Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 1007: Khế ước linh hồn và hạch tâm phi thuyền! (2)

“Trên cổ tay ta có một trang bị không gian, khế ước linh hồn được cất giữ ở bên trong.” Sadidi nói.
Vương Đằng gật đầu, ý niệm trong đầu vừa chuyển, ý thức đã về tới bên trong bản thế, chẳng qua một phần tinh thần lực vẫn ở lại trong thức hải của Sadidi, để phòng ngừa nó gây ra chuyện gì.
Nhưng với trạng thái hiện giờ của Sadidi, muốn trở mình hình như không có khả năng.
Sadidi lấy ra một vật phẩm từ trong đồng hồ không gian của nó, nói: “Ngươi mở khoang ngủ đông ra, ta lấy thứ này ra.”
“Không cần, ta lấy được.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Vừa dứt lời, Sadidi còn đang nghi hoặc làm sao hắn lấy ra khế ước linh hồn này, đã cảm giác tay trống không, đồ vật đã không thấy đâu.
“Đây là?” Sadidi quá sợ hãi, nhưng làm sao cũng không cảm giác ra rốt cuộc Vương Đằng đã làm được thế nào?
Nhưng với kiến thức của nó, lập tức đoán được cái gì, đáy lòng lại vô cùng chấn động: “Tên này nắm giữ lực lượng không gian!!!”
“Tuyệt đối không sai, ngoài lực lượng không gian, không có khả năng còn có thủ đoạn nào có thể làm được!”
Vương Đằng không quan tâm Sadidi sẽ nghĩ thế nào, ánh mắt lập tức dừng trên vật phẩm trong tay.
Đây là một hộp gỗ hình chữ nhật không biết được tạo thành từ chất liệu gỗ gì, phẩm chất bền chắc, cầm trên tay cực kỳ nặng, bên ngoài còn phân bố rất nhiều hoa văn, thoạt nhìn giản dị tự nhiên.
“Còn làm khá trịnh trọng!” Vương Đằng nói thầm một câu. Đầu tiên, hắn dùng ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ nhìn vào bên trong, xác định không có vấn đề, tiếp theo vẫn chưa đích thân ra tay, mà dùng niệm lực tinh thần hóa thành một bàn tay vô hình, mở hộp gỗ ra.
“Cùm cụp” một tiếng, hộp gỗ mở ra rất bình thường, không có bất kì khác thường nào.
Sắc mặt Vương Đằng không hề dao động, không phải hắn sợ chết, mà là đối mặt với sinh mệnh ngoài hành tinh không biết, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, tránh cho chết cũng không biết chết thế nào.
Trong hộp gỗ, có một cuộn tranh da thú phong cách cổ xưa, thoạt nhìn không có bất cứ chỗ kỳ lạ nào, chẳng qua căn nguyên linh hồn của hắn tương đối mạnh, lờ mờ cảm giác được một sợi dao động linh hồn kỳ lạ từ phía trên.
Bên trên cuộn tranh lại tồn tại dao động linh hồn!
Điều này khiến cho Vương Đằng cảm thấy thật thần kỳ.
Lúc này, hắn vẫn đang mở ‘Đôi mắt Nguyên Chất’, nhưng hắn phát hiện dưới trạng thái ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ lại không cách nào nhìn thấu bản chất của cuộn tranh này.
“Thật thú vị!”
Vương Đằng lộ vẻ hứng thú, tăng thêm thuộc tính trắng lên ‘Đôi mắt Nguyên Chất’.
Hắn vừa mới có được‘Đôi mắt Nguyên Chất’ không lâu, chỉ ở giai đoạn sơ cấp.
‘Đôi mắt Nguyên Chất’: 1/10 (sơ cấp)
Muốn đột phá sơ cấp chỉ cần mười điểm giá trị thuộc tính, nhưng Vương Đằng biết, ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ này chắc chắn giống với ‘Đôi mắt Linh Thị’, hạn mức cao nhất nhìn như là 10 điểm giá trị thuộc tính, trên thực tế thuộc tính trắng cần tuyệt đối không chỉ là 10 điểm.
Quả nhiên, theo thuộc tính trắng nhanh chóng thêm vào, mí mắt của Vương Đằng cũng không nhịn được nhảy lên.
Thuộc tính trắng giảm đi tròn mười ngàn điểm, ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ mới từ sơ cấp lên tới trung cấp!
Mười ngàn điểm, Vương Đằng cũng tái mặt rồi.
Con mẹ nó ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ này còn kinh khủng hơn ‘Đôi mắt Linh Thị’. Nó chắc chắn là nhà giàu ăn thuộc tính trắng!
Không nuôi nổi, không nuôi nổi!
Phải biết rằng hắn rất vất vả mới tích góp được hơn 50 nghìn điểm thuộc tính trắng, thoáng cái đã ra đi một phần năm, sau này chắc chắn sẽ cần càng nhiều hơn, vậy thì nuôi thế nào?
‘Đôi mắt Nguyên Chất’: 1/100 (trung cấp)
Vương Đằng nhìn thấy ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ tăng lên một bậc, lập tức ngừng lại.
Trung cấp đã đủ rồi.
Tạm thời tăng lên một bậc trước, sau này cần lại tiếp tục tăng lên.
Vương Đằng tiếp tục nhìn khế ước linh hồn, ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ xuyên qua tầng tầng trở ngại, nhìn thấy bản chất của khế ước linh hồn.
Đó là một đám năng lượng cực kỳ kỳ dị, giống như loại lực lượng quy tắc nào đó. Vương Đằng nghĩ tới áo nghĩa Lực lúc trước mình thu hoạch được trên thi hài Cổ Thần, loại sức mạnh này dường như càng kinh khủng, càng cao thâm hơn áo nghĩa.
Rất hiển nhiên, đây là một loại sức mạnh mà Vương Đằng chưa bao giờ tiếp xúc.
“Ngươi có được khế ước linh hồn này bằng cách nào?” Ánh mắt Vương Đằng kỳ dị, hắn quay đầu hỏi Sadidi.
“Mua được, đồ vật này rất đắt tiền.” Sadidi nói.
“Chế tạo thế nào? Ai chế tạo?” Vương Đằng lại hỏi.
“Đương nhiên là do phù văn sư nắm giữ lực lượng quy tắc chế tạo, chỉ có bọn họ mới có thể chế tạo ra loại đồ vật thần kỳ như khế ước linh hồn này.” Sadidi nói như đương nhiên.
Vương Đằng như có suy nghĩ, gật đầu, không hỏi nhiều nữa. Điều muốn biết, hắn đều đã biết rồi, Sadidi hiển nhiên không phải phù văn sư, hỏi nữa phỏng chừng cũng không hỏi ra cái gì.
“Nếu đã như vậy, thì ký kết khế ước linh hồn đi.” Vương Đằng nói: “Thứ này dùng như thế nào?”
“Trước tiên, ngươi viết quy tắc giao dịch lên trên đó, sau đó lại dùng căn nguyên linh hồn của mình viết tên vào, tiếp theo lại đưa cho ta ký tên là được.” Sadidi nói.
Vương Đằng gật đầu, làm xong những việc này theo cách nói của nó, đưa khế ước linh hồn đến trên tay Sadidi.
Sadidi nhìn kỹ nội dung phía trên, một lần không đủ, liên tục nhìn năm lần mới xác định không có sai sót, sau đó ký tên của mình lên.
“Được rồi chứ!” Vương Đằng hỏi.
“Ừm.” Sadidi gật đầu, vì thế không do dự nữa, lập tức truyền âm nói phương pháp điều khiển phi thuyền vũ trụ cho Vương Đằng, cũng lấy ra một khối vuông màu băng lam như khối rubik, nói: “Đây là hạch tâm điều khiển phi thuyền vũ trụ, ta đã xóa đi dấu ấn tinh thần trong đó, tiếp theo chỉ cần ấn dấu ấn tinh thần của ngươi lên, ngươi sẽ có thể hoàn toàn kiểm soát chiếc phi thuyền này!”
“Hiện tại, ngươi có thể thả ta đi rồi chứ?”
Vương Đằng dùng thiên phú không gian lấy hạch tâm điều khiển, đặt trên tay cân nhắc một chút, gật đầu nói: “Chờ sau khi ta thử rồi, nếu không có vấn đề, đương nhiên sẽ thả ngươi đi!”
Vương Đằng làm theo chỉ dẫn của Sadidi, đi tới phòng điều khiển của phi thuyền vũ trụ.
Phòng điều khiển nằm ở vị trí trung tâm của cả phi thuyền, nơi đây cực kỳ quan trọng, một khi phòng điều khiển bị phá hỏng, xuất hiện trục trặc, toàn bộ phi thuyền đều sẽ hỏng.
Vương Đằng không biết phi thuyền này có sự cố hay không, dù sao lúc trước khi rớt xuống, hình như nó đã bị tấn công, nhưng nhìn thái độ của Sadidi, vấn đề cũng không lớn lắm.
Nếu không, dùng một phi thuyền sắp hỏng giao dịch với hắn, chẳng phải là muốn chết sao!
Ngay sau đó, Vương Đằng xuyên qua một hành lang kim loại không dài lắm, trước mặt đã xuất hiện một cửa lớn bằng kim loại màu trắng bạc.
“Chính là ở đây sao?” Dựa theo sự chỉ điểm của Sadidi, Vương Đằng lại mở ra một màn hình ánh sáng ở nơi nào đó bên cạnh cửa, sau đó nhập vào mật mã đầu cuối mà Sadidi nói cho hắn biết.
Chỉ nghe ‘tách’ một tiếng, cửa lớn chậm rãi mở ra!
Một phòng điều khiển không lớn nhưng tràn ngập cảm giác khoa học viễn tưởng xuất hiện trước mặt Vương Đằng, các loại thiết bị rơi vào trạng thái yên lặng, trong phòng điều khiển một mảnh ảm đạm.
Rất hiển nhiên, toàn bộ phi thuyền hiện giờ đều nằm trong trạng thái ngủ đông, cần khối rubik hạch tâm mới có thể mở ra được.
Vương Đằng đi vào, khóe miệng không khỏi cong lên một độ cong.
Hẳn là Giáo hoàng của Chân Lý giáo chiếm được phi thuyền này một khoảng thời gian rất dài, kết quả, khu vực hạch tâm mà từ đầu đến cuối hắn lại không thể đi vào, không ngờ hiện tại bị Vương Đằng tiến vào trước.
Vương Đằng nghĩ như vậy trong lòng, đi đến vị trí trung tâm phòng điều khiển, nơi đó có một chiếc ghế, là chỗ ngồi duy nhất trong phòng điều khiển.
Vương Đằng ngồi lên, ghế tự động điều chỉnh đến trạng thái thoải mái nhất.
Đúng lúc này, sàn nhà phía trước ghế ngồi đột nhiên chấn động một chút, một cây cột kim loại hình tròn màu vàng nhạt chậm rãi dâng lên.
Chính giữa cây cột có cái rãnh hình vuông!
Không thể nghi ngờ, đây chính là chỗ đặt khối rubik hạch tâm.
“Hy vọng ngươi đừng gạt ta, nếu không….” Vương Đằng lấy ra khối rubik hạch tâm, tinh thần lực tràn ra, dung nhập trong đó.
Muốn để lại dấu ấn tinh thần tại khối rubik hạch tâm, phải dựa vào tinh thần lực.
Quá trình vô cùng thuận lợi, tinh thần lực của Vương Đằng vừa tiến vào trong, đã để lại dấu ấn cực kỳ thông thuận, trái lại, không xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn gì.
Bên trên khối rubik hạch tâm lập tức sáng lên từng tuyến đường màu xanh, những tuyến đường này lúc đầu cực kỳ đơn giản, nhưng ngay sau đó đã lan tràn cả khối rubik với tốc độ cực nhanh, chi chít dày đặc, không đếm xuể được.
Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, lúc này đã cảm giác được rõ ràng liên hệ giữa mình và khối rubik, xem ra Sadidi quả nhiên không lừa hắn.
Nó vẫn vô cùng tin tưởng sức mạnh của khế ước linh hồn!
Nếu không sao có thể dễ dàng giao quyền kiểm soát phi thuyền cho Vương Đằng như thế.
Đáng tiếc…. dường như Vương Đằng nghĩ tới điều gì, khóe miệng không khỏi hiện lên vẻ mỉa mai!
“Tiếp theo đặt khối rubik hạch tâm vào là được.” Vương Đằng không do dự, đặt khối rubik hạch tâm vào trong rãnh của cây cột kim loại trước mắt này.
Khối rubik hạch tâm vừa được để vào trong đó, ánh sáng màu lam trên khối rubik giống như dung nhập vào toàn bộ cây cột kim loại, sau đó vô số đường nét màu xanh hiện ra trên cây cột kim loại, cũng chi chít dày đặc tương tự, kéo dài thẳng tới dưới sàn nhà, giống như nối liền với cấu tạo bên trong của toàn bộ phi thuyền.
Vương Đằng xem thì khá tò mò, kỹ thuật của phi thuyền này thật sự vô cùng kỳ dị, có một loại cảm giác khiến cho người ta dù không hiểu rõ nó nhưng có vẻ khá tuyệt vời.
Đột nhiên, cả phòng điều khiển sáng lên từng mảng ánh sáng, dường như tất cả thiết bị đều tiến vào trạng thái công tác, tỉnh dậy từ trong ngủ đông.
“Chủ nhân tôn kính, hoan nghênh sử dụng phi thuyền tinh tế ‘Minos III’, ta là hệ thống trí năng Mick 3957!”
Một âm thanh mang âm sắc nhu hòa đột ngột vang lên trong phòng điều khiển.
Mick 3957!
Vương Đằng chế nhạo đầy bụng cái tên này
Sao ngươi không gọi là 9527 đi!
“Hệ thống trí năng!” Vương Đằng kêu một tiếng.
“Có, ngươi có thể gọi ta là Mick 3957.” Âm thanh đó lại vang lên.
“Mick 3957, vì sao ngươi có tên này?” Vương Đằng tốt bụng hỏi.
“Bởi vì ta là phi thuyền tinh tế ‘Minos III’ thứ 3957 do công nghiệp Mark sản xuất.” Mick 3957 nói.
“Tên này của ngươi thật qua loa!” Vương Đằng không nhịn được xỉa xói một câu.
“....” Mick 3957.
“Ngươi không có hình tượng giả tưởng sao?” Vương Đằng nghĩ đến chiến cơ Phượng Vương kia của mình. Nói về trình độ khoa học kỹ thuật, hai cái không thể so sánh, nhưng chiến cơ Phượng Vương tốt xấu thiết kế một hình tượng giả tưởng nhân tính hóa, mà phi thuyền tinh tế trước mắt cao cấp như thế lại không có.
“Chủ nhân trước của ta vẫn chưa thiết lập hình tượng giả tưởng, nếu ngươi thích, có thể cung cấp bản mẫu, ta có thể tùy ý biểu hiện ra, đây chẳng qua là một chuyện nhỏ.” Âm thanh của Mick 3957 tràn ngập tự tin.
Đúng vậy, Vương Đằng quả thật nghe ra chút tự tin, có vẻ độ trí năng hóa của hệ thống trí năng này rất cao, cao vượt quá sức tưởng tượng của Vương Đằng.
“Bỏ đi, cứ như vậy đi.” Vương Đằng ngại thật sự đi thiết kế một hình tượng, chủ nhân trước chắc chắn chính là Sadidi, việc mà Sadidi chả thèm đi làm, thì sao hắn có thể làm.
“Được thôi.” Mick 3957 nói.
“3957, trạng thái hiện tại của phi thuyền này thế nào?” Cuối cùng Vương Đằng đã hỏi đến vấn đề mấu chốt nhất.
Vấn đề này vừa mới quăng ra, một màn hình ánh sáng đột nhiên xuất hiện trước mặt Vương Đằng, số liệu màu xanh nổi lên trên đó.
“Chủ nhân tôn kính, tỷ lệ thiệt hại của phi thuyền tinh tế ‘Minos III’ này đạt tới mười lăm phần trăm, động cơ nguyên năng chính chưa hư hại, sáu động cơ phụ hư hại hai cái…. Năng lượng dự trữ của phi thuyền còn lại ba mươi phần trăm….” Mick 3957 giới thiệu.
“Động cơ nguyên năng!” Vương Đằng như có suy nghĩ.
“Đúng vậy, phi thuyền tinh tế áp dụng thiết bị nén nguyên lực để nén lượng lớn nguyên lực tinh thần làm năng lượng, mới đủ để chống đỡ phi phi thuyền giữa các vì sao.” Mick 3957 nói.
“Hoàn toàn không thành vấn đề!” Mick 3957 nói.
“Trước không vội, sau này luôn cơ hội thử.” Vương Đằng lắc đầu: “Ngươi tiếp tục tiến vào trạng thái ngủ đông!”
“Vâng, chủ nhân tôn kinh của ta!” Mick 3957 nói xong, cực kỳ trung thực tuân theo mệnh lệnh của Vương Đằng, yên lặng lại, cả phòng điều khiển cũng ảm đạm theo đó.
Vương Đằng lấy ra khối rubik hạch tâm, đóng cửa phòng điều khiển, về đến phòng mà thể sinh mệnh ngoài hành tinh Sadidi đang ở.
“Thế nào, có lẽ ngươi đã nắm vững phi thuyền nhỉ? Hiện tại có thể thả ta ra chứ.” Sadidi nhìn thấy Vương Đằng trở về, vội vàng hỏi.
“Đừng gấp mà!” Vương Đằng cười híp mắt nói.
“Ngươi đừng quên, chúng ta đã ký kết khế ước linh hồn, nếu ngươi đổi ý, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Sadidi biến sắc, uy hiếp.
“A, vậy thì thật rất đáng sợ nha!” Vương Đằng lộ ra dáng vẻ sợ hãi, vỗ ngực nói.
“....” Sadidi đầy vẻ cạn lời.
Biểu cảm khoa trương như vậy, còn không thể giả hơn một chút à tên khốn nạn??
Nhưng nó đột nhiên có loại dự cảm không tốt.
Hình như tên này không sợ, chẳng lẽ hắn lại có thể không sợ sức mạnh của khế ước linh hồn sao?
Chuyện này là không có khả năng!!
Sadidi bị cách nghĩ trong lòng mình làm kinh hãi rồi.
Chẳng qua cách nghĩ này vừa nổi lên, Sadidi lập tức lắc đầu, phủ định nó.
Không ai có thể vi phạm sức mạnh của khế ước, ngay cả cường giả tung hoành vũ trụ cũng không làm được, dân bản xứ Địa tinh này sao lại có thể làm được.
“Lại nói, ngươi thật sự xác định thứ ngươi ký là khế ước linh hồn sao?” Hai đồ vật đột nhiên xuất hiện trong tay Vương Đằng.
Một thứ là khế ước linh hồn, một thứ khác là cuộn tranh da thú bình thường.
Dự cảm không lành càng trở nên mãnh liệt trong lòng Sadidi.
Vương Đằng cười híp mắt mở ra hai cuộn tranh, đặt tới trước mặt Sadidi.
Khế ước linh hồn trống không, nhưng cuộn tranh bình thường đó lại viết giao dịch mà bọn họ đã chốt xong trước đó.
“Làm sao có thể??!!!” Đồng tử trong mắt Sadidi co lại, sắc mặt tái mét, không thể tin hét to.
“Không có gì là không thể, ngươi bị lừa rồi!” Vương Đằng âm hiểm cười nói.
Từ khi sử dụng cuộn tranh linh hồn, hắn đã dùng huyễn thuật tinh thần, tinh thần lực của Sadidi bị hao tổn, nó căn bản không phát hiện ra.
“Ngươi…. Đê tiện!” Sadidi phẫn nộ đến cực hạn.
Đến lúc này, cho dù nó không tiếp thu cũng không được, sự thật xảy ra trước mặt, không phải do nó không tin.
Nhưng nó thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc làm thế nào Vương Đằng đổi được hai quyển trục này?
“Những người ngoài hành tinh như các ngươi đến Địa tinh làm gì, chính các ngươi rõ ràng trong lòng.” Vương Đằng cười lạnh lùng, nói.
Ánh mắt Sadidi lập tức lóe lên, trước đó khi phát hiện tinh cầu sinh mệnh này không nằm trong danh sách liên bang Aurant, bọn chúng quả thật không có lòng tốt gì.
Nhưng bởi vì phát hiện tinh cầu sinh mệnh, bọn chúng quá mức vui vẻ, có chút quên hết tất cả.
Trước khi đáp xuống, bọn chúng phát hiện trình độ văn minh của tinh cầu này thấp đến mức khiến người ta không thể tin được, hơn nữa sức chiến đấu cao nhất cũng không đạt tới cả cấp Hành Tinh.
Một tinh cầu xa xôi lạc hậu như vậy, cho dù thực lực của bọn chúng chỉ là tồn tại dưới đáy vũ trụ, cũng đủ thoải mái càn quét.
Tất cả bọn chúng đều xem nhẹ, thế cho nên khi đáp xuống tinh cầu này đã xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn.
Bọn chúng không kịp thời phát hiện tinh cầu này lại xuất hiện không gian chồng lên, cho tới khi tiến sát gần, phi thuyền gặp phải sự ảnh hưởng của lực không gian, bọn chúng mới phát hiện ra điều dị thường.
Tuy rằng làm ra ứng đối đúng lúc, nhưng tất cả bọn chúng vẫn bị thương nặng dưới lực không gian kinh khủng, sau đó bị nhân loại Địa tinh trước đó vô ý đụng đến, bắt giữ tất cả bọn chúng.
Hiện giờ nghĩ lại, đây thật sự là một câu chuyện bi thương.
Đây vốn là một cơ hội đủ để cho bọn chúng phát tài. Phải biết rằng cho dù trong vũ trụ, tinh cầu sinh mệnh cũng là tài nguyên cực kỳ quan trọng, tinh cầu này cũng đủ để cho những người phát hiện như bọn chúng kiếm bộn, thậm chí nếu vận hành đúng cách, không chừng có thể lấy được một phần quyền kinh doanh. Đó mới là tài phú tế thủy trường lưu.
Nói đến cùng, những người khai hoang vũ trụ như bọn chúng, không phải là vì các loại tài nguyên tinh cầu, mới lưu lạc vũ trụ xa xôi vạn dặm sao. Việc này vốn không có gì đáng trách.
Hơn nữa, đối với dân bản xứ của tinh cầu xa xôi, đây cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất có thể mang đến văn minh khoa học kỹ thuật và văn minh võ đạo càng cao cấp cho bọn họ, tóm lại sống có ích hơn cả đời ngu nga ngu ngơ của bọn họ.
Đương nhiên, đây là cách nghĩ đơn phương của bọn chúng mà thôi.
Cư dân bản xứ của tinh cầu nào hy vọng mình bị bán đi chứ.
Lúc này Vương Đằng còn chưa biết những điều này, nhưng hắn nhìn thấy sắc mặt của Sadidi đã đoán được một phần, những người ngoài hành tinh quả nhiên có tâm địa thâm hiểm.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Sadidi lạnh mặt hỏi.
Lúc này, nó cũng biết không cách nào trốn thoát khỏi tay Vương Đằng, may mà không hề ôm may mắn. Nói đến cùng, những người khai hoang vũ trụ như bọn chúng đều là một đám người nhảy múa trên mũi đao. Trong vũ trụ thần bí khó lường, tồn tại nguy hiểm có vô số, có thể trở thành người khai hoang cũng không phải là hạng người đơn giản.
Khụ khụ.... Cho dù sợ chết, cũng sẽ không dễ dàng biểu hiện ra ngoài.
“Hiện tại ta đến giao dịch với các ngươi thế nào?” Vương Đằng cười híp mắt nói.
“.... Giao dịch?” Sadidi có loại cảm giác cmn.
Trước đó nó cũng từng nói những lời này với Vương Đằng, hiện tại lại đảo ngược lại, không cần nghĩ cũng biết đối phương tuyệt đối có mưu đồ.
Nhưng nếu còn cơ hội, nó cũng không bằng lòng vứt bỏ dễ dàng như vậy.
Có thể không chết, ai lại muốn đi tìm chết chứ!
“Giao dịch gì?” Sadidi ấm ức hỏi.
“Rất đơn giản….” Vương Đằng mở miệng, đôi mắt nhìn ánh mắt nghiêm túc kia của Sadidi.
Nhưng lời còn chưa nói xong, một tia hồng quang bỗng lập tức xuất hiện.
Hoặc tâm!
“Đáng chết, lại dùng chiêu này!” Sadidi ngơ rồi, sắc mặt đại biến, nhưng lần này hắn đã vô lực phản kháng, đầu óc chấn động, mất đi ý thức trong nháy mắt.
Dưới hoặc tâm, Sadidi đương nhiên nói ra hết tất cả.
Vương Đằng đã nhanh chóng đào sạch sẽ gốc gác của những người ngoài hành tinh này.
Theo chuyện nói ra từ trong miệng Sadidi càng ngày càng nhiều, sắc mặt Vương Đằng càng nghiêm trọng.
Hắn dường như nhìn thấy một bản đồ tinh không khổng lồ chầm chậm bày ra ở trước mặt. Thế vực mênh mông đó, pha tạp nhiều loại chủng tộc, tồn tại mạnh mẽ tung hoành vũ trụ.... Tất cả, đều làm cho hắn cảm thấy chấn động.
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Ở ngoài Địa tinh, lại còn có thế giới rộng lớn như thế!
Hơn nữa trong vũ trụ, lại tồn tại văn minh võ đạo càng lớn mạnh hơn, lớn mạnh hơn Địa tinh không biết bao nhiêu lần.
Phải biết rằng, nếu không có dị giới giáng xuống, hiện giờ Địa tinh có thể vẫn là một tinh cầu bình thường, không tồn tại võ đạo, thì ra Địa tinh thật sự chỉ là một tinh cầu lạc hậu!
Rất lâu sau, Vương Đằng không khỏi hít một hơi thật sâu, ánh mắt hiện ra ánh sáng khác thường, thì thào lẩm bẩm:
“Liên bang Aurant!”
“Cấp Hành Tinh!”
“Người khai hoang vũ trụ!”
“Mua bán tinh cầu sinh mệnh!”
....
Từng tin tức đủ để chấn động các quốc gia Địa tinh nhảy ra từ trong miệng Vương Đằng. Lúc này, nếu có người khác ở đây, chắc chắn sẽ bị chấn động đến thất điên bát đảo.
Nhưng lượng tin tức quá lớn, cho dù là Vương Đằng, cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Lúc này, hắn cũng có chút muốn nói những tin tức này cho lãnh đạo nước Hạ, thậm chí nói cho các quốc gia trên thế giới, dù sao đối với Địa tinh, tin tức này quá quan trọng.
Nhưng chuyện liên quan trong đó quá nhiều, trong chốc lát không phải muốn nói thì có thể nói ra.
Vương Đằng nghĩ, lại phủ định cách nghĩ của mình.
Nếu nói ra mấy tin tức này, chắc chắn sẽ có người có mưu đồ với phi thuyền vũ trụ này của hắn, đến lúc đó sẽ phiền phức không ngừng.
Trái lại, hắn không dự định giấu giếm mãi, nhưng phải đợi hắn đủ mạnh, mạnh đến mức không ai dám động đến đồ của hắn.
Thật ra, thời gian này cũng sẽ không quá ngắn!
Lúc này, Sadidi tỉnh lại, hoảng sợ nhìn Vương Đằng, đáy lòng vô cùng tuyệt vọng.
Tên này là ma quỷ à!
Ngoài miệng không một câu là thật, đâu có giao dịch đâu, lại lừa nó!!
Sadidi nhớ lại một chút, phát hiện mình căn bản bị lừa xoay mòng mòng, chút thủ đoạn lừa người này của nó so với Vương Đằng, quả thực kém rất xa!
O(╥﹏╥)o
‘Thật tuyệt vọng.JPG’
Vương Đằng nhìn thấy biểu cảm này của nó, lập tức tự kiểm điểm một chút, có phải mình hơi quá đáng rồi hay không?
Đường đường một người bạn ngoài hành tinh bị hắn chỉnh đến hoài nghi nhân sinh, lộ dáng vẻ bị chơi hỏng, thật sự khiến người ta không đành lòng!
Hổ thẹn!
Hổ thẹn!
Vương Đằng tự kiểm điểm ba giây đồng hồ, sau đó nhìn về phía Sadidi, hỏi: “Ngươi còn có di ngôn gì muốn nói không? Nếu không có, ta sẽ tiễn ngươi đi giải thoát, dù sao nhìn ngươi như vậy, còn sống cũng khá đau khổ!”
“....” Sadidi kinh hoảng rồi.
Lần đầu tiên nó nghe thấy có người nói giết người diệt khẩu tươi mát thoát tục như thế!
Đm nó, kẻ này không phải người ư!
Sadidi muốn mắng mẹ nó, nhưng lại không dám. Nó nhìn đôi mắt Vương Đằng lạnh nhạt không hề dao động, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, lưng lạnh lẽo một trận.
“Ta không muốn chết, đừng giết ta, ta hữu dụng đối với ngươi!” Sadidi nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng kêu lên.
“Ồ?” Vương Đằng sửng sốt một chút, hứng thú nói: “Ta thật sự không nghĩ ra, ngươi có tác dụng gì đối với ta?”
“Ta biết, người như ngươi, tuyệt đối sẽ không tình nguyện trấn giữ trên tinh cầu lạc hậu này cả đời. Sớm hay muộn ngươi sẽ bước vào vũ trụ tinh không, tuy rằng thực lực của ta không tính là rất mạnh trong vũ trụ, nhưng ta đã từng đi rất nhiều nơi. Ta có thể dẫn đường cho ngươi, tối thiểu khi ngươi bước vào vũ trụ, ta có thể giúp ngươi giảm bớt rất nhiều phiền phức.” Sadidi vội vàng nói.
“Hình như thật sự có chút tác dụng!” Vương Đằng vuốt cằm, gật đầu nói.
Sadidi lập tức thầm vui vẻ, cảm giác mạng nhỏ của mình lại bảo vệ được, nhưng còn chưa đủ, nó vội vàng rèn sắt khi còn nóng nói: “Thế lực bên trong vũ trụ rất phức tạp, dù sao ngươi sinh ra ở tinh cầu lạc hậu, khởi đầu muộn hơn người khác. Tới trên sân vũ trụ này, nếu không ai chỉ dẫn, chắc chắn sẽ đi rất nhiều đường vòng, thậm chí đắc tội với người không nên đắc tội, những chuyện này, ta đều có thể giúp ngươi tránh được.”
“Tên này, ngươi thật biết đẩy mạnh tiêu thụ bản thân!” Vương Đằng nhìn Sadidi với sắc mặt kỳ quái.
Vừa rồi hắn cũng chuẩn bị giết người diệt khẩu, kết quả miễn cưỡng bị tên này nói hơi dao động.
Nhưng không thể phủ nhận, lời nó nói có chút đạo lý.
“Bỏ đi, giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi trước, dù sao trên địa bàn của ta, ngươi cũng không gây nên sóng to gió lớn gì được.” Vương Đằng sao cũng được, nói.
Hiện giờ, phi thuyền vũ trụ của những người hành tinh Prota bị hắn nắm trong tay, mà bọn chúng lại ở trong mảnh vỡ không gian của hắn, càng không thể trốn ra ngoài.
Cho nên, Vương Đằng không chút lo lắng.
Còn về chuyện sau này, thực lực của hắn lớn mạnh lên, những người hành tinh Prota càng không thể là đối thủ của hắn, đương nhiên hắn sẽ không sợ bọn chúng phản bội.
Nếu là người khác, đụng phải tồn tại cấp Hành Tinh, cho dù bọn chúng bị thương nặng, cũng tuyệt đối không dám phớt lờ.
Thậm chí, lần đầu tiên bọn họ nghe nói cấp bậc thực lực của cường giả vũ trụ như cấp Hành Tinh, ước chừng cũng không dám đảm bảo mình có thể vượt qua.
Nhưng Vương Đằng thân là người bật hack, lại có tự tin này.
Con người quý giá ở hiểu rõ bản thân, rất hiển nhiên, hắn có!
Sadidi nghe thấy lời của Vương Đằng, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Quá khó rồi!
Nghĩ đến nó tốt xấu cũng là cường giả cấp Hành Tinh, lại thua ở trên tay dân bản xứ Địa tinh còn đạt tới cả cấp Hành Tinh này, hơn nữa còn phải thể hiện giá trị bản thân, đau khổ cầu xin tha thứ, mới không bị giết chết!
Nó chưa bao giờ cảm thấy nhân sinh gian nan đến thế!
Sadidi cảm thấy mình có thể là cường giả cấp Hành Tinh đau khổ nhất trên thế giới này!
“Đúng rồi, ngươi lấy công pháp tu hành, chiến kỹ gì đó ra cho ta xem thử.” Vương Đằng lại đột nhiên nói.
“Thế nào? Không được!” Sắc mặt Vương Đằng lạnh lùng.
“Không phải, ngươi hiểu lầm rồi, ta căn bản không lấy ra được công pháp, chiến kỹ!” Sadidi vội vàng nói.
“Không lấy ra được là có ý gì?” Vương Đằng nhíu mày.
“Tất cả chiến kỹ, công pháp trên cấp Hành Tinh của Liên bang đều là vật độc quyền, khi mua đều phải ký kết khế ước linh hồn, tự truyền ra ngoài sẽ lập tức tử vong.” Sadidi sợ hãi nói.
“Sao lại là khế ước linh hồn!” Vương Đằng nhíu mày càng sâu, hoài nghi nói: “Ngươi cũng đừng gạt ta. Dựa theo lời của ngươi, liên bang Aurant đa chủng tộc của các ngươi, dân cư đâu chỉ có một trăm triệu, sao có thể mỗi người đều ký kết khế ước linh hồn, chuyện này không thực tế!”
“Không, ngươi sẽ không hiểu được chỗ kinh khủng của liên bang, bất cứ kẻ nào cũng không thể trốn thoát, trừ khi là công pháp hoặc chiến kỹ tư nhân, mới có thể tự truyền thụ, nhưng loại chiến kỹ công pháp này đều được nắm giữ trong tay các thế lực lớn, không phải loại tiểu nhân vật như chúng ta có thể nắm giữ.” Sadidi nói với sắc mặt nghiêm trọng.
“Cấp Hành Tinh chỉ là tiểu nhân vật sao!” Vương Đằng đột nhiên cảm thấy mình có hơi nhỏ bé.
Sắc mặt của Sadidi không giống giả vờ, nhưng để an toàn, hắn lại sử dụng hoặc tâm, xác nhận Sadidi không nói dối.
Sau khi sử dụng hoặc tâm, sắc mặt của Vương Đằng hơi nghiêm nghị.
Lời Sadidi nói lại là thật!
Ý thức bản quyền của liên bang Aurant gì đó mạnh như vậy sao!
Nói trắng ra cũng không khó lý giải, liên bang Aurant đã áp dụng một loại cơ chế bản quyền cùng loại như trên Địa tinh, khiến tất cả võ giả chỉ có thể học tập chiến kỹ, công pháp thông qua việc mua mới, nếu không thì phải tự nghĩ ra, mà người vi phạm, sẽ không bị chế tài pháp luật, nhưng sẽ trực tiếp mất mạng!
Rất tốt, rất mạnh mẽ!
Vương Đằng cảm thấy nếu sau này mình tự nghĩ ra công pháp và chiến kỹ, ước chừng có thể kiếm bộn, hơn nữa còn là thu nhập cuồn cuộn không ngừng.
Đây là một cơ hội kinh doanh!
Nhưng đối với hiện tại, việc này hơi khó làm!
Vương Đằng loạn chuyển tròng mắt, nghĩ nên làm thế nào lấy được công pháp và chiến kỹ cấp Hành Tinh từ trên người Sadidi.
Lúc này, Sadidi đã tỉnh lại từ tác dụng của ‘Hoặc tâm’, sắc mặt nó tái nhợt, hai lần hoặc tâm là gánh nặng rất lớn đối với tinh thần lực của nó, không có một khoảng thời gian thì không khôi phục lại được.
Nó sợ hãi nhìn Vương Đằng, đột nhiên cảm thấy cuộc sống sau này có thể sẽ rất thê thảm, nửa đời sau là một mảnh u ám.
“Có rồi, ta thật sự là ở dưới ánh đèn thì tối!” Vương Đằng đột nhiên vỗ tay một cái, đôi mắt phát sáng, hiển nhiên đã nghĩ ra phương pháp.
Vậy mà hắn lại quên mất tác dụng của hệ thống!
Cho dù không giết Sadidi, hắn cũng có cách lấy được bong bóng thuộc tính loại công pháp và chiến kỹ, chẳng qua tỷ lệ tương đối thấp một chút mà thôi.
Ánh mắt của Vương Đằng lập tức trở nên nguy hiểm.
Sadidi chợt giật mình một cái, cảm giác sau lưng lạnh lẽo, dự cảm không lành lại dâng lên.
“Hiện tại ta sẽ thả ngươi ra.” Vương Đằng đột nhiên cười híp mắt nói.
“....”
Sadidi ngơ ngác.
Không hiểu sao lại muốn thả nó ra, đây là thao tác gì?
Nhưng nó lại không khỏi thầm vui vẻ, nếu thật sự thả nó ra, lo gì không có cơ hội bỏ trốn.
Suy cho cùng, nó là cường giả cấp Hành Tinh mà!
Tự tin đến từ cường giả cấp Hành Tinh.JPG~
“Nhưng trước đi ra ngoài, ngươi phải vận chuyển công pháp tu luyện của ngươi trước đã!” Vương Đằng nói.
“....” Sadidi lại ngơ ngác.
Thả nó ra, có liên quan thiết yếu gì với việc vận chuyển công pháp sao?
Sadidi không hiểu lắm, âm thầm buồn bực không thôi.
Vương Đằng mặc kệ Sadidi suy nghĩ cái gì, trực tiếp mở khóa tay khóa chân của nguyên lực trên người nó.
Sadidi lập tức cảm giác được sự tồn tại của nguyên lực, mừng rỡ trong lòng, thầm nghĩ: “Không quan tâm nữa, chỉ cần có thể đi ra ngoài là tốt rồi!”
“Chờ ta khôi phục nguyên lực, nhất định phải cho thằng nhóc Địa tinh này đẹp mặt!”
Nó sinh lòng ác độc, điên cuồng vận chuyển công pháp, hấp thu và chuyển hóa nguyên lực bên ngoài.
Đúng lúc này, Vương Đằng lại mở ra khoang ngủ đông.
Theo khoang ngủ đông mở ra, Sadidi đột nhiên ngồi dậy, muốn cười lớn ha ha.
Thật không dễ dàng!
Thật sự rất không dễ dàng!
Nó bị nhốt bao lâu, giam cầm bao lâu, giờ phút này rốt cục cảm giác được hương vị của tự do….
Bốp!
Nhưng ngoài hương vị của tự do ra, đồng thời nó cũng cảm giác được một hồi đau nhức trên đầu!
Vương Đằng cầm viên gạch trong tay, bởi vì lo lắng sọ não của cường giả cấp Hành Tinh sẽ khá cứng, cho nên hắn trực tiếp vận dụng ‘Áo nghĩa Lực’ cực mạnh.
Một viên gạch này, hắn thật sự dùng hết sức!
May mắn rất hiệu quả.
Sadidi bị một phát gạch này chấn đến đầu óc xao động một lát, hai mắt biến thành màu đen, lỗ tai vang ong ong, thoáng chốc cả người đều ngơ ngác.
Ta đang ở đâu?
Đã xảy ra chuyện gì?
Ta là ai?
Đôi mắt Vương Đằng sáng rực lên, bởi vì hắn nhìn thấy, vào lúc nãy, có một bong bóng thuộc tính rớt ra.
Xem ra có hiệu quả, vì thế viên gạch trong tay đập xuống càng thêm ra sức.
Bốp bốp bốp….
Vương Đằng cứ đập bừa một hồi, đập cho mặt mũi Sadidi bầm dập, đầu ngơ ngác, căn bản không biết vì sao chuyện cực kỳ bi thảm như vậy. có thể xảy ra
Một lát sau, Vương Đằng rốt cục dừng động tác trong tay.
Không phải hắn không muốn đập, mà đã tới cực hạn rồi, Sadidi không thể rơi bong bóng thuộc tính xuống nữa.
Nhưng nhìn bong bóng thuộc tính đầy đất, Vương Đằng cũng thỏa mãn rồi.
Nhặt!
‘Tinh Mộc quyết x 3’
‘Tinh Mộc quyết x 5’
‘Tinh Mộc quyết x 3’
‘Nguyên lực tinh thần (Mộc) x 10’
‘Nguyên lực tinh thần (Mộc) x 8’
....
“Quả nhiên được!”
Vương Đằng cảm nhận được nội dung của những bong bóng thuộc tính này, lập tức mừng rỡ trong lòng.
Lúc này, theo bong bóng thuộc tính dung nhập, bóng dáng một người lập tức hiện ra trong đầu hắn, bóng người đó ngồi xếp bằng trên hư không, bày ra dáng vẻ tu luyện.
Toàn bộ thân thể của bóng người này đều trong suốt, theo công pháp vận chuyển, tình hình trong cơ thể này đều lộ ra từng chút một, vô số điểm sáng sáng lên, trải rộng toàn thân….
Nói ra thì dài, thật ra quá trình này cũng không kéo dài bao lâu, Vương Đằng đã hoàn thành hấp thu và lĩnh ngộ rất nhanh.
Một lát sau, hắn mở to mắt, phun ra một ngụm trọc khí thật dài, một luồng tinh quang lóe lên trong đồng tử.
Tinh Mộc quyết!
Quả thật là công pháp cấp Hành Tinh!
Vương Đằng không ngừng cảm thán trong lòng, rốt cục hắn vẫn chiếm được một bộ công pháp cấp Hành Tinh, mà công pháp cấp Hành Tinh này rõ ràng bao gồm phương pháp chuyển hóa nguyên lực tinh thần.
Mà sau khi lĩnh ngộ công pháp cấp Hành Tinh này, phương pháp chuyển hóa nguyên lực tinh thần mà trước đó hắn tạo ra, vốn có vài chỗ không nghĩ ra đều sáng tỏ thông suốt.
Ngoài bong bóng thuộc tính ‘Tinh Mộc quyết’, còn có bong bóng thuộc tính nguyên lực tinh thần hệ Mộc, đáng tiếc Sadidi vừa mới bắt đầu tu luyện đã bị Vương Đằng cắt ngang, cho nên bong bóng thuộc tính rơi xuống cũng không nhiều, cộng lại chỉ có 35 điểm mà thôi.
Nhưng muỗi nhỏ nữa cũng là thịt, tích tiểu thành đại thôi!
Vương Đằng lắc đầu, nhìn về phía Sadidi, chỉ thấy nó lại lắc lư trở về trong khoang ngủ đông. Vương Đằng mang còng tay còng chân giam cầm nguyên lực cho nó một lần nữa, sau đó đóng kín khoang ngủ đông.
Sadidi cố gắng mở đôi mắt sưng phù ra, nước mắt cũng sắp chảy xuống.
Vừa hít thở được không khí tự do, lại bị nhốt lại, còn không hiểu ra sao lại bị đánh một trận.
Nó thật sự quá khổ mà....
Khi Vương Đằng xuống từ trên phi thuyền tinh tế ‘Minos III’, hắn đã nắm giữ hai môn công pháp cấp Hành Tinh, và với một môn chiến kỹ cấp Hành Tinh trên tay.
Sở dĩ không chỉ một môn công pháp ‘Tinh Mộc quyết’, là bởi vì tên Vương Đằng này cưỡng ép gọi bạn của Sadidi dậy từ trong ngủ đông, sau đó trao đổi một chút quan hệ kỳ diệu giữa viên gạch và tự do với bọn chúng.
Tuy rằng đến cuối cùng, bọn chúng cũng không hiểu được rốt cuộc giữa hai thứ này có tồn tại quan hệ tất yếu gì.
Trên phi thuyền, bao gồm Sadidi, có tổng cộng bảy người hành tinh Prota, tất cả đều bị Vương Đằng dịu dàng tóm một lần.
Bắt trọng điểm, dịu dàng!
Dùng từ này ở đây không có bất kì vấn đề gì.
Những người hành tinh Prota này sâu sắc cảm nhận được sự dịu dàng của Vương Đằng, cũng lại ngoan ngoãn rơi vào trong ngủ say.
Hai công pháp cấp Hành Tinh, một chiến kỹ cấp Hành Tinh bao gồm ‘Tinh Mộc quyết’, ‘Tinh Hỏa quyết’, cùng với một chiến kỹ kiếm pháp ‘Tinh Hỏa kiếm trảm’!
Vương Đằng cảm giác mấy cái tên này bị đặt rất qua loa!
Hắn nghiêm trọng hoài nghi, mấy công pháp chiến kỹ cấp Hành Tinh này chỉ là công pháp và chiến kỹ tu luyện phổ biến cấp thấp nhất ở liên bang Aurant!
Nói như thế, một nhánh đoàn đội bảy người của Sadidi này thật ra là kẻ nghèo rớt mồng tơi?
Sắc mặt Vương Đằng có hơi kỳ quái, cảm thấy mình phát hiện ra chuyện gì đó không chấp nhận được.
Lập tức hắn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, ánh mắt dừng trên hai môn công pháp.
Vương Đằng cảm thấy hai môn công pháp này giống như đồng bộ, ‘Tinh Mộc quyết’, ‘‘Tinh Hỏa quyết’, phía sau có phải còn có ‘Tinh Thổ quyết’, ‘Tinh Kim quyết’, ‘Tinh Thủy quyết’ gì đó hay không.
Hơn nữa thông qua nội dung của lĩnh ngộ, Vương Đằng phát hiện ‘Tinh Mộc quyết’ và ‘‘Tinh Hỏa quyết’ quả thật là có rất nhiều điểm chung. Điều này khiến cho hắn càng chắc chắn suy đoán trong lòng.
Nhưng điều này cần sau này khi lấy được ba công pháp kia thì lại nghiệm chứng.
Hắn quyết định sau này có thời gian sẽ trao đổi tử tế với mấy người hành tinh Prota về nghệ thuật của viên gạch một chút. Bọn chúng rõ ràng có đầy đủ năm loại thuộc tính nguyên lực tinh thần Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, nhưng cuối cùng chỉ văng ra hai công pháp, rõ ràng còn có thứ chưa văng ra!
Điều này phỏng chừng là vấn đề tỷ lệ.
Tóm thêm vài lần hẳn là có thể lấy được mấy môn công pháp khác.
Thật sự không được, giết một hai tên thử xem?
Vương Đằng nghĩ như thế, đi tới bên ngoài phi thuyền, đảo mắt qua, từ xa đã nhìn thấy hai tên Thiết Giáp Viêm Hạt và Tiểu Bạch đang vây quanh trước một cái lồng sắt, không biết đang làm gì.
Hắn liền đi qua, ánh mắt dừng trên tinh thú trong lồng sắt.
“Chủ nhân!” Thiết Giáp Viêm Hạt vừa thấy hắn đi tới, lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt, tuy rằng không nhìn ra cái gì từ biểu cảm của nó, nhưng ý trong âm thanh này lại vô cùng rõ ràng.
Vương Đằng gật đầu, hỏi: “Thế nào, hỏi ra cái gì chưa?”
Sở dĩ hắn hỏi như vậy, là bởi vì trước đó hắn phát hiện, Thiết Giáp Viêm Hạt và Tiểu Bạch không biết nói chuyện lại có thể trao đổi với nhau. Sau này hỏi ra mới biết được, tinh thú cấp Lãnh Chúa có thể giao lưu với tinh thú chưa thể nói chuyện.
Trước mắt, Sa Thiết Hắc Tích này vẫn không thể nói, nhưng Vương Đằng muốn biết lai lịch của nó, cho nên kêu Thiết Giáp Viêm Hạt phụ trách gặng hỏi.
“Hỏi ra rồi, hỏi ra rồi!” Thiết Giáp Viêm Hạt liên tục gật đầu, tranh công nói: “Tên đầu sắt này bị người ta tra tấn rất thảm, bởi vậy tính cảnh giác vô cùng cao, không thích thân cận với con người, ta phải tốn hết sức mới khiến nó mở miệng.”
Vương Đằng gật đầu, hắn biết những việc này, bị làm thành đối tượng thực nghiệm, chắc chắn sẽ không gặp phải chuyện tốt tới đâu.
“Nó bị bắt tới từ đâu? Thiên phú của nó là thiên phú tộc đàn hay thiên phú cá thể?” Vương Đằng hỏi ra vấn đề mình muốn biết nhất.
“Nó nói là bị bắt tới từ một nơi gọi là sa mạc Sahara, còn về thiên phú, chỉ có một mình nó sở hữu loại thiên phú này, tộc đàn của nó đều có thiên phú sa thạch, cùng loại với thiên phú hệ Thổ.” Thiết Giáp Viêm Hạt nói.
“Vậy mà là Sahara!” Vương Đằng gật đầu.
Thiết Giáp Viêm Hạt là tinh thú bên phía dị giới, không biết sa mạc Sahara rất bình thường, nhưng Vương Đằng là người Địa tinh, nếu ngay cả nơi nổi tiếng như vậy cũng không biết, thì thật sự là hiểu biết nông cạn.
Sau khi lấy được tin tức cần thiết, Vương Đằng liền rời khỏi mảnh vỡ không gian.
Bên ngoài, công việc thanh lý hang ổ của Chân Lý giáo còn đang được tiến hành, nhưng những chuyện này đều do đám người Tống Vạn Giang xử lý, Vương Đằng không để ý đến.
Sáng sớm, ba chiến hạm bay trên trời, phá tan hư không mà bay về phía dãy núi.
Dựa theo kế hoạch, phần lớn võ giả của ba đại quân đoàn đều trở về quân đoàn của mình, mà một bộ phận người cần phụ trách áp giải võ giả đầu hàng của Chân Lý giáo, theo ba người Vương Đằng, Chu Huyền Vũ, Tiếu Nam Phong cùng trở về Địa tinh, cũng đi về Hạ Đô.
Đám người Vương Đằng và Chu Huyền Vũ trở về Đông Hải thông qua vết nứt không gian của Ung thành, rồi sau đó lên một chiếc phi thuyền, bay về Hạ Đô.
....
Hạ Đô, quân đội!
Có người đã chờ ở đây từ sớm, từng võ giả quân đội tay cầm súng phù văn, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Bọn họ đã nhận được mệnh lệnh, võ giả đầu hàng của Chân Lý giáo sẽ thông qua một chiếc phi thuyền tới Hạ Đô, rồi bị giam giữ trong nhà giam quân đội.
Đối với võ giả Chân Lý giáo, tất cả mọi người đều không dám xem thường, đám môn đồ hung ác tột cùng này đã tiêu dao bên ngoài quá lâu, luôn không thể tiêu diệt bọn họ, có thể thấy sự giảo hoạt và khó chơi của bọn họ.
Nhưng hiện tại, Chân Lý giáo rốt cục bị tiêu diệt rồi!!!
Nghe nói lần này đồng thời điều động võ giả của ba quân đoàn lớn, ngay cả thượng tướng Chu Huyền Vũ, trung tướng Tiếu Nam Phong, và Vương Thiếu tướng Đằng danh tiếng nổi như cồn gần đây đều đích thân xuất mã, lúc này mới hoàn toàn tiêu diệt Chân Lý giáo.
Đây không thể nghi ngờ là một chuyện lớn công đức vô lượng.
Quá nhiều người vô tội bị Chân Lý giáo làm hại, hiện giờ bọn họ tiêu diệt Chân Lý giáo, thì chính là anh hùng!
Tất cả mọi người đều rất kích động, lập tức có thể nhìn thấy anh hùng trở về!
Lúc này, ba đại nguyên soái và một đám tướng lĩnh quân đội đều ở đây, mong chờ, chờ đợi đám người Vương Đằng trở về.
Gương mặt ba đại Nguyên soái đều mang vẻ vui mừng, thoạt nhìn họ cực kỳ vui vẻ.
Mà một đám tướng lĩnh phía sau bọn họ thì không khỏi truyền âm nghị luận.
“Không ngờ thật sự thành công!”
“Đúng vậy, khối u nhọt Chân Lý giáo này tồn tại quá lâu rồi, lần lượt thất bại, đều khiến cho người ta mất đi tin tưởng, không ngờ tới lần này lại thật sự bị quét sạch!”
“Ai, đáng tiếc, công lớn này bị Vương Đằng lấy mất, ba đại Nguyên soái thật là săn sóc hắn!”
“Không biết có bắt được Giáo hoàng của Chân Lý giáo không, trải qua nhiều năm nghiên cứu, chúng ta phát hiện Giáo hoàng của Chân Lý giáo mới là hạt nhân của Chân Lý giáo, nếu không bắt được hắn, không chừng Chân Lý giáo có thể tro tàn lại cháy!”
“Ha ha, ai biết, Giáo hoàng của Chân Lý giáo luôn rất thần bí, cũng rất giảo hoạt, chưa bao giờ lộ tung tích, phỏng chừng rất khó bắt được!”
....
Mọi người ở đây nghị luận sôi nổi, một chiếc phi thuyền xuất hiện trên bầu trời phía xa.
Người ở đây không thiếu võ giả mạnh mẽ, mặc dù còn cách rất xa, bọn họ vẫn phát hiện trong khoảnh khắc đầu tiên.
“Đến rồi!”
Mọi người chấn động trong lòng, lần lượt nhìn qua.
Tốc độ của chiếc phi thuyền rất nhanh, không bao lâu đã xuất hiện trên không, rồi sau đó chậm rãi đáp xuống.
Phi thuyền đáp xuống trên mảnh đất trống của sân bay quân đội.
Dưới ánh mắt của mọi người, đám người Vương Đằng và Chu Huyền Vũ đi xuống từ trên phi thuyền.
Ba người gần như đi sóng vai, nhưng khi ba đại nguyên soái chào đón, hai người Chu Huyền Vũ và Tiếu Nam Phong rất ăn ý lui về sau một bước, để Vương Đằng đi trước.
Vương Đằng chú ý tới động tác của hai người, không khỏi sửng sốt.
Không chỉ có hắn ngây ngẩn cả người, ngay cả ba đại nguyên soái, cùng những tướng lĩnh phía sau bọn họ, đều đồng loạt sửng sốt một chút, hơi không thể tin lắm.
Không phải chứ??
Vương Đằng không rõ ràng lắm, nhưng bọn họ còn có thể không rõ sao.
Đây là lời bày tỏ không tiếng động của hai người Chu Huyền Vũ và Tiếu Nam Phong, công đầu trong hành động lần này thuộc về Vương Đằng!
Hai người, một người thượng tướng, một người trung tướng, kết quả lại bại bởi một thanh niên vừa mới thăng cấp thiếu tướng!
Hơn nữa thoạt nhìn bọn họ còn có vẻ tâm phục khẩu phục.
Điều này làm sao có thể không khiến mọi người khiếp sợ!
Nhưng ba đại nguyên soái đã phục hồi lại tinh thần rất nhanh, tiến lên vỗ vai Vương Đằng, vui mừng cười nói: “Làm tốt lắm! Quả nhiên, ngươi không làm cho chúng ta thất vọng!”
“Đều là công lao của mọi người, chỉ dựa vào một mình ta cũng không đủ.” Vương Đằng hơi chột dạ, nói.
Phải biết rằng hắn vơ vét lượng lớn tài phú và bảo bối của Chân Lý giáo, thật sự có hơi thẹn với lời tán thưởng của ba vị nguyên soái.
Nếu làm bọn họ biết chuyện hắn nuốt riêng đồ vật trung tâm nhất của Chân Lý giáo, phỏng chừng sẽ không có dáng vẻ vui vẻ hòa nhã, vui vẻ yên tâm như vậy, rất có khả năng sẽ đi đầu chơi chết hắn?
Nhưng dáng vẻ này của hắn rơi vào trong mắt ba đại Nguyên soái, vừa lúc là biểu hiện khiêm tốn.
Nhìn này, tuổi còn trẻ, chẳng những năng lực mạnh, còn có thể không kiêu ngạo không nóng nảy, thật sự quá hiếm có!
Nếu có thể, bọn họ đều muốn cho Vương Đằng một danh hiệu gương mẫu của thời đại!
Chu Huyền Vũ cười nói: “Ngươi đừng khiêm tốn, lần này nếu không có ngươi, chúng ta cũng không thể thuận lợi tiêu diệt Chân Lý giáo như thế, thậm chí càng không thể có thể giết được Giáo hoàng Chân Lý giáo.”
“Cái gì?!!”
“Giáo hoàng Chân Lý giáo bị giết rồi!”
Mọi người kinh ngạc, trừng mắt nhìn về phía Chu Huyền Vũ và Vương Đằng.
“Các ngươi…. giết Giáo hoàng Chân Lý giáo rồi!” Long Soái dáng người khôi ngô gấp gáp hỏi.
Ung Soái và Hồng Soái cũng nhìn qua đây. Giáo hoàng Chân Lý giáo thực sự là tâm bệnh của bọn họ, không diệt người này, bọn họ không cách nào an tâm.
“Không sai, ta tận mắt thấy hắn tự bạo mà chết!” Chu Huyền Vũ nói.
“Tự bạo!” Ba đại nguyên soái, và tất cả mọi người còn lại bị kinh ngạc không nhẹ.
Giáo hoàng Chân Lý giáo, lại tự bạo!
Cái tên giảo hoạt như hồ ly, tham lam sợ chết, sao có thể lựa chọn tự bạo?
Mọi người cảm thấy thật không thể tin nổi, đưa mắt nhìn nhau, trong chốc lát có chút không thể tiếp nhận sự thật này.
“Không sai được, nếu mọi người vẫn không dám xác định, có thể hỏi thử võ giả đầu hàng của Chân Lý giáo, bọn họ đều nhìn thấy, người đó quả thật chính là Giáo hoàng Chân Lý giáo, không thể nghi ngờ.” Chu Huyền Vũ nói.
“Đây là trang bị không gian để lại sau khi hắn tự bạo, các ngươi có thể lấy đi xác nhận một chút.” Vương Đằng lấy ra một chiếc nhẫn không gian, đưa cho Hồng Soái, nói.
Nghe thấy hai người nói như vậy, mọi người gần như đã tin kết quả này.
Giáo hoàng Chân Lý giáo có thể, đại khái…. Thật sự tự bạo mà chết!
Thật đáng thương!
Đáng buồn!
Một người như vậy, cuối cùng lại lựa chọn tự bạo.
“Đi, đi về trước, các ngươi đều là công thần trong lần hành động này, buổi tối chuẩn bị tiệc chúc mừng cho mọi người, lãnh tụ võ đạocũng sẽ đích thân qua đây!” Ung Soái cười nói.
“Lãnh tụ võ đạo!” Ánh mắt đám người Chu Huyền Vũ, Tiếu Nam Phong không khỏi sáng ngời.
Các quân quan khác đều kinh ngạc, không ngờ ngay cả lãnh tụ võ đạo lại đích thân đón gió tẩy trần cho bọn họ, lập tức hâm mộ không thôi.
Vương Đằng cũng có hơi kinh ngạc, lúc trước lãnh tụ võ đạo từng xuất hiện một lần, rồi không xuất hiện nữa. Ngay cả hắn cũng chỉ từng gặp một lần mà thôi, lần này lại vì chuyện của Chân Lý giáo mà hiện thân lần thứ hai.
Lập tức mọi người cũng không hàn huyên nữa, áp giải võ giả đầu hàng của Chân Lý giáo trở về quân đội.
Theo mọi người rời đi, từng cảnh xảy ra ở đây được võ giả các thế lực lớn truyền khắp bốn phía.
Chân Lý giáo bị tiêu diệt!
Giáo hoàng Chân Lý giáo bị đánh chết!
Buổi tối, lãnh tụ võ đạo muốn bày tiệc đón gió tẩy trần cho đám người Vương Đằng và Chu Huyền Vũ!
Mấy tin tức này, tin này còn chấn động hơn tin kia.
Đêm nay, lãnh tụ võ đạo xuất hiện, đến lúc đó nhất định sẽ có đại lão khắp nơi trình diện, rất nhiều thế lực đều bắt đầu hành động, mưu cầu cơ hội tiến vào tiệc tối.
Đây là một cơ hội tuyệt hảo để có thể nhìn thấy lãnh tụ võ đạo, hơn nữa quen biết với các vị đại lão, các thế lực tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.
Đừng xem thường năng lực vận hành của thế lực lớn, cho dù chỉ có thời gian nửa ngày, bọn họ cũng có thể sắp xếp rõ ràng sự việc.
....
Sáu giờ tối.
Trong đại sảnh bữa tiệc quân đội.
Lúc này đại sảnh vô cùng náo nhiệt, ánh đèn chiếu rọi, sáng ngời khác thường, nhân vật cấp đại lão của thế lực khắp nơi tụ tập ở bốn phía, đang nói chuyện với nhau.
Nhưng ánh mắt của bọn họ, đều thường thường liếc về phía cửa lớn.
“Lão Triệu, Triệu gia các ngươi cũng đến rồi à!” Trong góc nào đó của đại sảnh, một âm thanh vang lên, một ông lão dáng người khôi ngô dẫn mấy người trẻ tuổi đi tới.
Mà ở trong góc này, vốn đã có mấy người ngồi, trong đó một lão già giương mắt nhìn thấy người đến, không khỏi cười, đứng lên: “Tiền Bác Dụ, Tiền gia các ngươi ở Nam Hải, lại cũng nghe thấy tin tức, còn chạy đến từ ngàn dặm xa xôi!”
“Ha ha, chuyện lớn như vậy, có thể không tới sao?” Ông lão vạm vỡ tên là Tiền Bác Dụ hihi cười nói.
“Cũng đúng, tai nạn Đông Hải lần trước cũng đã đủ chấn động rồi, tất cả mọi người đều đang chú ý, lần này lại tới tiêu diệt Chân Lý giáo, chỉ e không ai không biết!” Triệu Phúc Hồng gật đầu nói.
“Vị Vương Thiếu tướng Đằng này của chúng ta quả nhiên là hoành không xuất thế, giống như sao sớm!” Tiền Bác Dụ cảm thán, nói.
“Nghe nói không đến hai mươi tuổi đó, những hậu bối của chúng ta so với hắn, thật sự ngay cả xách giày cho hắn cũng không xứng.” Triệu Phúc Hồng sâu sắc đồng ý gật đầu, còn không quên răn dạy hậu bối nhà mình một câu.
Mấy người trẻ tuổi phía sau hai người lập tức lộ ra vẻ không cam lòng.
Ở nhà, đối với cái tên Vương Đằng này, lỗ tai bọn họ thật sự đều nghe chai rồi.
Đều là người trẻ tuổi, hơn nữa bình thường cũng là nhân vật được người ta gọi là thiên tài, một đám tâm cao khí ngạo, lại chưa từng tận mắt thấy sự tích của Vương Đằng, khó tránh khỏi thầm cảm thấy hơi phóng đại.
Hơn nữa trưởng bối trong nhà bọn họ hết lần này đến lần khác lấy hắn hạ thấp bọn họ, trong lòng mấy người sao có thể dễ chịu.
Nhưng hai lão già hoàn toàn không chú ý đến biểu cảm của bọn họ, chỉ quan tâm chuyện của mình, lại bắt đầu nói.
“Nghe nói vị Vương Thiếu tướng Đằng này còn chưa lập gia đình, vậy có thể để cô gái hợp độ tuổi trong nhà tiếp xúc với hắn.” Ánh mắt Triệu Phúc Hồng hơi nhỏ, nhưng bên trong lại lóe ra ánh sáng lanh lợi, cười hì hì, nói.
“Lão Triệu nhà ngươi giỏi lắm, lại nảy ra ý tưởng này. Lại nói, Tiền Đa Đa của Tiền gia ta là mỹ nữ nổi tiếng gần xa, rất nhiều người theo đuổi, gọi nàng ra mặt, còn sợ Vương Thiếu tướng Đằng này không động lòng!” Tiền Bác Dụ hehe cười nói.
“Hừ, Triệu Nhã Cầm của Triệu gia ta cũng không tệ, đến lúc đó để hai cô bé thi với nhau xem, ai có thể bắt được trái tim của Vương Đằng.” Triệu Phúc Hồng hừ nhẹ một tiếng, nói.
“Thi thì thi, ai sợ ai chứ!”
Hai lão già như hai đứa trẻ con, tranh nhau vì việc này.
Mà có một cô gái khuôn mặt xinh đẹp đứng phía sau hai người, lúc này nghe thấy lời của bọn họ, gương mặt không khỏi ửng đỏ, ánh mắt lộ vẻ xấu hổ.
Đều là cô gái không có kinh nghiệm xã hội, bị trưởng bối nhà mình mang ra nói chuyện như thế, sao các nàng có thể coi như không có chuyện gì.
Nhưng khi ánh mắt hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy chiến ý từ trong mắt đối phương.
Bùm bùm…. tia lửa bắn ra bốn phía!
Thật ra hai người cũng không phản cảm với Vương Đằng, các nàng đều đã từng xem ảnh chụp của Vương Đằng, người đủ đẹp trai, thực lực lại vô cùng mạnh, tiền đồ không thể đo lường được. Người đàn ông như vậy, không có phụ nữ nào có thể từ chối.
Nếu đã như vậy, thì tất cả đối thủ tiềm tàng đều là kẻ địch!
Lúc này, bên cạnh Tiền Đa Đa, một người đàn ông dáng vẻ tuấn lãng nhìn thấy biểu cảm của hai người, nhất là Triệu Nhã Cầm, sắc mặt hắn lập tức hơi khó coi. Hắn không khỏi mở miệng nói: “Ta nghe nói Vương Đằng kia qua lại với không ít nữ sinh, các ngươi cần phải nhìn rõ ràng một chút, đừng bị hắn lừa!”
.
Tiền Đa Đa và Triệu Nhã Cầm ngừng mắt đối mắt.
Triệu Hồng Phúc và Tiền Bác Dụ đồng loạt nhìn về hướng hắn, ánh mắt rất nghiêm khắc.
“Tiền Ngọc Thư, ngươi quên trước đó ta đã dặn dò ngươi thế nào rồi sao?” Tiền Bác Dụ không giận tự uy.
“Ông nội, ta….” Sắc mặt Tiền Ngọc Thư trắng bệch.
“Thượng tướng Chu Huyền Vũ, trung tướng Tiếu Nam Phong, Vương Thiếu tướng Đằng đến rồi!” Đột nhiên một giọng nói vang lên
Tiếng nói vừa dứt, đoàn người đã đi đến cửa lớn.
Ba người đi đầu mặc quân phục, xích tinh trên vai sáng ngời, tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh đèn đại sảnh chiếu xuống.
Tổ hợp ba người này dù đi đến đâu, đều là đội hình cực kỳ lớn mạnh.
Cho dù là Tiếu Nam Phong, hay Chu Huyền Vũ, bọn họ đều là nhân vật cấp đại lão, chúa tể một phương quân đoàn, trấn áp vết nứt loài Hắc Ám, có công lao và thành tích lớn thêm vào người.
Bọn họ đáng để mọi người tôn kính!
Mà ngay chính giữa hai người, một thanh niên trẻ tuổi đến không tưởng lại che lấp ánh sáng của hai người này, hấp dẫn tất cả ánh mắt đến trên người.
Chỉ thấy trên thảm đỏ, thanh niên lộ biểu cảm lạnh nhạt, lại không tiếng động phóng thích khí thế lớn mạnh, lửng thững đi tới, khi ánh mắt sâu thẫm nhìn quét bốn phía, gần như tất cả võ giả ở hiện trường đều cảm thấy tâm thần chấn động, không tự kiềm chế được.
Mặc dù có cường giả cấp Chiến Tướng, đáy lòng cũng vô cùng khiếp sợ, yên lặng cảm thán về sự bất phàm và mạnh mẽ của thanh niên này!
Người này rõ ràng chính là Vương Đằng đi cùng đám người Chu Huyền Vũ đến tham gia tiệc tối!
“Chu Thượng tướng! Tiếu Trung tướng! Vương Thiếu tướng!” Vài sĩ quan cấp tá của quân đội phụ trách tiệc tối đêm nay vội vàng tiến lên, cung kính nghênh đón.
“Vất vả rồi!” Chu Huyền Vũ và Tiếu Nam Phong ngựa quen đường cũ, gật đầu với bọn họ nói.
Vương Đằng biết lắng nghe, cũng gật đầu với bọn họ.
“Không vất vả!” Vài sĩ quan cấp tá thụ sủng nhược kinh, đi trước dẫn đường.
“Các ngươi dẫn Vương Đằng đi dạo khắp nơi, chúng ta thì không cần quan tâm.” Chu Huyền Vũ khoát tay, nói một câu rồi đi mất cùng Tiếu Nam Phong.
Bọn họ nhanh chóng dung nhập đám người bốn phía, lập tức có người quen biết bắt chuyện với bọn họ.
“....” Vương Đằng nhìn thấy hai người này bỏ mình lại, lập tức cạn lời một lát.
Các ngươi làm như vậy thật sự được sao?
Bỏ lại chiến hữu từng kề vai chiến đấu, mình đi tiêu dao vui vẻ, còn có chút lòng thông cảm không.
“Vương Thiếu tướng, mời đi theo chúng ta, chúng ta giới thiệu cho ngươi vài vị khách quan trọng.” Vài tên sĩ quan cấp tá nói.
Vương Đằng cảm thấy rất đau đầu.
Nhưng người đến bữa tiệc không ít, mà hắn lại xem như nhân vật chính của đêm nay, về tình, về lý, cũng phải xã giao một hồi.
Tuy rằng Vương Đằng cảm thấy nhàm chán, nhưng cũng không thể trực tiếp rời khỏi, đành phải nước chảy bèo trôi.
“Các ngươi cứ làm việc của mình đi, để một người đi với ta là được rồi.” Vương Đằng nhận mệnh, nói.
Vài sĩ quan cấp tá cũng không cưỡng cầu, cuối cùng để lại một nữ sĩ quan cấp tá, trông khoảng hai mươi tuổi.
Nàng dẫn Vương Đằng đến trước mặt một ông lão tương đối gần đó, nói: “Vị này chính là ông cụ Tôn, Tôn Thiên Hoa, tộc trưởng của Tôn gia Hạ Đô, Tôn gia là gia tộc võ đạo nổi tiếng đã lâu, trong nhà tồn tại nhiều vị võ giả cấp Chiến Tướng!”
Người đứng đầu của không ít gia tộc bốn phía nhìn thấy bị Tôn Thiên Hoa rút mất vị trí đầu tiên, lập tức hâm mộ không thôi.
Vương Đằng chuẩn bị làm người công cụ, gật đầu với đối phương, khách sáo hai câu đã muốn chuồn mất.
Nhưng hình như đối phương cũng không muốn cho hắn như ý nguyện.
“Vương Thiếu tướng, nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn hẳn nghe danh, quả thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, khí độ phi phàm, không hổ danh một thế hệ thiên kiêu….” Tôn Thiên Hoa nụ cười đầy mặt, nhiệt tình không chịu nổi, suýt nữa muốn cầm tay Vương Đằng, trò chuyện suốt đêm.
“Ngươi khách sáo!” Vương Đằng thầm nghĩ ông cụ này thật biết nói chuyện.
Nhìn xem câu này, nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn hẳn nghe danh, có bao nhiêu trình độ, có bấy nhiêu văn hóa, có bấy nhiêu nội hàm!
Hắn thích loại người vừa khách sáo lại miệng ngọt!
Xem ra, bữa tiệc tối này cũng không nhàm chán như vậy.
Nữ sĩ quan cấp tá dẫn Vương Đằng đến gặp một vị khách tiếp theo.
“Vị này chính là tổng đốc Lý của Kim Lân, lần này đặc biệt đến đây để chúc mừng ngươi.”
“Cảm ơn tổng đốc Lý!” Vương Đằng gật đầu nói.
“Tên lão Giang đó thật sự may mắn, lại nuôi dạy ra chân long như ngươi ở Đông Hải, ta không bằng hắn!” Tổng đốc Lý thân hình cao lớn, khí chất bất phàm, lắc đầu cười nói.
“Vị này chính là bộ trưởng Khúc, Khúc Lương Dung, bộ trưởng bộ Giáo dục!” Nữ sĩ quan cấp tá lại dẫn Vương Đằng đến trước mặt một người đàn ông hơi mập lùn, giới thiệu nói.
“Bộ trưởng Khúc!” Ánh mắt Vương Đằng kinh ngạc, vội vàng nói cảm ơn.
Vị này là nhân vật cấp đại lão của bộ Giáo dục, có thể nói học sinh đại học võ đạo khắp nơi trong cả nước đều là môn sinh của hắn.
“Tốt! Tốt! Tốt! Quả nhiên là nhân trung long phượng!” Khúc Lương Dung vô cùng vui sướng, thân thiết vỗ tay Vương Đằng, nói liên tục ba chữ tốt.
“Bộ trưởng Khúc quá khen.” Vương Đằng cười nói.
“Không phải là quá khen, thiên phú của ngươi, duy nhất đương thời!” Khúc Lương Dung tán thưởng nói.
“Ngươi lại khen ta, chỉ e Địa tinh cũng sắp không thể chứa được ta rồi.” Vương Đằng trêu ghẹo nói.
“Ha ha ha….” Khúc Lương Dung cười lớn, dùng tay chỉ hắn, xua tay nói: “Đi đi, đi đi, còn có rất nhiều người chờ ngươi, đừng ở đây xảo quyệt với ta.”
“Vậy ta chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.” Vương Đằng mỉm cười, đi theo nữ sĩ quan cấp tá đi đến vị khách tiếp theo.
Không bao lâu bọn họ đi đến trước mặt một lão già, hắn ngồi một mình ở trong góc, không ít người ở bốn phía muốn đi lên bắt chuyện, nhưng nhìn thấy xung quanh hắn không có ai, dường như hiểu được điều gì, không dám tiến lên quấy rầy.
Hình như nữ sĩ quan cấp tá cũng cực kỳ tôn kính lão già này, hơi hành lễ với hắn, sau đó mới trịnh trọng giới thiệu: “Vị này chính là hiệu trưởng của Đại học số 1…. lão tiên sinh Dư Tu Hiền!”
Lúc này, hắn không khỏi nhớ tới cảnh đăng ký thi đại học lúc đầu.
Lúc đầu, giáo viên triệu tập dự thi của Đại học số 1 từng nói, hiệu trưởng của Đại học số 1 rất muốn gặp hắn, nói giáo viên của Đại học số 1 nhất định phải dẫn hắn về Đại học số 1.
Cách nói như vậy, hiện tại không biết là thật hay là giả.
Nhưng Vương Đằng quả thật ấn tượng sâu sắc với ông già này.
Dư Tu Hiền nhìn Vương Đằng, vui mừng hiền hoà giống như nhìn thấy vãn bối nhà mình trưởng thành, cười nói: “Lúc trước ta cảm thấy ngươi không tầm thường, đáng tiếc cuối cùng ngươi vẫn lựa chọn trường Quân đội Hoàng Hải, nhưng có thể đi đến bước hôm nay, ta cũng rất vui mừng thay ngươi.”
“Với tuổi tác như vậy đã đi đến bước này, thiên phú đương nhiên quan trọng, nhưng ngươi nhất định cũng trải qua không ít khổ. Nước Hạ có ngươi, tương lai có ngươi, những bộ xương già như chúng ta cũng có thể yên tâm rồi.”
Vương Đằng ngơ ngác cả người, từ trong lời nói của ông cụ này, hắn cảm nhận được một cảm xúc khác biệt, cùng với một loại tình yêu to lớn sâu nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận