Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 423 - Chim ưng chân đỏ tức xì khói (6)




"Thích náo nhiệt à?" Khi Lâm Thiên Du bước vào, cô chú ý thấy nó nhìn chằm chằm chăm chú, "Anh có thể ra ngoài ăn cùng mọi người. Bầy sói rất thân thiện đấy."
Trong tên của sói Tasmania cũng có chữ sói. Miễn là không xung đột, chúng sẽ có thể chơi với nhau rất tốt.
Nghĩ kỹ lại, có vẻ như những sinh vật lông xù trong nhà không ai chiếm ưu thế rõ rệt trên chuỗi thức ăn.
Nhiều sinh vật lông xù trong rừng mưa là những ông hoàng bá chủ cai trị một vùng. Gặp mặt tự nhiên sẽ đánh nhau, nhưng sói thảo nguyên ở đây sẽ không tấn công báo săn, báo săn cũng sẽ không chủ động giao chiến với bầy sói, đừng nói là sói Tasmania.
Chúng như sống ẩn dật, hoàn toàn không can dự vào.
Không có xung đột rõ ràng, Lâm Thiên Du bỏ qua luôn bước dàn xếp. Chờ mọi người quen với nhau là được.
Nhìn đống lông xù, Lâm Thiên Du không nhịn được mà nhướng mày đùa cợt: "Họp mặt gia đình mà Đại Bạch lại không đến, quá đáng quá đi."
【???】
【Cái gì? Chị nói cái gì vậy! Tôi có ở đây đâu.】
【Haha, cá voi vẫn đang trên đường đào kênh dẫn nước tới đây.】
【Nghe vậy, cá voi lật nhào một hòn đảo nhỏ qua đêm rồi ôm chị Lâm chạy trốn.】
......
Lâm Thiên Du hắng họng, đùa cợt: "Tí nữa quăng con cừu sang cho Đại Bạch luôn."
Dừng một chút, cô lại nhớ cá voi mới ăn cừu nướng không lâu, ăn thường xuyên dù ngon cũng sẽ ngán.
"Gửi ngựa vằn đi." Con ngựa vằn hôm qua sói con bắt về vẫn chưa ăn mà.
Ngửi thấy mùi máu, sói Tasmania bệnh tỉnh dậy, nhìn hai cái bát nhỏ trước mặt, đáy mắt hiện lên chút mơ hồ, nghiêng đầu, có vẻ thấy hai thứ này rất kỳ lạ.
Lâm Thiên Du đẩy thịt và sữa về phía trước, ngón tay chọc chọc đầu sói Tasmania bệnh, "Ăn trước đi. Nhớ ăn hết nhé."
"Cái này của anh đấy, không đủ thì ngoài kia còn." Lâm Thiên Du đặt thịt xuống, mở toang cửa cho sói Tasmania có thể nhìn rộng hơn.
Có rất nhiều con sói, vài con cừu chẳng là gì.
Lâm Thiên Du vừa cắt thịt nửa ngày, không đói nên không muốn ăn, chỉ rửa vài quả hoa quả rừng, "Có khoai lang trên thảo nguyên không nhỉ, cảm giác có một thời gian không ăn đồ chính rồi."
Chủ yếu ăn hoa quả rừng và thịt.
Muốn nấu cơm phải có nồi. Nhưng nhóm chương trình không được trao đổi đồ dùng, nên nồi là điều không thể nghĩ tới.
Lâm Thiên Du mím môi, miệng đầy hương vị thanh mát của quả nấm. Tự làm nồi thì hơi khó, không phải không biết làm, chủ yếu là thiếu nguyên liệu.
Giỏi bếp cũng mà nấu ăn không có gạo. Có khéo đến mấy cũng không thể dùng gỗ làm nồi.
Đang ăn, Lâm Thiên Du bỗng nhớ ra điều gì, hai miếng nuốt nhanh quả nấm đã ăn một nửa rồi đứng dậy dùng lá cây bọc mấy miếng thịt cắt sẵn, "Chim nhỏ?"
Đứng dưới gốc cây nấm, cô ngửa mặt lên nhìn, gọi "Chim nhỏ, anh có đó không?"
"Chi-" "Chíp!"
Ồ một chú chim ưng!
Thật khó tin, chim ưng có thể kêu một tiếng bình thường đến giận dữ đến thế.
"Ừ, tôi biết là chim ưng mà." Lâm Thiên Du nhíu mắt cười, "Đến ăn cơm đi."
"Chíp!" Chim ưng chân đỏ xù lông.
Lâm Thiên Du trèo lên, tìm một nhánh cây ổn định rồi để thịt lên, nhảy xuống: "Tôi đi nhé."
Chim ưng chân đỏ: "......"
Yên lặng một lúc, vang lên một tiếng nhẹ: "Chíp."
Ra khỏi tầm nhìn của Chim ưng chân đỏ, Lâm Thiên Du bỗng vươn người lên kẽ cành, "Tôi nghe thấy rồi đấy."
Chim ưng chân đỏ: "!!!"
Tức xì khói.
"Haha..." Lâm Thiên Du trêu chọc Chim ưng chân đỏ một lúc rồi cười về lều gỗ.
Còn lại chú Chim ưng chân đỏ tức tối ăn thịt, mỗi miếng thịt một miếng quả nấm, rúc trong tổ ăn.
Nước trên hốc lửa đã sôi.
Lâm Thiên Du dập lửa, tựa vào gốc cây to. Xác cừu bầy sói ăn xong chỉ còn bộ xương, cô không vội dọn dẹp, sẽ làm sau khi nghỉ ngơi một chút.
Sói nhỏ đến nằm cạnh cô, bầy sói khác ngó ngoáy xung quanh rồi chọn chỗ gần chỗ sói đầu.
Lâm Thiên Du đặt tay lên đầu sói con, ngửa trà hoa quả lên đùa nó: "Muốn thử một ngụm không?"
Sói con không tỏ ra hứng thú quay mặt đi.
Đột nhiên vang lên tiếng động lớn làm Lâm Thiên Du giật mình.
Sau đó cô nghe có ai đó hét lớn: "Cứu... cứu tôi với!"
"Gì vậy?" Lâm Thiên Du chưa kịp nhìn rõ là cái gì, vừa định đứng dậy, cảm nhận được nguy hiểm sói nhỏ đột ngột chắn trước người cô.
Trong bầy sói, những con khác cũng đồng thanh đáp lại tiếng gọi của sói đầu, ào ào ào bao vây cô lại, sói con thì dùng cơ thể nhỏ bé của mình che chắn cô.
"Cái gì? Cái gì đang ở—này? Chờ...chờ đã."
Lâm Thiên Du hơi lúng túng, chưa kịp đứng lên. "Ờ..."
"Khụ khụ..." Cô chọt chọt chú sói con nói: "Tôi, tôi biết ý tốt của các anh mà. Sợ cái gì bên kia làm tổn thương tới tôi."
Bị nhiều loài lông xù vây quanh như vậy, Lâm Thiên Du không thể đứng dậy nổi, nói lắp bắp, "Nhưng nếu cứ tiếp tục như này, tôi chưa chắc có thể chịu đựng được đến khi nguy hiểm ập đến đâu."
【Haha, bị sói vây chặt không thấy chị Lâm đâu nữa cả.】
【Lâm Thiên Du: Tạm biệt trước, sẽ quay lại nhé.】

Bạn cần đăng nhập để bình luận