Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 765: Đa ta Vương đại sư giải thích mối nghi hoặc cho ta!

“...” Tất cả mọi người bối rối, không hiểu gì nhìn Vương Đằng.
Rốt cuộc đây là vẽ cái gì, thứ cho bọn họ thị lực có giới hạn, thực sự không nhìn ra nguyên do gì?
“...” Vương Đằng thấy sắc mặt của mọi người, nụ cười trên khóe miệng từ từ cứng ngắc, cúi đầu xem trên bản đồ, cẩn thận hỏi: “Ta vẽ cái này rất khó coi sao?”
“Ha hả!”
“Ha há!”
“Ha ha ha…”
Mọi người cứng ngắc cười một hồi, nếu như Vương Đằng chỉ là một tiểu bối, nhất định bọn họ phải lôi đầu hắn chửi một trận, vẽ cái quái gì vậy.
Đáng tiếc là không thể.
Thực lực Vương Đằng quá mạnh mẽ, một bàn tay là có thể bóp chết bọn họ, chọc không nổi chọc không nổi…
Nhưng Đàm Đài Tuyền không có chút đắn đo gì, trực tiếp bĩu môi nói: “Vẽ bùa chú quỷ gì đấy, cái trình độ gì, trong lòng ngươi không tính ra sao?”
“...” Vương Đằng.
“Chi bằng Thiếu tướng Vương giải thích cho chúng ta một chút?” Chử Vĩnh Niên nói.
“Các ngươi không cảm thấy hoa văn này trông rất giống một Huyền Quy sống động như thật sao?” Vương Đằng hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói.
Mọi người nhìn hoa văn của bản đồ, nội tâm lập tức nhanh chóng sụp đổ.
Ngươi gọi cái này là trông rất sống động?
Bọn họ nhìn thoáng qua Vương Đằng, ánh mắt cực kỳ cổ quái, chất chứa biết bao thâm ý.
Rốt cuộc là hắn lấy sự tự tin ở đâu ra?
Nếu như phải miễn cưỡng miêu tả, vậy cái hoa văn này càng có khả năng giống một cái đầu heo, một đầu voi gì đó...
“Có lẽ ngươi học hội họa phái trừu tượng.” Đàm Đài Tuyền không chút khách khí cười nhạo nói.
“Ừ, đúng là trừu tượng.” Diệp Cực Tinh vốn có dáng vẻ chuyện chẳng liên quan gì tới mình mà lúc này cũng không nhịn được tới đây xem, sờ lên cằm gật đầu nói.
Vương Đằng thấy bọn hắn nghiêm túc cười nhạo mình, vẻ mặt đen sì.
“Các ngươi đủ rồi đó!”
Một tay hắn nắm lấy tấm bản đồ, vo viên lại, ném vào trong thùng rác, cả giận nói: “Cho ta thêm một tấm bản đồ!”
Tổng đốc Giang nghẹn cười, ra hiệu cấp dưới mang tới một tấm bản đồ nữa.
Vương Đằng cầm lấy bút, hít sâu một cái, múa bút bôi mực…
Một lát sau, dưới ánh mắt tự tin của hắn, một con Huyền Quy sống động xuất hiện trên giấy.
Ánh mắt Vương Đằng đầy mong đợi nhìn mọi người, nhưng mà đáp lại hắn cũng là từng khuôn mặt nghẹn cười.
Quá tổn thương người!
Vương Đằng lại nhìn hoa văn mình vẽ một lần nữa, tuyệt vọng: “Cười đi cười đi, ta không nói trận pháp này nữa.”
Hắn giận dữ, không quan tâm hoa văn này trừu tượng như thế nào, hỏng thì cho hỏng luôn. Hắn tựa vào trên ghế, mang dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
“Khụ khụ, thật ra thì tranh này cũng không tệ lắm.” Tổng đốc Giang nắm tay thành quyền, đặt ở trên khóe miệng vội ho một tiếng, nói: “Nếu không chúng ta nói tới hàm ý nó đại diện đi.”
“Không nói, không có tâm trạng nữa.” Vương Đằng bĩu môi nói.
Chê cười hắn, còn muốn khiến hắn nghĩ kế, nào có chuyện tốt như vậy đâu. Vương Đằng hắn không cần thể diện à?
“Nhanh lên, thời gian của mọi người rất quý giá, ai mà rảnh rỗi ở nơi này cò cưa với ngươi.” Đàm Đài Tuyền đá hắn một đá, trợn mắt nói.
Vương Đằng giận mà không dám nói gì, trên mặt hơi ngượng ngùng, nếu Đàm Đài Tuyền thật sự tức giận, hắn vẫn có chút sợ hãi.
“Thật ra thì ta chỉ đùa với mọi người một chút để không khí sôi nổi hơn, kỹ năng vẽ của ta tuyệt đối không chỉ có như vậy.” Vương Đằng nghiêm túc nói hươu nói vượn.
Mọi người đều lé mắt nhìn.
Ngươi đoán xem chúng ta có tin hay không?
Vương Đằng cũng không còn để ý tới ánh mắt của mọi người, ai mà đi quản xem bọn hắn có tin hay không làm cái khỉ gió gì, chính bản thân hắn tin như thế là được rồi. Sắc mặt hắn nghiêm túc ngay lập tức, nói: “Ta biết một loại trận pháp tên là Huyền Vũ Tỏa Thiên trận!”
“Huyền Vũ Tỏa Thiên trận!?” Mọi người sững sờ, trong bụng đầy nghi ngờ, bọn họ chưa từng nghe đến tên trận pháp này bao giờ.
Ngươi khẳng định đây không phải là cái tên tùy tiện nói ra để lừa gạt người đấy chứ?
“Thiếu tướng Vương, trận pháp này…”
Lời nói của Chử Vĩnh Niên còn chưa dứt, Vương Đằng đã ngắt lời nói: “Ta biết nghi vấn của các ngươi, nhưng mà ta không muốn giải thích cái gì hết, các ngươi chỉ cần biết rằng ta hiểu Huyền Vũ Tỏa Thiên trận này, hơn nữa có thể bố trí, như vậy là đủ rồi.”
“Thật không!” Tư Đồ Quân nhìn mọi người liếc mắt một cái, nói xác định một lần nữa.
“Ta có cần thiết phải lừa các ngươi không? Người nhà, bạn bè của ta đều đã ở Đông Hải, chẳng lẽ ta còn lấy tính mạng của họn họ ra mà nói lời đùa giỡn sao?” Vương Đằng nói.
“Trận pháp này có điểm gì độc đáo?” Những phù văn sư khác gật đầu, coi như là thừa nhận lời giải thích của Vương Đằng, hỏi.
“Huyền Vũ Tỏa Thiên trận không phải là trận pháp bình thường, mà là trận pháp xếp hàng đầu trong số rất nhiều trận pháp phòng ngự của Dị Giới. Nó có thể được xưng là tỏa thiên, khóa lại một tòa thành chẳng phải là dư dả sao.” Vương Đằng nói.
“Tỏa thiên! Khẩu khí thật lớn, không biết có phải là thật sự mạnh mẽ như thế.” Chử Vĩnh Niên chất vấn.
Cũng không phải là hắn nhắm vào Vương Đằng, đơn thuần chỉ là cảm thấy có phần khoa trương, không biết tính chân thật thế nào.
“Thiếu tướng Vương, ngươi cũng là phù văn sư?” Đột nhiên có người kịp phản ứng hỏi.
“Vương Đằng có một vị thầy giáo là phù văn đại sư ở Dị Giới, hơn nữa thành tựu có được đã đạt tới cấp Đại sư rồi.” Đàm Đài Tuyền thấy mọi người không tin, không khỏi cất giọng nói.
“Cấp Đại sư!!” Mọi người ngạc nhiên, khiếp sợ nhìn Vương Đằng.
“Trẻ tuổi như vậy mà đã đạt đến cấp Đại sư, hiệu trưởng Đàm Đài, ngươi khẳng định là không gạt chúng ta chứ?” Chử Vĩnh Niên nghi ngờ nói.
“Ở trận đại chiến thành phố Tinh Phong lần trước, Vương Đằng từng chỉ huy một đám phù văn sư thiên tài của Dị Giới hoàn thành một đại trận phù văn loại tấn công. Sau đó lại hiệp trợ phù văn đại sư bố trí đại trận phù văn gia tăng cho một tòa thành khác. Các ngươi cảm thấy ta sẽ lấy chuyện như vậy lừa các ngươi sao?” Đàm Đài Tuyền tức giận nói.
Sắc mặt Tư Đồ Quân lại càng cực kỳ sửng sốt, tên nhóc này quả thật là quá yêu nghiệt rồi, thiên phú võ đạo mạnh mẽ còn chưa tính, thành tự phù văn cũng lại mạnh như vậy, quả thực không thể nào mà tưởng tượng nổi.
“Trận pháp này, Thiếu tướng Vương nắm chắc mấy phần?” Chử Vĩnh Niên hít một hơi thật sâu, hỏi.
“Tám phần trở lên.” Vương Đằng tự tin nói.
“Tám phần!” Mọi người lại giật mình, mức độ này không phải là quá cao sao.
Đây chính là trận pháp phù văn khổng lồ, cấu tạo phù văn cực kỳ phức tạp, bình thường có thể nắm chắc bốn đến năm phần cũng coi như là không tệ rồi, huống chi là tám phần.
“Đối với Huyền Vũ Tỏa Thiên trận này, mọi người có ý kiến gì không?” Tổng đốc Giang cũng âm thầm kinh sợ, nhưng hắn không hiểu về phù văn, chỉ có thể nhìn những phù văn sư khác.
“Nếu quả thật như lời nói của Vương Đằng là nắm chắc tám phần, hơn nữa lực phòng ngự của trận pháp kia cũng thực sự kinh người, vậy chúng ta không có lý do gì để bác bỏ.” Chử Vĩnh Niên nhìn mọi người, nói.
“Vậy chuyện này giao cho Vương Đằng chịu trách nhiệm làm đội trưởng, hôm nay bắt đầu bày trận đi.” Tổng đốc Giang vốn làm việc mạnh mẽ nhanh chóng, lúc này gõ nhịp nói.
“Ta thì không thành vấn đề.” Vương Đằng gật đầu.
Nếu hắn biến Đông Hải thành đại bản doanh thì tất nhiên là không dám mượn tay người khác làm trận pháp phòng ngự kia, hắn phải tự mình khai đao mới có thể yên tâm.
Tạm thời những phù văn sư khác cũng không đáng ngờ.
Vương Đằng cũng không còn nói nhảm nữa, ngay lập tức giải thích cho mọi người về cấu tạo của Huyền Vũ Tỏa Thiên trận.
Nhiều cu li như vậy, có ngu đâu mà không dùng.
Vả lại mặc dù trận pháp này trân quý, nhưng thật sự hắn đúng là không có ý định giấu cho riêng mình, truyền bá ra bên ngoài, coi như là cống hiến cho nhân loại.
Dù sao hắn còn có nhiều trận pháp loại này, rất nhiều, hơn nữa chẳng hề tốn sức, thế nên hắn không thấy áp lực chút nào.
Nếu như phải dùng nhiều tiền mới mua được, hắn cũng sẽ không hào phòng như vậy đâu.
Thành tựu phù văn của Vương Đằng so với bọn hắn cao hơn nhiều, tùy tiện nói hai câu đã cho mọi người được lợi ích không nhỏ, một đám phù văn sư nghe được thì như si như say, thỉnh thoảng chợt hiểu ra, thỉnh thoảng sợ hãi than, chẳng khác gì thầy giáo giảng bài cho sinh viên là bao.
Sau hồi lâu, Vương Đằng nói miệng đắng lưỡi khô, dừng lại uống một hớp nước.
Mọi người vẫn chưa thỏa mãn, ánh mắt mong đợi nhìn hắn, đột nhiên Chử Vĩnh Niên đứng lên, thi lễ với Vương Đằng một cái, trịnh trọng nói:
“Đa tạ Vương đại sư đã giải thích nghi hoặc cho ta!”
Lúc này, thậm chí ngay cả cách hắn gọi Vương Đằng cũng thay đổi, lúc trước hắn gọi là Thiếu tướng Vương, đó là hắn công nhận thực lực võ đạo của Vương Đằng, mà hiện tại lại kính nể thành tựu phù văn của Vương Đằng, thật sâu không lường được.
“Đa tạ Vương đại sư giải thích nghi hoặc cho ta!” Những phù văn sư khác cũng lập tức phản ứng lại, lao nhao đứng dậy hành lễ lớn cảm ơn!
Cái gọi là đại sư, thật ra thì Vương Đằng không để ở trong lòng. Hắn đã sớm trở thành phù văn đại sư rồi, không cần những người này công nhận.
Hơn nữa cảnh giới tinh thần của hắn đã đến Hoàng cảnh, vượt xa phù văn đại sư, chắc hẳn không bao lâu nữa có thể thăng cấp trở thành Tông sư duy nhất ở Địa tinh rồi.
Chỉ sợ ở đại lục Tinh Võ bên kia, cũng chỉ có lác đác vài Tông sư, hơn nữa còn là tích lũy không biết bao nhiêu nội tình.
Thời gian phát triển của Địa tinh quá ngắn, không thể nào so sánh với bên kia.
Mà chỉ cần Vương Đằng bước thêm một bước kia là trở thành đệ nhất phù văn sư đương thời.
Trải qua một hồi thảo luận, cuối cùng mọi người cũng bị Vương Đằng thuyết phục, bắt đầu bắt tay vào bố trí Huyền Vũ Tỏa Thiên trận.
Các loại nguyên liệu bày trận cần thiết, qua tay luyện tạo sư, tạo thành vật chứa chịu lực phù văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận