Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1052: Ta không cho, ai dám đến cướp thử xem?

Lãnh tụ Võ Đạo cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ xem ở bên cạnh, mặc cho tình huống phát triển, để Vương Đằng tự giải quyết.
Theo hắn thấy, thực lực của Vương Đằng chính là sự trấn áp tốt nhất.
Giết gà dọa khỉ, Tôn Nguyên Câu nhảy ra vừa hay làm con gà kia.
Vương Đằng nhìn xung quanh, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, dửng dưng nói: “Vừa nãy không phải rất biết ăn nói à? Sao không nói nữa rồi? Tôn Trấn thủ, ngươi không muốn nói thêm hai câu sao?”
“…” Sắc mặt Tôn Nguyên Câu khẽ thay đổi, cảm giác mình thật là xui xẻo. Hắn ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh kia của Vương Đằng, lúng túng nói: “Hiểu… hiểu nhầm, ta chỉ là…”
Hắn lắp bắp, nói năng hơi lộn xộn.
“Chỉ là gì?” Vương Đằng nhìn hắn, như cười như không.
“…” Tôn Nguyên Câu hoàn toàn không trả lời được. Hắn biết lời vừa rồi chắc chắn đã bị Vương Đằng nghe thấy rồi, lúc này có giải thích thế nào cũng vô dụng. Nếu Vương Đằng muốn kiếm chuyện, thì sẽ không từ bỏ vì lời ngụy biện của hắn.
Thấy vậy, Vương Đằng không định phí lời nữa, một khí tức vô cùng dũng mãnh chợt bùng nổ trong cơ thể, đè xuống từ trên đỉnh đầu của Tôn Nguyên Câu.
Uỳnh!
Sắc mặt Tôn Nguyên Câu tái mét, không ngờ Vương Đằng nói ra tay là ra tay, hoàn toàn khiến hắn không kịp phản ứng, đã lập tức bị khí thế bao phủ.
Bùm!
Cơ thể hắn lún xuống, ghế dưới thân bị đánh nát, sau đó cả người ngã ngồi trên mặt đất.
Phụt!
Máu tươi phun ra từ trong miệng.
Cả người Tôn Nguyên Câu đều uể oải, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt ngơ ngác nhìn Vương Đằng, môi miệng cử động nhưng lại không dám nói một chữ.
Hắn thảm hại bò dậy, thân hình khẽ lảo đảo.
Người xung quanh đều bị chấn động, há hốc miệng nhìn cảnh này, bỗng chốc không biết nên nói gì.
Đặc biệt là mấy người ngồi gần Tôn Nguyên Câu, vừa rồi khi khí thế của Vương Đằng đè ép xuống, bọn họ cũng bị ảnh hưởng chút, lúc này trong lòng vẫn còn hơi sợ.
Giả sử nếu bọn họ ở trung tâm khí thế này, chỉ e sẽ còn khó coi hơn Tôn Nguyên Câu.
Tất cả mọi người đều không ngờ tới Vương Đằng lại mạnh mẽ như vậy, một câu không hợp đã dùng khí thế để trấn áp một Trấn thủ cấp Chiến Tướng thập tam tinh.
Hắn đang vứt mặt mũi của đối phương xuống đất để giẫm!
Không ít người thấy may mắn vì vừa rồi chưa lên tiếng, nếu không lúc này e là bọn họ cũng không tốt hơn vào đâu.
Lúc này đám đại lão từng gặp mặt Vương Đằng như Tiền Bác Dụ, Triệu Phúc Hồng đều ngơ ngác nhìn nhau, cảm giác như mới quen biết hắn. Người thanh niên khiêm tốn, lễ phép trước kia không phải là giả đấy chứ?
Giờ đây, những đại lão vốn ở vị trí cao này cuối cùng cũng nhận ra Vương Đằng không phải người bọn họ có thể tùy tiện gây khó dễ.
Sắc mặt Vương Đằng lại khôi phục dáng vẻ bình thản không gợn sóng, hắn dửng dưng nói:
“Có gì cứ việc nói trước mặt ta, khua môi múa mép ở sau lưng thì đừng trách ta không khách sáo.”
“Có một số thứ, ta cho, các ngươi mới có thể lấy. Ta không cho, ai dám đến cướp thử xem?”
Nói xong, hắn nhìn một vòng, không ai lên tiếng nữa, cũng không ai dám nhìn thẳng vào hắn.
Vương Đằng rất hài lòng với hiệu quả này, bỗng nhiên nở nụ cười trên gương mặt, lại nói: “Được rồi, ta đã nói xong rồi, mọi người cũng đừng căng thẳng thế, cứ như ta sẽ ăn các ngươi vậy.”
“…”
Mọi người cạn lời.
Dáng vẻ vừa rồi kia của ngươi không phải là muốn ăn thịt người à?
Ngươi không tự biết rõ sao.
Bọn họ nhìn Vương Đằng cười hì hì, trong lòng đều chửi ĐMM.
Diễn!
Diễn tiếp đi!
Tên này tuổi tác còn trẻ đã biết diễn kịch như vậy, rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của hắn?
“Đúng rồi, công pháp cấp độ cao hơn mà các ngươi muốn, thật ra có thể nói thẳng với ta mà. Các ngươi không nói sao ta biết các ngươi muốn chứ? Các ngươi xem, làm trò mờ ám gì sau lưng, làm cho mọi người đều không vui vẻ. Cần gì chứ?” Vương Đằng hỏi.
“…??” Lần này mọi người thật sự đơ rồi.
Xem ý này là Vương Đằng muốn lấy công pháp cấp độ cao hơn ra?!
Con mẹ nó nói thẳng đi!
Ai mà ngờ được hắn lại tự nói ra chứ?
Mặt Tôn Nguyên Câu đều xanh mét, sớm biết Vương Đằng muốn chia sẻ công pháp, thì hắn cần gì phải giở trò, làm người xấu kia chứ?
Bây giờ hắn đã đắc tội với Vương Đằng, đúng là lợi bất cập hại mà!
Hắn đầy một bụng oán hận, tại sao Vương Đằng không nói sớm, tại sao chứ? Nói sớm thì hắn sẽ không nhảy ra làm chim đầu đàn rồi, a a a…
Ánh mắt của lãnh tụ Võ Đạo và ba đại nguyên soái đều kinh ngạc, nhìn về phía Vương Đằng.
Bọn họ không ngờ Vương Đằng lại dễ dàng lấy công pháp ra như vậy, hơn nữa còn không phải do bọn họ nhắc đến, mà là chính hắn định làm như vậy.
Đây… Lẽ nào hắn thật sự có giác ngộ cao như vậy sao?
“Đợi lát nữa hội nghị kết thúc sẽ do lãnh tụ Võ Đạo đánh giá tư cách của các ngươi, rồi sau đó đến chỗ ta nhận công pháp.” Vương Đằng nhìn biểu cảm của mọi người, cười hì hì trong lòng, nói.
“Còn phải đánh giá tư cách!”
Mọi người hơi sửng sốt.
“Chuyện này là tất nhiên, lỡ có người có mục đích không ai biết, lòng muông dạ thú gì đó, ta giao công pháp cấp Hành Tinh này cho hắn, thì không phải là nối giáo cho giặc à.” Vương Đằng nói.
“Công pháp cấp Hành Tinh?” Ánh mắt mọi người lấp lánh, vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng vậy, cấp bậc sau cấp Chiến Tướng chính là cấp Hành Tinh. Mà muốn đạt cấp Hành Tinh thì phải có được công pháp cấp Hành Tinh.” Vương Đằng giải thích đơn giản.
“Cấp Hành Tinh!” Ánh mắt của mọi người hiện ra nhiệt huyết, sáng rực nhìn Vương Đằng.
“Các ngươi cũng đã thấy chiến lực của cấp Hành Tinh rồi, uy lực của một cấp Hành Tinh không thể coi thường. Tình hình hiện giờ đặc thù, mọi chuyện vẫn cần phải cẩn thận mới được. Ta không muốn chính tay tạo ra một kẻ địch, các ngươi nói đúng không?” Vương Đằng nói.
Sắc mặt mọi người hơi thay đổi, bỗng nhiên thấy rất may mắn vì mình không đối địch với Vương Đằng. Nếu không thì không phải sẽ mất đi cơ hội to lớn này rồi sao?
Nghĩ như vậy, bọn họ lập tức phụ họa theo.
“Đúng đúng, không sai!”
“Không sai, ta vô cùng tán thành suy nghĩ này!”
“Có lý quá rồi, nên làm như vậy, Triệu mỗ ta là người đầu tiên ủng hộ.”
“Bộ Giáo dục ta cũng ủng hộ.”

Nhưng có một người lại đen mặt, vẻ mặt buồn rầu đau xót như ăn phải phân.
Không ít người hình như cũng nhận ra điều gì đó, đều nhìn về phía Tôn Nguyên Câu với ánh mắt kỳ lạ.
Nếu thật sự phải cân nhắc tư cách, Tôn Trấn thủ này e là sẽ bị loại ra ngoài đầu tiên nhì?
Chậc!
Lúc này, bọn họ mới thật sự hiểu ra ý đồ của Vương Đằng.
Đánh một gậy, lại cho một quả táo ngọt!
Chiêu này chơi mượt thật đấy!
Giết con gà Tôn Nguyên Câu, để trấn áp đám khỉ là bọn họ, khiến bọn họ sợ hắn. Sau đó hắn lại lấy ra công pháp, mọi người tất nhiên sẽ đội ơn, bỗng chốc đã lôi kéo được lòng người.
Con cáo nhỏ này thật sự là một thanh niên chưa đến hai mươi tuổi sao?
Bởi vì câu nói của Vương Đằng mà không khí trong phòng chỉ huy bỗng đột ngột biến đổi, không còn nặng nề căng thẳng mà đã trở lên náo nhiệt hơn.
“Lời phải nói thì ta đã nói rồi, lúc này chính thức bắt đầu hội nghị đi.” Vương Đằng nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt hiện lên chút vui vẻ.
Hắn đã sớm có ý định lấy ra công pháp cấp Hành Tinh, lúc này hắn đã thăng lên cấp Hành Tinh, hơn nữa là nguyên lực Ngũ Hành cùng thăng cấp. Đến cả thanh niên tóc xanh lam là võ giả cấp Hành Tinh tầng ba cũng không phải là đối thủ của hắn, đương nhiên không phải lo lắng những người trên Địa Tinh này có thể vượt qua hắn sau khi thăng cấp.
Huống chi, muốn thăng lên cấp Hành Tinh thì nào có dễ như vậy, chuyển hoá nguyên lực tinh thần có thể khiến bọn họ mất một thời gian dài, nói gì đến điểm mấu chốt nhất là quá trình thăng cấp.
Rất nhiều người không có cách nào vượt qua được chướng ngại này.
Vương Đằng dám cam đoan, đại đa số người ở đây đều không đạt được đến cấp Hành Tinh. Nhiều người đã lớn tuổi, tiềm lực của bọn họ đã hao hết, con đường phía trước có hạn.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là ban đầu Vương Đằng sẽ chỉ giao ra pháp môn chuyển hoá trong công pháp cấp Hành Tinh. Đợi bọn họ hoàn thành quá trình chuyển hoá thì hắn mới suy nghĩ xem có nên giao cho bọn họ pháp môn thăng cấp hay không.
Mặt khác, hắn cũng chưa nói hết.
Muốn có pháp môn chuyển hoá?
Có thể.
Dùng tiền để mua đi!
Thế nhưng, lúc này chưa phải thời điểm thích hợp để nói những điều đó. Đợi đến khi bọn họ thực sự nắm giữ công pháp thì Vương Đằng mới bắt chẹt bọn họ.
Nói tóm lại, Vương Đằng sẽ không giao công pháp ra một cách qua loa.
Mọi người đều không biết suy tính của Vương Đằng, lúc này ai nấy đều rất kích động, tinh thần không thể bình tĩnh. Cả đám đều đang mơ mộng sau khi có được công pháp sẽ nhanh chóng thăng cấp.
Không hề nghĩ tới chuyện gia tài của bọn họ có thể sắp không giữ được.
“Khục khục!” Lãnh tụ võ đạo lấy lại tinh thần sau tin tức của Vương Đằng, vội ho một tiếng, dẫn sự chú ý của mọi người về phía mình rồi mở miệng nói: “Tiếp theo sẽ đến lượt Đạm Đài Tuyền báo cáo tin tức về việc kẻ xâm lấn ngoài hành tinh.”
“Vâng!” Đạm Đài Tuyền thở dài một hơi, tình hình lúc nãy đến cả nàng cũng cảm thấy rất căng thẳng, sợ Vương Đằng sẽ đè đầu mấy nhân vật cấp bậc đại lão này xuống. May mà hắn mới chỉ vuốt đầu mấy lão, chưa đến mức quá đáng.
Lúc này, nàng nghe thấy lời nói của lãnh tụ võ đạo thì liền vội vàng đứng dậy, mở máy chiếu ra, ngay lập tức, một bản đồ thế giới hiện lên ở bức tường đối diện.
“Dựa theo thông tin từ tình báo của chúng ta, lúc này ở mỗi lục địa đều có bóng dáng của người ngoài hành tinh xâm nhập. Bạch Đầu Ưng quốc, nước Inca, Bắc Âu, nước Đại Thử,...vv…, tất cả đều bị người ngoài hành tinh xâm chiếm…”
Đạm Đài Tuyền vừa nói xong, sắc mặt mọi người đều trở lên nghiêm trọng, ai nấy đều chăm chú nhìn chằm chằm những khu vực bị đánh dấu màu đỏ. Lúc này, ngoại trừ nước Hạ thì các khu vực khác đều là màu đỏ, ý chỉ những nơi này đều bị người ngoài hành tinh xâm chiếm.
Liếc nhìn qua mà giật hết cả mình!
Mọi người không thể không nghiêm trọng, tình hình này còn bết bát hơn cả tưởng tượng của bọn họ.
Đạm Đài Tuyền không nắm giữ nhiều tin tức lắm nên nhanh chóng báo cáo xong, lập tức phòng chỉ huy rơi vào trạng thái hoàn toàn tĩnh lặng.
“Tình hình lúc này chắc hẳn mọi người cũng đều thấy được, gần như mỗi nước lớn đều có bóng dáng của người ngoài hành tinh xâm nhập. Ta có lý do để hoài nghi bọn họ có mục đích đặc biệt khác, nếu không sẽ không chiếm lĩnh tất cả các quốc gia một cách ăn ý như vậy.” Lãnh tụ võ đạo nói.
“Nói tóm lại là bọn họ muốn làm gì?” Có người không nhịn được liền lên tiếng hỏi.
Tất cả mọi người đều im lặng, trong chốc lát cũng không nghĩ ra mục đích của người ngoài hành tinh.
Bọn họ cũng biết kẻ ngoài hành tinh đến xâm lấn là vì cơ duyên của Địa tinh, nhưng tình hình phân hoá bố cục lại khiến cho người ta không đoán ra nổi mục đích cuối cùng của bọn chúng là gì.
“Không phải nghĩ nữa, lập tức mang tên người ngoài hành tinh tóc xanh lam kia ra hỏi một chút là sẽ biết.” Lúc này, Vương Đằng đột nhiên mở miệng nói.
Mọi người sững sờ, một người ngập ngừng nói: “Chưa chắc hắn đã nói thật?”
“Yên tâm, ta có cách khiến hắn ngoan ngoãn mở miệng.” Vương Đằng khẳng định chắc nịch.
“Vậy thì dẫn người tới đi.” Lãnh tụ võ đạo cũng không do dự nữa, lập tức sai người mang thanh niên tóc xanh lam tới.
Mặt thanh niên tóc xanh lam lúc này đã không còn sưng nữa, hoàn toàn không nhận ra là hắn đã từng bị đánh đập đến mặt mũi bầm dập, sức hồi phục của hắn khá kinh người.
Thế nhưng hắn vẫn đang hôn mê, dường như chưa tỉnh lại.
“Mặt tên này hồi phục nhanh thật, xem ra có thể tiếp tục được vuốt ve bằng mấy phát gạch.” Vương Đằng sờ cằm, lẩm bẩm nói.
Mọi người: “...”
Vuốt ve cái đầu ngươi ấy!
Thằng này lại coi chuyện đập người thành vuốt ve, quả là quá vô sỉ.
“Hả? Ta đang ở đâu đây?” Nhưng đúng lúc này, thanh niên tóc xanh lam ở dưới đất tình lại, hắn xoa đầu, nhìn xung quanh với bộ dang mê mang.
Mọi người: “...”
Người ngoài hành tinh này giả vờ à?
Bọn họ không phát hiện chút nào, ai nấy đều cảm thấy bất ngờ.
“... Sao tiểu tử này lại phát hiện ra được?” Thanh niên tóc xanh lam buồn bực, nhưng vẫn giả vờ mê mang nói: “Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu, tóm lại các ngươi muốn thế nào?”
“Không nói nhảm với ngươi nữa, bây giờ ta hỏi, ngươi trả lời, nếu dám nói dối thì đừng trách cục gạch của ta không nể tình.”
Vương Đằng lấy ra cục gạch màu vàng, quơ quơ trước mặt thanh niên tóc xanh lam, nói.
Khoé mắt thanh niên tóc xanh lam co giật, hắn lập tức nhớ lại ký ức gì đó không tốt, hận không thể đoạt lại cục gạch để đập vào mặt Vương Đằng.
Nhưng hắn biết rõ tình thế hiện tại là người ta mạnh hơn, đến chạy trốn cũng không được thì nói gì đến chuyện đoạt lại cục gạch để đập đối thủ.
“Ngươi muốn gì?” Hắn cố nén nỗi khuất nhục trong lòng, nói.
“Mục đích các ngươi tới Địa tinh là gì?” Vương Đằng hỏi.
“Chuyện này không có gì không thể nói, chúng ta đến chính là vì cơ duyên của hành tinh này.” Ánh mắt thanh niên tóc xanh lam sáng lên, hắn đáp.
“Còn gì nữa không?” Vương Đằng không thể hiện rõ thái độ, hỏi tiếp.
“Còn có gì nữa chứ, không còn, chỉ có vậy thôi.” Thanh niên tóc xanh lam nói.
“Ngươi không thành thật!” Vương Đằng hơi nheo mắt, tung lên cục gạch trong tay, dường như chuẩn bị đập lên đầu thanh niên tóc xanh lam bất cứ lúc nào. Chỉ thấy hắn hãi hùng khiếp vía, như muốn xông lên dốc sức liều mạng với Vương Đằng.
Thằng này quả là đồ cặn bã, lại muốn cầm cục gạch đập đầu hắn, chú có thể nhịn nhưng thím thì không thể nhịn được!
Mẹ nhà ngươi, đến đây, ông đây liều mạng với ngươi!
Trong lòng thanh niên tóc xanh lam nảy sinh ý nghĩ ác độc, ánh mắt trợn lên nhìn Vương Đằng, không tỏ ra yếu thế chút nào.
“Đúng là một thằng ngu!” Khoé miệng Vương Đằng hơi vểnh lên, ánh mắt đột nhiên bộkc phát ra một tia ánh sáng màu đỏ tươi.
Hoặc tâm!
Kỹ năng ‘Hoặc tâm’ này đã sớm được Vương Đằng tăng lên tới cấp độ viên mãn, cộng thêm sức mạnh của tinh thần lực Hoàng cảnh, từ trước đến giờ chưa gặp khó khăn lần nào.
Sắc mặt thanh niên tóc xanh lam biến đổi, nhưng còn chưa kịp phản ứng gì thì cả người hắn đã lờ đờ, đôi mắt lộ ra vẻ mờ mịt.
“Vậy là đã thành công rồi sao?” Vương Đằng hơi kinh ngạc.
Hắn đã chuẩn bị sẵn để giao đấu tinh thần. Dù sao lần trước khi hắn dùng ‘Hoặc tâm’ mê hoặc Sadidi, đối phương dây dưa rất lâu mới trúng chiêu của hắn.
Thực lực thanh niên tóc xanh lam này cao hơn Sadidi, nên hắn đoán chừng sẽ không thành công một cách dễ dàng.
Không ngờ rằng, chỉ trong nháy mắt, thanh niên tóc xanh lam đã mất đi ý thức.
“Chắc là có liên quan đến tâm tính của từng người?” Vương Đằng vuốt cằm, thầm nghĩ.
Sadidi kia rõ ràng là một tên càng già càng lão luyện, mà thanh niên tóc xanh lam này thì như trẻ nít, không có tính cảnh giác, nếu không thì Vương Đằng sẽ không thành công dễ dàng như vậy.
Mọi người không biết Vương Đằng đang làm gì, nhưng thấy dáng vẻ thanh niên tóc xanh lam đang mờ mịt thì ai nấy đều kinh ngạc.
“Bây giờ trả lời ta, mục đích thực sự của các ngươi là gì?” Vương Đằng cũng không giải thích, lúc này lập tức bắt đầu tra khảo.
“Mấy tháng trước, khi liên bang Aurant đến kiểm tra hành tinh thức tỉnh nguyên lực này thì cũng là lúc đại học số một của liên bang Aurant là tháp Thánh Tinh cũng đến lúc tuyển sinh. Bởi vậy, hành tinh này được chỉ định là vùng đất thí luyện. Chúng ta chỉ có thể thông qua lần thí luyện này mới có thể có cơ hội tiến vào tháp Thánh Tinh tu hành.” Hai mắt của thanh niên tóc xanh lam vô thần, hắn mở miệng nói.
“Vùng đất thí luyện!”
“Tháp Thánh Tinh!”
Tất cả mọi người sững sờ, rồi lập tức ai nấy đều lộ vẻ phẫn nộ.
“Bọn chúng lại coi Địa tinh của chúng ta như một nơi thí luyện!” Long Soái cực kỳ tức giận, vỗ mạnh một cái xuống bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn.
“Thì ra đây mới là mục đích thực sự của bọn chúng, cái gọi là cơ duyên chỉ là phụ, mục đích quan trọng nhất của chúng là vượt qua sát hạch thí luyện.” Ung Soái chậm rãi nói.
“Chỉ e cướp đoạt cơ duyên cũng là một bộ phận của thí luyện.” Có người cười lạnh nói.
“Lạc hậu thì dễ bị đánh, Địa tinh chúng ta đã quá lạc hậu, chỉ là một hành tinh ở xa xôi, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.” Bộ trưởng bộ Giáo dục lắc đầu nói.
“Cái gọi là thí luyện, chỉ nhằm vào các ngươi thôi à?” Lúc này, Vương Đằng lại nêu lên vấn đề khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
“Cũng không phải như thế, thí luyện chẳng những bao gồm thiên tài các nơi ở liên bang Aurant như chúng ta, mà cũng bao gồm các võ giả trên hành tinh này. Chỉ cần là võ giả thiên tài dưới ba mươi tuổi, thực lực đạt tới cấp Hành Tinh thì đều có cơ hội tham gia.”
“Cực khó để có được tư cách, nhưng vì là vùng đất thí luyện nên liên bang Aurant cũng cung cấp ba danh ngạch cho hành tinh này. Buồn cười là thổ dân Địa tinh không biết chuyện này, bọn chúng muốn có được tư cách thì không khác gì người si nói mộng.”
“Tư cách có hạn, Địa tinh có được ba danh ngạch thì võ giả nơi khác đương nhiên sẽ mất đi ba danh ngạch. Vì vậy, không ai muốn cho võ giả Địa tinh biết rõ tin tức này.” Thanh niên tóc xanh lam nói.
“Thế này!” Trong phòng chỉ huy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều vừa khiếp sợ, vừa phẫn nộ.
“Nhưng tên ngoài hành tinh đi xâm lược này lại tính toán khá lắm, chỉ cần không người nào của Địa tinh chiếm được danh ngạch, thì ba danh ngạch đó nghiễm nhiên sẽ thuộc về bọn chúng.” Hồng Soái tức giận nói.
“Xem ra danh ngạch này không đơn giản như danh ngạch học lên bình thường.” Hai mắt Ung Soái sáng lên, hắn nói.
“Thí luyện! Danh ngạch!” Lãnh tụ võ đạo chớp mắt, mở miệng nói: “Đang tiếc chỉ có người dưới ba mươi tuổi mới có tư cách này, chúng ta đều không thể mơ tới.”
Mọi người lắc đầu nguầy nguậy, khó kìm được vẻ thất vọng trên khuôn mặt.
Nếu nói không có một tia hy vọng xa với thì rõ ràng là nói dối. Có điều theo lời của thanh niên tóc xanh lam, ba mươi tuổi đạt tới cấp Hành Tinh mới có cơ hội.
Cấp Hành Tinh!
Không một ai ở đây đạt được hai tiêu chuẩn này.
Không đúng, ngoại trừ một người!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Đằng, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ hâm mộ, bọn họ không có cơ hội nhưng Vương Đằng hoàn toàn có cơ hội!
Vương Đằng đang tra hỏi thanh niên tóc xanh lam thì đột nhiên phát hiện ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía hắn.
Ánh mắt của bọn họ đều hiện lên vẻ cực kỳ hâm mộ.
Vương Đằng hơi sững sờ, rồi lập tức phản ứng lại.
Xem ra lời vừa rồi của thanh niên tóc xanh lam khiến mọi người vô cùng chấn động.
Tháp Thánh Tinh với tư cách là đại học hàng đầu của liên bang Aurant, nếu có thể vào đó học tập thì có rất nhiều chỗ tốt.
Nhưng bọn họ đã mất đi cơ hội quý giá như thế.
Không, phải nói là bọn họ chưa bao giờ đạt được, chứ chưa nói gì có bị mất cơ hội hay không.
Từ đầu tới cuối, bọn họ đã bị gạt bỏ tư cách.
“Mọi người đừng có thể hiện như thể vừa mất mấy chục tỷ vậy. Cái tháp Thánh Tinh gì gì đó, ai mà biết trong đó thế nào, ta còn chưa chắc đã muốn đi đây.” Vương Đằng thể hiện ra dáng vẻ không để ý lắm, an ủi mọi người.
“...”
Nhưng câu đó không có chút hiệu quả an ủi, mà ngược lại còn khiến mọi người đều nghĩ muốn cầm chùy giết hắn.
Còn chưa chắc đã muốn đi.
...
Quả nhiên là đàn ông no không biết đàn ông chết đói, đứng nói chuyện không đau eo.
Tên khốn, lăn mẹ nó đi.
Ánh mắt mọi người u oán, không muốn nói nhiều với hắn dù chỉ một câu.
“Khục khục, Vương Đằng ngươi hỏi lại đi, xem có thể moi ra thêm chút tình báo nào hữu dụng nào không.” Lãnh tụ võ đạo ho một tiếng, nói.
Vương Đằng gật đầu, suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng hỏi thanh niên tóc xanh lam: “Thí luyện này có bao nhiêu người?”
“Không ai biết tư cách tham gia thí luyện lần này sẽ bị các thế lực nào đoạt được. Lam gia chúng ta phải tốn rất nhiều nhân tình và tài phú mới may mắn lấy được một danh ngạch từ trong tay lãnh đạo liên bang.” Hai mắt thanh niên tóc xanh lam vô thần, hắn nói với giọng cứng nhắc.
Vương Đằng nhíu mày, cảm giác không ổn lắm!
Hắn và lãnh tụ võ đạo liếc mắt nhìn nhau, hai người đều nghĩ đến cùng một điểm.
Ý nghĩa lời vừa rồi của thanh niên tóc xanh lam cũng không khó đoán. Lần thí luyện này hoàn toàn nhằm vào đệ tử thiên tài do các thế lực lớn bồi dưỡng, võ giả tầm thường xem chừng không lấy được tư cách. Giả sử có thể lấy được tư cách đi nữa thì số lượng cũng quá ít.
Mà những thiên tài do các thế lực lớn bồi dưỡng ra thì không cần nghĩ cũng biết đều là những người rất khó chơi.
Hai chữ gốc gác, tuyệt đối không phải bình thường!
Vương Đằng vốn còn định hỏi xem thực lực của những người ngoài hành tinh xâm chiếm Địa tinh thế nào, nhưng lúc này xem ra, có hỏi thanh niên tóc xanh lam thì đoán chừng cũng không moi ra được thêm thông tin gì.
Đến cả đối phương là ai, có bao nhiêu người cũng không biết, thì hắn làm sao có thể biết rõ thực lực của đối phương.
Chờ chút…
Vương Đằng lại nghĩ tới điều gì, tuy không biết thực lực cụ thể, nhưng chưa hẳn không thể đoán ra một phạm vi nhất định, nên hắn liền vội vàng hỏi: “Lần thí luyện này của các ngươi còn có yêu cầu gì về thực lực không?”
“Trên lý thuyết thì không có yêu cầu gì, thế nhưng võ giả dưới ba mươi tuổi, đạt tới cấp Hành Tinh thì gần như đã là cực hạn rồi. Từ xưa đến nay, thiên kiêu dưới ba mươi tuổi có thể đạt tới cấp Hằng Tinh có thể đếm trên đầu ngón tay. Thế hệ của chúng ta chỉ có không quá ba người đạt được thành tựu như vậy. Mà bọn họ đã sớm được đặc cách tuyển vào các trường đại học nổi danh vũ trụ rồi, đương nhiên không cần tham gia thí luyện lần này.” Thanh niên tóc xanh lam nói.
“Cấp Hằng Tinh!”
Ánh mắt mọi người sáng lên, như có điều suy nghĩ.
Cấp Hành Tinh, cấp Hằng Tinh,...
Hai cấp bậc này, dường như hoàn toàn dùng thiên thể trong vũ trụ để đặt tên.
Mọi người dù không tự cảm nhận được thực lực của tầng cảnh giới kia, nhưng chỉ nghe tên đã thấy cảm xúc dâng trào, gần như muốn lập tức trở về nhà để tu luyện.
Cảnh giới mạnh mẽ như thế, với tư cách là cường giả đỉnh cao trên Địa tinh, có ai trong bọn họ không có hy vọng xa vời. Ai cũng hy vọng bản thân có thể đặt chân tới cảnh giới đó, được ngắm nhìn cảnh vật từ nơi càng cao hơn.
Ánh mắt Vương Đằng cũng lấp loé không yên, dường như thấy một thế giới rộng lớn vô biên trước mặt đang mở ra trước mặt, khiến người ta muốn hướng tới.
Ngay sau đó, hắn hít sâu vào một hơi, ánh mắt hiện lên một tia sáng.
Từ lời của thanh niên tóc xanh lam thì không khó đoán ra, trong số người ngoài hành tinh đi xâm chiếm thì không có tồn tại siêu cấp cường giả ở cảnh giới vượt qua cấp Hành Tinh.
Vương Đằng có lòng tin đối phó cấp Hành Tinh, nhưng để hắn đi đối phó với cấp Hằng Tinh cao hơn một cảnh giới thì không khác nào bắt hắn đi tìm cái chết.
May mắn không có cường giả cấp bậc đó.
Nếu đều là cấp Hành Tinh, thì mọi người cẩn thận một chút là được rồi.
Lúc này, khoé miệng Vương Đằng hơi cong lên, trong đám nhóc con ngoài hành tinh chắc chắn có không ít tồn tại cấp Hành Tinh, nhất định có thể cạo được không ít lông cừu trên người chúng.
Mọi người thấy gương mặt của Vương Đằng, cảm giác nụ cười của hắn dường như không có ý tốt.
Chẳng lẽ thằng này lại ấp ủ âm mưu xấu xa gì đó à?
Sau đó, Vương Đằng lại hỏi thêm mấy vấn đề, chủ yếu là về liên bang Aurant, tháp Thánh Tinh, cùng một số tin tức về Lam gia của thanh niên tóc xanh lam.
Thanh niên tóc xanh lam đương nhiên biết gì trả lời đó.
Mọi người nhanh chóng có được cái nhìn trực quan nhất đối với thực lực của liên bang Aurant. Nói tóm lại, liên bang Aurant là một liên minh các vì sao do nhiều thế lực tổ hợp mà thành. Thực lực chân chính của chúng trong vũ trụ có thể xếp vào hàng năm vị trí đầu.
Không sai, năm vị trí đầu!
Vì vậy, vũ trụ này không chỉ có một thế lực cỡ lớn như liên bang Aurant.
Mà tháp Thánh Tinh là đại học lớn nhất của liên bang Aurant, cường giả tuyệt thế xuất thân từ đó nhiều vô số kể.
Có thể nói liên bang Aurant chính là một thánh địa.
Cứ ba năm thì tháp Thánh Tinh sẽ tuyển sinh một lần, quy tắc tuyển sinh là, người dưới ba mươi tuổi đạt tới cấp Hành Tinh, phải tham gia một lần thí luyện, đạt tiêu chuẩn mới có thể trúng tuyển.
Còn lần này, Địa tinh chính là nơi bị đem ra làm vùng đất thí luyện!
Về phần chấm điểm thí luyện thế nào, đánh giá thế nào? Thì Vương Đằng cũng moi được từ trong lời của thanh niên tóc xanh lam.
Nhưng không biết còn tốt, sau khi biết rõ, tất cả mọi người trong phòng chỉ huy đều lâm vào trạng thái hoàn toàn yên tĩnh.
Bởi vì, bọn họ biết được, có người đang theo dõi toàn bộ động thái của Địa tinh!
Nói cách khác, mỗi một hành động của bọn họ đều bị người khác thấy. Thậm chí, những chuyện bọn họ đang làm lúc này cũng bị người khác thấy tận mắt.
Mọi người không nghi ngờ tính xác thực của chuyện đó, dù sao thì văn minh ở hành tinh khác đã mạnh mẽ vượt xa khỏi tưởng tượng của mọi người, dù là theo dõi toàn cầu thì bọn họ cũng cảm thấy không phải là không có khả năng.
Nhưng cảm giác bị người giám thị khiến mọi người như đang ngồi trên đống lửa, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ khó coi.
Làm gì có ai muốn bị người khác nhìn chằm chằm vào suốt ngày!
Chẳng may là một lão biến thái thì phải làm thế nào?
Chẳng may là một tên quay lén thì phải làm thế nào?
Chẳng may là một lão dâm đãng thì phải làm thế nào?
Sâu trong lòng mọi người đều cảm thấy buồn nôn, ai cũng ngẩng đầu nhìn lên phía trần nhà, dường như muốn tìm ra con mắt đang nhìn bọn họ.
“Tháp Thánh Tinh thực sự có thể nhìn thấy mỗi một hành động của mọi người?” Vương Đằng hít sâu một hơi, tự giúp cho mình bình tĩnh lại rồi hỏi.
“Không phải tất cả mọi người, chủ yếu là người thí luyện. Hơn nữa cũng không thể nhìn thấy toàn bộ, chỉ có vài người giám thị, bọn họ không có khả năng để ý đến quá nhiều thứ. Thế nhưng bọn họ có thể biết được rõ ràng tình hình xung quanh thiết bị đầu cuối cá nhân.” Thanh niên tóc xanh lam nói.
“Thiết bị đầu cuối cá nhân!” Vương Đằng hơi bình tĩnh lại: “Thế cũng tốt, ít nhất không đến mức không thể tiếp nhận.”
Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
“Thiết bị đầu cuối cá nhân của ngươi ở đâu?” Ánh mắt Vương Đằng sáng lên, đột nhiên hỏi.
Thanh niên tóc xanh lam giơ tay lên, lộ ra một chiếc đồng hồ màu đen kỳ lạ trên cổ tay.
“Đây là thiết bị đầu cuối cá nhân, chỉ cần giết chết chủ sở hữu thì có thể đăng nhập lại, trở thành chủ nhân mới của thiết bị đầu cuối cá nhân này.” Thanh niên tóc xanh lam ngơ ngác nói.
“...”
Vẻ mặt mọi người hơi kỳ quái.
Nếu thanh niên tóc xanh lam này tỉnh lại, không biết có tự bạt tai mình hay không?
Giết chủ sở hữu là có thể đạt được thiết bị đầu cuối!
Bí mật này thực sự có thể nói ra một cách tuỳ tiện sao?
Mọi người nhìn về phía Vương Đằng, quả nhiên thấy hắn đang lộ ra một vẻ mặt khiến người khác không rét mà run,. Ánh mắt hắn nhìn thanh niên tóc xanh lam, trông như đồ tể đang cầm dao nhìn về súc vật sắp bị làm thịt.
Quá đáng sợ!
Mà lúc này, bọn họ rốt cuộc cũng biết rõ ràng về năng lực ‘Hoặc tâm’ của Vương Đằng.
Vương Đằng có được năng lực này thì muốn biết tất cả bí mật của người khác quả là điều quá đơn giản.
Mọi người vừa nghĩ tới chuyện bí mật của bản thân có thể dễ dàng bị moi ra thì không khỏi rùng mình, ánh mắt nhìn về Vương Đằng cảnh giác hơn.
Thằng này quá nguy hiểm, phải tránh xa!
Hơn nữa nhất định không thể đắc tội!
Vương Đằng không để ý vẻ mặt của mọi người, hắn tháo thiết bị đầu cuối cá nhân của thanh niên tóc xanh lam, sau đó vỗ tay một cái.
Bộp một tiếng, cả người thanh niên tóc xanh lam run lên, hai mắt lập tức khôi phục ý chí.
Hắn đã tỉnh.
Sau khi mê mang một lúc, thanh niên tóc xanh lam mới ý thực được bản thân vừa làm chuyện gì, sắc mặt hắn trắng bệch, hoảng sợ nhìn Vương Đằng.
“Ngươi, ngươi, ngươi,...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận