Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 987: Chấn Động ý! (2)

Tiếu Nam Phong cảm thấy một tia chua xót.
Bên kia, Saten Rekka núp trong bóng tối đã sớm há hốc miệng, khiếp sợ đến toàn thân đều không yên.
Tên này lại là cường giả có thể chống đỡ Giáo hoàng Chân Lý giáo!
Thua thiệt nàng trước đó còn không ngừng nói Giáo hoàng Chân Lý giáo mạnh mẽ và đáng sợ thế nào ở trước mặt hắn, bây giờ nghĩ lại, e rằng người ta vốn không sợ Giáo hoàng Chân Lý giáo.
Dù sao hắn cũng là cường giả cùng cấp bậc!
Saten Rekka hít một hơi dài, cảm thấy cực kỳ không chân thật. Vương Đằng kia trẻ tuổi như vậy, sao có thể lại là tồn tại mạnh như vậy chứ, chẳng lẽ hắn đã bắt đầu tu luyện khi còn ở trong bụng mẹ sao?
Ở xa, đôi cha con Phùng Toàn và Phùng Hoa đều lộ sắc mặt xanh mét.
Đó là do bọn họ bị dọa!
Dù thế nào, bọn họ cũng không thể ngờ đến Vương Đằng này lại mạnh như vậy.
Đắc tội với một cường giả như vậy, cho dù bọn họ tránh được một lần này, sau này cũng ăn ngủ khó yên!

Trên bầu trời, Vương Đằng và Giáo hoàng Chân Lý giáo dừng thân hình đang lùi, đứng đối diện xa xa, đều nhìn thấy được vẻ nghiêm trọng từ trong mắt đối phương.
Giáo hoàng Chân Lý giáo không nói một lời, nhưng đáy lòng đã coi trọng Vương Đằng cao đến độ cao trước nay chưa từng có. Mới đầu trong đội ngũ vây diệt lần này, hắn coi Chu Huyền Vũ là kẻ địch mạnh của hắn, mà lúc này hắn phát hiện, Vương Đằng này mới là tồn tại khó giải quyết chân chính.
Ánh mắt Vương Đằng đảo qua, lập tức chú ý đến vài bong bóng thuộc tính mới vừa rơi ra sau lần va chạm vừa rồi.
‘Nguyên lực hệ Kim x460’
‘Kim Diệu Chấn Sát kiếm ý (mười thành) x60’
‘Nguyên lực tinh thần (Kim) x25’

Hắn vội vã nhặt lên, đầu lập tức chấn động, đáy lòng dâng lên chút lý giải.
“Thì ra là thế, Kim Diệu Chấn Sát kiếm ý, kết hợp kiếm ý hệ Kim với Chấn Động ý sao?” Vương Đằng thì thào tự, ánh mắt hơi kỳ dị.
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, đáy lòng dâng lên chút ngộ ra, một ánh kiếm màu vàng chợt lóe lên trong mắt hắn.
Kim Diệu Chấn Sát kiếm ý!
Kiếm ý vừa được Giáo hoàng Chân Lý giáo thi triển, giờ phút này đã bị hắn nắm giữ bằng phương thức người thường không thể lý giải được.
Hơn nữa, bởi vì Giáo hoàng Chân Lý giáo đã lĩnh ngộ kiếm ý này đến mười thành rồi, cho nên Vương Đằng cũng trực tiếp bắt đầu từ mười thành, bất ngờ vượt qua chín cấp bậc trước đó.
‘Kim Diệu Chấn Sát kiếm ý’: 60/10000 (mười thành)
Hơn nữa thu hoạch chân chính còn không dừng lại ở đây.
Chấn Động ý ẩn chứa trong Kim Diệu Chấn Sát kiếm ý, đó là một lực ý cảnh hoàn toàn mới.
Chấn Động!
Được xưng là không gì không chấn!
Không khí, kim loại, nước, đất đá, thậm chí ý cảnh, áo nghĩa… tất cả tồn tại đều có thể bị chấn động, hơn nữa một khi tần suất chấn động đạt đến trình độ đáng sợ nào đó, mặc dù là vật thể cứng rắn hơn nữa cũng sẽ bị chấn vỡ.
Khó trách mới vừa rồi kể cả áo nghĩa Lực của hắn cũng suýt nữa bị vỡ ra.
Chấn Động ý này quả nhiên là một BUG!
Nhưng hiện giờ Chấn Động ý giống như BUG này cũng bị hắn nắm giữ, chỉ e cho dù thế nào thì Giáo hoàng Chân Lý giáo cũng không thể ngờ nổi ý cảnh hắn khổ sở lĩnh ngộ lại đã bị Vương Đằng trộm lấy nhẹ nhàng như vậy.
Khóe miệng Vương Đằng nhếch lên một độ cong, giống như con hồ ly nhỏ ăn vụng, gửi lời cảm ơn chân thành về phía Giáo hoàng Chân Lý giáo:
“Cảm ơn!”
“?” Giờ phút này, toàn thân Giáo hoàng Chân Lý giáo đều ngớ ra.
Có chuyện gì vậy, vì sao thằng nhãi này lại nói lời cảm ơn hắn?
Quan trọng nhất là, hắn có thể cảm nhận được Vương Đằng cmn lại nói lời cảm ơn thật lòng thật ý, vẻ mặt của hắn không hề giả dối, thật đến không thể thật hơn.
Đầu óc thằng nhãi này bị cửa kẹp hả!
Chẳng hiểu ra làm sao cả nói lời cảm ơn kẻ địch của hắn, đây là chuyện mà người có lối suy nghĩ bình thường có thể làm được sao?
Đám người Chu Huyền Vũ và Saten Rekka đều hơi lơ mơ, thật sự không thể hiểu được hành vi của Vương Đằng.

“Hừ!” Giáo hoàng Chân Lý giáo không hiểu được ý tưởng của Vương Đằng, nhưng khi nhìn thấy nụ cười kia của hắn, không biết vì sao đáy lòng cũng cực kỳ khó chịu, hừ lạnh một tiếng, lập tức biến mất tại chỗ.
Ánh mắt Vương Đằng nheo lại, không dám chậm trễ, thân hình hắn cũng chợt lóe lên.
Rầm!
Ngay sau đó, hai người đều không nói lời dư thừa, trực tiếp hóa thành hai tia sáng một vàng, một đỏ va chạm vào nhau trên không trung.
“Trận pháp sư tiếp tục trông coi trận pháp, quấn giết võ giả Chân Lý giáo!”
Đồng thời, giọng nói của Vương Đằng truyền ra từ trong vầng sáng rọi kia.
“Vâng!”
Trận pháp sư ở bên dưới lập tức cùng đáp.
Rầm!
Trận pháp lập tức tiếp tục vận chuyển, dung nham cuồn cuộn, hóa thành cự long, bay về phía võ giả Chân Lý giáo.
Mà bên phía Chân Lý giáo cũng có trận pháp sư vận chuyển đại trận hộ giáo của bọn họ, lực băng tuyết ngưng tụ hóa thành băng long, dây dưa với cự long dung nham trên không trung.
Rầm rầm rầm…
Tiếng gầm rú không ngừng truyền ra.
Võ giả hai bên lại triển khai chém giết thảm thiết ở xung quanh.
“Vương Đằng, ta tới giúp ngươi!”
Chu Huyền Vũ không hề nhàn rỗi, hét lớn một tiếng rồi gia nhập vào trong vòng chiến đấu giữa Giáo hoàng Chân Lý giáo và Vương Đằng.
Tình hình chiến đấu lập tức thăng cấp!
Trên đầu Chu Huyền Vũ hiện lên một hư ảnh huyền quy vĩ đại, rít gào chém ra theo ánh đao. Một đao kia vô cùng nặng nề, tia sáng màu vàng nồng đậm, giống như muốn trấn áp tất cả.
Giáo hoàng Chân Lý giáo bị đánh trúng, không ngừng rút lui, sắc mặt vô cùng khó coi.
Vương Đằng theo sát lên, thần binh Ma Khuyết xuất hiện trong tay hắn, các hệ đao ý, kiếm ý điên cuồng phát ra giống như không cần tiền.
Trong lúc này, tiếng sấm, tiếng sóng triều, tiếng gió gào thét… mãnh liệt trong không trung, khuấy động gió mây, to lớn biết bao!
Tất cả võ giả hoảng sợ rút lui, giờ khắc này bọn họ mới chính thức hiểu rõ vì sao Vương Đằng trẻ tuổi như vậy, lại đã có thể đảm nhiệm quân chủ quân đoàn Hắc Tước.
Rất nhiều võ giả Chân Lý giáo bị chấn động, dưới phân tâm, võ giả của ba quân đoàn lớn nắm được cơ hội, ào ào phát động công kích điên cuồng.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, một đám võ giả Chân Lý giáo rơi xuống mặt đất giống như nấu sủi cảo.
Rầm!
Rầm!
Tiếng gầm rú không ngừng vang lên, có cường giả cấp Chiến Tướng ngã xuống, tự bạo vào thời khắc cuối cùng, dẫn động lên phản ứng dây chuyền kinh khủng.
Trong một lát, cường giả cấp Chiến Tướng đã bỏ mạng trên năm sáu vị, số lượng lập tức giảm mạnh.
Mà bên phía ba quân đoàn lớn, võ giả cấp Chiến Tướng nhiều lắm là bị thương nặng, vẫn chưa xuất hiện tử vong.
Cường giả cấp Chiến Tướng của ba quân đoàn lớn gần như gấp đôi cường giả cấp Chiến Tướng của Chân Lý giáo, tình thế lập tức không thể xoay chuyển.
Còn về võ giả dưới cấp Chiến Tướng thì cả hai bên đều có thương vong, nhưng nói tóm lại, ba quân đoàn lớn vẫn chiếm ưu thế.
Số lượng võ giả cấp cao của ba quân đoàn lớn tử vong là số ít, làm nên tác dụng mang tính mấu chốt trong trận chiến đấu này. Một võ giả cấp cao đủ để so được với hơn mười tên, thậm chí mười mấy tên võ giả cấp thấp, cho nên ba quân đoàn lớn mới có được cục diện toàn thắng như vậy.
Giáo hoàng Chân Lý giáo nhìn thấy một cảnh này, sắc mặt khó coi đến cực hạn. Hắn biết không thể cứu vãn được nữa, chỉ sợ Chân Lý giáo không xoay người được nữa, nỗi hận đám người Vương Đằng trong lòng càng mãnh liệt.
Nhưng hắn càng rõ ràng, tiếp tục như vậy, kể cả hắn cũng té ngã ở trong này.
Thực lực của Vương Đằng ngoài dự kiến của hắn, lại còn liên thủ với Chu Huyền Vũ, mặc dù là hắn cũng cảm thấy vô cùng khó giải quyết.
Ánh mắt Giáo hoàng Chân Lý giáo lóe lên, đột nhiên một tiếng hét lớn truyền đến bên tai hắn:
“Thiên Cương Hỏa Diễm đao!”
Giáo hoàng Chân Lý giáo giật thột trong lòng, một kiếm đánh lui Chu Huyền Vũ, rồi sau đó vung kiếm chém về phía âm thanh phát ra.
Rầm!
Một ánh đao hỏa diễm va chạm với ánh kiếm của hắn, trực tiếp chôn diệt.
Giáo hoàng Chân Lý giáo không khỏi hơi sững sờ, công kích này quá kém cỏi, một đòn đã vỡ, căn bản không hề mạnh mẽ giống như trước đó.
Nhưng còn chưa đợi hắn phản ứng kịp, một làn sương mù màu đen đã thổi quét ra từ chỗ ánh đao bị vỡ, lập tức bao phủ lấy hắn.
“Không tốt!”
Giáo hoàng Chân Lý giáo biến sắc, lập tức ngừng thở và sử dụng nguyên lực phong tỏa lỗ chân lông toàn thân.
Nhưng vẫn quá muộn, sương mù màu đen này đã lập tức xâm nhập vào cơ thể hắn.
Lúc trước hắn đã được ăn đau khổ bởi nguyên lực hệ Độc này của Vương Đằng, biết rõ nguyên lực hệ Độc này khó dường nào, lập tức thầm cảm thấy không ổn.
Hiện giờ đang giao chiến, căn bản không có thời gian dư thừa để quét sạch nguyên lực hệ Độc trong cơ thể.
Hắn không ngờ mình vừa sơ ý, lại trúng chiêu âm hiểm của Vương Đằng.
“Đê tiện!”
“Lại dùng độc, ngươi… đê tiện!”
Giáo hoàng Chân Lý giáo căm tức nhìn Vương Đằng, hai mắt gần như muốn phun lửa.
“Võ công trong thiên hạ, chỉ có đê tiện là không phá được!” Vương Đằng cười hì hì nói.
“…”
Chu Huyền Vũ ở bên cạnh lộ ra ánh mắt cổ quái, thật sự bị sự vô sỉ của Vương Đằng thuyết phục, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, lời Vương Đằng nói… thật có đạo lý!
Võ công trong thiên hạ, chỉ có đê tiện là không phá được!
Cho nên sau này, khi hắn chiến đấu với người khác, có phải cũng nên đê tiện một chút không?
Không được, không được… Chu Huyền Vũ vội vàng lắc đầu, suy nghĩ vì tương lai của mình, hắn vẫn không nên làm ra chuyện hủy hình tượng này thì tốt hơn.
“Ra tay đi, thừa dịp hắn bệnh lấy mạng hắn!” Vương Đằng không hề do dự, gọi Chu Huyền Vũ ra tay.
Hắn thật khó khăn mới thừa dịp Giáo hoàng Chân Lý giáo mệt mỏi, đánh bất ngờ, bí mật ẩn giấu nguyên lực hệ Độc trong Thiên Cương Hỏa Diễm đao, mới khiến hắn trúng chiêu.
Hiện giờ Giáo hoàng Chân Lý giáo trúng độc Yêu Liên của hắn, thực lực chắc chắn bị ảnh hưởng, lúc này không làm thịt hắn thì còn đợi đến bao giờ!
Chu Huyền Vũ lập tức phản ứng kịp, theo sát phía sau Vương Đằng, tập kích về phía Giáo hoàng Chân Lý giáo.
Cơ hội này quá hiếm có!
Vương Đằng đã đợi thật lâu mới đợi được cơ hội này.
Nếu ngay từ đầu Giáo hoàng Chân Lý giáo rõ ràng có đề phòng, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng thành công như vậy.
Có thể nói, kết quả thế này còn có vận may rất lớn ở trong đó.
Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan thật lớn đến sự vô sỉ và không biết xấu hổ của Vương Đằng, ít nhất nếu đổi thành người như Chu Huyền Vũ, tuyệt đối không thể nghĩ ra được chiêu tổn hại dùng độc này.
Giờ phút này, sắc mặt của Giáo hoàng Chân Lý giáo cực kỳ khó coi, đáy lòng buồn bực đến muốn hộc máu. Hắn phát hiện một khi mình vận dụng nguyên lực trong cơ thể, độc tố này sẽ vì nguyên lực vận chuyển mà xâm nhập với tốc độ nhanh hơn.
Nhưng hắn không có bất cứ biện pháp nào, không vận dụng nguyên lực chỉ có thể chờ chết, hai người Vương Đằng và Chu Huyền Vũ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Ý niệm nhanh chóng xoay chuyển trong lòng Giáo hoàng Chân Lý giáo, đưa ra quyết định rất nhanh.
Sau đó… hắn xoay người bỏ trốn!
Trốn!
Phải trốn!
Giữ được núi xanh, đâu phải lo không có củi đốt!
Bây giờ không phải là lúc cứng đối cứng, không trốn thì kể cả hắn cũng phải nằm lại đây.
Hắn hóa thành một tàn ảnh, bỏ lại võ giả Chân Lý giáo, bỏ lại toàn bộ tổng bộ Chân Lý giáo, trực tiếp bỏ chạy về nơi xa xa.
“Giáo hoàng!”
Võ giả Chân Lý giáo nhìn thấy một màn này, ào ào gầm lên tuyệt vọng, đáy lòng sinh ra một cảm giác phẫn nộ vì bị người phản bội.
Giáo hoàng của bọn họ lại phản bội họ, chạy trốn một mình?
Tất cả võ giả Chân Lý giáo đều cảm thấy khó có thể tin nổi, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Các ngươi chết vì chân lý, chết có ý nghĩa, Chân Lý giáo sẽ không quên những công thần như các ngươi.”
“Các vị, các ngươi yên tâm, bổn Giáo hoàng sẽ báo thù cho các ngươi!”
Giáo hoàng Chân Lý giáo nhanh nhẹn chạy xa, giọng nói ẩn chứa bi tráng truyền đến từ xa.
Rất nhiều võ giả Chân Lý giáo đều bị lừa dối đến đây, coi Chân Lý giáo là tất cả, cho rằng Chân Lý giáo đang cứu vớt thế giới, còn bọn họ là chúa cứu thế.
Nhưng hôm nay hành động của Giáo hoàng đã hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của bọn họ, bọn họ không phải là chúa cứu thế, chỉ là một đàn chuột bị đuổi giết, vây diệt.
Thật đáng buồn!
Thật đáng tiếc!

Vương Đằng và Chu Huyền Vũ nhìn theo bóng dáng Giáo hoàng Chân Lý giáo đột nhiên chạy trốn, hai người đều ngổn ngang trong gió.
Đường đường là Giáo hoàng, thủ lĩnh tà giáo trong truyền thuyết, lại làm ra hành động chạy trốn không hề có chút giới hạn nào?
Không hề có chút do dự nào!
Không chỉ võ giả Chân Lý giáo không tiếp nhận được chuyện này, kể cả hai người bọn họ là người ngoài cũng cảm thấy thật không thể tin nổi.
Hễ là cường giả, nhất định đều có tôn nghiêm rất mạnh.
Thực lực của Giáo hoàng Chân Lý giáo này rất mạnh, nhưng hành vi như vậy thật sự ngoài dự tính của người khác!
“Đuổi theo!”
Vương Đằng gần như không dừng bước chân, hóa thành một tàn ảnh, tăng mạnh tốc độ, đuổi theo Giáo hoàng Chân Lý giáo.
Khó khăn lắm mới ép được hắn đến mức độ này, đâu thể dễ dàng cho hắn chạy trốn được.
Huống hồ, Giáo hoàng Chân Lý giáo mới là mấu chốt của Chân Lý giáo, nếu để hắn chạy trốn, khó bảo đảm Chân Lý giáo không tro tàn lại cháy, xuất hiện ở nơi hẻo lánh nào đó một lần nữa, sau đó mọc rễ nảy mầm, chờ có một ngày tiếp tục gây ra sóng gió.
Phải giữ lại kẻ này!
Chu Huyền Vũ cũng biết đạo lý này, nên cũng không hề chần chừ, vội vàng đuổi theo.
“Quân chủ Tiếu, ngươi ở lại vây diệt võ giả Chân Lý giáo khác, nhất định không thể để cho một kẻ nào trốn thoát.”
Đồng thời, giọng nói của hắn cũng nhanh chóng truyền ra, quanh quẩn trong tai Tiếu Nam Phong.
Tiếu Nam Phong âm thầm buồn bực. Đều là quân chủ, Vương Đằng và Chu Huyền Vũ thì đuổi bắt Giáo hoàng Chân Lý giáo, còn hắn lại chỉ có thể ở lại đây kết thúc, ngẫm lại thật thất bại.
Xem ra công lao tiêu diệt Chân Lý giáo lần này đều bị Vương Đằng và Chu Huyền Vũ chia cắt hơn nửa, hắn có thể lấy được một chút đã coi như không tệ.

Lúc này, Vương Đằng và Chu Huyền Vũ nhanh chóng đuổi theo Giáo hoàng Chân Lý giáo, hét lớn một tiếng ở phía sau: “Đừng chạy.”
“Bó tay chịu trói, còn có thể để lại cho ngươi một con đường sống.” Chu Huyền Vũ cũng quát to.
Giáo hoàng Chân Lý giáo nghe vậy, tốc độ không giảm mà lại còn tăng lên.
Cmn định lừa hắn.
Không chạy, chỉ có ở lại chờ chết.
Hắn lại không ngốc, chỉ bằng việc hắn đã làm trong những năm này, nước Hạ không có khả năng bỏ qua cho hắn.
Vương Đằng thấy hắn chạy càng nhanh hơn, lại quát to: “Ngươi không chạy thoát được đâu, bây giờ có phải ngươi cảm thấy nguyên lực trong cơ thể ngưng trệ, không thể vận chuyển như thường, hơn nữa càng cố tình vận chuyển, thân thể lại càng mất khống chế không.”
“Còn nhớ rõ trước đó ta hạ độc cho ngươi chứ, hai thứ cùng tông cùng gốc, ngươi cho rằng đã hoàn toàn quét sạch, thật ra chúng nó vẫn đang ngủ đông trong cơ thể ngươi.”
“Mà bây giờ lại có kịch độc mới xâm nhập vào trong thân thể của ngươi, hai bên thúc đẩy lẫn nhau, từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài, tốc độ bùng nổ vượt trên sức tưởng tượng của ngươi.”
Sắc mặt Giáo hoàng Chân Lý giáo thay đổi, đáy lòng hoảng sợ vô cùng.
Đều nói trúng rồi!
Đều bị Vương Đằng nói trúng!
Hiện giờ thân thể của hắn rất tệ, hành động trở nên chậm chạp, thậm chí cả suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp.
Nếu lại tiếp tục như vậy, hắn tuyệt đối không chạy thoát.
“Đừng giãy giụa vô ích, như vậy chỉ tăng nhanh tốc độ nguyên lực hệ Độc ăn mòn mà thôi, đến lúc đó không cần chúng ta ra tay, bản thân ngươi đã không xong rồi.”
Vương Đằng tiếp tục mở miệng, càng nói càng hăng say:
“Nguyên lực hệ Độc của ta đâu có dễ áp chế như vậy, nếu không kịp thời khống chế quét sạch, ngươi sẽ chết thật thê thảm, toàn thân hư thối, vô cùng thống khổ.”
“Quá trình này sẽ bắt đầu từ đỉnh đầu, trước hết làm cho ngươi rụng tóc, biến thành đầu trọc bóng lưỡng, mái tóc dài tung bay của ngươi cuối cùng đều sẽ không thừa lại một cọng.”
“Sau đó chính là khuôn mặt, mặt của ngươi sẽ khô quắt từng chút một, mắt mù, cổ nát vụn, đầu lưỡi cũng nát vụn, lỗ tai sẽ chứa đầy mủ dịch, cuối cùng biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, biến chất hoặc đáng sợ vô cùng.”
“Đây còn chưa phải việc đáng sợ nhất, bởi vì lúc này ngươi vẫn còn chưa chết.”
“Cơ bắp trên người ngươi cũng sẽ bắt đầu hư thối, từng tấc một, bắt đầu từ cổ, dây thanh bị rách, khiến cho ngươi không thể phát ra âm thanh, sau đó là lục phủ ngũ tạng, thủng ruột nát bụng, lúc này ngươi không ăn nổi cả cơm, bởi vì thứ gì ăn vào đều sẽ rò rỉ ra từ trong bụng của ngươi, ơ ờ…”
“A đúng rồi, kể cả cậu em và trứng đều sẽ trực tiếp rơi xuống khỏi người ngươi…”
Chu Huyền Vũ càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, sắc mặt dần dần kỳ quái.
Vương Đằng này thật độc miệng!
Miêu tả trước đó còn tương đối hù dọa hắn, nhưng một câu cuối cùng này là sao thế hả!
Thần cmn cậu em và trứng đều sẽ trực tiếp rơi xuống!
Đây đều là từ ngữ hung bạo tàn độc gì chứ!
Chu Huyền Vũ đột nhiên phát hiện, làm kẻ địch với Vương Đằng thật sự là một loại tra tấn.
Cho dù có phải thật sự như vậy không, dù sao hắn đã sợ rồi.
Nếu thật sự trúng loại độc này, hắn cũng không dám cá cược.
Chỉ không biết Giáo hoàng Chân Lý giáo sẽ làm thế nào?
Gương mặt Giáo hoàng Chân Lý giáo đột nhiên hiện lên màu xanh đen, đó là do nguyên lực hệ Độc xâm nhập gây ra, lúc này lại nghe thấy lời Vương Đằng nói, lập tức cảm thấy toàn thân không được tốt.
Cmn đây rốt cuộc là độc gì vậy?
Sao lại đáng sợ như thế!
Chắc sẽ không thật sự như thằng nhãi ác độc kia nói đó chứ?
Hắn chỉ vừa nghĩ đã cảm thấy không rét mà run, lông tơ toàn thân dựng đứng.
Hễ có một chút khả năng, hắn cũng không dám cá cược, nếu thật sự giống như Vương Đằng đã nói, thì bảo hắn sống thế nào?
Có câu cái ác phát triển theo gan dạ!
Hơn nữa còn không biết có thể chạy được hay không.
Cho nên so với như thế, còn không bằng liều lĩnh đánh cuộc.
Cường giả có thể đi đến một bước như hắn, không hề thiếu quả quyết.
Tuy rằng hắn nhanh chóng đưa ra quyết định, nhưng vừa rồi vẫn xuất hiện một nháy mắt chần chừ.
“Cơ hội tốt!” Ánh mắt Vương Đằng sáng lên, hắn thi triển thiên phú không gian, thừa dịp một nháy mắt Giáo hoàng Chân Lý giáo chần chờ đã đột ngột xuất hiện sau lưng hắn, chém xuống một đao.
Giáo hoàng Chân Lý giáo căn bản không ngờ Vương Đằng còn có thủ đoạn như này, hoảng sợ trong lòng, lập tức tránh né.
Nhưng vẫn đã muộn…
Phập!
Một đao này chém trúng tay trái của hắn, máu tươi bắn ra.
Một cánh tay lành lặn bay lên trời!
“A!”
Giáo hoàng Chân Lý giáo không khỏi phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
“Vương Đằng, ngươi khinh người quá đáng, cho dù ta chết cũng muốn kéo theo ngươi làm đệm lưng.”
Giáo hoàng Chân Lý giáo gầm lên giận dữ, sắc mặt hung tợn, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng.
Vốn còn định liều lĩnh đánh cuộc, nhưng hy vọng xa vời này đã bị Vương Đằng lập tức đánh nát, một cánh tay bị chặt đứt, sức chiến đấu của hắn đã giảm mạnh, tự nhận thấy đã không còn đường sống nữa.
Ánh sáng chói mắt đột nhiên bộc phát từ trong cơ thể hắn, dao động năng lượng kinh khủng lan ra.
“Đi mau, hắn định tự bạo!”
Vương Đằng thông qua ‘Đôi mắt Linh Thị’ nhìn thấy nguyên lực bắt đầu điên cuồng khởi động trong cơ thể hắn, lúc này mới biết hắn định làm gì, vội vàng quát to.
Chu Huyền Vũ biến sắc, không hề nghĩ ngợi, vội vàng gấp rút lui lại.
Mà Vương Đằng không hề chậm trễ, trực tiếp thi triển thiên phú không gian, toàn thân lập tức biến mất tại chỗ.
Ánh sáng chói mắt trên người Giáo hoàng Chân Lý giáo lập tức nồng đậm đến cực hạn, ngay sau đó, tiếng nổ mạnh kinh khủng đột nhiên vang lên.
Ầm rầm!
Phảng phất dâng lên một đóa mây hình nấm ngay tại chỗ, mặt đất chấn động, ngọn núi rung chuyển, băng tuyết thành mảng rào rào rơi xuống, giống như quả cầu tuyết, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng kịch liệt.
Ầm ầm ầm!
Cuối cùng băng tuyết này phát triển thành tuyết lở kinh khủng, đổ xuống ào ào từ trên đỉnh núi.
Tinh thú trong dãy núi này đều bị kinh động, ánh mắt thò ra từ chỗ bí mật, ào ào nhìn sang bên này, nhưng không có một con tinh thú nào dám đến gần.
Năng lượng dao động ở đây quá mạnh mẽ, cho dù là tinh thú cấp Lãnh Chúa đều phải kiêng kỵ không thôi.
Võ giả bên chỗ tổng bộ Chân Lý giáo ở phía xa cũng nghe được tiếng gầm rú khổng lồ như thế, đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Bọn họ không biết bên này rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.
Cả đám vừa lo lắng lại bất an.
Cuối cùng Chu Huyền Vũ vẫn không tránh né được xa lắm, vẫn bị ảnh hưởng đến, bị thương không nhẹ, nhưng may mà tính mạng không có gì đáng ngại, hơn nữa cũng không tổn thương đến căn bản.
Đây đã là vạn hạnh trong bất hạnh!
Giáo hoàng Chân Lý giáo chính là cường giả đỉnh phong cấp Chiến Tướng thượng vị thập tam tinh, thậm chí còn chuyển hóa một phần trăm nguyên lực của mình thành nguyên lực tinh thần, uy lực sinh ra do hắn tự bạo tuyệt đối cực kỳ kinh khủng.
Lúc này sắc mặt Chu Huyền Vũ tái nhợt, ánh mắt nhìn vào chỗ sâu nơi nổ mạnh phía trước, hiện lên một chút lo lắng.
Vừa rồi Vương Đằng cách rất gần, không biết hắn có thể thoát thân được không.
Dư ba do Giáo hoàng Chân Lý giáo tự bạo tạo thành thật lâu không tiêu tan, mà băng tuyết ở bốn phía lại đổ sụp xuống rất nhiều, khiến một mảng núi này trở thành nơi hiểm trở cực kỳ đáng sợ.
Chu Huyền Vũ không thể không nâng độ cao bay lượn lên, ánh mắt quét nhìn xuống dưới, tìm kiếm bóng dáng của Vương Đằng.
Đúng lúc này, ở bên cạnh hắn cách không xa, không gian dao động một hồi.
Chu Huyền Vũ quay phắt đầu lại, chỉ thấy Vương Đằng bước ra từ trong hư không, không hề bị thương.
“Sao ngươi lại thảm vậy?” Vương Đằng nhìn thấy dáng vẻ của hắn, không khỏi sửng sốt.
“…”
Chu Huyền Vũ lại không cãi lại được.
Hắn cách khá xa, còn bị thương, Vương Đằng ngay gần đó lại không hề có việc gì.
Hắn cảm thấy bản thân mình rác rưởi thật sự!
“Khụ khụ, không có việc gì, đừng nản chí, nếu đổi thành những người khác, có lẽ còn thảm hơn cả ngươi.” Vương Đằng dường như không phát hiện ra mình đã vô tình đả kích Chu Huyền Vũ, không nhịn được vội ho khan một tiếng, an ủi.
“… Ngươi xác định ngươi đang an ủi ta sao?” Chu Huyền Vũ cạn lời.
“Nhất định là vậy, ta đang an ủi ngươi, không thể nghi ngờ.” Vương Đằng tỏ vẻ đứng đắn, nói.
“Được rồi, không tán dóc với ngươi nữa, chuyến này Giáo hoàng Chân Lý giáo chết rồi chứ.” Chu Huyền Vũ lườm hắn một cái, hỏi.
“Theo lý thuyết, nổ thành như vậy chắc là nát nhừ vỡ vụn.” Vương Đằng nói xong, đột nhiên nghĩ đến cái gì, không khỏi mở ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ ra quét xuống phía dưới.
“Hả?”
Hắn nheo mắt lại, gương mặt hiện lên nụ cười lạnh: “Chờ ta một lát.”
Tiếng nói vừa dứt, toàn thân hắn lại biến mất tại chỗ một lần nữa, tiến thẳng vào trong nơi nổ tung kia, hiện giờ nơi đó chỉ còn lại có chút dư ba, không tổn thương được hắn.
Vương Đằng đứng trên mặt đất, khóe miệng hơi nhếch lên, nói với bốn phía không có một bóng người: “Ngươi thật giảo hoạt, lại định dùng phương thức này để chạy trốn, nhưng cũng thật ngoan độc, tự hủy thân thể, để lại một tia căn nguyên linh hồn, nếu không phải ta cẩn thận, suýt nữa đã thật sự làm ngươi trốn thoát được rồi.”
Hắn dương như đang lẩm bẩm tự nói, bốn phía không hề có chút động tĩnh nào, chỉ có dư ba của nguyên lực tự bạo vẫn đang tàn sát bừa bãi.
“Thật sự chưa đến cuối cùng chưa từ bỏ ý định.”
Vương Đằng cười lạnh lùng, không nói lời vô ích nữa, niệm lực tinh thần cuốn theo lửa Thanh Ngọc Lưu Ly lao ra.
Mặt đất trước mặt hắn nổ tung, một đầu lâu thủy tinh bay ra, định chạy trốn.
“Vương Đằng!”
Một tiếng gầm giận dữ, oán hận, không cam lòng lập tức truyền ra từ trong đầu lâu thủy tinh.
Đó rõ ràng là giọng nói của Giáo hoàng Chân Lý giáo.
Tinh thần lực của Giáo hoàng Chân Lý giáo này đạt đến Vương cảnh, cường độ căn nguyên linh hồn tương ứng căn bản không thể tồn tại khi rời khỏi thân thể được.
Ban đầu Vương Đằng cũng hơi hoài nghi, nhưng lúc này nhìn thấy đầu lâu thủy tinh, cuối cùng hắn đã rõ rồi.
Đầu lâu thủy tinh này hết sức kỳ lạ, có thể bảo tồn căn nguyên linh hồn của người!
Mà căn nguyên linh hồn của Giáo hoàng Chân Lý giáo hoàn toàn không thể rời khỏi đầu lâu thủy tinh này, nếu không hắn đã sớm lao tới rồi.
“Con chó phá nhà, đừng sủa nữa!” Vương Đằng lạnh nhạt nói.
“A! Ta thật hận!” Giáo hoàng Chân Lý giáo gầm lên giận dữ: “Sớm biết như thế, nên dẫn loài Hắc Ám giáng xuống, cá chết lưới rách với các ngươi!”
“Ngươi quả nhiên chết không có gì đáng tiếc, lại còn định dẫn loài Hắc Ám giáng xuống, loại người tai họa như ngươi không giữ lại được.” Ánh mắt Vương Đằng lạnh lẽo, tinh thần lực cuốn vào bên trong đầu lâu thủy tinh, đảo qua đó, đã phát hiện ra sự tồn tại của căn nguyên linh hồn Giáo hoàng Chân Lý giáo.
“Ngươi định làm gì?” Giáo hoàng Chân Lý giáo cảm thấy luồng tinh thần lực mạnh mẽ này, hoảng sợ kêu to lên.
“Giết ngươi!” Vương Đằng cố chấp kéo căn nguyên linh hồn của hắn ra khỏi đầu lâu thủy tinh.
Đó là một vầng sáng hỗn độn, lại giống như ngọn lửa thiêu đốt, nhưng bây giờ đã hơi ảm đạm.
Vương Đằng không hề nương tay, lửa Thanh Ngọc Lưu Ly bùng lên.
“Chờ chút, ngươi bỏ qua cho ta, ta cho ngươi biết phương pháp chuyển hóa nguyên lực tinh thần.”
Giáo hoàng Chân Lý giáo cảm nhận được nhiệt độ của ngọn lửa kia, lập tức sợ hãi, vội vàng hét lớn.
“Không cần ngươi nói, ta cũng biết!” Vương Đằng nói.
“Ngươi biết? Sao ngươi có thể biết được?” Giáo hoàng Chân Lý giáo không thể tin nổi hỏi lại.
“Ta đã biết, thứ ngươi tự nhận là bí mật, ta sớm nắm giữ rồi.” Vương Đằng nói thật tự tin.
Thật ra, hắn không hề biết phương pháp của Giáo hoàng Chân Lý giáo, nhưng hắn không hề lo lắng gì.
Đối mặt với một người bật hack, chút vấn đề ấy xem như là vấn đề sao?
Giáo hoàng Chân Lý giáo bị đả kích lớn, nhìn thấy dáng vẻ chắc chắn của Vương Đằng, hắn tin. Thằng nhãi này quá thần bí và mạnh mẽ, không phải do hắn không tin thì không có.
“Nói xong chưa, xong rồi thì để ta tiễn ngươi lên đường.” Vương Đằng nói.
“Đợi chút! Đợi chút!” Giáo hoàng Chân Lý giáo vội vàng kêu to: “Ta còn có thể nói cho ngươi biết một bí mật động trời.”
“Ta cũng không muốn biết.” Vương Đằng nói.
“…” Giáo hoàng Chân Lý giáo lập tức điếng người.
Cái quỷ gì?
Vì sao thằng nhãi này không ra bài theo lẽ thường??
“Cho nên… ngươi có thể đi chết rồi.” Giọng Vương Đằng lạnh lùng nói.
Lửa Thanh Ngọc Lưu Ly thổi quét, hoàn toàn bao phủ.
Ngọn lửa căn nguyên linh hồn kia điên cuồng giãy giụa trong tinh thần lực của Vương Đằng, tiếng kêu tuyệt vọng không cam lòng của Giáo hoàng Chân Lý giáo truyền ra từ trong đó.
“Không!”
Vụt!
Một tiếng vang nhỏ, Giáo hoàng Chân Lý giáo xưng hùng nhiều năm hóa thành một làn khói nhẹ, tiêu tán trong trời đất.
Vương Đằng cầm đầu lâu thủy tinh trong tay, tinh thần lực cảm ứng cẩn thận trong đó, xác nhận Giáo hoàng Chân Lý giáo đã hoàn toàn tiêu tán, mới yên tâm lại.
Giáo hoàng Chân Lý giáo này là tồn tại cực kỳ giảo hoạt, Vương Đằng không dám cam đoan hắn có chuẩn bị đường lui nào khác nữa không.
Hiện giờ xem ra đầu lâu thủy tinh này đã là thủ đoạn cuối cùng mà hắn có thể sử dụng.
Nghĩ đến cũng đúng thôi, thứ về mặt linh hồn tinh thần này quá cao thâm, Địa tinh, thậm chí là bên phía đại lục Tinh Võ đều chưa từng nghe nói đến phương pháp có thể khiến cho thể linh hồn tồn tại.
Mặc dù hắn lấy được kỹ năng ‘Minh Táng’ từ núi Thánh, nhưng đó cũng chỉ là một loại chiến kỹ cực kỳ đặc thù mà thôi, tuy rằng có thể bóc thể linh hồn ra, nhưng tỷ lệ thành công cực kỳ nhỏ bé.
Hơn nữa bởi vì thể linh hồn bóc ra không phải tách rời theo phương pháp bình thường, có tổn hại rất lớn đến bản thân thể linh hồn.
Cái gọi là ‘Minh táng’, thật ra chính là cố tình bóc ra, xé rách, tổn thương tạo ra cho thể linh hồn gần như không thể bù đắp lại được.
Hơn nữa thể linh hồn bị rút ra cũng không thể tồn tại trong thời gian dài ở hiện thực, chỉ có thể được bảo tồn ở trong ‘Không gian tử vong’, nếu không sẽ nhanh chóng bị tiêu tán.
Mà ‘Không gian tử vong’ kia là các đời thánh kỵ sĩ cung Cự Giải ở núi Thánh dùng bí pháp bồi dưỡng, khiến bên trong đó tràn ngập khí tức tử vong, mới có thể khiến cho thể linh hồn tồn tại.
Không, tồn tại này đã không thể được coi là thể linh hồn, gọi là tử linh thích hợp hơn.
Chúng nó không có thần trí gì, chỉ có thể bị người khống chế, vô ý thức du đãng …
Nói ngắn lại, ‘Không gian tử vong được thánh kỵ sĩ cung Cự Giải nắm giữ là một loại tồn tại thật độc đáo, hơn nữa cũng không hoàn thiện.
Bởi vậy có thể thấy được, thể linh hồn muốn tồn tại sau khi rời khỏi thân thể là một chuyện khó khăn đến cỡ nào.
Còn về nguyên nhân căn nguyên linh hồn của Giáo hoàng Chân Lý giáo có thể tồn tại sau khi rời thể thì đều phải quy công lao cho đầu lâu thủy tinh có tính đặc thù này.
Vương Đằng có thể khẳng định một điểm này.
Dù sao cảnh giới tinh thần của Giáo hoàng Chân Lý giáo chỉ đạt đến Vương cảnh mà thôi, chuyện mà hắn đã đạt đến Hoàng cảnh còn không làm được, Giáo hoàng Chân Lý giáo sao có thể làm được.
Vương Đằng lập tức thu hồi lửa Thanh Ngọc Lưu Ly lại, ánh mắt quét qua bốn phía, nhìn thấy không ít bong bóng thuộc tính đang trôi nổi giữa không trung.
Ánh mắt hắn lập tức sáng ngời.
Những bong bóng thuộc tính này hiển nhiên chính là do Giáo hoàng Chân Lý giáo để lại sau khi chết.
Đó chính là bong bóng thuộc tính của cường giả cấp Chiến Tướng thập tam tinh đỉnh giai, có thể gặp chứ không thể cầu, bên trong những bong bóng thuộc tính này chắc chắn có không ít thứ tốt.
‘Tinh thần Vương cảnh x560’
‘Ngộ tính Vương cảnh x620’
‘Căn nguyên linh hồn x10’
‘Thiên phú hệ Kim tuyệt đỉnh x480’
‘Thiên phú Chấn Động x350’
‘Nguyên lực hệ Kim x8600’
‘Nguyên lực tinh thần (Kim) x850’
‘Kim Diệu Chấn Sát kiếm ý x380’
‘Kim Diệu kiếm quyết x250’

Vương Đằng yên lặng hấp thu những bong bóng thuộc tính này, vừa cảm nhận biến hóa trong cơ thể, vừa đắm chìm trong đầu óc, hiểu được từng đoạn ký ức ngắn xa lạ kia.
Tinh thần và ngộ tính của Giáo hoàng Chân Lý giáo đều đạt đến cấp bậc Vương cảnh, chuyển đổi sang Hoàng cảnh cũng không ít, tinh thần Hoàng cảnh 56 điểm, ngộ tính Hoàng cảnh 62 điểm.
‘Tinh thần’: 1662/3000 (Hoàng cảnh)
‘Ngộ tính’: 1758/3000 (Hoàng cảnh)
Vương Đằng nhìn sự biến hóa của hai loại thuộc tính trên giao diện thuộc tính, đôi mắt không khỏi lóe lên vẻ hài lòng.
Gần đây tinh thần và ngộ tính của hắn tăng lên không ít, đột phá Hoàng cảnh cần 3000 điểm, mà bây giờ thuộc tính hắn tích cóp từng chút một đã vượt quá một nửa.
Có hy vọng đột phá rồi!
Tiếp theo là căn nguyên linh hồn, thu hoạch này lại hơi nằm ngoài dự đoán của Vương Đằng.
Dù sao sự xuất hiện của căn nguyên linh hồn là việc cực kỳ khó có được, đánh chết bình thường không có khả năng đạt được căn nguyên linh hồn, trừ khi trực tiếp công kích lên thể linh hồn.
Bản thân Giáo hoàng Chân Lý giáo tự tìm đường chết, căn nguyên linh hồn rời khỏi thân thể, Vương Đằng thiêu sống, đương nhiên cũng để lại những căn nguyên linh hồn quý giá này.
Những căn nguyên linh hồn này vốn thuộc sở hữu của Giáo hoàng Chân Lý giáo, người bình thường không cách nào hấp thu được, nếu không sẽ tạo thành linh hồn pha tạp, hậu quả thật nghiêm trọng.
Việc này giống như việc khâu tứ chi của một người khác lên người mình vậy, tuyệt đối sẽ biến hắn thành một thứ quái dị.
Nhưng hệ thống tồn tại chính là một BUG, những căn nguyên linh hồn này không khác gì đã trải qua chắt lọc tinh luyện, biến thành vật chất linh hồn tinh thuần nhất.
Cho nên Vương Đằng hấp thu chúng, không sinh ra bất cứ di chứng nào cả.
Mười điểm căn nguyên linh hồn không tính là ít, thậm chí có thể nói là hơi nhiều.
Theo căn nguyên linh hồn dung nhập vào thân thể của hắn, toàn thân Vương Đằng đều có cảm giác không nói nên lời, sảng khoái đến gần như muốn kêu thành tiếng.
Cảm giác này giống như linh hồn thăng thiên, suýt nữa ngao du hư không, không trở về nữa.
Toàn thân Vương Đằng giật thột, vội vàng bảo vệ tâm thần.
Hòa hoãn một chút, hắn mới cảm giác tìm về được bản thân, thở ra thật dài, đôi mắt lóe lên hai tia sáng, ánh mắt trở nên càng thâm thúy hơn.
Ánh mắt Vương Đằng lại dừng trên giao diện thuộc tính một lần nữa, cũng tiếp tục nhìn xuống dưới.
‘Thiên phú hệ Kim tuyệt đỉnh’: 460/5000
‘Thiên phú Chấn Động’: 350/7000
Hai loại thiên phú!
Một loại là ‘Thiên phú hệ Kim tuyệt đỉnh’ hắn vốn có được, nhưng theo thuộc tính này gia nhập, thiên phú hệ Kim của hắn càng mạnh mẽ hơn, có chỗ tốt rất lớn cho việc tu luyện.
Một loại khác là ‘Thiên phú Chấn Động’ cực kỳ độc đáo!
Trước đó ‘Kim Diệu Chấn Sát kiếm ý’ đạt được từ trên người Giáo hoàng Chân Lý giáo đã tồn tại Chấn Động ý. Lúc ấy, Vương Đằng còn cực kỳ kinh ngạc, Giáo hoàng Chân Lý giáo lại lĩnh ngộ được lực lượng ý cảnh hiếm thấy như thế, hiện giờ hắn đã hiểu ra, là bởi vì Giáo hoàng Chân Lý giáo có được loại thiên phú kỳ lạ này.
Cho nên hắn lĩnh ngộ Chấn Động ý dễ dàng hơn người khác.
Khi Vương Đằng nhìn thấy thiên phú này, ánh mắt bùng lên ánh sao, vội vàng nhắm hai mắt lại, cẩn thận cảm nhận sự thay đổi của bản thân.
Thân thể đã xảy ra loại biến hóa nào đó, giống như có thể phát ra một luồng lực chấn động tùy ý.
Đồng thời, ký ức giải thích có liên quan cũng hiện ra trong đầu hắn.
Thiên phú Chấn Động là một loại thiên phú có thể dẫn dắt lực chấn động, phương pháp sử dụng cũng rất đơn giản, chính là thông qua chấn động của bản thân đạt đến một loại cộng hưởng với bên ngoài, từ đó dẫn dắt lực chấn động.
Thiên phú này có thể nói là thật vô bổ, nhưng cũng có thể nói là thật kinh khủng!
Vì sao nói nó vô bổ?
Đó là bởi vì thiên phú này có yêu cầu rất cao đối với thân thể, lấy sự chấn động của bản thân khiến cho bên ngoài cộng hưởng, hơn nữa tần suất chấn động càng cao, uy lực càng mạnh.
Ngược lại, gánh nặng đối với thân thể cũng thật lớn, một khi chấn động đạt đến tần suất nhất định, thân thể sẽ không thể chống đỡ được nữa, cũng trực tiếp bị chấn vỡ nát.
Giáo hoàng Chân Lý giáo cũng hiểu được khuyết điểm này, bởi vậy nên đã đi đường vòng lối tắt, thông qua lĩnh ngộ Chấn Động ý để thi triển.
Cứ như vậy, hắn không cần dùng thân thể chống lại lực chấn động, chỉ cần gia nhập ý cảnh Chấn Động vào trong công kích thì có thể tạo được hiệu quả giống vậy.
Chẳng qua uy lực có hạn chế rất lớn, kém rất xa lực chấn động chân chính.
Tuy rằng Giáo hoàng Chân Lý giáo dùng phương pháp này tránh được khuyết điểm của thiên phú Chấn Động, nhưng coi như bỏ gốc lấy ngọn.
Hắn dường như gắng sức khai phá thể chất bản thân, không nói tăng cường khí lực đến mạnh mẽ cỡ nào, chỉ cần hoàn toàn khai phá ‘Thiên phú Chấn Động’, thân thể cũng có thể thừa nhận được lực chấn động trên trình độ nhất định.
Dù sao thiên phú này vốn là thiên phú loại thể chất, đối với người có được thiên phú như thế, năng lực chống cự lực chấn động tự nhiên mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Nếu Giáo hoàng Chân Lý giáo thật sự nắm giữ ‘Thiên phú Chấn Động’, Vương Đằng cảm thấy lần này giết chết hắn có thể không dễ dàng như vậy được.
Nghĩ thông suốt các mấu chốt trong đó, ánh mắt của Vương Đằng lập tức sáng lên.
Thiên phú Chấn Động này thật thích hợp với hắn!
Thân thể của hắn cũng đủ mạnh mẽ, hoàn toàn có thể chống đỡ được lực chấn động này.
Vương Đằng xem như phát hiện ra, một thân thể mạnh mẽ rốt cuộc quan trọng đến dường nào đối với một võ giả.
‘Xá Đao quyết’ lúc trước, ‘Thiên phú Chấn Động’ hiện giờ, những chiến kỹ và thiên phú mạnh mẽ lại độc đáo này đều có yêu cầu cứng nhắc đối với thân thể.
Từ ban đầu, Vương Đằng đã thắng ngay trên vạch xuất phát.
Giới hạn trần của ‘Thiên phú Chấn Động’ này là 7000 điểm, hiện giờ trong số vài loại thể chất hắn thu hoạch được, loại có giới hạn trần cao nhất là 10000 điểm, có thể thấy được ‘Thiên phú Chấn Động’ còn không tính là thiên phú mạnh nhất.
Với thân thể tu luyện Cổ Thần thân của Vương Đằng, thừa nhận lực chấn động kia vẫn không có vấn đề gì cả.
Lúc này hắn chìa tay, cơ bắp, xương cốt dưới bàn tay, thậm chí cấp bậc tế bào càng vi mô hơn chút đều đang sinh ra chấn động.
Biên độ sóng cực kỳ nhỏ bé mới đầu dần dần gia tăng, tần suất cũng từ chậm thành nhanh…
Đột nhiên, Vương Đằng cảm giác không khí trước mặt chợt chấn động lên, hơn nữa theo hắn gia tăng biên độ sóng và tần suất, sự chấn động của không khí trước mắt càng kịch liệt.
Rắc ~ rắc! Rắc!
Tiếng vỡ vụn rất nhỏ đột nhiên vang lên!
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng trầm đục, một cái khe màu đen đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn.
Từ trong cái khe màu đen kia, mơ hồ lộ ra một luồng dao động lạnh như băng cực kỳ kinh khủng, Vương Đằng biết đó là vết nứt không gian.
Đúng lúc này, hắn biến sắc, vội vàng dừng chấn động tế bào trong cơ thể lại.
Mới vừa rồi tế bào trong cơ thể hắn đã xuất hiện tử vong trên diện tích lớn, tuy rằng Cổ Thần thân thật sự mạnh mẽ, nhưng lực chấn động này cũng không phải ngồi không, khi gia tăng đến mức độ có thể phá vỡ không gian đã đủ để tạo thành tổn thương cho thân thể hắn.
Đương nhiên, chỉ là tổn thương mà thôi, cách chấn vỡ thân thể của hắn vẫn còn rất xa.
Sở dĩ Vương Đằng kịp thời dừng lại chính là vì không định toi công tổn thương bản thân mà thôi.
“Thiên phú này quả thật không tầm thường!” Đôi mắt Vương Đằng chớp lóe lên ánh sáng, khóe miệng nhếch lên một độ cong: “Nếu tăng thiên phú Chấn Động lên đến viên mãn, lực chấn động mà ta có thể thi triển sẽ càng mạnh hơn, đến lúc đó cho dù là thân thể cường giả cấp Chiến Tướng thập tam tinh đều có thể chấn vỡ được.”
Ngẫm lại tình hình kia, Vương Đằng lập tức cảm thấy mình trâu bò quá mức!
Vương Đằng thu liễm tâm thần, nhìn về phía cột nguyên lực kia.
Lần này thu hoạch được 8600 điểm nguyên lực hệ Kim, khiến nguyên lực hệ Kim của hắn tăng vọt một đoạn.
Không thể không nói, cường giả cấp Chiến Tướng thập tam tinh thật sự lợi hại, thuộc tính nguyên lực suốt 8600 điểm, Vương Đằng chưa bao giờ đạt được nhiều thuộc tính như vậy trên thân một người.
Cường giả cấp Chiến Tướng thập tam tinh quả thật chính là máy rớt bong bóng thuộc tính hình người!
Ngoài nguyên lực hệ Kim bình thường ra, còn có đến 850 điểm nguyên lực tinh thần hệ Kim!
Số lượng này cũng cực kỳ to lớn, phải biết rằng nguyên lực tinh thần hệ Kim của Vương Đằng hiện giờ mới chỉ có vài chục điểm mà thôi.
Kể cả nguyên lực tinh thần hệ Hỏa có được sớm nhất chỉ có hơn ba trăm điểm, đó vẫn là thành quả do hắn khó nhọc tích cóp từng chút một.
Mà hiện giờ đột nhiên được đến 850 điểm, quả thật chính là đột nhiên giàu có!
Hắn đã thấu hiểu rất rõ sự mạnh mẽ của nguyên lực tinh thần khi giao thủ với Giáo hoàng Chân Lý giáo, công kích giống nhau, ẩn chứa nguyên lực tinh thần không chỉ mạnh hơn nguyên lực bình thường gấp đôi.
Điều này vẫn là do nguyên lực tinh thần của bản thân Giáo hoàng Chân Lý giáo không nhiều, nếu không sẽ chỉ càng mạnh hơn.
‘Nguyên lực hệ Kim’: 12850/35000 (thập nhất tinh)
‘Nguyên lực tinh thần (Kim)’: 935

Cuối cùng Vương Đằng còn giành được380 điểm ‘Kim Diệu Chấn Sát kiếm ý’ và 250 điểm ‘Kim Diệu kiếm quyết’.
Hai thứ này, một là kiếm ý cấp bậc mười thành, thứ còn lại là công pháp và chiến kỹ thiên giai hệ Kim.
‘Kim Diệu kiếm quyết’ là một loại phương pháp tu luyện thiên giai cao cấp bao hàm công pháp tu luyện và thủ đoạn tấn công vào làm một.
Giá trị của nó vượt xa công pháp hoặc chiến kỹ bình thường.
‘Kim Diệu Chấn Sát kiếm ý’: 440/10000 (mười thành)
‘Kim Diệu kiếm quyết’: 150/500 (tiểu thành)
Ba trăm tám mươi điểm Kim Diệu kiếm quyết đã trực tiếp đưa trình độ lĩnh ngộ của hắn từ nhập môn tăng lên đến cấp bậc tiểu thành.
Đầu Vương Đằng lóe lên minh ngộ, hắn đã nắm giữ phương pháp tu luyện này đến trình độ tương đương người khác tu luyện hai ba năm, tốc độ hoàn toàn đáng kinh ngạc.
Nói tóm lại, lần này thu hoạch của hắn rất lớn.
Không hổ là đại BOSS, bong bóng thuộc tính rơi ra thật nhiều, thật tốt.
Giáo hoàng Chân Lý giáo chết thật đáng giá!
Lại nói, hắn gây sóng gió nhiều năm như vậy, sau khi chết làm ra chút cống hiến cũng không coi là quá đáng đi.

“Vương Đằng!”
Lúc này, dư ba bốn phía đã tan hết, Chu Huyền Vũ nhào từ trên cao xuống, gọi Vương Đằng một tiếng, hỏi:
“Giáo hoàng Chân Lý giáo… chết rồi?”
Mới vừa rồi hắn đã nghe được tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của Giáo hoàng Chân Lý giáo.
“Đã chết!” Vương Đằng đã sớm thu hồi đầu lâu thủy tinh, quay đầu nhìn Chu Huyền Vũ, nhàn nhạt nói: “Hắn thật giảo hoạt, căn nguyên linh hồn định chạy trốn, bị ta phát hiện, trực tiếp dùng lửa thiêu chết rồi!”
“Căn nguyên linh hồn!” Chu Huyền Vũ kinh hãi trong lòng, Giáo hoàng Chân Lý giáo lại có thể làm linh hồn rời thân thể bỏ chạy, thủ đoạn này không phải võ giả bình thường có thể có.
Mà người càng khiến cho hắn giật mình vẫn là Vương Đằng.
Kể cả hắn đều không phát hiện ra Giáo hoàng Chân Lý giáo sẽ dùng căn nguyên linh hồn bỏ chạy, Vương Đằng lại phát hiện, còn bắt được và giết chết.
Tên này thật sự khiến người ta khó có thể nắm lấy.
Thủ đoạn như thế, hắn cũng không bằng!
“Nếu Giáo hoàng Chân Lý giáo đã chết, ta và ngươi nhanh chóng quay về, chỉ e trận chiến đấu bên tổng bộ Chân Lý giáo kia còn chưa kết thúc.”
Chu Huyền Vũ không nhiều lời nữa, lập tức nói.
“Được!” Vương Đằng đương nhiên không phản đối.
Hai người lập tức hóa thành cầu vồng, quay về tổng bộ Chân Lý giáo.
Còn chưa tới gần, tiếng kêu đã truyền đến từ phía xa, võ giả Chân Lý giáo còn thừa lại đang điên cuồng chống cự, chưa đến cuối cùng, không ai chịu bỏ qua hy vọng sống sót.
Con kiến còn sống tạm bợ, huống hồ là những võ giả Chân Lý giáo bọn họ, vẫn tự nhận là chúa cứu thế.
Mà trái lại võ giả ba quân đoàn lớn đều vui mừng quá đỗi.
“Quân chủ!”
“Quân chủ!”
“Quân đoàn Hắc Tước vạn thắng!”
“Quân đoàn Huyền Vũ vạn thắng!”
“Quân đoàn Xích Hổ vạn thắng!”
Võ giả ba quân đoàn lớn ào ào hoan hô.
Giờ phút này, bọn họ không còn cố kỵ, dũng mãnh xông lên, chém giết một đám võ giả Chân Lý giáo dưới chân.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng, quanh quẩn bên tai mọi người, nhưng không có ai nương tay.
Những võ giả Chân Lý giáo này, tay ai nấy đều dính đầy máu tươi của người vô tội, không giết bọn họ chẳng phải làm phụ lòng những người vô tội đã chết đi sao.
Vương Đằng và Chu Huyền Vũ đều không nhàn rỗi, hai sức chiến đấu cao nhất gia nhập, võ giả Chân Lý giáo này càng không hề có sức phản kháng.
Nơi họ đi qua giống như hai máy xay thịt, giơ tay chém xuống, giơ tay chém xuống… đánh từ bên này sang bên kia, lại giết từ bên kia sang bên này.
Võ giả cấp Chiến Tướng của Chân Lý giáo cũng bị giết vài tên, hiện giờ chỉ còn dư lại hai ba tên.
Giáo chủ Phùng Toàn của Chân Lý giáo kia chính là một trong số đó. Thủ đoạn giữ mạng của người này không ít, hắn định chạy trốn, nhưng bị một cường giả cấp Chiến Tướng của quân đoàn Huyền Vũ giữ chân, căn bản không tìm thấy cơ hội.
Vương Đằng nhìn thấy một cảnh này, thân hình đột nhiên biến mất, ngay sau đó xuất hiện sau lưng Phùng Toàn.
“Phùng Toàn!”
Giọng nói sâu thẳm truyền ra từ trong miệng Vương Đằng, giống như lệ quỷ đòi mạng.
Phùng Toàn giật nảy cả mình, trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, chỉ cảm thấy da đầu run lên, lông tư toàn thân dựng đứng.
Là hắn!
Là tên sát tinh kia!
Mạng ta xong rồi!
Phùng Toàn hoảng sợ, thầm tuyệt vọng gào to, nhưng hắn cũng cực kỳ quả quyết, biết phía sau có kẻ kinh khủng, phía trước lại phải đối mặt với sự công kích của võ giả cấp Chiến Tướng, hắn không tránh không né, trực tiếp xông lên đụng vào.
Xoẹt!
Một kiếm đâm vào trong thân thể hắn.
Mà võ giả cấp Chiến Tướng kia cũng bị một chưởng của hắn đập bay, Phùng Toàn nhân cơ hội chạy xa, ý đồ giãy giụa lần cuối cùng.
“Lão già, ngươi định chạy đi đâu?” Giọng nói của Vương Đằng lại truyền đến từ sau lưng hắn, giống như vọng lại bên tai.
Mặt Phùng Toàn đều tái đi, hắn chạy trốn nhanh hơn.
“Đừng chạy chứ, không phải ngươi định giết ta sao, chạy cái gì!” Vương Đằng như bóng với hình, không hề ra tay, chỉ đi theo chặt phía sau hắn, giọng nói không ngừng truyền ra.
Phùng Toàn kinh hồn khiếp vía, thần kinh căng thẳng đến cực hạn, hắn vô cùng kinh hãi.
Cảm giác này vô cùng khó chịu, biết rõ không chạy thoát khỏi sự đuổi giết của Vương Đằng, nhưng cố tình lại không muốn ngồi chờ chết, chỉ có thể tìm kiếm một đường sống từ trong cảnh khốn cùng như vậy.
Ngoan cố chống cự!
Hiện giờ, hắn chính là con thú bị vây nhốt!
Vì thế, trên chiến trường đã xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ buồn cười, một giáo chủ Chân Lý giáo giống như con chuột bị kinh hãi chạy tán loạn khắp nơi.
Mỗi khi hắn cho rằng sắp chạy trốn ra khỏi vòng vây, một bóng người sẽ xuất hiện ở trước người hắn, ngăn cản đường đi của hắn.
Phùng Toàn sợ đến mức toàn thân đều như muốn nhảy dựng lên, thay đổi phương hướng, hy vọng phá vây từ chỗ khác.
Đáng tiếc, hắn chạy hồi lâu, nhưng vẫn không chạy thoát ra khỏi vòng vây này được.
Lúc này, Phùng Toàn thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng, tinh thần của hắn đã đến bên bờ hỏng mất, sợi dây kia lại căng thêm một chút nữa sẽ đứt.
“Vương Đằng!”
Hắn không chịu nổi nữa gầm lên giận dữ, nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm bóng dáng của Vương Đằng.
Võ giả bốn phía nhìn thấy dáng vẻ của hắn đều cảm thấy hắn thật sự thê thảm vô cùng, không khỏi đồng tình với cảnh ngộ hắn gặp phải.
Đều như vậy rồi, còn không bằng chết đi cho xong đi!
Phùng Hoa núp ở phía xa, dáng vẻ cũng cực kỳ thê thảm, bị thương rất nặng, lúc này nhìn thấy bộ dạng của cha hắn, không nhịn được run rẩy.
Đáng sợ!
Vương Đằng kia vốn không phải người, hắn chính là ma quỷ!
Hắn nghĩ mãi không rõ, vì sao mình lại đi đắc tội ma quỷ này.
“Vương Đằng, gần đủ rồi đấy, dù sao cũng là một giáo chủ, cho chết thể diện một chút đi!” Chu Huyền Vũ đều không nhìn nổi nữa, kêu lên từ xa.
“Nếu ngươi đã nói như vậy, ta cho ngươi chút thể diện là được!”
Giọng Vương Đằng truyền ra, bóng dáng của hắn lập tức hiện ra ở sau lưng Phùng Toàn, một ánh vàng xẹt qua giữa không trung, hung hăng đập xuống.
“Ta…”
Phùng Toàn hoảng hốt trong lòng, định né tránh, nhưng đã không kịp.
Bụp bụp bụp…
Một lúc sau, một đầu heo xuất hiện ở trước mặt mọi người, lắc lư lảo đảo ngã xuống.
Ầm rầm!
Bóng người Phùng Toàn nện lên thân núi, phát ra tiếng nổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận