Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 599: Ánh mắt ngưỡng mộ của họ đều đỏ hết lên rồi!

“Ngươi hỏi nhiều như vậy, ta nên trả lời cái nào đây?” Vương Đằng không ngờ mọi người phản ứng dữ như vậy, có vẻ như lớn chuyện rồi đây!
“Được rồi, đừng có ngây ra đó nữa, ngươi là người chậm nhất, còn không mau lăn qua đây.” Đàm Đài Tuyền tức giận nói.
“Ơ, sao cô giáo cũng ở đây vậy?” Vương Đằng vô cùng ngạc nhiên, vội vàng xuống khỏi Tật Phong Lang, hấp tấp chạy tới.
“Nói nhảm, ta không tới, ai sắp xếp cho các ngươi?” Đàm Đài Tuyền trừng mắt nhìn Vương Đằng, nói: “Nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao đây? Ngươi kiếm đâu ra một đám Tật Phong Lang này vậy?”
Thật ra trong lòng nàng cũng vô cùng ngạc nhiên, phải biết là con người rất khó thuần hóa được tinh thú hoang dã, đặc biệt là tinh thú đã trưởng thành, chúng có trí tuệ nhất định, còn có tính “cứng cỏi” gần như là ngang bướng, hầu như là không thể thuần hóa thành nô dịch được.
Mà Vương Đằng thực sự có thể mang về một đàn Tật Phong Lang lớn như vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng này, những con Tật Phong Lang này cực kỳ nghe lời hắn, không có bất kỳ phản kháng nào.
Tuy nhiên với tư cách là thủ lĩnh của một đội quân, và là sư phụ của Vương Đằng, đương nhiên phải giữ được phong thái của một cao thủ, càng phải giữ được phong thái của một người bề trên, không thể dễ dàng ngạc nhiên được.
Phải giấu nó đi!
“Ồ, là như vầy…” Vương Đằng lập tức kể lại chuyện xảy ra trên đường đi, cuối cùng kết luận một câu: “Có thể là do ta giết chết Lang Vương, nên đám Tật Phong Lang này đã coi ta là Lang Vương mới.”
Đám người Khổng Lê âm thầm vểnh tai lên lắng nghe.
Đợi hắn nói xong, trên mặt ba người đều hiện lên vẻ kỳ dị, tên này làm sao mà đi đến đâu cũng gặp phải chuyện hết vậy?
Vả lại vận may cũng quá tốt luôn!
Chỉ là một cuộc hành quân bình thường mà thôi, lại còn cuỗm luôn một đám Tật Phong Lang quay về, sao bọn họ lại chưa từng gặp phải chuyện tốt như vậy!
Nhưng họ cũng biết rằng, việc giết chết Lang Vương trong một bầy Tật Phong Lang lớn như vậy khó khăn như thế nào, nếu đổi lại là bọn họ, sợ là chỉ có nước bỏ chạy trối chết mà thôi.
Hơn nữa không một ai trong đội của Vương Đằng bị thương, điều này càng hiếm thấy hơn, bọn họ không thể làm được.
Thực lực của tên nhóc này thực sự mạnh đến vậy sao?
Khiến người khác nhìn không thấu!
“Ngươi trái lại lại có vận may tốt.” Đàm Đài Tuyền liếc nhìn Vương Đằng, nói đầy ẩn ý sâu xa.
Còn tin hay không thì chỉ có bản thân nàng biết.
Vương Đằng bị ánh mắt của nàng nhìn đến nổi trong lòng có hơi chột dạ, làm ra vẻ mặt vô tội, trong mắt hiện lên vẻ ngây thơ, đón lấy ánh mắt của Đàm Đài Tuyền.
Ảnh đế nhập xác!
Da đầu Đàm Đài Tuyền tê dại, đầu đầy vạch đen.
Rốt cuộc nàng đã thu nhận loại đồ đệ hiếm có nào đây!
Hung dữ liếc nhìn Vương Đằng một cái, nàng nói: “Ngươi có thể cứu người của Quân đoàn Tinh Vũ, làm rất tốt, đại chiến sắp đến, phe con người không thể để mất một binh một tốt nào hết.”
Vương Đằng thu lại biểu cảm, nghiêm mặt nói: “Chuyện nên làm thôi!”
Đàm Đài Tuyền gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, chuyển vấn đề nói: “Ngươi định làm gì với đám Tật Phong Lang này?”
“Ta tính để cho Tật Phong Lang phối hợp với thuộc hạ của ta, tạo thành kỵ binh Tật Phong Lang, cô giáo, ngươi nghĩ sao?” Vương Đằng nói.
Đám người Hàn Phong nghe vậy, lập tức lộ vẻ vui mừng, thảo nào vừa nãy trên đường đi, Vương Đằng bảo bọn họ nhanh chóng làm quen với đám Tật Phong Lang này, hóa ra ngay từ đầu hắn đã có dự định này rồi.
Nếu bọn họ có thể lấy một con Tật Phong Lang làm vật cưỡi, thực lực của họ trên chiến trường chắc chắn sẽ được nâng cao lên rất nhiều.
Đây chắc chắn là một chuyện tốt!
“Vừa đúng ý ta!” Đàm Đài Tuyền nói: “Nếu đám Tật Phong Lang này đã nghe theo lời ngươi, thì việc sắp xếp ra sao sẽ do ngươi quyết định.”
Vương Đằng gật đầu, nói với đám người Hàn Phong: “Cứ dựa theo cách phối hợp vừa nãy, các ngươi tự mình hoà hợp cùng nhau đi.”
“Còn những con Tật Phong Lang còn lại thì sao?” Ánh mắt Khổng Lê lấp lánh, nhịn không được hỏi.
Ngưu Lê và Vũ Văn Hiên lập tức nhìn Vương Đằng.
Đối với vật cưỡi Tật Phong Lang này, đôi mắt ngưỡng mộ của họ đều đã đỏ rực lên hết rồi!
Mà đám Tật Phong Lang này tổng cộng có hàng trăm con, đội của Vương Đằng chỉ chiếm chưa đến một nửa trong số đó, mấy con còn lại cho đội bọn họ cũng không phải quá đáng đâu ha.
Mọi người là người của mình, phù sa không chảy vào ruộng của người ngoài, dù sao cũng không thể để cho quân đoàn khác được lợi được.
“Những con Tật Phong Lang còn lại, ba đội các ngươi chia đều ra đi.” Vương Đằng cười nói: “Đương nhiên, đàn chị Khổng Lê có thể chọn trước!”
“Hì hì, quả nhiên là đàn em thân yêu của ta, tình nghĩa này ta khắc ghi rồi.”
Khổng Lê cười hì hì, hả hê liếc nhìn hai người Vũ Văn Hiên, ngay lập tức gọi thuộc ha tiến lên nhận lấy Tật Phong Lang.
“Thật không công bằng!” Ngưu Lê và Vũ Văn Hiên oán hận liếc nhìn Vương Đằng, thấy hắn làm thinh, lại quay sang nhìn Đàm Đài Tuyền, hy vọng Quân Chủ đại nhân của chúng ta có thể ra mặt giữ gìn công bằng.
“Ta nghĩ điều này cũng tốt, là học sinh của trường Hoàng Hải, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.” Đàm Đài Tuyền rất vui vẻ nói.
“…”
“Ha ha ha…” Khổng Lê không nhịn được cười ha ha đắc ý.
Ngưu Lê và Vũ Văn Hiên khóc không ra nước mắt, cảm thấy chính mình dường như bị toàn thế giới vứt bỏ!
Thì ra hai người bọn họ chỉ là người ngoài!
Đau cắt tim luôn, Quân Chủ à!
Vương Đằng nhìn bộ dạng hai người, không khỏi lắc đầu bật cười nói: “Nhìn hai ông chú các ngươi kìa, còn muốn giành với một cô bé hay sao?”
“Haiz, ngươi nói thì dễ lắm, cấp dưới của ngươi đều đã chọn xong, đương nhiên có thể ngồi đó nói mát.” Ngưu Lê nói.
“Cũng không có cách nào, ai bảo những con Tật Phong Lang này là do ta thuần phục.” Vương Đằng cười hì hì nói.
“Được rồi, các ngươi ở đây từ từ chọn, chọn xong thì nhanh thích ứng. Trước khi nhiệm vụ chưa tới, các ngươi đừng đi lại tùy ý, nhớ ẩn nấp kỹ, đừng để lộ dấu vết.” Đàm Đài Tuyền nói: “Vương Đằng, ngươi đi theo ta!”
Nói xong, liền bay lên trời.
Nhìn thấy hai người bay đi, đám người Ngưu Lê đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt lập loè bất định.
“Hướng kia, Quân Chủ muốn mang Vương Đằng đi thành phố Tinh Phong!” Ngưu Lê nói.
“Đây là thiên vị mà, hâm mộ ghê, nếu ta có thể nhận Quân Chủ làm cô thì tốt rồi!” Khổng Lê không nhịn được nói.
“Ngươi nghĩ cũng nhiều đấy.” Vũ Văn Hiên cười khẩy nói.
“Làm sao? Nghĩ một chút cũng không được hả?” Khổng Lê trừng mắt liếc hắn: “Dù sao Quân Chủ cũng là hiệu trưởng Hoàng Hải chúng ta, ta cũng được xem như là nửa học trò của nàng!”
“Hừ, chẳng thèm nói nhảm với người nữa. Mau chọn Tật Phong Lang đi, chọn xong bọn ta còn phải chọn nữa!” Vũ Văn Hiên hừ lạnh nói.

Trên bầu trời, Vương Đằng theo sau Đàm Đài Tuyền, hỏi: “Đây là đang đi thành phố Tinh Phong sao?”
“Đi theo là được, nhiều lời như vậy làm gì.” Đàm Đài Tuyền liếc hắn, bỗng nhiên cười nói: “Mặt nạ này của ngươi không tệ đâu!”
“Quá xấu xa rồi. Tốt nhất đừng để ta biết là ai, nếu không…” Vương Đằng nghĩ đến chuyện này, bực dọc nói.
“Nếu không thì sao?” Đàm Đài Tuyền cười như không nói.
“Cô giáo, mặt nạ này không phải là ngươi làm đấy chứ?” Vương Đằng nhảy dựng trong lòng, lập tức nghi ngờ hỏi.
“E hèm!” Đàm Đài Tuyền gật gật đầu, vậy mà trực tiếp thừa nhận: “Đây là do cô đặc biệt thiết kế dành riêng cho đứa học trò cưng là ngươi đấy, không nghĩ tới ngươi vậy mà không biết ơn, thật đúng là khiến người ta đau lòng mà.”
“…” Vương Đằng trợn mắt há mồm nhìn Đàm Đài Tuyền.
Trước đây, hắn làm sao cũng nghĩ không ra, cái mặt nạ này lại là do Đàm Đài Tuyền làm ra.
Rốt cuộc ngươi nhàm chán đến mức nào vậy!
Đường đường là Quân Chủ, vậy mà đi làm loại chuyện này, thực sự phục luôn!
Hơn nữa, học trò cưng là cái quỷ gì??
Từ trước tới giời hắn không phải đều là học trò hư sao, từ lúc nào thì thành học trò cưng rồi? Địa vị của hắn trong lòng Đàm Đài Tuyền đã cao như vậy sao?
Thực sự là được sủng ái mà lo sợ, lo sợ từ đáy lòng luôn!
Vương Đằng không khỏi lui về phía sau mấy bước, cẩn thận nói: “Ta có thể nói tiếng người không?”
“Cút!”
“Lại nói, sao ngươi có thể khẳng định ta sẽ chọn cái mặt nạ này?” Vương Đằng hỏi.
“Bởi vì ngươi là học trò cưng của ta, đương nhiên ta tin ngươi có thể chọn trúng cái mạnh nhất trong đám đó.” Đàm Đài Tuyền nghiêm trang nói.
“Ta có thể không nhắc tới mấy chữ học trò cưng này không? Trong lòng ta có hơi sợ.” Vương Đằng rối rắm hỏi.
“Có phải gần đây ta quá dễ nói chuyện rồi không?” Đàm Đài Tuyền nheo mắt phượng, lộ ra tia sáng cực kỳ nguy hiểm.
“Khụ khụ, cái ấy, cái gì nhỉ, thật ra trong lòng ta vô cùng cảm ơn sự tin tưởng của cô giáo.” Vương Đằng vội ho một tiếng, ngượng ngùng nói.
“Như vậy còn tạm được, đối với quà cô giáo tặng, là học trò cưng, ngươi chỉ cần vui vẻ nhận lấy là được.” Đàm Đài Tuyền hài lòng gật đầu nói.
“Ha ha…” Vương Đằng cười khan một tiếng, cảm thấy sởn tóc gáy.
Cứ cảm thấy Đàm Đài Tuyền hôm nay có chỗ nào đó không đúng lắm!
Ba câu không rời ba chữ ‘học trò cưng’, Đàm Đài Tuyền sẽ không phải là nhìn hắn không vừa mắt chỗ nào, dự định thủ tiêu hắn, đổi một học trò mới chứ?
Có lẽ đây chính là nói mát.
Không sai, nhất định là như vậy!
Đàm Đài Tuyền chính là một người xấu bụng như thế.
Vương Đằng suy nghĩ lung tung, trong lòng cứ suy đoán không yên, quả thật là quá đáng sợ mà.

Không bao lâu sau, trước mắt đã xuất hiện một thành phố.
Đàm Đài Tuyền ẩn đi bóng dáng, người ngoài không cách nào phát hiện, mang theo Vương Đằng trực tiếp hạ xuống trong thành phố.
Tình hình trong thành phố này không giống với tưởng tượng của Vương Đằng, mọi thứ đều bình tĩnh lạ thường, dường như bình thường là thế nào thì bây giờ cũng là thế đó, không có khác biệt gì.
“Có phải rất kỳ lạ hay không?” Đàm Đài Tuyền cười hỏi.
“Có chút.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Thật ra thì không có gì, không tới khoảnh khắc cuối cùng, mọi thứ ở nơi này đều sẽ vận hành dựa theo bình thường.” Đàm Đài Tuyền bình tĩnh nói.
Vương Đằng đoán được nguyên nhân, dọc đường này bọn họ đều rất cẩn thận, thậm chí lúc vào thành phố, Đàm Đài Tuyền còn cố ý ẩn đi khí tức, chính là lo lắng loài Hắc Ám phát hiện dị thường.
Xung quanh nhìn như không thể xuất hiện vết tích của loài Hắc Ám, nhưng loài Hắc Ám tất nhiên có cách khác có thể biết tình báo bên này.
“Đi thôi, dẫn ngươi đi gặp mấy người.” Đàm Đài Tuyền nói.
“Ai vậy?” Vương Đằng hỏi.
“Đến nơi ngươi sẽ biết, làm học trò cưng, nhất định đừng để cô mất mặt.” Đàm Đài Tuyền cười tủm tỉm nói: “Nếu không thì ngươi chết chắc!”
Vương Đằng: “…”
Đến rồi, đến rồi.
Quả nhiên có mưu đồ!
“Ngươi cứ yên tâm, nhất định ta sẽ thể hiện thật tốt, tuyệt đối không làm ngươi mất mặt.” Vương Đằng gật đầu thật mạnh nói.
“Như vậy mới đúng chứ.” Đàm Đài Tuyền cười sờ lên gáy hắn.
Cả người Vương Đằng run lên, da đầu tê dại!
Thật đáng sợ!

Thành phố Tinh Phong này hoàn toàn là bố cục quân trấn điển hình, nhưng khác với thành phố Hắc Tước và thành phố Xích Hổ, nó mang lối kiến trúc của đại lục Tinh Võ.
Chỉ là trên bố cục dường như có tham khảo quân trấn Địa tinh, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút bóng dáng quân trấn Địa tinh từ đó.
Bởi vậy có thể thấy được, những năm này, đại lục Tinh Võ cũng được Địa tinh ảnh hưởng không ít.
Hai người băng qua từng con đường, cuối cùng tới trước một tòa nhà hình tháp bát giác trong thành phố.
“Nơi này chính là trung tâm tổng chỉ huy của thành phố Tinh Phong.” Đàm Đài Tuyền thản nhiên nói.
Vương Đằng ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy khá là kỳ dị.
Hai người đi vào tòa nhà, bảo vệ bên cạnh dường như nhận ra Đàm Đài Tuyền, lấy nắm tay đấm vào ngực, hơi khom người, chào theo nghi thức quân đội của đại lục Tinh Võ.
Đàm Đài Tuyền gật đầu, mang theo Vương Đằng trực tiếp đi lên tầng thứ ba của toà nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận