Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 968: Tên này là kẻ tham tiền chứ!

“Có chuyện gì vậy? Bình thường không phải con Sa Thiết Hắc Tích này đều giả chết à, vì sao hôm nay lại có thể chủ động tỉnh lại??”
“Đúng vậy, thật kỳ quái!”
“Sa Thiết Hắc Tích này là một tinh thú mạnh mẽ cấp Chuẩn Lãnh Chúa, trí tuệ không thấp, có phải có vấn đề gì không?”
“Khó nói, chẳng lẽ do cái lồng xảy ra vấn đề.”
“Nhanh lên, nhanh đi kiểm tra.”

Những nhân viên làm việc kia lập tức luống cuống một phen, toàn bộ bỏ lại tinh thú đang phẫu thuật trên bàn mổ, cả đám vừa thao tác dụng cụ bốn phía, vừa kiểm tra cái lồng.
Kết quả phát hiện dường như chỉ là một phen sợ bóng sợ gió!
Không có chuyện gì cả!
Từ đầu đến cuối con Sa Thiết Hắc Tích kia không mở to mắt nữa, mặc kệ nhân viên làm việc lộn xộn ở bên ngoài, nó đều không chịu để ý đến bọn họ.
“Nó không phải chỉ… đói bụng chứ!” Có người nhìn thấy một cảnh này, không khỏi mở miệng nói.
“…”
Mọi người lập tức rơi vào sự yên tĩnh.
Bọn họ đột nhiên cảm thấy hình như mình hơi ngốc, cả đám bị một con tinh thú giam trong lồng dọa sợ.
Nhưng Saten Rekka ở bên cạnh Vương Đằng lại không cảm thấy vậy, nàng nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt của con Sa Thiết Hắc Tích kia nhìn về chỗ bọn họ.
Mới vừa rồi nàng sợ đến mức trái tim nhảy lên đến tận cổ họng, cho rằng mình bị phát hiện.
Nhưng sau đó lại phát hiện dường như không phải thế.
Con Sa Thiết Hắc Tích kia vẫn chưa hề phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, nó chỉ dường như cảm thấy điều gì đó.
Saten Rekka tin tưởng mình chắc chắn không có gì đáng để cho con Sa Thiết Hắc Tích kia chú ý đến, như vậy vấn đề chỉ có khả năng xuất hiện ở trên người Vương Đằng bên cạnh nàng.
Tên này…
Ở chung càng lâu, nàng càng phát hiện, đối phương thần bí vô cùng!
“Đi thôi.” Lúc này, giọng Vương Đằng vang lên bên tai nàng, kéo suy nghĩ của nàng quay về hiện thực.
Hai người tiếp tục tiến sâu vào, nhưng vẫn chưa phát hiện ra điều gì. Vài phòng thí nghiệm phía sau để đủ loại dụng cụ với chai lọ không đếm được, chỗ thì một vài tiêu bản sinh vật, chỗ lại là một ít loại thuốc.
Vương Đằng không chú ý nhiều lắm, lắc đầu, hơi tiếc nuối… không thể nhặt bong bóng thuộc tính rồi.
Sau đó hai người lui ra khỏi lối đi này.
“Lối đi thứ ba ở bên kia là nơi cất giữ bảo vật và linh dược của Chân Lý giáo.” Sau khi rời khỏi lối đi phòng thí nghiệm, Saten Rekka chủ động mở miệng nói.
“Đi, đi xem.” Ánh mắt Vương Đằng sáng lên, lập tức đi sang bên kia.
Bảo vật gì đó là thứ hắn thích nhất.
Số bảo vật vơ vét được từ thế giới Hắc Ám lần trước đã được xử lý thông qua tay của lãnh tụ Võ đạo, lại thêm đầu tư vào việc xây dựng Đông Hải, hiện giờ trên tay hắn trống không, không được bổ sung được cảm giác trống rỗng.
“…” Saten Rekka nhìn dáng vẻ kích động của hắn, lập tức sa mạc lời.
Tên này là kẻ tham tiền đi!
Nhất định vậy!
Nàng theo sát phía sau, sợ cách khá xa thì sẽ mất đi tác dụng ẩn nấp kia.
Nàng biết mình có thể ẩn nấp hoàn mỹ như thế hoàn toàn dựa vào sự trợ giúp của Vương Đằng, cho nên luôn luôn không dám cách quá xa.
Lối đi trước mắt này có nhiều thủ vệ bên ngoài hơn, hơn nữa, cũng có cả ở bên trong lối đi, thường cách một đoạn sẽ có hai đến ba thủ vệ canh gác.
Tình hình như thế khiến kể cả Vương Đằng đều không thể không cẩn thận, dù sao hắn còn phải đối phó với cấm chế phù văn, chuyện này hơi khó khăn.
Bởi vì khi giải trừ cấm chế phù văn, phù văn sẽ sáng rọi lên, trừ phi thủ pháp giải trừ cấm chế cực kỳ nhanh chóng, nhanh đến mức phù văn không kịp phản ứng, như vậy mới có thể giải trừ cấm chế trong im hơi lặng tiếng.
Lấy trình độ ‘Phương pháp giải phù Diêu thị’ hiện giờ của Vương Đằng tự nhiên không thể làm được điểm này, cho nên hắn lựa chọn thêm điểm.
Dù sao cầm gần năm ngàn điểm thuộc tính trắng từ bên chỗ phòng thí nghiệm kia, hiện giờ cho dù dùng hết cũng không sao, coi như không nhặt được là xong.
‘Phương pháp giải phù Diêu thị’: 1/5000 (đại thành)
Phương pháp giải phù này vốn chỉ ở cấp bậc tinh thông, Vương Đằng tiêu tốn hơn bốn ngàn điểm thuộc tính trắng, tăng thẳng lên đến đại thành.
Một khắc này, Vương Đằng cảm thấy trong đầu tràn ngập rất nhiều phương pháp phá giải phù văn, đồng thời trình độ nắm giữ của hắn cũng tăng lên cực lớn, hiện giờ nếu hắn thi triển ra thì tuyệt đối có tốc độ tay kinh người.
Saten Rekka thấy hắn đột nhiên dừng lại, giống như bị làm khó.
Đã nói mà, người này không phải kẻ toàn năng, nếu chuyện này còn không làm khó được hắn, vậy thật sự là gặp quỷ.
Vương Đằng gây áp lực quá lớn cho nàng, thần bí khó lường, khó có thể nắm giữ được. Nàng phát hiện mình vốn không nhìn thấu được hắn, mà lúc này phát hiện hắn không phải toàn năng, lại âm thầm thở nhẹ ra.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại khẩn trương lên, hiện giờ hai người chính là châu chấu cột lên cùng một sợi dây, nếu Vương Đằng không vào được, nàng cũng chỉ có thể rời khỏi theo.
Nhưng nếu hắn định xông vào, vô cùng có khả năng bị phát hiện, thì nàng cũng sẽ bị dính vào nguy hiểm theo.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhìn Vương Đằng, sắc mặt lập tức thay đổi.
Giờ phút này, Vương Đằng lại hành động, tiến lên phía trước.
Saten Rekka lập tức do dự chần chừ, không biết có nên đi theo sau không, toàn thân nàng đều căng thẳng, chỉ chờ Vương Đằng bị phát hiện, thì lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhưng tình huống trong dự đoán chưa hề xuất hiện, khi đi ngang qua chỗ cách cấm chế phù văn tầm ba mét, hắn ra tay với tốc độ không thể tưởng tượng nồi, rồi sau đó thân thể cũng đi tới.
Cấm chế phù văn không hề có phản ứng gì!
Saten Rekka trừng mắt, cảm thấy hình như mình sinh ra ảo giác, không khỏi lại dụi mắt.
“Thất thần làm gì, còn không mau đuổi kịp.” Giọng nói bình thản của Vương Đằng chợt truyền vào trong tai nàng.
Saten Rekka tỉnh ngộ lại, vội vàng mang theo biểu cảm khó có thể tin đi theo.
Nàng dứt khoát ngậm miệng lại, đàng hoàng tử tế làm cái đuôi.
Hai người tiến lên đại khái chừng trăm mét, xuyên qua từng nhóm thủ vệ, cuối cùng đi đến chỗ sâu.
Ở đây có hai căn phòng đá vĩ đại, đều dùng cửa sắt rất nặng chặn lại, trên cửa sắt được khắc phù văn phức tạp, hiển nhiên nơi này không dễ dàng tiến vào.
Phù văn này đương nhiên không làm khó được Vương Đằng, nhưng bên ngoài có thủ vệ, nếu cửa sắt tự dưng được mở ra, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của thủ vệ.
Thật hiển nhiên, bây giờ còn chưa phải là lúc kinh động tà giáo đồ.
“Làm thế nào?” Saten Rekka thấy sắc mặt Vương Đằng biến thành màu đen, không khỏi cẩn thận thấp giọng hỏi.
“Chờ!” Vương Đằng nghiến răng nghiến lợi nói.
Bảo vật ở trước mặt, lại không thể đưa tay lấy, không có ai buồn bực hơn hắn.
Hai người Vương Đằng và Saten Rekka ẩn nấp trong lối đi, ngồi ở trong góc, yên lặng nhìn trộm dò xét biến hóa bên ngoài.
Dáng vẻ kia muốn bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu!
Kể cả người phụ nữ xinh đẹp như Saten Rekka đều bị Vương Đằng dẫn theo đường lệch lạc, trên người lộ vẻ đáng khinh.
Nhưng mặt nàng hơi đen.
Nàng thật lòng không rõ Vương Đằng rốt cuộc định làm gì?
Bọn họ đợi ở đây đã được một lúc lâu, không làm gì cả, nhưng cố tình hắn lại không chịu rời đi.
E rằng tên này để mắt đến bảo bối ở đây, không dịch nổi chân rồi.
Rốt cuộc hắn tham của đến mức nào vậy??
Saten Rekka đều hết chỗ để nói rồi, chưa từng thấy người nào tham của như thế.
Đúng lúc này, một loạt bước chân truyền đến từ ngoài lối đi, hơn nữa, tiếng động càng lúc càng gần, giống như có người đang đi đến phía bên này.
Trái tim Saten Rekka lập tức bị treo cao.
“Cơ hội tới rồi!” Vương Đằng vui vẻ, đột nhiên đứng lên.
Thoáng chốc đã thấy hai người đi đến từ bên ngoài, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi và một người trẻ tuổi khác, tướng mạo phổ thông, nhưng sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, lộ vẻ kiêu căng.
“Đây là một giáo chủ của Chân Lý giáo, tên là Phùng Toàn, thanh niên kia là con trai của hắn, Phùng Hoa, là thiên tài, địa vị còn ở trên cả Hồng Bằng và Mộ Dung Sơn, rất được coi trọng.” Saten Rekka nhìn thấy hai người, ánh mắt vừa động, vội vàng truyền âm.
“Ta không quan tâm bọn họ là ai, ta chỉ quan tâm có phải hai người này muốn vào phòng bảo tàng không.” Vương Đằng nói.
“…” Saten Rekka.
Được rồi, coi như nàng tự đa tình là được.
Nhưng cuối cùng nàng đã biết được mục đích của Vương Đằng, hắn định chờ khi những người này đi vào sẽ lặng lẽ vào theo.
Không thể không nói, tuy rằng phương pháp này ngốc nghếch, nhưng thật thực dụng.
Phùng Toàn quả nhiên lấy ra một tấm lệnh bài, mở cửa chính phòng bảo tàng ra, sau đó dẫn theo Phùng Hoa đi vào.
Lúc cửa chính mở ra.
Vương Đằng và Saten Rekka vội vàng theo vào, căn bản không có ai phát hiện sự khác thường.
Theo đám người Phùng Toàn tiến vào, ánh đèn trong phòng bảo tàng phát sáng lên, vô số bảo bối xuất hiện trước mặt Vương Đằng.
Rất nhiều nguyên thạch chất đống trong góc, cao giống như núi nhỏ, đủ loại khoáng thạch hiếm thấy bày đầy trên các giá, có thứ số lượng khá nhiều lại chất đống trên mặt đất, nhìn vào bên trong, vách tường còn được treo từng binh khí phù văn, thoạt nhìn cực kỳ bất phàm…
Vương Đằng nhìn đến hoa cả mắt, hai mắt tỏa sáng, hai tay bắt đầu rục rịch.
“…” Saten Rekka nhìn thấy một cảnh này, quả nhiên hết nói nổi, vội vàng kéo hắn.
Cũng không nhìn xem đây là đâu, cứ thò tay lên, không sợ bị phát hiện à!
“Khụ khụ!” Vương Đằng cũng phản ứng kịp, vội ho một tiếng, truyền âm nói: “Đừng nghĩ lầm, ta chỉ muốn sờ xem, không định động đến chúng.”
Trước mặt hắn là một tinh cốt hệ Thổ, cấp Lãnh Chúa, giá trị xa xỉ, ít nhất đều khởi điểm hơn một tỷ.
Saten Rekka nhìn hắn, vẻ mặt khinh bỉ.
Nói ra lời này chính ngươi tin không?
Lúc này, Phùng Toàn kia đã đi sang đây, Saten Rekka kéo Vương Đằng vội vàng tránh đi.
Vương Đằng trơ mắt nhìn Phùng Toàn cầm tinh cốt hệ Thổ kia lên, nói với Phùng Hoa ở bên cạnh: “Tinh cốt này có được hai năng lực đặc thù ‘cứng rắn’ và ‘lực mạnh’, ngươi dùng để luyện tạo binh khí chắc rất thích hợp…”
Phùng Hoa tiếp nhận tinh cốt, đôi mắt lóe lên vẻ hớn hở, càng nhìn càng thích, gật đầu nói: “Ừm, vậy dùng tinh cốt này đi.”
“Lấy ra đăng ký đi, ta không thể tùy tiện lấy đồ ở trong này đi, với quyền hạn của ta, có thể lấy tinh cốt này đi còn phải tiêu tốn không ít điểm cống hiến, ngươi đừng khiến ta thất vọng.” Phùng Toàn cầm tinh cốt đi đến trước một máy móc, nhập tin tức thân phận vào, sau đó đặt tinh cốt ở trước khu vực quét.
“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng.” Phùng Hoa cam đoan.
Tên khốn, buông bảo bối của ta ra!
Thấy hai người lấy tinh cốt kia đi, ánh mắt Vương Đằng đỏ lên.
Cmn, đó là thứ hắn coi trọng, tên khốn kia lại dám cướp đi.
Còn là vì một đơn vị liên quan chó hoang.
Đó chính là tinh cốt cấp Lãnh Chúa, vô cùng hiếm thấy, đã hời cho thằng nhãi kia, thật sự dậm chân giận dữ.
Đáy lòng Vương Đằng đang nhỏ máu, hắn đã coi những thứ trong phòng bảo tàng này là của mình, sao có thể để cho người khác chấm mút được.
Lúc này, hắn hận không thể lấy cục gạch chụp chết hai cha con Phùng Toàn kia.
Đáng tiếc, tạm thời hắn không thể làm vậy…
Sau đó hai người Phùng Toàn lại lấy một ít khoáng thạch rồi chuẩn bị rời đi, Vương Đằng và Saten Rekka đã ra khỏi phòng bảo tàng trước bọn họ, để tránh bị nhốt ở bên trong.
Theo cánh cửa lớn chậm rãi khép kín, phòng bảo tàng lại trở về yên tĩnh.
“Đi thôi, đi chỗ khác nhìn xem.” Vương Đằng không định ở lại, hắn tạm thời không đụng vào nơi này được, chỉ có thể chờ đến khi đám người Chu Huyền Vũ ở bên ngoài bắt đầu hành động thì hắn có thể thừa dịp loạn lấy đi thứ ở đây, hiện giờ thời cơ chưa tới.
Saten Rekka hoàn toàn có thể cảm giác được sự không cam lòng và buồn bực của Vương Đằng, định cười lại không dám cười, rất khó chịu.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu?” Saten Rekka đổi vẻ mặt đứng đắn nói sang chuyện khác.
“Đi tìm phi thuyền ngoài hành tinh.” Vương Đằng nói thẳng.
“Hả?” Saten Rekka chấn động, “Thật sự định đi sao? Giáo hoàng của Chân Lý giáo chắc chắn đang ở đây, thực lực của hắn rất mạnh, phương pháp che giấu của ngươi có thể đánh lừa được người khác, chỉ e không lừa được hắn đâu.”
“Yên tâm, cho dù bị phát hiện rồi, hắn cũng không bắt được ta.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Ngươi cứ tự tin như vậy?” Saten Rekka hoài nghi nói.
Vương Đằng cười, không giải thích, theo tin tức lấy được từ chỗ Hồng Bằng, bước vào hang động nào đó.
Nghe nói chiếc phi thuyền ngoài hành tinh kia được giấu dưới lòng đất, cho nên không ở cùng một tầng trong lòng núi này. Bọn họ tránh thủ vệ, tiến vào trong một lối đi u ám.
Nơi này không có cả ngọn đèn, có vẻ vô cùng âm u, nhưng hoàn cảnh như vậy càng thuận lợi cho Vương Đằng thi triển bí pháp Tiềm Ảnh.
Hai người đi đến tận cùng, một thềm đá nối thẳng xuống dưới lòng đất xuất hiện ở trước mặt.
Vương Đằng và Saten Rekka liếc mắt nhìn nhau.
“Đi xuống!”
Vương Đằng gần như không chút do dự đã đi xuống, mà Saten Rekka chỉ có thể kiên trì đuổi kịp.
Nàng xem như nhận mệnh rồi, đi theo Vương Đằng đừng mong được yên ổn, nơi nguy hiểm nữa cũng phải đi một chuyến.
Hiện giờ còn phải đi xem xét cả bí mật lớn nhất của Giáo hoàng Chân Lý giáo, thật sự là tìm đường chết mà!
Nàng không biết lai lịch của Vương Đằng, hoàn toàn không cảm thấy Vương Đằng có thể chống lại được Giáo hoàng Chân Lý giáo, chuyến đi xuống này chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Hai người cẩn thận đi dọc theo thềm đá xuống dưới ước chừng vài trăm mét.
Thật hiển nhiên, không gian bên dưới cách mặt đất rất xa, cũng chỉ như vậy mới có thể ngăn cách phần lớn thăm dò, không dễ dàng bị phát hiện.
Không biết đi được bao lâu, một tia sáng cuối cùng đã xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
“Đến rồi!”
Ánh mắt Vương Đằng vừa động, càng thêm cẩn thận.
Giáo hoàng của Chân Lý giáo là một nhân vật thần bí, nghe nói thực lực rất mạnh, đạt đến cấp bậc cấp Chiến Tướng đỉnh giai, coi như là nhân vật mạnh số một số hai trên toàn cầu.
Không biết sẽ là nhân vật như thế nào??
Đi theo bậc đá xuống dưới lòng đất, hai người Vương Đằng và Saten Rekka rốt cuộc đã đi đến cuối cùng.
Một vệt ánh sáng truyền đến.
Hai người cẩn thận đi tới cửa lối đi, nhưng thứ xuất hiện trước mặt bọn họ không phải là không gian dưới đất gì cả mà là một màn sáng hình tròn đang sáng lên.
Màn sáng này hoàn toàn do ánh sáng trắng tạo thành, thoạt nhìn giống như một cái gương.
Hai người Vương Đằng và Saten Rekka nhìn nhau, bọn họ không ngờ trước mắt sẽ là tình cảnh như vậy.
Chuyện này hơi ngoài dự đoán của bọn họ.
“Làm sao bây giờ?” Saten Rekka không nhịn được hỏi.
“Đừng nóng vội.”
Vương Đằng khẽ động trong lòng, phân ra một luồng niệm lực tinh thần kéo dài tới trước, chậm rãi tiếp xúc với màn sáng hình tròn kia.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu có gì không đúng sẽ lập tức rút lui khỏi.
Thậm chí vì an toàn, hắn sẽ trực tiếp chặt đứt luồng niệm lực tinh thần kia, dù sao tổn thất một chút cũng không nhằm nhò gì, niệm lực tinh thần của hắn còn nhiều.
Đây không phải là sợ, mà là lui lại mang tính chiến lược!
Luồng niệm lực tinh thần kia giống như xúc tua chậm rãi tiến vào trong màn sáng, Saten Rekka cũng khẩn trương lên theo, toàn thân căng thẳng, giống như cực kỳ lo lắng Giáo hoàng Chân Lý giáo đột nhiên nhảy ra từ bên trong.
Nhưng không phát sinh chuyện gì cả.
Tất cả đều thật bình tĩnh.
Vương Đằng cũng cảm nhận được một chút tình huống bên trong thông qua niệm lực tinh thần, hoàn toàn không có dấu hiệu sinh mệnh, giống như không có sự tồn tại của người nào.
“Chẳng lẽ do ta suy nghĩ nhiều?”
Vương Đằng tự nói trong lòng, chỉ hơi chần chừ rồi định tiến vào trong đó.
“Đi thôi, chắc không có nguy hiểm gì cả.” Vương Đằng nói.
“Chắc là??” Sắc mặt Saten Rekka thoáng biến thành màu đen.
Có thể đừng nói lời vô trách nhiệm như vậy không anh giai!
Nhưng Vương Đằng vốn không để ý đến nàng, hắn đã lập tức bước vào trong quầng sáng kia.
Saten Rekka khẽ cắn môi, liếc nhìn lối đi không có một bóng người sau lưng, vội vàng đuổi theo.
Nàng chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ một lát, rồi đã bước chân vào trong lối đi có hình tròn, còn Vương Đằng ở ngay phía trước nàng, cách đó không xa.
“Đuổi kịp!”
Giọng Vương Đằng truyền vào trong tai nàng.
Hai người mò mẫm đi dọc theo lối đi hình tròn, đại khái đi hơn mười mét, một sảnh lớn màu bạc xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Sảnh lớn này cực kỳ khoa học viễn tưởng, tổng thể có màu trắng bạc, trên trần có hình dáng nửa vòng tròn, bốn phía do kim loại không biết tên tạo thành, không nhìn thấy khe hở nào.
Từng tia sáng phóng xuống từ trên đỉnh đầu, khiến cả sảnh lớn có vẻ giống như ảo mộng.
“Nơi này rốt cuộc là đâu? Phi thuyền ngoài hành tinh kia có phải đang lừa gạt người không vậy.” Saten Rekka ngắm nhìn bốn phía, không chắc chắn lắm nói.
“Nếu ta đoán không sai, đây có thể là bên trong phi thuyền.” Vương Đằng như có đăm chiêu nói.
“Hả?” Saten Rekka chấn động, “Vậy chẳng phải Giáo hoàng Chân Lý giáo đang ở trong này sao, chúng ta nghênh ngang đi tới như vậy không có vấn đề gì chứ?”
Sắc mặt của Vương Đằng cũng có phần khó coi, hắn trầm ngâm một chút, nói: “Cầu phú quý trong nguy hiểm, đây chính là một phi thuyền ngoài hành tinh, mạo hiểm chút phiêu lưu là cần thiết.”
Sắc mặt Rekka lập tức thay đổi, nàng biết ngay Vương Đằng sẽ không dễ dàng rời đi như vậy mà.
Trong sảnh lớn hoàn toàn im ắng, Vương Đằng nhìn quanh một vòng, giống như không nhìn thấy lối đi nào thông đến nơi khác.
Hắn trực tiếp mở ra “Đôi mắt Nguyên Chất”, quét nhìn bốn phía.
Ngay sau đó, hắn đã nhìn thấy được hai lối đi bị giấu ở phía sau hai cánh cửa màu bạc, chẳng qua vách tường bốn phía giống như dùng kỹ thuật đặc thù nào đó, gần như kín kẽ, bởi vậy mắt thường hoàn toàn không nhìn ra.
Giờ khắc này, Vương Đằng đột nhiên cảm thấy ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ này rất có tác dụng, còn sáng hơn cả mắt chó hợp kim titan 23K.
Saten Rekka kinh hãi trong lòng, chẳng lẽ hắn phát hiện ra điều gì rồi?
Không nhiều lời, nàng vội vã đi theo.
Vương Đằng lập tức đi đến chỗ nào đó ở bên trái sảnh lớn, sờ soạng một phen trên vách tường, lập tức có một màn hình điện tử xuất hiện ở trên vách tường.
Chỉ nhẹ nhàng điểm vào, một cánh cửa đã chậm rãi đẩy ra bên cạnh.
Một lối đi được đúc thành bởi một loại hợp kim không biết tên xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Hai người đi qua lối đi, thấy được mấy căn phòng, trong một loạt khoang ngủ đông được xếp ở trong khoang thuyền, mà bên trong khoang ngủ đông lại có mấy sinh vật kỳ quái nhắm mắt ngủ say.
Vương Đằng và Saten Rekka hơi kinh hãi.
Đây là… sinh vật ngoài hành tinh ư?!!
Chỉ thấy sinh vật trong khoang ngủ đông thật sự có dáng vẻ cực kỳ trừu tượng, một đám xấu xí, thậm chí còn có điểm giống khỉ ở trên Địa tinh.
Nhưng rõ ràng lại có khác biệt, hốc mắt của chúng nó rất lớn rất sâu, trán rất lớn, hơn nữa trên người không có lông, ngược lại được bao trùm bằng một phần vảy giáp…
Dáng dấp của vật nhỏ này thật sự rất khác biệt!
Thật hiển nhiên, chúng nó đều không phải là giống loài trí tuệ trên Địa tinh.
“Những thứ này…” Saten Rekka chỉ vào sinh vật trong đó, khiếp sợ lạ thường hỏi.
“Chắc là sinh vật ngoài hành tinh.” Vương Đằng đáp một câu, không chú ý nữa, tiếp tục đi vào trong.
Ngay sau đó, bọn họ đã đi đến một căn phòng trong cùng, ở trong này bọn họ nhìn thấy được một người không ngờ đến.
Không sai, là người!
Một người đàn ông trung niên thoạt nhìn có dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt uy nghiêm, tóc dài đen thui đầy đầu, mặc áo trường bào màu tím, thoạt nhìn cực kỳ phi phàm.
Nhưng trong mắt Vương Đằng thì đây chỉ là làm màu mà thôi.
Người này cũng rơi vào trong ngủ say giống như những sinh vật ngoài hành tinh trước đó, lúc này đang nằm trong một khoang ngủ đông vĩ đại.
“Là Giáo hoàng Chân Lý giáo!” Saten Rekka kinh hãi nói.
Vương Đằng không để ý nàng, hắn đương nhiên đã sớm đoán được người này rất có thể chính là Giáo hoàng Chân Lý giáo, cho nên không quá kinh ngạc.
Ngược lại, thứ làm cho hắn càng thêm chú ý là bong bóng thuộc tính trên mặt đất này.
Nhặt!
‘Nguyên lực hệ Kim x320’
‘Nguyên lực tinh thần (hệ Kim) x10’
‘Nguyên lực tinh thần (hệ Kim) x12’
‘Nguyên lực hệ Kim x450’
‘Nguyên lực tinh thần (hệ Kim) x15’
‘Nguyên lực tinh thần (hệ Kim) x8’
‘Tinh thần Vương cảnh x50’
‘Tinh thần Vương cảnh x65’
‘Tinh thần Vương cảnh x48’
“Đây là… nguyên lực tinh thần hệ Kim!!” Vương Đằng khẽ động trong lòng, chợt nảy sinh một ý niệm không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ Giáo hoàng Chân Lý giáo đã nắm giữ phương pháp chuyển hóa nguyên lực tinh thần sao??
Nếu không vì sao xung quanh thân thể hắn lại có nhiều bong bóng thuộc tính nguyên lực tinh thần như vậy, hơn nữa còn có cả bong bóng thuộc tính nguyên lực hệ Kim bình thường.
Chỉ có một khả năng, đó chính là hắn đang chuyển hóa nguyên lực.
Cho nên mới xuất hiện tình huống cả hai loại nguyên lực đều tràn đầy rơi ra.
Vương Đằng hít một hơi dài, cảm thấy hơi khó giải quyết, nếu Giáo hoàng Chân Lý giáo thật sự nắm giữ phương pháp chuyển hóa nguyên lực tinh thần, như vậy cần phải nghiên cứu kỹ lại thực lực của hắn.
Dù sao nghe đồn thực lực của hắn đã là tồn tại cấp Chiến Tướng đỉnh giai, nếu lại hoàn thành chuyển hóa nguyên lực tinh thần, như vậy vô cùng có khả năng đã đặt chân đến lĩnh vực rất cao.
Hơn nữa, Vương Đằng còn chú ý đến tinh thần lực của đối phương đã đạt đến Vương cảnh, đây tuyệt đối là tồn tại vô cùng mạnh mẽ trong các tồn tại cấp Chiến Tướng.
“Ngươi ở đây chờ ta.” Vương Đằng đột nhiên mở miệng, hắn nhìn Giáo hoàng Chân Lý giáo rơi vào trong ngủ say, quyết định làm gì đó.
Không thể để cho hắn phát triển tiếp như vậy được, nếu không, không ai biết được hắn sẽ đạt đến trình độ nào.
Saten Rekka trừng lớn mắt, trơ mắt nhìn Vương Đằng đi vào phòng của Giáo hoàng Chân Lý giáo.
Nàng cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, tên này rốt cuộc có lá gan bao lớn mà dám có ý đồ với Giáo hoàng Chân Lý giáo?
‘Thật gan to bằng trời!’.jpg
Nhìn dáng vẻ lén lút của Vương Đằng, nàng vốn nên cảm thấy buồn cười, nhưng lúc này không biết vì sao lại không thể cười nổi chút nào.
Nhất là khi nhìn thấy hắn đi thẳng đến bên cạnh Giáo hoàng Chân Lý giáo, khoảng cách hai bên không đến một mét, toàn thân nàng đều căng thẳng, vô cùng lo sợ, cảm giác kinh sợ vô cùng.
Thằng cha này định làm gì??
Toàn thân Saten Rekka đều muốn nhảy dựng lên, tới gần như vậy, không sợ mình bị phát hiện sao?
Sắp chết, sắp chết, sắp chết mất…
Lúc này Vương Đằng đã đi đến bên cạnh khoang ngủ đông của Giáo hoàng Chân Lý giáo, hơn nữa đang tò mò quan sát đối phương.
Không thể không nói, tên này là một kẻ tài cao gan lớn.
Đến gần như vậy, lại không hề lo lắng đối phương sẽ đột nhiên tỉnh lại.
Hoặc là hắn cực kỳ tự tin với phương pháp che giấu của mình, đổi lại là người khác, đối mặt với cường giả cấp Chiến Tướng đỉnh giai, đều không dám đến gần trong vòng trăm mét.
“Khoảng cách gần như vậy, không bằng trực tiếp đánh lén?” Lúc này, Vương Đằng sờ cằm, thầm nghĩ.
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra biện pháp này không thể thực hiện được.
Khoang ngủ đông vô cùng cứng rắn, không biết được làm từ chất liệu gì, chắc không phải chất liệu đã biết trên Địa tinh, tuyệt đối không thể mạnh mẽ công phá bằng một đòn.
Mà một khi hắn phát động công kích, nhất định sẽ đánh thức Giáo hoàng Chân Lý giáo.
Chỉ e đây chính là nguyên nhân đối phương không sợ xuất hiện ngoài ý muốn.
Dù sao bên ngoài còn có tầng tầng hộ vệ, thêm lực phòng ngự của khoang ngủ đông rất mạnh, tu luyện bên trong đó, không cần lo lắng đến sự an toàn.
Vương Đằng đành phải bỏ qua chiêu đánh lén.
“Đáng tiếc…”
Vương Đằng âm thầm lắc đầu, tiếp tục quan sát.
Muốn chơi xỏ người ta, phải cẩn thận quan sát, làm việc lớn mật, ra tay phải nhanh chuẩn ngoan độc…
“Hả!” Đột nhiên, hắn nhìn thấy một thứ quen thuộc, lập tức không khỏi kêu khẽ thành tiếng.
Hóa ra khoang ngủ đông này chỉ trong suốt một nửa, không nhìn thấy được già nửa thân dưới, nhưng nếu như đổi góc độ khác thì vẫn có thể nhìn thấy một chút.
Đó là… một đầu lâu thủy tinh!!!
Sao Vương Đằng có thể không quen thuộc thứ này được.
Hắn cũng có một đầu lâu thủy tinh như thế này.
Mà bây giờ nhìn thấy được cái thứ hai ở trong tay Giáo hoàng Chân Lý giáo.
Đây rõ ràng là… niềm vui ngoài ý muốn!
Đầu lâu thủy tinh có tác dụng uẩn dưỡng, tăng tinh thần lực lên, hơn nữa trong đó mơ hồ có giữ một mảnh vỡ của bản đồ sao!
Thứ này, hắn nhất định phải lấy.
Cho dù thứ này đang ở trong tay Giáo hoàng Chân Lý giáo, hắn cũng phải đoạt lấy.
Vương Đằng nheo mắt lại, bắn ra một luồng sáng rọi nguy hiểm.
Hắn càng quan sát cẩn thận hơn.
Ngay sau đó, hắn đã phát hiện ra khoang ngủ đông kia không phải không hề có nhược điểm, bên trong đó tràn ngập một loại chất lỏng không biết tên, mà chất lỏng này nhất định phải thông qua cửa truyền dịch nào đó mới có thể tiến vào trong khoang.
Khóe miệng Vương Đằng lập tức lộ ra một độ cong, ánh mắt rơi lên chỗ nối tiếp giữa cửa truyền dịch và bên ngoài.
Từng sợi nguyên lực hệ Độc lan tràn ra, thẩm thấu theo khe hở nhỏ bé kia vào.
Thật hiển nhiên, tên nham hiểm Vương Đằng này định hạ độc người ta!
Lại còn hạ kịch độc chỉ Yêu Liên độc thể mới có được!
Hơn nữa, vừa làm xong việc, hắn đã lập tức chạy xa.
Vèo!
Đột nhiên, Vương Đằng rời khỏi phòng, vội vã nói: “Đi mau! Đi mau!”
Saten Rekka không hỏi một tiếng, xoay người bỏ chạy, quay về đường cũ, tốc độ không hề chậm hơn Vương Đằng bao nhiêu.
Người phụ nữ này có thể ẩn núp ở nơi giống như Chân Lý giáo hơn một năm, còn sống sót, quả nhiên là người có chút bản lĩnh.
Ít nhất thủ đoạn chạy trốn không hề kém cỏi!
“Ai?!”
Nhưng vào lúc này, Giáo hoàng Chân Lý giáo giống như rơi vào trong giấc ngủ say đột nhiên mở mắt ra, hắn biến sắc, nét mặt hết sức khó coi, hét lên thật lớn.
“Má nó, tỉnh lại nhanh như vậy!” Vương Đằng chấn động.
Thực lực của Giáo hoàng Chân Lý giáo này thật sự mạnh mẽ, kịch độc của Yêu Liên độc thể mới vừa xâm nhập, hắn đã phát hiện ra sự khác thường, lập tức tỉnh táo lại.
Hai người Saten Rekka và Vương Đằng lập tức tăng nhanh tốc độ, chạy như điên về phía sảnh lớn trước đó.
“Ngươi rốt cuộc làm cái gì vậy? Lại đánh thức hắn!” Saten Rekka vừa chạy, sắc mặt vừa biến thành màu đen, nàng hỏi.
Tên này không khiến người ta bớt lo gì cả!
“Không có gì, chỉ bỏ thêm chút dịch dinh dưỡng vào trong khoang ngủ đông kia thôi.” Vương Đằng nói lung tung.
“…” Saten Rekka gần như muốn phát điên lên.
Thần cmn dịch dinh dưỡng!
Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi sao?
Đều đã đến lúc như vậy rồi, tên khốn này lại còn định lừa dối nàng.
Saten Rekka khiếp sợ không thôi: “Chờ chút, không phải ngươi hạ độc hắn đấy chứ?!”
“Hả, ngươi cũng không ngốc nhỉ.” Vương Đằng nói.
Tuy rằng biết rõ Vương Đằng không làm chuyện gì tốt, nhưng khi chân chính biết được hắn lại hạ độc Giáo hoàng Chân Lý giáo, Saten Rekka vẫn cảm nhận được sâu sắc sự nham hiểm của Vương Đằng.
Tên này quả nhiên không phải là thứ tốt.
“Ngươi có ánh mắt gì vậy hả, có biết binh bất yếm trá không hả, ai thèm quan tâm nó là mèo đen hay mèo trắng, có thể bắt được chuột đều là mèo tốt.” Vương Đằng cảm thấy mình bị sỉ nhục, giận dữ nói.
“Đúng đúng đúng, ngươi là mèo tốt.” Saten Rekka câm lặng đến cực điểm, có phải điểm chú ý của tên này hơi lệch không, đã đến khi nào rồi, vẫn còn để ý điểm này.
“… Ngươi mới là mèo, cả nhà ngươi đều là mèo!” Vương Đằng xù lông nói.
“Ngươi đã dám hạ độc, còn bỏ chạy cái gì, trực tiếp đánh lại không được sao.” Saten Rekka tức giận nói.
“Ngươi biết cái gì, trước khi đánh chết con chuột, dù sao cũng phải để cho nó nhảy nhót một chút, như vậy chất độc trong thuốc diệt chuột mới có thể lan tràn càng nhanh hơn trong cơ thể nó.” Vương Đằng nói không thay đổi sắc mặt.
“Ngươi tên này, lại coi Giáo hoàng Chân Lý giáo là con chuột!” Saten Rekka không biết nên nói cái gì.
Nói thì dài dòng, trên thực tế chỉ vài nhịp thở ngắn ngủi, lúc này hai người đã chạy đến sảnh lớn trước đó, đang định chạy về lối đi thông lên mặt đất.
Mà lúc này, cuối cùng Giáo hoàng Chân Lý giáo cũng bước ra từ trong khoang ngủ đông, trong đó vốn tràn đầy chất lỏng, lúc đi ra, chất lỏng phải được quét sạch sẽ, cửa khoang mới mở ra, cho nên tốn chút thời gian.
Dù sao khoang ngủ đông này cũng là kết quả văn minh ngoài hành tinh, bởi vì ngăn cách bởi ngôn ngữ và văn hóa, cho dù Giáo hoàng Chân Lý giáo lấy được phi thuyền này đã một thời gian, nhưng trái lại, vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được.
Ví dụ như khoang ngủ đông này, hắn chỉ nắm giữ được cách dùng đơn giản nhất, nhưng nếu muốn khẩn cấp mở ra từ bên trong thì hắn không thể làm được, nếu không tốc độ đã nhanh hơn.
Nhưng hắn cũng không gấp. Theo ý hắn, con chuột nhỏ đã lén lút đi vào, hơn nữa dùng cả thủ đoạn hạ lưu hạ độc này, thực lực chắc chắn không ra gì. Hắn không hề lo lắng đối phương sẽ chạy trốn, trong thời gian mở khoang ngủ đông này, đối phương vẫn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Điều khiến cho người ta trào phúng là hai người Vương Đằng và Giáo hoàng Chân Lý giáo đều coi đối phương là con chuột, nhưng cuối cùng không biết ai mới là con chuột.
Giáo hoàng Chân Lý giáo bước ra từ trong khoang ngủ đông, sau đó toàn thân biến mất tại chỗ, giọng nói lạnh như băng chậm rãi truyền ra:
“Ngươi không chạy thoát được!”
Giọng Giáo hoàng Chân Lý giáo lạnh như băng hờ hững, mang theo một tia sát ý giống như thực chất truyền đến từ phía sau.
Giọng nói kia dường như còn có chút phẫn nộ.
Bị người xâm nhập vào chỗ bí mật quan trọng nhất, thậm chí còn đến bên cạnh hạ độc hắn, đây thật sự chính là khiêu khích ác ý.
Con chuột nhắt lẻn vào kia, đáng chết!
“Xong rồi!”
Saten Rekka nghe được âm thanh này, toàn thân khẽ run rẩy. Nàng ẩn nấp ở Chân Lý giáo hơn một năm trời, có thể nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đối với danh vọng của vị Giáo hoàng này.
Đã từng có một giáo chủ xui khiến một phần tà giáo đồ phản giáo, định bắt đầu từ con số 0, kết quả bọn họ đều đánh giá thấp thực lực của Giáo hoàng này.
Cuối cùng, những kẻ phản giáo này đã bị hành hạ trọn vẹn ba ngày ba đêm, còn thực hiện ở trước mặt mọi người. Lúc đó, toàn bộ người của Chân Lý giáo đều không khỏi kinh hồn bạt vía, vừa kính vừa sợ vị Giáo hoàng này.
“Đi mau lên, nhất định không thể bị đuổi kịp, nếu không chắc chắn phải chết.” Saten Rekka gấp giọng nói.
Mặc dù Vương Đằng không sợ giao chiến một trận chính diện với Giáo hoàng kia, nhưng không biết trận pháp bên mình bố trí như thế nào rồi, cho nên không định chạm trán với hắn sớm như vậy.
Nhưng không như mong muốn…
Ầm rầm!
Phía sau truyền đến tiếng gầm rú, một luồng lực lượng mạnh mẽ cuốn tới giống như sóng biển.
Giáo hoàng Chân Lý giáo xuất hiện, một chưởng ấn đánh tới sau lưng Vương Đằng.
“Mụ nội nhà nó chứ, thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao.” Vương Đằng đột nhiên xoay người, một quyền nghênh đón.
Nhưng ngay khi ra quyền, hắn chợt nhớ tới cái gì, lập tức thu lại mấy phần lực.
Rầm!
Một quyền một chưởng đụng vào nhau, Vương Đằng bị hung hăng đánh bay, thân thể bay lên giữa không trung, chợt phun ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi… thật mạnh!”
Hắn khó nhọc chỉ vào Giáo hoàng Chân Lý giáo, giọng khàn khàn nói.
“Hừ, dám làm càn ở trước mặt bổn tọa, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!” Giáo hoàng Chân Lý giáo khoanh tay đứng, hừ lạnh nói.
Nếu là người hiểu rõ Vương Đằng, biểu diễn phô trương như thế đã sớm bị nhìn thấu, nhưng Giáo hoàng Chân Lý giáo vốn không quen thuộc Vương Đằng, đương nhiên không nhìn ra cái gì cả.
Đúng lúc này, Vương Đằng dựa theo xung lực, cấp tốc lao tới cửa lối đi.
Mà đúng lúc vừa rồi, Saten Rekka đã chạy ra khỏi cửa lối đi, chạy còn nhanh hơn Vương Đằng.
“Định chạy!” Giáo hoàng Chân Lý giáo cảm nhận được thực lực của Vương Đằng chỉ là cấp Chiến Tướng thập nhất tinh, không quá để ý trong lòng, cười khinh miệt, không nhanh không chậm đi theo.
Nhưng chờ đến khi hắn ra đến ngoài, sắc mặt lập tức cứng đờ, rồi sau đó chậm rãi âm trầm.
“Đáng chết, dám đùa bỡn ta!”
Theo hắn đi ra, tà giáo đồ bốn phía đều chấn động, ào ào quỳ xuống: “Tham kiến Giáo hoàng!”
“Có kẻ xâm nhập, phong tỏa tất cả lối đi, tìm kiếm kẻ xâm nhập!” Giáo hoàng Chân Lý giáo lạnh lùng mở miệng.
Tà giáo đồ ở xung quanh kinh sợ không thôi, lại có kẻ xâm nhập, mà bọn họ không phát hiện ra chút nào.
“Vâng!”
Tất cả mọi người cùng kêu lên đáp.
Sau đó cả đám đều hành động. Toàn bộ hang ổ của Chân Lý giáo giống như một máy móc vĩ đại, giờ phút này lấy rất nhiều tà giáo đồ là bánh răng, bắt đầu cấp tốc vận chuyển.

Mỗi một thế lực cỡ lớn đều không thể khinh thường.
Chân Lý giáo tồn tại nhiều năm như vậy, nội bộ đã sớm được xây dựng gọn gàng ngăn nắp.
Khi mỗi một tà giáo đồ đều gia nhập vào đội quân tìm kiếm, một vài manh mối vẫn bị phát hiện.
Sự mất tích của Hồng Bằng cùng Diêu Cát bị trói gô, trần truồng nhét dưới gầm giường Saten Rekka.
Diêu Cát được đưa ra, lúc này mặt mũi hắn bầm dập, cả người trần trụi, bị một tà giáo đồ đá ngã bằng một cước, quỳ gối trước mặt Giáo hoàng.
“…” Giáo hoàng Chân Lý giáo nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, không khỏi sửng sốt, lập tức có vẻ hờ hững hỏi: “Ai biến ngươi thành dạng này?”
“Thưa Giáo hoàng, ta… ta không biết.” Diêu Cát nơm nớp lo sợ nói: “Người kia đánh lén ta từ sau lưng, ta không nhìn thấy rõ dung mạo của hắn.”
Giáo hoàng Chân Lý giáo cau mày lại.
Hắn cảm thấy đây là một tên phế vật.
“Vậy vì sao ngươi lại ở trong phòng Mã Phi Phi thế?” Lúc này, bên cạnh có một người mở miệng hỏi.
Người này rõ ràng là Phùng Toàn, cấp bậc giáo chủ.
“Ta, ta…” Diêu Cát thoáng thay đổi sắc mặt, lắp bắp, không nói ra được.
Cũng không thể nói đi trộm đồ riêng tư của Mã Phi Phi chứ? Việc này bảo hắn mở miệng thế nào đây?
“Phế vật!” Giáo hoàng Chân Lý giáo lạnh giọng nói.
Xoẹt!
Đột nhiên, Diêu Cát trừng lớn mắt, một vết máu xuất hiện trên cổ hắn, máu tươi phun tung tóe ra, thân thể vô lực ngã xuống.
Lúc ý thức của hắn rơi vào trong bóng tối, đáy lòng không khỏi hiện lên vẻ hối hận.
Sớm biết vậy sẽ không đi trộm đồ…
Dù thế nào Diêu Cát cũng không ngờ rằng mình sẽ vì vậy mà chết, hắn cảm thấy mình chết rất oan uổng!
Nhưng trước mặt Giáo hoàng Chân Lý giáo, là một tà giáo đồ, muốn giết thì giết, không khác gì bóp chết một con gà.
“Đã tìm thấy Mã Phi Phi kia chưa?” Giáo hoàng Chân Lý giáo lại hỏi.
“Không, dường như nàng đã biến mất.” Một giáo chủ Chân Lý giáo trả lời.
“Mã Phi Phi này vô cùng có khả năng có liên quan với kẻ xâm nhập. Ta cảm ứng được kẻ xâm nhập lúc đó có hai người, lại đi tìm đi, không tìm thấy, các ngươi xách đầu tới gặp ta.” Giáo hoàng Chân Lý giáo lạnh lùng nói.
“Vâng!” Mọi người căng thẳng trong lòng, vội vàng đáp.

Tiếp theo lại là một phen hỗn loạn, tất cả tà giáo đồ đều tìm kiếm bóng dáng của Vương Đằng và Mã Phi Phi, cũng chính là Saten Rekka.
Lúc này hai người đã tránh được một nhóm đội ngũ tìm kiếm, trốn vào trong một hang động bỏ hoang, Saten Rekka không khỏi oán hận nói: “Bị ngươi hại chết, chuyến này ta bị lộ hoàn toàn.”
“Liên quan gì đến ta, rõ ràng chính là ngươi bị phát hiện.” Vương Đằng chết cũng không thừa nhận, nói: “Diêu Cát kia là fan cuồng của ngươi, định đi vào trộm đồ gì đó của ngươi, bị ta phát hiện, trực tiếp đánh ngất xỉu nhét vào trong gầm giường, ngươi còn phải cảm ơn ta đó.”
“… Ngươi gọi thứ này là fan cuồng?” Saten Rekka không nói gì nổi.
Đó chính là tên biến thái có được không vậy.
Nàng đột nhiên thấy may mắn, bởi vì thông thường muốn lừa hai người Hồng Bằng và Mộ Dung Sơn, mấy thứ đồ trong phòng nàng đều trộm từ chỗ những người khác đến, không phải là đồ tùy thân của nàng, nếu không…
Chỉ cần ngẫm lại chuyện Diêu Cát làm, toàn thân nàng không khỏi ớn lạnh.
Đáng sợ!
“Nhưng… ngươi rốt cuộc là ai?” Saten Rekka hít một hơi dài, trầm giọng nói.
“Ta là ai có quan trọng không?” Vương Đằng hỏi ngược lại, dù sao ngọn lửa linh hồn của ngươi ở trên người ta, ngươi cũng đừng nghĩ đến mấy chuyện vô căn cứ này nữa, vẫn nên cầu nguyện ta có thể mang ngươi chạy trốn đi.”
“Hừ, nếu không phải ngươi, sao chúng ta có thể rơi vào hoàn cảnh khó xử như vậy.” Saten Rekka hừ lạnh nói.
“Ha, cũng không phải không ra được, ngươi sợ cái gì.” Vương Đằng không tim không phổi nói: “Hơn nữa muốn đi ra ngoài lại không khó, đợi lát nữa tìm hai tà giáo đồ, dịch dung thành dáng vẻ của bọn họ, sau đó lẩn trốn ra ngoài.”
“Xem ra chỉ có thể như vậy.” Saten Rekka gật đầu nói.
Quyết định xong, hai người đợi trong hang động, không bao lâu, một đội tà giáo đồ tìm kiếm đến nơi này.
Đội tà giáo đồ này có tổng cộng năm người, giọng bọn họ mơ hồ truyền đến.
“Má nó, có chuyện gì chứ, đang êm đẹp, đột nhiên nhảy ra kẻ xâm nhập gì đó, còn kinh động cả Giáo hoàng!”
“Đúng vậy, làm hỏng chuyện tốt của ta, mấy ngày nhàm chán, cô bé nhà bên khó khăn lắm mới chủ động đến cửa, các ngươi không biết dáng người kia đâu, chậc chậc… kết quả ông đây đã cởi quần rồi, lại phát sinh chuyện vớ vẩn này.”
“Suỵt! Các ngươi nói nhỏ chút, lỡ như bị người khác nghe được, truyền vào trong tai Giáo hoàng, chúng ta đều phải chết.”
Mấy người vội vàng chuyển đề tài.
“Cũng phải nói, Mã Phi Phi kia mới thật sự xinh đẹp, nghe nói hai người Hồng Bằng và Mộ Dung Sơn đều vì nàng mà đánh một trận, cuối cùng còn chết một người, nếu nàng thật sự phản giáo, thì thật sự đáng tiếc. Giáo hoàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.”
“Chẳng phải Hồng Bằng vẫn mất tích sao, có người nhìn thấy Mã Phi Phi gọi người đưa về, đoán chừng cũng dữ nhiều lành ít rồi.”
“Thật sự là hồng nhan họa thủy!”
“He he he, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”
Trong hang động, Saten Rekka nghe được mấy người nói chuyện với nhau, mặt đen thui.
Tuy rằng với dung mạo của nàng, cho đến bây giờ chủ đề như vậy đều không ít, nhưng hiện giờ lại bị nàng nghe được, nàng có thể có tâm tình tốt mới là lạ.
Vương Đằng lập tức lộ ra nét cười quái dị với nàng.
Saten Rekka không nhịn được đáp lại bằng ánh mắt khinh bỉ, tên này thật sự nghịch ngợm.
Lúc này, vài tên tà giáo đồ kia đã đi vào trong hang động, giọng nói lại truyền vào.
“Được rồi được rồi, nhanh đi điều tra khu bên này, chúng ta còn phải đi theo đám người Phùng giáo chủ ra ngoài tìm kiếm đấy.”
“Có cần thiết không, hiện giờ nội bộ chúng ta giống như thùng sắt, người này sao có thể chạy thoát được.”
“Có cần hay không lại không phải do chúng ta định đoạt, phải nhìn xem sắp xếp của Giáo hoàng.”

Vương Đằng và Saten Rekka liếc nhìn nhau, đều nhìn ra được vẻ ngoài ý muốn và kinh ngạc từ trong mắt đối phương.
Thật là nói cái gì sẽ đến cái đó.
Vương Đằng đưa tay ra hiệu với Saten Rekka, đối phương lập tức hiểu được, sẵn sàng chuẩn bị ra tay.
Đợi đến khi đội tà giáo đồ kia đến gần, hai người đột nhiên ra tay.
“Ai?”
Vài tên tà giáo đồ kia lập tức kinh hãi, nhưng hoàn toàn không kịp phản ứng.
Bịch bịch bịch…
Vài tiếng trầm đục, mấy người đã hai mắt đen thui, hôn mê bất tỉnh.

Một lát sau, tiểu đội tà giáo đồ này đã đi ra khỏi hang động.
Vẫn là năm người, nhưng ba ba tà giáo đồ trong đó đã bị Vương Đằng dùng ‘Hoặc tâm’ khống chế, hai người khác là do Vương Đằng và Saten Rekka dịch dung thành.
Năm người giả vờ giả vịt tìm kiếm một phen, sau đó đi ra ngoài hang động.
Saten Rekka không khỏi khẩn trương, truyền âm nói: “Chúng ta làm như vậy thật sự không thành vấn đề chứ?”
“Yên tâm, tuyệt đối không có ai phát hiện.” Vương Đằng vỗ ngực nói.
Saten Rekka thấy hắn tự tin như thế, không khỏi thả lỏng không ít, tên này có đôi khi không đáng tin lắm, nhưng tốt xấu gì không đến mức lấy tính mạng của chính mình ra đùa.
Trước đó, Vương Đằng đã hỏi được địa điểm tập hợp từ trong miệng mấy tên tà giáo đồ, giờ phút này bọn họ đều không lãng phí thời gian, đi thẳng đến chỗ tập hợp.
Chỗ tập hợp ở trong lòng núi tuyết này, là một mảnh đất trống. Khi đám người Vương Đằng đến đây, bên kia đã có không ít người tụ tập, đang thấp giọng thảo luận, âm thanh không ngừng truyền ra.
Sau khi Vương Đằng và Saten Rekka đến, âm thầm lặng lẽ hòa vào trong đám người, để mình không có vẻ nổi bật.
Một điểm này, Vương Đằng ngụy trang thật sự cực kỳ hoàn mỹ.
Nhưng Saten Rekka lại không có kỹ thuật như vậy, thuật dịch dung của nàng rất tốt, nhưng bởi vì dáng người quá đẹp, thế cho nên không thể nữ giả nam trang, chỉ có thể tiếp tục giả phụ nữ.
Nhưng nàng không ngốc, biết vào lúc này không thể giả thành người đẹp, tránh cho bị người khác chú ý.
Cho nên lúc này khuôn mặt nàng cực kỳ bình thường, bình thường đến mức ném vào trong đám người cũng không tìm ra được.
Vương Đằng nhìn xem toàn bộ quá trình dịch dung của nàng, trong lòng vẫn tương đối kinh ngạc.
Thuật dịch dung của Saten Rekka tuyệt đối được xếp vào hạng số một số hai trong giới dịch dung rồi, chỉ bằng mắt thường, kể cả hắn đều chưa nhìn ra được.
Nhưng so với hắn thì lại không cần thiết, dù sao hắn đã vượt ra khỏi phạm trù của thuật dịch dung.
Ngươi nhờ vào dịch dung, ta nhờ vào biến hình, còn so sánh cái rắm!
Saten Rekka cũng tỏ vẻ vô cùng khiếp sợ với chuyện này. Nàng tận mắt nhìn thấy Vương Đằng từ dáng vẻ của Diêu Cát biến thành dáng vẻ của một tà giáo đồ khác, hơn nữa kể cả hình dáng chiều cao đều đã xảy ra biến hóa, gần như phục chế, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Nàng phát hiện càng tiếp xúc với Vương Đằng thì càng có thể phát hiện ra được thủ đoạn của hắn ùn ùn, quả thật giống như cái gì cũng biết.
“Người đều đã đến đủ chưa?” Lúc này, giáo chủ Phùng Toàn đứng trước mặt mọi người mở miệng nói.
“Tổng cộng năm mươi sáu người, đã đến đủ!” Một tà giáo đồ kiểm quân số, đáp.
“Rất tốt, hiện giờ theo ta đi ra ngoài tuần tra, một khi phát hiện khác lạ, lập tức phát tín hiệu thông báo những người khác, nghe hiểu chưa?” Phùng Toàn lạnh giọng nói.
“Nghe rõ!” Cả đám tà giáo đồ cùng lên tiếng đáp.
“Đi!”
Vương Đằng đi trong đám người, đột nhiên hơi lo lắng, không biết mấy người Chu Huyền Vũ bày trận ở bên ngoài như thế nào, nhất định đừng bị phát hiện.
Có giáo chủ Phùng Toàn dẫn đầu, bọn họ đương nhiên không gặp trở ngại nào, đi ra ngoài rất nhanh.
Trên núi tuyết là cảnh tượng tuyết trắng mờ mịt, mọi người đứng trên mặt tuyết, một luồng ý lạnh đập vào ngay mặt.
Nhưng nhìn dáng vẻ của những tà giáo đồ này, dường như đã sớm tập mãi thành thói quen.
Saten Rekka đứng trong đám người, cảm thấy không chân thực lắm, bọn họ đã đi ra như vậy?
Hình như không hề có khó khăn gì!
“Được rồi, phân tán tuần tra, ba giờ sau tập hợp tại đây.”
Phùng Toàn ra lệnh một tiếng, mọi người đồng thanh đáp.
Lập tức rời đi tuần tra, nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Đợi chút!”
Mọi người không khỏi dừng bước, nhìn về phía người lên tiếng.
“Phùng Hoa!”
Rất nhiều người nhíu mày, không biết hắn định làm gì, nhưng dù sao hắn là con trai của giáo chủ Phùng Toàn, bọn họ không dám không nể mặt.
Phùng Toàn cũng nhìn hắn, ánh mắt mang theo ý hỏi.
Phùng Hoa gật đầu với hắn, đột nhiên chỉ tay: “Ngươi, lại đây!”
Mọi người nhìn theo ngón tay của hắn chỉ, ánh mắt rơi lên trên người một cô gái cực kỳ bình thường.
Tất cả mọi người càng thêm nghi ngờ.
Phùng Hoa này rốt cuộc định làm gì?
Hay là muốn gái?
Nhưng với dáng vẻ này, hắn cũng quá đói bụng ăn quàng đi.
Kể cả Phùng Toàn cũng không khỏi nhíu mày lại, không phải hắn không tin tưởng con trai mình, mà dáng vẻ hiện giờ của thằng nhãi này thật sự có phần không được bình thường.
Ánh mắt tỏa sáng, sắc mặt hơi hưng phấn, đây chẳng phải là dáng vẻ thấy gái thì không dời bước được sao?
Phùng Toàn càng nhìn càng thấy giống, đáy lòng không khỏi bùng lên một ngọn lửa vô danh!
Thằng trời đánh này!
Dưới tình huống mấu chốt như vậy mà hắn còn phát xuân, còn ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, thật sự làm mất hết mặt già của hắn!
Sắc mặt mọi người thật quái dị, ánh mắt đảo quanh giữa Phùng Hoa và cô gái bình thường đến cực điểm kia, ý vị sâu xa.
Hơn nữa rất nhiều người đều khóe miệng mang cười, nụ cười kia… Thật đáng khinh!
“Thằng trời đánh!”
Phùng Toàn chỉ cảm thấy mặt già mất hết, không khỏi tức giận hét lên.
“…”
Phùng Hoa trực tiếp ngớ ra!
Sao lại trời đánh?
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao ta lại bị chửi?
Trong lòng hắn thầm hỏi liên tục ba câu, ngây ngốc nhìn Phùng Toàn: “Cha, ngươi mắng ta làm gì?”
“Còn hỏi ta cái gì, chính ngươi đang làm chuyện vô liêm sỉ gì đó?” Phùng Toàn tức giận mắng.
“Ta không làm gì mà?” Phùng Hoa tỏ vẻ vô tội.
“Còn chưa làm cái gì, ta lại muốn hỏi ngươi, ngươi kêu cô gái này lại làm gì?” Phùng Toàn hận sắt không thành thép hỏi.
“Ta oan mà, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy cô gái này rất giống Mã Phi Phi sao?” Phùng Hoa lại không quan tâm đến hình tượng cao ngạo lạnh lùng của mình, hét lớn lên.
Vương Đằng và Saten Rekka nghe vậy, trong lòng không khỏi kêu lộp bộp.
Nhưng dù sao hai người đều đã từng trải qua sóng to gió lớn, đến lúc thế này vẫn có thể ổn định.
Nhưng Saten Rekka lập tức giả bộ kinh sợ, cực kỳ giống một tà giáo đồ bình thường bị con ông cháu cha ức hiếp.
“Thúi lắm, đến bây giờ còn kiếm cớ, Mã Phi Phi kia diêm dúa lòe loẹt lạ thường, đâu phải cô gái này có thể sánh bằng được.” Phùng Toàn nhìn khuôn mặt bình thường đến cực điểm của Saten Rekka, không hề tin lời Phùng Hoa nói, không nhịn được chửi tục.
“Đúng vậy, mọi người đều không bị mù, cô gái này bình thường như thế, sao có thể là Mã Phi Phi được.”
“Không hề giống chút nào, cho dù là dịch dung cũng không thể kém nhiều như thế.”

Mọi người ào ào gật đầu, hiển nhiên đều không tin lời hắn nói.
“Các ngươi nhìn xem thân hình của nàng kìa, tuy rằng có che giấu, nhưng vẫn không giấu được dáng người đẹp hơn xa phụ nữ bình thường, các ngươi tin ta đi.” Phùng Hoa vội vàng nói.
“À!”
Mọi người lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
“Các ngươi à cái gì?” Đầu Phùng Hoa đầy dấu chấm hỏi, hắn luôn cảm thấy những người này không nghĩ đến chuyện tốt đẹp gì.
“Hóa ra cậu Phùng đã sớm nhìn ra thân hình của nàng rồi, thật sự phải nói, dung mạo của nàng bình thường đến cực hạn, nhưng dáng người thật sự không tệ, cậu Phùng quả thật tinh mắt biết châu ngọc!”
“Cảnh giới của cậu Phùng, chúng ta quả nhiên không thể sánh bằng.”
“Dung mạo thì thế nào, tắt đèn đều như nhau, quan trọng vẫn là dáng người.”
“Phùng thiếu là người hiểu biết.”
Mọi người ngươi một câu ta một câu, chặn Phùng Hoa á khẩu không trả lời được.
“…”
Phùng Hoa quả thật sắp sụp đổ, hắn không ngờ lại không có một ai tình nguyện tin tưởng lời hắn nói.
“Được rồi, đừng mất mặt xấu hổ nữa, muốn tìm gái, chờ xong chuyện này rồi tìm không muộn.” Phùng Toàn cực kỳ đau đầu, nhưng dù sao là con trai ruột, hắn không muốn tiếp tục quở trách Phùng Hoa ở trước mặt mọi người, nên truyền âm nói.
“…” Phùng Hoa.
Hắn tỏ vẻ khó coi, bước đi đến trước mặt Saten Rekka, không thèm liếc nhìn nàng, rút trường kiếm ra, lạnh giọng nói: “Mặc kệ ngươi có phải kẻ xâm nhập không, hiện giờ ta sẽ giết ngươi, để tránh mọi người hiểu lầm.”
“Nếu không phải, ta sẽ xin lỗi ngươi, nếu đúng, vậy vừa vặn.”
Mọi người không khỏi kinh ngạc lạ thường, trừng lớn mắt nhìn Phùng Hoa.
Tên này là kẻ ngoan độc!
Một người vô tội, nói giết là giết, chỉ vì chứng minh sự trong sạch của hắn.
Không ít người khẽ chớp mi, lộ ra thần sắc tương đối hăng hái, đáng lẽ bọn họ đều chuẩn bị rời đi rồi, lúc này đều ở lại.
“Cậu, cậu Phùng… ta thật sự không phải là kẻ xâm nhập, ta, ta…” Ngoài mặt Saten Rekka sợ hãi, nhưng trong lòng lại chửi má nó.
Đây thật sự là tai bay vạ gió!
Đáng lẽ sắp trốn được rồi, không ngờ lại bởi vì dáng người mà bị Phùng Hoa này phát hiện vấn đề.
Phát triển sau đó càng khiến cho nàng không kịp đề phòng, bởi vì sự cười nhạo của những người khác mà Phùng Hoa định giết nàng để chứng minh sự trong sạch của chính hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận