Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 372: Đáng tiếc! Đáng thương! Đáng buồn

Trong quá trình chiến đấu với Lôi Huy, trừ khi xuất hiện nguy hiểm chết người, Vương Đằng không hề can thiệp vào, cho dù đám người Hách Chính Nghiệp bị thương cũng vẫn vậy.
Không có ai là không bị thương trong khi chiến đấu hết, Vương Đằng có thể đảm bảo rằng bọn họ sẽ không chết, nhưng hắn sẽ không bảo vệ họ giống như một bảo mẫu.
Cho nên sau khi hoàn thành nhiệm vụ, họ phải quay lại trường học để dưỡng thương.
Bên phía Sở trưởng Tân phản hồi lại rất nhanh, đã bù thêm 200 học phần vào buổi chiều, Vương Đằng không hề băn khoăn, 200 học phần đã là khá nhiều rồi.
Về việc liên quan đến trái tim của Lôi Huy, hắn cũng đã cho lời giải đáp.
Vị trí tim của Lôi Huy có hơi khác so với người bình thường, nó lệch sang bên phải một chút, chứ không phải hắn có được năng lực đặc biệt gì sau khi trở thành một loài Hắc Ám.
Nghe vậy Vương Đằng thở phào nhẹ nhõm, nếu như đâm xuyên tim mà còn không chết được, vậy loài Hắc Ám thật sự là muốn nghịch thiên luôn rồi.
Bởi vì bọn họ đều bị thương nhẹ, tiểu đội do Vương Đằng dẫn đầu đã nhanh chóng trở lại làm nhiệm vụ.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt đã hơn nửa tháng.
Không thể không nói, những sinh viên có thể thi vào trường Quân đội Hoàng Hải đều khá xuất sắc.
Đám người Hách Chính Nghiệp trưởng thành rất nhanh, bắt đầu từ một tay mơ, bây giờ họ có thể một mình hoàn thành một số nhiệm vụ có độ khó cấp Chiến Binh nhất tinh rồi.
Thái độ của họ cũng đã thay đổi khá nhiều, trở nên bình tĩnh hơn, quyết đoán hơn, dần dần trở thành một võ giả thực thụ.
Hôm nay, đám người Vương Đằng trở lại trường học để nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, đột nhiên nghe được một số tin tức xấu.
Có tiểu đội gặp chuyện rồi!
Tiểu đội gặp chuyện là một đội đến từ lớp Chiến Tranh số 2, thoáng cái đã có hai học sinh tử vong, ngoài ra còn có bốn học sinh bị thương nặng!
Kết quả này có hơi bi thảm.
Các giáo viên đã nói trước từ lâu, đi làm nhiệm vụ sẽ bị thương, sẽ chết người.
Các bạn sinh viên cũng hiểu điều này, nhưng nói thật thì, họ chưa thực sự gặp qua trường hợp như này, hoặc là có vài người còn không cho đó là thật.
Cho nên tiểu đội của lớp Chiến Tranh số 2 sau khi trải qua một vài nhiệm vụ đơn giản trước đây xong thì trở nên kiêu ngạo, cứ muốn chọn nhiệm vụ cấp Chiến Binh nhị tinh có độ khó tương đối cao.
Kết quả bởi vì một số sơ xuất đã gây ra hậu quả thương tâm như hiện tại.
Chưa nói đến có giáo viên bảo vệ, giáo viên cũng không phải toàn năng, lúc trước bọn họ đã dặn dò rồi, nếu ngay từ đầu đã ôm ấp ý nghĩ có người che chở, vậy thì tỷ lệ tử vong chỉ có cao hơn mà thôi.
Thái độ rất quan trọng, tất cả đều phải dựa vào chính mình.
Chỉ là lần này giáo viên không cứu được người, khiến các sinh viên vô cùng ngạc nhiên.
Lúc trước cũng có một số tiểu đội đã gặp phải nguy hiểm, đều được giáo viên kịp thời cứu giúp.
Có lẽ chỉ có thể nói rằng họ không may mắn mà thôi.
Tóm lại, họ đều là sinh viên của ngôi trường nổi tiếng, có những năm tháng tươi đẹp, tiền đồ rộng mở mà lại chết thảm như thế này… Thật đáng tiếc! Đáng thương! Đáng buồn!
Trong tòa nhà hậu cần, mọi người đều đang bàn tán về chuyện này.
Một số đội đã sẵn sàng chọn một nhiệm vụ có độ khó cao, khi nghe được tin có người chết, ngay lập tức quyết định lại cẩu một phen.
Lý Văn Đống quay trở lại sau khi đi hỏi thăm một số tin tức, tâm trạng có hơi trầm xuống, nói: “Hai sinh viên tử vong ở lớp bên cạnh là một nam một nữ, bình thường cũng hay gặp mặt, cũng xem là quen biết nhau, không ngờ lại qua đời như thế này.”
“Có biết nguyên nhân cái chết là gì không?” Vương Đằng hỏi.
“Hình như là họ đang đi săn tinh thú cấp nhị tinh, tình báo cho thấy chỉ có một con, nhưng thực tế có tới hai con, bọn họ bất cẩn bị con thứ hai đang ẩn mình trong bóng tối đánh lén” Lý Văn Đống nói.
“Tinh thú sao! Có một số tinh thú còn khó đối phó hơn cả võ giả, vả lại trí thông minh cũng không thấp, rất xảo quyệt, mấy người này cũng lớn gan gớm, mới qua hơn nửa tháng đã dám lựa chọn loại nhiệm vụ này.” Hách Chính Nghiệp nói.
“Nhưng chuyện này cũng cho thấy một điều, tình báo của nhiệm vụ chưa chắc đã chính xác, rất có thể đã xảy ra tình huống bất ngờ” Viên Tịnh phân tích.
“Ai nói không đâu, hai nhiệm vụ lúc trước chúng ta thực hiện, có cái nào là không xảy ra tình huống bất ngờ đâu, nếu không có đội trưởng ở đó, chúng ta đã trở thành đối tượng mặc niệm của các bạn học rồi.” Hách Chính Nghiệp còn sợ hãi trong lòng nói.
“Quên đi, không nói chuyện này nữa, sau này chúng ta chọn nhiệm vụ cẩn thận hơn là được, đừng giống như bọn họ.” Lý Văn Đống nói.

Hai ngày sau.
Bên trong một ngọn núi ở sát biên giới Đông Hải.
Hách Chính Nghiệp một côn đánh gãy xương cột sống của một con tinh thú loài sói, kết thúc cuộc đời của nó trong tiếng kêu rên.
“Tinh thú thật sự rất là khó đối phó!”
Vài người thở hổn hển, với những vết thương trên cơ thể, máu tươi chảy ra từ nhiều nơi, đến nỗi họ phải liên tục nhe răng vì đau đớn.
Ánh mắt nhìn về phía Vương Đằng có hơi oán hận trong lòng.
Vừa mới nghe tin trong trường có người chết dưới miệng của một con tinh thú, Vương Đằng đã dẫn họ tiếp nhận nhiệm vụ săn lùng một con tinh thú cấp nhất tinh do Sở Hộ thành phát lệnh.
Moẹ nó có cần lừa đảo như vậy không!
Dù biết rằng Vương Đằng chỉ là muốn tốt cho họ nhưng kiểu này cũng quá tàn nhẫn, nói đi là đi, ngay cả thời gian phản ứng lại cũng không có.
Vương Đằng không thèm để ý đến bọn họ, nhặt lấy hai bong bóng thuộc tính rớt ra từ con tinh thú trước mặt.
‘Nguyên lực hệ Mộc x20’
‘Thuộc tính trắng x14’

Khi nguyên lực hệ Mộc được hòa quyện vào trong nguyên hạch, cả người Vương Đằng đột nhiên chấn động.
Cấp Chiến binh tứ tinh hệ Mộc — Đã xong!!!
Hệ Mộc: 12/2000 (tứ tinh)
“Đi thôi, nhanh chóng trở về xử lý vết thương của các ngươi, nếu không máu của các ngươi sẽ chảy hết mất.”
Mấy người Hách Chính Nghiệp cúi đầu nhìn xuống dưới, trên mặt đất có nguyên một vũng máu, lập tức cảm thấy chóng mặt hoa mắt, gào khóc: “A … Ta sắp chết rồi, nhanh lên, mau trở về…”
Vương Đằng lắc đầu không nói nên lời.

Đợi đám người Vương Đằng rời đi xong, Lưu Phong hiện ra nguyên hình, cau mày lẩm bẩm: “Gần đây các nơi ở Địa tinh càng ngày càng có nhiều tinh thú xuất hiện, thậm chí dấu vết của loài Hắc Ám cũng xuất hiện ngày càng thường xuyên, bọn đầu trâu mặt ngựa ở các nơi không ngừng làm chuyện mờ ám, thật là thời buổi rối ren…”
Lại một tuần nữa trôi qua, tiểu đội của Vương Đằng lại hoàn thành thêm ba nhiệm vụ nữa, độ khó không thấp, tỷ lệ hoàn thành rất cao, hơn nữa những nhiệm vụ sau này chủ yếu đều do bảy người Hạo Chính Hưng thực hiện, Vương Đằng chỉ ở sau hỗ trợ, không có ra tay gì hết, điều này khiến cho Lưu Phong vô cùng ngạc nhiên.
Lúc đầu hắn không xem trọng đám người Hách Chính Nghiệp cho lắm, thực lực của các thành viên khác trong đội một đều kém nhất trong lớp, xếp vào đội một của Vương Đằng là để cân bằng thực lực mà thôi.
Vương Đằng rất mạnh, nhưng các giáo viên không nghĩ rằng hắn có thể đưa đội này đi lên, học phần tích luỹ cuối cùng của bọn họ có thể được xếp vào mức trung bình trong tất cả các đội sinh viên năm nhất là đã tốt lắm rồi.
Tiếc là các giáo viên đều sai rồi, Vương Đằng đã cứng rắn nâng đội gà mờ rank đồng này lên một đẳng cấp mới!
Lưu Phong bây giờ thậm chí cảm thấy, thực lực của đội Vương Đằng đã có thể xếp vào top 3, đương nhiên phải loại trừ Vương Đằng ra, nếu như thêm cả Vương Đằng vào, thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa tất nhiên là phải đứng thứ nhất rồi.

Ban đêm, trong một con hẻm sâu, bóng người phía trước đang chạy thục mạng, phía sau có ba người đang đuổi theo.
“Đứng lại!”
Một người hét lớn.
Kết quả tất nhiên là càng hét, bóng người phía trước lại chạy càng nhanh.
Nhưng khi bóng người vừa chạy qua ngã ba đường, một bóng đen chợt vụt ra khỏi con hẻm bên cạnh.
Bụp!
Một âm thanh trầm thấp vang lên, bóng người đang chạy trốn trở tay không kịp bị đâm ngã xuống đất, ngay lập tức ngất đi.
“Này, cho ngươi chạy!”
Vài người vây quanh, khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng, chính là đám người Hách Chính Nghiệp.
“Phương pháp của đội trưởng thật sự có ích, võ giả cấp Chiến Binh nhất tinh đỉnh cao lại bị chúng ta chơi xỏ à?” Hách Chính Nghiệp khó tin nói.
Trong con hẻm nhỏ tối tăm, có vài bóng dáng vây quanh một người đang ngất xỉu, xì xào bàn tán, thì thầm với nhau, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười hê hê hê, hình ảnh vô cùng kỳ dị.
Ai không biết còn tưởng là một đám biến thái đang âm mưu chuyện gì đó ghê tởm ở đây.
“Các ngươi đủ rồi đó!”
Vương Đằng nhìn đám người mà không nói nên lời, không phải chỉ là một mưu kế nho nhỏ thôi sao, cần phải phản ứng dữ dội đến mức này à?
“Tránh ra tránh ra, để ta làm chút chuyện.”
Hắn phất tay đuổi mấy người kia ra đằng khác, sau đó lấy ra một viên gạch, đập bộp bộp bộp thật mạnh vào cái người đang ngất xỉu dưới mặt đất.
Đám người Hách Chính Nghiệp nhìn mà choáng váng.
Độc ác quá rồi đó!
Mấy người liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn ra một ý nghĩ giống nhau từ trong ánh mắt của đối phương…
Có phải tâm lý của đội trưởng có vấn đề không?
Một lúc sau, Vương Đằng ngẩng đầu lên, vẻ mặt hài lòng, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Tổng cộng thu hoạch được 8 điểm thuộc tính tinh thần.
Đám người Hách Chính Nghiệp lập tức đưa mắt ra chỗ khác, giống như chưa từng nhìn thấy gì vậy.
“Ta ghét nhất là loại người cặn bã này!” Vương Đằng tự lẩm bẩm một câu như đang giải thích.
Nhưng mà đám người Hách Chính Nghiệp đương nhiên là không tin, cười he he trong lòng, nói cứ như thể nếu không phải loại người cặn bã thì ngươi sẽ không đánh người ta ra nông nỗi kia vậy.
“Rút lui đi, nhiệm vụ cuối cùng kia để ngày mai giải quyết!” Vương Đằng nói.
“Hê hê, không biết lần này chúng ta sẽ được xếp hạng mấy đây?” Hách Chính Nghiệp có chút hưng phấn mà nói.
“Học phần đội ngũ chúng ta tích lũy được có lẽ cũng không ít đâu…”
Giọng nói nhỏ dần, Lưu Phong đi ra từ trong bóng tối, khóe miệng giật giật: “Học phần của các ngươi không phải nhiều bình thường.”

Ngày hôm sau.
Trên sân trường, tất cả các sinh viên đại học năm nhất lại một lần nữa tụ tập ở đây, tiếng thảo luận cứ liên tiếp vang lên.
Mọi người đều đã thay đổi rất nhiều, đều đã trải qua những nhiệm vụ chiến đấu thực tế, trong các đội đều không tránh khỏi việc mất đi mấy mạng người, tính tình mỗi người cũng trở nên thay đổi, không còn non nớt như lúc đầu nữa mà đã chín chắn hơn.
Tất nhiên là cũng sẽ có người khoe khoang rồi!
“Các ngươi không biết đâu, trước đây tiểu đội bọn ta đã phải làm một nhiệm vụ bao vây và tiêu diệt võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh, wow, thực sự là quá nguy hiểm rồi, may mà cuối cùng đội trưởng của bọn ta đã cố gắng xoay chuyển tình thế, lấy thương đổi thương, mới giết được cái tên lưu manh kia.” Một học sinh khá kích động nói.
“Các ngươi thế mà lại dám nhận nhiệm vụ bao vây và tiêu diệt cấp Chiến Binh nhị tinh, nhiều nhất bọn ta chỉ nhận nhiệm vụ cấp Chiến Binh nhất tinh đỉnh cao thôi.” Có người khâm phục nói.
“Không có gì đâu không có gì đâu.” Trần Dương vẫy tay, tỏ vẻ rất khiêm tốn, nhưng khóe miệng đang không kìm được mà nhếch lên của hắn đã bộc lộ ra vẻ đắc ý.
“Đội trưởng, ngươi đừng khiêm tốn, lần này đội ngũ chúng ta có thể lấy được học phần cao như vậy đều do ngươi mà.” Cậu học sinh lúc nãy kia tiếp tục tâng bốc Trần Dương.
“Có gì đâu mà!” Trần Dương cười cười lắc đầu liên tục.
“Ơ, đám Vương Đằng đến rồi kìa.” Đột nhiên có người kêu lên.
“Cái đội ngũ kia của Vương Đằng, thực lực của những người còn lại là kém cỏi nhất, cũng không biết lần này bọn họ tích lũy được bao nhiêu học phần đây?”
“Chắc là không nhiều đâu, những người còn lại toàn là gánh nặng mà.”
“Nhưng mà tất cả bọn họ có thể sống sót trở về đã là kỳ tích rồi…”
Trần Dương nhếch mép, nói với Vương Đằng đang đi đến gần: “Vương Đằng, chúng ta cùng so xem học phần đội ngũ của ai cao hơn không? Người thua phải…”
“Không so!” Vương Đằng trực tiếp xua tay đáp.
“...” Trần Dương.
ĐMM có thể để ta nói hết câu không?
“Chẳng lẽ tiểu đội của các ngươi ăn chơi một tháng trời, tự biết học phần của mình quá thấp, cho nên đến so cũng không dám so à?” Trần Dương chế nhạo hỏi.
Mấy người Hách Chính Nghiệp lập tức trợn mắt nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận