Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1146: Một trăm vạn năm!

Trong ba thi thể còn lại thì khác, thi thể thứ nhất được bao phủ bởi bộ giáp có vảy, gương mặt hơi giống thằn lằn, đỉnh đầu còn có một cái sừng, ở sau lưng còn mọc một chiếc đuôi dài phủ đầy vảy.
“Người thằn lằn?” Vương Đằng hết sức hiếu kì.
Nhưng cho tới bây giờ, người ngoài hành tinh hắn gặp cũng đủ nhiều, ngay cả quái vật có nhiều xúc tu như Haddock cũng đã gặp rồi, người thằn lằn như này cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Nghĩ đến Haddock, Vương Đằng cũng không biết hắn và tên mập kia lúc này đã chạy đi nơi nào rồi.
Trong lúc đấu với Ma Quân của loài Hắc Ám, bọn họ đã dẫn một con Ma Quân loài Hắc Ám, sau khi đại lục bị sụp xuống, bọn họ cũng chưa xuất hiện.
Vương Đằng không phải lo lắng cho an nguy của bọn họ, với trình độ giảo hoạt kia, ai chết cũng không thể là bọn họ chết.
Tiếp đến là thi thể thứ hai, toàn thân nó ánh lên màu xanh đen, da như da rắn, hai cánh tay tựa như lưỡi liềm, lóe ra ánh kim loại lạnh lẽo, nó nghiêng nửa người sang một bên, ngực rõ ràng đang gục xuống, ba nắm đấm cực lớn còn được in rõ bên trên.
Cuối cùng là thi thể hoàn hảo nhất, nó đang ngồi trên vị trí chỉ huy, hai tay chống cằm, mắt chăm chú nhìn máy móc và màn hình trước mặt, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mà dáng vẻ của thi thể này cũng hết sức kì lạ, thân hình nó cực kì cao lớn, trông khoảng chừng hơn sáu mét, cơ bắp cuồn cuộn tràn đầy mạnh mẽ, đầu của nó cũng rất to lớn, chỗ cằm còn mọc ra mấy cơ quan giống như xúc tu.
Cực kì kì dị là, trên cái trán nhẵn bóng của nó lại mọc ra con mắt thứ ba…là con mắt nằm dọc!
Trong lúc lơ đãng, Vương Đằng vô tình đối mặt với con mắt kia, bỗng cảm thấy rùng mình trong lòng, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt sau lưng!
Đáng sợ!
Thật là đáng sợ!
Vương Đằng hít vào một ngụm khí lạnh, rất lâu mới bình tĩnh lại được. Hắn lại không thể kiềm chế được cảm giác sợ hãi, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Đó là một loại uy thế đến từ sinh mệnh đẳng cấp cao hơn, dù ý chí của hắn mạnh mẽ đến đâu cũng vô dụng.
“Rốt cuộc đây là cường giả ở cấp độ nào?” Vương Đằng ép buộc bản thân mình tỉnh táo lại, vội vàng dời mắt đi chỗ khác, không đối mặt nữa, thay vào đó hắn tự lẩm bẩm trong lòng.
Thật không thể tưởng tượng nổi, không biết thi thể này đã tử vong bao nhiêu năm rồi, chỉ còn sót lại một chút uy thế mà đã khiến hắn sợ hãi như thế. Nếu nó còn sống, sẽ đáng sợ đến mức nào?
Vương Đằng cố gắng ổn định tinh thần, cẩn thận quan sát thi thể cuối cùng này.
“A, thi thể này không có vết thương, nó chết như thế nào?”
Quan sát một lát, Vương Đằng phát hiện ra điều bất thường. Hắn nghi ngờ, nên một lần nữa sử dụng lại ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ nhìn rõ bên trong thi thể này, muốn tìm ra nguyên nhân cái chết của nó bằng cách quan sát tỉ mỉ nhất.
Hắn lần lượt nhìn từng bộ phận trong thi thể này, kết quả là không phát hiện thứ gì, cuối cùng đến cổ, Vương Đằng lại do dự.
Hướng lên một chút là sẽ đối mặt với con mắt kia!
Vương Đằng chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn cắn răng nhìn.
Mặc dù uy thế còn dư lại của thi thể này vô cùng kinh khủng, nhưng cuối cùng nó chỉ là một thi thể, dù sao hắn cũng không thể sợ mãi.
Ầm!
Thời điểm Vương Đằng đối mặt với con mắt kia, đầu óc hắn đột nhiên chấn động, cảm giác như bị một uy thế khủng khiếp đập thẳng tới.
Sắc mặt Vương Đằng tái đi, mồ hôi lạnh to như hạt đậu nhỏ giọt xuống từ trán, đầu óc chấn động, linh lực không tự chủ mà cuồn cuộn như sóng lớn trong thân thể, như đang chống cự lại uy thế này.
“Hộc!”
Vương Đằng thở ra một hơi.
Nguyên lực tinh thần cấp Hành Tinh quả nhiên vẫn rất mạnh mẽ, miễn cưỡng ngăn chặn được uy lực vừa nãy.
Dù sao đây cũng chỉ là uy thế còn sót lại mà thôi, nếu là toàn bộ uy thế như lúc cường giả này còn sống, hắn chắc chắn không thể ngăn cản được.
Sau khi hoàn toàn ngăn được uy thế vừa nãy, Vương Đằng mới có thời gian rảnh quan sát đầu của thi thể này.
Mà hắn không nghĩ tới là, hắn lại nhìn thấy một tia sáng linh hồn yếu ớt bằng ‘Đôi mắt Nguyên Chất’.
Vương Đằng lập tức sững sờ, đáy lòng cực kì ngạc nhiên.
“Linh hồn của hắn thế mà chưa hoàn toàn tiêu tán!!!”
Nội tâm Vương Đằng chấn động, hắn quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Biello ở bên cạnh nhìn thấy sự bất thường của Vương Đằng, lập tức mở miệng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Dòng suy nghĩ của Vương Đằng bị nàng kéo về hiện thực, hắn lắc đầu nói: “Ta không sao.”
Biello nhìn hắn đầy nghi ngờ, đương nhiên không hề tin tưởng.
Vừa rồi sắc mặt Vương Đằng trắng bệch, đầu lại đầy mồ hôi, sau đó lại có dáng vẻ như không thể tưởng tượng nổi, làm sao lại giống không có chuyện gì.
Nhưng Vương Đằng không muốn nói, nàng tốt hơn hết là không nên hỏi nhiều.
“Đợi lát nữa rồi đi vào, cẩn thận một chút.” Giọng nói Vương Đằng đột nhiên vang lên.
Ánh mắt Biello sáng lên, kinh ngạc nhìn Vương Đằng một lát, gia hỏa này quả nhiên đã biết điều gì.
“Két!”
Vương Đằng không tiếp tục để ý tới nàng nữa, đi lên trước, sau đó đẩy cánh cửa màu vàng óng rực rỡ kia ra.
Dưới sức mạnh của Vương Đằng, cánh cổng nặng nề cứ vậy mà chậm rãi mở ra…
Mọi người vốn đang tự hỏi làm sao mới có thể mở được cánh cổng này, sau đó nhìn thấy Vương Đằng ngang ngược đẩy cửa ra, bọn họ lập tức ngạc nhiên.
“Chỉ đơn giản như vậy sao?’ Catu nhìn Vương Đằng, không nén nổi mà thốt lên.
“Chứ ngươi nghĩ rằng phải như thế nào?” Vương Đằng hỏi ngược lại.
“Móa!” Catu dứt khoát thốt ra một câu nói tục.
Những người khác ai nấy đều xám mặt lại, cảm giác như trí thông minh của mình bị sỉ nhục.
Sau đó Vương Đằng đẩy cửa ra.
Mọi người giống như bị một cái bánh xe lớn lăn qua trên mặt…đau quá!
“Không đi vào sao, thất thần ở đây làm gì?” Vương Đằng quay đầu nhìn đám người một lát, hỏi.
“...”
Không ai đáp lại hắn, Augus, Catu và các thiên kiêu đều xụ mặt nhìn vào trong phòng chỉ huy.
Theo cánh cửa cánh cổng mở ra, phòng chỉ huy lập tức được chiếu tỏ bởi ánh sáng, bốn phía của căn phòng đều sáng rực.
Mọi người liếc nhìn vào bên trong, lập tức chú ý đến sáu thi thể, đồng tử ai nấy đều co rút lại, gương mặt lộ vẻ sợ hãi.
“Chuyện này…!”
“Sáu thi thể!”
“A…Ánh mắt thật đáng sợ!”
“Thật là đáng sợ, khi còn sống sức mạnh của bọn họ khủng khiếp cỡ nào vậy?”

Bốn phía đều vang lên tiếng xôn xao không ngớt, có người chú ý tới con mắt của thi thể hoàn chỉnh kia, cũng như Vương Đằng, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt trắng bệch, đáy lòng chỉ còn lại sự kinh hãi.
Đối mặt với uy thế còn sót lại của thi thể kia, những thiên kiêu ngoài hành tinh không ai có thể may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị làm cho chấn động, âm thầm kinh sợ, cảm thấy run rẩy không thôi.
Sắc mặt Biello cũng trở nên trắng bệch, lập tức quay đầu nhìn Vương Đằng, ánh mắt tràn ngập sửng sốt.
Có phải tên này đã sớm biết rồi không?
Vương Đằng không để ý tới nét mặt nàng, sắc mặt hắn lại hơi thay đổi.
Nhưng vào lúc này, độc nhãn của thi thể kia đột nhiên bắn ra một tia sáng, sau đó một ảo ảnh mờ hiện lên.
Dáng vẻ của ảo ảnh này và thi thể kia giống nhau như đúc!
Mọi người đều chấn động, lập tức trở nên cảnh giác.
Ảo ảnh mờ kia quan sát bốn phía, đột nhiên phát ra một tiếng thở dài xa xăm mà tang thương:
“Một trăm vạn năm!”
Ảo ảnh nói tiếng Vũ trụ phổ thông, bởi vậy Vương Đằng và các thiên kiêu ngoài hành tinh đều nghe hiểu được lời của nó.
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều đứng hình!
Một trăm vạn năm! ! !
Là ý gì?
Ý là hắn đã tồn tại một trăm vạn năm sao?
Dù là Augus, Catu hay các võ giả ngoài hành tinh đều biết rằng các võ giả mạnh mẽ có khả năng kéo dài tuổi thọ rất nhiều, thế nhưng khi bọn họ nghe thấy một trăm vạn năm, vẫn bị chấn động đến không nói nên lời.
Một trăm vạn năm, đây là khái niệm gì?
Mặc dù bọn họ đã đạt đến cấp Hành Tinh, tương đương có được một ngàn năm tuổi thọ, nhưng số tuổi thật sự của bọn họ mới ngoài ba mươi mà thôi, so với một trăm vạn năm dài dằng dặc, quả thực không đáng kể chút nào.
Mà tồn tại có được hơn một trăm vạn năm tuổi thọ là cường giả này tuyệt đối nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Vương Đằng cố gắng làm bản thân bình tĩnh trở lại, nhưng bất kể hắn làm gì cũng không thể khống chế được tâm trạng của mình, từ nãy đến giờ đáy lòng cứ chấn động không thôi.
Là một trăm vạn năm đó!
Đây là tuổi thọ dài đến cỡ nào rồi, một cường giả bình thường có thể sống lâu như thế sao?
Trên thực tế, Vương Đằng không hề có định nghĩa gì về cường giả trên vũ trụ này, nhưng dường như bây giờ hắn đã rõ ràng, chỉ cần tuổi thọ đã nói lên tất cả.
Người bình thường sống đến chừng một trăm tuổi đã là trường thọ, cuối cùng vẫn sẽ biến thành một nắm cát vàng.
Từ xưa đến nay, luôn có người cảm thán thời gian trôi mau, thời gian trôi qua không thể nào quay lại được.
Thời xưa có đế vương cầu trường sinh mà không được, bây giờ có phú hào quyền quý dốc sức để trường thọ, đáng tiếc đều phí công.
Chỉ có võ giả, không bị gò bó bởi vật chất, chỉ cần không ngừng mạnh lên, mới có thể làm bước nhảy vọt sinh mệnh của mình, có được sinh mệnh dài đến không thể tưởng tượng nổi.
Đây là hấp dẫn lớn cỡ nào!
Vương Đằng cảm thấy bản thân mình không phải ngoại lệ.
Trường sinh bất tử, tự do tự tại, đây mới là mục tiêu cần theo đuổi nhất!
Thời điểm mọi người đều đang chấn động, ảo ảnh kia lại lên tiếng lần nữa: “Ròng rã một trăm vạn năm, cuối cùng cũng có người đi tới trước mặt ta.”
Mọi người lấy lại tinh thần, nhìn ảo ảnh kia lần nữa, đồng thời cũng cảnh giác, nhưng lại rất muốn nghe xem hắn sẽ nói gì tiếp theo.
Ảo ảnh kia đánh giá bọn người Augus, Vương Đằng một lát, gật đầu nói: “Xem ra trời cao đối xử với ta không tệ, ngay thời khắc linh hồn ta sắp tiêu tán, lại đưa tới một đám hậu bối trẻ tuổi đều có thiên phú khá tốt.”
Lời này chứa lượng tin tức tương đối lớn, ánh mắt mọi người lấp lóe, suy đoán ý tứ của hắn.
“Đầu tiên ta muốn giới thiệu một chút, ta là Nam tước của đế quốc Đại Càn …” Ảo ảnh kia chậm rãi giới thiệu lai lịch của mình.
Nhưng vừa dứt lời, hắn đã bị giọng nói đầy kinh hãi của Augus ngắt lời.
“Đế quốc Đại Càn!”
Không chỉ biểu cảm Augus, mà cả đám thiên kiêu Catu, Biello, Pucklin cũng thay đổi rất nhiều, gương mặt ngập tràn vẻ khiếp sợ.
“Đế quốc Đại Càn!”
“Là đế quốc Đại Càn kia sao??”
“Không sai, vũ trụ mệnh mông như vậy, cũng chỉ có một đế quốc Đại Càn.” Ảo ảnh kia liếc nhìn biểu cảm của mọi người, cười nhạt một tiếng.
“Chuyện này sao có thể xảy ra, thân phận Nam tước của Đế quốc Đại Càn vô cùng tôn quý, làm sao có thể xuất hiện trên hành tinh lạc hậu xa xôi này chứ.” Augus hít một hơi thật sâu, vẫn khó có thể tin được mà hỏi.
“Không gì là không thể, một trăm vạn năm trước, ta phụng mệnh vua truy bắt một tội phạm bỏ trốn, ta đã truy đuổi qua vô số hành tinh, thời gian kéo dài suốt ba trăm năm, cuối cùng ở trên hành tinh này bắt giết được hắn, nhưng ta cũng bị thương nặng không thể rời đi, cuối cùng vẫn ở lại hành tinh này.” Ảo ảnh kia chậm rãi nói, giọng điệu không vui cũng không buồn, giống như không phải đang bàn luận về cái chết của mình.
“Truy đuổi qua vô số hành tinh!”
“Kéo dài ba trăm năm!”
Tất cả mọi người đều bị lời nói từ miệng ảo ảnh kia làm cho chấn động đến không nói nên lời nào, trong đầu suy diễn ra trận đại chiến vượt hành tinh vô cùng kinh khủng kia.
Mà bên kia, các Ma Quân của loài Hắc Ám cũng bốn mắt nhìn nhau, làm thế nào cũng không thể che giấu nổi vẻ mặt chấn động.
Cho dù là Ma Quân cấp bậc cường giả, trước sự tồn tại mạnh mẽ như ảo ảnh trước mặt, cũng không khỏi nơm nớp lo sợ, cảm thấy kinh hãi trong lòng.
Ảo ảnh này hiển nhiên ở phe cường giả nhân loại, bọn nó xuất hiện ở đây, không phải sẽ bị tiện tay đánh giết à?
Mặc dù bây giờ hắn chỉ là một ảo ảnh mà thôi, nhưng ai mà tưởng tượng nổi hắn sẽ giở thủ đoạn gì?
“Đó là cái gì, mẹ nó…” Mọi người ở đây ai nấy cũng đều đang không kiềm được xúc động, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Đám người đứng xung quanh ảo ảnh kia nhìn lại theo hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Vương Đằng đang giơ tay, như học sinh tiểu học phát biểu, hai mắt ngập tràn khát vọng học hỏi, liếc nhìn mọi người.
“...” Augus.
“...” Catu.
“...” Biello.
“...” Ma Quân của loài Hắc Ám.
“...” Ảo ảnh
“Không có gì đâu, thật ra ta chỉ muốn hỏi, đế quốc Đại Càn là sự tồn tại thế nào, nhìn các ngươi cứ như mấy con vịt con đang sợ hãi ấy.” Vương Đặng thận trọng hỏi.
“...”
Ảo ảnh kia bất giác im lặng.
Thì ra nãy giờ hắn ra vẻ, đều là giả cho heo nhìn sao?
May mắn là những người khác còn biết Đế quốc Đại Càn là tồn tại mạnh mẽ như thế nào, nếu không thì người lúng túng sẽ là hắn.
Tên này đúng là không biết xấu hổ!
Lúc này, Rockins nhíu mày, khinh bỉ nói: “Thổ dân vẫn là thổ dân, ngay cả bá chủ vũ trụ đế quốc Đại Càn cũng không biết.”
Vương Đằng lập tức liếc hắn: “Ta thấy ngươi đang muốn ăn đòn đúng không?”
“Ngươi!” Rockins lạnh lùng trừng một cái.
Augus đột nhiên lên tiếng, ngắt lời hắn, thản nhiên nói: “Đế quốc Đại Càn là quốc gia có nền văn minh tiên tiến lâu đời nhất trong vũ trụ.”
“Nền văn minh tiên tiến lâu đời nhất vũ trụ nghĩa là gì, ngươi cũng biết sao?”
“Một quốc gia có nền văn minh tiên tiến nhất vũ trụ sẽ thống trị vô số tinh hệ, bao gồm hàng ngàn quốc gia văn minh bậc trung khác, mà trong vũ trụ, một quốc gia văn minh ở bậc trung tối thiểu sẽ thống trị mấy ngàn tinh hệ và mấy trăm quốc gia có nền văn minh sơ đẳng khác nữa.”
“Liên Bang Aurant của chúng ta chỉ là một quốc gia có nền văn minh sơ đẳng trong vũ trụ mà thôi, mà Liên Bang Aurant đã nắm trong tay chín tinh hệ, một tinh hệ có khoảng mười mấy vạn hành tinh có sự sống và nền văn minh khác nhau.”
“Hệ ngân hà chứa Địa Tinh của các ngươi là một trong chín tinh hệ do Liên Bang Aurant quản lí, mà Địa Tinh của ngươi chẳng qua chỉ là một hành tinh tầm thường trong mười mấy vạn hành tinh đa dạng khác.”
“Bây giờ ngươi đã biết Đế quốc Đại Càn là tồn tại như thế nào chưa?”
“So ra, Địa Tinh còn không bằng cả một giọt nước trong biển cả!”
Giọng nói của Augus cực kì bình thản, nhưng ẩn chứa trong đó là sự khinh miệt và khinh thường không thể che dấu.
Thái độ bình thản như vậy tức là khinh thường!
Trong nháy mắt, ánh mắt của những người khác đều tập trung trên mặt Vương Đằng, tất cả đều tràn ngập khinh thường và giễu cợt.
Bọn họ nghĩ rằng, Vương Đằng hỏi một vấn đề như vậy, càng chứng tỏ rằng bản thân hắn ngu muội và dốt nát.
Người dân của một hành tinh lạc hậu cuối cùng cũng chỉ là thổ dân mà thôi!
Biello không khỏi lo lắng nhìn Vương Đằng. Người bình thường khi nghe được thông tin như vậy, thể tinh thần nào cũng chấn động, tam quan sụp đổ, trong lòng sẽ lưu lại bóng ma không thể xóa nhòa.
Dù sao so sánh với Đế quốc Đại Càn, hắn ra đời ở một hành tinh lạc hậu như vậy cũng là quá nhỏ bé.
Đừng nói là người bình thường, dù là thiên kiêu cũng khó có thể thản nhiên mà tiếp nhận.
Nếu bọn họ không sinh ra ở Liên Bang Aurant, dầm mưa thấm đất từ nhỏ, đột nhiên nghe được thông tin như vậy, chỉ e cũng không khá hơn chút nào.
Vừa rồi Augus đứng ra giải thích, mục đích quả thực không hề đơn giản. Hắn muốn dựa vào điều này để để lại ám ảnh cho Vương Đằng, ảnh hưởng tới con đường võ đạo của hắn.
Đối với võ giả, nếu đã khao khát cấp bậc cao hơn, bọn họ nhất định phải vững tâm, nếu trong lòng có bóng ma, dù chỉ là một chút, sau này khi đạt tới cảnh giới cao hơn, bóng ma cũng theo đó mà bị phóng đại lên rất nhiều, cuối cùng sẽ trở thành vết thương trí mạng.
Augus đang giết tâm của hắn!
Nhưng, Biello lại thấy Vương Đằng sau khi trải qua cú sốc ban đầu, khóe miệng hắn lại vẫn cong lên, gương mặt khôi phục lại trạng thái như lúc trước.
Biểu cảm của hắn vậy mà cực kì bình thản!
Lúc này, bình thản tức là tự tin.
“Tên này vậy mà khôi phục trạng thái nhanh như thế, cứ như không chịu bất cứ ảnh hưởng gì.” Biello kinh ngạc, tự lẩm bẩm trong lòng: “Xem ra ta đã coi thường hắn.”
Những người khác nhìn biểu cảm của Vương Đằng, ảnh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, tiếc hận trong lòng.
Đối với thiên phú của Vương Đằng, không ít thiên kiêu ngoài hành tinh đều cảm thấy kiêng kị, nếu có thể nhờ vào việc này đả kích hắn, bọn họ sẽ thấy rất mãn nguyện.
Đáng tiếc là Vương Đằng không để bọn họ toại nguyện.
“Oa, thì ra Đế quốc Đại Càn là tồn tại khủng khiếp như thế.” Vương Đằng đột nhiên sợ hãi hét lớn.
“...”
Mọi người không khỏi im lặng, cảm thấy Vương Đằng đang quá khoa trương.
Quá giả!
Tên này cho rằng người khác đều là kẻ ngốc sao? Như vậy thì ai tin được chứ!
Nhưng Vương Đằng cũng không để ý tới ánh mắt của mọi người, mặt khác, hắn rất kích động mà nhìn ảo ảnh kia: “Vị tiền bối này, ngươi có thiếu vật trang sức nào trên đùi không?”
“...Ý ngươi là sao?” Ảo ảnh kia hơi bất ngờ mà hỏi lại.
“Cho ta cơ hội, ôm đùi của ngươi đi.” Vương Đằng xoa xoa tay, cười hắc hắc nói.
Mọi người nghe vậy, đều bị sự vô liêm sỉ của Vương Đằng làm cho cả kinh.
Tại sao ngươi có thể vô sỉ đến mức đó??
“...” Ảo ảnh kia im lặng nhìn Vương Đằng, biểu cảm như chưa bao giờ thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy, vội ho một tiếng rồi nói: “Khụ khụ, ta đã chết rồi, không thể cho ngươi ôm đùi được.”
“Ta chỉ để lại một chút hình ảnh này mà thôi, ban đầu ta để lại truyền thừa, hi vọng người thừa kế sẽ xuất hiện.” Ảo ảnh kia nói.
“Người thừa kế?!”
Những người đang có mặt tại đó sau khi nghe thấy lời nói của ảo ảnh kia thì hơi sững sờ, một lúc sau ai nấy đều lộ ra vẻ kích động, hào hứng.
Người thừa kế của Nam tước đế quốc Đại Càn! ! !
Điều đó có nghĩa gì?
Mọi người khỏi cần nghĩ cũng biết rõ!
Mặc dù Nam tước chỉ là một tước vị thấp nhất nhưng đế quốc Đại Càn lại là một quốc gia có nền văn minh tiên tiến trong vũ trụ, thế nên Nam tước của một quốc gia có nền văn minh tiên tiến trong vũ trụ như thế thì ít nhất người đó cũng phải là cường giả cấp Vũ Trụ.
Cường giả cấp Vũ Trụ là thế nào, đám người Augus đều hiểu rõ.
Trên cấp Hành Tinh là cấp Hằng Tinh, trên cấp Hằng Tinh chính là cấp Vũ Trụ.
Cấp Vũ Trụ chính là cường giả mà cả một tinh hệ mới sinh ra được một người, bọn họ có thể điều khiển cả một tinh hệ.
Ví dụ như liên bang Aurant có chín tinh hệ, tức là có chín cấp Vũ Trụ, mỗi một cường giả như vậy sẽ trấn thủ một tinh hệ, chính là tồn tại giống như tướng soái biên phòng vậy.
Mà ảo ảnh trước mặt này lại là Nam tước của một quốc gia có nền văn minh tiên tiến của vũ trụ, địa vị chắc chắn xếp trên một quốc gia có nền văn minh sơ cấp trong vũ Trụ rồi.
Thế cho nên truyền thừa của hắn… khỏi nói cũng biết, quá rõ ràng!
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên.
Thành thật mà nói, hắn cũng không quá rõ về các cấp bậc này trong vũ trụ, nhưng từ nét mặt của đám người Augus, hắn cũng có thể đoán ra được người kế thừa của bóng ma này có sức nặng thế nào.
Hơn nữa, dựa vào những lời miêu tả lúc trước của họ về quy mô của quốc gia có nền văn minh tiên tiến vũ trụ, không khó để Vương Đằng có thể đoán được địa vị của vị Nam tước này cao đến mức nào.
Tóm lại, miếng mồi câu mà ảo ảnh này ném ra vô cùng hấp dẫn.
Mà ngay lúc này, Biello cũng truyền âm cho Vương Đằng, như sợ hắn không biết vị Nam tước này có ý tứ gì.
“Ngươi không sợ ta sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của ngươi sao?” Vương Đằng vô cùng kinh ngạc hỏi.
“Hắn chắc chắn sẽ chọn một trong số chúng ta, mọi người đều tự dựa vào khả năng của mình thôi.” Biello thản nhiên đáp.
“Ồ, ra ngươi là người ngoài lạnh trong nóng!” Vương Đằng cười nhẹ trong lòng.
“Ngươi nói ai ngoài lạnh trong nóng?” Biello đột nhiên hừ lạnh một phát.
Vương Đằng cười.
“Ngươi định chọn một trong số chúng ta làm người kế thừa hay sao?” Lúc này, Augus cố nén sự kích động, dè dặt hỏi.
“Đúng vậy, ta đợi lâu như vậy, mới đợi được đám người trẻ tuổi có thiên phú tốt như các ngươi tới đây. Nếu bỏ lỡ, e là sau này khó có được cơ hội như hôm nay.” Bóng người kia gật đầu rồi nói: “Tinh thần tinh lúc trước rải rác bên ngoài, các người đều lấy được cả rồi đúng chứ? Những thứ đó là mồi ta cố tình thả ra để thu hút những võ giả lại đây.”
Mọi người nghe xong, không khỏi nhìn sang Vương Đằng.
“Mọi người nhìn ta làm gì, không phải chỉ là mấy tinh thần tinh hay sao, đừng nói là những thiên kiêu trong vũ trụ như các ngươi lại đi tranh giành với một thổ dân nghèo Địa Tinh như ta đấy chứ?” Vương Đằng nhướn mày, xem thường nói.
“...” Mọi người hung tợn trừng Vương Đằng.
Gì mà chỉ mấy tinh thần tinh chứ?
Rõ ràng là một đống luôn á, thưa ông!
Xem ngươi nói nhẹ nhàng chưa kìa, có giỏi thì lấy ra chia sẻ coi!
Mặc dù xuất thân của bọn họ đều không tầm thường, nhưng cũng chưa tới mức có tư cách xem nhẹ món bảo vật như tinh thần tinh!
“Hửm, chẳng lẽ tinh thần tinh đều bị ngươi lấy hết luôn sao?” Ảo ảnh ngạc nhiên hỏi.
“Nào có, sao có thể như vậy được, ta còn chừa lại mấy cái cho bọn họ mà.” Vương Đằng vội lắc đầu.
“Thật là chỉ có mấy cái thôi sao?” Catu bực bội đáp lời.
“Ồ, thế mà lại bị ngươi chiếm hết cả à.” Ảo ảnh càng thêm kinh ngạc, hắn đánh giá Vương Đằng một cách kỹ lưỡng rồi hỏi: “Hình như vừa nãy ngươi mới nói ngươi là người Địa Tinh hả?”
“Đúng vậy, đại lão còn thu vật trang sức không? Ta cũng có thiên phú lắm đó.” Vương Đằng vội gật đầu nói.
“...” Ảo ảnh.
Ngươi không thể cho qua chuyện này được đúng không!
Hắn quả thực chẳng còn hơi sức để chế nhạo nữa, thế nên đành vội chuyển chủ đề: “Coi bộ cũng là thiên tài hiếm có của Địa Tinh đấy!”
“Một triệu năm trở lại đây, mặc dù thỉnh thoảng cũng có một hai người xông nhầm vào đây, nhưng cũng chẳng phải là thiên tài gì cả, không thể kế thừa được y bát của ta.”
“Tinh cầu này thật sự quá đỗi lạc hậu, chẳng có thiên tài gì cả!”
Ảo ảnh lắc lắc đầu thở dài, dường như đang cảm thán cho một trăm vạn năm uổng phí này.
Mọi người nhìn Vương Đằng, ánh mắt đó như thể đang nói: “Ngươi xem đi, đại lão đang nói Địa Tinh của ngươi lạc hậu kìa!”
Vẻ mặt của Vương Đằng vẫn không thay đổi, thản nhiên như thường.
Người khác phế thế nào thì có liên quan gì đến Vương Đằng ta đâu chứ?
Nực cười!
Vương Đằng tại hạ đây là một thiên tài!
“Thời gian của ta không nhiều, không nói lằng nhằng nữa, giờ ta hỏi các ngươi một câu, các ngươi có chấp nhận cuộc bài kiểm tra thừa kế của ta không.” Ảo ảnh nghiêm túc nói.
Những thiên kiêu từ những hành tinh khác đều vô cùng kích động, cả năm đại thiên kiêu như Augus, Catu, Rockins, Biello, Pucklin cũng sục sôi đỏ mắt, gật đầu như giã tỏi:
“Đồng ý!”
“Chúng ta đồng ý!”
Mắt Vương Đằng hơi lóe lên, hắn cũng lớn tiếng hô hào: “Đại lão, ta đồng ý, xin hãy ban truyền thừa cho ta đi!”
Đội hình thoáng cái đã bị phá vỡ!
Trong số tất cả các giọng nói, tiếng của hắn nổi bật nhất.
Mọi người phẫn nộ liếc Vương Đằng, sao chỗ nào cũng có mặt ngươi thế, đừng có mà trơ trẽn vậy chứ?
Ảo ảnh hài lòng gật đầu, hắn lại nhìn sang loài Hắc Ám kia rồi lạnh nhạt nói: “Cơ nghiệp của ta sẽ không giao lại cho loài Hắc Ám, các ngươi đi đi.”
“Hừ, ngươi chỉ là một kẻ đã chết, có giao lại cho bọn ta hay không, không do ngươi quyết định.” Một tia sáng lóe lên trong mắt của Hoan Thận Ma Quân, nó khịt mũi nói.
Mặc dù bọn nó nói không sợ, nhưng trên thực tế, chúng nó cũng không dám chắc vị cường giả đã chết này còn để lại thủ đoạn mạnh mẽ nào không.
“Ha ha, ta đã chết lâu như vậy, mà ngay cả loài Hắc Ám cấp bậc Ma Quân rơm rác như các ngươi cũng dám khinh thường ta à.” Ảo ảnh cười tự giễu.
Sự bất đắc dĩ đó, khiến ai cũng cảm thấy xót xa.
Đây là một cường giả cấp Vũ Trụ đó, sau khi chết lại bị người khác xem thường!
Ngay khi mọi người đều đang tưởng ảo ảnh không thể làm gì cấp Ma Quân loài Hắc Ám thì con mắt của thi thể sau ảo ảnh bỗng bắn ra một luồng sáng vàng.
Mấy Ma Quân loài Hắc Ám đều biến sắc, trước khi bọn chúng kịp phản ứng thì đã bị bao phủ bởi luồng ánh sáng vàng kia.
Oành!
Bọn chúng chỉ cảm thấy đầu óc kịch liệt chấn động, tinh thần trong thức hải không còn sức phản kháng, trực tiếp tiêu tán. Chỉ trong nháy mắt, tất cả bọn chúng đều mất đi ý thức.
Bùm! Bùm! Bùm…
Từng tên Ma Quân loài Hắc Ám lần lượt ngã xuống, không ai tránh khỏi!
“Thế này!” Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, không thể tin được mà nhìn cảnh này.
“Mặc dù ta đã chết, nhưng đối phó với loài Hắc Ám cấp bậc Ma Quân như các ngươi cũng dễ như trở bàn tay, chỉ tiếc là làm lãng phí một ít tinh thần còn sót lại của ta.” Ảo ảnh lắc đầu, nói.
“Tiền bối xuất sắc, tiền bối thật ngầu!” Vương Đằng đứng bên cạnh hô to.
“...” Ảo ảnh.
“...” Mọi người.
Tất cả mọi người đều nhìn sang kẻ dở hơi Vương Đằng này, lời mắng chửi vướng lại trong cổ, khó mà thốt ra.
“Tiền bối, bọn chúng… chết hết rồi hả?” Augus ngập ngừng dò hỏi.
“Vậy thì không, chỉ là ngất đi thôi, chẳng qua chưa tới mười ngày nửa tháng thì bọn họ cũng chưa tỉnh được đâu.” Ảo ảnh nói.
“Vậy thì còn chờ gì nữa, mau chóng bổ thêm một nhát, giải quyết hết bọn chúng đi rồi nói tiếp, cơ hội tốt thế này sao có thể bỏ qua.” Vương Đằng nói xong đã chuẩn bị ra tay.
“Đừng làm mất thời gian nữa, ta vừa mới tốn một ít tinh thần lực còn sót lại rồi, không còn quá nhiều thời gian nữa. Các ngươi hãy tiếp nhận bài kiểm tra kế thừa của ta trước đi.” Gương mặt của ảo ảnh hiện lên vẻ khẩn trương, hắn nói.
Vương Đằng dừng động tác kia lại, quay sang nhìn ảo ảnh, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Sau đó, hắn cười nói: “Nếu đã như thế, vậy thì bài kiểm tra trước đi?”
“Không biết phải làm sao để tiến hành bài kiểm tra?” Catu thận trọng hỏi.
Lúc này, không ai dám coi thường ảo ảnh nữa, một chiêu giải quyết gọn loài Hắc Ám vừa rồi đã chứng minh hết thảy, cho dù đối phương chỉ là một ảo ảnh nhưng bọn họ chắc chắn vẫn không thể chống lại được.
“Rất đơn giản, một lát ta sẽ mở mê cung tinh thần mà ta đã xây dựng trước khi chết ra, các ngươi chỉ cần mở tinh thần rồi tiến vào, sau đó cứ đi đến điểm cuối trong mê cung đó là thông qua được đợt bài kiểm tra này.”
“Cần phải buông tinh thần ra!” Bọn người Augus không khỏi do dự.
“Các ngươi không cần lo lắng, chỉ dựa vào chiêu thức vừa rồi, các ngươi cho rằng ta muốn làm gì các ngươi còn cần phải quanh co phiền phức như vậy sao?” Ảo ảnh hệt như biết được bọn họ đang nghĩ gì, hắn lạnh nhạt nói.
Ai nấy đều sững sờ.
“Hiện tại còn thắc mắc gì nữa không?” Ảo ảnh hỏi: “Nếu không có, thì ngồi xuống xếp bằng lại, mở tinh thần ra đi.”
Đám người Augus, Vương Đằng không còn do dự nữa, lần lượt ngồi xuống xếp bằng trên mặt đất.
Ảo ảnh thấy thế, thì hài lòng gật đầu.
Một luồng sáng vàng từ trong con mắt của thi thể ảo ảnh bắn ra, luồng sáng này so ra càng đậm hơn gấp bội với luồng sáng ban nãy, vừa xuất hiện đã bao trùm hết cả đám người Vương Đằng lại bên trong.
Tiếp theo, mọi người đều nhắm mặt lại, ý thức rơi xuống, đột nhiên xuất hiện trong mê cung khổng lồ huyền ảo.
Mà lúc này ảo ảnh kia lại lộ ra nụ cười kỳ lạ, từ từ biến mất trong không khí.
Trải qua cảm giác mất trọng lượng trong nháy mắt, Vương Đằng phát hiện mình đã giẫm lên mặt đất, mà bốn phía là tường đá cao hơn năm mét.
Trên những bức tường đá này có nhiều loại dây leo không biết tên, nở ra những bông hoa rực rỡ...
Thoạt nhìn giống như một lối vào khu vườn tuyệt đẹp!
Nhưng Vương Đằng biết đây chính là mê cung mà ảo ảnh kia đã nói.
Một mê cung khổng lồ được xây dựng bằng tinh thần!
“Đây là bản lĩnh của cường giả cấp Vũ Trụ sao?”
Vương Đằng có chút sợ hãi thán phục, trong mắt lóe ra một tia ánh sáng, đối với loại năng lực mạnh mẽ này hắn vô cùng mong muốn có được.
Hắn nhìn bốn phía, vẫn chưa phát hiện được đám người Biello, Augus, rất hiển nhiên, bọn họ đều bị tách ra.
Đã sớm đoán trước được, không phải hoảng sợ!
Sau đó Vương Đằng suy nghĩ một chút, lại bay lên bầu trời, dự định xem có thể bay thẳng đến đích từ trên cao hay không.
Thật đáng tiếc, là không thể!
Khi hắn bay đến độ cao năm mét gần đỉnh của bức tường đá, thì hắn không thể bay lên trên được nữa.
Cũng đã sớm dự đoán được.
Nhưng Vương Đằng vẫn có hơi thất vọng, xem ra không có đường tắt để đi, tức giận~
Hắn lại bay xuống mặt đất, không nghĩ nhiều nữa, cất bước đi vào cánh cửa mê cung trước mắt này, sau đó có một ngã ba xuất hiện trước mắt hắn.
Tổng cộng có tất cả ba lối rẽ!
“Đi bên nào thì tốt đây?” Vương Đằng nói thầm một câu, đột nhiên một đồng xu xuất hiện trong tay hắn. Trong thế giới tinh thần, hắn chỉ có thể làm được một công cụ đơn giản như vậy, có thể xem như là một loại vận dụng đơn giản của sức mạnh tinh thần.
“Chính diện thì đi bên phải, mặt trái đi bên trái, nếu dựng thẳng, thì đi giữa!”
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi!”
Vương Đằng tự nói, ném đồng xu trong tay lên không trung.
Một tiếng trong trẻo vang lên!
Đồng xu rơi trên tay hắn, rất vừa vặn, dựng thẳng lên trên, ổn định đến không thể ổn hơn được nữa!
“Rất tốt, quả nhiên ngươi cũng ổn định giống như ta, vậy thì đi giữa.” Vương Đằng trịnh trọng gật đầu, tay phải vỗ một cái, đồng xu biến mất, cất bước đi về phía con đường ở giữa.
“...”
Cứ qua loa như vậy mà coi là nghiêm túc sao?
......
Cùng lúc đó, ở những lối vào khác, một đám thiên kiêu ngoài hành tinh cũng đã đi hết vào trong mê cung.
Đối với bọn họ, đây là một cơ duyên lớn hiếm có, cho dù có thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng phải dốc hết sức lực để thông qua lần khảo sát này.
Ở một lối vào nào đó, Augus trực tiếp hóa thành một tàn ảnh, dùng tốc độ cực nhanh xông về phía mê cung, sắc mặt hắn lạnh lùng, gặp phải ngã ba, không có bất cứ do dự nào, trực tiếp chọn một lối rẽ trong đó, mặc kệ đúng sai, trực tiếp tiến vào.
Không thể nghi ngờ gì nữa, hắn chọn dùng tốc độ để đột phá mê cung này.
Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, mê cung có phức tạp đến đâu, hắn cũng có thể tìm được con đường chính xác giữa vô số đường sai.
Bên kia, phương pháp của Catu cũng rất đơn giản, gặp phải ngã rẽ, không có lựa chọn, mà trực tiếp dùng nắm đấm nã thẳng vào chính diện của vách đá. Muốn vượt qua trở ngại lần này, hắn chọn cách đi đường tắt.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ, đây là tường đá do tinh thần xây dựng nên, công kích tầm thường căn bản không đập phá được.
Mặc cho hắn điên cuồng đấm bừa bãi, cũng không cách nào đánh nát được tường đá!
Vẻ mặt của Catu vô cùng ủ rũ, hắn chỉ có thể lựa chọn một ngã rẽ mà đi, vùi đầu tìm lối thoát.
Biello đứng ở một lối vào khác của mê cung, nhìn ngã ba, mắt lộ rõ vẻ suy tư.
Mê cung không phải không có vết tích để tìm, có lẽ sẽ tồn tại một số loại quy tắc, chỉ cần tìm ra quy luật này, đi đến đích không phải là việc khó khăn.
Nàng vừa suy tư, vừa tiến vào mê cung, mò mẫm đi tới…
Mỗi một võ giả ngoài hành tinh đều dùng phương pháp riêng của mình để công phá mê cung, tiến về đích.
Mê cung không biết đã được niêm phong bao nhiêu năm này, giờ phút này lại nghênh đón các vị khách của nó, giống như một con cự thú đang ngủ say chậm rãi tỉnh lại.
......
Vương Đằng đi trong mê cung, qua khoảng nửa giờ, hắn không thể không dừng bước.
Bởi vì phía trước đã không còn đường nữa, bị một bức tường đá ngăn trở.
Hắn đã đi vào một con đường cụt.
Vương Đằng nhíu mày, suy nghĩ một chút, cũng không định đi đường vòng nữa, ý niệm trong lòng vừa động, niệm lực tinh thần ngưng tụ ra mấy cái gai nhọn, bay lơ lửng trước mặt hắn.
Châm tinh thần!
Suy nghĩ của Vương Đằng rất rõ ràng, nếu đây là mê cung do tinh thần xây dựng, như vậy phương pháp có hiệu nhất không thể nghi ngờ chính là công kích tinh thần.
Mà rất không khéo, Vương Đằng vừa hay có được thủ đoạn công kích tinh thần!
“Lên!”
Sau một lát, ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, nhàn nhạt phun ra một chữ.
Vút!
Vút!
Vút!
Mấy cây gai nhọn kia lập tức hóa thành ánh sáng sắc bén bắn thẳng ra.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang lên, vách đá kia xuất hiện một cái lỗ lớn trong nháy mắt, con đường phía sau cũng xuất hiện trước mặt Vương Đằng.
“Ta thật thông minh, lại nghĩ ra được một phương pháp hoàn hảo như thế!” Khóe miệng Vương Đằng lộ ra một đường cong, yên lặng cho mình mười hai cái like.
“A!”
Ngay khi hắn chuẩn bị đi qua cái lỗ lớn kia, tiếp tục đi sâu vào mê cung, thì có mấy bong bóng thuộc tính hấp dẫn ánh mắt của hắn.
“Thế mà lại xuất hiện bong bóng thuộc tính!”
Vương Đằng vừa mừng vừa sợ, có hơi ngoài dự đoán.
Nhặt nó!
‘Tinh thần cấp Hành Tinh x120’
‘Tinh thần cấp Hành Tinh x100’
‘Mảnh vỡ mê cung tinh thần x10’
...
Theo ba bong bóng thuộc tính dung nhập vào thân thể hắn, đôi mắt Vương Đằng hiện lên vẻ cực kỳ vui mừng.
Vậy mà có thêm 220 điểm thuộc tính tinh thần!
Hơn nữa còn là thuộc tính tinh thần cấp Hành Tinh!
Không hổ là mê cung tinh thần được cường giả cấp Vũ Trụ xây dựng, lại có thể cho ra thuộc tính tinh thần cấp Hành Tinh.
Vương Đằng thật sự không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn như thế này.
Đương nhiên, điều làm cho hắn vui vẻ nhất, còn không phải việc này, mà là bong bóng thuộc tính cuối cùng đại diện cho… Mảnh vỡ mê cung tinh thần!
Khi bong bóng này hòa nhập vào tâm trí, Vương Đằng Minh hiểu được một chút phương pháp xây dựng của mê cung tinh thần.
Đây rõ ràng là một loại bí pháp tinh thần cực kỳ hiếm có!!!
Vương Đằng cảm thụ được sự hiểu biết trong đầu, không khỏi hít sâu một hơi, lại nhìn về bốn phía mê cung, ánh mắt của hắn trở nên vô cùng nóng bỏng.
Mê cung này phải bị phá hủy!
Không phá hủy, lấy đâu ra bong bóng thuộc tính!
Vương Đằng nóng lòng muốn thử, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, gương mặt lại hiện ra vẻ âm tình bất định, cuối cùng thở dài.
Phá hủy toàn bộ chắc chắn là điều không thể.
Ảo ảnh đó sẽ không để cho hắn làm như vậy.
Nếu hắn không đoán sai, chỉ e toàn bộ mê cung này đều nằm trong tay đối phương, nếu hắn làm quá mức, ảo ảnh kia chắc chắn sẽ phải đi ra mà knockout hắn.
Trầm tư một lát, đột nhiên khóe miệng Vương Đằng lộ ra một đường cong quỷ dị, hắn không dừng lại nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Vài cây gai nhọn lại xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa.
Ầm ầm!
Lúc này đây, hắn không muốn đợi đến đường cụt mới dùng, mà trực tiếp nhắm vào vị trí trung tâm của mê cung, công kích theo phương hướng đó.
‘Tinh thần cấp Hành Tinh x80’
‘Mảnh vỡ mê cung tinh thần x10’
Một cái lỗ lớn xuất hiện, Vương Đằng vừa nhặt bong bóng thuộc tính, vừa đi đến trung tâm mê cung
......
Cùng lúc đó, ở trung tâm mê cung, một bóng người thảnh thơi đang ngồi trên một chiếc ghế dài, quan sát tiến triển của một đám thiên kiêu ngoài hành tinh.
Khi hắn nhìn thấy tình hình bên phía Vương Đằng, cả người trực tiếp nhảy dựng lên trên ghế dài, tròng mắt suýt nữa trừng lọt ra ngoài từ trong hốc mắt, sắc mặt khó coi: “Chết tiệt, tên nhóc này lại có thể phá hư mê cung tinh thần! “
Lúc này, ảo ảnh của Nam tước đế quốc Đại Càn rất bực bội, vô cùng bực bội!
Mê cung tinh thần là vật hắn dùng để thử thách đám thiên tài, cắt giảm sức mạnh tinh thần của bọn họ.
Nhưng tên Vương Đằng này lại trực tiếp phá hủy mê cung, đi đường tắt.
Đây là gian lận!
Nhưng hắn phát hiện, Vương Đằng vừa hay là người phù hợp yêu cầu của hắn nhất trong số những thiên tài này, tinh thần lực đủ mạnh, thiên phú cũng rất cao. Hơn nữa Vương Đằng còn chưa đến hai mươi tuổi, vô cùng trẻ.
Người này giống như đặc biệt đưa tới cho hắn.
Hắn hơi híp mắt lại, lẩm bẩm tự nói: “Không thể để hắn dễ dàng đến đây, nếu đã như vậy thì cho hắn chút phiền phức là được!”
Vừa dứt lời, cả mê cung lặng lẽ có sự thay đổi.
Chỗ vốn là ngõ cụt, tường đá chuyển đi trở thành con đường, chỗ vốn là đường đi lại biến thành ngõ cụt…
Thế là một số đường vốn không nên thông với nhau lại đã nối liên.
Dưới sự sắp xếp đặc biệt của ảo ảnh, tuyến đường của đám người Augus, Catu, Rockins trùng khớp tuyến đường Vương Đằng nhất định phải đi ngang qua.
Cũng tức là bọn họ nhất định sẽ có một cuộc gặp mặt vào một lúc nào đó!
Lúc này Vương Đằng cũng không biết những việc này. Hắn vẫn chìm đắm trong sự nghiệp nhặt thuộc tính của mình. Nơi hắn đi qua, mê cung đều bị đánh vỡ vụn, thành đống bừa bộn.
Bùm!
Bùm!
Bùm!

Mê cung này không thể ngăn cách âm thanh, vì vậy lúc hắn đánh xuyên tường đá, âm thanh vang vọng trong không trung, truyền vào trong tai đám người Augus, Catu đang không ngừng tới gần.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ai đang tấn công mê cung vậy?”
“Ngu dốt, mê cung này căn bản không thể dựa vào bạo lực để đánh phá.”

Mọi người ngạc nhiên, dồn dập nhìn về phía truyền tới âm thanh, đều đang đoán xem tên ngốc nào đang đánh mê cung.
Bọn họ dừng lại chốc lát rồi không để ý nữa, tiếp tục bay nhanh đến chỗ trung tâm mê cung.
Âm thanh gần như vậy chứng tỏ võ giả khác cũng đã tới gần, bọn họ không dám chậm lại chút nào, để tránh bị người khác nhanh chân đến trước.
Chỉ có một người không động đậy, vì hắn cảm thấy tiếng nổ này cách hắn rất gần, vô cùng gần, gần như chỉ cách một bức tường!
Hắn dừng bước chân, quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tường đá phía sau, lộ vẻ đề phòng.
Bùm!
Lát sau, tiếng nổ lại vang lên, gần tới mức không thể gần hơn.
Tường đá kia nổ tung thành nhiều mảnh!
Một bóng người bước ra trong khói bụi mù mịt.
“Ô, đúng là oan gia ngõ hẹp!” Một giọng nói bỡn cợt chậm rãi vang lên.
“Vương Đằng!” Đồng tử của Rockins co lại, hắn nói từng chữ.
Hắn nhận ra chủ nhân của giọng nói này, đồng thời cũng kinh ngạc vì đối phương lại có thể đánh vỡ được mê cung tinh thần này, đáy lòng hắn khó có thể bình tĩnh.
“Đừng căng thẳng như vậy, ta cũng không thể ăn ngươi.” Khói bụi tản đi, bóng dáng Vương Đằng xuất hiện trước mặt hắn, gương mặt mang theo nụ cười thản nhiên nhìn hắn.
“Làm bộ làm tịch ít thôi. Nếu đã gặp nhau, vậy ta và ngươi phải phân thắng thua rồi.” Rockins lạnh mặt, nói.
“Sòng phẳng!” Vương Đằng gật đầu, ngoắc ngón tay với hắn, nói: “Tới đây, ở chỗ này ta có ưu thế, nhường ngươi ba chiêu trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận