Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 317: Đại bạo!!! (2)

Trình độ khó chơi của loài Hắc Ám cấp cao, bọn họ nhận thức sâu nhất. Lúc này thấy đám người Lâm Chiến lộ ra dáng vẻ ‘rõ ràng rất dễ đối phó’, tâm trạng có thể tốt mới là lạ.
Hắn cảm thấy đám người Lâm Chiến hoàn toàn là gặp may mắn, ăn theo bọn họ.
Lúc đầu, không gian trong lối đi có hạn, bất lợi cho loài Hắc Ám Huyết tộc này thi triển tốc độ, cho nên nó mới có thể tìm cơ hội lui vào hang động đá vôi. Đến trong hang động đá vôi, mượn địa hình kỳ lạ của hang động, một khi loài Hắc Ám Huyết tộc đã triển khai tốc độ, sẽ chỉ khó đối phó hơn.
Nhưng ngay lúc loài Hắc Ám vừa vào hang động, đám người Lâm Chiến lập tức ra tay bất ngờ, đánh cho hắn trở tay không kịp, mới may mắn đánh chết.
“Ban trưởng Lưu, ngươi làm sao vậy? Ngươi hình như không vui vẻ lắm?” Vương Đằng biết rõ còn cố hỏi.
“Ngươi hỏi ta?” Lưu Hoài Hưng lạnh lùng nói: “Ta bảo các ngươi xử lý lối đi bên trái, vì sao các ngươi lại trốn ở đây? Các ngươi có biết với hành động của các ngươi, ta có thể trị các ngươi tội trái lệnh hay không!”
Đám người Lâm Chiến, Liễu Yến nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Vương Đằng lại không chút hoang mang, nói: “Ngươi đừng nói lung tung, con mắt nào của ngươi thấy chúng ta không ra tay? Nhưng loài Hắc Ám cấp cao này quá mạnh, không cẩn thận mới để nó chạy ra ngoài, tiểu đội chúng ta vì đối phó nó đều bị thương đó.”
Mấy người Lâm Chiến ngầm hiểu, lộ ra vết thương trên người, thể hiện ra dáng vẻ ‘Cục cưng tủi thân trong lòng, nhưng không nói lời nào’.
Giờ phút này, ảnh đế nhập người!
Vương Đằng lại hiên ngang lẫm liệt nói: “Huống chi tiểu đội chúng ta vẫn liều tình trạng vết thương chuyển biến xấu, cuối cùng giết chết loài Hắc Ám cấp cao này, chúng ta có công lớn!”
Lưu Hoài Hưng phiền muộn muốn hộc máu.
Vết thương cái gì, vừa nãy còn sinh long hoạt hổ, ngay sau đó lại sắc mặt trắng bệch, giống như lập tức sẽ ngã xuống. Xin hỏi còn có thể lại giả hơn một chút sao?
Kỹ thuật diễn cẩu thả như thế mà các ngươi còn lấy ra khoe à?
Còn muốn công lao, công lao mẹ ngươi ấy!
“Ngươi nói láo, loài Hắc Ám cấp cao mạnh như vậy. Đến cả một đám người chúng ta cũng không đối phó được, sao các ngươi chống đỡ được trong thời gian dài như vậy? Các ngươi chắc chắn đã lâm trận bỏ chạy, không đối phó loài Hắc Ám cấp cao, mà là trốn đi.” Diêu Quân đột nhiên chỉ vào Vương Đằng, quát.
Vương Đằng bỗng nhiên cười, ánh mắt lại không chút dao động, nhìn hắn nói: “Cậu Diêu, theo ý trong lời này của ngươi, chúng ta đều đã chết mới không coi là chống lại mệnh lệnh?”
“Ngươi…” Diêu Quân vừa định mở miệng.
“Diêu Quân, nói năng cẩn thận!” Lưu Hoài Hưng khẽ biến sắc mặt, quát lạnh.
Diêu Quân cũng tự biết mình lỡ lời, liếc Lưu Hoài Hưng, cuối cùng không nói gì nữa.
Vương Đằng cười nhạo một tiếng, không tiếp tục để ý tới Diêu Quân, quay đầu hỏi Lưu Hoài Hưng: “Ban trưởng Lưu, công lao của tiểu đội Chiến Hổ chúng ta, ngươi có công nhận hay không?”
Võ giả bị chiêu mộ lâm thời, phải gánh chịu nguy hiểm rất lớn, cho nên bình thường quân đội sẽ trả công không ít. Nếu lập được công trong khi làm nhiệm vụ, chỗ tốt đương nhiên sẽ càng không ít.
Tiểu đội Chiến Hổ giết chết loài Hắc Ám cấp cao, xem như một công lao không nhỏ.
“Có công nhận hay không, không phải do ta quyết định, cuối cùng còn cần báo cáo, để cấp trên đánh giá.” Lưu Hoài Hưng mặt không biểu tình, thản nhiên nói.
“Chúng ta đang chờ tin tức tốt của ngươi đó.” Vương Đằng thấy Lưu Hoài Hưng nói thế bèn không truy hỏi nữa. Dù sao là của họ thì cuối cùng cũng là của họ, nhiều người ở đây như vậy, không ai phủ định được.
Chờ tin tức tốt cái đầu ngươi!
Trán Lưu Hoài Hưng nổi đầy gân xanh, cảm thấy mình mà nói thêm với Vương Đằng hai câu chắc nhồi máu não mất.
Đám Lâm Chiến thấy Vương Đằng chiếm thượng phong khi đấu khẩu với Lưu Hoài Hưng, trong lòng không khỏi thở phào, nhịn không được lau mồ hôi lạnh trên trán.
Bọn họ vốn đang lừa Lưu Hoài Hưng, tuy là hắn giở trò trước nhưng họ vẫn thấy hơi chột dạ.
Song rõ ràng lần này Lưu Hoài Hưng phải chịu thiệt chắc rồi.
Đám Lâm Chiến đều nhìn Vương Đằng trưng ra vẻ mặt đơn thuần vô hại, nụ cười khiến người ta như tắm trong gió xuân… Có cái beep!
“Tiểu tử này nham hiểm ghê!”
...
“Mang theo thi thể loài hắc ám cao cấp, thu đội.” Lưu Hoài Hưng sầm mặt, ra lệnh cho mấy thuộc hạ may mắn còn sống sót.
Chết biết bao nhiêu người mà cuối cùng công trạng lại không thuộc về bọn họ, chỉ nghĩ thôi cũng muốn phát điên.
Không được, dù thế nào cũng không thể để tiểu đội Chiến Hổ chiếm không món hời này được.
Hơn nữa mình lừa bọn họ đi đối phó loài hắc ám cao cấp, tiểu đội Chiến Hổ chắc chắn đã phát hiện ra, thù này đã ghim rồi.
Không phải đôi câu vài lời là xí xóa được.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, không giết hết bọn họ, Lưu Hoài Hưng khó mà yên tâm.
Trong nháy mắt quay đầu đi, gương mặt Lưu Hoài Hưng toát lên vẻ dữ tợn.
Diêu Quân lại không cam lòng, đôi mắt thoáng qua vẻ thù hằn, đi sau Lưu Hoài Hưng ra khỏi hang động đá vôi.
Hắn nghĩ, đều tại đám người Vương Đằng mới khiến hắn chật vật bất kham như vậy, thậm chí suýt nữa đã bỏ mạng.
Có câu nói rất hay.
Mọi sai lầm đều là nồi của các ngươi.
Không cần phủ nhận, phủ nhận cũng chẳng ích gì, vì ta không nghe!
...
Xui xẻo nhất chỗ này chắc phải kể đến tiểu đội Lang Nha.
Trừ Sùng Lượng ra, tất cả các đội viên khác của tiểu đội Lang Nha đều chết dưới tay loài Hắc Ám cao cấp, giờ tiểu đội Lang Nha biến thành tiểu đội một thành viên rồi.
Sùng Lượng đúng là khóc không ra nước mắt.
Đám đại lão các ngươi đánh nhau lại vạ lây đến ruồi muỗi như ta, ta biết tìm ai nói lý bây giờ.
Lâm Chiến vỗ vai hắn, đồng tình nói: “Nén đau thương mà thuận theo thời thế thôi.”
Liễu Yến và anh em Ngôn Cẩm Minh cũng học theo, đi lên vỗ vai hắn, tỏ vẻ đồng cảm.
“Nén đau thương mà thuận theo thời thế thôi.”
“Nén đau thương mà thuận theo thời thế thôi.”
“Nén đau thương mà thuận theo thời thế thôi.”
Bản chất con người là máy nhại chữ à?
Vương Đằng và đám Lâm Chiến đi khuất, giọng nói từ xa vọng lại.
“Đội trưởng, các ngươi cũng ác ghê!”
“Ngươi nói gì cơ, ta không hiểu, ta có biết gì đâu.”
...
“Phụt!” Sùng Lượng không nén được thương thế trên người nữa, hộc ra một ngụm máu đỏ sẫm, gương mặt lập tức vàng như giấy.
“Đù mé Lâm Chiến, đù mé Vương Đằng, đù mé tiểu đội Chiến Hổ!”
Đây là oán niệm đến mức nào!
...
Mọi người ra khỏi sơn động, sắc trời bên ngoài sáng trưng, đêm tối đã qua đi.
“Các ngươi phải theo ta trở về một chuyến.” Lưu Hoài Hưng nhìn đám Vương Đằng và Lâm Chiến nói.
“Quay về? Về đâu?” Vương Đằng nhíu mày nói.
“Tổng bộ quân đoàn Xích Hổ.” Lưu Hoài Hưng trầm giọng nói: “Nhiệm vụ lần này vì bổ nhiệm các ngươi nên có rất nhiều chỗ cần các ngươi phải phối hợp giải thích.”
Vương Đằng và đám Lâm Chiến nhìn nhau, gật đầu nói: “Được rồi.”
Lưu Hoài Hưng gọi mấy võ giả quân đội còn sống qua, không biết nói gì, mấy người họ lại quay về sơn động lần nữa.
Sau đó Lưu Hoài Hưng nhấc thi thể loài hắc ám cao cấp trên đất lên.
Rồi thi thể kia đột nhiên biến mất.
“Nhẫn không gian!” Đám Lâm Chiến thấy cảnh tượng này lập tức chú ý đến chiếc nhẫn trong tay Lưu Hoài Hưng, kinh ngạc thốt lên.
Ánh mắt Diêu Quân cũng thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó lại lập tức bĩu môi, cười nhạo nói: “Làm như hiếm lạ lắm.”
“Cậu Diêu cũng hiểu biết nhiều ha, đáng tiếc…” Vương Đằng nói, lắc đầu.
“Đáng tiếc gì?” Diêu Quân bất giác truy hỏi nhưng vừa hỏi ra hắn lại hối hận.
“Đáng tiếc tuy ngươi từng thấy nhưng lại không có cái nào.” Vương Đằng khinh bỉ nói.
“Đệt!” Diêu Quân mặt đen như đít nồi, dường như bị vũ nhục cực mạnh, tức suýt tắt thở.
“Đi thôi!”
Lưu Hoài Hưng nhìn qua mấy người, đi xuống chân núi trước.
Xe của Lưu Hoài Hưng giấu ở một chỗ khá khuất dưới chân núi. Hắn ngồi lên, khởi động động cơ phù văn.
“Tiểu đội trưởng Lưu, xe của chúng ta còn đang ở chỗ bộ lạc Ải Nhân Hồng Diệp, phiền ngươi cho chúng ta quá giang một chuyến.” Vương Đằng nói.
Giọng điệu đương nhiên khiến Lưu Hoài Hưng thầm khó chịu, lạnh lùng nói: “Lên xe.”
“Ok!”
Đám Vương Đằng vội vàng lên xe.
Lưu Hoài Hưng xác định phương hướng rồi lái xe phóng đi, không bao lâu đã đến bộ lạc Ải Nhân Hồng Diệp.
Sau khi đám Nia trở về, một đêm không nghỉ, đều lo lắng cho mấy người Vương Đằng.
Dù sao tiểu đội Chiến Hổ đã giúp họ vượt qua mối nguy sống còn, ân tình này không thể nói là không lớn được.
Sáng sớm, tộc Ải Nhân đều đang làm việc.
Mà đám tộc trưởng Aum và Nia lại lo lắng chờ tin tức trong lâu đài đá.
“Sao họ còn chưa quay về?” Nia đi loanh quanh trong nhà, thi thoảng lại nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt lo lắng.
“Nia, ngươi đừng đi vòng vòng nữa, ta nhìn ngươi đi sắp choáng luôn rồi.” Tộc trưởng Aum lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
“Ông ơi, ngươi nói xem liệu họ có gặp chuyện gì không? Hình như võ giả quân đội của Địa tinh phải đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm gi đó, sao lại bị đám Vương Đằng đụng phải chứ.” Nia lo lắng nói.
“Yên tâm đi Nia. Thực lực của đám Lâm Chiến, Vương Đằng mạnh như vậy, chắc chắn có thể bình an trở về.” Tộc trưởng Aum an ủi.
“Nhưng…”
“Tộc trưởng, Nia, trở về rồi, bọn họ trở về rồi!”
Đúng lúc này, Wacker từ ngoài cửa chạy vào, vừa chạy vừa hưng phấn hô to.
“Ồ, đã về rồi sao.” Tộc trưởng Aum vội vàng đứng dậy.
“Họ đã trở về rồi? Tốt quá, cuối cùng cũng về rồi.” Nia mừng rỡ nói.
“Đi, chúng ta đi xem xem.”
Tộc trưởng Aum dẫn đầu đi ra khỏi lâu đài đá, vừa lúc gặp phải đám người Vương Đằng đang bước từ trên xe xuống.
“Các ngươi không sao, thật tốt quá.” Nia chạy tới, vui vẻ nói.
“Ha ha ha, thực lực của tụi này mạnh lắm nhé, sao lại dễ gặp chuyện không may như vậy được.” Lâm Chiến cười to nói.
“Trở về là tốt rồi. Các vị đã bôn ba cả đêm, chắc cũng đói bụng, mau vào phòng ăn chút gì đó đi.” Tộc trưởng Aum tươi cười đi tới nói.
“Không cần đâu. Tộc trưởng Aum, chúng ta còn có việc gấp phải quay về xử lý, chạy lại đây chỉ là để lấy xe thôi.” Vương Đằng đáp.
“Đã vậy ta cũng không giữ các ngươi nữa.” Tộc trưởng Aum hơi tiếc nuối, lại nói: “Các ngươi chờ một chút.”
Dứt lời quay đầu nói với Nia: “Nia, ngươi vào cầm món đồ đã chuẩn bị xong ra đây.”
Nia gật đầu chạy vào trong nhà, chỉ lát sau đã mang theo một cái bọc chạy ra.
“Lần này thật sự rất cảm ơn các ngươi. Các ngươi giúp đỡ chuyện lớn như vậy, chúng ta không báo đáp nổi, chỉ đành lấy rượu ngon và nguyên thạch làm quà, mong các ngươi nhận cho.” Tộc trưởng Aum thành khẩn nói.
“Ấy, thế sao được.” Ngoài miệng thì nói thế nhưng tay Lâm Chiến lại rất thành thật, nhận lấy cái bọc từ trong tay Nia.
“...”
Phi, không biết xấu hổ!
Trên đường trở về, đám Lâm Chiến, Liễu Yếu rất hân hoan vì bọn họ không chỉ nhận được thù lao phong phú mà còn kết tình hữu nghị với bộ lạc Ải Nhân Hồng Diệp.
Lúc họ rời đi, rất nhiều ải nhân đến tiễn, còn nhiệt tình mời họ lần sau lại tới chơi.
Đám Lâm Chiến đều gật đầu đồng ý, dù sao cũng không thể cô phụ rượu ngon và mỹ thực của tộc Ải Nhân được.
Nói đến rượu ngon…
Lâm Chiến chợt nhớ ra, tộc trưởng Aum hình như có nói tặng chút rượu ngon làm thù lao. Ánh mắt hắn sáng rỡ lên, lập tức mở bọc đồ ra, ba vò rượu đang nằm trong đó.
Lâm Chiến vừa lái xe vừa cầm một vò rượu. Mở nắp ra, mùi rượu nồng đượm phảng phất, hắn không chờ nổi mà nốc xuống.
Sau đó thỏa mãn ợ một tiếng.
Về phần lái xe không uống rượu thì có là gì với võ giả đâu?
“Đệt, đội trưởng, quá đáng vãi. Thế mà dám lén uống trước.” Ngôn Cẩm Minh ngửi thấy mùi rượu, ló đầu ra từ ghế sau, kêu toáng lên.
“Khà khà, ta đang thay các ngươi nếm thử mùi vị thế nào đấy chứ, xem đám tộc trưởng Aum có lấy rượu mạnh lừa chúng ta không.” Lâm Chiến cười khan nói.
“Có ma mới tin ngươi.” Ngôn Cẩm Minh lườm hắn, thò tay bắt lấy một vò rượu khác tự uống.
Vèo!
Vò rượu cuối cùng đột nhiên bay vút lên không, rơi vào tay Vương Đằng.
“Một vò cuối cùng ta không khách khí nữa.” Vương Đằng cười nói.
“Ngươi còn nhỏ, đừng học hai tên tửu quỷ này.” Liễu Yên không khỏi sẵng giọng nói.
“Đúng vậy. Còn nhỏ, uống rượu gì chứ, mau đưa ta.” Lâm Chiến phụ họa.
Lưu Hoài Hưng lái xe phía trước dẫn đường.
Dọc đường đều là đồng cỏ và đồi núi. Không thể không nói, địa vực dị giới cực lớn, tồn tại rất nhiều khu vực chưa khai thác. Không giống với Địa tinh, trừ một số nơi hoàn cảnh khắc nghiệt, thật sự không thích hợp để sinh sống thì dấu chân loài người hầu như đã trải rộng khắp toàn cầu.
Đương nhiên điều này cũng có liên quan mật thiết với sự tồn tại của tinh thú. Nhân tộc của đại lục Tinh Võ không phải giống loài duy nhất đứng đầu chuỗi thức ăn.
Tinh thú có số lượng khổng lồ, trong đó không ít bá chủ thực lực cường hãn. Chúng chiếm cứ từng khu vực lớn mà những nơi đó đều là vùng cấm của nhân loại.
Nơi hoang dã nằm giữa những vùng cấm đó và thành phố của nhân loại là vùng đệm.
Dọc theo đường đi, đám Vương Đằng mấy lần bắt gặp võ giả lang thang. Song đường rộng thênh thang, việc ai người nấy đi, dưới tình huống bình thường sẽ không tự tìm phiền toái.
Mọi người đi hai, ba tiếng đồng hồ mới đến một thành trấn nho nhỏ.
Thành Xích Hổ!
Tòa thành trấn này trực tiếp lấy tên quân đoàn Xích Hổ. Nó khác với thành phố mậu dịch như Ung thành.
Có thể thấy xung quanh thành Xích Hổ đều xây đồn binh, bố trí binh lực, rõ ràng chính là một tòa quân trấn phòng vệ sâm nghiêm.
Lưu Hoài Hưng lái xe vào từ mé bên của thành Xích Hổ. Từ xa tới gần, mặt đất dần hiện lên màu đen nâu, giống như... màu máu sau khi ngấm vào rồi khô lại.
Vương Đằng thậm chí có thể ngửi được mùi hôi thối thoảng qua trong không khí.
Đi tới trước cổng lớn, Lưu Hoài Hưng xác minh thân phận, thủ vệ ở trạm gác mới cho đi qua.
Song đám người ngoài như Vương Đằng lại phải trải qua một phen kiểm tra.
Vương Đằng phát hiện những thủ vệ này đều là võ giả. Tuy chỉ là cấp Chiến Binh nhất tinh nhưng bình thường võ giả bên ngoài vốn rất hiếm hoi, để bọn họ làm thủ vệ thấy thế nào cũng là một chuyện xa xỉ.
Thông qua kiểm tra, đám Vương Đằng đều không có vấn đề gì.
Trước đó Vương Đằng còn lo lắng nguyên lực Hắc Ám trong cơ thể mình sẽ bị điều tra ra, sau đó bị coi là nội gián bắn chết tại chỗ.
Nhưng rõ ràng là hắn nghĩ nhiều rồi.
Bước vào thành Xích Hổ, kiến trúc và bố cục bên trong cực kỳ đơn giản, đường xá thẳng tắp, không hề phức tạp, cũng không có nhà cao tầng gì, đều là kiến trúc thấp bé hai ba tầng xây từ cự thạch rắn chắc hoặc kim loại chất đống lên.
Đám Vương Đằng được dẫn tới một đại lâu ở giữa thành, sắp xếp cho bọn họ một phòng nghỉ.
“Ta đi báo cáo tình hình nhiệm vụ, các ngươi ở đây chờ trước đã.” Lưu Hoài Hưng nói xong, không để ý tới bọn họ nữa, xoay người bèn đi ra cửa.
Song hắn vừa đi ra ngoài, giọng nói đã vang lên.
“Diêu Quân, ngươi theo ta đi.”
Diêu Quân cười hả hê, khiêu khích tự đắc nhìn đám Vương Đằng, đi theo ra cửa.
“Làm cái gì thế, cứ vứt ta lại ở đây như vậy à!” Ngôn Cẩm Minh không khỏi nhíu mày nói.
“Đúng vậy. Tại sao lại chỉ gọi Diêu Quân đi, phân biệt đối xử à?” Liễu Yến cũng bất bình nói.
“Được rồi, bớt tranh cãi lại. Chờ thì cứ chờ đi, cũng có mất miếng thịt nào đâu.” Lâm Chiến nói.
“Các ngươi nói sao Lưu Hoài Hưng lại chỉ gọi Diêu Quân ra ngoài?” Ngôn Cẩm Nguyệt hoài nghi hỏi.
“Chẳng lẽ giống như thẩm vấn phạm nhân, phải cách xa nhau để lấy khẩu cung, tránh thông đồng bịa đặt lời khai à?” Ngôn Cẩm Minh vuốt cằm nói.
“Đệt, tên Lưu Hoài Hưng kia coi chúng ta là phạm nhân hả?” Liễu Yến lập tức bùng nổ.
“Sơn động kia chắc phải có thứ gì quan trọng cho nên bọn họ mới cẩn thận như vậy.” Vương Đằng biết rõ trong sơn động có cái gì nhưng lại không thể nói thẳng ra.
Ai biết trong phòng này có giám sát hay không?
Nếu bị họ biết hắn đã thăm dò ra được thứ gì trong sơn động, chắc chắn sẽ liên tưởng đến rất nhiều chuyện, ngay cả việc hắn hãm hại Lưu Hoài Hưng cũng không giữ được.
Hơn nữa, hiện giờ mỏ nguyên thạch vẫn đang ở giai đoạn bảo mật, vạn nhất bọn họ lấy đó làm lý do cưỡng chế giam cầm hắn thì chẳng phải tự hố mình hay sao.
“Vương Đằng nói cũng có thể lắm. Ta thấy bọn họ cứ thần thần bí bí, trông có vẻ không phải đơn thuần chỉ vì diệt trừ loài Hắc Ám đâu.” Lâm Chiến trầm ngâm nói.
“Bất kể thế nào thì chúng ta cũng lập công rồi, không biết sẽ thưởng cho chúng ta cái gì đây?” Liễu Yến cười khà khà nói.
“Tốt nhất là cái gì thực tế ấy, quân đội có không ít đồ tốt đâu.” Ngôn Cẩm Minh hưng phấn nói.
“Nếu có thể cho ta một khẩu súng phù văn chuyên dụng của quân đội thì tốt rồi.” Liễu Yến nói.
“Để chúng ta chọn một môn công pháp chiến kỹ gì đó cũng ổn đấy.” Lâm Chiến cười nói.
Vương Đằng thấy bọn họ bàn tán không dứt, thầm lắc đầu. Không biết vì sao, Vương Đằng nhìn biểu cảm lúc Lưu Hoài Hưng rời đi luôn cảm thấy hắn sắp giở trò gì đó.
Mấy người ở trong phòng nghỉ đợi hơn nửa tiếng, Lưu Hoài Hưng theo một võ giả quân đội chừng ba mươi tuổi, vóc người cường tráng, để tóc húi cua đi vào.
Ánh mắt hắn đầy sát khí quét qua đám người Vương Đằng, cất lời: “Theo lời thuộc hạ của ta báo cáo, trong lúc thi hành nhiệm vụ các ngươi đã cãi lệnh, chậm trễ thời cơ chiến đấu, khiến hơn hai mươi võ giả quân đội của quân đoàn Xích Hổ ta chết oan, các ngươi đã biết tội chưa?”
Đám Lâm Chiến không ngờ đợi một lúc lâu lại gặp phải một phen chất vấn như vậy, nhất thời thất kinh.
“Chúng ta chỉ là thực lực không đủ mới khiến loài hắc ám cao cấp chạy ra ngoài…”
Vương Đằng còn chưa dứt lời, người đàn ông đầu húi cua đã giận dữ lạnh lùng cắt ngang: “Đủ rồi.”
Đám Lâm Chiến giật mình.
Người đàn ông đầu húi cua căn bản không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, lập tức vung tay lên.
“Người đâu, bắt lại cho ta.”
Một đám võ giả quân đội ùa vào, mười mấy họng súng đen ngòm nhắm thẳng đám Vương Đằng.
Phòng giam của quân đoàn Xích Hổ.
Uỳnh!
Lâm Chiến nệm một quyền lên cửa sắt nhà ngục.
“Ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho đã nhốt chúng ta như phạm nhân.”
“Tên tiểu nhân Lưu Hoài Hưng kia rốt cuộc đã nói gì?”
Mắt Vương Đằng lóe lên ánh sáng lạnh. Hắn không ngờ ngay cả khi không có chứng cứ, Lưu Hoài Hưng cũng dám giở trò đối phó với họ.
Hay gã đàn ông đầu húi cua kia chính là chống lưng của hắn.
Song vừa nghĩ tới tác phong của người đàn ông nọ, hắn cũng thấy hơi nhức đầu.
Rõ ràng là một tên đầu đá.
Không biết Lưu Hoài Hưng đã nói gì mà khiến hắn giận dữ đến vậy.
Nhìn cũng biết gã đàn ông đầu húi cua kia là một người nóng tính, mắt không chứa nổi hạt cát.
Đụng phải người như vậy, có lý cũng nói không rõ.
Có khi hắn tức lên còn bất chấp tất cả bắn chết bọn họ cũng không chừng.
Chắc hẳn Lưu Hoài Hưng đã nhìn trúng điểm ấy mới nghĩ ra chiêu khu hổ thôn lang này, mượn gã đàn ông kia làm súng.
Hắn đã bẻ cong chuyện xảy ra, thậm chí che giấu một số thông tin.
Không thì cho dù chẳng đề cập tới quân hàm cấp Sĩ, chỉ cần lấy thân phận sinh viên trường quân đội Hoàng Hải, gã đàn ông đầu húi cua kia đã không đến nỗi chẳng cho Vương Đằng bất cứ cơ hội giải thích nào.
“Tốt xấu gì cũng là người hơn ba mươi rồi, sao còn xúc động hơn cả thanh niên mười bảy mười tám vậy.” Vương Đằng bất đắc dĩ thầm nghĩ.
“Mong hắn đừng ngang ngược, nếu không cũng chỉ đành đắc tội thôi.”
Song hắn cũng biết, đây dù sao cũng là tổng bộ quân đoàn Xích Hổ, không biết có bao nhiêu võ giả bên trong, độ khó chẳng khác nào cửu tử nhất sinh.
Vương Đằng không khỏi cười khổ.
“Gửi tin cho võ quán xem.” Liễu Yến chợt nói.
“Vô ích thôi. Phòng giam này chặn tín hiệu hoàn toàn, căn bản không gửi đi được. Biết trước thế này đã báo mọi chuyện cho võ quán bên kia rồi.” Lâm Chiến lắc đầu, ảo não nói.
“Ai ngờ bọn họ lại đột nhiên động thủ chứ.” Ngôn Cẩm Minh thở dài.
Mấy người không khỏi im lặng. Ai mà ngờ được, quân đoàn Xích Hổ lại là hang hổ có vào không có ra, cuối cùng náo loạn đến mức này.
...
Đám Vương Đằng bị nhốt hai ngày một đêm.
Buổi tối hôm sau, khi võ giả canh ngục đưa cơm tối cho họ thì Diêu Quân cũng đến phòng giam.
“Chậc chậc, các ngươi phải ăn thứ này à? Xem ra hai ngày nay cũng không dễ chịu ha.” Hắn nhìn cơm tối của đám Vương Đằng, cười hả hê nói.
“Diêu Quân!” Đám Lâm Chiến phẫn nộ nhìn hắn đăm đăm.
“Những chuyện này đều do ngươi và Lưu Hoài Hưng giở trò quỷ nhỉ.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Là ta làm thì sao?” Diêu Quân xỏ tay vào túi, khinh thường nói: “Ngươi đừng tỏ vẻ sống chết mặc bay nữa. Ta ghét nhất là loại người như ngươi, sắp chết đến nơi còn tỏ vẻ cho ta xem.”
“Tiểu nhân!” Đám Lâm Chiến thấy hắn thừa nhận, tức giận chửi ầm lên.
“Ôi chao, đội trưởng Lâm, ngươi nói không sai, ta chính là tiểu nhân. Kiếp sau phải nhớ cho kỹ, đừng bao giờ đắc tội tiểu nhân, nhất là tiểu nhân có tiền có thế.” Diêu Quân chẳng lấy làm nhục, vẫn cười nói.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Liễu Yến lạnh lùng nói.
“Í, chị gái này thật là xinh đẹp. Đáng tiếc lại phải chết.” Diêu Quân tỏ vẻ tiếc nuối, cười ha hả nói: “Ta muốn thế nào được chứ, chỉ là muốn gặp các ngươi lần cuối. Dù nói thế nào thì các ngươi cũng suýt trở thành đồng đội của ta cơ mà.”
Thấy vẻ mặt đáng ghê tởm của hắn, mọi người đều sa sầm mặt.
“Loại tiểu nhân như ngươi cũng xứng làm đồng đội của chúng ta chắc.” Liễu Yến phỉ nhổ nói.
“Đúng vậy, đừng có dát vàng lên mặt mình. Loại người tâm địa độc ác như ngươi, chúng ta có chết cũng không chấp nhận đâu.” Ngôn Cẩm Minh nói.
“Đã cho các ngươi mặt mũi rồi mà không cần.” Diêu Quân xanh mặt, bị Liễu Yến và Ngôn Cẩm Minh xỉ vả, thẹn quá hóa giận, xoay người rời đi: “Các ngươi cứ ở đây chờ chết đi.”
“Cái thứ gì vậy chứ.” Liễu Yến mắng với theo bóng dáng Diêu Quân.
“Lời của hắn các ngươi đều nghe được rồi. Trông có vẻ ngày mai sẽ xét xử chúng ta đấy.” Lâm Chiến vẻ mặt khó coi nói.
Cả đám lập tức im bặt.
“Không ngờ chúng ta lại chết trong tay người một nhà, hơn nữa còn là quân đội.” Ngôn Cẩm Minh cười khổ nói.
“Đừng vội từ bỏ, chúng ta còn cơ hội mà.” Vương Đằng bỗng truyền âm nói.
Trong lòng mọi người đều chấn động.
“Thật hả!” Lâm Chiến lập tức lên tiếng hỏi.
“Suỵt!” Ngôn Cẩm Minh vội vàng che miệng hắn lại.
Liễu Yến và Ngôn Cẩm Nguyệt cũng lườm xéo hắn.
“Đừng nói ra.” Vương Đằng im lặng nhìn Lâm Chiến, truyền âm lần nữa.
Lâm Chiến vội vàng gật đầu, lúc này Ngôn Cẩm Minh mới buông tay ra.
Vương Đằng nhìn xung quanh một lượt, chậm rãi nói: “Buổi tối, chúng ta… vượt ngục.”
“Vượt ngục!”
Sắc mặt mấy người lập tức thay đổi. Cứ tưởng Vương Đằng có cách gì hay, không ngờ lại nghe được hai chữ này từ trong miệng hắn.
“Vương Đằng, ngươi nghiêm túc đi, đây không phải trò đùa đâu.” Lâm Chiến cười khổ, truyền âm nói.
“Đúng vậy. Nơi đây là tổng bộ quân đoàn Xích Hổ đó. Muốn vượt ngục hầu như là chuyện không thể.” Ba người Liễu Yến và anh em Ngôn Cẩm Minh cũng cảm thấy không đáng tin.
“Các ngươi quên là ta có phương pháp bí mật rồi sao?” Vương Đằng nhắc nhở.
“Đúng vậy. Vương Đằng có phương pháp bí mật mà ngay cả loài Hắc Ám cao cấp cũng có thể che giấu được, huống chi là võ giả bình thường.” Lâm Chiến chợt nói.
“Nhưng quân đội có không ít cường giả, muốn giấu được bọn họ cũng không phải chuyện dễ dàng.” Liễu Yến chần chừ nói.
“Chẳng lẽ các ngươi còn có cách nào tốt hơn à?” Vương Đằng nói.
Những lời này không thể nghi ngờ đã trở thành giọt nước tràn ly. Cán cân thiên bình trong lòng đám Liễu Yến lập tức nghiêng về bên vượt ngục.
“Đù, làm thôi!” Lâm Chiến cắn răng nói.
“Còn nước còn tát, không thể ngồi đây chờ chết được.” Liễu Yên cũng trịnh trọng gật đầu.
“Ta không có ý kiến, dù sao Vương Đằng cũng chưa bao giờ khiến chúng ta thất vọng cả.” Ngôn Cẩm Minh cười nói.
“Ta cũng vậy.” Ngôn Cẩm Nguyệt nói.
“Được!”
Vương Đằng thấy cuối cùng họ cũng chung một quyết tâm, không khỏi mỉm cười, tiếp tục nói: “Vậy tiếp theo chúng ta sẽ thảo luận kế hoạch vượt ngục tối nay…”
Bọn họ thảo luận hơn một tiếng.
Một cây làm chẳng nên non, hai cây chụm lại nên hòn núi cao, huống chi bọn họ có những năm người.
Thảo luận xong, bọn họ cũng không ngại cơm tù khó ăn, lấp đầy bụng trước, sau đó đợi thời gian trôi qua.
Buổi tối, võ giả canh ngục thay ca. Lại qua hơn hai tiếng, thời gian dần đến hơn một giờ đêm.
Đám Vương Đằng, Lâm Chiến đang vờ ngủ mở mắt, ánh mắt hướng về phía võ giả canh ngục đang tựa vách tường ngủ gật.
“Hành động!”
Vương Đằng và đám Lâm Chiến nhìn nhau, gật đầu, ánh mắt lập tức ngưng lại, niệm lực tinh thần tràn ra.
Một chùm chìa khóa từ trong túi võ giả canh ngục từ từ bay ra.
Một chùm chìa khóa to đùng chầm chậm bay ra từ trong túi võ giả canh ngục.
Võ giả thân mang nguyên lực cũng có thể thu vật từ những khoảng cách khác nhau nhưng chắc chắn sẽ không cử trọng nhược khinh như vậy.
Bằng không lấy tri giác nhạy cảm của võ giả đã bị nhận ra từ lâu rồi.
Cho nên…
Niệm lực tinh thần!
Đám Lâm Chiến mở to mắt nhìn, trong đầu xẹt qua một tia sáng, hầu như đầu thời nảy ra bốn chữ này.
Trước đó bọn họ cũng rất hoài nghi Vương Đằng sẽ dùng cách gì để trốn thoát khỏi phòng giam. Đáng tiếc Vương Đằng lại tỏ vẻ thần bí, chỉ nói mình nắm chắc mười phần, bảo họ cứ yên tâm.
Bây giờ mới biết, hóa ra lại là cách này!
Trong lòng mấy người không khỏi khiếp sợ.
Tên này quá yêu nghiệt. Thiên phú tu luyện khủng bố cũng thôi đi, lại còn thức tỉnh niệm lực tinh thần.
Họ chợt phát hiện, bản thân mình vốn không hiểu gì về Vương Đằng.
Rốt cuộc hắn còn giấu bao nhiêu con bài tẩy nữa?
Vương Đằng lại không có tâm tư nào để ý đến suy nghĩ của họ. Đã đến nước này, bại lộ niệm lực tinh thần cũng là bất đắc dĩ mà thôi, có giấu diếm cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Lúc này, hắn dùng niệm lực tinh thần bao lấy chùm chìa khóa kia, không phát ra chút âm thanh nào, khống chế nó bay về phía mình.
Cuối cùng, chìa khóa đến tay.
“Xong!”
Đám Lâm Chiến lặng lẽ thở phào, siết chặt nắm tay.
Tuy rất nhiều chìa khóa nhưng cũng không khó tìm, trên đầu có đánh số ứng với từng phòng giam.
Cắm chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ.
Cạch!
Tiếng động không lớn nhưng mọi người đều bất giác ngừng thở, mắt không chớp nhìn chằm chằm võ giả canh ngục đang ngủ say, đồng thời lắng tai nghe động tĩnh xung quanh.
Đệt, kích thích vãi!
Dù là Vương Đằng vốn to gan, lúc này cũng không khỏi căng thẳng.
May mà tiếng động nhỏ bé đó vẫn chưa đánh thức bất cứ ai.
Trên thực tế, nhà giam này vốn chẳng có bao nhiêu phạm nhân. Phạm lỗi nhỏ sẽ không bị giam giữ ở đây, mà phạm tội lớn thường sẽ bị xử tử, cho nên xung quanh cơ bản đều trống không.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng giam, đám Lâm Chiến lập tức vây lại.
Vương Đằng đang định buff phong nặc và nguyên lực Hắc Ám cho bọn họ, cơ thể lại đột nhiên cứng đờ.
“Tiểu tử, đến phòng giam số 99 thả ta ra.” Một giọng nói già nua khàn khàn bất chợt vang lên trong tai hắn.
Vương Đằng sững sờ, nhịn không được thầm chửi thề, thiên ngôn vạn ngữ xếp thành một câu… Đù mé!
Đến lúc này rồi còn biết làm sao được?
Đủ mọi giải pháp hiện lên trong đầu hắn đều không giải quyết được vấn đề gì, khiến hắn cực kỳ uất ức.
“Sao thế?” Đám Lâm Chiến thấy hắn đột nhiên dừng lại, không khỏi dò hỏi.
Vương Đằng buồn bực truyền âm với đám Lâm Chiến, nói rõ sự tình cho bọn họ.
Sắc mặt mấy người đều trở nên khó coi, nghẹn suýt thổ huyết.
Chuyện ngoài ý muốn chẳng bao giờ kịp đề phòng.
Ai mà ngờ được kế hoạch vượt ngục hoàn hảo như vậy lại gặp phải tình huống nguy hiểm thế này.
“Làm sao bây giờ, có đi thả hắn ra không?” Liễu Yến truyền âm nói.
“Không biết là ai, ngộ nhỡ là kẻ cùng hung cực ác nào, chúng ta thả hắn ra chẳng phải sẽ thành sai lầm lớn à.” Ngôn Cẩm Minh nói.
Hắn cũng không phải thánh nhân gì. Ý tứ ẩn trong lời nói mọi người đều hiểu cả, đơn giản là lo đối phương không phải người tốt gì, hơn nữa còn có thực lực cực mạnh, đến lúc đó dù họ có chạy đi cũng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
“Không có cách nào khác nữa, thả hắn ra trước đã.” Vương Đằng truyền âm nói.
Đám Lâm Chiến cũng biết chỉ có thể làm vậy, bèn không nói gì nữa.
Vương Đằng tìm ra phòng giam, toàn thân ẩn trong bóng đêm, đánh ngất võ giả canh ngục trước sau đó mới đi vào sâu bên trong.
Càng đi sắc mặt của hắn càng nặng nề, bởi vì hắn phát hiện phòng giam số 99 là căn phòng cuối cùng.
Người bị giam giữ ở đây chắc chắn phải có thực lực rất mạnh.
Thả một kẻ như vậy ra chẳng biết là phúc hay họa?
Lúc này hắn đã đứng trước cửa phòng giam số 99, xuyên qua khe cửa sắt có thể nhìn thấy một bóng người lưng còng, tóc tai rối bời xếp bằng trong góc phòng.
“Ngươi đến rồi!” Giọng nói khàn khàn già nua kia lại xuất hiện trong tai Vương Đằng lần nữa, khiến hắn giật bắn mình.
Hắn rõ ràng đã mở kỹ năng phong nặc và nguyên lực Hắc Ám, vậy mà đối phương vẫn có thể phát hiện ra hắn?
Vương Đằng cảm thấy mình gặp phải rắc rối lớn rồi.
Trong lòng thở dài, hắn lấy chìa khóa phòng giam số 99 ra, mở cửa.
Mấy phòng giam cuối cùng này cũng chỉ có phòng số 99 là nhốt tù nhân, những phòng giam khác đều trống không, cũng không cần lo lắng bị người khác chú ý tới.
Vương Đằng lẳng lặng bước vào trong phòng giam, lập tức thấy được bóng người trong nhà giam tứ chi bị xích sắt lớn khóa lại, có cảm giác quen thuộc đến lạ.
Nhậm Ngã Hành!
Là ngươi sao, Nhậm đại giáo chủ?
Vương Đằng muốn tìm ra chìa khóa mở xích sắt, bóng người kia lại đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra gương mặt đầy nếp nhăn, đồng thời giọng nói của hắn lại quanh quẩn bên tai Vương Đằng.
“Đừng phí công làm gì, chìa khóa của xích sắt không ở đây.”
“Vậy làm sao ta thả ngươi ra ngoài được?” Vương Đằng nhíu mày truyền âm nói.
“Ngươi qua đây, theo lời ta mà làm.” Ông lão nói.
Nhưng Vương Đằng lại đứng im không nhúc nhích.
“Sao, sợ ta giết ngươi à?” Ông lão phát ra tiếng cười kinh người, vang vọng trong đầu Vương Đằng.
“Sợ, tất nhiên là ta sợ rồi. Trông thế này là biết thực lực của ngươi chắc chắn rất mạnh, ta tay yếu chân mềm, sao mà là đối thủ của ngươi được. Không chừng vừa thả ngươi ra, ta đã đi gặp Phật tổ rồi.” Vương Đằng nói.
“Sao nào, vậy đã được chưa?”
Vương Đằng hơi lung lay, ít nhiều cũng có chút lòng tin với ông lão này.
Thứ gọi là lời thề võ đạo hắn cũng từng nghe qua. Nó rất mơ hồ, đã từng có người không tin, vi phạm lời thề, kết quả đúng là không tốt đẹp gì.
Cho nên thời đại võ đạo hiện nay, nếu thật sự lập lời thề võ đạo thì ắt phải cực kỳ thận trọng, bình thường sẽ không lật lọng.
Đương nhiên nếu đối phương thật sự không muốn sống thì chẳng còn gì để nói. Gặp phải kẻ điên, tự nhận xui xẻo thôi.
“Ta phải làm thế nào?” Vương Đằng bước lên trước.
“Ta biết ngươi đã thức tỉnh niệm lực tinh thần, trên xích sắt này có trận pháp phù văn, ngươi theo lời ta tìm ra mắt xích, dùng niệm lực tinh thần phá vỡ nó.” Ông lão nói, rồi chỉ từng chỗ mắt xích cho Vương Đằng xem.
Vương Đằng cũng không do dự, ngưng tụ niệm lực tinh thần thành mũi dùi, đâm mạnh vào trong mấy mắt xích.
Chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên, phù văn trên xích sắt từ từ biến mất.
Nét vui mừng trên mặt ông lão càng đậm hơn. Khi Vương Đằng phá vỡ mắt xích cuối cùng, hai tay hắn nắm xích sắt bóp nhẹ, xích sắt lập tức biến thành sắt vụn.
“Tốt, tốt, ngươi làm tốt lắm.” Ông lão đứng bật dậy, vỗ vai Vương Đằng, khen tốt liên tục.
Nếu bây giờ không phải trong phòng giam thì thậm chí hắn còn hận không thể cười ha hả ba tiếng.
Đám Lâm Chiến đợi một lúc lâu, hơi sốt ruột.
Bỗng cánh cửa phòng giam trước mặt lặng lẽ mở ra, bóng dáng Vương Đằng theo đó xuất hiện.
“Trở về rồi!”
“Thế nào?”
Mọi người vội vàng truy hỏi.
Vương Đằng né người ra, sau đó bọn họ thấy được bóng một ông lão từ từ xuất hiện sau lưng hắn.
“Tiểu tử Vương, đừng nói nhảm nữa, nắm chặt thời gian chạy trốn đi.” Ông lão nói.
Vương Đằng gật đầu, đang định buff phong nặc và nguyên lực Hắc Ám cho đám Lâm Chiến thì ông lão lại nói: “Để ta đi. Tuy phương pháp che giấu của ngươi cũng tốt nhưng tiểu tử nhà ngươi rõ ràng không thể chiếu cố nhiều người như vậy trong thời gian dài.”
Nói rồi vung tay lên, đám Lâm Chiến lập tức cảm giác được bên ngoài cơ thể như trùm lên một tầng áo khoác, rất kỳ diệu.
“Vậy đa tạ tiền bối.” Vương Đằng nói.
“Ta sợ ngộ nhỡ trên đường các ngươi trúng bẫy, làm hỏng chuyện tốt của ta.” Ông lão hừ lạnh nói.
Vương Đằng chợt phát hiện ông lão này hình như hơi ngạo kiều.
Mọi người không trì hoãn nữa, tìm đến cửa lớn ngục giam. Dọc theo đường đi không ai phát hiện, bọn họ cứ đi nghênh ngang như vậy.
Bên cạnh cửa ngục giam có phòng nghỉ, lúc này mấy võ giả canh ngục đang đánh bài bên trong.
“Tới lượt ngươi, tới lượt ngươi, mau ra bài!”
“Đừng nóng vội, để ta nghĩ cái đã.”
“Mà chúng ta đánh bài ở đây không có vấn đề gì chứ? Ngộ nhỡ bị phát hiện là xong đời đó.”
“Sợ cái gì chứ, cũng chỉ có người mới như ngươi nhát gan. Ta đã trông coi nơi này bao nhiêu năm, không có chuyện gì, cũng chẳng ai đến kiểm tra hết…”
Còn chưa dứt lời, tên võ giả canh ngục nọ đột nhiên trợn mắt ngã xuống.
“Này, ngươi sao thế?”
Võ giả mới tới canh ngục lập tức biến sắc.
“Bịch!”
“Bịch!”
Vừa định đứng dậy kiểm tra, sau đó hai tiếng vật thể ngã xuống đất liên tiếp vang lên.
Hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía hai võ giả canh ngục khác, thấy họ đã ngã trên mặt đất, không một tiếng động.
Võ giả canh ngục mới tới mặt mày trắng bệch, nhất thời mở trừng mắt, biểu cảm hoảng sợ.
Vừa mới nói không có vấn đề cơ mà?
Ai có thể nói cho ta biết đang xảy ra chuyện gì được không?
Tim hắn đập loạn, muốn nhấn chuông cảnh báo nhưng não bỗng chấn động mạnh, hai mắt trợn trắng rồi triệt để mất tri giác.
Song trước khi mất tri giác, hắn đã biết được nguyên nhân ba tên võ giả kia canh ngục té xỉu.
Có kẻ vượt ngục!
Vương Đằng không khỏi trợn trắng mắt.
Vị tiền bối này đúng là tính trẻ con, thấy bọn họ đang thảo luận chuyện này bèn lợi dụng nó đều trêu đùa họ.
Giải quyết xong đám võ giả canh ngục, mấy người cầm chìa khóa mở cửa ngục giam ra ngoài.
Bên ngoài đang là giữa đêm, trăng sáng sao thưa.
Ông lão đứng dưới trời sao, đưa tay lên không trung, nhắm mắt lại, như đang cảm nhận gì đó.
“Hắn đang làm gì vậy?” Lâm Chiến không khỏi thấp giọng hỏi.
“Suỵt!” Vương Đằng vội ngắt lời hắn, truyền âm nói: “Ông lão này mạnh lắm. Ngươi đừng ăn nói lung tung, cẩn thận bị giết đấy.”
Lâm Chiến lập tức rụt cổ lại. Hắn đã sớm nhìn ra đối phương không đơn giản, lại nghe Vương Đằng nói vậy, càng không dám lỗ mãng nữa.
Song đợi một lúc, thấy ông lão vẫn đứng tạo dáng như thế, Vương Đằng cũng hơi sốt ruột, tiến lên cẩn thận nói: “Tiền bối, chúng ta không đi tiếp hả?”
Ông lão mở mắt, liếc nhìn hắn.
Vương Đằng lập tức rụt người lại.
Cũng may ông lão không nói gì, gật đầu bảo: “Đi trước dẫn đường.”
Vương Đằng không nói hai lời, dựa theo lộ tuyến chạy trốn đã bàn sẵn mò mẫm lẻn đi, đoàn người hệt như đám trộm vặt đi chôm đồ.
Buổi tối thành Xích Hổ cũng có rất nhiều võ giả tuần tra, năm bước một trạm gác, mười bước một đồn tiêu, mỗi đội ngũ đều trang bị súng phù văn hạng nặng, nếu bị phát hiện thì phiền phức to.
Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân đều đặn từ từ đi xa.
Đám Vương Đằng đi ra từ góc chết hình thành giữa các tòa nhà, chạy vội về phía sau thành Xích Hổ.
Khi vừa tới thành Xích Hổ, bọn họ đã phát hiện, phía sau thành Xích Hổ phòng vệ khá mỏng, đồn quân cũng ít hơn phía trước và mặt bên.
Nếu muốn tìm một chỗ đột phá thì phía sau chính là lựa chọn duy nhất không thể nghi ngờ.
“Dừng!” Ông lão chợt giơ tay lên.
Mấy người dừng bước theo bản năng. Vương Đằng hoài nghi nhìn về phía ông lão: “Sao thế tiền bối?”
“Tự các ngươi nhìn mặt đất đi.” Ông lão lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào mấy đứa ngốc như các ngươi mà cũng muốn trốn ra khỏi đây, còn chưa đi được nửa đường thì đã suýt trúng chiêu rồi.”
Cả đám lập tức cúi đầu nhìn lại, mượn ánh đèn mỏng manh phía xa có thể thấy được những phù văn khắc vào phiến đá trên mặt đất.
Hắn cũng không ngồi không tiết phù văn, kiếm được khá nhiều tri thức căn bản về phù văn, tự nhiên không xa lạ gì với loại phù văn cảm ứng này.
Tuy phù văn trên mặt đất lúc này còn phức tạp hơn nhiều so với phù văn cơ bản mà họ vừa học nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, phù văn phức tạp cũng bắt nguồn từ phù văn cơ bản.
“Ngươi cũng có chút kiến thức đấy chứ.” Ông lão cực kỳ ngạc nhiên nhưng vẫn thấp giọng mắng: “Song tiểu tử ngươi cũng thật là đần độn. Rõ ràng thân mang niệm lực tinh thần hiếm có khó tìm lại không biết sử dụng. Ngươi hoàn toàn có thể đưa niệm lực tinh thần ra ngoài cơ thể, hình thành một khu vực cảm ứng, những phù văn này ắt không thoát khỏi sự cảm ứng của ngươi.”
“Ặc, tiền bối dạy phải.” Vương Đằng ngượng ngừng. Từ khi hắn thức tỉnh niệm lực tinh thần vẫn không ai dạy dỗ, luôn tự mình tìm tòi, cứ ngỡ đã nắm được tinh túy trong đó. Hơn nữa trong chiến đấu, niệm lực tinh thần nhiều lần lập công, khiến hắn cũng hơi đắc ý quá đà. Giờ xem ra hắn vẫn chỉ là tay mơ mà thôi.
“Tiểu tử ngươi từ lúc thức tỉnh niệm lực tinh thần vẫn chưa bái sư à?” Ông lão nhìn dáng vẻ của hắn, không khỏi hoài nghi hỏi.
“Đúng là chưa ạ.” Vương Đằng nói.
“Thảo nào.” Ông lão gật đầu, cũng không mắng hắn nữa.
Để không gây chú ý, bọn họ không phá hỏng những phù văn cảm ứng này mà đi vòng mấy chục mét ra từ nơi khác.
Sau đó trên đường đi, dưới sự chỉ dẫn của ông lão, Vương Đằng dùng niệm lực tinh thần đưa ra ngoài cơ thể, thăm dò xem xung quanh có tồn tại phù văn cảm ứng hay không.
Không tra xét thì không biết, hóa ra trong thành Xích Hổ lại bố trí phù văn cảm ứng ở mấy chục đến hơn trăm chỗ, giống như camera không đâu không thấy trên khắp Địa tinh, chỉ hơi sơ suất là trúng chiêu ngay.
Mặt khác, bọn họ còn phải cẩn thận tránh thoát đội ngũ tuần tra thi thoảng đi qua, tốc độ không khỏi chậm đi rất nhiều.
Cũng may ngược lại hữu kinh vô hiểm.
Nhưng đúng lúc này, trong thành Xích Hổ chợt vang lên một tràng tiếng còi báo động chói tai.
“Bị phát hiện rồi?” Cả đám giật mình.
“Nói thừa. Chúng ta đã chạy lâu như vậy, sao mà không phát hiện được.” Ông lão tức giận nói.
“Ngươi đúng là không vội chút nào.” Liễu Yến không nhịn được đáp trả.
“Ta vội làm gì, dù sao ta cũng chạy thoát được.” Ông lão cười khà khà nói.
“Đệt! Ông lão này sao lại nhỏ nhen vậy chứ.” Liễu Yến cạn lời.
“Đừng nói nữa, mau trốn đi.” Vương Đằng thấp giọng quát.
Vừa dứt lời, trong thành Xích Hổ đèn đuốc sáng trưng, từ xa đến gần, nhanh chóng chiếu cả tòa thành sáng như ban ngày.
Đông đảo võ giả quân đội được điều động, lục soát toàn thành…
Trong thành Xích Hổ, tiếng còi cảnh báo vang dội, ánh đèn rọi sáng bốn phía, rất nhiều võ giả được điều động lục soát.
Nơi này là trọng thành quân sự, không được có chút sơ suất nào. Bất kể là chuyện ngoài ý muốn gì đều phải bóp chết từ trong nôi.
Trung tâm của tòa thành, bên trong một căn gác.
“Cộp cộp cộp.”
Một người đàn ông trung niên gương mặt không giận tự uy bước vào phòng làm việc.
“Quân chủ!”
“Quân chủ!”
“Quân chủ!”
...
Mọi người trong phòng làm việc đều đứng dậy hành lễ. Khi thấy sắc mặt người đàn ông trung nên, tất cả đều trở nên căng thẳng.
Người đàn ông này chính là quân chủ của quân đoàn Xích Hổ – Tiêu Nam Phong!
Tiêu Nam Phong nhìn khắp xung quanh, áo choàng sau lưng không gió tự bay, khẽ lay động. Hắn ngồi xuống ghế chủ tọa, dáng vẻ khí phách, chậm rãi cất lời: “Ai có thể giải thích cho ta, tại sao ngục giam lại có phạm nhân chạy trốn?”
Mọi người câm như hến, cúi đầu xuống, không một ai mở miệng.
Uy nghi của quân chủ chỉ như vậy thôi!
“Uông Dũng, ngươi nói đi!” Ánh mắt Tiêu Nam Phong hướng về phía một người đàn ông hơi mập mạp bên dưới.
Uông Dũng lập tức toát mồ hôi, cơ mặt không khống chế nổi mà run lên, hai chân khép lại, cúi mình hành lễ, lớn tiếng nói: “Thuộc hạ thất trách, xin quân chủ trách phạt!”
Rầm!
Vừa dứt lời, một cỗ khí thế như núi lập tức ập xuống.
Uông Dũng oằn mình xuống, sắc mặt tái nhợt, hai chân run rẩy.
Đây là Tiêu Nam Phong đã nương tay rồi, nếu không Uông Dũng hẳn phải quỳ gục xuống đó, mất mặt trước các đồng sự.
Lúc này, người đàn ông bên cạnh chợt đứng ra nói: “Quân chủ, việc cấp bách trước mắt là bắt đào phạm, chi bằng cho Uông Dũng một cơ hội, để hắn lập công chuộc tội.”
Những sĩ quan khác cũng phụ họa theo, nói giúp Uông Dũng. Dù có người bất hòa với Uông Dũng thì lúc này cũng không nói gì cả. Quân chủ ghét nhất là đồng sự hãm hại nhau, hành động của họ rất dễ ảnh hưởng đến cảm nhận của quân chủ.
“Uông Dũng, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.” Tiêu Nam Phong lạnh lùng cất lời.
“Nhưng nếu ngươi không bắt được phạm nhân về thì không cần quay về nữa.”
Dứt lời bèn buông lỏng khí thế, đứng dậy, quay đầu rời đi.
Giống như lúc đến, tới vội vã mà đi cũng vội vã, không chút chần chừ.
“Vâng!”
Uông Dũng cao giọng đáp, đến khi Tiêu Nam Phong đi khuất mới ngẩng đầu, cảm thấy sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
“Lão Trần, cảm ơn ngươi!”
Hắn quay đầu nhìn về phía người vừa nói giúp mình.
“Mau đi đi, bắt người quan trọng hơn.” Người đàn ông nọ khoát tay nói.
“Được, nếu lần này đại nạn không chết, ta lại mời ngươi cùng uống một chầu.” Uông Dũng nói xung bèn vội vã ra cửa.
...
“Chạy!”
Đám Vương Đằng và Lâm Chiến nhìn nhau, thấy ngày càng nhiều võ giả quân đội tụ lại phía này, lập tức hạ quyết định.
Ánh đèn đã chiếu sáng một khu vực lớn, phương pháp ẩn nấp của họ trong bóng đêm còn có đất dụng võ chứ dưới hoàn cảnh sáng sủa như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều võ giả lục soát, căn bản không có chỗ trốn.
Cách duy nhất chính là chạy. Nơi đây cách cổng sau của thành Xích Hổ không xa, xông ra có lẽ vẫn còn đường sống.
Mấy người lập tức chạy vội về phía cửa sau.
Ông lão không nói gì, chậm rãi theo sau bọn họ, thoạt nhìn cực kỳ thong dong, hoàn toàn không giống đang chạy trốn.
“Bọn họ ở đằng kia!”
Khi chạy qua một con phố, một đội võ giả quân đội đang tuần tra gần đó phát hiện ra đám Vương Đằng, quát to.
“Đuổi theo, đừng để bọn họ chạy.” Đông đảo võ giả quân đội lập tức vây lại phương hướng mà đám Vương Đằng đang chạy thục mạng.
Sắc mặt cả đám cực kỳ khó coi. Bọn họ đã cố gắng chọn con đường vắng vẻ nhất rồi, không ngờ vẫn bị võ giả quân đội đột nhiên xuất hiện gần đường phố phát hiện.
Mấy người chạy như bay. Trước đó đã từng nói, đường phố trong thành Xích Hổ đều thẳng tắp, cực kỳ đơn giản, không có bố cục phức tạp phố lớn ngõ nhỏ gì, cho nên dù có hẻo lánh chăng nữa cũng sẽ bị phát giác rất nhanh.
Huống chi nơi này là đại bản doanh của quân đoàn Xích Hổ, đối phương người đông thế mạnh. Chẳng bao lâu, bốn phương tám hướng đều có võ giả vọt tới.
“Làm sao bây giờ? Hình như bị bao vây rồi.” Vừa chạy, Liễu Yên vừa hỏi.
“Liều mạng!” Lâm Chiến cắn răng nói.
“Người phía trước chú ý, các ngươi đã bị bao vây, mau chóng đầu hàng, bằng không… Giết không luận tội.” Âm thanh phía đối diện truyền tới qua loa phóng thanh.
Đám Vương Đằng vốn chẳng thèm để tâm. Giết không luận tội? Đến nước này rồi thì sợ gì giết không luận tội, đã chẳng còn chỗ để thương lượng từ lâu rồi.
“Giết!”
Cả đám gầm lên, lập tức lao về phía võ giả quân đội trước mặt. Nguyên lực nổ tung, cuộn lên từng trận sóng khí. Mấy người như hóa thành từng tia sáng bắn thẳng vào đội quân phía trước.
Trước đó vũ khí của họ đều bị tịch thu nhưng chỉ là cất trong ngục giam, lúc vượt ngục đã lấy lại ngay rồi.
Bùm!
Chiến đấu bạo phát!
Những võ giả quân đội không ngờ đám Vương Đằng lại dứt khoát như vậy, chẳng thèm do dự mà xông vào trong đội ngũ của họ, nhất thời đều hoảng loạn. Tuy trong tay mỗi người đều cầm súng hạng nặng nhưng cũng không thể tùy tiện nổ súng.
Mà đám Vương Đằng ít người, ngược lại càng linh hoạt hơn, qua lại trong đám người, giáng một đòn nghiêm trọng cho những võ giả này.
Tuy số lượng võ giả quân đội đông đảo nhưng đa phần đều là võ giả cấp thấp, dù kinh nghiệm thực chiến không kém thì cũng phải xem đối mặt là ai.
Đám Lâm Chiến là chiến lực cấp Chiến Binh tam tinh trở lên, nhảy vào giữa đám võ giả cấp chiến binh nhất, nhị tinh chẳng khác nào hổ nhập bầy sói.
Đám võ giả quân đội bị đánh bay, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
“Đi!”
Đám Lâm Chiến không ham chiến, chỉ tìm một phương hướng mà đâm vào, xuyên qua như một mũi đao.
Mới thoát khỏi đội ngũ phía trước không bao lâu, phía sau lại truyền đến tiếng nổ vang.
Hơn mười chiếc moto việt dã loại nhỏ xuyên qua đường phố, nhanh chóng tới gần.
Bùm bùm bùm!
Tiếng súng vang lên.
Đám Lâm Chiến hoảng hốt đổ về một bên.
Bụp!
Ngôn Cẩm Nguyệt phản ứng chậm hơn, cánh tay trúng đạn, máu tươi bắn lên.
“Tiểu Nguyệt!” Ngôn Cẩm Minh gào lên, vội vàng vọt tới bên cạnh kéo nàng, tránh ra khỏi loạt đạn theo sau.
Vương Đằng và Liễu Yến lăn tròn trên đất, đều lấy ra súng phù văn, bắn về phía sau. Kỹ thuật của hai người đều cực kỳ cao minh, nhất là Vương Đằng, thuật đấu súng phối hợp với niệm lực tinh thần, hầu như nhắm đâu trúng đó.
“Tiểu tử này!” Ông lão thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt sáng lên.
Vương Đằng thấy một võ giả quân đội bị hắn bắn trúng bay ra khỏi xe, chiếc moto việt dã loại nhỏ mà người đó lái trực tiếp lật nghiêng, lao về phía kiến trúc bên cạnh, trong đầu chợt nảy ra ý tưởng.
Thân hình hắn khẽ động, đuổi kịp chiếc xe sắp va vào tường kia, khống chế nó, sau đó xoay người lên xe, phóng ngược về phía đám võ giả quân đội.
Trong nháy mắt lướt qua một võ giả, Vương Đằng thò tay tóm lấy cổ hắn kéo người đi.
Chiếc moto không người lái đổ rầm xuống đất.
“Cướp xe.” Vương Đằng quát lên.
Đám Lâm Chiến mắt sáng lên. Vì Lâm Chiến cách đó gần nhất, thuân lợi nhằm về phía chiếc moto đổ xuống kia.
Bên Liễu Yến cũng đánh trúng vài tên lái moto, tạo cơ hội cho anh em Ngôn Cẩm Minh. Bọn họ đồng thời đoạt được một chiếc xe máy, phóng về phía sau.
Đám Vương Đằng điều khiển xe moto vừa cướp được, chạy về phía sau thành Xích Hổ.
Võ giả quân đội phía sau đuổi riết không tha.
Tiếng súng nổi lên bốn phía.
Song phương chiến đấu kịch liệt, rất nhiều võ giả quân đội ngã xuống dưới chân họ, từng bong bóng thuộc tính bay lên.
Nguyên lực hệ Hỏa x10
Thuộc tính trắng x8
Nguyên lực hệ Thổ x8
Thương thuật x12
Nguyên lực hệ Thủy x6
Thương thuật x8
...
Rất nhiều bong bóng thuộc tính đưa vào, Vương Đằng cũng không chú ý nhìn kỹ. Nhưng trong lúc hỗn loạn, hắn lại không khỏi chấn động.
Nguyên lực hệ Hỏa: 3/2000 (tứ tinh)
Nguyên lực hệ Hỏa lại thăng cấp ngay lúc này, vọt lên tứ tinh!
Song nó vốn là thuộc tính có số lượng nhiều nhất, thăng cấp trước tiên cũng là hợp tình hợp lý.
Nguyên hạch thứ tư trên cột sống của Vương Đằng sáng lên, nguyên lực đỏ rực nóng bỏng chảy vào, hắn lập tức cảm nhận được sự biến hóa của bản thân… Đây là cảm giác trở nên mạnh mẽ!
Một luồng hơi nóng bốc ra từ trong miệng hắn!
“Thoải mái thật!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận