Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 370: Thật sự là người sói!!! (2)

“Các ngươi lùi ra xa đi.” Vương Đằng mở miệng nói.
“Đội trưởng!” đám người Hách Chính Nghiệp không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng những biến hoá trên người Lôi Huy khiến bọn họ cảm thấy một luồng cơn ớn lạnh không thể giải thích được, cảm giác khủng hoảng dày đặc bao phủ lấy họ.
Bọn họ rất muốn rời khỏi ngay lập tức, nhưng lại không thể bỏ Vương Đằng lại một mình.
“Đi!” Vương Đằng kiên quyết nói.
Sự kì dị và khó sinh của loài Hắc Ám, nơi này chỉ có hắn biết, hơi không cẩn thận, là đám gà mờ Hách Chính Nghiệp rất có khả năng bị giết chết.
Thấy đám người Hách Chính Nghiệp còn ở lại tại chỗ, Vương Đằng đành phải giải thích vài câu: “Thứ này không uy hiếp ta được, nhưng mà cực kì nguy hiểm với các ngươi, với lại nếu để nó chạy thoát, sẽ có rất nhiều phiền phức, các ngươi còn không biết bí mật trong đó, bây giờ chỉ cần theo lời ta nói mà làm là được.”
“Vậy ngươi cẩn thận!”
Nghe hắn nói như vậy, mấy người Hách Chính Nghiệp biết không giúp được gì, chua xót trong lòng, lùi ra xa.
“Ha ha….ha!”
Tiếng thở nặng nề truyển đến, Lôi Huy từ từ đứng thẳng dậy, chiều cao của hắn ước tính hơn hai mét.
Hắn ngẩng đầu lên, dáng vẻ gương mặt biến đổi lớn.
“WTF, đây thật sự là người sói hả!” ngoài xa, Hách Chính Nghiệp nhìn thấy dáng vẻ của hắn, không nhịn nổi hét lên.
Bộ dáng của Lôi Huy lúc này đã hoàn toàn không giống hình người nữa, trên mặt cũng mọc ra nhiều lông đen, khoé miệng lộ ra răng nanh dữ tợn, giống người nhưng không phải người, giống sói cũng không phải sói, con ngươi cũng biến thành con ngươi giống dã thú, hiện ra hung quang màu đỏ tươi.
“Lại là một loài Hắc Ám khác sao?” Vương Đằng đánh giá nó.
“Gào!” Lôi Huy phát ra tiếng gầm trầm thấp, gầm gừ nói với Vương Đằng: “Hại ta không thể không hoàn thành chuyển hoá trước thời hạn, ngươi nên chết đi!”
“Vậy mà vẫn còn giữ lại lý trí?” Vương Đằng hơi ngạc nhiên.
“Ha, haha! Ha ha ha…” Lôi Huy thấy hắn coi thường mình, tức đến bật cười, nụ cười có hơi bất ổn: “Ta sẽ xé ngươi ra thành từng mảnh.”
“Không đúng, nhìn hình dạng này vẫn còn chưa bị ảnh hưởng, có hơi hung tàn, còn có chút thần kinh.” Vương Đằng lẩm bẩm.
“…”
Mặt sói của Lôi Huy không nhận ra mà co rúm mấy cái, giống như đã tức giận đến cực điểm.
“Ngươi cái tên này….”
“Bây giờ có phải ngươi rất muốn giết ta không?” Vương Đằng hỏi.
“…”
“Sau khi biến thành hình dạng này, có phải sẽ muốn ăn thịt người không?” Vương Đằng thấy hắn không đáp, lại hỏi.
“…”
“Hay là muốn uống máu người gì gì đó?”
“…”
Đám người Hách Chính Nghiệp nhìn đến ngu người.
Đụng phải loài quái vật này, không nhanh chóng giải quyết, vẫn còn ở đó hỏi mấy câu hỏi kì lạ, ngươi đây là đang thẩm vấn điều tra sao?
Mấy người liếc nhìn nhau, ào ào bái phục mạch não của Vương Đằng.
Vương Đằng hình như rất hào hứng, có rất nhiều thắc mắc, đột nhiên lại nghĩ ra cái gì đó, tiếp tục hỏi: “ À đúng rồi, lại nói ngươi rốt cuộc là ôm tâm thái như thế nào, mới muốn biến thành bộ dạng xấu xí như vậy?”
“….”
“Có phải tâm lí ngươi biến thái không?”
“…”
Mỗi khi Vương Đằng hỏi một câu, cơn giận của Lôi Huy càng tăng lên một đoạn, lúc này hoàn toàn nổ tung.
Hắn cũng không biết tại sao mình phải nghe Vương Đằng hỏi nhiều như vậy.
“Ngươi…”
“Đủ rồi!”
Lôi Huy rống lên một tiếng, trong nháy mắt biến thành một đạo bóng đen tan biến tại chỗ, từ dỉnh đầu Vương Đằng nhào xuống.
Xuỳ!
Một khắc sau, một thanh chiến kiếm đâm xuyên qua tim hắn.
“…”
Một cảnh tượng thật quen thuộc.
Lôi Huy trợn to mắt, hắn thậm chí còn không nhìn rõ rốt cuộc Vương Đằng ra tay lúc nào, lòng ngực đã trúng một kiếm.
“Tại, tại sao?” Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc.
Tại sao hắn đã biến thành loài Hắc Ám, trở nên hùng mạnh như vậy, khủng khiếp như vậy, mà vẫn bị một kiếm đâm xuyên ngực.
Thế giới này đến cùng là như thế nào vậy?
Lôi Huy tỏ vẻ không hiểu ra sao, hỗn độn giữa không trung.
“Bởi vì ngươi quá yếu chứ sao.”
Vương Đằng nhìn vẻ mặt chết không nhắm mắt của Lôi Huy, nhân từ nói cho hắn câu trả lời.
“Không đúng, tại sao ngươi vẫn chưa chết?” Sau đó hắn ngạc nhiên hỏi lại.
“Đi chết đi!”
Lôi Huy tất nhiên không muốn trả lời, gào thét một tiếng, thân thể chìm xuống, hai tay hoá thành móng vuốt sắc bén chụp về phía đầu Vương Đằng.
Vương Đằng tung nắm đấm ra, nghênh đón móng vuốt sắc bén của Lôi Huy.
Bụp!
Một lực rất lớn đánh bay hắn.
Lôi Huy cảm thấy như thể móng vuốt của mình chạm vào một bề mặt kim loại vô cùng cứng rắn, hoàn toàn không thể phá vỡ phòng ngự của Vương Đằng được.
Hắn run sợ trong lòng, lộn một vòng trên không trung, hai chân đạp lên bức tường bên cạnh rồi trực tiếp bỏ chạy về phía xa.
Sở dĩ đã lâu vậy rồi mà hắn không bị bắt bao giờ là bởi vì hắn sẽ bỏ chạy bất cứ khi nào có cơ hội, giống như một con chuột nhát gan, chỉ biết trốn trong một con cống hôi hám tối tăm.
Lôi Huy đã hóa thân thành một người sói tốc độ cực nhanh, bốn chân chạm đất, trên vách tường cũng có thể đi như trên đất bằng.
Nhưng lần này hắn đã gặp phải Vương Đằng.
Tật Phong Bộ!
Tốc độ của Vương Đằng tăng vọt trong nháy mắt, nhanh chóng xông về phía Lôi Huy.
“Mẹ kiếp!”
Lôi Huy nghe thấy tiếng gió sau lưng thì quay đầu nhìn lại, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Nguyên lực hệ Phong quanh quẩn trên hai móng tạo thành vuốt sắt, phóng về phía Vương Đằng phía xa xa.
Xuỳ!
Lưỡi dao gió ma sát với không khí.
Thân hình Vương Đằng khẽ lóe lên, tránh khỏi công kích của lưỡi dao gió.
Lôi Huy không ngừng thi triển phóng ra lưỡi dao gió, cố gắng làm chậm tốc độ của Vương Đằng.
Tuy nhiên, mặc dù Vương Đằng đang né tránh nhưng tốc độ của hắn không hề chậm lại tí nào, thậm chí còn ngày càng nhanh hơn.
Khoảng cách giữa hai người dần dần rút ngắn lại.
“Đừng giãy dụa vô ích nữa, ngươi trốn không thoát đâu.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Lôi Huy không nói một lời nào, khi Vương Đằng tới gần, hắn đột nhiên quay đầu lại, há miệng phun ra một quả cầu sáng màu xanh đen.
Khoảng cách giữa hai người vốn đã rất gần, Vương Đằng không ngờ Lôi Huy lại có thể phun ra một đòn tấn công từ trong miệng mình như vậy, trong lòng giật thót.
Ầm!
Quả cầu sáng màu xanh đen nhanh như tia chớp, rơi thẳng vào trên người Vương Đằng, sau đó nổ tung, hào quang màu xanh đen bao phủ khắp nơi.
“Bị đòn này của ta đánh trúng, ngươi nhất định phải chết!”
Lôi Huy có chút đắc ý.
Đây là con át chủ bài cuối cùng của hắn, vào thời điểm quan trọng hắn mới sử dụng vì muốn có được hiệu quả tấn công bất ngờ vào giờ phút này.
Nhưng khi ánh sáng tan đi, hắn sửng sốt phát hiện Vương Đằng không bị thương chút nào, một lớp nguyên lực màu vàng đất bảo vệ toàn thân Vương Đằng.
“Đây là… chiến kỹ phòng ngự!!” Lôi Huy khó mà tin được thốt lên.
Sao lại có thể như này?
Lôi Huy gần như muốn tự kỷ luôn.
Tại sao các đòn tấn công của hắn đều bị khắc chế? Thanh niên trước mắt này rốt cuộc là quái thai chui từ nơi nào ra vậy?
Vương Đằng không bị thương tổn cọng lông cọng tóc nào hết, thừa dịp Lôi Huy đang ngây người, mạnh mẽ lao về phía trước.
Ngay khi Lôi Huy định tránh đi thì Vương Đằng đã lao tới bên cạnh hắn, đồng thời cảm thấy cổ đau nhức kịch liệt, trời đất quay cuồng trước mặt.
“Ồ, cái cơ thể lông lá này là của ai đây? Xấu xí quá đi mất!”
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Lôi Huy, sau đó mất đi ý thức, chìm vào trong bóng tối.
Lúc này, hắn đã hoàn toàn trở lại vòng tay của Hắc Ám!
Thân thể to lớn ngã rầm xuống đất.
Vương Đằng tiến lên, xác nhận hắn đã chết hoàn toàn rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng giết chết hắn rồi, tên này thật sự rất biết chạy trốn.”
Sau khi Lôi Huy chết đi, một số bong bóng thuộc tính nổi lên.
Nhặt lấy!
‘Nguyên lực hệ Phong x36’
‘Thiên phú hệ Phong trung cấp x5’
‘Đạn Ám Phong x1’
‘Nguyên lực Hắc Ám x8’

Vương Đằng hơi sững sờ!
Không ngờ Lôi Huy này lại rớt ra nhiều đồ tốt như vậy.
Không cần phải nói tới nguyên lực hệ Phong và nguyên lực Hắc Ám nữa, hiện nay hai loại nguyên lực này đều ở cấp Chiến Binh tam tinh, cách đột phá vẫn còn một chặng đường.
Sau đó là thiên phú hệ Phong trung cấp.
Vương Đằng vốn đã có thiên phú hệ Phong trung cấp, cộng thêm 5 điểm thiên phú hệ Phong trung cấp, mặc dù không có thay đổi gì, nhưng nó cũng khiến cảm ứng của hắn nhạy bén hơn với nguyên lực hệ Phong giữa thế giới này.
Thiên phú hệ Phong trung cấp: 11/500
Cuối cùng là chiến kỹ đặc biệt – Đạn Ám Phong!
Chiến kỹ này là chiêu cuối cùng mà Lôi Huy sử dụng ban nãy, có thể phun ra từ trong miệng, tấn công bất ngờ, rất hữu dụng.
Đồ tốt!
Vương Đằng sờ sờ cằm, khóe miệng dần dần nở nụ cười tưởng như vô hại.
Lúc này, đám người Hách Chính Nghiệp tập trung lại, nhìn xác chết của Lôi Huy nằm trên mặt đất, có hơi tò mò, cũng có hơi sợ hãi.
Con chó chết này trông độc đáo ghê!
Rốt cuộc là phải có bao nhiêu quyết tâm, Lôi Huy mới có thể chấp nhận bản thân mình trở thành quái vật như này?
Bọn họ không hiểu nổi.
“Rốt cuộc thì đây là cái quỷ gì vậy?” Hách Chính Nghiệp không nhịn được hỏi.
Đám người Viên Tịnh cũng nhìn Vương Đằng, hy vọng có thể nhận được câu trả lời nào đó từ trong miệng hắn.
“Loài Hắc Ám!” Vương Đằng giải thích.
Nếu bọn họ đã gặp nhau rồi thì không có gì phải giấu giếm nữa hết, vả lại sau này bọn họ cũng sẽ biết thôi, biết sớm hay muộn cũng không có gì khác biệt.
“Nếu các ngươi đơn độc đụng phải nó, có thể chạy thì chạy càng xa càng tốt, cứng rắn chống lại thì tám chín phần mười sẽ bị giết chết.” Vương Đằng nói.
Mấy người nhanh chóng gật đầu, vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy hết rồi, bị đâm xuyên tim cũng không chết, bắt buộc phải chém đứt đầu, có thể thấy được cái thứ này không dễ giết chút nào.
Bọn họ không có sức mạnh như Vương Đằng, chắc chắn không thể dễ dàng ra tay như hắn được.
“Nhưng rất kỳ lạ, trước đây ta đã từng gặp phải một loài Hắc Ấm khác, bị đâm xuyên qua trái tim sẽ chết ngay, không lẽ loài Hắc Ám người sói này khác biệt sao?” Vương Đằng cau mày.
“Hay là trái tim hắn có chỗ kỳ lạ?” Viên Tịnh hỏi.
Trong lòng Vương Đằng khẽ động, nhưng không nói gì, lấy điện thoại ra báo cho Sở cảnh sát quận Nam Thành đến chở xác đi.
Người của Sở cảnh sát đã đợi lệnh ở gần đó từ lâu, nhận được thông báo vội vã chạy đến ngay.
Sở trưởng Tân đích thân đến hiện trường, nhìn thấy thi thể của Lôi Huy thì vô cùng ngạc nhiên: “Loài Hắc Ám!!”
Vương Đằng cũng không ngạc nhiên, sự tồn tại của loài Hắc Ám hẳn là một số quan chức cấp cao cũng đã biết đến rồi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?” Sở trưởng Tân hỏi.
“Như ngươi thấy đó, Lôi Huy đã chuyển hoá mình thành loài Hắc Ám.” Vương Đằng đáp.
“Thằng khốn này, lại điên rồ đến vậy, lẽ nào hắn không biết việc này có nghĩa là gì sao?” Sở trưởng Tân oán hận nói.
“Sở trưởng Tân, độ khó của nhiệm vụ này quá cao, có phải nên tăng phần thưởng học phần của chúng ta một chút không?” Vương Đằng nói.
“Được thôi, sau khi quay về ta sẽ tăng phần thưởng lên mức thích hợp.” Sở trưởng Tân vui vẻ gật đầu, cười nói: “Mấy người các ngươi thực sự là tuổi trẻ tài cao, mới trẻ như vậy đã có thể giết chết loài Hắc Ám, tương lai sau này chắc chắn sẽ rất tươi sáng.”
Đám người Hách Chính Nghiệp trông có vẻ hơi kỳ lạ, bọn họ phát hiện ra rồi, không có ai có con mắt chọn nhiệm vụ như Vương Đằng hết, đều sẽ có phát sinh tai nạn, phần thưởng cũng sẽ được tăng lên, không biết nên nói là việc tốt hay xấu nữa.
Nếu là một học sinh bình thường gặp phải tình huống này, đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ, có giữ được mạng của mình hay không đã là một vấn đề rồi.
“À phải rồi, tên Lôi Huy này có hơi kỳ lạ, vừa rồi ta đâm xuyên qua trái tim hắn nhưng lại không giết chết được hắn, Sở trưởng Tân có biết lý do không?” Vương Đằng hỏi.
“Còn có chuyện như vậy sao?” Sở trưởng Tân ngạc nhiên, trầm ngâm nói: “Sở cảnh sát của bọn ta không có quyền xử lý thi thể của loài Hắc Ám này, đến lúc đó nhất định sẽ bàn giao lại cho quân đội. Ta sẽ nói với họ về chuyện này, đợi có kết quả khám nghiệm tử thi, ta sẽ thông báo cho các ngươi biết.”
“Được, vậy thì làm phiền ngươi rồi!” Vương Đằng nói: “Ngoài ra, ta luôn cảm thấy việc Lôi Huy quay trở lại Đông Hải là có toan tính gì đó, vả lại làm thế nào mà hắn lại có được phương pháp chuyển hóa thành loài Hắc Ám cũng rất đáng để điều tra, tốt hơn hết là Sở trưởng Tân nên đề cập chuyện này với Bộ Chỉ huy quân sự.”
“Ừ, yên tâm đi, chúng ta thận trọng hơn bất cứ ai về loài Hắc Ám.” Sở trưởng Tân nói.
Trong quá trình chiến đấu với Lôi Huy, trừ khi xuất hiện nguy hiểm chết người, Vương Đằng không hề can thiệp vào, cho dù đám người Hách Chính Nghiệp bị thương cũng vẫn vậy.
Không có ai là không bị thương trong khi chiến đấu hết, Vương Đằng có thể đảm bảo rằng bọn họ sẽ không chết, nhưng hắn sẽ không bảo vệ họ giống như một bảo mẫu.
Cho nên sau khi hoàn thành nhiệm vụ, họ phải quay lại trường học để dưỡng thương.
Bên phía Sở trưởng Tân phản hồi lại rất nhanh, đã bù thêm 200 học phần vào buổi chiều, Vương Đằng không hề băn khoăn, 200 học phần đã là khá nhiều rồi.
Về việc liên quan đến trái tim của Lôi Huy, hắn cũng đã cho lời giải đáp.
Vị trí tim của Lôi Huy có hơi khác so với người bình thường, nó lệch sang bên phải một chút, chứ không phải hắn có được năng lực đặc biệt gì sau khi trở thành một loài Hắc Ám.
Nghe vậy Vương Đằng thở phào nhẹ nhõm, nếu như đâm xuyên tim mà còn không chết được, vậy loài Hắc Ám thật sự là muốn nghịch thiên luôn rồi.
Bởi vì bọn họ đều bị thương nhẹ, tiểu đội do Vương Đằng dẫn đầu đã nhanh chóng trở lại làm nhiệm vụ.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt đã hơn nửa tháng.
Không thể không nói, những sinh viên có thể thi vào trường Quân đội Hoàng Hải đều khá xuất sắc.
Đám người Hách Chính Nghiệp trưởng thành rất nhanh, bắt đầu từ một tay mơ, bây giờ họ có thể một mình hoàn thành một số nhiệm vụ có độ khó cấp Chiến Binh nhất tinh rồi.
Thái độ của họ cũng đã thay đổi khá nhiều, trở nên bình tĩnh hơn, quyết đoán hơn, dần dần trở thành một võ giả thực thụ.
Hôm nay, đám người Vương Đằng trở lại trường học để nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, đột nhiên nghe được một số tin tức xấu.
Có tiểu đội gặp chuyện rồi!
Tiểu đội gặp chuyện là một đội đến từ lớp Chiến Tranh số 2, thoáng cái đã có hai học sinh tử vong, ngoài ra còn có bốn học sinh bị thương nặng!
Kết quả này có hơi bi thảm.
Các giáo viên đã nói trước từ lâu, đi làm nhiệm vụ sẽ bị thương, sẽ chết người.
Các bạn sinh viên cũng hiểu điều này, nhưng nói thật thì, họ chưa thực sự gặp qua trường hợp như này, hoặc là có vài người còn không cho đó là thật.
Cho nên tiểu đội của lớp Chiến Tranh số 2 sau khi trải qua một vài nhiệm vụ đơn giản trước đây xong thì trở nên kiêu ngạo, cứ muốn chọn nhiệm vụ cấp Chiến Binh nhị tinh có độ khó tương đối cao.
Kết quả bởi vì một số sơ xuất đã gây ra hậu quả thương tâm như hiện tại.
Chưa nói đến có giáo viên bảo vệ, giáo viên cũng không phải toàn năng, lúc trước bọn họ đã dặn dò rồi, nếu ngay từ đầu đã ôm ấp ý nghĩ có người che chở, vậy thì tỷ lệ tử vong chỉ có cao hơn mà thôi.
Thái độ rất quan trọng, tất cả đều phải dựa vào chính mình.
Chỉ là lần này giáo viên không cứu được người, khiến các sinh viên vô cùng ngạc nhiên.
Lúc trước cũng có một số tiểu đội đã gặp phải nguy hiểm, đều được giáo viên kịp thời cứu giúp.
Có lẽ chỉ có thể nói rằng họ không may mắn mà thôi.
Tóm lại, họ đều là sinh viên của ngôi trường nổi tiếng, có những năm tháng tươi đẹp, tiền đồ rộng mở mà lại chết thảm như thế này… Thật đáng tiếc! Đáng thương! Đáng buồn!
Trong tòa nhà hậu cần, mọi người đều đang bàn tán về chuyện này.
Một số đội đã sẵn sàng chọn một nhiệm vụ có độ khó cao, khi nghe được tin có người chết, ngay lập tức quyết định lại cẩu một phen.
Lý Văn Đống quay trở lại sau khi đi hỏi thăm một số tin tức, tâm trạng có hơi trầm xuống, nói: “Hai sinh viên tử vong ở lớp bên cạnh là một nam một nữ, bình thường cũng hay gặp mặt, cũng xem là quen biết nhau, không ngờ lại qua đời như thế này.”
“Có biết nguyên nhân cái chết là gì không?” Vương Đằng hỏi.
“Hình như là họ đang đi săn tinh thú cấp nhị tinh, tình báo cho thấy chỉ có một con, nhưng thực tế có tới hai con, bọn họ bất cẩn bị con thứ hai đang ẩn mình trong bóng tối đánh lén” Lý Văn Đống nói.
“Tinh thú sao! Có một số tinh thú còn khó đối phó hơn cả võ giả, vả lại trí thông minh cũng không thấp, rất xảo quyệt, mấy người này cũng lớn gan gớm, mới qua hơn nửa tháng đã dám lựa chọn loại nhiệm vụ này.” Hách Chính Nghiệp nói.
“Nhưng chuyện này cũng cho thấy một điều, tình báo của nhiệm vụ chưa chắc đã chính xác, rất có thể đã xảy ra tình huống bất ngờ” Viên Tịnh phân tích.
“Ai nói không đâu, hai nhiệm vụ lúc trước chúng ta thực hiện, có cái nào là không xảy ra tình huống bất ngờ đâu, nếu không có đội trưởng ở đó, chúng ta đã trở thành đối tượng mặc niệm của các bạn học rồi.” Hách Chính Nghiệp còn sợ hãi trong lòng nói.
“Quên đi, không nói chuyện này nữa, sau này chúng ta chọn nhiệm vụ cẩn thận hơn là được, đừng giống như bọn họ.” Lý Văn Đống nói.

Hai ngày sau.
Bên trong một ngọn núi ở sát biên giới Đông Hải.
Hách Chính Nghiệp một côn đánh gãy xương cột sống của một con tinh thú loài sói, kết thúc cuộc đời của nó trong tiếng kêu rên.
“Tinh thú thật sự rất là khó đối phó!”
Vài người thở hổn hển, với những vết thương trên cơ thể, máu tươi chảy ra từ nhiều nơi, đến nỗi họ phải liên tục nhe răng vì đau đớn.
Ánh mắt nhìn về phía Vương Đằng có hơi oán hận trong lòng.
Vừa mới nghe tin trong trường có người chết dưới miệng của một con tinh thú, Vương Đằng đã dẫn họ tiếp nhận nhiệm vụ săn lùng một con tinh thú cấp nhất tinh do Sở Hộ thành phát lệnh.
Moẹ nó có cần lừa đảo như vậy không!
Dù biết rằng Vương Đằng chỉ là muốn tốt cho họ nhưng kiểu này cũng quá tàn nhẫn, nói đi là đi, ngay cả thời gian phản ứng lại cũng không có.
Vương Đằng không thèm để ý đến bọn họ, nhặt lấy hai bong bóng thuộc tính rớt ra từ con tinh thú trước mặt.
‘Nguyên lực hệ Mộc x20’
‘Thuộc tính trắng x14’

Khi nguyên lực hệ Mộc được hòa quyện vào trong nguyên hạch, cả người Vương Đằng đột nhiên chấn động.
Cấp Chiến binh tứ tinh hệ Mộc — Đã xong!!!
Hệ Mộc: 12/2000 (tứ tinh)
“Đi thôi, nhanh chóng trở về xử lý vết thương của các ngươi, nếu không máu của các ngươi sẽ chảy hết mất.”
Mấy người Hách Chính Nghiệp cúi đầu nhìn xuống dưới, trên mặt đất có nguyên một vũng máu, lập tức cảm thấy chóng mặt hoa mắt, gào khóc: “A … Ta sắp chết rồi, nhanh lên, mau trở về…”
Vương Đằng lắc đầu không nói nên lời.

Đợi đám người Vương Đằng rời đi xong, Lưu Phong hiện ra nguyên hình, cau mày lẩm bẩm: “Gần đây các nơi ở Địa tinh càng ngày càng có nhiều tinh thú xuất hiện, thậm chí dấu vết của loài Hắc Ám cũng xuất hiện ngày càng thường xuyên, bọn đầu trâu mặt ngựa ở các nơi không ngừng làm chuyện mờ ám, thật là thời buổi rối ren…”
Lại một tuần nữa trôi qua, tiểu đội của Vương Đằng lại hoàn thành thêm ba nhiệm vụ nữa, độ khó không thấp, tỷ lệ hoàn thành rất cao, hơn nữa những nhiệm vụ sau này chủ yếu đều do bảy người Hạo Chính Hưng thực hiện, Vương Đằng chỉ ở sau hỗ trợ, không có ra tay gì hết, điều này khiến cho Lưu Phong vô cùng ngạc nhiên.
Lúc đầu hắn không xem trọng đám người Hách Chính Nghiệp cho lắm, thực lực của các thành viên khác trong đội một đều kém nhất trong lớp, xếp vào đội một của Vương Đằng là để cân bằng thực lực mà thôi.
Vương Đằng rất mạnh, nhưng các giáo viên không nghĩ rằng hắn có thể đưa đội này đi lên, học phần tích luỹ cuối cùng của bọn họ có thể được xếp vào mức trung bình trong tất cả các đội sinh viên năm nhất là đã tốt lắm rồi.
Tiếc là các giáo viên đều sai rồi, Vương Đằng đã cứng rắn nâng đội gà mờ rank đồng này lên một đẳng cấp mới!
Lưu Phong bây giờ thậm chí cảm thấy, thực lực của đội Vương Đằng đã có thể xếp vào top 3, đương nhiên phải loại trừ Vương Đằng ra, nếu như thêm cả Vương Đằng vào, thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa tất nhiên là phải đứng thứ nhất rồi.

Ban đêm, trong một con hẻm sâu, bóng người phía trước đang chạy thục mạng, phía sau có ba người đang đuổi theo.
“Đứng lại!”
Một người hét lớn.
Kết quả tất nhiên là càng hét, bóng người phía trước lại chạy càng nhanh.
Nhưng khi bóng người vừa chạy qua ngã ba đường, một bóng đen chợt vụt ra khỏi con hẻm bên cạnh.
Bụp!
Một âm thanh trầm thấp vang lên, bóng người đang chạy trốn trở tay không kịp bị đâm ngã xuống đất, ngay lập tức ngất đi.
“Này, cho ngươi chạy!”
Vài người vây quanh, khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng, chính là đám người Hách Chính Nghiệp.
“Phương pháp của đội trưởng thật sự có ích, võ giả cấp Chiến Binh nhất tinh đỉnh cao lại bị chúng ta chơi xỏ à?” Hách Chính Nghiệp khó tin nói.
Trong con hẻm nhỏ tối tăm, có vài bóng dáng vây quanh một người đang ngất xỉu, xì xào bàn tán, thì thầm với nhau, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười hê hê hê, hình ảnh vô cùng kỳ dị.
Ai không biết còn tưởng là một đám biến thái đang âm mưu chuyện gì đó ghê tởm ở đây.
“Các ngươi đủ rồi đó!”
Vương Đằng nhìn đám người mà không nói nên lời, không phải chỉ là một mưu kế nho nhỏ thôi sao, cần phải phản ứng dữ dội đến mức này à?
“Tránh ra tránh ra, để ta làm chút chuyện.”
Hắn phất tay đuổi mấy người kia ra đằng khác, sau đó lấy ra một viên gạch, đập bộp bộp bộp thật mạnh vào cái người đang ngất xỉu dưới mặt đất.
Đám người Hách Chính Nghiệp nhìn mà choáng váng.
Độc ác quá rồi đó!
Mấy người liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn ra một ý nghĩ giống nhau từ trong ánh mắt của đối phương…
Có phải tâm lý của đội trưởng có vấn đề không?
Một lúc sau, Vương Đằng ngẩng đầu lên, vẻ mặt hài lòng, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Tổng cộng thu hoạch được 8 điểm thuộc tính tinh thần.
Đám người Hách Chính Nghiệp lập tức đưa mắt ra chỗ khác, giống như chưa từng nhìn thấy gì vậy.
“Ta ghét nhất là loại người cặn bã này!” Vương Đằng tự lẩm bẩm một câu như đang giải thích.
Nhưng mà đám người Hách Chính Nghiệp đương nhiên là không tin, cười he he trong lòng, nói cứ như thể nếu không phải loại người cặn bã thì ngươi sẽ không đánh người ta ra nông nỗi kia vậy.
“Rút lui đi, nhiệm vụ cuối cùng kia để ngày mai giải quyết!” Vương Đằng nói.
“Hê hê, không biết lần này chúng ta sẽ được xếp hạng mấy đây?” Hách Chính Nghiệp có chút hưng phấn mà nói.
“Học phần đội ngũ chúng ta tích lũy được có lẽ cũng không ít đâu…”
Giọng nói nhỏ dần, Lưu Phong đi ra từ trong bóng tối, khóe miệng giật giật: “Học phần của các ngươi không phải nhiều bình thường.”

Ngày hôm sau.
Trên sân trường, tất cả các sinh viên đại học năm nhất lại một lần nữa tụ tập ở đây, tiếng thảo luận cứ liên tiếp vang lên.
Mọi người đều đã thay đổi rất nhiều, đều đã trải qua những nhiệm vụ chiến đấu thực tế, trong các đội đều không tránh khỏi việc mất đi mấy mạng người, tính tình mỗi người cũng trở nên thay đổi, không còn non nớt như lúc đầu nữa mà đã chín chắn hơn.
Tất nhiên là cũng sẽ có người khoe khoang rồi!
“Các ngươi không biết đâu, trước đây tiểu đội bọn ta đã phải làm một nhiệm vụ bao vây và tiêu diệt võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh, wow, thực sự là quá nguy hiểm rồi, may mà cuối cùng đội trưởng của bọn ta đã cố gắng xoay chuyển tình thế, lấy thương đổi thương, mới giết được cái tên lưu manh kia.” Một học sinh khá kích động nói.
“Các ngươi thế mà lại dám nhận nhiệm vụ bao vây và tiêu diệt cấp Chiến Binh nhị tinh, nhiều nhất bọn ta chỉ nhận nhiệm vụ cấp Chiến Binh nhất tinh đỉnh cao thôi.” Có người khâm phục nói.
“Không có gì đâu không có gì đâu.” Trần Dương vẫy tay, tỏ vẻ rất khiêm tốn, nhưng khóe miệng đang không kìm được mà nhếch lên của hắn đã bộc lộ ra vẻ đắc ý.
“Đội trưởng, ngươi đừng khiêm tốn, lần này đội ngũ chúng ta có thể lấy được học phần cao như vậy đều do ngươi mà.” Cậu học sinh lúc nãy kia tiếp tục tâng bốc Trần Dương.
“Có gì đâu mà!” Trần Dương cười cười lắc đầu liên tục.
“Ơ, đám Vương Đằng đến rồi kìa.” Đột nhiên có người kêu lên.
“Cái đội ngũ kia của Vương Đằng, thực lực của những người còn lại là kém cỏi nhất, cũng không biết lần này bọn họ tích lũy được bao nhiêu học phần đây?”
“Chắc là không nhiều đâu, những người còn lại toàn là gánh nặng mà.”
“Nhưng mà tất cả bọn họ có thể sống sót trở về đã là kỳ tích rồi…”
Trần Dương nhếch mép, nói với Vương Đằng đang đi đến gần: “Vương Đằng, chúng ta cùng so xem học phần đội ngũ của ai cao hơn không? Người thua phải…”
“Không so!” Vương Đằng trực tiếp xua tay đáp.
“...” Trần Dương.
ĐMM có thể để ta nói hết câu không?
“Chẳng lẽ tiểu đội của các ngươi ăn chơi một tháng trời, tự biết học phần của mình quá thấp, cho nên đến so cũng không dám so à?” Trần Dương chế nhạo hỏi.
Mấy người Hách Chính Nghiệp lập tức trợn mắt nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận