Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 745: Vua Phong Bạo! Vua của ta!

Đến chỗ Vương Đằng, cứ ba lần bốn lượt bắt hải thú cấp Lãnh Chúa như thể bắt hải sản thật vậy.
Thế này… cũng đả kích người ta quá đấy!
Vương Đằng chẳng quan tâm bọn họ, kéo lưới lớn đến phía sau, đánh con cự mãng biển sâu bất tỉnh, ném vào cùng chỗ với tôm hùm cấp Lãnh Chúa, bạch tuộc cấp Lãnh Chúa.
“Trông chúng cho kỹ!”
Sau khi hắn vứt câu này lại cho binh sĩ xung quanh, bèn trở về chiến trường lần nữa.
Binh sĩ xung quanh: “…”
Con thứ ba rồi!
Nhóc con nhà ngươi muốn ăn tiệc hải sản thật à!
Trước màn hình, mọi người từ mọi miền đất nước thấy cảnh này thì sắc mặt đều trở nên vô cùng kỳ lạ.
Từ chiến trường thảm khốc biến thành hiện trường đánh bắt hải sản quy mô lớn rồi!
Có cảm giác phong cách đột nhiên thay đổi!
Bên phía Hạ đô, đến cả đám người lãnh tụ võ đạo, Nguyên soái quân đội cũng trưng ra vẻ mặt đành chịu nhìn bóng dáng đang chăm chỉ chuyển hải sản kia, lắc đầu.
Ài, hải sản đâu ra, đó là hải thú cấp Lãnh Chúa!
……
Vương Đằng không biết suy nghĩ của mọi người, vận chuyển xong hải sản với tốc độ bàn thờ rồi quay về mặt biển lần nữa.
Lúc này đám người Đàm Đài Tuyền đang bao vây mấy con hải thú cấp Lãnh Chúa còn lại.
Khà khà khà…
Mấy con hải thú cấp Lãnh Chúa kia ngơ ngác không thôi, vừa chớp mắt bọn chúng chỉ còn lại ba con cấp Lãnh Chúa, ngó nghiêng xung quanh đột nhiên có cảm giác mình tứ cố vô thân.
Mẹ nó chứ, hoảng vãi!
Bọn chúng nhìn cường giả cấp Chiến Tướng nhân loại đang vây đến phía trước, không khỏi run lên cầm cập, bỗng dưng một nỗi tuyệt vọng dâng lên trong tim.
Ầm ầm!
Lúc này, mặt biển ngoài xa bỗng dưng nổ tung, một bóng đen khổng lồ xuất hiện từ trong nước.
Thân thể to lớn đứng trên mặt biển, khí tức kinh khủng tràn ra.
“Rác rưởi!”
Tiếng vang ầm ầm ầm tuôn ra từ miệng nó, chấn động cả mặt biển lẫn không trung.
Sắc mặt đám người Đàm Đài Tuyền, Diệp Cực Tinh, Tổng đốc Giang đều thay đổi đáng kể, vừa xuất hiện thế đại thắng, bây giờ tự dưng lại ngưng đọng.
Đồng tử mọi người đều co lại, nhìn về phía bóng dáng to lớn đột nhiên xuất hiện ở ngoài xa.
Sắc mặt Vương Đằng cũng trở nên vi diệu, nhìn về phía bên kia.
Chỉ thấy một con viên hầu khổng lồ, lông lá trên người tỏa ra màu lam tím xuất hiện từ mặt nước, sóng biển cuộn trào, hai mắt nó tím sẫm, gương mặt hung hăng, lại lẫn tia uy nghiêm không thể nhìn thẳng.
Bỗng dưng trong không trung có sấm chớp vang rền, từng tia sấm sét màu tím ập xuống từ trên trời, theo con cự viên kia.
Cùng lúc này trên mặt biển còn nổ lên từng cơn lốc, lượn vòng trên đầu con cự viên kia, tôn nó lên như con cưng của trời đất!
Dị tượng!
Con cự viên này vừa xuất hiện đã dẫn đến dị tượng trong trời đất.
Sắc mặt mọi người đều trở nên vô cùng nghiêm trọng, đôi mắt lóe lên tia sáng, rõ ràng trong lòng đã mất bình tĩnh.
Vốn dĩ người khắp nơi trên cả nước đã từ từ thả lỏng tâm trạng, bây giờ con cự viên này xuất hiện lại dậy sóng lần nữa.
Hạ đô, nhóm người lãnh tụ võ đạo đều chấn động, nhìn chằm chằm vào bóng dáng kinh khủng xuất hiện trong video.
“Sao có thể?” Bộ trưởng bộ Giáo dục ngạc nhiên nói: “Sao trong tinh thú lại xuất hiện tồn tại mạnh mẽ như vậy!”
“Biến số! Biến số!” Lãnh tụ võ đạo hít sâu, tự nói.
“Làm sao đây? Xuất hiện một tồn tại mạnh mẽ như vậy, Đông Hải…” Nguyên soái quân đội không nói nữa.
Nhưng trong lòng mọi người đã nghĩ đến một điều, lần này, e rằng thật sự không giữ nổi Đông Hải rồi!
……
Đông Hải.
Trong hầm trú ẩn dưới đất, mọi người nhìn bóng dáng to lớn bỗng dưng xuất hiện đều kinh hãi.
Một nỗi tuyệt vọng dần lan trong tim mọi người.
Rõ ràng đã có thể xoay chuyển, tất cả mọi người đều nghĩ trận chiến này sắp kết thúc rồi, nhưng vừa chớp mắt đã có biến, ai mà chịu được!
Dù người bình thường không thể thấy được rốt cuộc cự viên kia là tồn tại mạnh mẽ cỡ nào, nhưng khi bọn họ thấy cường giả cấp Chiến Tướng nhân loại như gặp phải kẻ địch mạnh thì đã biết con cự viên này chắc chắn vô cùng khủng khiếp.
Võ giả nhân loại trên mặt đất cảm nhận rõ nhất, khí thế đáng sợ cuộn trào đến từ biển cả, từ xa đã khiến người ta khiếp vía.
Sự khủng khiếp của con cự viên này vượt xa mấy con hải thú cấp Lãnh Chúa trước đó cộng lại, có ai trong phe nhân loại chặn được?
Tất cả mọi người đều tuyệt vọng!
Trời muốn diệt Đông Hải, Đông Hải không thể không vong!
Đây thật sự là trò đùa của ông trời, nhìn bọn họ vùng vẫy, khiến bọn họ thấy được hy vọng, sau đó lại đẩy bọn họ vào vực thẳm tuyệt vọng lần nữa, không bò ra nổi nữa.
“Vua Phong Bạo! Vua của ta!”
Bất chợt một giọng nói vang lên trong bầu không khí lặng ngắt.
Ba con hải thú cấp Lãnh Chúa còn lại quỳ rạp xuống với cự viên kia, cung kính mà hèn mọn.
Vô số hải thú quỳ rạp xuống, phát ra tiếng gầm trầm thấp, chúng nó không thể nói, nhưng thể hiện sự cung kính và thần phục bằng cách của loài thú.
Vua Phong Bạo!
Trên mặt biển, vạn thú thần phục!
Con vượn khổng lồ đứng đằng xa, cùng với sấm sét và bão tố, hệt như cự thú hồng hoang từ thời viễn cổ xuyên đến.
Không khí bỗng nhiên đọng lại!
Sắc mặt cường giả cấp Chiến Tướng vô cùng nghiêm trọng, bất giác tập trung vào một chỗ, nhìn con vượn khổng lồ ở đằng xa giống như đối mặt với kẻ địch lớn.
“Làm sao đây? Con hải thú này hơi vượt quá sự tưởng tượng của ta rồi!” Tổng đốc Giang thấp giọng nói với vẻ mặt khó coi.
Mọi người lắc đầu, đều giữ im lặng.
“Hay là, chúng ta vẫn là nhận thua đi?” Lúc này, một giọng nói rất hèn hạ vang lên.
“...” Mọi người đồng thời nhìn về phía Vương Đại Pháo vừa nói chuyện.
Vương Đại Pháo rung động cả người, bị ánh mắt của mấy người nhìn chằm chằm, đột nhiên có một loại cảm giác đáng sợ, gương mặt lập tức lộ ra vẻ lúng túng, ho khan nói: “Đùa đó, đùa đó!”
Dưới loại tình hình này, thật ra bọn họ không có cách gì tốt, hoặc là đầu hàng, hoặc là... tử chiến!
Nhưng khiến bọn họ đầu hàng hải thú, không có ai cam lòng.
Đây là một cuộc đọ sức giữa người và hải thú, đồng thời cũng là lần va chạm quy mô lớn lần đầu tiên của hai bên, có vô số cặp mắt toàn quốc đang nhìn vào đây.
Đây không chỉ là nỗi nhục của Đông Hải, mà còn là nỗi nhục của cả Hạ quốc!
Chính vào lúc này, ánh mắt của con vượn khổng lồ liếc tới, một luồng áp lực chưa từng có trước đây như đè xuống từ đỉnh đầu, khiến cho mọi người bất giác cứng đờ cả người.
“Uy thế tinh thần!” Vẻ mặt Vương Đằng hơi thay đổi.
Cự Viên Phong Bạo quả nhiên rất dũng mãnh, chỉ với một ánh mắt đã khiến cho các cường giả cấp Chiến Tướng lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
Cho dù là tử chiến, xác suất chiến thắng của con người cũng thấp đến đáng thương, trừ khi bọn họ may mắn.
Ầm!
Mắt Vương đằng loé sáng, tinh thần lực Hoành cảnh đột nhiên cuốn đến, khiến cho uy thế tinh thần này bị đánh tan tác trong nháy mắt.
“Hửm?” Đôi mắt to lớn của Cự Viên Phong Bạo loé lên vẻ ngạc nhiên, ánh mắt dừng lại trên người Vương Đằng.
Vương Đằng không sợ hãi chút nào, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng cao cao tại thượng đó.
So tinh thần lực, từ trước đến nay hắn không sợ!
Ầm!
Đôi mắt Cự Viên Phong Bạo lập tức bùng nổ một cụm tinh mang, đâm về phía đôi mắt của Vương Đằng.
“Hừ!” Vương Đằng hừ lạnh một tiếng, tinh thần lực Hoành cảnh không hề giữ lại mà xông ra khỏi ấn đường.
Gào!
Giống như có một con rồng khổng lồ đang ngủ say đột nhiên thức dậy, phát ra tiếng gầm đáng sợ, va đập ầm ầm vào uy thế tinh thần đến từ phía đối diện.
Ầm ầm ầm!
Sự va chạm giữa tinh thần lực dâng lên một trận gió vô hình, thậm chí chấn động đó chỉ vang vọng quẩn quanh tinh thần lực của hai bên.
Với góc nhìn của người bên ngoài, chỉ cảm thấy không khí hoàn toàn ngưng đọng, một luồng hơi thở vô cùng đè nén tràn ra, khiến người ta không thở nổi.
Chỉ có một vài người tinh thần tương đối mạnh dường như phát hiện ra manh mối.
“Đây là...”
Các cường giả cấp Chiến Tướng đương nhiên có tinh thần lực không yếu như Đàm Đài Tuyền, Diệp Cực Tinh lập tức nhận ra điều gì đó, ánh mắt bất giác rơi trên người Vương Đằng.
“Giao đấu tinh thần lực!” Ánh mắt Vương Đại Pháo loé sáng, không kìm được thất thanh nói.
“Cái gì!” Sắc mặt mấy người Đàm Đài Tuyền, Diệp Cực Tinh lập tức hơi thay đổi.
Khi bọn họ vẫn chưa phát hiện, Vương Đằng lại đã giao chiến tinh thần lực với con Cự Viên Phong Bạo đó.
Hơn nữa xem dáng vẻ này, tinh thần lực của Vương Đằng không hề yếu hơn Cự Viên Phong Bạo.
Mấy người Đàm Đài Tuyền không khỏi liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc từ trong mắt đối phương.
Trong những người này, Đàm Đài Tuyền biết thiên phú tinh thần lực của Vương Đằng không yếu, nhưng cũng không ngờ Vương Đằng lại có thể đối kháng với con Cự Viên Phong Bạo thâm sâu khó dò đó.
Thiên phú tinh thần lực của tiểu tử này e rằng cũng ngang với thiên phú Võ đạo rồi!
Những người như Diệp Cực Tinh và tổng đốc Giang hoàn toàn không biết Vương Đằng không chỉ có thiên phú Võ đạo cực mạnh, đến thiên phú tinh thần cũng hơn hẳn người thường, lúc này đều có chút không thể tưởng tượng.
Tên nhóc này rốt cuộc là yêu nghiệt gì vậy!
Bọn họ chưa từng gặp người có thiên phú xuất chúng như vậy, nghĩ đến từng con át chủ bài Vương Đằng thể hiện trước đây. Nếu võ giả tầm thường có một thứ giống như vậy đã được gọi là thiên tài rồi, mà Vương Đằng lại sở hữu tất cả.
Lẽ nào hắn có quan hệ bí mật gì đó với ông trời? Ví dụ như mẹ nuôi và con nuôi,… vân vân
Chính vào lúc này, giao chiến tinh thần lực giữa Vương Đằng với Cự Viên Phong Bạo cũng đến hồi kết.
Tinh thần lực của Cự Viên Phong Bạo hiển nhiên cũng đạt đến Hoành cảnh rồi, hai bên chênh lệch không nhiều, nhưng Vương Đằng thắng ở một điểm.
Hắn có hack!
Vương Đằng thông qua lượm nhặt bong bóng thuộc tính, tinh thần lực liên tục không ngừng. Đừng nhìn Cự Viên Phong Bạo đó lớn, bàn về sức kéo dài, hắn vẫn thắng hơn một bậc.
Ầm!
Trong tiếng nổ vang, tinh thần lực của đôi bên giống như thủy triều trở về trong ấn đường của mỗi bên.
“Kết thúc rồi!” Ánh mắt mấy người Đàm Đài Tuyền sáng lên, trái tim thoáng chốc như bị treo lên: “Là ai thắng?”
Đôi mắt Cự Viên Phong Bạo loé lên tia tức giận, tinh thần lực của nó lại thua tên tiểu tử nhân loại trước mặt, quả thực không thể chịu đựng được.
Gào!
Một tiếng gào thét phát ra từ miệng nó, thân thể to lớn của Cự Viên Phong Bạo đột nhiên động đậy, dâng lên ngọn sóng khổng lồ cuồn cuộn ngất trời, đạp sóng hướng về phía Đông Hải.
Sắc mặt mọi người tái mét, cả người căng thẳng, đều đề phòng.
“Chú Vương, ngươi rốt cuộc làm gì rồi? Lại chọc giận nó như vậy.” Vương Đại Pháo nói oang oang.
“Tào lao, con vượn ngốc này thua, tinh thần lực không bằng ta, nên muốn đánh ta.” Vương Đằng tái xanh mặt, rất muốn co chân bỏ chạy.
Tinh thần lực của hắn thật sự không thua Cự Viên Phong Bạo, thậm chí dựa vào hack còn có thể thừa thắng, nhưng so sánh tu vi võ đạo, chỉ có phần bị hành hạ.
Bây giờ hắn chọc giận đối phương rồi, con Cự Viên Phong Bạo này chắc chắn không dễ dàng gì bỏ qua cho hắn.
Mấy người Vương Đại Pháo, Đài Đàm Tuyền đều kinh ngạc không thôi, sao Vương Đằng lại thắng trong trận chiến tinh thần lực vừa rồi được, trình độ tinh thần lực của tên này rốt cuộc đạt đến mức nào?
Nhưng đây không phải là lúc để nghĩ về những chuyện không quan trọng, không liên quan như vậy, mấy người nhìn Cự Viên Phong Bạo xông thẳng đến, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, kích phát lực lượng toàn thân, đã chuẩn bị tử chiến xong.
Bọn họ biết rõ sự đáng sợ của Cự Viên Phong Bạo này, nhưng đành chịu, thân là cường giả cấp Chiến Tướng, lúc này ai cũng có thể lui, duy chỉ bọn họ là không thể.
Gào!
Miệng Cự Viên Phong Bạo gầm gừ, lộ ra răng nanh dữ tợn.
Sấm sét đánh xuống, gió bão thổi đến, uy thế đáng sợ đè về phía mọi người.
Nó vỗ một chưởng, có thể thấy rõ ràng đường vân trên bàn tay thô ráp to lớn, giống như bóng đen che kín bầu trời, che phủ mọi người.
Đồng tử mọi người co lại. Họ hoảng sợ không gì sánh kịp, cảm thấy mình vô cùng yếu ớt trước bàn tay to lớn này.
Nhưng bọn họ cũng không ngồi chờ chết, mỗi người phát huy bản lĩnh mạnh nhất, đánh về phía bàn tay to lớn trên không.
Bùm bùm bùm!
Tất cả công kích đều rơi trên bàn tay, lại bị đè vỡ trong nháy mắt.
Đây không chỉ là nỗi nhục của Đông Hải, mà còn là nỗi nhục của cả Hạ quốc!
Chính vào lúc này, ánh mắt của con vượn khổng lồ liếc tới, một luồng áp lực chưa từng có trước đây như đè xuống từ đỉnh đầu, khiến cho mọi người bất giác cứng đờ cả người.
“Uy thế tinh thần!” Vẻ mặt Vương Đằng hơi thay đổi.
Cự Viên Phong Bạo quả nhiên rất dũng mãnh, chỉ với một ánh mắt đã khiến cho các cường giả cấp Chiến Tướng lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
Cho dù là tử chiến, xác suất chiến thắng của con người cũng thấp đến đáng thương, trừ khi bọn họ may mắn.
Ầm!
Mắt Vương đằng loé sáng, tinh thần lực Hoành cảnh đột nhiên cuốn đến, khiến cho uy thế tinh thần này bị đánh tan tác trong nháy mắt.
“Hửm?” Đôi mắt to lớn của Cự Viên Phong Bạo loé lên vẻ ngạc nhiên, ánh mắt dừng lại trên người Vương Đằng.
Vương Đằng không sợ hãi chút nào, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng cao cao tại thượng đó.
So tinh thần lực, từ trước đến nay hắn không sợ!
Ầm!
Đôi mắt Cự Viên Phong Bạo lập tức bùng nổ một cụm tinh mang, đâm về phía đôi mắt của Vương Đằng.
“Hừ!” Vương Đằng hừ lạnh một tiếng, tinh thần lực Hoành cảnh không hề giữ lại mà xông ra khỏi ấn đường.
Gào!
Giống như có một con rồng khổng lồ đang ngủ say đột nhiên thức dậy, phát ra tiếng gầm đáng sợ, va đập ầm ầm vào uy thế tinh thần đến từ phía đối diện.
Ầm ầm ầm!
Sự va chạm giữa tinh thần lực dâng lên một trận gió vô hình, thậm chí chấn động đó chỉ vang vọng quẩn quanh tinh thần lực của hai bên.
Với góc nhìn của người bên ngoài, chỉ cảm thấy không khí hoàn toàn ngưng đọng, một luồng hơi thở vô cùng đè nén tràn ra, khiến người ta không thở nổi.
Chỉ có một vài người tinh thần tương đối mạnh dường như phát hiện ra manh mối.
“Đây là...”
Các cường giả cấp Chiến Tướng đương nhiên có tinh thần lực không yếu như Đàm Đài Tuyền, Diệp Cực Tinh lập tức nhận ra điều gì đó, ánh mắt bất giác rơi trên người Vương Đằng.
“Giao đấu tinh thần lực!” Ánh mắt Vương Đại Pháo loé sáng, không kìm được thất thanh nói.
“Cái gì!” Sắc mặt mấy người Đàm Đài Tuyền, Diệp Cực Tinh lập tức hơi thay đổi.
Khi bọn họ vẫn chưa phát hiện, Vương Đằng lại đã giao chiến tinh thần lực với con Cự Viên Phong Bạo đó.
Hơn nữa xem dáng vẻ này, tinh thần lực của Vương Đằng không hề yếu hơn Cự Viên Phong Bạo.
Mấy người Đàm Đài Tuyền không khỏi liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc từ trong mắt đối phương.
Trong những người này, Đàm Đài Tuyền biết thiên phú tinh thần lực của Vương Đằng không yếu, nhưng cũng không ngờ Vương Đằng lại có thể đối kháng với con Cự Viên Phong Bạo thâm sâu khó dò đó.
Thiên phú tinh thần lực của tiểu tử này e rằng cũng ngang với thiên phú Võ đạo rồi!
Những người như Diệp Cực Tinh và tổng đốc Giang hoàn toàn không biết Vương Đằng không chỉ có thiên phú Võ đạo cực mạnh, đến thiên phú tinh thần cũng hơn hẳn người thường, lúc này đều có chút không thể tưởng tượng.
Tên nhóc này rốt cuộc là yêu nghiệt gì vậy!
Bọn họ chưa từng gặp người có thiên phú xuất chúng như vậy, nghĩ đến từng con át chủ bài Vương Đằng thể hiện trước đây. Nếu võ giả tầm thường có một thứ giống như vậy đã được gọi là thiên tài rồi, mà Vương Đằng lại sở hữu tất cả.
Lẽ nào hắn có quan hệ bí mật gì đó với ông trời? Ví dụ như mẹ nuôi và con nuôi,… vân vân
Chính vào lúc này, giao chiến tinh thần lực giữa Vương Đằng với Cự Viên Phong Bạo cũng đến hồi kết.
Tinh thần lực của Cự Viên Phong Bạo hiển nhiên cũng đạt đến Hoành cảnh rồi, hai bên chênh lệch không nhiều, nhưng Vương Đằng thắng ở một điểm.
Hắn có hack!
Vương Đằng thông qua lượm nhặt bong bóng thuộc tính, tinh thần lực liên tục không ngừng. Đừng nhìn Cự Viên Phong Bạo đó lớn, bàn về sức kéo dài, hắn vẫn thắng hơn một bậc.
Ầm!
Trong tiếng nổ vang, tinh thần lực của đôi bên giống như thủy triều trở về trong ấn đường của mỗi bên.
“Kết thúc rồi!” Ánh mắt mấy người Đàm Đài Tuyền sáng lên, trái tim thoáng chốc như bị treo lên: “Là ai thắng?”
Đôi mắt Cự Viên Phong Bạo loé lên tia tức giận, tinh thần lực của nó lại thua tên tiểu tử nhân loại trước mặt, quả thực không thể chịu đựng được.
Gào!
Một tiếng gào thét phát ra từ miệng nó, thân thể to lớn của Cự Viên Phong Bạo đột nhiên động đậy, dâng lên ngọn sóng khổng lồ cuồn cuộn ngất trời, đạp sóng hướng về phía Đông Hải.
Sắc mặt mọi người tái mét, cả người căng thẳng, đều đề phòng.
“Chú Vương, ngươi rốt cuộc làm gì rồi? Lại chọc giận nó như vậy.” Vương Đại Pháo nói oang oang.
“Tào lao, con vượn ngốc này thua, tinh thần lực không bằng ta, nên muốn đánh ta.” Vương Đằng tái xanh mặt, rất muốn co chân bỏ chạy.
Tinh thần lực của hắn thật sự không thua Cự Viên Phong Bạo, thậm chí dựa vào hack còn có thể thừa thắng, nhưng so sánh tu vi võ đạo, chỉ có phần bị hành hạ.
Bây giờ hắn chọc giận đối phương rồi, con Cự Viên Phong Bạo này chắc chắn không dễ dàng gì bỏ qua cho hắn.
Mấy người Vương Đại Pháo, Đài Đàm Tuyền đều kinh ngạc không thôi, sao Vương Đằng lại thắng trong trận chiến tinh thần lực vừa rồi được, trình độ tinh thần lực của tên này rốt cuộc đạt đến mức nào?
Nhưng đây không phải là lúc để nghĩ về những chuyện không quan trọng, không liên quan như vậy, mấy người nhìn Cự Viên Phong Bạo xông thẳng đến, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, kích phát lực lượng toàn thân, đã chuẩn bị tử chiến xong.
Bọn họ biết rõ sự đáng sợ của Cự Viên Phong Bạo này, nhưng đành chịu, thân là cường giả cấp Chiến Tướng, lúc này ai cũng có thể lui, duy chỉ bọn họ là không thể.
Gào!
Miệng Cự Viên Phong Bạo gầm gừ, lộ ra răng nanh dữ tợn.
Sấm sét đánh xuống, gió bão thổi đến, uy thế đáng sợ đè về phía mọi người.
Nó vỗ một chưởng, có thể thấy rõ ràng đường vân trên bàn tay thô ráp to lớn, giống như bóng đen che kín bầu trời, che phủ mọi người.
Đồng tử mọi người co lại. Họ hoảng sợ không gì sánh kịp, cảm thấy mình vô cùng yếu ớt trước bàn tay to lớn này.
Nhưng bọn họ cũng không ngồi chờ chết, mỗi người phát huy bản lĩnh mạnh nhất, đánh về phía bàn tay to lớn trên không.
Bùm bùm bùm!
Bàn tay đó lập tức đè xuống với tốc độ càng nhanh hơn, mọi người nguy trong sớm tối…
“Hừ!”
Chính vào lúc này, một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên, giống như tiếng sấm cuồn cuộn truyền đến từ phương xa.
Keng!
Giống như tiếng binh khí ra khỏi vỏ, một ánh mũi sáng chói xẹt qua chân trời, mang theo khí thế không thể địch nổi, đến gần trong nháy mắt, đạp ầm ầm lên thân Cự Viên Phong Bạo.
Ánh kiếm đáng sợ đó không lập tức tiêu tan, mà đẩy thân thể Cự Viên Phong Bạo lui về sau vài bước.
Ầm ầm!
Thân thể to lớn của Cự Viên Phong Bạo thoáng chốc không đứng vững, ngã về phía sau, nện mạnh vào trong nước.
“Ngươi vượt biên giới rồi!”
“Ngươi đã vượt biên giới!”
Giọng nói này có vẻ rất già nua, không hề lớn, nhưng trong giọng nói lạnh nhạt kia, lại ẩn chứa sự kiên định và ý chí mạnh mẽ.
Đám người không khỏi quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng dáng của một lão già còng lưng chậm rãi đi tới từ đằng xa.
Hắn không có vũ khí trong tay, chắp hai tay sau lưng, lưng đã còng xuống, mặt đầy nếp nhăn, trông giống như một cụ già bình thường.
Nhưng lúc này hắn đi giữa bầu trời, đi qua ba ngọn núi lớn, đi qua đỉnh đầu của vô số hải thú, cuối cùng đi tới trước mặt.
Dưới tình hình như vậy, bất kể là ai, cũng không dám tùy tiện coi ông lão này như một người bình thường.
Đặc biệt là một đao kinh diễm trước đó.
Khi Vương Đằng nhìn thấy ông lão này, lập tức hơi sững sờ, đôi mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Bất ngờ thay, ông lão này chính là bác gác cổng của trường Quân đội Hoành Hải!!!
Mặt Vương Đằng đầy vẻ ngơ ngác, không cách nào coi bác gác cổng bình thường kia như một cường giả tuyệt thế có thể đánh lui Cự Viên Phong Bạo. Chuyện này quá khó tin!
Nhưng trước đây, khi Vương Đằng rời khỏi cổng trường Quân đội Hoành Hải, bác gác cổng này vẫn luôn không ngừng nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận, phải chú ý an toàn, thậm chí khi hắn nhắc câu này với người khác, học sinh của Hoành Hải cũng nói, ông cụ này đều dặn dò mỗi học sinh như vậy.
Hắn trông giống như một ông cụ hiền hòa, vẫn luôn lo lắng cho mỗi đứa trẻ rời khỏi trường.
Cho nên Vương Đằng tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Ông lão nhìn thấy dáng vẻ của hắn, lại gật đầu với hắn, nở một nụ cười hiền hòa.
“Hàn lão! Ngươi…” Đàm Đài Tuyền nhìn thấy ông cụ cũng kinh hãi, vội vàng cung kính gọi một tiếng.
Nhưng khi nàng còn đang muốn nói cái gì, ông lão lại nâng tay lên chặn lời nói của nàng.
Mấy người Diệp Cực Tinh, Vương Đại Pháo và tổng đốc Giang dường như không nhận ra ông lão này, lúc này mặt đầy vẻ buồn bực, từ lúc nào Đông Hải lại có một vị cường giả tuyệt thế như vậy?
Diệp Cực Tinh và tổng đốc Giang lập tức liếc mắt nhìn Vương Đại Pháo, kẻ này cũng là một cường giả mai danh ẩn tích!
Đường đường là cường giả cấp Chiến Tướng, trước kia lại chưa từng xuất hiện lần nào!
Chẳng lẽ người bây giờ đều thích kiểu này?
Cách ẩn trốn tốt nhất là ẩn trong thành phố!
Những ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu mấy người, bọn họ lập tức nhìn mặt biển phía trước.
Giữa sóng biển cuồn cuộn, một bóng đen ầm ầm lao ra từ dưới mặt nước.
Gào!
Trong tiếng gầm gừ, nước biển xông thẳng lên bầu trời, sau đó lại như mưa to rơi xuống, mà trong mưa biển đó, thân thể to lớn kia của Cự Viên Phong Bạo lại xuất hiện ở trước mặt mọi người thêm một lần nữa.
“Các ngươi lui về phía sau đi!” Hàn lão ngẩng đầu, đôi mắt hơi đục ngầu kia nhìn về phía Cự Viên Phong Bạo, nói với giọng bình tĩnh.
Mấy người Đàm Đài Tuyền đưa mắt nhìn nhau, hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn lùi về phía sau lưng hắn.
“Lão già, ngươi là ai?” Cự Viên Phong Bạo cúi cái đầu to lớn xuống, giọng nói uy nghiêm ầm ầm truyền tới.
Mưa biển hoàn toàn rơi xuống, lúc này mọi người rốt cuộc cũng thấy rõ, giờ phút này thân hình to lớn kia của Cự Viên Phong Bạo đã xuất hiện một vết đao, máu tươi chảy xuống như nước.
“Nhân loại!” So ra, giọng nói của Hàn lão tỏ ra cực kỳ bình thường, câu trả lời của hắn đơn giản và rõ ràng!
Nhân loại!
Hàn lão nói đúng, lúc này hắn đang đại diện cho tất cả nhân loại!
Đôi bên đều không mở lời nữa, Cự Viên Phong Bạo nhìn chằm chằm Hàn lão, bầu không khí rơi vào yên tĩnh như chết.
Ánh mắt tang thương kia của Hàn lão không thay đổi chút nào, hắn bình tĩnh đối mặt với nó.
Một lát sau, hắn mới mở miệng nói: “Rút lui đi, các ngươi không nên đi ra biển sâu, bước vào thế giới nhân loại.”
“Nếu ta không lui thì sao!” Cự Viên Phong Bạo lạnh lùng nói.
“Nhân loại chưa bao giờ sợ chết!” Ánh mắt Hàn lão đột nhiên trở nên dữ tợn, một luồng khí thế hung hãn bộc phát ra từ trên người hắn. Thân thể cong lưng của hắn đột nhiên trở nên cao lớn giống như Cự Viên Phong Bạo, hắn lạnh lùng nói: “Hoặc là ngươi lại muốn thử đao của lão hủ… Còn sắc bén hay không ? “
Ánh mắt Cự Viên Phong Bạo xẹt qua một tia kiêng kỵ, cảm thấy vết thương ở ngực bắt đầu đau âm ỷ, nhưng bản thân nó không thể để lộ ra chút nhát gan và chùn bước nào, nếu không thì uy nghiêm của nó để ở đâu.
“Hừ!”
Cự Viên Phong Bạo quét nhìn xung quanh, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi lên núi ở phía xa, nói: “Thả bọn nó, ta có thể cân nhắc việc rút lui, nếu không thì tử chiến đi.”
Vừa nói xong lời này, vẻ mặt đám người Vương Đằng lập tức thay đổi.
Bọn nó trong miệng Cự Viên Phong Bạo, đương nhiên chính là ba hải thú cấp hải thú cấp Lãnh Chúa bị bắt.
Vương Đằng vô cùng tức giận, mẹ nó đây chính là bữa tiệc hải sản lớn hắn tự chuẩn bị cho mình, con vượn đần độn này lại muốn cướp thức ăn trước miệng cọp!
Đúng là không thể nhịn được.
Vương Đại Pháo cũng đầy vẻ không cam lòng. Hải sản cực phẩm đến miệng bay đi mất cứ như vậy. Hắn nuốt nước miếng, tiếc nuối mà thổn thức.
Còn sắc mặt của đám người Đàm Đài Tuyền, Diệp Cực Tinh cũng khó coi.
Bảo bọn họ giao ba hải thú cấp Lãnh Chúa kia ra, không khác nào là bảo nhân loại thảo hiệp, nó đang công khai uy hiếp !
Đám người ở phía sau lặng lẽ chú ý tình hình ở phía trước, có người đành chịu, có người không cam lòng, cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng cũng có người hy vọng thả ba lãnh chúa cấp Hãi Thú kia đi, để ngừng cuộc chiến tranh đã kéo dài rất lâu này lại.
Nhưng cuối cùng, các cường giả cấp Chiến Tướng sẽ lựa chọn thế nào ?
“Ngươi, cùng với những hải thú này, lui ra ngoài mười dặm trước!” Hàn lão mở miệng nói.
Cự Viên Phong Bạo cũng không nhiều lời, vung tay lên, một đám hải thú lập tức lặn vào trong nước biển, bơi ra xa.
Đồng thời, bản thân nó cũng dần dần đi ra xa…
“Hàn lão, chúng ta thật sự phải giao hải thú cấp Lãnh Chúa cho bọn nó sao? Đây chính là thứ chúng ta khó khăn lắm mới bắt được.” Vương Đại Pháo không cam lòng nói.
“Nếu không thì ngươi đi ngăn cản Cự Viên Phong Bạo đó đi.” Hàn lão liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói.
Vương Đại Pháo lập tức ngượng ngùng cười một tiếng, không dám nhiều lời nữa.
Hàn lão yên lặng thở dài, liếc nhìn Vương Đằng một cái, mở miệng nói: “Đi mang bọn nó tới đi.”
Vương Đằng do dự một chút, không nói lời nào, lách người đi về phía sau, nhấc ba hải thú cấp Lãnh Chúa to lớn đi lên.
Với sức mạnh của hắn, cho dù thân hình và sức nặng của ba con hải thú vô cùng to lớn, cũng chẳng tính là gì với hắn.
Ba con hải thú to lớn được đặt trong lưới nguyên lực, mà Vương Đằng lại một tay nhấc lưới lớn lên, nâng ba con hải thú cấp Lãnh Chúa ở giữa không trung.
“Thả bọn nó ra!” Ánh mắt của Cự Viên Phong Bạo ở phía xa lóe lên, âm thanh ầm ầm truyền tới.
Vương Đằng không hề nhúc nhích, liếc nhìn Hàn lão.
Hàn lão gật đầu với hắn.
Đám người Vương Đại Pháo, Đàm Đài Tuyền mở miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Vương Đằng không hề mở miệng, nhấc ba con hải thú, đi về phía trước.
“Nhóc con nhân loại, ngươi tên là gì?” Ánh mắt của Cự Viên Phong Bạo lạnh như băng, âm thanh lại truyền tới lần nữa.
Vương Đằng phớt lờ nó, rồi đột nhiên kích phát lửa Thanh Ngọc Lưu Ly trên lưới nguyên lực.
Xèo xèo xèo!
Ba con hải thú cấp Lãnh Chúa bị lửa Thanh Ngọc Lưu Ly đốt đau tỉnh lại, oa oa hét lên.
Bọn nó nhanh chóng chú ý đến Cự Viên Phong Bạo ở phía trước, mừng rỡ như điên hét lớn: “Vương của ta! Cứu bọn ta! Cứu bọn ta!”
“Hình như các ngươi rất vui nhỉ?” Đúng vào lúc này, một giọng nói khiến bọn nó cực kỳ chán ghét vang lên bên tai.
Âm thanh lạnh lẽo khôi hài khiến cho ba con hải thú cấp Lãnh Chúa bỗng giật mình, bọn chúng ngẩng đầu nhìn, thấy nhân loại vô cùng ghê tởm kia trên đỉnh đầu.
Chính là nhân loại này, bắt lấy bọn chúng, còn muốn chế biến thành hải sản để ăn.
Quả là một ma quỷ!
Cự Viên Phong Bạo thấy Vương Đằng đánh thức ba con hải thú cấp Lãnh Chúa, lại chậm chạp không chịu buông tay, lập tức nhíu mày, âm thanh gầm vang truyền đến lần nữa:
“Nhân loại, các ngươi muốn làm trái giao ước sao? Thả chúng ra!”
Lần này, giọng điệu nó nặng hơn trước mấy phần, dường như mang theo uy lực vô cùng to lớn.
Đám người Hàn lão phía sau dồn dập nhìn về phía Vương Đằng.
“Rốt cuộc Vương Đằng muốn làm gì?” Giang tổng đốc không khỏi nhíu mày, nói.
“Tên nhóc này, không lẽ lại gây ra phiền toái gì đó ư?” Đạm Đài Tuyền nhướn mày, tự nói trong lòng.
Nhưng những lời này, cuối cùng nàng cũng không nói ra.
Ba con hải thú cấp Lãnh Chúa nghe thấy lời nói của Cự Viên Phong Bạo, lập tức lại được tiếp thêm sức mạnh, hét lớn: “Nhân loại, thả chúng ta ra!”
“Thả chúng ta ra, nếu không Vương của ta chắc chắn sẽ san bằng thành phố của các ngươi!” Con tôm hùm khổng lồ điên cuồng gào thét.
“Lưỡi thật khô!”
Ánh mắt Vương Đằng lạnh lùng, ngọn lửa Thanh Ngọc Lưu Ly bao quanh tuôn ra.
Ầm!
Chiếc lưới nguyên lực lập tức bị ngọn lửa màu xanh bao vây, nướng luôn ba con hải thú cấp Lãnh Chúa, khiến chúng phát ra âm thanh gầm rú đau đớn.
“A!”
“Gầm!”
Ba con hải thú cấp Lãnh Chúa điên cuồng giãy dụa, muốn phá vỡ chiếc lưới nguyên lực, thoát khỏi ngọn lửa màu xanh thiêu đốt.
Nhưng chúng đã sớm biết chiếc lưới nguyên lực mạnh đến đâu, giờ phút này dù có giãy dụa thế nào, chỉ là phí công mà thôi.
Ánh mắt Cự Viên Phong Bạo hoàn toàn lạnh lẽo: “Ngươi đang tìm đường chết!”
“Không phải ngươi muốn bọn chúng sao?” Vương Đằng bình thản nói ra: “Nếu muốn, ta trả lại cho ngươi là được rồi.”
Cự Viên Phong Bạo không khỏi sững sờ, ngay sau đó mở miệng nói: “Buông cái lưới kia ra!”
Vương Đằng gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Cự Viên Phong Bạo, chậm rãi nhấc chiếc lưới lớn, ba con hải thú cấp Lãnh Chúa cách nó càng ngày càng gần.
Ba con hải thú cấp Lãnh Chúa không còn kêu gào thảm thiết nữa, ánh mắt lạnh băng, sát ý điên cuồng nổi lên trong lòng.
Thân làm tồn tại cấp Lãnh Chúa, bọn chúng chưa từng bị đối xử như thế.
Tên nhân loại trước mặt này phải chết!
Chờ chúng thoát ra khỏi lưới, sẽ là lúc nhân loại này chết.
Vương Đằng kéo ba con hải thú đến dưới chân rất nhanh, cúi đầu nhìn thoáng qua bọn chúng, đột nhiên mỉm cười, nói bằng giọng ấm áp:
“Nào, giờ ta sẽ giải thoát cho các ngươi.”
Ba con hải thú âm thầm mừng như điên, lối thoát thân đang trong tầm mắt, bọn chúng sắp có thể giết được nhân loại trước mặt, báo mối thù nhục nhã này.
Chỉ thấy Vương Đằng vươn tay, tới gần con cự mãng biển sâu kia.
Tất cả mọi người nhìn chăm chú, không hiểu sao lại hồi hộp.
Đám người Đạm Đài Tuyền vẫn chuẩn bị sẵn sàng cho sự phản công của hải thú, dù sao không có ai dám gửi gắm an nguy của nhân loại vào chữ “Tín” của đám hải thú kia.
Nhưng đúng vào lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra.
Một tia sắc sáng lẹm đột nhiên phóng ra từ trong tay áo Vương Đằng, lập tức chui vào mắt con cự mãng biển sâu.
Gầm!
Vẻ đắc ý trong đôi mắt cự mãng biển sâu còn chưa kịp vơi đi, đồng tử đã co rút lại thành cỡ cái kim, nhưng rõ ràng đã chẳng còn kịp nữa. Trong phút chốc, cơn đau kịch liệt kéo tới, khiến nó phát ra tiếng kêu gào đau đớn, ngay sau đó lại dừng lại, im bặt!
Thân hình khổng lồ của cự mãng biển sâu vặn vẹo một hồi, sau đó cứng ngắc, đổ xuống.
Nó... Chết rồi!
Bị Vương Đằng đánh giết trong nháy mắt, chết đến mức không thể chết hơn nữa!
“Ngươi! Sao ngươi dám?” Tôm hùm bự và bạch tuộc khổng lồ mở to hai mắt nhìn, khó tin nhìn nhân loại trước mặt.
Ngay trước mặt Cự Viên Phong Bạo, tên nhân loại này còn dám giết bọn chúng, hắn chắc chắn đã điên rồi!
Vừa dứt lời, mũi nhọn trước đó bắn ra từ trong con mắt còn lại của cự mãng biển sâu, phóng tới mắt bạch tuộc khổng lồ .
“Không!” Bạch tuộc khổng lồ không cam lòng phát ra tiếng gầm thét, nhưng chẳng làm được gì.
Phụt!
Ánh sáng sắc lẹm đâm vào mắt nó, tất cả đều ngừng lại!
Cùng lúc đó, Vương Đằng lập tức đi tới trước mặt tôm hùm bự, giáng xuống một chưởng trong ánh mắt chất chứa vẻ kinh hãi đến tuyệt vọng của nó.
Oành!
Một chưởng này trực tiếp khắc trên đầu nó, phát ra uy lực khủng khiếp.
Tôm hùm bự chấn động toàn thân, thân thể cứng ngắc, bỏ mạng tại chỗ! Trong nháy mắt, kế cự mãng biển sâu, hai con hải thú cấp Lãnh Chúa đều chết trong tay Vương Đằng.
Tất thảy những việc này kể ra thì rất dài dòng, trên thực tế chỉ xảy ra trong ba hơi thở ngắn ngủi.
Bọn người Đạm Đài Tuyền ở phía sau nhìn đến ngẩn người!
“Vãi, chú em Vương điên rồi!” Mắt Vương Đại Pháo lồi ra, hắn không nhịn được mà văng tục.
Đám người phía sau cũng vô cùng kinh ngạc, bị một loạt hành động bất thình thình của Vương Đằng dọa sợ tới mức suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi mình.
“Quá, quá hung tàn!”
....
Gầm!
“Ngươi tự tìm đường chết!” Cự Viên Phong Bạo phản ứng lại, nó biết mình bị đùa bỡn, hoàn toàn phẫn nộ.
“Tuy nói món tươi là ngon nhất, nhưng ướp lạnh cũng không tệ!” Vương Đằng tự nói, nhưng giọng lại không hề nhỏ.
Đám người nghe được câu này, suýt té xỉu tại chỗ.
Đã là lúc nào rồi, mà còn nghĩ đến ăn, tên khốn này có thể đáng tin cậy một chút được không!
Hơn nữa ngươi rốt cuộc là vì ăn, hay còn vì cái gì nữa?
Giết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa không khác gì đâm ra một cái lỗ lớn, lần này phiền to rồi, ai có thể lắng lại lửa giận của Cự Viên Phong Bạo?
Câu nói đó của Vương Đằng đã hoàn toàn châm lên ngọn lửa giận của Cự Viên Phong Bạo, nó đạp trên sóng lớn, mang theo gió lốc và bão táp lao về phía hắn.
Sau khi Vương Đằng nhặt bong bóng thuộc tính do ba con hải thú cấp Lãnh Chúa đã chết rơi ra, cũng không nhìn kỹ rốt cuộc là cái gì, quay người lao về phía sau, hét lớn: “Hàn lão cứu mạng với!”
Đám người: “...”
Hàn lão: “...”
Tất cả mọi người đều cho rằng Vương Đằng lại có chiêu gì ghê gớm, có thể đối phó với Cự Viên Phong Bạo, nếu không thì lấy đâu ra sức mạnh giết chết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa.
Kết quả, hắn lại cầu cứu Hàn lão.
Lúc này, mặt mày Hàn lão đen kịt, suýt nữa không buồn bực phun ra một ngụm máu.
Tên khốn này, hại ông đây!
Tốc độ chạy chối chết của Vương Đằng hoàn toàn đứng hạng nhất, vút một tiếng, hắn đã trốn sau lưng Hàn lão, vội vàng nói: “Hàn lão, ta đã diệt hết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa theo ý ngươi rồi, tiếp theo chỉ có thể dựa vào ngươi thôi!”
“Ta sai ngươi giết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa lúc nào?” Hàn lão ngẩn ngơ, gân xanh nổi lên trên trán một hồi.
“Không phải vừa rồi ngươi ra hiệu cho ta làm bằng ánh mắt sao?” Vương Đằng nói: “Ta hoàn toàn hiểu được nguyện vọng của ngươi, đám hải thú này căn bản không thể tin được, vì vậy vẫn nên giết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa kia đi cho thỏa đáng, để tránh thả hổ về rừng.”
“... Con mẹ nó, ngươi nói rất có lý đấy!” Hàn lão hết nói nổi.
“Hơn nữa giết cũng đã giết rồi, bây giờ nói mấy câu này cũng vô dụng thôi. Mgươi vẫn nên ra đối đầu với nó đi, bằng năng lực của ngươi chắc chắn không phải lo!” Vương Đằng phát hiện sắc mặt Hàn lão có vẻ hơi lạ, vội vàng tặng một câu nịnh nọt.
Hàn lão hít một hơi thật sâu: “Cút!”
“Ôi chao!” Vương Đằng đáp một câu, vui sướng chạy ra sau.
Hàn lão: “...”
Sắc mặt đám người Đạm Đài Tuyền kì quái đến tột cùng, ánh nhìn Vương Đằng y như nhìn một tên sao chổi.
“Cái đầu này của ngươi không hiểu lớn lên kiểu gì? Sao lại méo mó thành như này chứ.” Diệp Cực Tinh cạn lời.
“Quán chủ, mặc dù ta cực kỳ kính trọng ngươi, nhưng ngươi gắp lửa bỏ tay người như thế, ta sẽ không vui đâu.” Vương Đằng liếc mắt, nói: “Ta chỉ suy nghĩ cho mọi người, nếu hải thú có thể tin tưởng được, thì sẽ không có trận chiến hôm nay. Không giết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa kia, chẳng lẽ còn giữ lại chờ chúng nó xâm lấn lần nữa sao?”
Diệp Cực Tinh và đám người Đạm Đài Tuyền không thể không thừa nhận Vương Đằng nói có lý, nhưng chung quy vẫn cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Vương Đại Pháo nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy bữa đại tiệc hải sản này hoàn toàn không chạy được, sự khâm phục trong lòng như nước sông cuồn cuộn, vẫn là chú em Vương đủ ác!
“Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào đây, trước kia Hàn lão có thương tích trong người, mấy năm nay vẫn luôn chống cự, e là không ngăn được Cự Viên Phong Bạo!” Đạm Đài Tuyền hít một hơi thật sâu, nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Hàn lão có thương tích trong người” Mặt Vương Đằng biến sắc, hắn thật sự chưa tính đến vụ này.
Vốn nghĩ dựa vào thực lực của Hàn lão, nhất định có thể đánh lại Cự Viên Phong Bạo, mà bọn họ ngăn lũ hải thú còn lại, thế nào cũng ngang tài ngang sức, không đến mức không có chút phần thắng nào.
Nhưng bây giờ biết được Hàn lão có thương tích trong người, muốn ngang tài ngang sức e là không thể.
“Sao các ngươi không nói sớm!” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.
“Vốn dĩ là vì lừa gạt Cự Viên Phong Bạo, làm sao biết ngươi hổ báo như vậy, lập tức giết chết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa chứ.” Đạm Đài Tuyền cũng rất bất đắc dĩ, biết không thể trách Vương Đằng, nhưng trong lòng vẫn nổi giận.
Ầm!
Khi mấy người vội vàng nói chuyện với nhau, Hàn lão và Cự Viên Phong Bạo đã đụng độ, phát ra tiếng nổ khủng khiếp.
Hàn lão như hóa thành một thanh đao bạc trắng sắc bén.
Cả người hắn hợp lại làm một với đao ý, hắn chính là đao, đao chính là hắn, bốn phía toàn thân tràn ngập đao khí, khí thế như cầu vồng, chém về phía Cự Viên Phong Bạo với thế không thể địch nổi.
Gầm!
Cự Viên Phong Bạo gào thét, chẳng biết lúc nào một cái gậy to dài như được đúc từ đá xuất hiện trong tay nó, bên trên quấn quanh sấm chớp và lực gió lốc, âm thanh va chạm với đao vang dội.
Sắc mặt Vương Đằng nghiêm trọng, ánh mắt quét về phía giao diện thuộc tính, lẩm bẩm: “Xem ra chỉ có thể dùng chiêu đó!”
Vương Đằng không chút do dự thêm điểm thuộc tính vào trên ‘Bão không gian’!
Bây giờ, chỉ có mỗi loại kỹ năng này còn có cơ hội lật ngược thế cục!
Cộng thêm 15800 điểm yhuộc tính trắng, độ thuần thục của kỹ năng ‘Bão không gian’ lập tức tăng vọt, vượt qua nhập môn, tiến vào tiểu thành, sau đó là đại thành, thậm chí cuối cùng trực tiếp đạt đến viên mãn.
Độ thuần thục của kỹ năng “Bão không gian” này mỗi giai đoạn cần thuộc tính trắng hoàn toàn gấp đôi lên so với bậc trước, nhập môn cần 100 điểm, tiểu thành cần 1000 điểm, đại thành cần 5000 điểm, viên mãn cần trọn 10000 điểm.
‘Bão không gian’ : 9776/10000 (viên mãn)
Dưới một hồi thêm điểm phía mạnh như hổ, làm cho kỹ năng ‘Bão không gian’ gần như đạt đến đỉnh viên mãn, lý giải về ‘Bão không gian’ trong đầu Vương Đằng đã gần hoàn thiện. Hắn muốn thi triển ra bây giờ, đã không còn là chuyện khó.
Thậm chí phối hợp thiên phú Không Gian đã càng ngày càng hoàn mỹ của hắn, chắc hẳn sẽ sinh ra phản ứng hoá học không thể biết được.
Nghĩ đến ban đầu khi nhìn thấy bão không gian trong vết nứt không gian, mắt Vương Đằng ánh lên tinh quang.
Ngay sau đó, hai mắt hắn trở nên cực kỳ sâu thẳm, đồng tử màu đen tựa như hư không, trong đó dường như có vòng xoáy đang xoay tròn. Hắn duỗi hai tay ra, đột nhiên tạo thành từng gợn sóng trong không gian trước mặt…
Đột nhiên không gian chấn động, từng dao động kỳ dị lan ra bốn phía.
Mấy vị cường giả cấp Chiến Tướng như Đạm Đài Tuyền, Diệp Cực Tinh lập tức liền nhận ra điều khác thường, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Sao lại có dao động không gian??”
Tâm thần mọi người chấn động, đáy lòng ngạc nhiên, nghi ngờ.
Chẳng lẽ loài Hắc Ám đến xâm lược vào lúc này?
Một loại dự cảm không lành nảy sinh trong lòng bọn họ
Dù sao chỉ khi vết nứt không gian xuất hiện, bọn họ mới được thấy dao động không gian trên phạm vi lớn cùng loại.
Mà bây giờ trên Địa Tinh, tình huống xuất hiện vết nứt không gian, chỉ có thể là loài Hắc Ám quấy nhiễu thôi!
Nếu là như vậy, chẳng phải là họa vô đơn chí hay sao.
Bạo động hải thú bên này còn chưa giải quyết xong, lại đến loài Hắc Ám xâm lược, vậy là muốn làm cái gì đây, thay nhau ra trận sao?
Sắc mặt mấy vị cường giả cấp Chiến Tướng lập tức trở nên cực kỳ khó coi, trong lòng ngập tràn u ám, lúc này lộ ra dáng vẻ thấy chết không sờn.
“Khụ khụ!” Lúc này, một đường tiếng ho khan vang lên bên tai mấy người: “Các ngươi đừng nghĩ nhiều, đây là do ta làm!”
Người nói hiển nhiên chính là Vương Đằng, hắn nhìn thấy vẻ mặt của đám người Đạm Đài Tuyền, đã biết bọn họ chắc chắn tưởng tượng ra cái gì rồi.
Đám người: “...”
Mấy người đều hơi choáng váng, nhìn Vương Đằng, đột nhiên phát hiện, dao động không gian này hình như chính đang lấy Vương Đằng làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía.
Cho nên vừa rồi bọn họ vừa… phản ứng nhầm?
“Ngươi … còn có thiên phú không gian?” Ánh mắt Giang tổng đốc sửng sốt, hắn không khỏi đặt câu hỏi.
Thật ra, mắt Đạm Đài Tuyền lại sáng lên, nàng bỗng nhớ lại trận chiến ở thành phố Tinh Phong lúc trước, dường như Vương Đằng từng thi triển thủ đoạn không gian, cũng dùng cách này để đánh chết Bát Tí Ma Tướng.
Nói như vậy, thì không hề kì lạ rồi.
Đối mặt với câu hỏi của Giang tổng đốc, Vương Đằng không tỏ rõ ý kiến, nói: “Mấy vị vẫn nên lui ra phía sau một chút thì hơn, cảnh tiếp theo có thể sẽ tương đối khó khống chế.”
“Ngươi muốn làm gì vậy?” Mặt Đạm Đài Tuyền hơi thay đổi, nàng lập tức hỏi. “Cũng không có gì, thử chiêu mới vừa nghiên cứu ra.” Vương Đằng nói với giọng bình thản, chẳng biết chút liêm sỉ nào mà đưa bão không gian vào thành quả của chính hắn.
Bọn người Đạm Đài Tuyền đương nhiên không biết ẩn tình trong đó, nghe thấy lời nói của Vương Đằng, không khỏi hơi ngạc nhiên, đặc biệt là khi thấy hắn trưng ra khuôn mặt bình tĩnh kia, bỗng có một loại cảm giác…
Có lẽ tên nhóc này lại muốn gây ra chuyện lớn rồi!
Không, hẳn là có chút tự tin, dẹp có lẽ đi, tên nhóc này nhất định muốn gây chuyện!
“Ngươi chắc không?” Đạm Đài Tuyền nhíu mày, hỏi.
Cho dù Vương Đằng có thiên phú Không Gian, thế nhưng thực lực của hắn cách Cự Viên Phong Bạo rất xa, cho dù thi triển ra được thủ đoạn không gian, cũng chưa chắc có thể đủ sức chống lại.
“Nắm chắc một nửa!” Mặt Vương Đằng không thay đổi, nói.
Đám người: “...”
Con mẹ nó một nửa, kiểu này vừa nhìn là biết không phải câu trả lời nghiêm túc.
Đã đến lúc này rồi, có thể đừng mặt dày như vậy được không!
Vương Đằng không nói gì, sắc mặt dần dần nghiêm lại. Lấy hắn làm trung tâm, dao động không gian ngày càng kịch liệt, dường như hình thành từng vòng gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được, lan tràn ra bốn phía.
Đám người Đạm Đài Tuyền cách quá gần, cảm nhận cực kỳ chuẩn xác, dao động không gian kia khiến bọn họ đều cảm thấy mình không ổn định, một linh cảm nguy cơ mãnh liệt hiển hiện trong lòng.
Không gian cũng không phải phạm vi mà võ giả tầm thường có thể chạm đến.
Cho dù là cường giả cấp Chiến Tướng, tồn tại có thể chạm đến lĩnh vực không gian, cũng là hiếm có.
Giờ đây, theo dao động không gian tăng lên, nếu đột nhiên văng tung tóe ra khắp nơi, dù cho với thân xác cấp Chiến Tướng của bọn họ, thể nào cũng bị vết nứt không gian xé nát, cho dù không chết, cũng khó tránh kết quả bị thương nặng.
Mấy người liếc nhau, cuối cùng không thể không lui về phía sau.
Nói ra thì buồn cười, thân làm cường giả cấp Chiến Tướng, lúc này bọn họ lại chẳng giúp được gì, chỉ có thể co đầu rút cổ ra đằng sau.
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát…
Ầm!
Cự Viên Phong Bạo va chạm với Hàn lão, dao động nguyên lực quét sạch bốn phía, va chạm ra năng lượng nổ tung đáng sợ.
Nước biển bốc lên khu vực trung tâm, hình thành một vòng xoáy khổng lồ, dòng nước chảy xiết, nhưng chẳng hề rung chuyển được thân thể khổng lồ kia của Cự Viên Phong Bạo.
Cự Viên Phong Bạo vung cây gậy nham thạch trong tay, đánh về phía Hàn lão, gió lốc và sấm chớp đồng loạt giáng xuống, uy thế khủng khiếp.
Nhưng cơ thể hắn liều mạng chống đỡ, ánh đao trên người bùng nổ, đao ý tung hoành giữa không trung!
Thế nhưng ngay sau đó, ánh đao kia lại quay ngược về, tất cả đao ý quay trở về thân thể hắn, tụ vào hết cỡ, càng thêm sắc bén đáng sợ hơn trước!
Lưng Hàn lão đột nhiên thẳng tắp, cả người như hóa thành một thanh chiến đao tuyệt thế.
Chém!
Một tiếng thét to truyền ra từ trong miệng hắn, vang vọng khắp đất trời nơi đây.
Trong phút chốc, thân thể hắn biến mất tại chỗ, hóa thành một ánh đao phóng lên tận trời, chém về phía Cự Viên Phong Bạo!
Ánh đao va chạm với cây gậy dài ** bằng nham thạch, tất cả dường như yên tĩnh lại.
Sóng biển ngưng đọng, không còn bốc lên, xoáy nước ngừng chảy, không còn chuyển động, hải thú và con người phía xa xa, như đứng hình trong khoảnh khắc này.
Keng!
Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ kim loại đột nhiên vang lên.
Giữa đất trời, chỉ có một tiếng kim loại này tồn tại, không ngừng chấn động mặt biển và trời cao, không ngừng vang vọng.
Đùng đoành!
Ngay sau đó, một tiếng nổ khủng khiếp cuối cùng cũng bộc phát.
Năng lượng va chạm thành sóng xung kích nổ nước biển lên khoảng không trên bầu trời, kình khí kinh khủng cuốn ngược ra bốn phía.
Mặt đám người Đạm Đài Tuyền hơi biến sắc, không khỏi rút lui về phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận