Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 401: Mãng xà mào gà vảy xanh. (2)

Không bao lâu, Vương Đằng đến chỗ này, bóng người biến mất trong nguyên lực Hắc Ám, kỹ năng phong nặc phát động, thật sự hóa thân thành một tia u linh trong đêm tối, không thể nắm lấy.
Lúc này, hắn đứng trên cành khô của một đại thụ, nhìn chiến đấu ở cách đó không xa phía trước.
Ánh mắt của Vương Đằng lập tức bị hình dáng của cự mãng kia hấp dẫn, đỉnh đầu của tinh thú cự mãng đó có mào giống như mào của gà trống, vảy toàn thân xanh biếc, rất kỳ lạ.
“Mãng xà mào gà vảy xanh!” Ánh mắt Vương Đằng kỳ dị, nhìn cự mãng đó từ xa, biết được tên của con cự mãng nà từ trong tiếng gào thét của những người đó y.
Hắn không định ra tay, chỉ đơn thuần đến xem náo nhiệt, thuận tiện xem thử có của hời có thể nhặt không.
Nghĩ đến đây, tầm mắt của Vương Đằng dừng ở phương hướng bên trái, cách vị trí hắn đứng mấy trăm mét, một đám người khác ẩn giấu trong chỗ tối.
Chính vì nhìn thấy tình hình thú vị này thông qua tầm nhìn của U Diễm Minh Nha, hắn mới dự định lại đây đục nước béo cò.
“Cẩn thận một chút, mãng xà mào gà vảy xanh này chính là tinh thú hệ Độc cực kỳ hiếm thấy, công kích của nó mang theo độc tính cực kỳ mãnh liệt, có thể ăn mòn phòng ngự nguyên lực, không thể chống chọi.” Giọng nói của một cô gái trẻ tuổi bỗng nhiên vang lên trong đoàn người đó.
“Tinh thú hệ Độc?!!” Vương Đằng nghe vậy, trong mắt lấp lánh tinh quang.
Lúc này, mãng xà mào gà vảy xanh kia đang ngửa mặt lên trời gào thét, phun ra nọc độc từ trong miệng, chi chít dày đặc bắn tới bảy người kia giống như mưa tên.
Cô gái đó nhắc nhở đúng lúc, trước khi tên độc bay đến, mọi người đều tránh đi.
Tên độc rơi trên mặt đất và trên cây, từng trận khói màu xanh lục lập tức bốc lên khắp bốn phía, tản ra mùi hôi thối, có chứa kịch độc.
“Đều tản ra, đừng ngửi.” Âm thanh của cô gái trẻ tuổi vang lên lần thứ hai.
Mọi người lập tức làm việc theo lời. Sau khi khói tan đi, họ lại hình thành vòng vây, phát động công kích mãnh liệt với mãng xà mào gà vảy xanh đó.
Suy cho cùng, mãng xà mào gà vảy xanh vẫn thế đơn lực bạc. Dưới sự vây công của bảy người, nó liên tục bại lui, thân hình vặn vẹo quay cuồng, tuy rằng vảy giáp màu xanh biếc trên thân thể nó cứng như sắt, nhưng dưới công kích của mọi người, nó vẫn bị nổ tung, máu thịt mơ hồ.
Cự mãng đau đến liên tục gào thét, mắt rắn lộ vẻ điên cuồng nhân tính hóa, mào trên đỉnh đầu đột nhiên vỡ ra một lỗ hổng, từng trận khói đen phun ra từ giữa, hơn nữa mau chóng tràn ngập bốn phía.
Cô gái nói chuyện trước đó nhìn thấy một cảnh này, sắc mặt tái mét, vội vàng quát to: “Không ổn, tình báo có sai lầm, mau lui lại!”
Vài người bạn của nàng đều biến sắc, dường như cùng lúc nàng lên tiếng, họ đã xoay ngược, bay lùi về chỗ xa.
Nhưng hiển nhiên không còn kịp rồi, tốc độ lan tràn của khói đen kia nhanh đến bất khả tư nghị, gần như trong nháy mắt dung nhập vào không khí, chúng đã hoàn toàn khuếch tán ra.
Mấy người đó chỉ kiên trì mất giây trong khói đen, đã ngã quỵ trên mặt đất, ngay cả một cường giả cấp Chiến Binh ngũ tinh duy nhất trong đó cũng chỉ chống cự nhiều hơn vài giây, cánh chim đã bị tan rã, rơi xuống từ trên bầu trời.
Khi bảy người vây đánh cự mãng trúng độc, sống chết chưa rõ, khói độc tiếp tục khuếch tán ra bên ngoài. Một đám người khác ẩn nấp ở chỗ tối không thể không chạy ra ngoài trốn.
Vương Đằng lại đứng bất động tại chỗ, dường như không bị ảnh hưởng.
Khói độc này so với Yêu Liên độc thể, thật sự là gặp sư phụ.
Vương Đằng chỉ hơi tràn ra nguyên lực hệ Độc trong cơ thể, những khói độc này đều tránh đi giống như bình dân gặp phải quân vương.
Kể từ đó, một khu vực chân không khói độc hoàn toàn được hình thành xung quang Vương Đằng.
Nhìn thấy một cảnh này, ánh mắt Vương Đằng hơi lấp lóe.
Tuy rằng hắn biết những khói độc này không tổn thương đến mình được, nhưng lại không ngờ sẽ là tình hình như thế.
Khói độc tràn ngập khắp khu vực, rất lâu không tiêu tan. Con cự mãng đó ngủ đông trong đó, Vương Đằng thi triển Linh thị, có thể thấy được khí tức của nó uể oải, sức sống cũng hạ xuống cực điểm.
Đám người ẩn nấp trong chỗ tối lại gấp đến độ xoay vòng, ước chừng bọn họ cũng không ngờ khói đen này sẽ lan tràn lâu như thế.
“Du Cảnh Phúc, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Một thanh niên có dáng vẻ anh tuấn trong đó lộ sắc mặt không vui, quát hỏi người bên cạnh.
“Cậu Diêu, ta cũng không biết, tư liệu kia chỉ nói mãng xà mào gà vảy xanh này sẽ phun ra khói độc tự vệ từ trong xà quan vào thời khắc sinh mệnh nguy cấp, nhưng không nói khói độc này sẽ duy trì lâu như vậy.” Người bị hỏi là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ gầy nhom, lúc này lọ vẻ mặt sợ hãi, bất đắc dĩ vội vàng nói.
“Phế vật, để ngươi làm chút chuyện cũng làm không xong.” Sắc mặt Diêu Dục lạnh lùng. Hắn trừng Du Cảnh Phúc, tức giận nói: “Nếu kéo dài quá lâu, Lý quận chúa kia chắc chắn chỉ còn một thi thể, con mẹ nó ta cần một thi thể làm gì?”
“Cậu Diêu, ngươi bớt giận, hiện tại mãng xà mào gà vảy xanh đúng lúc suy yếu nhất, chưa chắc sẽ quan tâm đến những chuyện khác. Ngoài ra, ta thấy độc tính của khói đen này không coi là quá nặng, hình như phần lớn chỉ dùng để mê hoặc bỏ chạy. Với thực lực của đám người quận chúa, hẳn là có thể chống đỡ một khoảng thời gian, chúng ta kiên nhẫn chờ thêm một lát, ắt hẳn khói đen này sẽ tan đi.” Du Cảnh Phúc vội vàng giải thích.
Sắc mặt Diêu Dục hơi dịu lại, nói: “Ta tạm thời tin tưởng ngươi một lần nữa, nếu phá hỏng chuyện của ta, đến lúc đó ngươi sẽ đẹp mặt.”
Du Cảnh Phúc nhăn nhó cả khuôn mặt, trong lòng phát đắng, miệng chỉ có thể nói: “Vâng, vâng, nếu phá hỏng chuyện của ngươi, tiểu nhân tự nhận phạt!”
....
“Ha, trái lại rất thú vị.” Vương Đằng lập tức ngồi xuống trên thân cây, nhìn khói đen kia, trong lòng tính toán được không cần bao lâu, chúng sẽ rút lui, liền lẳng lặng chờ đợi.
Giờ phút này, mãng xà mào gà vảy xanh kia đã không biết tung tích, nhưng Vương Đằng lại biết nó nấp dưới đầm lầy kia, khí tức của nó luôn ở đó.
Nơi đây chắc là hang cũ của mãng xà mào gà vảy xanh, nó sẽ không dễ dàng rời đi.
Đám người Diêu Dục đi đến trước đám người ngã xuống. Những người này vẫn chưa chết, chỉ rơi vào hôn mê.
“Cậu Diêu, ngươi xem ta nói không sai chứ.” Du Cảnh Phúc tiến lên tranh công, nịnh nọt cười nói.
“Xem như ngươi còn có chút tác dụng.” Diêu Dục gật đầu, nói: “Lấy thuốc giải ra cho quận chúa dùng đi, tránh cho trúng độc quá sâu, không cứu nàng về được.”
“Được thôi, cậu Diêu ngươi lo lắng chu đáo quá.” Du Cảnh Phúc nịnh nót.
Sau đó chỉ thấy hắn lấy ra một bình ngọc, đổ ra một viên đan dược, đút cho cô gái trên mặt đất.
“Đợi đã.” Diêu Dục nhìn bàn tay thô ráp đầy nếp nhăn kia của Du Cảnh Phúc, không khỏi nhíu mày, một cước đá văng, nói: “Đưa đan dược cho ta, sau này quận chúa là người phụ nữ của cậu đây, đừng dùng bàn tay bẩn thỉu đó của ngươi chạm vào nàng.”
Du Cảnh Phúc lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống, nghe được lời của Diêu Dục, cũng không giận, cười hì hì, đưa đan dược cho Diêu Dục, nhưng có hơi chần chờ nói: “Cậu Diêu, dù sao nàng cũng là quận chúa, nếu ngươi làm ra loại chuyện này với nàng, e là bên phía Dương Vương không cách nào nói nổi đâu.”
“Ngươi biết cái gì, nếu ta gạo nấu thành cơm, vì thanh danh của Dương Vương phủ bọn họ, ngươi cảm thấy Dương Vương còn có thể làm gì ta sao?” Diêu Dục nói với vẻ khinh thường.
“Cậu Diêu cao kiến.” Du Cảnh Phúc cười hì hì, nịnh hót nói.
“Được rồi, đừng nhiều lời, xem lần này ngươi giúp ta một việc lớn, sau khi xong việc, tự nhiên không thiếu chỗ tốt cho ngươi.” Vẻ xem thường hiện lên trong mắt Diêu Dục, nhưng ngoài miệng hắn lại nói như thế.
Hắn cầm đan dược, đút cho cô gái trước mắt.
Nhưng vào lúc này, cô gái kia mở mắt, hàn quang chợt lóe, một thanh chủy thủ từ trong cổ tay áo của cô gái trượt ra. Nàng nắm nó trong tay, lập tức đâm thẳng vào ngực Diêu Dục.
Diêu Dục hơi kinh hãi, nhưng phản ứng không chậm chút nào. Bàn tay duỗi ra nhanh như chớp, bắt lấy cổ tay cô gái, cười nói: “Mọi người đều nói quận chúa phụ nữ không thua gì đàn ông, hôm nay được gặp, quả nhiên đó không phải lời nói xạo.”
“Ngươi đê tiện!” Lý Dung Tuyết trừng to mắt, gương mặt tràn đầy vẻ chán ghét.
“Diêu Dục ta cây ngay không sợ chết đứng, tại sao nói là đê tiện?” Diêu Dục cười híp mắt nói.
“Vô sỉ!” Lý Dung Tuyết lạnh lùng nói.
“Quận chúa chửi mắng người chồng tương lai của mình, hình như không tốt lắm đâu.” Diêu Dục không chút dao động, cười nói.
“Ngươi đừng nằm mơ, nếu ngươi dám đụng đến ta một chút nào, cuối cùng chỉ có một thi thể.” Lý Dung Tuyết không chút yếu thế, lạnh lùng nói.
“Vậy không thể theo ý ngươi rồi.” Gương mặt Diêu Dục vẫn duy trì nụ cười điển trai, trong tay lại xuất hiện một viên đan dược. Hắn cong ngón tay bắn ra, đan dược trượt vào trong cổ họng Lý Dung Tuyết.
“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Sắc mặt Lý Dung Tuyết hơi thay đổi.
“Nhuyễn Cốt đan.” Diêu Dục nói.
“Ngươi!” Lý Dung Tuyết lập tức phát hiện toàn thân mình mềm ra, không sử dụng được chút sức lực nào.
“Ta cũng vì tốt cho ngươi, ngày tháng tươi đẹp, cần gì tìm chết.” Diêu Dục cười, đứng dậy nói với nữ võ giả phía sau: “Trông chừng nàng, đừng để nàng chết.”
“Vâng!” Nữ võ giả đó nói.
Sắc mặt Lý Dung Tuyết tái nhợt, vẻ tuyệt vọng hiện lên trong mắt nàng.
“Cậu chủ, những người khác làm sao bây giờ?” Một người phía sau Diêu Dục lại hỏi.
“Giết đi.” Mặt Diêu Dục không chút biểu cảm, giọng điệu bình thản, như đang nói bóp chết mấy con kiến.
“Vâng!”
“Diêu Dục, ngươi dám!” Lý Dung Tuyết hét lớn.
“Giết!” Diêu Dục không nhìn nàng, chỉ bình thản lặp lại lời nói với mấy người phía sau.
Mấy người kia trả lời một tiếng, đi lên trước, trường kiếm đâm vào trái tim của mấy võ giả hôn mê kia, lấy đi tính mạng của đối phương không chút nương tay.
Máu tươi đó bắn tung tóe, khắc vào trong mắt Lý Dung Tuyết.
“Diêu Dục, thù này không báo, Lý Dung Tuyết ta thề không làm người.” Hốc mắt Lý Dung Tuyết như muốn nứt ra, nàng nói với giọng căm hận.
Diêu Dục cười, không để ý.
“Cậu Diêu, mãng xà mào gà vảy xanh kia đang lúc suy yếu nhất, chúng ta không nhân cơ hội giết nó sao?” Lúc này, Du Cảnh Phúc đi lên nói.
“Sau này còn có cơ hội, hiện tại đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Diêu Dục lắc đầu nói.
“Cậu Diêu nói phải.” Du Cảnh Phúc chớp mắt, lại nói: “Nghe nói vì giải độc cho Dương Vương, Dương Vương phủ thu thập không ít tư liệu có liên quan đến trăm loại độc, nếu có công pháp hệ Độc, không biết tiểu nhân có thể mượn xem không?”
“Ha hả, biết ngươi có hứng thú đối với thứ này, nếu có, thì cho ngươi xem một lần, tuy rằng công pháp hệ Độc hiếm thấy, nhưng đối với võ giả bình thường, nó chỉ là thứ vô dụng mà thôi.” Diêu Dục nói.
“Ngươi bỏ ý định đi, cho dù có, ta cũng sẽ không để cho các ngươi được lợi.” Lý Dung Tuyết lạnh lùng nói.
Du Cảnh Phúc lộ vẻ xấu hổ, không dám đối mặt với lửa giận của Lý Dung Tuyết, thầm nói sau này các ngươi đều là người một nhà, tức giận với một người ngoài như ta làm gì.
Diêu Dục cười ha ha, vỗ vai Du Cảnh Phúc: “Yên tâm, ta là đàn ông, đương nhiên mọi chuyện do ta quyết định.”
Du Cảnh Phúc ngượng ngùng cười, không dám lắm miệng, đã có Diêu Dục cam đoan, của hời này chắc không chạy được.
Lý Dung Tuyết lại tức giận đến đau ngực. Diêu Dục này thật sự cực kì vô sỉ, hiện tại đã tự xưng là người đàn ông của nàng, quả thực là si tâm vọng tưởng.
“Đi thôi, nơi này không tiện ở lâu, tìm nơi tốt để đi, để ta và quận chúa cùng chung đêm đẹp.” Diêu Dục nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ, dáng người xinh đẹp của Lý Dung Tuyết, trong lòng nóng bỏng, bàn tay to vung lên, hăng hái nói.
“Chúc mừng tâm nguyện của cậu chủ đạt thành.” Tùy tùng của Diêu Dục đồng thanh chúc mừng.
“Chúc mừng cậu Diêu!” Du Cảnh Phúc cũng cười nói.
“Ha ha ha, hôm nay các ngươi đều có công, trở về ắt có trọng thưởng.” Diêu Dục đầy đắc ý, cười ha ha nói.
Lúc này, một âm thanh bỗng nhiên vang lên.
“Ầy, thật ngại quá, quấy rầy một chút rồi!”
“Ặc….” Tiếng cười của Diêu Dục bất thình lình bị giọng nói cắt ngang. Hắn giật mình, thậm chí còn bị sặc, giống như bị người ta bóp chặt cổ họng.
“Ai?”
“Là ai? Lăn ra đây!”
Vài tên tùy tùng của Diêu Dục đột nhiên xoay người nhìn về hướng âm thanh truyền đến, gào thét.
Sau đó bọn họ nhìn thấy một thiếu niên đứng cách đó không xa, nhìn bọn họ với vẻ vô tội.
“Ngươi là ai?” Diêu Dục ngừng một chút, trong mắt lộ ra hàn quang, không chút thiện cảm đối với thiếu niến đột nhiên nhảy ra dọa hắn nhảy dựng. Hắn lạnh lùng hỏi.
“Ta là ai cũng không quan trọng, ta chỉ muốn tới hỏi quận chúa gì đó một vấn đề.” Vương Đằng chỉ vào Lý Dung Tuyết nói.
“Vừa rồi ngươi luôn nghe lén bọn ta nói chuyện.” Sắc mặt Diêu Dục tối sầm, sát ý lẫm liệt dâng lên trong lòng.
Ánh mắt Lý Dung Tuyết lấp lóe.
“Ai nha, cũng không nghe được bao nhiêu đâu, chỉ chút xíu như vậy thôi.” Vương Đằng cười ha ha, nói.
“....” Mặt Diêu Dục đen như đáy nồi, nhưng hắn cũng không ngốc, nếu Vương Đằng dám trắng trợn chạy ra như thế, chắc là có chỗ dựa. Hắn không chắc chắn lắm, hỏi: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Vương Đằng mỉm cười, dường như biết Diêu Dục đang suy nghĩ gì, nhưng không thèm để ý. Hắn hỏi Lý Dung Tuyết: “Trong phủ Dương Vương của ngươi có thu thập công pháp hệ Độc không?”
“Không có, thì thế nào? Có, thì thế nào?” Trong lòng Lý Dung Tuyết vừa động, hỏi.
“Có, ta sẽ cứu ngươi, ngươi lấy công pháp hệ Độc cho ta, không có, ta sẽ xoay người đi.” Vương Đằng nói rất dứt khoát.
“Nếu có, ta có thể cho ngươi, vì sao phải hỏi nàng?” Sắc mặt Diêu Dục không thay đổi, hắn nói.
“Ồ, không có gì, ta chỉ không muốn làm giao dịch với kẻ trộm mà thôi, cảm thấy xấu hổ đó.” Vương Đằng trực tiếp nói.
“....” Mặt Diêu Dục lúc xanh lúc trắng.
Ánh mắt Lý Dung Tuyết đột nhiên sáng ngời, có lẽ đây là cơ hội duy nhất của nàng.
Nhưng thiếu niên đứng đối diện này tuổi tác không lớn, hơn nữa chỉ có một mình, hắn có thể làm được không?
“Làm càn!” Tùy tùng của Diêu Dục thấy hắn bị Vương Đằng nhục mạ, lập tức giận dữ.
“Các ngươi muốn đánh ta?” Vương Đằng nheo mắt lại.
Diêu Dục nâng tay lên, ngăn cản thuộc hạ, mặt không chút thay đổi, hỏi: “Ngươi thật sự muốn thành kẻ địch với ta?”
“Cũng không hẳn vậy, nếu ngươi không ra tay với ta, ta cũng lười ra tay với ngươi.” Vương Đằng thành thật nói.
“.... Ngươi thiểu năng (trí chướng*) à?” Khóe miệng Diêu Dục co rút. Hắn phát hiện khó giao lưu với thiếu niên đối diện này, nhìn thì có vẻ rất dễ nói chuyện, trên thực tế tức chết người không đền mạng.
“Ta không tạo gậy (chế trượng)*, nhưng ta buôn kiếm. Ngươi chơi kiếm không, chơi thượng kiếm hay hạ kiếm? Hay có lẽ, ngươi luyện kiếm thuật cao nhất trong truyền thuyết, nhân kiếm hợp nhất?” Vương Đằng khinh bỉ nói.
(*Hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung, “trí chướng (thiểu năng)” đồng âm với từ “chế trượng (tạo gậy)”)
(*Hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung, “trí chướng (thiểu năng)” đồng âm với từ “chế trượng (tạo gậy)”)
“Ta không dùng kiếm, ta dùng đao.” Diêu Dục trả lời theo bản năng.
“Phụt!” Sắc mặt Lý Dung Tuyết kỳ quái. Nàng thật sự không nhịn được mà bật cười, nhìn Vương Đằng đối diện, nàng cảm thấy tên này thật sự hơi nhây.
“Ngươi cười cái gì?” Diêu Dục nhíu mày hỏi.
“Cậu Diêu, hắn có thể đang mắng ngươi…. Tiện nhân*.” Du Cảnh Phúc nén cười, nhắc nhở.
(*Vương Đằng chơi đồng âm: “kiếm” đồng âm với “tiện”)
(*Vương Đằng chơi đồng âm: “kiếm” đồng âm với “tiện”)
Lúc này Diêu Dục mới phản ứng lại, gương mặt phủ đầy sương lạnh, âm trầm như sắp nhỏ ra nước. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi muốn chết!”
“Uầy, quận chúa bên đó, rốt cuộc ngươi có công pháp hệ Độc hay không?” Vương Đằng không để ý Diêu Dục, lại hô với Lý Dung Tuyết.
Diêu Dục giận dữ, lạnh lùng ra lệnh với thuộc hạ: “Giết hắn!”
“Nè nè, đừng nóng vội, nàng còn chưa trả lời ta, đánh cái gì mà đánh, một chẳng có chút ý nghĩa nào cả.” Vương Đằng vội vàng hô.
Lý Dung Tuyết đầu đầy vạch đen, cảm giác nếu nàng thật sự không trả lời, đối phương có thể sẽ trực tiếp rời đi. Nàng lập tức hô: “Đương nhiên là có, chỉ cần ngươi cứu ta, ta sẽ tặng công pháp hệ Độc cho ngươi.”
“Ta chỉ chờ những lời này của ngươi thôi.” Vương Đằng cười ha ha, lập tức nghênh đón mấy võ giả đối diện xông qua đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận