nhiên, một số vật dụng hay dùng vẫn phải mang qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận