Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 360 - Cứ để số điện thoại lại (6)




Lâm Thiên Du do dự không biết phải xử lý thế nào. Cô cởi áo khoác bọc lấy con báo nhỏ rồi nhắn tin cho Bùi Chiêu: "Không biết bố mẹ nó sẽ quay lại lúc nào..."
Có thể đàn linh cẩu đã rình mò từ trước, chờ lúc bố mẹ nó ra ngoài săn mồi rồi áp sát tấn công bắt con non.
【À à, mang đi chữa trước đã, chị để lại số điện thoại cho mẹ nó. Khi nó quay lại sẽ gọi cho chị.】
【Trời ơi tao nói mày có óc không? Để lại số điện thoại có ích gì, nếu nó không gọi được.】
【Linh cẩu thật đáng ghét, trên thảo nguyên bọn chúng nổi tiếng xấu xa và tàn nhẫn nhất.】
【Kệ nó, chị Lâm cứ mang con bé đi cấp cứu trước đã, tôi đăng số phòng trực tiếp lên bảng chung cho bố mẹ nó xem là được.】
Lâm Thiên Du nhìn đoạn chat, im lặng...
May mắn là không lâu sau, một con báo trưởng thành lao tới, trong mồm nó ngậm một xác linh cẩu.
Có thể nó đã ngửi thấy mùi máu của con non nên trông khá gấp gáp.
Khi nhìn thấy Lâm Thiên Du, nó nhả con mồi ra, gầm gừ cảnh giác với cô.
Con sói thảo nguyên bước qua xác linh cẩu, đứng chắn trước mặt Lâm Thiên Du.
Báo trưởng thành dừng bước, cúi thấp người xuống. Theo động tác đó, những cái xương lườn sườn nổi lên sau lưng nó.
Lâm Thiên Du nói: "Nó bị thương. Đàn linh cẩu tấn công nó, bị thương rất nặng. Tôi muốn đưa nó đến bệnh viện chữa trị, được không? Nếu cứ để nó ở đây, nó sẽ chết mất."
Báo trưởng thành hằn mắt nhìn chằm chằm vào cô, đồng tử co giãn theo tâm trạng căng thẳng của nó.
Lâm Thiên Du cẩn thận đặt con bé xuống, gỡ tấm áo khoác quấn nó ra, vỗ vỗ con sói: "Nhìn đi, nó bị thương rất nặng."
Con sói hiểu ý, nhưng vẫn không hề thả lỏng cảnh giác, từ từ lùi về bên cạnh Lâm Thiên Du.
Con báo trưởng thành ngửi ngửi con non rồi liếm láp vết máu trên người nó.
Lâm Thiên Du đoán là nó bị linh cẩu cắn. Chúng không vội giết con mồi yếu ớt, mà cứ vây quanh cắn xé, không biết chỗ nào bị thương nhưng hẳn là vết thương nhỏ khắp mình không ít. Răng nanh sắc nhọn của linh cẩu có thể xé toạc thịt dù không cắn sâu.
Báo trưởng thành không thể đánh giá mức độ thương tích chính xác như con người, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở yếu dần của con non.
Nó liếm đi liếm lại con bé, phát ra những tiếng gầm gừ lo lắng.
Bùi Chiêu vội vàng chạy tới cùng bác sĩ, khi vừa xuống xe, thấy báo trưởng thành đang ở đó thì dừng bước.
Nghe thấy tiếng động, báo ngẩng đầu lên, mắt hẹp lại rồi tiến tới che chở con non.
Lâm Thiên Du nói: "Nhanh lên, con báo con bị thương rất nặng.”
Chú ý ánh mắt cảnh giác của báo, cô giải thích: "Họ là bác sĩ, có thể cứu con cô đấy.”
"Cô... cô lấy con của nó ngay trước mặt nó à?" Bùi Chiêu thì thầm, ngỡ ngàng.
Anh cố ý nói nhỏ, sợ báo nghe thấy. Nhưng rồi lại ngẫm ra báo không hiểu tiếng người, Bùi Chiêu nói tiếp: "Báo mẹ rất giữ gìn con.”
Vừa nói anh vừa tiến lên gần, khiến báo lại gầm gừ đe dọa, "Gầm!"
Rõ ràng nó không chấp nhận bất kỳ ai lại gần.
Thông thường trạm cứu hộ sẽ đợi khi nào báo đi săn mới lẻn vào, nếu không nguy hiểm sẽ để tự khỏi, chỉ khi nào thật sự nguy kịch tới tính mạng thì mới cứu đi chữa.
Lâm Thiên Du đang ở gần nhất nên hạ thấp giọng nói với báo: "Họ có thể chữa cho con cô. Cô cũng nhận ra nó rất yếu rồi đúng không, nó vẫn còn cứu được. Cho nó đi đi."
Báo trưởng thành nhìn sang những người kia rồi nhìn lại Lâm Thiên Du.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nó cúi xuống cắn lấy đứa bé báo gần như hấp hối.
Lâm Thiên Du cắn môi, thất bại rồi sao?
【Úi, dù báo mẹ làm thế không có gì sai, không thể tin tưởng người lạ, nhưng biết rằng đứa con bé bị mang đi chắc chắn sẽ chết, tôi buồn quá!】
【Hu hu... Giống mèo con, tội nghiệp quá!】
【Thật sự không còn cách nào nữa sao, cố gắng thêm chút đi. Dù sao đó cũng là một sinh mạng nhỏ bé.】
...
Báo rất cảnh giác, đó là tốt.
Lâm Thiên Du quỳ xuống, tay đặt trên lưng sói dần co lại, suy nghĩ xem nên nói gì thêm.
Nhưng trước khi cô kịp lên tiếng, báo quay người lại, tiến về phía cô.
Lâm Thiên Du chợt hiểu ra điều gì đó, vội duỗi tay ra. Báo cúi đầu đặt đứa con vào vòng tay cô, liếm nhẹ nó một cái rồi lùi lại vài bước, ngồi xuống cách xa, quấn đuôi quanh thân trước, mắt nhìn từ đứa con lên người đang ôm nó.
"Yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa khỏi nó, trả lại cô một chú báo con khỏe mạnh."

Bạn cần đăng nhập để bình luận