Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 451: Đây quả thật là sư phụ ruột sao? (2)

“Đây là...”
Tô Linh Huyên nhìn về phía vật trong tay, rõ ràng không phải một sợi dây chuyền phổ thông. Sợi dây chuyền này chẳng những lộng lẫy, tao nhã, mà lại càng là một đồ phòng ngự được khắc phù văn hiếm thấy. Cho dù gia thế của nàng không tầm thường, bản thân cũng là một phù văn sư, nhưng chưa từng thấy thứ này được mấy lần.
Cô giáo này của Vương Đằng này ra tay quá hào phóng rồi, nếu là vật phẩm bình thường, nàng vốn nên nhận lấy, nhưng thứ này…
“Không được, không được, thứ này quá quý giá, ta không thể nhận.” Tô Linh Huyên vội vàng chối từ.
“Nhận đi, thứ này vô dụng với ta, thả ở chỗ ta cũng chỉ chờ bám bụi thôi, nhận đi, nhận đi.” Đàm Đài Tuyền cười nói.
“Nếu các hạ Đạm Đài đã nói như vậy, ngươi cứ nhận lấy đi.” Goring mở miệng nói.
“Thế thì... được rồi, vậy cám ơn chị Đạm Đài.” Lúc này Tô Linh Huyên mới nhận lấy, trong mắt lóe ra vẻ mừng rỡ.
“Lại nói, ta vốn định để lại sợi dây chuyền này cho vợ của đồ đệ ta, nhưng thấy hắn vẫn có vẻ là chó độc thân vạn năm, vẫn nên tặng dây chuyền này cho ngươi trước đi.” Đàm Đài Tuyền như có cảm thán, nói.
Vương Đằng: “...”
Chó độc thân vạn năm? ?
Định nghĩa sao mà ác độc!!
Đây quả thật là sư phụ ruột sao? Không phải là giả đấy chứ.
Tô Linh Huyên: “...”
Luôn cảm thấy mình bị gài bẫy, hiện tại trả lại sợi dây chuyền này còn kịp sao?
Nàng lập tức khóc không ra nước mắt. Ý trong lời này của Đàm Đài Tuyền không phải là coi nàng thành quân dự bị cho vị trí vợ của Vương Đằng sao.
Thế nhưng, ai muốn làm vợ của hắn chứ!
Tên này mạnh thì có mạnh, đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng thật sự rất không đứng đắn, vừa già vừa âm hiểm ức hiếp nàng. Dạng người này, sao có thể làm vị hôn phu tương lai của nàng được?
Tô Linh Huyên nghĩ đến sau này nếu gả cho Vương Đằng, mỗi ngày đều bị hắn ức hiếp, lập tức không rét mà run, nhìn Goring vô cùng đáng thương.
Thầy ơi, cứu ta…
Goring: “...”
Giờ phút này, hắn rất muốn hô to một tiếng —— cẩu tặc, lại dám có ý đồ với đồ đệ bảo bối của ta!
Nhưng nghĩ lại, hình như Vương Đằng cũng là đồ đệ của hắn.
Vì một đồ đệ mà đi gài một đồ đệ khác, còn có thể xem như gài sao?
Trong chốc lát, hắn buồn bực đến muốn hộc máu, kịch bản, kịch bản của người này thật sâu, tuyệt không phải hạng người bình thường!
Cuối cùng, hắn chỉ có thể ho vội một tiếng nói: “Khụ khụ, chuyện của tiểu bối vẫn nên để chính bọn họ làm chủ đi, chúng ta cũng không cần can thiệp. Thời đại hiện tại này, đến cả đại lục Tinh Võ chúng ta cũng không phổ biến ép duyên, Địa tinh các ngươi chắc hẳn còn chưa sửa đổi chứ?”
“Ha ha ha, ta chỉ đùa một chút thôi, chuyện giữa trẻ con, ta mới lười đi quản.” Đàm Đài Tuyền vỗ bả vai Tô Linh Huyên, nói: “Yên tâm, chỉ cần ngươi không đồng ý, không ai dám ép buộc ngươi.”
Tô Linh Huyên lập tức thở ra một hơi, ai da má ơi, hù chết ta rồi!
“Cô ơi, chúng ta ra ngoài trước đi, thầy Goring vừa khôi phục, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.” Vương Đằng xạm mặt lại, nói.
“Cũng tốt, vậy đại sư Goring, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, sau này có rất nhiều cơ hội giao lưu.” Đàm Đài Tuyền lập tức trả lại cho Vương Đằng một ánh mắt “không nên thân”, cười nói với Goring.
“...”
Sau khi Vương Đằng ra ngoài từ chỗ Goring, hắn tách ra với đám người Đàm Đài Tuyền, một mình đến thăm Lâm Chiến.
Sau khi Lâm Chiến ăn vào đan dược chữa thương, thương tích đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn có vẻ rất suy yếu, nằm ở trên giường, không biết đang suy nghĩ gì.
“Thế nào, ngươi đã khỏe chưa?” Vương Đằng đi vào phòng, hỏi.
“Còn chưa chết được.” Lâm Chiến xoay đầu lại, nói bằng giọng khàn khàn.
“Đám Liễu Yến…” Vương Đằng chần chờ nói.
“Yên tâm đi, sau khi ta lót sau, ta để bọn họ trốn trước rồi, nhà họ Diêu vẫn chưa bắt được bọn họ.” Lâm Chiến biết Vương Đằng đang lo lắng điều gì, nên nói.
“Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng rằng… Tóm lại không có việc gì thì tốt rồi.” Vương Đằng thở nhẹ ra, lắc đầu, nói.
“Đúng vậy, nếu thiếu ai, tiểu đội Chiến Hổ coi như chỉ còn trên danh nghĩa.” Lâm Chiến cảm thán, nói.
“Sao ngươi lại bị nhà họ Diêu bắt được?” Vương Đằng hỏi.
“Ngươi còn nhớ lần người nhận treo thưởng của nhà họ Diêu đến giết chúng ta không? Sau khi những người kia bị chúng ta giết ngược lại, Diêu gia đã nhìn chằm chằm chúng ta, tự phái người nằm vùng tại Ung thành, vừa phát hiện chúng ta ra ngoài, đã phái cường giả cấp Chiến Binh ngũ tinh chặn đường.” Lâm Chiến nói.
“Yên tâm, Diêu Hồng Thọ đã đền tội, từ đây nhà họ Diêu đã không còn tồn tại, xem như báo thù cho ngươi.” Vương Đằng nói.
“Diêu Hồng Thọ chết rồi! Nhà họ Diêu hết rồi! Chết thế nào? Diệt làm sao?” Lâm Chiến cả kinh nói.
Diêu Hồng Thọ chính là cường giả cấp Chiến Binh lục tinh, thế lực nhà họ Diêu cũng không yếu, lại còn nói chết thì chết, nói diệt là diệt rồi?
Mặc dù Lâm Chiến cực kì hận Diêu Hồng Thọ, ước gì hắn chết sớm, nhưng giờ phút này lại cảm thấy không chân thực lắm.
“Ta giết!” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Ngươi giết á!!” Lâm Chiến phảng phất nghe thấy chuyện không thể tin nổi gì, mở to hai mắt nhìn hắn: “Đây chính là cường giả cấp Chiến Binh lục tinh đó!”
Vương Đằng cười mà không nói.
Lâm Chiến thấy dáng vẻ này của hắn, không khỏi cười khổ, nói: “Thằng nhóc nhà ngươi quá biến thái!”
“Cũng không có gì, so với cường giả chân chính, ta còn kém xa lắm.” Vương Đằng không khỏi nhớ tới Bát Tí Ma tướng, còn có bàn tay lớn chọc trời cuối cùng phá giới mà đến kia…
Quả nhiên, hắn vẫn quá yếu!
“Tiểu đội Chiến Hổ quả nhiên không giữ được ngươi.” Lâm Chiến cảm thán nói, trong lòng khó tránh khỏi có hơi tiếc nuối.
Hắn đã sớm biết, trời đất của Vương Đằng ở nơi rộng lớn hơn, mà tiểu đội Chiến Hổ chỉ là một ao nước cạn mà thôi, để con Tiềm Long này nghỉ lại một lát lúc còn chưa trưởng thành đã là cực hạn.
“Đừng nói như vậy, tiểu đội Chiến Hổ đã giúp ta rất nhiều.” Vương Đằng nói.
“Ta đến du lịch!”
...
Sau đó Vương Đằng lại trò chuyện vài câu với Lâm Chiến, rồi không quấy rầy nữa, rời khỏi phòng.
Vương Đằng một mình trở lại nơi ở ở vườn hoa phía sau của Công hội Phù văn. Không ít kiến trúc của Dương thành bị hủy hoại, nhưng tồn tại giống như Công hội Phù văn tự có trận pháp phòng ngự cao cấp, đương nhiên may mắn thoát khỏi tai nạn, loài Hắc Ám phổ thông căn bản không thể phá vỡ phòng ngự của nó.
Bên trong gian phòng, Vương Đằng ngồi xếp bằng, tâm thần đắm chìm, quan sát giao diện thuộc tính bên trong thân thể.
Trên đó có sự thay đổi cực kỳ to lớn.
Đầu tiên chính là ngộ tính và tinh thần, cả hai đều đã đạt tới ‘Vương cảnh’, sau khi nhặt bong bóng thuộc tính rơi xuống trên chiến trường, đã tăng lên không ít.
‘Ngộ tính’: Vương cảnh
‘Tinh thần’: Vương cảnh
Ngộ tính và tinh thần Vương cảnh tăng lên cực kì khó khăn, tỷ lệ Linh cảnh và Vương cảnh là 10:1. Nói cách khác, tỷ lệ giữa thuộc tính ngộ tính, tinh thần phổ thông và Vương cảnh đạt tới 1000:1.
1000 điểm ngộ tính và tinh thần phổ thông mới có thể thu được 1 điểm ngộ tính và tinh thần Vương cảnh.
Quả thực phát rồ!
May mà tồn tại mạnh mẽ phía sau vòng xoáy không gian thoáng hiện, rơi xuống không ít tinh thần lực Vương cảnh, trái lại làm Vương Đằng nhặt của hời.
Nếu hắn thật sự xuất hiện, không biết sẽ rơi xuống bao nhiêu thuộc tính tinh thần Vương cảnh?
Đương nhiên, Vương Đằng cũng chỉ tưởng tượng mà thôi. Koại tồn tại kinh khủng kia, hắn hiện tại căn bản không có cách nào đối mặt, chứ đừng nói là thật sự xuất hiện trước mặt.
Không ít thiên tài đã ngã xuống trên chiến trường, có người ngộ tính đạt tới Linh cảnh, cũng có một vài người đạt tới Vương cảnh, bởi vậy ngộ tính Vương cảnh của cũng tăng lên một chút.
Ngộ tính Vương cảnh đã cực kỳ kinh khủng. Bây giờ Vương Đằng lĩnh hội công pháp nguyên lực Thiên giai cao cấp như “Bát Cực Ma công” bậc này đều không cảm thấy phí sức chút nào, thậm chí vừa xem đã hiểu, quả thật không nhiều người có ngộ tính như vậy.
Sau đó là thiên phú, Vương Đằng nhặt không ít thiên phú cấp thấp, nhưng một khi xuất hiện thiên phú cao cấp hơn, thì sẽ lập tức bị che kín, mà hôm nay toàn bộ thiên phú Ngũ hành của hắn đã đạt tới cao cấp.
Điều này vô cùng kinh khủng, thiên phú cao cấp vốn đã thưa thớt, mà Vương Đằng lại đầy đủ Ngũ hành, đồng thời đều là cao cấp, nói ra không biết sẽ làm bao nhiêu người khiếp sợ đến rơi cằm.
Còn về thiên phú hệ Phong và hệ Băng thì không có cái nào, dù sao thiên phú nguyên lực thuộc tính đặc thù cũng không thấy nhiều.
Mặt khác, hắn còn thu hoạch được thiên phú đao pháp cao cấp, lý giải đối với đao đạo của bản thân lập tức tăng lên. Hắn mơ hồ cảm thấy mấy môn chiến kỹ đao pháp mình tu luyện có dấu hiệu đột phá.
“Thiên phú kiếm pháp của ta đã sớm là cao cấp, thiên phú đao pháp hiện tại gắng sức đuổi theo, sánh vai cùng, đao kiếm song tuyệt vẫn rất có lời nha.” Vương Đằng sờ lên cằm, nghĩ.
Lại hướng xuống là nguyên lực thuộc tính, sau khi nhặt xong bong bóng thuộc tính nguyên lực trên chiến trường, nguyên lực thuộc tính của hắn lại tăng lên rất nhiều.
‘Nguyên lực Hắc Ám’: 2890/4000
‘Nguyên lực hệ Kim’: 2670/4000
‘Nguyên lực hệ Mộc’: 3110/4000
‘Nguyên lực hệ Thủy’: 2963/4000
‘Nguyên lực hệ Hỏa’: 3560/4000
‘Nguyên lực hệ Thổ’: 3350/4000
Nhìn đến đây, khóe miệng Vương Đằng điên cuồng cong lên… Cách cấp Chiến Binh thất tinh đã không xa rồi.
Lần sau gặp lại Bát Tí Ma tướng, không biết hắn có thể quá kinh ngạc hay không?
Lại nói, mình có muốn hành hạ hắn thêm một lần hay không?
Bay bay rồi, có hơi bành trướng!
Phải tôn trọng, phải kính sợ với cường giả cấp Chiến Tướng chứ, sao có thể bàn luận loại chủ đề lỗ mãng này được.
Cái gì mà hành hạ hay không hành hạ, tối thiểu phải chờ đến khi mình tiến vào cấp Chiến Tướng lại nói chứ.
Tập trung ý chí, đường cong khóe miệng vừa cong lên lập tức hạ xuống, chững chạc đàng hoàng!
Mà người nguyên lực sáu hệ bên trên, Vương Đằng càng thu hoạch được một loại nguyên lực thuộc tính mới, hệ Lôi!
Vương Đằng không khỏi hồi tưởng lại tình hình lúc đó. Người sử dụng nguyên lực hệ Lôi hình như chính là vị Đại tướng Thân Đồ Hùng của quân đội dị giới!
Tiếc nuối là, chỉ có nguyên lực hệ Lôi, không có thiên phú hệ Lôi!
Cho nên những nguyên lực hệ Lôi này chỉ có thể tạm thời chứa đựng trong nguyên hạch, căn bản không có cách vận dụng.
Có muốn đi trùm bao tải Thân Đồ Hùng hay không?
Có lẽ sẽ tuôn ra thiên phú hệ Lôi cũng nên… CMN, mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì, đó cũng là cường giả cấp Chiến Tướng đó!
Vương Đằng cảm thấy mình quả thực đang tìm đường chết, nhưng dù sao đó cũng là nguyên lực hệ Lôi, hệ đặc thù có lực công kích cực mạnh, lại cực kì hiếm có, thật hấp dẫn mà.
Không bằng gọi Đàm Đài Tuyền cùng đi trùm bao tải?
Ý nghĩ nguy hiểm này vừa ló ra, đã lọt vào bùn đất, mọc rễ nảy mầm, mọc lên thì không thể ngăn cản giống như cỏ dại có sức sống dẻo dai…
Nguyên lực hệ Lôi vô cùng lớn mạnh, trong cùng cảnh giới, lực công kích của võ giả hệ Lôi thậm chí còn trên cả hệ Hỏa, hệ Kim.
Nhưng Vương Đằng kiềm chế suy nghĩ cực kỳ nguy hiểm trong lòng, trùm bao tải cường giả cấp Chiến Tướng, còn là một cường giả cấp Chiến Tướng hệ Lôi, thật sự là tìm đường chết!
Vương Đằng tiếp tục nhìn về phía giao diện thuộc tính. Ngoài nguyên lực các thuộc tính tăng lên trên diện rộng, Vương Đằng còn nhặt được không ít bong bóng thuộc tính loại công pháp và chiến kỹ.
Công pháp Ngũ hành của Vương Đằng đã sớm bổ sung đầy đủ, hệ Băng, hệ Phong, thậm chí hệ Độc và hệ Hắc Ám hiếm thấy hơn đều đã có công pháp đối ứng. Ngoài nguyên lực hệ Lôi mới vừa lấy được, nguyên lực còn lại đều có thể vận dụng.
Vẫn tiếp tục “cẩu” thôi….
Đa số công pháp và chiến kỹ là dưới Huyền giai, cũng không trợ giúp quá lớn đối với Vương Đằng hiện tại, cho nên hắn không định lãng phí tinh lực và thuộc tính dư thừa lên đó.
Nhưng mặc dù là công pháp và chiến kỹ Hoàng giai, giá trị cũng không thấp, dù sao toàn bộ những công pháp và chiến kỹ này đều được hắn ghi nhớ trong đầu. Cái gọi là suy luận, ngọn núi có thể đánh ngọc, không có bất cứ chỗ có hại nào đối với hắn.
Trái lại, có hai ba công pháp và chiến kỹ cấp bậc không thấp, người Bát Cực Ma công, Ảnh Sát kiếm pháp và Viên Vương quyền lấy được trước đó ra, còn lại, có giá trị nhất là ba môn chiến kỹ Thương Viêm chỉ, Phúc Vũ đao pháp, Toái Tinh thương pháp này.
Thương Viêm chỉ, tên như ý nghĩa, là một môn chiến kỹ hệ Hỏa loại chỉ pháp, mà lần đầu tiên Vương Đằng mới gặp, cảm thấy khá mới mẻ.
Vương Đằng nâng ngón tay lên, nguyên lực vận hành dựa theo tuyến đường chiến kỹ, cuối cùng nguyên lực hệ Hỏa ngưng tụ trên ngón trỏ tay phải.
Một ngón tay chỉ ra!
Chỉ thấy một tia sáng màu đỏ sẫm cực kỳ đậm bắn ra từ ngón trỏ của hắn, rơi trên vách tường.
Vù!
Vách tường cực kỳ cứng rắn lập tức bị xuyên thủng ra một cái hố giống như đậu hũ, bốn phía cháy đen, uy lực rất không tầm thường.
“Không hổ là chiến kỹ Huyền giai cao cấp, nếu tu luyện đến viên mãn, uy lực chắc chắn mạnh hơn gấp mấy lần!” Tinh quang chợt lóe trong mắt Vương Đằng, hắn lẩm bẩm.
Phúc Vũ đao pháp là một môn đao pháp hệ Thủy, cấp bậc cũng đạt tới Huyền giai cao cấp. Đừng thấy lực công kích của nguyên lực hệ Thủy không quá mạnh, nhưng đao pháp hệ Thủy này tuyệt đối không thể khinh thường.
Đao pháp này lấy ý phúc vũ trong phiên vân phúc vũ, nếu tu luyện đến tinh thâm, có thể lĩnh ngộ Phúc Vũ đao ý, khí thế hùng hồn bàng bạc.
Mà sở dĩ Vương Đằng vô cùng coi trọng Phúc Vũ đao pháp này, là bởi vì chẳng những hắn đạt được thuộc tính đao pháp, mà còn lấy được thuộc tính Phúc Vũ đao ý.
Phúc Vũ đao ý!
Kế sau thuộc tính Viên Vương quyền ý, hắn lại lấy được một thuộc tính loại ý cảnh!
Toái Tinh thương pháp thuộc loại chiến kỹ hệ Kim Huyền giai cao cấp. Từ trước đến nay, lực phá hoại của hệ Kim mạnh nổi tiếng, đây lại là một môn chiến kỹ loại thương pháp.
Vương Đằng chưa bao giờ dùng vũ khí loại trường thương. Hiện giờ, môn chiến kỹ thương pháp này hắn lấy được tương đối cao cấp, rảnh rỗi có thể chuẩn bị một thanh trường thương đặt trong nhẫn không gian.
Con bài chưa lật chưa bao giờ ngại nhiều!
Lần này chiến đấu với loài Hắc Ám, nếu không phải át chủ bài của hắn đủ nhiều, hậu quả thật sự rất khó dự đoán!
Võ giả bình thường lo lắng tham nhiều, không nhai nát, nhưng Vương Đằng không có lo lắng này, chỉ cần đủ thuộc tính, học cái gì mà không biết?
Lần chiến tranh này, có thể nói Vương Đằng thu hoạch khổng lồ, không chỉ thực lực tăng lên rất nhiều, lại thu hoạch được không ít công pháp và chiến kỹ mạnh, dựa trên giá trị, e là cũng phải hơn mấy chục tỷ.
....
Ngày tiếp theo.
Dương Vương sai người gọi Vương Đằng.
“Có nói là chuyện gì không?” Trên đường, Vương Đằng hỏi quản gia của Dương Vương phủ trước mắt.
“Việc này…. tiểu nhân không rõ lắm, nhưng không phải chuyện xấu gì là được.” Quản gia Dương Vương phủ cười nói.
Hai người đi vào Dương Vương phủ. Vương Đằng phát hiện ngoài đám người Dương Vương ra, Đàm Đài Tuyền và Tiếu Nam Phong cũng có mặt.
“Ngươi đến rồi!” Đàm Đài Tuyền gật đầu với hắn.
“Không biết Dương Vương tìm ta tới là vì chuyện gì?” Vương Đằng hỏi.
Dương Vương cũng không nói nhảm, bàn tay to vung lên, đã có một vật rơi trên mặt đất, hắn lập tức nói: “Đây là đồ vật Bát Tí Ma tướng rơi xuống, cũng coi như là chiến lợi phẩm của ngươi!”
Vương Đằng nhìn trên mặt đất, chỉ thấy một cánh tay vạm vỡ bị đứt ra đang nắm một vũ khí giống như kiếm lăn lóc trên mặt đất.
“Đây là.... cánh tay của Bát Tí Ma tướng!” Hắn hơi kinh ngạc, nói.
Nhớ lúc đó, hình như Bát Tí Ma tướng quả thật bị nổ tung mấy cánh tay. Vương Đằng cho rằng dưới uy lực cỡ đó, cánh tay đã sớm bị nổ chỉ còn lại mảnh vụn, không ngờ còn để lại một cánh tay hoàn chỉnh, hơn nữa trên đó còn nắm binh khí của Bát Tí Ma tướng.
“Không sai, đây chính là cánh tay của Bát Tí Ma tướng. Binh khí nắm trong tay hắn không phải binh khí bình thường, mà là thần binh lợi khí dùng hắc kim ma văn đúc thành. Lúc ấy, Bát Tí Ma tướng đó dựa vào thần binh này khiến chúng ta chịu không ít đau khổ.” Dương Vương cảm thán, nói.
“Hắc kim ma văn!”
Đàm Đài Tuyền và Tiếu Nam Phong vừa nghe, đều kinh ngạc nhìn binh khí hình thù kỳ lạ trên mặt đất.
Đàm Đài Tuyền cầm binh khí này trong tay, khẽ chấn động, cánh tay của Bát Tí Ma tướng rơi xuống, nàng cẩn thận ngắm nghía một lượt, gật đầu nói: “Quả thật là hắc kim ma văn!”
Sau đó, nàng quay đầu nhìn về phía Vương Đằng: “Vận may của ngươi cũng quá tốt rồi!”
“Hắc kim ma văn!” Hiện giờ Vương Đằng là luyện tạo sư cao cấp, hiểu rất rõ về các loại vật liệu hiếm có.
Hắc kim ma văn này chính là một loại kim thiết đặc biệt sinh ra ở nơi cực lạnh, vô cùng cứng rắn, có sẵn đặc tính lạnh lẽo, bởi vì mặt ngoài có đường hoa văn màu đen mà nổi tiếng, lại là vật liệu đặc biệt tốt để luyện tạo thần binh.
Tuy rằng hắc kim ma văn rất tương tự Hắc Hàn thạch mà trước kia Vương Đằng lấy được, đều là vật liệu có chứa đặc tính lạnh, nhưng hắc kim ma văn kém hơn không ít.
Dù vậy, hắc kim ma văn cũng là vật liệu luyện tạo cực kỳ hiếm có, binh khí được đúc ra từ nó tuyệt đối cứng rắn mà sắc bén.
Huống chi, thể tích của nó lớn hơn Hắc Hàn thạch rất nhiều, luyện tạo thành một binh khí có hình thù kỳ lạ khổng lồ như vậy thì càng hiếm thấy!
Vương Đằng nhận binh khí hình thù kỳ lạ này từ trong tay Đàm Đài Tuyền, tay lập tức bị hạ xuống.
“Nặng quá!”
Vẻ khác thường lóe lên trong mắt hắn.
“Đây là đương nhiên, hắc kim ma văn vốn không nhẹ, cộng thêm ngoại hình binh khí này rất lớn, trọng lượng ít nhất cũng trên 1500 kí.” Đàm Đài Tuyền nói.
Bên trên có hai chữ hắn không biết.
“Đây là chữ viết thông dụng của loài Hắc Ám cao cấp.” Đàm Đài Tuyền nói.
“Nó viết cái gì?” Vương Đằng hỏi.
“Ma Khuyết! Có lẽ đây là tên của binh khí này.” Đàm Đài Tuyền nhìn lướt qua nói.
“Ma Khuyết!” Tinh quang chợt lóe trong mắt Vương Đằng, hắn cười nói với Dương Vương: “Dương Vương hào phóng, binh khí này, ta từ chối thì bất kính.”
“Vốn nên là của ngươi.” Dương Vương cười nói.
Tuy rằng rất thèm binh khí này, nhưng hắn đường đường là cường giả cấp Chiến Tướng, lại là vương thất đế quốc, vẫn không đến mức tham ô vật của người khác.
Huống chi, hắn cực kỳ xem trọng Vương Đằng, trả lại chiến lợi phẩm này cho hắn, xem như kết một mối thiện duyên.
Nói là chiến lợi phẩm, thật ra nếu Dương Vương không giao nó cho Vương Đằng, Vương Đằng cũng sẽ không biết được, toàn bộ việc này chỉ xem nhân phẩm của đối phương.
Người như Dương Vương này đi chính đạo đường hoàng, có thể thấy phần nào trong yến tiệc.
Nhưng hắn giao Ma Khuyết cho Vương Đằng, coi như là một loại ý tốt, Vương Đằng sẽ không ngốc đến mức từ chối….
“Đúng rồi, còn có một chuyện.” Dương Vương lại mở miệng nói.
Vương Đằng thu hồi Ma Khuyết, nghi hoặc nhìn về phía đối phương.
“Xét thấy lần này ngươi trợ giúp Dương thành, sau khi thương lượng, phía chúng ta quyết định trao tặng tước vị Nam tước vinh dự cho ngươi.” Dương Vương nói ra lời kinh người.
Đàm Đài Tuyền và Tiếu Nam Phong lại kinh ngạc.
Tước vị Nam tước!
Quyết định này của dị giới, không thể nghi ngờ là chính diện thừa nhận thân phận của Vương Đằng.
Phải biết rằng, từ khi vết nứt không gian xuất hiện đến nay, chưa bao giờ có người Địa tinh nào lấy được tước vị của dị giới. Đây là một danh hiệu có ý nghĩa cực lớn đối với Địa tinh.
Hai người không khỏi nhìn nhau, đều thấy được rất nhiều thứ trong mắt đối phương.
Đây xem như là một tín hiệu mà dị giới gửi đi sao?
Trong nháy mắt, hai người suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn chưa cho ra kết luận gì. Việc này cần báo cáo lên cấp trên, để những người chuyên môn phụ trách ngoại giao hai giới đi đau đầu đi.
“Nam Tước vinh dự.” Vương Đằng không nghĩ nhiều như vậy, không can thiệp vào những công việc không thuộc vị trí của mình. Hắn chỉ là một sinh viên, nhiều nhất là lấy một quân hàm, nhưng ngoài dễ nghe một chút, chẳng có tác dụng cái lông gì. Những việc này, hắn căn bản không nên lo lắng. Chuyện hắn nên lo lắng chính là tước vị Nam Tước vinh dự này có lợi ích gì đối với hắn, mà lúc này hắn chỉ có chút kinh ngạc mà thôi.
Suy cho cùng, không cần nghĩ cũng biết tước vị gì đó chắc chắn sẽ không dễ dàng trao tặng cho người khác. Hắn cảm thấy dường như mình không làm gì cả, sao bên phía dị giới lại trao tặng tước vị cho mình?
“Tước vị Vinh dự là không đất phong, không có quan chức, chỉ có một danh hiệu.” Dương Vương cười giải thích.
“Chỉ là danh hiệu sao? Vậy…. Có lợi ích gì?” Vương Đằng nghi hoặc nói.
Hắn hơi thất vọng, còn tưởng rằng dị giới sẽ phong cho hắn lãnh địa nhỏ gì đó, để hắn trải qua cuộc sống địa chủ giàu có của dị giới cũng không tệ.
“Tác dụng vẫn rất nhiều, ví dụ như sở hữu danh hiệu này, ngày sau ngươi đến thành phố nào, người nơi đó sẽ không đến nỗi xem ngươi là người ngoài, còn có thể xem ngươi như thượng khách. Rất nhiều người Địa tinh khác như các ngươi không phải đều buôn bán ở chỗ chúng ta sao, nếu ngươi có chí hướng, có thể hưởng rất nhiều ưu đãi….” Dương Vương kiên nhẫn giải thích.
“Nghe ra hình như không tệ.” Vương Đằng nói thầm trong lòng, cười hì hì, nói: “Vậy thì cảm ơn nhé.”
“Ha ha ha, thằng nhóc này!” Dương Vương cười to, lấy ra một vật đưa cho Vương Đằng: “Đây là huy chương Nam Tước, chuyện gấp phải nhượng quyền, cứ lược bỏ lễ nghi phiền phức, ngươi cầm vật này, thì sau này chính là Nam Tước vinh dự đế quốc.”
“Có huy chương này là Nam tước sao?” Vương Đằng đánh giá huy chương này, mặt ngoài màu vàng kim, có hoa văn hình chim, ắt hẳn là đại biểu cho tước vị Nam Tước. Hắn hơi tò mò, nói: “Nếu bị người bên ngoài cướp lấy, chẳng phải cũng có thể giả mạo Nam Tước sao.”
“Nếu ai dám làm như vậy, thì thật sự không biết sống chết. Huy chương này có phương pháp phân biệt đặc thù, ngươi chỉ cần nhỏ máu lên mặt trên, sau này nó sẽ ràng buộc một – một với thân phận của ngươi. Không ai giả mạo được.” Dương Vương nói.
“Thuận tiện như vậy!” Vương Đằng làm theo, nhỏ một giọt máu lên mặt ngoài huy chương.
Một tia sáng màu vàng kim lóe lên, huy chương khôi phục như ban đầu, vết máu đã biến mất không thấy.
“Dị giới này động một chút là lấy máu, hơi phí máu.” Vương Đằng nói thầm một câu trong lòng, mặt mang ý cười thu huy chương vào trong nhẫn không gian.
Tiếu Nam Phong nhìn cũng hơi ghen tị, thần binh Ma Khuyết, sau đó lại là Nam Tước vinh dự, mặc dù hắn không coi trọng mấy thứ này.
Vương Đằng có tài đức, có khả năng gì, lại được người dị giới công nhận, cho tặng như vậy.
Đàm Đài Tuyền cũng cực kỳ vui vẻ. Đồ đệ cố gắng ra sức, giáo viên như nàng cũng tự hào.
Sau đó, Vương Đằng và đám người Đàm Đài Tuyền tạm biệt, rời khỏi Dương Vương phủ.
Dương Vương và Thân Đồ Hùng tiễn bọn họ đến cửa.
Thân Đồ Hùng hỏi: “Lần này sao phía trên nỡ lấy ra tước vị trao tặng cho người Địa tinh? Hơn nữa còn là một người trẻ tuổi không có thân phận, địa vị gì.”
“Ngươi sai rồi, hắn không phải không có bất cứ thân phận gì.” Dương Vương cười ý vị sâu xa, nói.
“Ồ, ta muốn nghe chi tiết hơn.” Thân Đồ Hùng nói.
“Đầu tiên, hắn là đồ đệ của quân chủ Hắc tước, sau đó lại là đệ tử của Goring. Thân phận như vậy, trước kia chưa bao giờ có, thứ hai vừa hay hắn trợ giúp Dương thành vượt qua cửa ải khó khăn lần này, lý do hợp lý. Thứ ba, thân phận khác của hắn cũng không nhạy cảm, ba điều này không thể thiếu một thứ nào.” Dương Vương nói.
Ánh mắt Thân Đồ Hùng lấp lóe, sau một lúc lâu, hắn nói: “Đế quốc muốn dùng cơ hội này, để chúng ta và Địa tinh càng tiến gần thêm một bước.”
“Không sai, tình thế đã tới bước này, hợp tác cùng có lợi, không có đường lui.” Dương Vương nói với ánh mắt sâu thẳm.
....
Vương Đằng cũng không biết cuộc nói chuyện của hai người. Cuối cùng thế giới sẽ đi đến đâu, không tới lượt hắn quan tâm những chuyện này.
“Vâng.” Vương Đằng gật đầu.
Kỳ thi cuối kỳ sớm hơn kiếp trước nửa tháng, thời gian vô cùng dư dả cho giải thi đấu võ đạo.
Đàm Đài Tuyền và Tiếu Nam Phong vẫn phải ở lại Dương thành mấy ngày, mà Vương Đằng chuẩn bị trở về Địa tinh.
“Thầy ơi, ta chuẩn bị trở về.”
Goring đã về đến Công hội Phù văn. Vương Đằng gọi Tô Linh Huyên tới, ăn một bữa cơm cuối cùng với bọn họ.
Nghe thấy lời của Vương Đằng, Goring ngẩng đầu, khẽ cười nói: “Đi đi, ta đã sớm biết ngươi chuẩn bị đi rồi, lúc rảnh rỗi trở về thăm lão già ta là được.”
“Sẽ như vậy.” Vương Đằng gật đầu.
Tô Linh Huyên luôn oán trách Vương Đằng ức hiếp nàng, nhưng đối mặt với tình cảnh này, trong lòng không khỏi dâng lên một chút mất mát.
Ăn xong bữa cơm này, Vương Đằng tạm biệt Goring. Tô Linh Huyên tiễn hắn đến cửa.
“Đừng tiễn nữa, trở về đi, chăm sóc thầy tử tế.” Vương Đằng quay đầu lại nói.
“Biết rồi, biết rồi, ngươi đi nhanh đi.” Tô Linh Huyên không kiên nhẫn khoát tay.
“Con nhóc này!” Vương Đằng lắc đầu, xoay người rời đi.
Tô Linh Huyên nhìn bóng lưng hắn, vẻ không kiên nhẫn trên mặt dần dần thu lại. Nàng nói trong lòng: “Sư huynh, thuận buồm xuôi gió!”
Vương Đằng đi đến trạm dừng phi thuyền, nhìn thấy một người ngoài ý muốn.
“Sao ngươi lại tới đây?” Hắn nhìn khuôn mặt tươi cười của Lý Dung Tuyết, kinh ngạc nói.
“Làm bạn bè mồi hồi, ta tới tiễn ngươi.” Lý Dung Tuyết cười nói.
“Cảm ơn.” Vương Đằng nói.
“Nói cảm ơn là xa lạ rồi, cầm lấy, ta mua vé cho ngươi rồi.” Lý Dung Tuyết tặng vé phi thuyền cho Vương Đằng.
“Vậy ta không nói cảm ơn nữa.” Vương Đằng cười tiếp nhận, vẫy tay: “Ta đi đây, có duyên gặp lại.”
Nhìn phi thuyền cất cánh, Lý Dung Tuyết buồn vô cớ, người hầu gái bên cạnh nói: “Quận chúa, sao ngươi không níu giữ hắn chứ?”
“Ta lấy thân phận gì để giữ hắn lại chứ? Huống chi vùng trời của hắn, chắc chắn không ở trong thành phố này.” Lý Dung Tuyết cười nói.
....
Vương Đằng ngồi ở sát rìa boong tàu phi thuyền, nhìn tinh tú trên bầu trời. U Diễm Minh Nha chậm rãi hạ xuống. Từ khi vào dị giới, Vương Đằng nuôi thả nó, lúc này hình thể nó đã dài cỡ một mét, thực lực đạt tới nhị tinh, càng ngày càng giống một con chim hung mãnh, có vẻ thần tuấn của cha mẹ nó.
“Chúng ta phải về nhà rồi!” Vương Đằng vuốt lông chim giống như kim loại của nó, nói.
Lúc đến, một người một quạ, lúc đi, cũng là một người một quạ....
Hạ đô có không ít danh lam thắng cảnh, các món ăn vặt đặc sản, và đường phố thương mại hiện đại hóa phồn thịnh.
Đây đều là những địa điểm không thể không đến chơi của giới trẻ.
Dạo chơi chính là ăn uống, đi dạo xung quanh, vui vẻ hài lòng là được.
Vương Đằng và những người khác cũng không có điểm đến cụ thể, đi đến đâu chơi đến đó, thời gian trôi qua rất nhanh.
Buổi tối ăn cơm trở về nghỉ một đêm, ngày thứ hai tiếp tục chơi đùa vui vẻ.
Bọn họ đã sớm leo lên Tường Thành Cổ.
Bởi vì cả nước đang tổ chức giải thi đấu võ thuật lần thứ nhất, dòng người khổng lồ tập trung về Hạ đô, thậm chí rất nhiều người nước ngoài nghe tiếng mà đến.
Vì vậy, tại thời điểm này lượng người ở Hạ đô đông đúc không thua gì với ngày lễ tết.
Sáng sớm trên Tường Thành Cổ đã có không ít người.
Tường Thành Cổ được xây dựng thời chiến quốc cổ đại, trải qua gió sương và mưa tuyết hơn hai nghìn năm, nó đã trở thành biểu tượng lớn của đất nước Hoa Hạ.
Thậm chí còn có người đặt nó vào một trong tám kỳ quan của thế giới, đủ để cho thấy ý nghĩa tồn tại khổng lồ của nó.
Mỗi người đến Hạ đô gần như chắc chắn sẽ đến Tường Thành Cổ, như vậy mới không uổng phí chuyến đi này.
Vương Đằng và những người khác đã leo lên Tường Thành Cổ, vừa đi dạo vừa nhìn ngắm núi sông gấm vóc ở bốn phía xung quanh, có cảm giác khí thế hào hùng đang ồ ạt tiến về phía họ.
Hàn Chú chụp một bức ảnh, nhìn thành quả hắn gật đầu hài lòng nói: “Nghe nói dưới Vạn Lý Cổ Thành này có thần long đang ẩn nấp.”
“Đây có lẽ chỉ là tin đồn nhảm mà thôi, dẫu sao thì thần long cũng chỉ là loài sinh vật trong truyền thuyết.” Đỗ Vũ lắc đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận