Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 105: Cha của ngươi chung quy vẫn là cha của ngươi!

Vương Đằng xuyên qua rừng cây, thi triển thân pháp, thân hình biến ảo không ngừng, làm cho đối phương không tìm được điểm ngắm bắn.
Dám chơi ta à!
Cho rằng ta dễ bắt nạt phải không?
Sắc mặt hắn lạnh lùng, bùng nổ tốc độ đuổi theo tên thí sinh đằng trước.
“Chết tiệt!”
Thí sinh đánh lén bị Vương Đăng đột ngột tăng tốc doạ cho hoảng sợ, sao hắn lại nhanh đến như vậy??
Thấy khoảng cách của hai người ngày một rút ngắn.
Hắn vừa chạy trốn vừa bắn tên ra sau với hy vọng có thể ngăn cản được Vương Đằng, dù chỉ để làm giảm tốc độ truy đuổi của Vương Đằng.
Nhưng những mũi tên hắn bắn ra tuy có tạo thành đôi chút trở ngại cho Vương Đằng, song khoảng cách giữa hai người không hề kéo giãn ra mà vẫn bị thu hẹp lại.
Rõ ràng là tốc độ của Vương Đằng nhanh hơn hắn rất nhiều, mũi tên của hắn sắp hết rồi!
Chẳng mấy chốc, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy ba mươi mét.
“Nộp mạng cho ta!”
Vương Đằng đạp mạnh chân, đất đá văng tung tóe. Cả cơ thể hắn phi lên giống như một con gấu đang giận dữ, chiến kiếm vung lên một đường cong bán nguyệt giữa không trung rồi chém xuống.
Keeng!
Cung và kiếm chạm nhau, phát ra tiếng kim loại chát chúa.
Thí sinh kia biến sắc, cảm nhận rõ một nguồn sức mạnh rất lớn giáng xuống làm hắn bị văng bật ra.
Bịch!
Hắn ngã sấp xuống đất, khóe môi rỉ máu, hét to về phía rừng cây gần đó: “Các ngươi không ra tay đi? Còn chờ đến bao giờ?”
“Hừ!” Vương Đằng lạnh lùng cười, xông về phía thí sinh đánh lén mình.
“Ngươi đừng có lại đây!”
Đối phương tái hết mặt mũi, vội vàng bò lên khỏi mặt đất, thụt lùi ra phía sau.
Vương Đằng không nói không rằng, giáng một quyền về phía đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận