Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 606 - Khó ăn đến mức lăn lộn luôn sao? (2)




Mắt Cáo tuyết Bắc Cực rất tròn, nhưng lớp lông và lông mày tự nhiên tạo nên đường viền, nhìn cũng có cảm giác như mắt phượng, không sâu, đuôi mắt hơi nhếch lên, đồng tử cũng rất sáng.
Nhìn từ cự ly gần càng đẹp.
Cử động cái tay trong túi ngủ, Lâm Thiên Du kéo Cáo tuyết con vào trong.
Túi chỉ chứa được một người, ôm như thế này khá chật, cũng không kéo khóa được nữa, thôi cô cũng không định ngủ tiếp, vẫn ôm như vậy vuốt lông nó.
Phòng livestream có thể nghe thấy tiếng động, chắc nghe ra Lâm Thiên Du đã thức dậy, bình luận tràn ngập màn hình.
Dòng chữ trên đồng hồ chạy nhanh chóng.
Lâm Thiên Du ngồi dậy điều chỉnh thiết bị livestream toàn màn hình: “Mọi người chào buổi sáng."
Cô ôm đuôi Cáo tuyết, hắt xì một cái, vừa ôm vừa xoa nắn nó, nhìn thấy hải cẩu lăn ra bên cạnh, nhưng không thấy bóng dáng gấu Bắc Cực.
Lâm Thiên Du sững lại: “Gấu đâu rồi?"
Kéo khóa lều vẫn kín mít, không dấu vết bị kéo ra.
Nhưng trong lều không thấy gấu, có nghĩa là nó ra ngoài rồi, chỉ không biết đi săn hay đi...
Lâm Thiên Du lau mặt bằng khăn ướt, khoác áo lông ra mở một khe nhỏ lều, nhìn ra ngoài, không ngạc nhiên khi thấy gấu Bắc Cực đang quanh quẩn bên lều Phong Tĩnh Dã.
Có lẽ bên trong không có người, nếu không gấu đã vào trong chứ không chỉ đi vòng ngoài.
Gấu vỗ vỗ lều, khung sườn đàn hồi tốt, chỉ cần vỗ nhẹ như vậy đã làm biến dạng lều, buông ra thì lều lập tức đàn hồi trở lại, suýt bắn vào mặt gấu vì quá gần.
"Gầm!" Gấu càng tức giận hơn.
【Trời ạ, chuyện này lại thêm một điểm vào mối thù cũ.】
【Người không có mà vẫn bắt nạt gấu của chúng ta, quá đáng quá!】
【Chết tiệt, thực sự không ai lên tiếng bênh vực anh chủ đảo à, sao có cảm giác mọi người đều vui vẻ xem anh ấy bị đánh hả?】
【Sức mạnh đối đầu sức mạnh, trận chiến giữa động vật và con người, ai thắng ai thua, ai sẽ rời khỏi sàn đấu, ai sẽ ngồi trên chiếc ngai vàng chiến thắng! Hãy chờ đón chương trình thực tế sinh tồn ngoài trời quy mô lớn - Hoang Dã!】
Không chặn được người, gấu Bắc Cực rời khỏi căn cứ, theo hướng bước đi, có lẽ nó đi săn.
Lâm Thiên Du duỗi người lười biếng, may mà không đánh nhau.
Mặc quần áo xong, cô mở lều ra: “Sáng nay nấu canh hộp đơn giản uống thôi."
Đống lửa hôm qua đã tắt, thậm chí trên đó còn phủ một lớp tuyết dày.
"Có vẻ đêm qua gió tuyết không nhỏ." Lâm Thiên Du cố gắng dọn bớt tuyết trên đống lửa, nhưng bên trong cũng gần như đầy, thành ra cô đẩy sập cả đống, xếp lại mới từ gỗ.
Trên lều cũng tích tuyết khá nhiều.
Lâm Thiên Du đốt lửa trước, rồi quay lại dùng cành cây nhỏ dọn tuyết.
Lúc đầu tuyết còn ít thì dọn hay không cũng chẳng sao, sau này dày dần lên, bên trong tan ra thành nước đóng băng sẽ khó xử lý.
Lâm Thiên Du nói: "Chỉ một cái lều mà cũng phải dùng cẩn thận."
"Hải cẩu ăn thịt hải cẩu không?" Lúc đào hải cẩu ra, Lâm Thiên Du hơi nghi ngờ, trước đó khi câu cá, có vẻ hải cẩu không mấy hứng thú với thịt hải cẩu bình thường.
Nhưng bây giờ đi tìm cá cho hải cẩu thì quá muộn.
Lâm Thiên Du dùng rìu chém đôi con hải cẩu đông cứng, đặt gần đống lửa để tan băng: “Cáo tuyết ăn trước, nếu hải cẩu không ăn thì để lát nữa đi câu cá."
"Chờ lớp da ngoài tan ra một chút rồi ăn." Lâm Thiên Du nói rồi đứng dậy, bây giờ hải cẩu cứng như viên đá, loại thịt nguyên khối, ăn cũng hư răng.
Lửa cháy mạnh, tuyết trong hộp cơm cũng tan nhanh, khi nước sôi lộp bộp, Lâm Thiên Du cho nửa hộp thịt hộp vào.
Nấu cả hộp cùng lúc hơi ngấy, nửa hộp vừa đủ.
Lâm Thiên Du ăn bánh quy, vốn không dễ cắn lắm, cộng thêm nhiệt độ thấp làm bánh cứng lại, ăn cũng giống như dùng răng mài từng chút ở các cạnh.
Cô thỉnh thoảng khuấy nồi một cái, phá vỡ những khối thịt dính lại: “Mùi thịt hộp nghe cũng thơm đấy."
Mùi thịt công nghệ, lúc mới mở hộp không rõ lắm, nhưng khi nấu chín với nước thì mùi vị bên trong bay ra.
Hải cẩu ngửi ngửi, có vẻ rất quan tâm mùi này.
"Muốn ăn à?" Lâm Thiên Du múc một thìa cho nó: “Trong đó nhiều gia vị, em chỉ được ăn một chút thôi."
Hải cẩu hớn hở hé miệng, cả thịt lẫn nước canh đổ thẳng vào miệng nó.
Không nhai, nuốt trực tiếp.
'Gừng' một tiếng, hải cẩu có vẻ ngạc nhiên, liếm môi.
Lâm Thiên Du cười hỏi: "Sao rồi?"
"Ú a a a a!" Hải cẩu la lớn lăn lộn trên đất, lộn qua lộn lại.
Lâm Thiên Du: "? Khó ăn quá à?"
Khó ăn đến mức lăn lộn luôn sao?
Lâm Thiên Du cũng nếm thử một thìa, vị thịt hầm rất đặc trưng, còn có vị riêng của thịt hộp, thịt mềm tan, béo nhưng không ngấy, ăn kèm bánh quy rất hợp.
Ngon hơn nhiều so với thức ăn tự thêm muối rồi nướng của cô.
Lâm Thiên Du chọt chọt vào hải cẩu ngừng lăn lộn: “Ngon lắm mà."
Hải cẩu dừng lại, rồi tiếp tục lăn: “Ú a!"
Lâm Thiên Du: "..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận