Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1014: Tiệc tối tập trung.

“Không sai được, nếu mọi người vẫn không dám xác định, có thể hỏi thử võ giả đầu hàng của Chân Lý giáo, bọn họ đều nhìn thấy, người đó quả thật chính là Giáo hoàng Chân Lý giáo, không thể nghi ngờ.” Chu Huyền Vũ nói.
“Đây là trang bị không gian để lại sau khi hắn tự bạo, các ngươi có thể lấy đi xác nhận một chút.” Vương Đằng lấy ra một chiếc nhẫn không gian, đưa cho Hồng Soái, nói.
Nghe thấy hai người nói như vậy, mọi người gần như đã tin kết quả này.
Giáo hoàng Chân Lý giáo có thể, đại khái…. Thật sự tự bạo mà chết!
Thật đáng thương!
Đáng buồn!
Một người như vậy, cuối cùng lại lựa chọn tự bạo.
“Đi, đi về trước, các ngươi đều là công thần trong lần hành động này, buổi tối chuẩn bị tiệc chúc mừng cho mọi người, lãnh tụ võ đạocũng sẽ đích thân qua đây!” Ung Soái cười nói.
“Lãnh tụ võ đạo!” Ánh mắt đám người Chu Huyền Vũ, Tiếu Nam Phong không khỏi sáng ngời.
Các quân quan khác đều kinh ngạc, không ngờ ngay cả lãnh tụ võ đạo lại đích thân đón gió tẩy trần cho bọn họ, lập tức hâm mộ không thôi.
Vương Đằng cũng có hơi kinh ngạc, lúc trước lãnh tụ võ đạo từng xuất hiện một lần, rồi không xuất hiện nữa. Ngay cả hắn cũng chỉ từng gặp một lần mà thôi, lần này lại vì chuyện của Chân Lý giáo mà hiện thân lần thứ hai.
Lập tức mọi người cũng không hàn huyên nữa, áp giải võ giả đầu hàng của Chân Lý giáo trở về quân đội.
Theo mọi người rời đi, từng cảnh xảy ra ở đây được võ giả các thế lực lớn truyền khắp bốn phía.
Chân Lý giáo bị tiêu diệt!
Giáo hoàng Chân Lý giáo bị đánh chết!
Buổi tối, lãnh tụ võ đạo muốn bày tiệc đón gió tẩy trần cho đám người Vương Đằng và Chu Huyền Vũ!
Mấy tin tức này, tin này còn chấn động hơn tin kia.
Đêm nay, lãnh tụ võ đạo xuất hiện, đến lúc đó nhất định sẽ có đại lão khắp nơi trình diện, rất nhiều thế lực đều bắt đầu hành động, mưu cầu cơ hội tiến vào tiệc tối.
Đây là một cơ hội tuyệt hảo để có thể nhìn thấy lãnh tụ võ đạo, hơn nữa quen biết với các vị đại lão, các thế lực tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.
Đừng xem thường năng lực vận hành của thế lực lớn, cho dù chỉ có thời gian nửa ngày, bọn họ cũng có thể sắp xếp rõ ràng sự việc.
....
Sáu giờ tối.
Trong đại sảnh bữa tiệc quân đội.
Lúc này đại sảnh vô cùng náo nhiệt, ánh đèn chiếu rọi, sáng ngời khác thường, nhân vật cấp đại lão của thế lực khắp nơi tụ tập ở bốn phía, đang nói chuyện với nhau.
Nhưng ánh mắt của bọn họ, đều thường thường liếc về phía cửa lớn.
“Lão Triệu, Triệu gia các ngươi cũng đến rồi à!” Trong góc nào đó của đại sảnh, một âm thanh vang lên, một ông lão dáng người khôi ngô dẫn mấy người trẻ tuổi đi tới.
Mà ở trong góc này, vốn đã có mấy người ngồi, trong đó một lão già giương mắt nhìn thấy người đến, không khỏi cười, đứng lên: “Tiền Bác Dụ, Tiền gia các ngươi ở Nam Hải, lại cũng nghe thấy tin tức, còn chạy đến từ ngàn dặm xa xôi!”
“Ha ha, chuyện lớn như vậy, có thể không tới sao?” Ông lão vạm vỡ tên là Tiền Bác Dụ hihi cười nói.
“Cũng đúng, tai nạn Đông Hải lần trước cũng đã đủ chấn động rồi, tất cả mọi người đều đang chú ý, lần này lại tới tiêu diệt Chân Lý giáo, chỉ e không ai không biết!” Triệu Phúc Hồng gật đầu nói.
“Vị Vương Thiếu tướng Đằng này của chúng ta quả nhiên là hoành không xuất thế, giống như sao sớm!” Tiền Bác Dụ cảm thán, nói.
“Nghe nói không đến hai mươi tuổi đó, những hậu bối của chúng ta so với hắn, thật sự ngay cả xách giày cho hắn cũng không xứng.” Triệu Phúc Hồng sâu sắc đồng ý gật đầu, còn không quên răn dạy hậu bối nhà mình một câu.
Mấy người trẻ tuổi phía sau hai người lập tức lộ ra vẻ không cam lòng.
Ở nhà, đối với cái tên Vương Đằng này, lỗ tai bọn họ thật sự đều nghe chai rồi.
Đều là người trẻ tuổi, hơn nữa bình thường cũng là nhân vật được người ta gọi là thiên tài, một đám tâm cao khí ngạo, lại chưa từng tận mắt thấy sự tích của Vương Đằng, khó tránh khỏi thầm cảm thấy hơi phóng đại.
Hơn nữa trưởng bối trong nhà bọn họ hết lần này đến lần khác lấy hắn hạ thấp bọn họ, trong lòng mấy người sao có thể dễ chịu.
Nhưng hai lão già hoàn toàn không chú ý đến biểu cảm của bọn họ, chỉ quan tâm chuyện của mình, lại bắt đầu nói.
“Nghe nói vị Vương Thiếu tướng Đằng này còn chưa lập gia đình, vậy có thể để cô gái hợp độ tuổi trong nhà tiếp xúc với hắn.” Ánh mắt Triệu Phúc Hồng hơi nhỏ, nhưng bên trong lại lóe ra ánh sáng lanh lợi, cười hì hì, nói.
“Lão Triệu nhà ngươi giỏi lắm, lại nảy ra ý tưởng này. Lại nói, Tiền Đa Đa của Tiền gia ta là mỹ nữ nổi tiếng gần xa, rất nhiều người theo đuổi, gọi nàng ra mặt, còn sợ Vương Thiếu tướng Đằng này không động lòng!” Tiền Bác Dụ hehe cười nói.
“Hừ, Triệu Nhã Cầm của Triệu gia ta cũng không tệ, đến lúc đó để hai cô bé thi với nhau xem, ai có thể bắt được trái tim của Vương Đằng.” Triệu Phúc Hồng hừ nhẹ một tiếng, nói.
“Thi thì thi, ai sợ ai chứ!”
Hai lão già như hai đứa trẻ con, tranh nhau vì việc này.
Mà có một cô gái khuôn mặt xinh đẹp đứng phía sau hai người, lúc này nghe thấy lời của bọn họ, gương mặt không khỏi ửng đỏ, ánh mắt lộ vẻ xấu hổ.
Đều là cô gái không có kinh nghiệm xã hội, bị trưởng bối nhà mình mang ra nói chuyện như thế, sao các nàng có thể coi như không có chuyện gì.
Nhưng khi ánh mắt hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy chiến ý từ trong mắt đối phương.
Bùm bùm…. tia lửa bắn ra bốn phía!
Thật ra hai người cũng không phản cảm với Vương Đằng, các nàng đều đã từng xem ảnh chụp của Vương Đằng, người đủ đẹp trai, thực lực lại vô cùng mạnh, tiền đồ không thể đo lường được. Người đàn ông như vậy, không có phụ nữ nào có thể từ chối.
Nếu đã như vậy, thì tất cả đối thủ tiềm tàng đều là kẻ địch!
Lúc này, bên cạnh Tiền Đa Đa, một người đàn ông dáng vẻ tuấn lãng nhìn thấy biểu cảm của hai người, nhất là Triệu Nhã Cầm, sắc mặt hắn lập tức hơi khó coi. Hắn không khỏi mở miệng nói: “Ta nghe nói Vương Đằng kia qua lại với không ít nữ sinh, các ngươi cần phải nhìn rõ ràng một chút, đừng bị hắn lừa!”
.
Tiền Đa Đa và Triệu Nhã Cầm ngừng mắt đối mắt.
Triệu Hồng Phúc và Tiền Bác Dụ đồng loạt nhìn về hướng hắn, ánh mắt rất nghiêm khắc.
“Tiền Ngọc Thư, ngươi quên trước đó ta đã dặn dò ngươi thế nào rồi sao?” Tiền Bác Dụ không giận tự uy.
“Ông nội, ta….” Sắc mặt Tiền Ngọc Thư trắng bệch.
“Thượng tướng Chu Huyền Vũ, trung tướng Tiếu Nam Phong, Vương Thiếu tướng Đằng đến rồi!” Đột nhiên một giọng nói vang lên
Tiếng nói vừa dứt, đoàn người đã đi đến cửa lớn.
Ba người đi đầu mặc quân phục, xích tinh trên vai sáng ngời, tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh đèn đại sảnh chiếu xuống.
Tổ hợp ba người này dù đi đến đâu, đều là đội hình cực kỳ lớn mạnh.
Cho dù là Tiếu Nam Phong, hay Chu Huyền Vũ, bọn họ đều là nhân vật cấp đại lão, chúa tể một phương quân đoàn, trấn áp vết nứt loài Hắc Ám, có công lao và thành tích lớn thêm vào người.
Bọn họ đáng để mọi người tôn kính!
Mà ngay chính giữa hai người, một thanh niên trẻ tuổi đến không tưởng lại che lấp ánh sáng của hai người này, hấp dẫn tất cả ánh mắt đến trên người.
Chỉ thấy trên thảm đỏ, thanh niên lộ biểu cảm lạnh nhạt, lại không tiếng động phóng thích khí thế lớn mạnh, lửng thững đi tới, khi ánh mắt sâu thẫm nhìn quét bốn phía, gần như tất cả võ giả ở hiện trường đều cảm thấy tâm thần chấn động, không tự kiềm chế được.
Mặc dù có cường giả cấp Chiến Tướng, đáy lòng cũng vô cùng khiếp sợ, yên lặng cảm thán về sự bất phàm và mạnh mẽ của thanh niên này!
Người này rõ ràng chính là Vương Đằng đi cùng đám người Chu Huyền Vũ đến tham gia tiệc tối!
“Chu Thượng tướng! Tiếu Trung tướng! Vương Thiếu tướng!” Vài sĩ quan cấp tá của quân đội phụ trách tiệc tối đêm nay vội vàng tiến lên, cung kính nghênh đón.
“Vất vả rồi!” Chu Huyền Vũ và Tiếu Nam Phong ngựa quen đường cũ, gật đầu với bọn họ nói.
Vương Đằng biết lắng nghe, cũng gật đầu với bọn họ.
“Không vất vả!” Vài sĩ quan cấp tá thụ sủng nhược kinh, đi trước dẫn đường.
“Các ngươi dẫn Vương Đằng đi dạo khắp nơi, chúng ta thì không cần quan tâm.” Chu Huyền Vũ khoát tay, nói một câu rồi đi mất cùng Tiếu Nam Phong.
Bọn họ nhanh chóng dung nhập đám người bốn phía, lập tức có người quen biết bắt chuyện với bọn họ.
“....” Vương Đằng nhìn thấy hai người này bỏ mình lại, lập tức cạn lời một lát.
Các ngươi làm như vậy thật sự được sao?
Bỏ lại chiến hữu từng kề vai chiến đấu, mình đi tiêu dao vui vẻ, còn có chút lòng thông cảm không.
“Vương Thiếu tướng, mời đi theo chúng ta, chúng ta giới thiệu cho ngươi vài vị khách quan trọng.” Vài tên sĩ quan cấp tá nói.
Vương Đằng cảm thấy rất đau đầu.
Nhưng người đến bữa tiệc không ít, mà hắn lại xem như nhân vật chính của đêm nay, về tình, về lý, cũng phải xã giao một hồi.
Tuy rằng Vương Đằng cảm thấy nhàm chán, nhưng cũng không thể trực tiếp rời khỏi, đành phải nước chảy bèo trôi.
“Các ngươi cứ làm việc của mình đi, để một người đi với ta là được rồi.” Vương Đằng nhận mệnh, nói.
Vài sĩ quan cấp tá cũng không cưỡng cầu, cuối cùng để lại một nữ sĩ quan cấp tá, trông khoảng hai mươi tuổi.
Nàng dẫn Vương Đằng đến trước mặt một ông lão tương đối gần đó, nói: “Vị này chính là ông cụ Tôn, Tôn Thiên Hoa, tộc trưởng của Tôn gia Hạ Đô, Tôn gia là gia tộc võ đạo nổi tiếng đã lâu, trong nhà tồn tại nhiều vị võ giả cấp Chiến Tướng!”
Người đứng đầu của không ít gia tộc bốn phía nhìn thấy bị Tôn Thiên Hoa rút mất vị trí đầu tiên, lập tức hâm mộ không thôi.
Vương Đằng chuẩn bị làm người công cụ, gật đầu với đối phương, khách sáo hai câu đã muốn chuồn mất.
Nhưng hình như đối phương cũng không muốn cho hắn như ý nguyện.
“Vương Thiếu tướng, nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn hẳn nghe danh, quả thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, khí độ phi phàm, không hổ danh một thế hệ thiên kiêu….” Tôn Thiên Hoa nụ cười đầy mặt, nhiệt tình không chịu nổi, suýt nữa muốn cầm tay Vương Đằng, trò chuyện suốt đêm.
“Ngươi khách sáo!” Vương Đằng thầm nghĩ ông cụ này thật biết nói chuyện.
Nhìn xem câu này, nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn hẳn nghe danh, có bao nhiêu trình độ, có bấy nhiêu văn hóa, có bấy nhiêu nội hàm!
Hắn thích loại người vừa khách sáo lại miệng ngọt!
Xem ra, bữa tiệc tối này cũng không nhàm chán như vậy.
Nữ sĩ quan cấp tá dẫn Vương Đằng đến gặp một vị khách tiếp theo.
“Vị này chính là tổng đốc Lý của Kim Lân, lần này đặc biệt đến đây để chúc mừng ngươi.”
“Cảm ơn tổng đốc Lý!” Vương Đằng gật đầu nói.
“Tên lão Giang đó thật sự may mắn, lại nuôi dạy ra chân long như ngươi ở Đông Hải, ta không bằng hắn!” Tổng đốc Lý thân hình cao lớn, khí chất bất phàm, lắc đầu cười nói.
“Vị này chính là bộ trưởng Khúc, Khúc Lương Dung, bộ trưởng bộ Giáo dục!” Nữ sĩ quan cấp tá lại dẫn Vương Đằng đến trước mặt một người đàn ông hơi mập lùn, giới thiệu nói.
“Bộ trưởng Khúc!” Ánh mắt Vương Đằng kinh ngạc, vội vàng nói cảm ơn.
Vị này là nhân vật cấp đại lão của bộ Giáo dục, có thể nói học sinh đại học võ đạo khắp nơi trong cả nước đều là môn sinh của hắn.
“Tốt! Tốt! Tốt! Quả nhiên là nhân trung long phượng!” Khúc Lương Dung vô cùng vui sướng, thân thiết vỗ tay Vương Đằng, nói liên tục ba chữ tốt.
“Bộ trưởng Khúc quá khen.” Vương Đằng cười nói.
“Không phải là quá khen, thiên phú của ngươi, duy nhất đương thời!” Khúc Lương Dung tán thưởng nói.
“Ngươi lại khen ta, chỉ e Địa tinh cũng sắp không thể chứa được ta rồi.” Vương Đằng trêu ghẹo nói.
“Ha ha ha….” Khúc Lương Dung cười lớn, dùng tay chỉ hắn, xua tay nói: “Đi đi, đi đi, còn có rất nhiều người chờ ngươi, đừng ở đây xảo quyệt với ta.”
“Vậy ta chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.” Vương Đằng mỉm cười, đi theo nữ sĩ quan cấp tá đi đến vị khách tiếp theo.
Không bao lâu bọn họ đi đến trước mặt một lão già, hắn ngồi một mình ở trong góc, không ít người ở bốn phía muốn đi lên bắt chuyện, nhưng nhìn thấy xung quanh hắn không có ai, dường như hiểu được điều gì, không dám tiến lên quấy rầy.
Hình như nữ sĩ quan cấp tá cũng cực kỳ tôn kính lão già này, hơi hành lễ với hắn, sau đó mới trịnh trọng giới thiệu: “Vị này chính là hiệu trưởng của Đại học số 1…. lão tiên sinh Dư Tu Hiền!”
Lúc này, hắn không khỏi nhớ tới cảnh đăng ký thi đại học lúc đầu.
Lúc đầu, giáo viên triệu tập dự thi của Đại học số 1 từng nói, hiệu trưởng của Đại học số 1 rất muốn gặp hắn, nói giáo viên của Đại học số 1 nhất định phải dẫn hắn về Đại học số 1.
Cách nói như vậy, hiện tại không biết là thật hay là giả.
Nhưng Vương Đằng quả thật ấn tượng sâu sắc với ông già này.
Dư Tu Hiền nhìn Vương Đằng, vui mừng hiền hoà giống như nhìn thấy vãn bối nhà mình trưởng thành, cười nói: “Lúc trước ta cảm thấy ngươi không tầm thường, đáng tiếc cuối cùng ngươi vẫn lựa chọn trường Quân đội Hoàng Hải, nhưng có thể đi đến bước hôm nay, ta cũng rất vui mừng thay ngươi.”
“Với tuổi tác như vậy đã đi đến bước này, thiên phú đương nhiên quan trọng, nhưng ngươi nhất định cũng trải qua không ít khổ. Nước Hạ có ngươi, tương lai có ngươi, những bộ xương già như chúng ta cũng có thể yên tâm rồi.”
Vương Đằng ngơ ngác cả người, từ trong lời nói của ông cụ này, hắn cảm nhận được một cảm xúc khác biệt, cùng với một loại tình yêu to lớn sâu nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận