Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 423: Mục đích của Dương vương

Trong lúc trò chuyện, chẳng bao lâu sau đã có tân khách lục tục bước vào.
“Hội trưởng công hội Luyện Đan đến.”
“Gia chủ Tô gia đến.”
“Thành chủ Dương thành đến.”
“Gia chủ Vạn gia đến.”
...
Một loạt những cái tên vang lên, đều là nhân vật cấp đại lão của Dương thành, sau khi đi vào đều ngỏ lời chúc mừng Dương vương.
“Tô mỗ bái kiến vương gia, chúc mừng vương gia giải độc thành công, trọng chấn hùng phong.” Gia chủ Tô gia cúi người nói.
“Khách khí khách khí, gia chủ Tô gia mau ngồi xuống.” Dương vương cười nói.
“Tô Linh Vân bái kiến vương gia.”
“Tô Linh Huyên bái kiến vương gia.”
Hai thiếu nữ xinh đẹp phía sau gia chủ Tô gia đồng thời hành đại lễ với Dương vương.
“Hai cô cháu gái ngày càng xinh đẹp xuất chúng.” Dương vương ngợi khen.
“Vạn mỗ chúc mừng Dương vương khôi phục.” Gia chủ Vạn gia không cam lòng yếu thế, vội vàng đi lên chắp tay nói.
“Gia chủ Vạn gia cũng mau ngồi xuống đi.” Dương vương cười bảo.
“Vạn Phi Phượng bái kiến vương gia.” Một cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi phía sau gia chủ Vạn gia hành lễ nói.
“Cháu Vạn cũng tới đó sao. Mấy năm nay đã trổ mã thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều thế này rồi, chẳng biết sau này tiểu tử nhà ai có phúc lấy được cháu đấy.” Dương vương cười ha hả, lại nghi ngờ hỏi: “Đúng rồi, sao hai cháu trai hôm nay không tới vậy?”
“Hai thằng nhóc này cả ngày gây chuyện thị phi bên ngoài, mấy ngày trước bị người ta đả thương, hôm nay vẫn còn ở nhà dưỡng thương đây.” Gia chủ Vạn gia đáp.
Mọi người trò chuyện một phen, đều tự ngồi xuống.
Tô Linh Huyên nhìn thấy Qua Lâm và Vương Đằng, bèn đánh tiếng với gia chủ Tô gia rồi chạy tới bên cạnh hai người.
“Sư phụ!”
“Sư huynh!”
“Ngồi đi.” Qua Lâm cười nói.
Tô Linh Huyên nháy mắt với Vương Đằng, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tô Linh Vân bên kia thấy cảnh này không khỏi nhíu mày, gương mặt tươi cười thoáng hiện lên vẻ đố kỵ.
Vạn Phi Phượng cũng âm thầm nhìn sang Vương Đằng. Nàng biết Vạn Phi Vũ và Vạn Phi bằng là do Vương Đằng đả thương, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh.
Ngày càng nhiều người đến dự tiệc, Vương Đằng nhìn thấy Thư Hồng Diệp và Đàm Sa Sa. Hai nàng gật đầu với hắn và Tô Linh Huyên rồi ngồi xuống vị trí của mình.
“Viện trưởng học viện Dương Thành đến.”
Một ông cụ vóc dáng khôi ngô, râu tóc bạc phơ đi tới, sau hắn là hai người trẻ tuổi một nam một nữ.
“Viện trưởng Dương đến rồi đó à?” Dương vương đứng dậy nghênh đón.
Viện trưởng học viện Dương Thành cũng nhận được đãi ngộ y hệt Qua Lâm.
Trong tất cả khách khứa, có thể để Dương vương tự mình đứng dậy đón tiếp chỉ có hai người họ mà thôi.
Điều này khiến Vương Đằng hết sức ngạc nhiên. Hắn thấy viện trưởng học viện Dương Thành chắc hẳn phải có thân phận cực cao, thậm chí còn trên cả Qua Lâm, không ngờ Dương vương lại coi địa vị hai người tương đương nhau.
“Lão hủ chúc mừng Dương vương khỏi bệnh.” Viện trưởng Dương nói.
“Viện trưởng Dương khách khí quá.” Dương vương tự tay dẫn hắn ngồi xuống vị trí đầu tiên bên tay phải, đối diện với Qua Lâm.
“Đông Phương Du tham kiến Dương vương.”
“Dịch Khai Thành tham kiến Dương vương.”
Phía sau viện trưởng Dương, hai nam nữ trẻ tuổi hành lễ nói.
“Hai vị đều là thanh niên tài tuấn, đúng là làm rạng danh cho Dương thành chúng ta.” Dương vương vỗ vai hai người hai người, vui vẻ nói.
“Dương vương quá khen rồi, đây là chuyện bọn ta nên làm.” Hai người đáp.
Mọi người thấy hai thanh niên này, ánh mắt đều tỏ vẻ tán thưởng. Nhân vật thiên tài ưu tú như vậy thật sự hiếm có.
“Hóa ra hai thanh niên này là môn sinh đắc ý của viện trưởng Dương, quả nhiên khí độ bất phàm.”
“Đông Phương Du đang đứng thứ mười trên bảng Anh Tài, ta nghe nói thực lực của nàng lại tiến bộ thêm, không chừng còn có triển vọng tiến thêm một, hai bậc.”
“Dịch Khai Thành cũng rất giỏi, xếp hạng thứ hai mươi mốt, có thể bồi dưỡng được hai học viên thiên tài như vậy, không hổ là viện trưởng Dương.”
...
Tân khách xung quanh đều cảm khái sự chọn người sáng suốt và giáo dục hiệu quả của viện trưởng Dương. Nhìn Đông Phương Du và Dịch Khai Thành thể hiện rõ phong thái cường giả, không khỏi hâm mộ cực kỳ. Nếu con em nhà mình có được thành tựu như vậy thì chẳng khác nào chuyện tốt lớn lao đối với gia tộc, đáng tiếc đáng tiếc…
Song hai thanh niên tài tuấn này đều có xuất thân bình dân, nếu có thể kết thông gia cũng là một cách lôi kéo không tệ.
Các gia chủ thế gia ngồi đây đều sáng mắt, tự ôm tâm tư mà vẫn thản nhiên nói cười.
Cuối cùng khách khứa cũng đến hết. Dương vương đứng lên, nâng ly rượu nói: “Hôm nay mời chư vị đến đây là để cảm ơn chư vị trông coi Dương thành trong lúc bổn vương trọng thương. Một chén rượu này xin kính chư vị.”
Nói rồi uống một hơi cạn sạch.
“Dương vương khách khí.”
Mọi người lập tức đứng dậy, đều uống cạn rượu trong ly.
“Ngồi xuống, ngồi xuống cả đi.” Dương vương hạ tay, còn nói thêm: “Ngoài ra còn có một việc. Chư vị đều biết, mấy tháng trước, khi săn giết một con tinh thú hệ Độc, bổn vương vô tình trúng kịch động. May mà có con gái bôn ba khắp nơi, mới tìm được thuốc giải cho bổn vương, bằng không sợ là bổn vương đã mất mạng rồi. Cho nên hôm nay tại đây, ta nhất định phải cảm ơn con gái của ta.”
Dứt lời, một bóng dáng xinh đẹp được hầu gái nâng đỡ chậm rãi bước ra.
“Dung Tuyết, ngươi lập công lớn như vậy, vi phụ phải thưởng cho ngươi tử tế mới được.” Dương vương nói.
Lý Dung Tuyết cúi đầu, khẽ nói: “Phụ vương không sao là món quà tốt nhất với con rồi.”
“Ha ha ha, không hổ là con gái ngoan của ta.” Dương vương cười to nói: “Nhưng thưởng vẫn phải thưởng. Sau này vi phụ chắc chắn sẽ chọn cho ngươi một người chồng tốt nhất. Thanh niên tài tuấn đang ngồi đây, chỉ cần ngươi xem trọng ai, có phải trói lại vi phụ cũng đem đến cho ngươi.”
“...” Các tân khách đầu chảy sọc đen.
Lý Dung Tuyết đỏ bừng mặt, không ngờ Dương vương lại nói thế vào lúc này.
Những nam thanh niên đang ngồi đó đều mở to mắt, lập tức ngồi thẳng người, ngẩng đầu ưỡn ngực, mong Lý Dung Tuyết thấy được dáng vẻ đẹp nhất của mình.
Nói thẳng ra, Dương vương là người nắm quyền của cả một thành phố, lại có huyết mạch đế quốc. Kết hôn với Lý Dung Tuyết coi như một bước lên trời.
Đây cũng là vì sao trước đây Diêu Dục lại bí quá hóa liều. Thật ra người cùng ôm suy nghĩ đó cũng không phải số ít.
Giờ phút này, Dịch Khai Thành ngồi sau lưng viện trưởng Dương, ánh mắt lóe lên tinh quang, cũng không biết đang suy nghĩ gì trong lòng.
Tiệc rượu khai màn, ăn uống linh đình, tiếng cười nói huyên náo, cực kỳ sôi nổi.
Vương Đằng không có nhiều người quen, bèn ngồi ngay tại chỗ thưởng thức đồ ăn, thi thoảng lại nhấp một ngụm rượu ngon, ngược lại có vẻ nhàn nhã tự tại.
Bên tai vang lên tiếng nhạc du dương, nhạc công bên kia đang gảy đàn, có bong bóng thuộc tính toát ra từ đầu ngón tay hắn.
(Cầm thuật x10)
(Cầm thuật x8)
...
“Ngay cả cầm thuật cũng có thuộc tính à!” Vương Đằng hào hứng nhặt lên.
Nhạc công: 36/100 (sơ cấp)
Phần nghề phụ lại thêm một nghề nghiệp mới.
“Lấy cái này làm gì, ta cũng có biết đàn đâu.” Vương Đằng dở khóc dở cười. Chỉ là tò mò nhặt lên, không ngờ lại mọc ra một nghề.
“Mà thôi, nhặt cũng nhặt rồi.”
Giữa bữa tiệc, khắp nơi có mấy nhạc công đang chơi đàn. Có thể được vương phủ mời tới đương nhiên là tài nghệ cao siêu, xung quanh họ đều có không ít bong bóng thuộc tính.
Vương Đằng thấy lòi ra một nghề mới, bèn đi nhặt tiếp.
Nhạc công: 535/1000 (cao cấp)
Nghề nhạc công này so với phù văn dễ thăng cấp hơn rất nhiều. Mới một lúc hắn đã đạt tới trình độ nhạc công cao cấp.
...
Tô Linh Huyên bên cạnh ăn sướng cả miệng, là ví dụ hoàn mỹ cho bản chất ăn hàng.
Không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ có ăn ăn và ăn.
Nàng thấy Vương Đằng uống rượu mà hơi thèm thuồng, định rót cho mình một ly nếm thử.
Vừa thò móng về phía chai rượu đã bị đánh bay.
“Bốp!”
Một tiếng vang chát chúa, Tô Linh Huyên cuống quýt rụt tay về, chỉ thấy mu bàn tay đỏ bừng, đau đến mức nàng hít một hơi lạnh.
“Ngươi đánh ta làm gì hả?” Tô Linh Huyên cả giận nói.
“Trẻ con uống gì mà uống.” Vương Đằng nói.
“Ngươi uống được thì sao ta lại không, rõ ràng cũng chẳng hơn ta mấy tuổi.” Tô Linh Huyên bất giác chột dạ nhưng vẫn tỏ vẻ không phục nói.
“Thứ nhất, ta là sư huynh của ngươi. Tục ngữ nói huynh trưởng như cha, sư huynh cũng là huynh, cho nên ta cũng như cha ngươi, đương nhiên phải trông chừng ngươi rồi. Thứ hai, lớn hơn vài tuổi cũng là lớn hơn, không phục thì ngươi tìm cha ruột ngươi hỏi thử xem sao không sinh ngươi sớm thêm mấy năm đi.” Vương Đằng ung dung nói.
Tô Linh Huyên bị bài huynh trưởng như cha của hắn đánh cho đầu óc ù ù cạc cạc, vẻ mặt ngơ ngác, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, nổi giận nói: “Phi phi phi, hay cho tên Vương Đằng tâm tư bất chính nhà ngươi, vậy mà lại muốn làm cha ta.”
(O A O|||)
Con nhỏ ngốc này!
“Khụ khụ, vừa rồi là trình bày quan hệ nhân quả cho ngươi thôi, ta nào muốn làm cha ngươi.” Vương Đằng vội hắng giọng nói.
Tô Linh Huyên còn định biện giải gì đó.
“Dừng hình!” Vương Đằng vội vàng cắt ngang nàng, nói: “Mau ăn đi, không ăn là người khác ăn hết đó.”
Tô Linh Huyên lập tức giật mình, không thèm nói lý với Vương Đằng nữa, vừa ăn ngấu nghiến vừa oán giận nói: “Đều tại ngươi, tự nhiên lại muốn làm cha ta. Tên xấu xa nhà ngươi.”
“Có thể đừng nhắc vụ này nữa được không.” Vương Đằng cạn lời, thầm nghĩ mình nói có một lần, kết quả Tô Linh Huyên nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần, cứ như sợ người khác không biết vậy.
Không thấy xung quanh rất nhiều người đều đang nhìn sang bên này, ánh mắt qua lại giữa hắn và Tô Linh Huyên, vẻ mặt cổ quái.
Rất nhiều người đang ngồi đều là đại lão tu vi võ đạo cao thâm, thính lực rất mạnh, tuy hai người nói chuyện không lớn tiếng nhưng đều rơi vào tai bọn họ.
Viện trưởng Dương ngồi đối diện cười ha hả nói: “Qua Lâm, hai đồ đệ này của ngươi đúng là thú vị.”
Qua Lâm lòng phiền muộn, ngoài miệng lại nói: “Đồ đệ ta hồn nhiên ngây thơ, bản tính thuần lương.”
“Ha ha.” Viện trưởng Dương mỉm cười.
Vương Đằng thấy hai người có vẻ đối chọi gay gắt, thầm nghĩ chẳng lẽ sư phụ mình và viện trưởng từng có va chạm?
Lý Dung Tuyết ngồi bên cạnh Dương vương, thấy Vương Đằng, gương mặt thoáng qua vẻ ảm đạm.
“Ngươi quen đệ tử mới của hội trưởng Qua Lâm à?” Dương vương là nhân vật thế nào, chỉ cần quan sát chút biến hóa rất nhỏ trên mặt Lý Dung Tuyết đã nhìn ra điều gì, khẽ hỏi.
“Vâng.” Lý Dung Tuyết gật đầu, không hề giấu diếm, dùng cách truyền âm kể lại chuyện xảy ra khi săn giết mãng xà mào gà vảy xanh.
Dương vương nghe xong bèn nhíu mày nói: “Diêu gia đúng là ngày càng phách lối.”
Ánh mắt hắn âm thầm nhìn về phía một chiếc ghế bên dưới. Diêu gia có địa vị rất cao ở Dương thành, hôm nay đương nhiên cũng tới.
Cho nên hắn cũng dùng phương thức truyền âm nói.
“Con thấy e rằng Diêu gia đã hai lòng rồi, bằng không đã không hành sự như vậy.” Lý Dung Tuyết dùng truyền âm nói.
“Bất kể có hai lòng hay không, dám dùng thủ đoạn này thì tất nhiên không thể đơn giản buông tha cho họ. Ta phái người điều tra thử, nếu thật là hai lòng thì cũng dễ thu thập chứng cứ.” Dương vương nói.
Lý Dung Tuyết gật đầu, do dự một lát mới kể ra chuyện mình lừa Vương Đằng, muốn để hắn giúp mình một tay.
“Ngươi đó.” Dương vương lắc đầu, đưa ngón tay chọt lên trái Lý Dung Tuyết.
Sau đó nhìn về phía Vương Đằng, gọi: “Tiểu huynh đệ Vương Đằng.”
“Vương gia!” Vương Đằng nghe tiếng, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, không biết sao Dương vương lại gọi hắn, không khỏi ngẩng đầu lên.
“Chuyện giữa các ngươi ta đã nghe Dung Tuyết nói rồi. Đây là nàng làm sai, ta thay nàng xin lỗi ngươi. Chén rượu này ta mời ngươi.” Dương vương cạn sạch rượu trong ly, sảng khoái nói.
Lời vừa nói ra, mọi người ngồi đây đều kinh hãi.
Dương vương xin lỗi Vương Đằng?
Tuy bây giờ bọn họ đều hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa nghe Dương vương nói, lời xin lỗi này là vì giữa quận chúa và Vương Đằng từng xảy ra chuyện, hóa ra bọn họ đã quen biết từ lâu.
“Ngươi nói quá lời rồi, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ mà thôi.” Vương Đằng đứng dậy đáp lễ.
“Ngồi đi, chỉ là hiểu lầm, nói ra là tốt rồi.” Dương vương cười thoải mái, lại giơ ly rượu lên: “Song ta vẫn phải mời ngươi một chén. Còn vì sao thì trong lòng ta và ngươi đều biết rõ, không cần nói ra nữa.”
Nói xong lại uống cạn một ly, lòng dạ rộng lượng khiến người khác phải thán phục.
Mọi người xung quanh thấy hai người thần thần bí bí, trong lòng khó chịu như mèo cào. Nhưng Dương vương không nói, bọn họ cũng không tiện hỏi ra.
“Vương huynh, trước là ta sai, mong ngươi đừng để trong lòng, chúng ta vẫn là bạn bè.” Lý Dung Tuyết đứng dậy mời rượu, nói.
“Quận chúa không cần đa lễ.” Vương Đằng cười khổ nói.
Dương vương và quận chúa lại chịu hạ thấp thân phận, xin lỗi trước mặt nhiều người như vậy, có thể thấy được thành ý lớn lao. Nếu hắn vẫn giữ mãi trong lòng thì có vẻ quá nhỏ nhen.
Lúc này, ánh mắt đám thanh niên tài tuấn nhìn Vương Đằng đều trở nên quái dị.
Mờ ám!
Giữa quận chúa và Vương Đằng chắc chắn có gì đó mờ ám.
Vẻ mặt của hai người này hoàn toàn không giống quan hệ đối địch, trái lại dường như từng xảy ra rất nhiều chuyện, giống như một đôi… oan gia.
Mọi người chợt thấy chua loét!
Tô Linh Huyên huých Vương Đằng: “U là trời, các ngươi quen nhau như nào vậy?”
“Muốn biết hả?” Vương Đằng liếc xéo nàng.
“Ừ.” Tô Linh Huyên gật đầu lia lịa, tràn đầy sự tò mò.
“Không nói cho ngươi biết.” Vương Đằng cười ha hả đáp.
“...” Tô Linh Huyên.
Lúc này, vị trí gần cuối của ghế tân khách, có hai thiếu nữ đang tỏ vẻ khiếp sợ nhìn nhau, trong mắt là thần sắc khó tin.
“Sao, sao lại là hắn?” Một trong hai thiếu nữ trợn tròn mắt nói.
Một thiếu nữ khác thở dài, trong lòng buồn bã. Ngẫm lại hiểu lầm với hắn trước đây mà có chút buồn cười.
Người ta quen biết cả quận chúa, còn là đồ đệ của hội trưởng Qua Lâm, sao có thể để ý đến nàng được?
Hai thiếu nữ này chính là Mạnh Xảo và Phỉ Thanh Tâm mà Vương Đằng vô tình gặp được trên thuyền bay khi mới tới Dương thành.
“Các ngươi quen Vương Đằng kia à?” Một thanh niên bên cạnh hỏi.
“Chúng ta chỉ tình cờ gặp được trên đường thôi anh.” Phỉ Thanh Tâm nói.
“Anh Phỉ Hoài, chắc ngươi không biết, chúng ta đâu chỉ quen không thôi…” Lúc này, Mạnh Xảo kể lại chuyện hôm đó gặp nhau trên đường, ngôn từ xác đáng, nói rất thậm tệ về phẩm hạnh của Vương Đằng.
“Không ngờ hắn lại là người như vậy. E là quận chúa và Dương vương đã bị che mắt rồi.” Tinh quang lóe lên trong mắt Phỉ Hoài, hắn cất lời.
“Anh, ngươi đừng nghe Mạnh Xảo nói vậy. Chuyện lúc đó không phải như vậy đâu. Mạnh Xảo hơi có thành kiến với hắn.” Phỉ Thanh Tâm vội nói.
“Thanh Tâm, ta vẫn tin tưởng lời Mạnh Xảo. Ngươi nghĩ xem mấy năm nay nàng đã cản giúp ngươi bao nhiêu ong bướm. Cũng chỉ có nàng ở bên cạnh ngươi, ta mới yên tâm hơn chút.” Phỉ Hoài không đồng tình, nói: “Ngươi đơn thuần quá, dễ dàng tin tưởng người khác. Phải biết lòng người khó dò, có những người tâm tư kín đáo, chỉ tới lúc đắc thủ mới lộ ra chân diện mục, đến lúc đó đã muộn rồi.”
“Đúng vậy. Ngươi là người trong cuộc mơ hồ cho nên mới không nhìn rõ. Ngươi xem lúc ở thuyền bay hắn ân cần với ngươi thế nào, kết quả chớp mắt đã nhập nhằng với quận chúa. Có thể thấy hắn vốn chỉ muốn chơi đùa mà thôi.” Mạnh Xảo nói.
“Không được, ta không thể nhìn quận chúa và Dương vương bị che mắt.” Phỉ Hoài toan đứng dậy.
Phỉ Thanh Tâm bị hai người họ làm lung lay, thấy hắn định đứng lên bèn vội vàng kéo người lại, nói: “Anh ơi, ngươi quên rồi sao? Hắn là đệ tử của hội trưởng Qua Lâm. Ngươi tùy tiện nói như vậy sẽ đắc tội hội trưởng Qua Lâm đấy.”
“Chuyện này…” Phỉ Hoài lập tức phản ứng lại, hơi xấu hổ nhưng cũng không dám đứng dậy nữa.
“Hội trưởng Qua Lâm chắc cũng bị che mắt. Nếu có thể vạch trấn hắn, để hội trưởng Qua Lâm thấy rõ con người Vương Đằng thì chắc hẳn sẽ không làm khó chúng ta đâu.” Mạnh Xảo nói.
“Các ngươi nghĩ đơn giản quá. Chỉ bằng đôi câu vài lời sao đủ vạch trần hắn, đến lúc đó sẽ chỉ khiến các ngươi rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Không chừng hội trưởng Qua Lâm và Dương vương còn cho rằng các ngươi dựng chuyện vô lý, nhất định sẽ trách tội các ngươi.” Phỉ Thanh Tâm nói.
Hai người nghe nàng nói vậy, tuy không cam lòng nhưng vẫn bỏ qua suy nghĩ này. Nếu đắc tội hội trưởng Qua Lâm và Dương vương, gia tộc bọn họ sợ là sẽ không được sống yên ổn, ngay cả Dương thành cũng không chứa chấp họ.
Phỉ Thanh Tâm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng khiến bọn họ từ bỏ suy nghĩ này. Nàng không biết vì sao mình lại phải nói giúp Vương Đằng, có lẽ người ta cũng chẳng nhớ đến nàng.
Phỉ Thanh Tâm không khỏi cười khổ.
Đúng lúc này, vị trí gần giữa trong chỗ tân khách có một người đột nhiên đứng dậy.
“Vương gia, có một chuyện mong ngươi làm chủ thay Diêu mỗ.” Người này gương mặt bi thương, hành lễ với Dương vương nói.
Nụ cười trên mặt Dương vương dần biến mất, nhìn hắn nói: “Diêu gia chủ, ngươi có chuyện gì muốn ta làm chủ?”
“Hai đứa con trai của ta đều bị người ta giết hại, mà hung thủ đang ở ngay chỗ này.” Diêu Hồng Thọ lạnh lùng nói.
Mọi người không khỏi khiếp sợ.
Người Dương thành đều biết con trai của gia chủ Diêu gia bị người ta giết chết, hơn nữa còn là bên võ giả Địa tinh. Hiện giờ hắn lại nói hung thủ đang ở đây, lẽ nào trong số mọi người có người Địa tinh trà trộn vào?
Vả lại hắn còn nói hai đứa con trai đều bị người sát hại!
Nhất thời mọi người đều có biểu cảm khác nhau, có người buồn rầu cảm thông, có người trông lại hả hê.
Ánh mắt Vương Đắng lóe lên, ngồi tại chỗ, đáy mắt toát lên một tia sáng lạnh.
Con chó điên này!
“Ồ, ngươi nói hung thủ là ai?” Dương vương mặt không cảm xúc. Hắn đã biết là Lý Dung Tuyết giết Diêu Dục, gia chủ Diêu gia lại tố cáo vào lúc này, chẳng lẽ muốn cá chết lưới rách hay sao?
Về phần đứa con trai nhỏ bị người Địa tinh giết chết, hắn cũng có nghe qua. Lúc này nói ra lẽ nào có liên quan gì đó?
Diêu Hồng Thọ nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Vương Đằng.
“Chính là hắn.”
Hắn đưa tay chỉ thẳng vào Vương Đằng.
Trong phút chốc, mọi người đều ngoảnh mặt nhìn về phía Vương Đằng.
Vẻ mặt Vương Đằng bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười.
“Giết chết hai đứa con trai của gia chủ Diêu gia?” Ba người Mạnh Xảo và Phỉ Thanh Tâm cùng mở to mắt.
“Có người nói con trai nhỏ của Diêu gia chủ bị võ giả Địa tinh giết chết, sao lại là hắn chứ?” Phỉ Thanh Tâm không thể tin nổi.
“Ngươi quên hắn cũng tới từ Ung thành rồi sao? Đó là địa bàn của người Địa tinh chứ đâu.” Mạnh Xảo nói.
“Quả nhiên tiểu tử này không phải thứ tốt lành gì. Hắn chết chắc rồi, gia chủ Diêu gia sẽ không bỏ qua cho hắn.” Phỉ Hoài hưng phấn nói.
“Diêu gia chủ, có mấy lời không thể nói lung tung.” Lúc này, Qua Lâm đứng lên, nhìn Diêu Hồng Thọ, thản nhiên nói.
“Diêu gia chủ, chỉ định hung thủ giết người là phải có chứng cứ.” Dương vương nói.
“Có phải hay không, để hắn ra đối chất với ta một phen là biết ngay.” Mắt Diêu Hồng Thọ lóe lên vẻ điên cuồng, nói.
“Diêu gia chủ muốn đối chết thế nào?” Vương Đằng đứng dậy.
“Ta đã điều tra, ngươi là người từ Ung thành tới phải không.” Diêu Hồng Thọ nói.
“Mỗi ngày người từ Ung Thành tới chẳng biết bao nhiêu mà kể, không thể chứng minh được điều gì hết.” Lý Dung Tuyết cất lời.
Diêu Hồng Thọ nhìn thấy Lý Dung Tuyết, nỗi hận trong lòng trào dâng. Hắn biết chuyện Diêu Dục gây ra, cho nên chuyện Diêu Dục chết chắc chắn Lý Dung Tuyết không thoát khỏi liên quan. Đáng tiếc hắn không thể làm gì được Lý Dung Tuyết, chỉ có thể nuốt hận vào trong, cầm một bức tranh cuộn ra, nói: “Khi con trai nhỏ của ta bị giết, ta đã tìm người vẽ lại chân dung mấy võ giả Địa tinh, mọi người xem qua là biết.”
Soạt một tiếng, tranh cuộn mở ra.
Bên trên vẽ thành viên của tiểu đội Chiến Hổ, mà chân dung Vương Đằng nằm chình ình trong đó.
“Tên Vương Đằng này thật sự là võ giả Địa tinh!”
Mọi người nhìn chân dung Vương Đằng bên trên, so chiếu tỉ mỉ, nhất thời đều hết sức kinh ngạc.
“Giờ ngươi còn lời gì để nói không?” Diêu Hồng Thọ nói.
“Đúng là đồ đệ của ta đến từ Địa tinh nhưng giờ Địa tinh vẫn chưa đối địch với đại lục Tinh Võ chúng ta, cho nên ta đã nhận hắn làm đệ tử. Mà Diêu gia chủ này, ta nghe nói ngươi vẫn chưa xác định được ai là người giết đứa con trai nhỏ của ngươi, cho nên đã giết hại rất nhiều người vô can. Bây giờ ngươi làm sao xác định được là đồ đệ của ta giết?” Qua Lâm từ tốn nói.
“Bởi vì ta có nhân chứng!” Diêu Hồng Thọ đột nhiên nở nụ cười bệnh hoạn, chắp tay nói với Dương vương: “Xin vương gia đồng ý cho ta dẫn người vào đây.”
Vương Đằng híp mắt lại, chẳng biết vì sao đột nhiên có một dự cảm xấu.
“Được.” Dương vương nhìn sang Qua Lâm và Vương Đằng, cuối cùng gật đầu nói
Chẳng bao lâu sau, một người toàn thân đầy vết máu bị mang lên, trình diện giữa hai hàng ghế tân khách.
Người đó bị trọng thương, tay chân vặn vẹo khác thường, rõ ràng đã chịu đựng sự hành hạ không giống người.
Rất nhiều người thấy thảm trạng của người này đều không khỏi nhíu mày.
Mà khi Vương Đằng nhìn thấy hắn, cả người chấn động, sắc mặt trở lên cực kỳ khó coi.
Tuy trên mặt người đó toàn vết máu nhưng ngay khi nhìn thấy hắn, Vương Đằng đã lập tức nhận ra đó là ai.
Lâm Chiến!
Là đội trưởng tiểu đội Chiến Hổ, Lâm Chiến!
Vương Đằng không ngờ mình lại nhìn thấy Lâm Chiến ở đây.
“Thế nào, Vương Đằng, ngươi còn không chịu thừa nhận sao?” Diêu Hồng Thọ nhìn Vương Đằng, cười nói.
“Ngươi! Đáng! Chết!” Trong mắt Vương Đằng bắn ra hàn quang, nhìn hắn chằm chằm.
“Không, ngươi mới đáng chết!” Diêu Hồng Thọ vẻ mặt lạnh băng, sát khí mồn một: “Khi ngươi giết chết hai đứa con trai của ta, ngươi nên chết đi mới phải.”
“Bọn chúng chết chưa hết tội. Muốn giết ta thì phải chuẩn bị tâm lý chịu chết rồi.” Vương Đằng lạnh lùng nói.
“Bị giết thật kìa!” Mọi người thất kinh.
“Thực lực Diêu Dục rất mạnh, trước nay mang danh thiên tài mà lại bị hắn giết chết?” Mạnh Xảo cả kinh nói.
“Vương Đằng giết hai đứa con trai của gia chủ Diêu gia, thù này quá lớn, chắc chắn không thể bỏ qua được.” Phỉ Hoài cười nói.
“Sao lại vậy chứ...” Trái tim Phỉ Thanh Tâm như muốn nhảy lên cổ họng.
“Tên này nhìn bề ngoài vô hại, vậy mà lại giết hai đứa con trai của gia chủ Diêu gia, xem ra cũng không phải đơn giản như bề ngoài.” Ấn tượng của Thư Hồng Diệp và Đàm Sa Sa về Vương Đằng khá tốt, chỉ là không ngờ hắn sẽ có một mặt tàn nhẫn như vậy.
Bên kia, Vạn Phi Phượng mỉm cười: “Xem ra không cần ta ra tay nữa.”
Đông Phương Du và Dịch Khai Thành là môn sinh đắc ý của viện trưởng Dương, tự nhiên cũng rất chú ý tới Vương Đằng, lúc này muốn xem thử hắn sẽ phá giải thế nào.
Viện trưởng Dương cũng đánh giá vị đệ tử của Qua Lâm bằng ánh mắt sâu xa, cười rất vô lương, cứ như thấy Qua Lâm có phiền phức là cực kỳ vui vẻ.
Mà lúc này Qua Lâm mặt không đổi sắc. Với địa vị và thực lực của hắn, muốn bảo vệ Vương Đằng chẳng có gì khó khăn, chỉ là hắn không mong đệ tử của mình là một kẻ lạm sát người vô tội.
“Vương gia, hung thủ đã thừa nhận, xin vương gia làm chủ cho ta, giết chết tên này, báo thù cho hai đứa con của ta.” Diêu Hồng Thọ cúi người hành lễ với Dương vương.
Mọi người không khỏi nhìn về phía Dương vương, không biết hắn sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Vương Đằng là đệ tử của Qua Lâm, chắc chắn không thể nói giết là giết nhưng Diêu Hồng Thọ đã tố cáo việc này với Dương cương, hắn chắc chắn phải đưa ra một câu trả lời thích hợp.
“Diêu Dục không phải hắn giết mà là do ta giết.” Lúc này, Lý Tuyết Dung đột nhiên lên tiếng.
Vương Đằng quay đầu, kinh ngạc nhìn nàng.
Nếu nói trước đây hắn còn cảm thấy uất ức vì bị Lý Dung Tuyết tính kế thì bây giờ, suy nghĩ ấy đã tan thành mây khói ngay khi nàng đứng ra.
Có lẽ lúc đó Lý Dung Tuyết chỉ là quan tâm tắc loạn. Dương vương trúng độc, nguy trong sớm tối, nàng mới không biết chừng mực như vậy.
“Quận chúa, ngươi biết mình đang nói gì chứ?” Diêu Hồng Thọ kinh ngạc, không ngờ Lý Dung Tuyết lại chủ động thừa nhận.
“Diêu Dục chết chưa hết tội.” Lý Dung Tuyết kể lại việc Diêu Dục toan tính đối phó nàng ra trước mặt mọi người.
Mọi người như đang nghe kể chuyện, những khúc chiết thăng trầm trong đó không thể tưởng tượng nổi.
“Quận chúa, tuy thân phận của ngươi cao quý nhưng cũng không thể nói xấu con trai ta được.” Diêu Hồng Thọ mắt đỏ bừng, khàn giọng nói.
“Thật ra trong lòng ngươi biết rõ, chỉ là không muốn xé rách tấm màn che này mà thôi. Nhưng việc đã đến nước này, ta không thể không lên tiếng, bằng không Vương Đằng đã cứu ta, còn phải đội nồi thay ta, ta thật không đành lòng.” Lý Dung Tuyết nói.
Diêu Hồng Thọ gục đầu xuống, hai tay không ngừng run lên. Xung quanh cực kỳ yên lặng, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía hắn.
Giờ quận chúa đã thừa nhận Diêu Dục bị nàng giết chết, Diêu Hồng Thọ sẽ làm thế nào?
Những chủ nhân thế gia đối đầu với Diêu gia đều có chút hả hê.
Vương Đằng cũng không thèm để ý tới cảm nhận của Diêu Hồng Thọ mà bước nhanh về phía Lâm Chiến, lấy thuốc trị thương đút cho hắn.
May mà Diêu Hồng Thọ để hắn làm chứng nên mới giữ lại mạng của hắn.
Chỉ là không biết những thành viên khác của tiểu đội Chiến Hổ thế nào rồi? Có phải cũng bị Diêu Hồng Thọ bắt được không? Có chịu sự tra tấn man rợ gì không? Hay là... đã bị giết rồi?
Bỗng nhiên, Diêu Hồng Thọ ngẩng đầu, cắn răng nói: “Nếu Diêu Dục con ta bất kính với quận chúa thì tất nhiên là chết chưa hết tội. Nhưng con trai nhỏ của ta là do Vương Đằng giết chết. Giết người đền mạng, hắn phải chết!”
“Con trai ngươi muốn giết ta, lẽ nào ta lại không thể giết hắn?” Vương Đằng quay đầu cười lạnh nói.
“Đều là lời nói một phía của ngươi.” Diêu Hồng Thọ cả giận mắng.
“Vậy làm sao biết được đó không phải lời một phía của ngươi?” Vương Đằng giễu cợt nói.
“Xin vương gia trừng trị tên này.” Diêu Hồng Thọ quay người cúi đầu với Dương vương.
“Chuyện còn chưa xác định, ta không thể giết hắn.” Dương vương thản nhiên nói.
“Vương gia, hắn là người địa tinh, không phải tộc ta khác máu tanh lòng thưa vương gia.” Diêu Hồng Thọ lạc giọng kêu lên.
“Đại lục Tinh Võ đã liên minh với Địa tinh rồi. Huống chi chúng ta đều là nhân tộc, sao lại nói không phải tộc ta được.” Dương vương đáp.
“Ha ha ha!” Diêu Hồng Thọ cười giận dữ, từ từ thẳng người dậy, nét mặt dữ tợn: “Các ngươi đã muốn bao che hắn, vậy ta chỉ có thể tự mình động thủ thôi.”
Khi nói ra những lời này, hắn đã biến mất tại chỗ.
“Tiểu súc sinh, chết đi!”
Diêu Hồng Thọ cách Vương Đằng không đến hai mươi mét, mà Diêu Hồng Thọ chính là cường giả cấp Chiến Binh lục tinh. Hắn như xuyên qua không gian, chỉ giây lát đã xuất hiện trước mặt Vương Đằng, một tay làm trảo, chộp lấy cổ Vương Đằng.
Đồng tử Vương Đằng co lại thành lỗ kim.
Cấp Chiến Binh lục tinh!
Trên cấp Chiến Binh tứ tinh, một bước như cách cả lạch trời, mỗi cảnh giới khác biệt rất lớn.
Song Vương Đằng cũng không phải người thường, nguyên lực trong người hùng hậu vô cùng. Đối mặt với công kích của Diêu Hồng Thọ, nguyên lực toàn thân tuôn ra, rót vào cánh tay, tung một quyền về phía hắn.
Uỳnh!
Không khí nổ tung, dường như không chịu nổi một quyền này mà nứt toạc ra.
Sắc mặt Diêu Hồng Thọ lập tức thay đổi. Hắn không ngờ rằng một quyền của Vương Đằng lại có uy lực lớn như vậy.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành biến trảo thành chưởng, đón lấy nắm đấm của Vương Đằng.
Bùm!
Chưởng quyền đụng nhau, nguyên lực bùng nổ hình thành sóng khí quét qua bốn phía.
Hai người không khỏi lùi lại mấy bước.
Khóe miệng Vương Đằng trào ra máu tươi.
Một phen giao thủ khiến mọi người cực kỳ khiếp sợ, nhất là Vương Đằng lại có thể tiếp được công kích của Diêu Hồng Thọ càng khiến mọi người khó mà tin nổi.
Đây thật sự là một thanh niên sao?
Lại có thể chống chọi với cường giả đã thành danh từ lâu như Diêu Hồng Thọ.
Diêu Hồng Thọ thấy một kích bất thành, sắc mặt cực kỳ âm trầm, trong lòng chần động, lại xông về phía Vương Đằng.
“Làm càn!”
“Làm càn!”
Đúng lúc này, hai tiếng hét phẫn nộ hầu như đồng thời vang lên. Một tiếng đến từ Dương vương, một tiếng khác là từ Qua Lâm.
Hai cỗ khí thể cường đại đột nhiên bạo phát, đánh lên người Diêu Hồng Thọ.
Phụt!
Diêu Hồng Thọ như chịu đòn nghiêm trọng, cơ thể khựng lại trong chớp mắt, sau đó phun ra một búng máu tươi, cả người bay ngược về phía sau.
Đường đường là cường giả cấp Chiến Binh lục tinh mà dưới khí thế của hai người trấn áp lại không đỡ nổi một kích.
“Ha ha ha!”
Diêu Hồng Thọ máu tươi đầy miệng lại cười ha hả như phát cuồng, nét mặt dữ tợn.
“Đều do các ngươi ép ta!”
“Đây đều do các ngươi ép ta!”
Hai mắt hắn đỏ bừng giăng đầy tơ máu, chẳng biết từ bao giờ trong tay đã xuất hiện một quả cầu màu đen.
“Đó là?!” Dương vương và Qua Lâm nhìn món đồ trong tay hắn mà sững sờ, ngay lập tức phản ứng kịp, sắc mặt kịch biến.
Tuy bọn họ không biết đó là gì nhưng cảm nhận được một luồng khí tức hắc ám không lành từ bên trên. Khí tức kia rất nồng nặc, thậm chí bên trong còn ẩn chứa quy tắc không gian nào đó.
“Chết hết đi!”
Diêu Hồng Thọ đã phát điên triệt để, giơ cao quả cầu màu đen kia, cả người bay lên. nhắm thẳng về phía không trung.
“Ngăn hắn lại.” Dương vương biến sắc, cũng bay vọt lên.
Đáng tiếc vẫn chậm…
Uỳnh!
Chỉ trong nháy mắt, một tiếng vang cực lớn lan ra giữa bầu trời đêm.
Gợn sóng kinh khủng cuốn qua không trung, ngay cả Dương vương thực lực kinh người cũng bị cản lại.
“Xảy ra chuyện lớn rồi.”
Qua Lâm nhìn khoảng không tối đen, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, dường như cảm nhận được thứ gì.
Tân khách đang ngồi cũng dự cảm thấy gì đó, sắc mặt mỗi người đều khó coi vô cùng.
“Diêu Hồng Thọ, sao hắn dám!”
“Đúng là điên rồi!”
“Tên này đáng chết, Diêu gia phải diệt!”
...
Mọi người lửa giận ngút trời, đều hận Diêu Hồng Thọ thấu xương.
“Đây là...” Vương Đằng hoảng hốt, dùng đôi mắt Linh Thị của hắn nhìn lên, thấy được hình ảnh vô cùng kinh khủng.
Không gian đang gấp khúc, chảy loạn, vỡ ra từng mảnh, hóa thành bột phấn biến mất, từ từ hình thành một vòng xoáy sâu không thấy đáy.
Một đống bong bóng thuộc tính rơi từ trên không xuống
(Không gian x10)
(Không gian x13)
(Không gian x6)
...
Phải biết trước đây Vương Đằng xuyên qua vết nứt không gian, thuộc tính không gian mang ra khỏi dó đều chỉ có không phẩy mấy, nhiều nhất cũng là hai điểm.
Thấy nhiều thuộc tính không gian như vậy, Vương Đằng vốn nên vui vẻ nhưng không biết vì sao, trái tim hắn lại đập loạn nhịp.
Dường như có nguy cơ cực lớn nào đó đang giáng xuống.
Nhưng nên nhặt vẫn phải nhặt.
Nhặt!
Không gian: 336/10000
Chỉ chốc lát, thuộc tính không gian từ vài điểm tăng đến hơn ba trăm điểm.
Vương Đằng cảm thấy thiên phú không gian của mình như được thức tỉnh, cảm giác với không gian cực kỳ nhạy bén, thậm chí hắn còn nhận thấy mình có thể tiến hành xuyên qua không gian ở khoảng cách nhỏ.
Thật sự kinh khủng!
Hắn ngẩng đầu, không dùng con mắt Linh Thị nữa, có thể cảm giác dược rõ ràng một vòng xoáy không gian đang từ từ hình thành.
Lúc này vòng xoáy không gian chỉ có kích cỡ một mét nhưng lại đang không ngừng khuếch đại ra một cách từ từ và chắc chắn.
“Sư phụ! Đó là hành lang không gian!” Vương Đằng nói.
“Ừ!” Qua Lâm vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng gật đầu.
“Hành lang không gian này sẽ nối đến đâu?” Vương Đằng hỏi.
“Chắc là vùng đất hắc ám.” Qua Lâm nói.
Lúc này, Dương vương đáp xuống từ trên không, nghiêm giọng ra lệnh: “Gõ trống trận, thông cáo toàn thành, chuẩn bị kháng chiến!”
“Rõ!”
Mọi người bên dưới đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, đồng thời hô vang.
“Dung Tuyết, ngươi cầm lệnh bài của ta, mang theo nhân thủ tổ chức cho già trẻ và phụ nữ toàn thành đi vào cơ sở tị nạn khẩn cấp.” Vương Vương phất tay, một tấm lệnh bài bay về phía Lý Dung Tuyết.
“Con biết rồi.” Lý Dung Tuyết nhận lệnh bài, nhanh chóng rời đi.
“Phái người đi xin viện trợ từ các thành phố lớn xung quanh.”
Từng mệnh lệnh được Dương vương ban bố, người bên dưới nhận lệnh thi hành.
“Quân đoàn Xích Hổ và quân đoàn Hắc Tước của Địa tinh ở gần nhất, ta phái người qua bên đó cầu viện.” Thành chủ Dương thành Thư Nghị nói.
“Đi nhanh về nhanh, nếu không Dương thành chúng ta e rằng sẽ bị hủy hoại trong chớp mắt.” Dương vương nói.
“Rõ!” Thư Nghị bay lên không rời đi.
“Viện trưởng Dương, thời khắc nguy nan này, ta cần sức mạnh của học viện.” Dương vương quay đầu nói với viện trưởng Dương.
“Nên làm nên làm.” Viện trưởng Dương đứng thẳng người, thân hình cao lớn khôi ngô, râu tóc bạc phơ đường hoàng, xoay người mang theo Đông Phương Du và Dịch Khai thành rời đi.
“Hội trưởng Qua Lâm!” Dương vương lại nhìn sang Qua Lâm.
“Dương vương yên tâm, hơn trăm thành viên của công hội Phù văn tùy ngươi sai phái.” Qua Lâm nói.
“Ta lo đại trận phòng ngự của Dương thành không thể kiên trì được lâu, mong ngươi dẫn đầu những phù văn sư của công hội Phù văn bố trí thêm mấy tầng phòng ngự, cố gắng tranh thủ cho Dương thành chút thời gian.” Dương vương nghiêm mặt nói.
“Vậy ta sẽ đưa người bắt tay vào bố trí.” Qua Lâm trực tiếp thúc giục niệm lực tinh thần, hóa thành một vệt kinh hồng đi xa.
“Vương gia, ta cũng cáo từ.” Vương Đằng chắp tay với Dương vương, theo sát Qua Lâm rời đi.
Chỉ phút chốc ngắn ngủi, tân khách đều tản đi.
“Hầy!”
Dương vương lơ lửng trên không, nhìn vòng xoáy không gian từ từ hình thành trên bầu trời đêm, không khỏi thở dài.
“Mong Dương thành có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.”
...
Tùng!
Tùng!
Tùng!
...
Trong màn đêm, rất nhiều người đang say giấc nồng, đột nhiên tiếng trống trận mênh mang vang vọng, truyền khắp cả thành.
Chín tiếng trống rền!
Tất cả mọi người tỉnh dậy. Sau giây phút tĩnh lặng, cả tòa thành rơi vào khủng hoảng.
Tiếng mắng chửi của người lớn, tiếng kêu khóc của trẻ em tụ lại một chỗ biến thành tiếng xôn xao vang động, lan khắp trời đêm.
“Chuyện gì thế?”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Mẹ ơi con sợ.”
...
Rất nhiều binh sĩ tràn vào trong thành, giữ gìn trật tự, tổ chức nhân thủ rút lui.
Từng bóng người lao ra từ công hội Phù văn, tản ra xung quanh Dương thành, bố trí pháp trận phòng ngự, thanh thế to lớn.
Lúc này Vương Đằng đứng bên cạnh Qua Lâm, chỉ nghe hắn nói: “Vương Đằng, ngươi không phải người Dương thành, bây giờ rời đi vẫn kịp.”
“Ta chưa từng chứng kiến cảnh tượng to lớn như vậy bao giờ, tối nay không ngại mở mang tầm mắt.” Vương Đằng cười hề hề nói.
“Không phải trò đùa đâu.” Qua Lâm bảo.
“Mọi chuyện xảy ra tối nay có một phần trách nhiệm của ta. Nếu ta cứ bỏ đi như vậy, e rằng sau này sẽ không thể yên giấc.” Vương Đằng cười nói.
“Không đâu, Diêu Hồng Thọ đã bị mê hoặc lâu rồi. Dù không có ngươi thì sớm muộn gì hắn cũng làm vậy thôi.” Qua Lâm lắc đầu nói.
“Nếu sự bất thành, ta chắc chắn sẽ là người chạy trốn đầu tiên. Đến lúc đó sư phụ đừng trách ta nhé.” Vương Đằng nói.
“Ha ha ha, nhớ mang theo sư muội ngươi cùng đi.” Qua Lâm cười to.
...
Uỳnh!
Bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, ánh bạc chớp lóe, tia sét kinh khủng đánh ra từ hư không sâu thẳm.
“Gì vậy trời?” Mọi người trong thành đều nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy dưới ánh sét không ngừng chớp lóe, vòng xoáy không gian đã khuếch đại ra mười mấy trượng.
“Nhìn kìa, đó là gì thế?” Đột nhiên một tiếng hét lớn đầy kinh sợ vang lên.
Dường như có người phát hiện ra điều gì.
Giữa vòng xoáy không gian có một vệt hồng mang chẳng biết sáng lên tự bao giờ.
Vương Đằng cũng ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng không khỏi chấn động.
Đó là một con mắt khổng lồ.
Hồng mang chính là đồng quang của con mắt nọ. Đồng tử to lớn cách vòng xoáy không gian nhìn về phía Dương thành từ một nơi thần bí bên kia.
Ác ý nồng nặc bất tường bao phủ toàn thành trong nháy mắt.
Đó là một con mắt như thế nào?
Hỗn loạn, vặn vẹo, cuồng bạo, lạnh lùng, tà ác, bất quy tắc.
Tất cả mọi thứ hình thành nên một cỗ uy áp tinh thần khủng bố, không thể nhìn thẳng.
Cách vòng xoáy không gian, con mắt đỏ tươi khổng lồ như xuyên qua hai thế giới nhìn xuống miền đất này.
“Đừng nhìn nữa!”
Có người gào lên.
Nhưng đã muộn.
Khi nhìn vào con mắt kia, người thường dường như đều nảy sinh ảo giác, nghe được tiếng nói không thể giải thích, không thể lắng nghe.
Từng người tinh thần sụp đổ, trong lòng toát ra nỗi sợ hãi khôn tả, lập tức phát điên, chạy khắp nơi không mục đích, lớn tiếng hét lên.
Cảnh tượng này khiến mọi người không khỏi rúng động.
Những người nghe được lời nhắc lập tức cúi đầu, không dám nhìn con mắt đỏ tươi nữa.
Sau đó nơi sâu trong thức hải có một cỗ tinh thần thâm thúy chiếm cứ như rồng tuôn ra.
Tinh thần Vương cảnh.
Lập tức nghiền nát, xua tan cỗ uy áp tinh thần bạo ngược kia.
Sau đó, sự hỗn loạn trong mắt Vương Đằng biến mất, hắn hồi phục lại tinh thần.
Có lẽ là khoảng cách quá xa, uy áp tinh thần xâm nhập vào đầu Vương Đằng đã suy yếu khi xuyên qua thế giới, nếu không dù là tinh thần Vương cảnh cũng khó mà trục xuất cỗ uy áp tinh thần đó được.
“Không sao chứ?” Qua Lâm lo lắng hỏi.
“Không sao ạ.” Trong lòng Vương Đằng vẫn còn sợ hãi, lắc đầu nói.
Qua Lâm nhìn hắn hầu như không chịu ảnh hưởng gì, nói: “Là ta đã xem nhẹ ngươi rồi.”
“Sư phụ, đó là gì thế?” Vương Đằng hỏi.
“Chắc là Ma thần.” Qua Lâm vẻ mặt nghiêm trọng nói.
“Ma thần? Là thần sao?” Vương Đằng hoảng sợ: “Chẳng lẽ tồn tại cường đại như vậy cũng vượt giới mà đến?”
“Chắc không đâu. Vòng xoáy không gian này rất nhanh sẽ thành hình. Lấy sự khủng bố của Ma thần, vòng xoáy không gian có quy mô như vậy không đủ để chịu tải thể xác của nó. Nhưng…” Qua Lâm nói, hơi ngập ngừng.
Vương Đằng vừa mới thở phào, trái tim đã lại treo lên cổ họng.
“Nhưng có lẽ sẽ có ma tướng giáng lâm.” Qua Lâm nói.
“Ma tướng?” Vương Đằng nghi hoặc hỏi.
“Ma tướng tương đương với tồn tại cấp Chiến Tướng của chúng ta nhưng loài Hắc Ám cực kỳ khó đối phó.” Qua Lâm nói.
Lúc này Vương Đằng cảm nhận được cỗ uy áp tinh thần kinh khủng kia đã biến mất. Ngẩng đầu nhìn lại, chợt thấy mấy bong bóng thuộc tính to đùng chậm rãi bay xuống từ trên không.
(Tinh thần Vương cảnh x53)
(Tinh thần Vương cảnh x36)
(Tinh thần Vương cảnh x42)
...
“Thuộc tính tinh thần Vương cảnh!” Vương Đằng giật mình, kinh hãi líu lưỡi. Chỉ là một chút tinh thần tản ra từ trong mắt của tồn tại kinh khủng kia mà đã đạt tới Vương cảnh, lại còn nhiều như vậy nữa.
Tinh thần: Vương cảnh (135/1000)
Vương Đằng hít một hơi thật sâu. Thu hoạch lớn thật đấy.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến những thứ này. Trên bầy trời, sau khi con mắt khổng lồ biến mất, một đám bóng đen bắt đầu hiện lên từ trong vòng xoáy.
Chỉ một lát sau đó có khí tức hắc ám dày đặc âm u vượt giới mà đến.
Grào!
Tiếng rống bạo ngược không ngừng vang lên, từng bóng đen đáp xuống từ trên không.
“Đại trận phòng ngự, mở ra!”
Một tiếng hét lớn vang lên.
Quang mang lấp lánh, từng lồng sáng hình tròn bao phủ cả Dương thành vào bên trong, như một vỏ trứng khổng lồ.
Huỵch! Huỵch! Huỵch!
Những bóng đen đó rơi xuống từ hư không, va chạm với pháp trận phòng ngự, phát ra tiếng vang trầm đục, bước vào trong pháp trận.
Ngày càng nhiều bóng đen rơi xuống, tụ tập bên ngoài tường thành, phát động thế tiến công mãnh liệt.
Vương Đằng theo Qua Lâm lên tường thành. Lúc này lượng lớn binh lực đang tập trung ở đây, nhấc pháo nguyên lực lên, bắn về phía loài Hắc Ám chen chúc ngoài thành.
Loài Hắc Ám muôn màu muôn vẻ, có huyết tộc mang hai cánh sau lưng, có cự ma thân hình cao lớn, cũng có loài Hắc Ám cấp thấp không có ý thức.
Rầm rầm rầm!
Chúng nó liều mạng đánh lên vòng bảo hộ, phát ra tiếng vang trầm đục. Pháp trận phòng ngự không ngừng suy yếu.
Pháo nguyên lực bắn ra liên tục, nổ bay tất cả loài Hắc Ám nhưng loài Hắc Ám vây ngoài thành nhiều vô số kể, công kích của pháo nguyên lực như những gợn sóng trong hồ nước, chẳng dậy nổi chút bọt sóng.
Bỗng nhiên có một bóng dáng cực kỳ cao lớn bước ra từ vòng xoáy không gian.
Khí thế khủng bố tỏa ra khắp nơi.
Đám Vương Đằng đứng trên tường thành đều cảm nhận được tồn tại cường đại kia giáng lâm, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy bóng người kia cao hơn ba mét, lưng đeo một thanh binh khí màu đen cực lớn như đao như kiếm.
Cơ bắp trên người nó cuồn cuộn, giống như đá hoa cương, trông có vẻ cực kỳ cứng rắn.
Trên lưng có tám cánh tay cường tráng, khủng bố vô cùng, đầu có sừng nhọn, diện mục dữ tợn khiến người ta phải run sợ.
“Ma tướng tám tay.”
Đám Dương vương và Qua Lâm thấy bóng dáng này đều biến sắc.
“Ma tướng tám tay.” Vương Đằng lặp lại cái tên mà họ bật thốt lên, cảm giác rất hình tượng, trong lòng cực kỳ nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận