Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1884. Biến cố chưa biết trên núi Thánh, Quang Minh Thánh thụ! (4)



“Hiến tế của Quang Nhung Linh sao, ta đã nghe ông nội nhắc đến, sớm muốn biết một chút.” Feriah bu lại, rất hứng thú nói.Đêm xuống.Các Quang Nhung Linh bận rộn lên, chuẩn bị các đồ dùng để hiến tế, sau đó dưới hướng dẫn của đại trưởng lão, Vương Đằng bước vào một thung lũng ở phía sau bộ lạc.Bên trong thung lũng, một tế đàn cổ xưa cực lớn xuất hiện trước mắt Vương Đằng.Các cột đá thô to phân tán ở xung quanh tế đàn, một đám Quang Nhung Linh đốt lửa trên đó, lập tức chiếu sáng bốn phía.Ngọn lửa kia có màu trắng, lộ ra vẻ thánh khiết.Vương Đằng hơi tò mò quan sát ngọn lửa, không bằng Quang Minh Thánh hỏa của hắn, hình như chỉ là một loại lửa dùng linh vật Quang Minh đặc thù dấy lên mà thôi.Dưới bóng đêm.Thung lũng có vẻ yên tĩnh đặc biệt, giống như tế đàn tản ra một loại sức mạnh thần bí, khiến tất cả sinh linh đều yên tĩnh lại.Ánh trăng như nước rơi xuống, chiếu lên trên tế đàn.Ngọn lửa màu trắng thánh khiết thiêu đốt lên bên trên hình trụ xung quanh, càng chiếu sáng rọi cả thung lũng.Ở chính giữa tế đàn có một đồ đá vĩ đại, có hình hộp chữ nhật, cao chừng hơn hai mét, ở giữa được khoét sạch, không biết có ích lợi gì.Hai người Vương Đằng và Feriah là người từ bên ngoài đến, khi hiến tế không thể đặt chân vào tế đàn.Bọn họ nhìn tất cả, cảm thấy hết sức tò mò.Xung quanh tế đàn là bậc thang có năm, sáu bậc.Mười mấy thủ lĩnh Quang Nhung Linh đến từ các bộ lạc khác nhau đi lên trên tế đàn dưới sự hướng dẫn của đại trưởng lão.Đại trưởng lão đứng trước mặt đồ đá hình hộp chữ nhật, thủ lĩnh Quang Nhung Linh khác đứng ở dưới hình trụ xung quanh tế đàn.Cùng lúc đó, Quang Nhung Linh có thực lực mạnh mẽ khác trong các bộ lạc đều đi đến thung lũng, bọn họ quỳ ở xung quanh tế đàn, hai tay giơ lên trời, vẻ mặt thành kính.Ở trên mỗi một khuôn mặt lông mềm như nhung kia đều có thể nhìn thấy được vẻ mặt thần thánh vô cùng.Thậm chí ở trong bộ lạc còn có rất nhiều Quang Nhung Linh không thể tiến vào trong thung lũng, nhưng bọn họ đều triều bái về phía tế đàn.Mà ở đối diện tế đàn thật ra chính là núi Thánh!Trên tế đàn, đám người đại trưởng lão đã sắp xếp ổn thỏa, các loại đồ dùng để hiến tế đều được để trước mặt đồ đá hình hộp chữ nhật.Khi bọn họ hiến tế lại không dùng vật còn sống, mà là dùng các loại linh hoa linh thảo không biết tên.Những linh hoa linh thảo này được đặt trong hộp làm bằng bạch ngọc, đại trưởng lão tự mình mở ra, ánh sáng bắn ra bốn phía, nguyên lực tinh thần Quang Minh vô cùng nồng đậm tản ra từ trên đó, xung quanh lập tức bị một mùi thơm tràn ngập.“Linh vật vạn năm!!!”Lúc Feriah nhìn thấy linh vật kia đã sợ đến ngây người.“Một cây, hai cây, ba cây… chín cây! Ôi trời ạ, tổng cộng đến chín cây linh vật vạn năm, lại còn đều là linh vật vạn năm hệ Quang Minh cấp bậc rất cao nữa.”Nàng nói năng hơi lộn xộn, ánh mắt trừng lớn, thật sự không thể tin nổi vào hai mắt của mình.Thiệt thòi cho trước đó nàng còn chướng mắt những linh vật của đại trưởng lão, hiện giờ lại có cảm giác bị đánh mặt, trên mặt nóng bỏng.Vương Đằng cũng bị chấn động.Đại trưởng lão này giấu giếm nhiều thứ tốt vậy.Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã chấn động người ta đến đầu óc choáng váng.Không được, đến khi mình rời đi, nhất định phải nhổ được vài thứ tốt từ trên người hắn xuống.Vương Đằng âm thầm hạ quyết tâm.Hắn nhìn sang phía Feriah, cảm thấy hơi buồn cười, con nhóc này hiển nhiên bị chấn động không nhẹ, miệng đều há hốc.“Nhìn cái gì vậy!” Giống như chú ý đến ánh mắt của Vương Đằng, Feriah phục hồi tinh thần lại, sắc mặt nghiêm nghị, hung tợn trừng mắt lườm hắn.“Nhóc con, linh vật vạn năm này như thế nào? Có lọt vào mắt của ngươi không?” Vương Đằng cười hề hề hỏi.“…” Trên mặt Feriah lập tức xanh trắng một trận, bị chọc tức.“Hừ!”Nàng tự biết đuối lý, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi giả bộ như không nghe thấy.Đột nhiên, trên tế đàn truyền đến một âm thanh kỳ quái, mang theo vẻ thê lương.Vương Đằng vội vàng thu hồi tầm mắt, tập trung nhìn lên trên tế đàn, chỉ thấy nguồn phát ra âm thanh này lại là đại trưởng lão.Nó ngửa đầu, âm thanh giống như vang vọng trong cổ họng, trầm thấp mà thê lương.Cùng lúc đó, miệng mười mấy thủ lĩnh Quang Nhung Linh ở xung quanh cũng phát ra tiếng kêu tương tự, hòa cùng với âm thanh của đại trưởng lão, cuối cùng hóa thành một tiếng, tuy hai mà một, quanh quẩn trong trời đêm yên tĩnh.Đại trưởng lão lấy chín cây linh vật vạn năm từ trong hộp bằng bạch ngọc ra, ném vào trong đồ đá hình hộp chữ nhật ở trước mặt.Ầm!Đồ đá hình hộp chữ nhật chấn động, một tia sáng trắng nở rộ ra từ trong đồ đá, ngoài đồ đá sáng lên từng đường vân kỳ dị, đường vân này nối liền với tế đàn, khiến cho trên tế đàn cũng sáng lên đường vân phức tạp huyền ảo.Chỉ trong chốc lát, toàn bộ tế đàn đã bị từng đường vân bao trùm hoàn toàn.Thậm chí kể cả ngoài hình trụ ở xung quanh đều bị đường vân bao bọc đến, từ dưới đáy lan tràn đến trong ngọn lửa, hết sức kỳ dị.Đường vân trên tế đàn nối liền, hóa thành một hoa văn kỳ dị chưa biết.Vương Đằng bị hoa văn kia hấp dẫn, nhưng không nhìn ra được là cái gì.Khi cây linh vật thứ chín được ném vào, toàn bộ tế đàn đã hoàn toàn được thắp sáng lên, ngâm xướng của Quang Nhung Linh lấy đại trưởng lão dẫn đầu cũng đạt đến điểm cao nhất.Trên núi Thánh giống như có thứ gì đó đáp lại bọn họ, sương mù dày đặc tản ra một chút.Rầm!Một trận nổ vang truyền đến.Một tia sáng màu trắng thánh khiết giống như ngân hà rủ xuống buông từ trên núi Thánh xuống, chiếu lên trên tế đàn.Đám người đại trưởng lão hơi sửng sốt, lập tức mừng rỡ như điên, càng phát ra tiếng kêu hiến tế kích động, không còn trầm thấp như trước nữa, ngược lại càng có vẻ to rõ, xuyên thấu hư không.Quang Nhung Linh ở xung quanh tế đàn cũng kích động lạ thường, thậm chí còn có Quang Nhung Linh chảy nước mắt. Bọn họ vô cùng thành kính, hai tay giơ lên cao, không ngừng bái lạy, giống như đang khẩn cầu cái gì. Hết chương 1884.

Bạn cần đăng nhập để bình luận