Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 834: Xin đại lão tha cho ta đi mà!

Vương Đằng vốn chẳng có thủ đoạn công kích hệ Băng nào cả, mà giờ thoáng cái đã có đủ cả ý cảnh lẫn chiến kỹ. Chỉ riêng nguyên lực hệ Băng, thực lực Vương Đằng đã chẳng kém cạnh bất kì cấp Chuẩn Chiến Tướng bình thường nào rồi.
Vương Đằng không ngừng cảm thán.
Hill Zisson đúng là người tốt.
Tốn bao công sức đánh một trận nhưng người được lợi lại là hắn, không phải người tốt thì là gì.
...
Mấy trận kế tiếp chẳng có gì đặc sắc. Võ giả các nước so tài với nhau, một vài võ giả cấp Chuẩn Chiến Tướng đều nhân cơ hội ra tay để phân cao thấp.
Vương Đằng chẳng quan tâm trận đấu đó đặc sắc hay không, dù sao hắn cũng nhặt được không ít bong bóng thuộc tính, lời to rồi.
‘Nguyên lực hệ Hỏa x 80’
‘Nguyên lực hệ Thổ x 130’
‘Quyền ý hệ Thổ x 60’
‘Căn nguyên sinh mệnh x 2’
‘Nguyên lực hệ Mộc x 90’
‘Nguyên lực hệ Kim x 205’
...
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã hết một ngày.
Tư tế Thần điện tuyên bố tạm dừng thi đấu, ngày thứ ba tiếp tục tiến hành.
Vương Đằng cùng đám Đàm Đài Tuyền đi xuống dưới núi, chuẩn bị trở về khách sạn ăn cơm nghỉ ngơi.
“Đợi đã!” Đột nhiên một giọng nói truyền đến từ phía sau.
Mọi người quay đầu nhìn lại chỉ thấy một đoàn người đang đuổi theo, họ chính là đám người nước Đại Hùng.
“Có chuyện gì không?” Đàm Đài Tuyền nghi ngờ hỏi.
Võ giả dẫn đầu nước Đại Hùng – Ivan cười nói: “Trong lúc thi đấu, các vị thiên tài nước Hạ hào quang vạn trượng, mấy cô cậu nước chúng ta cứ quấn lấy ta muốn qua làm quen với mọi người thôi.”
“Hào quang vạn trượng?” Sắc mặt Đàm Đài Tuyền là lạ.
Có đúng là nói bọn họ không đấy?
Hơn nữa người ra sân trong trận đấu cấp Chuẩn Chiến Tướng cũng chỉ có Chúc Vân Thiều và Vương Đằng, trong đó Chúc Vân Thiều thì bại trận, còn Vương Đằng… khỏi nhắc tới cũng được!
Vậy mà người nước Đại Hùng còn bảo trận đấu của bọn họ đặc sắc.
Lẽ nào những người này đang nói mát?
Đám Ivan cũng không biết được suy nghĩ của đám Đàm Đài Tuyền. Hắn cười ha hả tiến lên bắt chuyện, dường như thật sự tới để kết bạn.
Trong lúc Ivan đang giao lưu với Đàm Đài Tuyền, một cô gái thân hình cao to cường tráng nhưng lại có một khuôn mặt tinh sảo bước ra từ đằng sau hắn, vô tâm vô tư vươn tay về phía Vương Đằng:
“Xin chào, làm quen nha, ta là Valeriya Matuseyevich!”
“...” Vương Đằng nhìn cô gái trước mặt, bỗng hắn cảm thấy áp lực đập thẳng vào mặt.
Đúng là một Kingkong Barbie!!!
Chẳng biết vì sao nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đối phương, trong lòng hắn bỗng xuất hiện một dự cảm xấu.
“Xin chào, ta là Vương Đằng!” Vương Đằng cố gắng duy trì vẻ lạnh lùng, gật đầu nói.
“Ta cảm thấy ngươi rất mạnh, ngươi có muốn trở thành bạn trai ta không?” Lúc này Valeriya nói thẳng.
“Phụt!” Vương Đằng phun thẳng.
Ừng ực!
Yết hầu Vương Đằng khó khăn động đậy một chút. Hắn ngẩng đầu nhìn ‘người đẹp’ nước Đại Hùng trước mặt!
Dù hắn cao tới một mét tám mấy nhưng vẫn phải hơi ngẩng đầu thì mới thấy được mặt đối phương, nếu không chỉ có thể nhìn thấy bộ ngực vạm vỡ kia thôi.
Cô gái này vừa nhìn thấy là giật nảy mình!
Nhìn lại lần nữa thì chẳng khác gì quỷ thần!
Đẹp thì có đẹp nhưng cũng đô con đến mức khiến người ta phải hoài nghi nhân sinh.
Nghe đối phương nói vậy, cuối cùng Vương Đằng cũng biết dự cảm không lành kia đến từ đâu rồi.
Cô nàng Kingkong Barbie trước mặt chính là điều không lành nhất chứ đâu!
Giờ phút này, đừng nói Vương Đằng còn đang khiếp sợ, ngay cả đám Cơ Tu Minh cũng không khỏi há hốc miệng.
Nhưng chẳng mấy chốc, bọn họ lại lộ ra vẻ mặt muốn cười mà không dám cười.
Mấy người Chúc Vân Thiều, Cù Phi đã nhịn cười đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, khó lòng kiềm chế.
“Ta # $@... &x” Vương Đằng trông thấy vẻ mặt mấy người họ mà muốn tuôn một tràng “Đù mé”, sắc mặt không ngừng thay đổi.
“Sao vậy, câu hỏi này rất khó trả lời sao?” Valeriya nhìn chằm chằm Vương Đằng, nghiêm túc hỏi.
“Khụ khụ!” Vương Đằng không khỏi ho khan.
Khó!
Nó đâu chỉ khó!
Nó quả thực chính là câu hỏi khó nhất thế kỷ này luôn ấy.
“Cũng không phải rất khó trả lời.” Vương Đằng kiên quyết không nhận hèn.
Nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt trong veo của đối phương, trong lòng không khỏi có chút xúc động. Cô nàng Kingkong Barbie này sao lại giống một người không rành thế sự đến thế. Lời muốn nói cứ quanh quẩn bên khóe miệng, hắn thở dài trong lòng rồi đổi sang cách giải thích khác. Hắn hỏi: “Chỉ là người nước Đại Hùng đều trực tiếp như vậy sao?”
“Ta thích trực tiếp.” Valeriya nói.
“Vầy đi, trước khi trả lời câu hỏi của ngươi, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.” Vương Đằng làm bộ làm tịch suy tư một hồi rồi nói.
“Được, ngươi hỏi đi.” Valeriya gật đầu nói.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, mọi người đều không khỏi rất hào hứng.
Đàm Đài Tuyền liếc Vương Đằng một cái rồi cười như không cười, trông nàng có chút hả hê.
Ai bảo ngươi khoe khoang, giờ nghiệp quật cho chưa!
“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi thích ăn tào phớ ngọt hay mặn?” Trong mắt Vương Đằng chợt lóe lên một tia sáng, hắn hỏi.
Mọi người cười ngất!
Cuối cùng mọi người cũng biết hắn định làm gì rồi.
Tên này quá vô sỉ, vậy mà hắn lại dùng cách này để trốn tránh.
“Gì cơ?” Song Valeriya lại vẻ mặt ngơ ngác. Nàng hoàn toàn không biết tào phớ là cái gì, thậm chí nghe còn chẳng hiểu.
Rốt cuộc Vương Đằng cũng nhận ra sự ngu ngốc của mình nhưng hắn không biết gì về ẩm thực nước Đại Hùng nên chỉ có thể hỏi: “Ngươi thích ăn món gì của nước Đại Hùng?”
“Bánh Blini.” Valeriya không chút do dự đáp.
Thậm chí cổ họng nàng còn động đậy như thể nhớ tới món ngon nào đó.
“...”
Hình như cô nàng này là một người ham ăn!
Vương Đằng đột nhiên lại có một cảm giác không lành.
Nhưng đạn đã lên nòng không thể không bắn, hắn lập tức hỏi tiếp: “Vậy ngươi thích ăn bánh Blini ngọt hay mặn?”
Vẻ mặt mọi người ngập tràn sự khinh bỉ. Thế mà hắn lại hỏi một câu vô liêm sỉ như vậy, đây là thấy người ta đơn thuần dễ lừa hả!
Vương Đằng không thèm đếm xỉa đến bọn họ, chăm chú nhìn Valeriya.
Chuyện nhỏ, chỉ cần ngươi chọn một trong hai, duyên phận chúng ta sẽ chấm hết tại đây.
Valeriya nghi ngờ nhìn hắn, không biết vì sao hắn lại hỏi vậy nhưng vẫn dứt khoát đáp: “Ta thích cả hai!”
“... Ngươi thích cả hai?” Vương Đằng bối rối.
“Đúng vậy, ta thích cả hai?” Valeriya gật đầu nói.
“Sao ngươi có thể thích cả hai được?” Tâm lý Vương Đằng suy sụp rồi.
Kịch bản này không đúng lắm!
Chọn một trong hai không tốt sao, tại sao lại chọn cả hai??
Ngươi có biết ngươi làm vậy là quá đáng lắm luôn không.
“Ha ha ha…” Trông thấy dáng vẻ bất bình, buồn bực của Vương Đằng, mọi người đều không nhịn nổi cười.
“Ngươi cứ nói chuyện với tiểu thư Valeriya đi, xúc tiến tình hữu nghị giữa hai nước luôn. Đây không phải việc ngươi thích làm nhất à.” Đàm Đài Tuyền vỗ vai Vương Đằng, cười ha ha nói.
“...” Vương Đằng gần như muốn tự bế.
Mấy người này bị làm sao vậy, có thể làm bạn tốt nữa hay không đây.
Làm vậy là muốn đẩy hắn vào trong hố lửa đấy à!
Xúc tiến tình hữu nghị giữa hai nước bằng cách này hả?
Đừng nói gì nữa, từ nay tuyệt giao!
Vương Đằng hung dữ trợn mắt nhìn Đàm Đài Tuyền rồi nghiêm trang nói với Valeriya: “Nếu ngươi thích ăn bánh Blini thì có lẽ chúng ta thật sự không có duyên.”
“Tại sao?” Valeriya nói.
“Bởi vì ta không thích món đó, hai người bất đồng về khẩu vị sao có thể có tương lai được.” Vương Đằng nói.
“Ngươi hiểu lầm rồi.” Valeriya cười haha nói: “Thật ra món gì ta cũng thích, thế nên giữa hai chúng ta không hề tồn tại vấn đề bất đồng về khẩu vị.”
Đôi mắt Vương Đằng lập tức nheo lại.
Ghê gớm thật, hắn gặp phải đối thủ rồi!
Không ngờ cô nàng Kingkong Barbie trông có vẻ đơn thuần này lại khó chơi đến thế, quả thực việc này hơi nằm ngoài dự liệu của hắn.
“Vậy không về nói về vấn đề ăn uống nữa, nói chuyện khác đi. Hai người muốn ở bên nhau thì nhất định phải hiểu rõ về đối phương.” Vương Đằng vừa điên cuồng nháy mắt với Đàm Đài Tuyền vừa đi xuống dưới núi, hắn nói: “Vừa đi vừa nói.”
Đàm Đài Tuyền làm bộ như không nhìn thấy nhưng vẫn đi xuống dưới núi, đang ở ngoài đường lại bàn luận chuyện này quả thật cũng khá nhục.
“Ngươi muốn biết gì về ta?” Valeriya đuổi kịp bước chân Vương Đằng truy vấn.
“Ví dụ như sở thích của ngươi.” Vương Đằng nói.
“Ta thích đánh người.” Valeriya nói.
“...” Vương Đằng cạn lời.
Đánh người cũng được coi là sở thích sao?
Sở thích của cô nàng Kingkong Barbie này đặc biệt thật.
Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy mình có cùng sở thích với nàng… Xí, có cùng sở thích chết tiệt, đây không phải kết quả mà hắn muốn.
“Khụ khụ, đánh người không tốt, ta không thích đánh người. Ngươi xem sở thích của chúng ta lại không giống nhau, như vậy sẽ không có tương lai đâu.” Vương Đằng nói trái với lương tâm.
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều dùng một vẻ mặt kì lạ nhìn hắn chằm chằm.
“Ngươi không thích đánh người, ngươi nói vậy bản thân ngươi có tin không?” Đàm Đài Tuyền hóng drama không chê drama to, trực tiếp vạch trần bộ mặt của hắn.
“Valeriya thấy biểu hiện của ngươi trong trận đấu nên mới quyết định tới tìm ngươi đó.” Ivan vẫn luôn im lặng bỗng nói.
Cuối cùng, Vương Đằng cũng biết vấn đề nằm ở đâu rồi.
Đậu xanh rau má, vậy mà cô nàng Kingkong Barbie này lại nhìn trúng phong thái đánh người của hắn, cái đó thì sao hắn thay đổi được?
Chẳng lẽ hắn thật sự có nghiệt duyên với Valeriya?
Không không không!
Hình như Vương Đằng nghĩ tới hình ảnh đáng sợ nào đó rồi cả người rùng mình một cái. Da đầu hắn tê dại, nặng nề lắc lắc đầu.
“Ta thấy các ngươi thật sự hiểu lầm ta rồi. Ta không thích đánh người, thật đấy. Thực chất ta là một người hiền lành, đánh người cũng chỉ vì bị ép buộc mà thôi. Bình thường nếu có thể không động thủ thì ta sẽ không động thủ.” Vương Đằng nghiêm túc nói.
“Trùng hợp ghê, ta cũng là một người tâm địa lương thiện.” Valeriya xấu hổ nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, thậm chí đè chết một con kiến Valeriya cũng sẽ áy náy hồi lâu. Nàng là một cô gái tốt bụng, tâm địa lương thiện.” Ivan gật đầu lia lịa, ra sức nói giúp.
“...” Vương Đằng cảm thấy lồng ngực khó chịu, ánh mắt lộ vẻ khó tin.
Sao mấy người này lại còn vô liêm sỉ hơn cả hắn vậy??
Vương Đằng cảm thấy mình hết cách rồi, tuyệt vọng quá...
Xin đại lão tha cho ta đi mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận