Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 815: Ông đây phải thay trời hành đạo, giết chết hắn!

“Anh Utor, không dễ gì chúng ta mới có được năng lực gen, không cho bọn ta dùng là sao vậy chứ?” Quincy không phục nói.
“Năng lực gen còn chưa thành thạo, tình huống trước đó các ngươi cũng thấy rồi, trong lúc chiến đấu thực sự ý chí của các ngươi có khả năng không khống chế được ý chí dã thú.” Nét mặt Utor nghiêm túc nói.
“Hừ, đó là hắn quá vô dụng, lực ý chí không đủ mạnh, cùng lắm là một tên gà mờ. Nhưng mà bọn ta không giống vậy, lực ý chí của bọn ta trải qua lớp lớp khảo nghiệm, không biết mạnh hơn hắn bao nhiêu lần.” Fortes nói.
“Không sai, bọn ta không giống hắn, những năng lực gen này bọn ta khống chế được, ngươi không cần lo.” Quincy nói.
“Các ngươi… thôi bỏ đi, các ngươi xem mà làm đến lúc xảy ra chuyện đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi.” Utor hừ lạnh một tiếng xoay người bỏ đi.
Trận đấu hôm nay đã kết thúc, bọn họ sẽ phải đến trấn nhỏ phía dưới nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục thi đấu.
Fortes và Quincy không để tâm dường như chẳng đặt lời hắn vào trong lòng.
Mà Martha nhìn bóng lưng rời đi của Utor ánh mắt lóe lên tia kỳ lạ, không biết đang nghĩ gì…
Bảy giờ tối, trong khách sạn.
Mọi người ăn cơm tối xong đang chuẩn bị giải tán.
Vương Đằng đứng dậy duỗi người, hít một hơi đầy thỏa mãn.
Không thể không nói linh trù bên Bắc Âu cũng không tệ, đồ ăn làm ra có hương vị độc đáo, rất đặc biệt.
Có thể trở thành linh trù không thể nào là hạng người lập lờ đánh lận con đen.
Nhưng mà mấy người Vương Đằng yếu nhất cũng là võ giả cấp Chiến Binh cửu tinh những linh thực bình thường đối với lợi ích của bọn họ rất hạn chế, trừ phi linh thực do linh trù đại sư tự tạo ra, hơn nữa phải dùng nguyên liệu vô cùng cao cấp mới được.
Bên Bắc Âu đương nhiên không thể đặc biệt sắp xếp linh trù đại sư phục vụ cho bọn họ.
Mặc dù bản thân Vương Đằng là linh trù đại sư nhưng do lần đầu tiên thưởng thức mỹ thực của Bắc Âu, do đó chẳng có gì bắt bẻ.
Lúc này hắn đứng dậy đi ra bên ngoài khách sạn.
“Vương Đằng, ngươi đi đâu đó?” Đàm Đài Tuyền chau mày hỏi.
“Đi dạo xung quanh.” Vương Đằng cũng không quay đầu phất tay rồi đi ra ngoài khách sạn.
“Cái tên này!” Đàm Đài Tuyền hạn hán lời.
Trong thời gian giao lưu, những người khác đều chẳng có tâm trạng chơi đùa, tên nhóc này lại cứ vô tâm vô phế, chẳng đặt trận giao lưu vào trong lòng chút nào, cứ ăn cứ chơi, nếu không biết còn tưởng nhà nước trả tiền cho hắn đến đây du lịch đấy.
Đám người Nhậm Kình Thương, Cơ Tu Minh nhìn bóng lưng rời đi của Vương Đằng, trong lòng khó tránh nỗi ngưỡng mộ. Bọn họ trải qua chiến đấu cả một ngày, bây giờ muốn đi chơi cũng không đi nổi.
Nhưng mà cả ngày hôm nay tên Vương Đằng này chỉ ngồi trên khán đài, chẳng hề động đến đầu ngón tay.
Mọi người ngẫm nghĩ rồi cảm thấy tâm trạng sụp đổ rồi, trong lòng rất không cân bằng.
“Khỏi quan tâm hắn, các ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, chuẩn bị cho trận giao lưu ngày mai.” Trong lòng Đàm Đài Tuyền cũng bất đắc dĩ, an ủi một câu rồi đuổi mọi người quay về chỉnh đốn lại.
...
‘Linh trù x20′
‘Linh trù x15′
‘Linh trù x38′
...
Vương Đằng đi trên một con đường ẩm thực, dùng tinh thần niệm lực cuộn bong bóng thuộc tính rải rác khắp nơi lại.
Mỗi bong bóng thuộc tính dung hòa vào cơ thể hắn, trong đầu hắn lập tức hiện ra từng cách chế biến mỹ thực Bắc Âu…
‘Linh trù’: 1368/3000 (đại sư)
Vương Đằng hài lòng gật đầu, là một thanh niên ưu tú phát triển toàn diện, tài năng nấu nướng đương nhiên không thể bỏ quên.
Tục ngữ có câu, muốn nắm được trái tim của người phụ nữa, trước tiên phải nắm được dạ dày của nàng ấy.
Vương Đằng cảm thấy dựa vào tài nghệ nấu nướng của hắn, tính sơ sơ, có lẽ… có thể nắm giữ được dạ dày và trái tim của vô số phụ nữ.
Hắn sờ sờ cằm bỗng nhiên nghĩ đến sau này phải một lưới bắt hết mỹ thực của các nước trên thế giới, vậy chẳng phải hắn sẽ vô cùng lợi hại luôn sao.
Đến lúc đó, còn có người phụ nữ nào chống lại được pháo đạn đồ ăn ngon của hắn chứ!
Không thể được, không thể được…
Được, cứ quyết định như vậy, hắn phải trở thành chuyên gia ẩm thực toàn năng!
Quyết tâm của Vương Đằng từ trước đến nay chưa bao giờ kiên định như thế.
Rời khỏi con đường ẩm thực, Vương Đằng che giấu thân mình, đem bản thân chìm vào trong bóng tối giống như một âm hồn trong đêm tối lén vào trong viện bảo tàng.
Bé ngoan, ta lại đến rồi đây!
Vương Đằng làm theo cách tương tự, lừa dối giấu giếm, lấy đầu lâu thủy tinh từ trong tủ trưng bày ra, ôm vào lòng điên cuồng vuốt.
‘Ngộ tính Hoàng cảnh x2′
‘Tinh thần Hoàng cảnh x1′
‘Tinh thần Hoàng cảnh x3′
‘Ngộ tính Hoàng cảnh x1′
...
Hắn vừa vuốt vừa dùng tinh thần lực thăm dò bên trong đầu lâu thủy tinh để nó nuôi dưỡng tinh thần lực của bản thân.
Cùng tiến hành đồng bộ, hiệu quả vô cùng đỉnh!
Đắc chí đắc chí nha ~
Nếu mà là người khác cũng chỉ có thể nhờ vào đầu lâu thủy tinh nuôi dưỡng mới có thể nâng cao tinh thần lực.
Nhưng lại chẳng có ai phát hiện ra phương pháp duy nhất này, quả thật chẳng có phúc.
Vương Đằng đắc ý vô cùng, vuốt cả một đêm cảm thấy thời gian cũng gần đến rồi mới lưu luyến không nỡ mà rời khỏi viện bảo tàng.
‘Ngộ tính’: 166/3000 (Hoàng cảnh)
‘Tinh thần’: 194/3000 (Hoàng cảnh)
Cả một đêm ngộ tính tăng lên 31 điểm, tinh thần tăng lên 36 điểm, điều quan trọng nhất chính là những thuộc tính này đều là Hoàng cảnh.
Nếu là bình thường muốn nâng cao tinh thần và ngộ tính Hoàng cảnh chính là khó càng thêm khó, nhưng bây giờ có đầu lâu thủy tinh quả thật giống như có thêm một bảo bối sạc điện.
Khát vọng của Vương Đằng đối với đầu lâu thủy tinh càng ngày càng mãnh liệt, món đồ này nhất định phải đoạt về tay, dù sao bọn họ đặt nơi đó cũng chỉ làm đồ triển lãm, quả thực lãng phí còn không bằng tặng cho hắn.
….
Ngày hôm sau, mọi người lại đến sân thi đấu cổ xưa.
Sớm tinh mơ, trên núi vẫn còn bị bao phủ bởi lớp sương mỏng, mông lung mờ ảo làm cho các kiến trúc và pho tượng trên đỉnh núi càng thêm thiêng liêng.
Vương Đằng đứng sát bìa sân thi đấu, nhìn lên đỉnh núi rồi mới thu tầm mắt lại ngồi xuống chỗ ngồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận