Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 621: Nhân loại, ngươi đang tìm phân!

Ầm!
Loài Hắc Ám tộc Cự Ma muốn buông tay cũng đã không kịp, một thân thể cực lớn bị nện xuống đất, chỉ còn lại có nửa người còn ở bên ngoài.
Cả người nó đau nhức kịch liệt, lập tức buông lỏng Lang Nha bổng nắm chặt trong tay ra, trong miệng điên cuồng hét lên.
“Ta muốn giết ngươi!”
Loài Hắc Ám tộc Cự Ma vừa gào thét, vừa giãy giụa muốn leo ra từ trong đất.
Đáng tiếc Vương Đằng cũng không cho nó cơ hội này, xoay Lang Nha bổng lấy được, lần nữa vung mạnh tay, đập xuống.
Rầm rầm rầm!
Từng tiếng vang nặng nề truyền ra.
Lang Nha bổng hung hăng nện xuống trên đầu loài Hắc Ám tộc Cự Ma, làm cả người nó không ngừng lún sâu xuống đất.
Cơ thể to lớn của loài Hắc Ám tộc Cự Ma từng tấc lún sâu xuống đất, cuối cùng chỉ còn lại có một cái đầu lộ ra bên ngoài.
Vương Đằng nhìn kiệt tác của mình, hài lòng gật đầu, ném đi Lang Nha bổng trong tay, phủi tay, sau đó nhìn bong bóng thuộc tính xung quanh.
Soạt!
Nhưng loài Hắc Ám bốn phía đều tưởng rằng đang nhìn bọn nó, lập tức lui ra xa mười mấy mét.
Cho nên xung quanh Vương Đằng lập tức tạo thành một khu trống rỗng.
Ngay cả võ giả nhân loại cũng đều là cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, sôi nổi nuốt nước bọt, nhìn Vương Đằng giống như đang nhìn một con quái vật hình người.
Loài Hắc Ám tộc Cự Ma lấy nổi danh với sức mạnh lại bị một người thanh niên nhân loại nện thẳng vào trong đất.
Nói ra, ai dám tin?
Lấy việc này đi khoác lác cũng không thể tin được!
Vương Đằng cũng mặc kệ ánh mắt mọi người, niệm lực tinh thần quét qua, lập tức gom tới vô số bong bóng thuộc tính.
Một vài bong bóng thuộc tính lớn rơi xuống lúc vết nứt không gian hình thành đều bị hắn nhặt, bởi vì thời gian không dài, những bong bóng thuộc tính kia còn chưa biến mất, nếu không thì Vương Đằng đã sớm đứng ngồi không yên.
Những bong bóng thuộc tính không gian này mới là thứ quan trọng nhất!
Trong lúc thu hoạch lớn, Vương Đằng cũng không nhìn kỹ, ánh mắt đảo qua, thấy được một con loài Hắc Ám cấp Chiến Binh thất tinh đang chiến đấu với hai võ giả nhân loại, lập tức lao qua.
Trên bầu trời, hai võ giả nhân loại dưới sự công kích của một con loài Hắc Ám Huyết tộc, liên tục bại lui, mơ hồ rơi vào thế bất lợi.
Vương Đằng thấy cảnh này, tự nhiên có chút kinh ngạc, trực tiếp bay thẳng lên trời, gấp rút tiếp viện cho hai võ giả nhân loại.
Theo hắn thấy, hai võ giả nhân loại này hiển nhiên không phải đối thủ của con loài Hắc Ám Huyết tộc kia, lại tiếp tục đánh nữa, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ bị đánh chết tại chỗ.
Đây cũng không phải là hắn nói quá, mà là con loài Hắc Ám Huyết tộc kia quả thực rất mạnh, mạnh hơn so với cấp Chiến Binh thất tinh bình thường không chỉ gấp mấy lần.
Hơn nữa nhìn bộ dáng của nó, còn rất trẻ tuổi.
Bất kể là trong chủng tộc nào, bao giờ cũng sẽ tồn tại cá thể dạng có thiên phú cực mạnh như thế này, con loài Hắc Ám Huyết tộc kia hiển nhiên chính là một trong số đó.
Vương Đằng từng đánh bại không ít thiên tài nhân loại, nhưng thiên tài ngoại tộc hắn lại chưa gặp bao giờ, giờ phút này có chút nóng lòng không đợi được, lập tức dự định đánh với đối phương một trận, xem thử thiên tài loài Hắc Ám Huyết tộc rốt cuộc là người tài năng thế nào.
Hơn nữa nếu có thể đánh chết ba, bốn, năm sáu thiên tài trong loài Hắc Ám, đối với nhân loại mà nói, đó cũng chuyện tốt công đức vô lượng mà thôi!
Lúc Vương Đằng phóng lên không, mặc dù con loài Hắc Ám Huyết tộc kia đang chiếm ưu thế, nhưng hai võ giả nhân loại cũng không phải không có chút sức phản kháng nào, hai bên có qua có lại, tình hình chiến đấu tương đối kịch liệt.
Con loài Hắc Ám Huyết tộc kia cầm trong tay hai thanh cốt nhận màu máu, hình thành công kích kín không kẽ hở.
Mà hai võ giả nhân loại, một người cầm trường thương, mũi thương loé ra từng ánh lạnh, một người khác tay cầm chiến kiếm, bất thình lình chém ra một ánh kiếm lớn màu lam.
Rầm rầm rầm!
Nguyên lực hai bên va chạm trên bầu trời, một đen một xanh một lam, ba ánh sáng nguyên lực hoàn toàn khác biệt giao nhau, ăn mòn, sau đó tan rã…
Hai võ giả nhân loại bị sóng xung kích trong trận nổ mãnh liệt này đánh bay ra mười mấy mét, bóng dáng vừa dừng lại, đồng tử bỗng nhiên co lại, một tàn ảnh như tia chớp đỏ ngòm trực tiếp lao tới, hai thanh cốt nhận màu máu dường như xé ra không gian, phát ra tiếng ma sát chói tai.
Phía trên phủ đầy nguyên lực Hắc Ám đen như mực, giống như bóng tối dần nhiễm vào máu, đẫm máu mà quỷ dị.
Lưỡi dao gió màu đỏ đen mang theo lực lượng cực kỳ cuồng bạo, cắt về phía cổ hai võ giả nhân loại.
Mà hai võ giả kia muốn tránh cũng đã không kịp, trong chiến đấu của võ giả cao giai, chậm một nhịp thì mọi thứ đều chậm, bao gồm cả khoảng cách giữa sống và chết.
“Chết đi!”
Loài Hắc Ám Huyết tộc mắt thấy muốn được tay, khóe miệng lộ ra ý cười dữ tợn, hai mắt lóe ra tia sáng khát máu.
Sắc mặt hai người trắng bệch, muốn tránh ra, cơ thể làm thế nào cũng không theo kịp phản ứng thần kinh.
Ầm!
Bỗng nhiên, một bóng người từ phía dưới mạnh mẽ lao vào chiến trường, chặn lại hai thanh cốt nhận màu máu của loài Hắc Ám Huyết tộc.
Hai võ giả nhân loại thấy một đòn hẳn phải chết này lại bị người khác ngăn cản, may mắn giữ được một mạng, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó phát hiện sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Bọn họ nhìn qua bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt, liếc nhìn nhau, đều nhìn ra lòng còn sợ hãi từ trong mắt đối phương, ngay sau đó vội vàng mở miệng nói: “Cảm ơn đã cứu giúp!”
Vương Đằng nghiêng đầu nhìn xuống một bóng người trong đó, thản nhiên nói: “Nếu ngươi chết rồi, tiền thiếu nợ ta ai trả?”
“???” Tạ Tuyết Nhạn đeo mặt nạ, sau khi nghe được âm thanh quen thuộc, lập tức ngây ra, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên: “Là ngươi!”
“Các ngươi quen biết?” Một võ giả nhân loại khác tự nhiên cũng ngây ra.
“Hiện tại cũng không phải lúc nói chuyện này, chúng ta vẫn nên hợp lực giải quyết con Huyết tộc này.” Tạ Tuyết Nhạn nói.
Dù sao nó cũng hơi kiêng kị với nhân loại trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt, đồng thời dễ dàng đón được công kích của nó này, trước khi chưa làm rõ ràng thực lực của đối phương, tùy tiện công kích cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.
“Ngươi là ai?” Giọng điệu nó có hơi là lạ, nhưng lại là dùng ngôn ngữ nhân loại nói chuyện.
“Ấy yô, lại là một con loài Hắc Ám biết ngôn ngữ nhân loại.” Vương Đằng kinh ngạc nói.
Loài Hắc Ám Huyết tộc nghe ra khinh thường từ trong giọng nói của nhân loại trẻ tuổi ở đối diện này, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Nhân loại, ngươi đang tìm cớt!”
“…” Bản mặt Vương Đằng như bị táo bón.
Lúc con loài Hắc Ám này mặt đầy nghiêm túc nói hắn “tìm cớt”, nội tâm của hắn cực kỳ cạn lời, muốn cười lại cười không nổi.
Thế là hắn phiền muộn nhìn đối phương, nghiêm túc trả lời: “Ta không tìm cớt, thật đó!”
“Phụt!” Tạ Tuyết Nhạn trực tiếp phì cười.
Cái tên dở hơi này rốt cuộc xuất hiện từ chỗ nào, bây giờ cũng không nhìn rõ tình hình thế nào, còn ở chỗ này làm trò hề!
Quan trọng nhất là, hắn còn không có một chút giác ngộ nào.
Quả thật rất tuyệt!
Một võ giả nhân loại khác vẻ mặt tràn đầy cổ quái, ngây người cảm nhận được một tia tựa như vui sướng từ tên ngốc tại nơi chiến trường thảm thiết chém giết người sống kẻ chết này.
“…” Loài Hắc Ám Huyết tộc lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Đằng, là thiên tài Huyết tộc, hắn chưa bao giờ phải chịu cảm giác tức đến nổ người thế này. Nó cảm thấy mình có chút khống chế không nổi xúc động muốn đánh chết tên nhân loại trẻ tuổi trước mặt này.
“Các ngươi mau nhìn cái vẻ mặt như muốn hút máu ta của nó kìa, đáng sợ quá đi hà!” Vương Đằng chỉ vào mặt Leslie, kêu lên với hai người Tạ Tuyết Nhạn.
Tạ Tuyết Nhạn: “…”
Một võ giả nhân loại khác: “…”
Leslie: “…”
Bốn phía có không ít loài Hắc Ám chú ý tới tình huống bên này, trên mặt sôi nổi lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“Nhân loại kia đúng là kẻ không biết không sợ, vậy mà chủ động chọc giận Leslie!”
“Mau nhìn vẻ mặt Leslie, nó hình như tức giận rồi!”
“Chúng ta vẫn nên trốn xa một chút, miễn cho bị lan đến gần…”
Thế là xuất hiện cảnh thế này, đám loài Hắc Ám như bị chó rượt, quang quác kêu to, chạy như điên ra xa.
Thiên tài Huyết tộc Leslie nhìn qua khuôn mặt hết sức thiếu đánh của Vương Đằng, rốt cuộc cũng không chịu được loại khiêu khích này nữa, tức giận vô cùng, điên cuồng hét lên một tiếng, bóng dáng biến mất tại chỗ, ngay sau đó hai ánh dao màu máu từ đỉnh đầu Vương Đằng chém xuống.
“Cẩn thận!” Tạ Tuyết Nhạn và một võ giả nhân loại khác lập tức biến sắc, không hẹn mà cùng lên tiếng kêu lên.
Nhưng Vương Đằng vẫn không tránh không né.
“Xoẹt!”
Trong ánh mắt kinh hãi của hai người Tạ Tuyết Nhạn, hai thanh huyết nhận lập tức chém hắn thành ba đoạn.
“Không, không thể nào!” Mặt Tạ Tuyết Nhạn tràn đầy hoảng sợ, vậy mà trơ mắt nhìn tên kia chết ngay trước mặt mình, mặc dù hắn có chút đáng giận, nhưng cùng là nhân loại, hơn nữa vừa nãy còn cứu mạng nàng, hiện tại cứ thế mà chết đi sao?
“Không đúng!” Võ giả nhân loại khác kinh ngạc nói: “Hắn không chết, tốc độ thật nhanh!”
Lúc huyết nhận trong tay Leslie chém trúng người Vương Đằng, hắn đã nhận ra không đúng, đây không phải là xúc cảm chém trúng thịt người.
Đồng tử nó rụt lại, lập tức lui lại.
Một bên khác, bóng dáng Vương Đằng từ từ hiện ra, vỗ ngực hét lớn: “Wa, ta xém chút nữa là bị chém trúng rồi.”
“Đủ rồi đó!” Tạ Tuyết Nhạn cảm thấy chính mình dù là cùng một bên với Vương Đằng, lúc này cũng nhịn không được muốn điên lên.
Rõ ràng có thể tránh đi rất nhẹ nhàng, nhưng phải tới phút cuối mới phản ứng, hại nàng mất công lo lắng một phen, thương cảm thật vất vả ấp ủ ra hoàn toàn uổng công vô ích rồi.
Còn có kỹ thuật diễn kia, quả thật phóng đại đến mức không người nào có thể đánh giá, còn có thể giả thêm chút hay không cái tên khốn kiếp này?
Thiên tài Huyết tộc Leslie đã không rảnh kiêng dè trò hề của Vương Đằng nữa, nó cảm nhận được uy hiếp cực kỳ nồng đậm từ trên người Vương Đằng.
Loại tình huống này đã thật lâu chưa từng xuất hiện.
Nó ẩn ẩn có chút hưng phấn, không khỏi liếm môi một cái, lộ ra một chiếc răng nanh.
Từ khi nó đánh bại vô số loài Hắc Ám đồng tộc, cũng nhận được danh hiệu thiên tài, dường như không còn được trải nghiệm loại hưng phấn như vậy.
“Cảm giác thật khiến người ta hoài niệm mà!”
Leslie siết chặt cốt nhận màu máu trong tay, hai tay hơi run rẩy, đó cũng không phải là do sợ hãi đưa đến, mà là bởi vì hưng phấn.
“Cứ có cảm giác bị biến thái để mắt tới.” Vương Đằng nhìn thấy ánh mắt của Leslie, không khỏi lẩm bẩm một câu.
Tạ Tuyết Nhạn không khỏi liếc ngang qua Vương Đằng, không biết xấu hổ nói người ta, chính ngươi cũng là kẻ lập dị có được hay không.
“Phùng Sơn, cùng nhau ra tay thôi, may mắn mà có người nào đó, tên kia dường như bị chọc giận rồi.” Nàng nói với võ giả nhân loại bên cạnh.
Võ giả trẻ tuổi được gọi là Phùng Sơn liếc qua Vương Đằng, vẻ mặt nghiêm túc lên, khẽ gật đầu: “Ừm!”
“Ngươi cũng đừng gây rối nữa, nhanh hợp lực giết chết tên Huyết tộc này, còn có không ít loài Hắc Ám chờ bọn ta đi giết đâu, bọn ta cũng không rảnh lãng phí thời gian với ngươi.” Tạ Tuyết Nhạn chăm chú nhìn Leslie, tìm kiếm sơ hở của đối phương, bất cứ lúc nào đều có thể ra tay, đồng thời cũng không quay đầu lại nói với Vương Đằng.
“Các ngươi đi giúp những người khác đi, tên Huyết tộc này cứ giao cho ta là được.” Vương Đằng hơi nghiêm mặt, bình tĩnh nói.
“Ngươi đừng nói đùa, tên Huyết tộc này không phải loài Hắc Ám bình thường, đừng tưởng rằng tốc độ ngươi nhanh thì không xem nó ra gì.” Tạ Tuyết Nhạn trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói.
“Ta không có nói đùa!” Vẻ mặt Vương Đằng dửng dưng, dường như hoàn toàn không để Leslie vào mắt, đồng thời không chút lễ độ nói: “Trước đó các ngươi còn xém chút chết trên tay nó, cho dù cùng nhau ra tay, cũng chỉ biết cản trở mà thôi.”
Vẻ mặt Tạ Tuyết Nhạn xấu hổ, giận dữ nói: “Tên khốn này, chúng ta chỉ là không cẩn thận, ngươi đừng cứ bắt chẹt chuyện này, chúng ta không cần mặt mũi hả?”
“Grào!” Leslie thấy bọn họ vậy mà nhún nhường lẫn nhau, hoàn toàn không để nó vào mắt, lập tức nổi giận gào lên một tiếng, giết qua.
Cốt nhận màu máu đột nhiên xẹt qua giữa không trung, lúc nguyên lực Hắc Ám nồng đậm phun trào còn trộn lẫn mùi máu tanh, cuối cùng ngưng tụ thành một Thập Tự trảm kích màu máu đen!
Huyết Sát Thập Tự trảm!!!
Trảm kích khủng bố chớp mắt đã tới, vẻ mặt hai người Tạ Tuyết Nhạn và Phùng Sơn đại biến, cảm nhận được uy lực kia, lập tức quyết định tạm thời tránh mũi nhọn.
Một đòn này không thể miễn cưỡng đối đầu!
Bóng dáng Tạ Tuyết Nhạn đang trên đường lui nhanh ra sau, chợt thấy Vương Đằng vẫn đứng nguyên ở phía trước, không nhúc nhích, ngây người nhìn Thập Tự trảm kích đang đánh tới.
“Cái tên này muốn chết rồi hả???”
Ý tưởng này vừa mới xuất hiện, một màn tiếp đó khiến nàng không khỏi mở to hai mắt nhìn.
“Thập Tự trảm này không chịu nổi một quyền nghiêm túc của ta đâu!” Vương Đằng tự nói một tiếng, đột nhiên vung quyền đánh ra.
Ầm!
Lực đấm mãnh liệt vô cùng trong phút chốc bộc phát, trong mơ hồ có tiếng vượn hú truyền ra.
Viên Vương quyền!
Thập Tự trảm kích lập tức ngưng lại giữa không trung, ngay sau đó không thể khống chế mà tan vỡ, ít nhất còn có một nửa lực đấm quét qua Leslie.
Leslie như bị sét đánh, sắc mặt lập tức trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, không tự chủ được bay thẳng ra sau.
“Sao có thể như vậy được!!!”
Vẻ mặt nó tràn đầy khó tin, là thiên tài Huyết tộc, thậm chí nó còn sử dụng chiến kỹ rất mạnh của Huyết tộc, vậy mà ngăn không nổi một quyền của tên nhân loại trẻ tuổi này, nói đùa cái gì vậy!
Niềm tin của Leslie nhận phải đả kích trầm trọng, khiến nó không khỏi hoài nghi chính mình có lẽ căn bản không phải thiên tài gì hết.
Vương Đằng không cho nó có cơ hội phản ứng, hắn cũng sẽ không nương tay với loài Hắc Ám, bóng dáng lóe lên xuất hiện trên đầu Leslie, một quyền nện xuống lần nữa, trong ánh mắt hoảng sợ của đối phương, hung hăng đánh vào trên đầu hắn.
Ầm!
Leslie giống như một ngôi sao băng, từ không trung trực tiếp rơi xuống mặt đất, đập ra một cái hố sâu lớn.
Một quyền này gần như đập nát cả đầu nó, đương nhiên khiến nó không có khả năng tiếp tục leo ra từ trong hố.
“…”
Bóng dáng Tạ Tuyết Nhạn và Phùng Sơn đang rút lui kẹt lại giữa không trung, tiến cũng không được lùi cũng không xong, có cảm giác lúng túng không biết để đâu.
Vẻ mặt bọn họ xen lẫn tâm trạng rung động, không thể tưởng tượng nổi, xấu hổ vô cùng, vân vân, vô cùng phức tạp, cứ như vậy ngây ngốc nhìn qua Vương Đằng.
“Tên này mạnh như vậy sao?!!” Tạ Tuyết Nhạn không khỏi tự hỏi trong lòng.
Trước đó, khi Vương Đằng cứu đội bọn họ từ trong bầy sói, cũng không thể hiện ra bao nhiêu thực lực, bởi vậy nàng vẫn không biết Vương Đằng lại mạnh như vậy.
Thiên tài loài Hắc Ám Huyết tộc, một quyền đánh bại, hai quyền đánh chết!
Gọn gàng mà linh hoạt, đơn giản nhưng trực tiếp!
Căn bản là không lãng phí bao nhiêu thời gian.
Khó trách trước đó hắn còn rảnh đùa giỡn loài Hắc Ám Huyết tộc này, thì ra là bởi vì trong lòng hắn có chừng mực, biết đánh chết đối phương sẽ không tốn quá nhiều thời gian.
Mà vừa nãy nàng còn nói muốn hợp lực cùng hắn giết chết tên loài Hắc Ám này, hợp lực của bọn họ thực sự là dư thừa, là cản trở!
Phùng Sơn cũng cảm thấy mặt có chút nóng lên, hắn và Tạ Tuyết Nhạn hợp lực cũng cản không nổi tên loài Hắc Ám này, kết quả Vương Đằng vừa ra tay, loài Hắc Ám này liền chết thẳng cẳng, chênh lệch thật sự có chút quá lớn.
Trước đó Vương Đằng nói không cần bọn họ hỗ trợ, hắn còn cảm thấy Vương Đằng có chút kiêu ngạo, không phân rõ chuyện nặng nhẹ, bây giờ mới biết tên này căn bản chính là quái vật, không thể suy đoán theo lẽ thường.
Loài Hắc Ám xung quanh vốn cho rằng kẻ bị chém giết sẽ là nhân loại trẻ tuổi kia, kết quả dường như hoàn toàn trái lại.
Leslie chết rồi!
Chết dưới nắm đấm của nhân loại trẻ tuổi kia.
Không ít loài Hắc Ám đều thấy được một màn vừa rồi kia, thực sự là một quyền đánh bại, hai quyền đánh chết, nhiều thêm một quyền cũng không, quá hung hãn!
Tên nhân loại trẻ tuổi rốt cuộc là chui ra từ đâu? Thật đáng sợ!
Rất nhiều loài Hắc Ám lo lắng bị Leslie liên luỵ, trước đó đã lui mười mấy mét, hiện tại lại lui ra thêm mấy chục mét, bọn chúng rất thành thật nghe theo lựa chọn trong lòng, rời xa tên nhân loại biến thái kia.
Tồn tại mạnh mẽ như thế, vẫn là giao cho các đại nhân phía trên đi đối phó đi.
Vương Đằng không có tâm tư chú ý đến những loài Hắc Ám thực lực thấp kia, ánh mắt của hắn rơi vào nơi Leslie tử vong, nơi đó có mấy quả bong bóng trong suốt bay lên.
‘Tinh thần x50’
‘Ngộ tính x65’
‘Huyết Sát Thập Tự trảm x1’
‘Nguyên lực Hắc ám x320’

Theo bong bóng thuộc tính dung nhập vào cơ thể hắn, trong đầu Vương Đằng xuất hiện phương pháp tu luyện của Huyết Sát Thập Tự trảm, đây là một chiến kỹ Địa giai cao cấp của Huyết tộc, điều động khí huyết sát, lấy nguyên lực Hắc Ám làm cơ sở, phát ra Thập Tự trảm kích, uy lực tương đối không tầm thường.
Nhặt không một chiến kỹ Địa giai cao cấp hiển nhiên là không xấu, nhưng chiến kỹ của loài Hắc Ám Huyết tộc này hình như bình thường không cần dùng đến là bao!
Vương Đằng sờ cằm âm thầm suy nghĩ, không hiểu sao có chút ghét bỏ.
Huyết Sát Thập Tự trảm không giống Bát Cực Ma tông, một khi sử dụng loại chiến kỹ công kích này sẽ để lộ ra sự tồn tại của nguyên lực Hắc Ám.
Trong khi dầu gì Bát Cực Ma công cũng là một loại công pháp luyện thể, có tác dụng tăng cường sức mạnh và thể chất của cơ thể, nếu không hoàn toàn bùng nổ thì rõ ràng việc sử dụng Bát Cực Ma công chỉ có ma văn đặc trưng vẫn khiến người bình thường khó lòng phát hiện hơn, vả lại Vương Đằng có hệ thống che đậy, kể có là loài Hắc Ám cũng rất khó phát hiện ra điều gì.
Nhưng Vương Đằng nghĩ đến nguyên lý để kích hoạt Huyết Sát Thập Tự trảm, nếu như loại bỏ nguyên lực Hắc Ám mà chỉ sử dụng huyết sát lực và nguyên lực ngũ hành thì liệu có thể thi triển ra được công kích cấp Địa giai hay không?
Sau này có thể thử xem sao.
Tạ Tuyết Nhạn thấy Vương Đằng không nói không rằng, đến cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho nàng thì tâm trạng khá là khó chịu.
Tên khốn kiếp này không nhìn nàng lấy một lần từ đầu tới giờ, chả nhẽ Tạ Tuyết Nhạn nàng khó coi đến thế sao?
À đúng rồi, nàng đang đeo mặt nạ, tên kia không thấy được mặt nàng.
Hừ, lần sau cho hắn được chiêm ngưỡng dung nhan vô song của bổn cô nương, cho hắn sáng mắt ra.
Sau đó, hắn cũng sẽ giống như những gã đàn ông trước kia, trở thành loại bợ đít mất hết liêm sỉ, đến lúc đó mình có thể tha hồ mà khinh bỉ hắn.
Quá là hoàn hảo luôn.
Mà kể ra hôm nay tên khốn này không đeo mặt nạ, trông cũng ra gì phết.
Nàng cứ tưởng với tính cách tệ hại và keo kiệt ấy thì phải xấu hoắc cơ, không ngờ cũng có hai ba phần nhan sắc đấy.
Phi phi, giờ đang ở trên chiến trường, mình đang nghĩ cái quái gì vậy.
Tạ Tuyết Nhạn lắc đầu, có chút chột dạ vu vơ, may mà đang đeo mặt nạ chứ không kiểu gì cũng bị người ta cười cho thối mũi.
Phùng Sơn đứng cách đó không xa, không chú ý đến sự khác thường ngắn ngủi ấy của nàng, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào bóng dáng Vương Đằng, cùng là cấp Chiến Binh thất tinh mà vì sao khoảng cách giữa họ lại lớn đến thế, thật khiến người ta không cam tâm!
Nhưng thấy Vương Đằng không để ý đến mình thì trong lòng Phùng Sơn không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.
Nếu lúc này mà bị Vương Đằng chế giễu thêm hai câu nữa thì chắc hắn sẽ lúng túng lắm.
Vương Đằng không biết tâm lý phức tạp của hắn, nếu biết thì kiểu gì cũng cười nhạo Phùng Sơn suy nghĩ linh tinh, hắn không rảnh để ý một người không quen.
Sau đó, hai người Phùng Sơn và Tạ Tuyết Nhạn không trì hoãn nữa mà lao vào khu vực khác của chiến trường, cùng nhau tìm loài Hắc Ám cấp Chiến Binh thất tinh để tiêu diệt.
...
Vương Đằng bước đi trên không trung, ánh mắt quét khắp mọi nơi trên chiến trường, nhặt đống bong bóng thuộc tính vì giao chiến mà rơi trên chiến trường khiến thực lực của hắn bất giác từ từ tăng lên.
‘Nguyên lực hệ Thổ x25’
‘Nguyên lực Hắc Ám x30’
‘Tinh thần x12’
‘Ngộ tính x20’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x10’
‘Ý thức chiến trường x15’
...
Những bong bóng thuộc tính này chẳng những chứa các loại thuộc tính nguyên lực, mà còn có cả những thuộc tính đặc thù như tinh thần, ngộ tính và ý thức chiến trường.
Đối với Vương Đằng, chúng cũng là con đường để gia tăng thực lực vô cùng quý giá.
Bản thân Vương Đằng cũng không nhàn rỗi, xung quanh không có loài Hắc Ám nào quá mạnh, vậy nên hắn nhắm tới những loài Hắc Ám có thực lực yếu hơn bên dưới.
Đối mặt với loài Hắc Ám, chung quy võ giả nhân loại vẫn có phần bất lợi, bởi vì cho dù biết trước kế hoạch của loài Hắc Ám và chuẩn bị kỹ càng cách mấy, thì khi ra chiến trường, trong mỗi trận chiến đơn lẻ, bên phía nhân loại vẫn thua nhiều hơn thắng.
Vương Đằng cũng phát hiện ra điều đó, ngoài những võ giả nhân loại có chiến lực mạnh hẳn ra thì đa phần những võ giả bình thường không có quá nhiều ưu thế trước loài Hắc Ám, có rất nhiều tình huống phải lấy mạng đổi mạng, xem ai tàn nhẫn hơn ai.
Mà trong võ giả nhân loại thì chưa bao giờ thiếu những vị dũng sĩ không sợ chết.
Vậy nên cảnh tượng khá là thảm khốc!
Vương Đằng đảo mắt khắp chiến trường bên dưới rồi không khỏi nhíu mày.
Tuy hắn rất muốn làm gì đó, nhưng dù thực lực của hắn có mạnh hơn nữa, tốc độ có nhanh hơn nữa, cũng không thể đồng thời cứu giúp tất cả những võ giả nhân loại đang đối mặt với tử vong.
Mà nếu hắn sử dụng chiến kỹ công kích có phạm vi rộng thì cũng không thực tế, bởi nó sẽ gây thương tích cho một số lượng lớn võ giả nhân loại.
Đó cũng là lý do vì sao sau khi sơ tán tất cả mọi người ra khỏi thành phố Tinh Phong, hai đại trận pháp Vạn Lôi Tịch Diệt trận và Ất Mộc Dung Hỏa trận mới được mở lên.
Bởi chỉ nội sức mạnh khủng khiếp của một trận pháp được sử dụng thôi cũng đủ để tạo thành thương vong cho rất nhiều võ giả nhân loại, huống chi đây là hai trận pháp cùng một lúc.
Nhân loại không thể chịu được tổn thất nặng nề như thế.
Suy nghĩ trong đầu Vương Đằng xoay chuyển liên tục, hắn gọi giao diện thuộc tính lên rồi rà nhanh tất cả những năng lực của mình với hy vọng tìm ra một phương pháp có thể sử dụng trong trường hợp này.
Hắn nhanh chóng lướt qua chúng, kết quả là chẳng phát hiện được gì.
Hắn lắc đầu, đang định từ bỏ thì ánh mắt bỗng nhiên dán chặt vào dòng thứ hai trên giao diện thuộc tính.
Niệm lực tinh thần!!
Ôi chó chết thật, hắn ngáo mất rồi, một chiêu sát thủ như thế mà không nghĩ ra.
Niệm lực tinh thần chính là sức mạnh vô hình, chẳng những có thể phối hợp với phù văn lực để tạo nên công kích nguyên lực, mà còn có thể tạo nên công kích vật lý đơn giản nhất nữa!
Hơn nữa, lấy tinh thần lực đạt tới cấp Vương cảnh của hắn hiện giờ, niệm lực tinh thần mà hắn có thể vận dụng chắc chắn không thể coi thường, phạm vi phóng ra cũng sẽ rất lớn, hoàn toàn có thể bao phủ một lượng lớn loài Hắc Ám.
Nghĩ đến phương pháp này, trong lòng Vương Đằng có chút phấn khích khó giải thích, như thể bắt gặp chuyện gì hay ho lắm.
Ánh mắt hắn lóe lên, tìm một khu vực có đông đúc loài Hắc Ám, niệm lực tinh thần ồ ạt tuôn ra khỏi ấn đường, tỏa ra thành một vòng tròn lấy hắn làm trung tâm.
Trong lúc vô thanh vô tức, một luồng sức mạnh vô hình giống như những chiếc xúc tu trong suốt duỗi dài ra, quấn lấy từng loài Hắc Ám.
Lực công kích của niệm lực tinh thần hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân người sử dụng, khi Vương Đằng dùng nó để nhặt bong bóng thuộc tính, nó không gây ra sát thương nên không bị ai phát hiện.
Nhưng một khi Vương Đằng đã muốn giết người, niệm lực tinh thần sẽ biến thành trợ thủ đắc lực nhất, nhe nanh múa vuốt với kẻ thù.
Trên chiến trường, vô số loài Hắc Ám đang hăng say chém giết với võ giả nhân loại thì đột nhiên, các đòn tấn công của chúng khựng lại…
“??”
Đối với một võ giả nhân loại có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, chỉ chậm một giây thôi cũng đủ để xoay chuyển hoàn toàn cục diện trận đấu.
Tuy rằng võ giả nhân loại không biết chuyện gì, rõ ràng đang trong tình thế sắp tử vong thì loài Hắc Ám đột nhiên rùng mình, sau đó trơ ra như máy móc bị sập nguồn, nhưng cơ hội ngay trước mắt, ai ngu gì bỏ qua, thế là ai cũng nắm bắt sơ hở trong nháy mắt ấy để vung đao chém chết loài Hắc Ám trước mặt.
Từng đao từng đao, sạch sẽ và bén ngọt!
Vung tay chém xuống, vung tay chém xuống, một đao đủ để lấy mạng loài Hắc Ám.
Tuy nhiên, vẫn có một số loài Hắc Ám có thực lực tương đối mạnh và ý thức chiến đấu dày dặn, sau khi bị niệm lực tinh thần của Vương Đằng bao vây, chúng đã bộc phát toàn bộ nguyên lực, liều mạng giãy ra trước khi bị võ giả nhân loại công kích.
Chúng nó đều tỏ ra hoảng sợ, nỗi sợ hãi đó hiện rõ trên khuôn mặt.
Những loài Hắc Ám may mắn thoát chết đều tỏ ra kinh hoàng, chúng vội vàng vùng ra, chớp mắt vừa rồi quá đỗi kỳ dị, trước khi biết rõ đó là gì thì tốt hơn hết là tránh xa.
Những võ giả nhân loại đang chiến đấu với chúng cũng sửng sốt, gương mặt lộ ra vẻ ảo não cùng cực.
Sao không nhanh tay thêm một chút!
Nếu nhanh hơn chút nữa thôi là chém chết được loài Hắc Ám trước mặt này rồi.
Bỏ lỡ khoảnh khắc ngưng đọng ấy thật là tiếc vãi.
Nom những người khác tận dụng được cơ hội đó để tiêu diệt loài Hắc Ám, mỗi một sinh vật loài Hắc Ám đều là một phần công trạng, họ cảm thấy như mình vừa vứt đi cả trăm triệu.
Nhưng đúng lúc này, loài Hắc Ám đang rút lui đột nhiên lại ‘sập nguồn’!!
“Đậu má!”
Rất nhiều võ giả nhân loại kích động đến nỗi văng tục cả ra, lúc này đây còn ai chần chừ gì nữa, gần như ngay khi hai chữ ‘đậu má’ được thốt lên, họ đã đuổi theo loài Hắc Ám trước mắt để vung đao chém xuống.
“Ta chém!”
Pặc!
Đao hạ xuống, loài Hắc Ám mất mạng!
Chỉ đơn giản thế thôi, đơn giản đến nỗi khiến những chiến sĩ nhân loại dày dặn kinh nghiệm chiến đấu cũng phải cảm thấy khó tin.
Vậy là xong?
Họ sửng sốt, trên khuôn mặt không biết nên biểu lộ cảm xúc gì.
Bên trên không trung, Vương Đằng chứng kiến toàn bộ, khuôn mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười xấu xa, cứ để họ kinh ngạc đi.
Còn hắn thì bắt đầu có chút hưởng thụ cảm giác này, cảm giác như mình đang kiểm soát toàn bộ chiến trường!
Trong lòng rạo rực xốn xang!
Sau đó, hắn xoay người rời đi, nhắm đến một khu vực kế tiếp.
Còn rất nhiều loài Hắc Ám đang đợi hắn lâm hạnh mà.
Một lát sau, tình huống tương tự cũng xảy ra với loài Hắc Ám ở khu vực khác, chúng bị đơ ra mà chẳng biết vì sao, sau đó bị chém chết tại chỗ, cực kỳ thê thảm.
Mà Vương Đằng thì bởi vì tinh thần lực bị tiêu hao quá độ mà mặt mày tái nhợt, nhưng hắn nhặt lại được không ít bong bóng thuộc tính, trong đó thuộc tính tinh thần giúp tinh thần lực của hắn được bổ sung, dần dần khôi phục lại.
Lúc này, bên phía nhân loại đang sa vào thế thắng lợi mà không biết lý do vì sao.
Tuy võ giả nhân loại không biết rốt cuộc làm sao lại như thế, nhưng họ nhận ra một điểm tương đồng.
Đó là ở mỗi khu vực xuất hiện loài Hắc Ám bị sập nguồn thì tình cờ là Vương Đằng đang ở gần đó.
Mà mỗi lần hắn đổi vị trí, tình huống ấy cũng sẽ đổi theo.
Chỉ cần không phải hạng dốt nát thì đều nhận ra chuyện này chắc chắn có liên quan tới hắn!
Vương Đằng cũng không định giấu giếm mọi người.
Việc này không giấu được khỏi người có con mắt tinh tường.
Một khi đã sử dụng niệm lực tinh thần, hắn không có ý định tiếp tục che dấu thêm nữa.
Huống hồ, vừa có thể cứu được nhiều người vừa có thể giáng cho loài Hắc Ám một đòn, thì kể có bại lộ cũng chẳng có gì to tát.
Mà cũng không phải ai cũng có thể nhìn thấy hắn có niệm lực tinh thần, niệm lực tinh thần vốn là một khả năng thiên bẩm cực kỳ hiếm có, không nhiều người biết về nó.
Dưới sự trợ giúp của Vương Đằng, quân đoàn Hắc Tước trải qua một cuộc tàn sát vô cùng nhẹ nhõm, lúc này đám người Ngưu Lê đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn Vương Đằng ở trên không trung.
“Gã này đã làm cái gì mà có thể khiến loài Hắc Ám bị đơ ra như thế nhỉ?” Khổng Lê không khỏi hỏi thành lời.
“Ai biết, hắn luôn khiến mọi người ngạc nhiên mà.” Ngưu Lê lắc đầu, cười khổ.
Vũ Văn Hiên thì đầy vẻ phức tạp, cảm thấy nghẹn uất không yên.
Hắn vẫn canh cánh về việc xảy ra khi Vương Đằng nhập ngũ và luôn muốn tìm cơ hội để so tài với Vương Đằng.
Nhưng Vương Đằng chưa bao giờ cho hắn cơ hội này, lần nào cũng áp đảo hắn bằng những cách thức khác nhau.
Ví như sự kiện ‘sập nguồn’ hiện giờ, dù sao hắn cũng không thể làm được.
Vậy mà Vương Đằng lại làm được, còn giúp mọi người giết được rất nhiều loài Hắc Ám.
Không so sánh sẽ không đau thương, Vương Đằng càng xuất sắc, hắn càng buồn bực.
Phía bên kia, Tạ Tuyết Nhạn và Phùng Sơn cũng chú ý đến tình huống bên này, cả hai cùng lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Vương Đằng đầy khó tin.
Một cá nhân ảnh hưởng đến tình hình chiến sự của cả một khu vực, nghĩ thôi đã thấy phi khoa học rồi!
Trong lòng họ đều chấn động khôn nguôi, nhưng dù nghĩ cách mấy cũng không rõ Vương Đằng đã sử dụng phương pháp nào để làm được điều đó.
...
Võ giả nhân loại có thể nhận ra là do Vương Đằng gây nên thì loài Hắc Ám cũng tự khắc tìm ra Vương Đằng là đầu sỏ của vụ việc.
Luôn tồn tại loài Hắc Ám cao cấp có trí tuệ, bất kể là Huyết tộc, tộc Cự Ma hay Ma tộc đầu dê... tất cả đều không đếm xỉa gì đến vấn đề thể diện, sau khi nhìn thấy Vương Đằng, chúng sẽ lập tức bỏ chạy về phía ngược lại với Vương Đằng mà không một chút đắn đo.
Nhân loại này còn giống quỷ hơn cả chúng nó!
Đi tới đâu là loài Hắc Ám chết tới đó.
Ai mà chịu cho nổi.
Thế nhưng niệm lực tinh thần của Vương Đằng luôn nhanh hơn chúng, trước khi chúng kịp bỏ chạy xa thì đã quấn lấy hai chân của chúng rồi.
Niệm lực tinh thần co lại, hai chân của chúng liền díu vào nhau, cơ thể cũng ngã chúi về trước theo quán tính…
Ngã cái sấp mặt luôn!
Chậc, còn ngã rất chi là dễ thương!
Võ giả nhân loại xung quanh tuy mang vẻ mặt kỳ cục, nhưng lại không hề đắn đo chớp lấy thời cơ nhanh chóng nhảy lên lưng loài Hắc Ám, lưỡi dao sắc bén trong tay cũng đâm sâu vào gáy chúng.
Trắng, đỏ, xanh văng ra đầy đất!
“Chạy!”
“Chạy mau, đó là một con quỷ!”
Những loài Hắc Ám ở xa hơn thì liên mồm kêu lên, không đợi Vương Đằng đến gần đã chạy vắt chân lên cổ.
Một số ít loài Hắc Ám mạnh hơn thì giận dữ gào thét về phía Vương Đằng:
“Ngăn hắn lại!”
“Giết chết nhân loại kia!”
“Kẻ nào dám bỏ chạy giữa chừng, giết không tha!!!”
Loài Hắc Ám phân chia cấp bậc rõ ràng, mệnh lệnh của cường giả, loài Hắc Ám cấp thấp không dám trái lời, nhưng sự đáng sợ của Vương Đằng cũng khiến chúng e dè không thôi, nhất thời rơi vào thế lưỡng nan.
Những cường giả loài Hắc Ám cấp Chiến Binh bát tinh và cửu tinh đang bị cường giả nhân loại giữ chân, không thể tự thoát thân, chỉ có thể ra lệnh lần nữa:
“Sắc mặt của hắn đã tái mét rồi, chắc chắn là sử dụng bí pháp tiêu hao quá nhiều, giờ đã suy kiệt rồi, đây là thời cơ thích hợp nhất để giết hắn!”
“Ai giết được nhân loại kia, lập tức thăng ba cấp, thưởng nguyên thạch hắc ám!”
Vương Đằng nhướng mày, thầm nghĩ sinh vật loài Hắc Ám này sử dụng chiêu vừa đấm vừa xoa đến là nhuần nhuyễn.
Hắn vốn đang định bổ sung tinh thần lực, nhưng giờ đột nhiên cảm thấy có thể từ từ đã.
Rất nhiều loài Hắc Ám nghe thấy vậy thì đều ngoái ra nhìn Vương Đằng, thấy sắc mặt hắn tái xanh như tàu lá và thân thể như bị đào rỗng, thì chợt thay đổi ý định.
Cộng thêm niềm kích động khi được thăng chức và nguyên thạch hắc ám, rốt cuộc cũng có con dũng cảm lao về phía Vương Đằng.
Đám người Khổng Lê cũng biến sắc, dáng vẻ hiện tại của Vương Đằng cực kỳ giống như bị hao tổn sức lực, làm sao có thể chống chịu được sự công kích loài Hắc Ám, thế là cả bọn lập tức xông về phía Vương Đằng giúp hắn ngăn cản sự tấn công của loài Hắc Ám.
Cùng lúc đó, những võ giả nhân loại khác cũng phừng phừng tức giận.
Vương Đằng trợ giúp phe nhân loại tiêu diệt biết bao loài Hắc Ám, cống hiến lớn lao như thế, nếu họ để một nhân loại anh hùng như vậy bị loài Hắc Ám giết chết thì chẳng phải rất có lỗi với hắn hay sao.
Họ tuyệt đối không thể tha thứ nếu chuyện ấy xảy ra.
Thế là không ít võ giả nhân loại hùng hổ xông về phía này.
Có không ít loài Hắc Ám lao đến giết Vương Đằng, nhưng đa số bị Khổng Lê và các võ giả nhân loại đuổi kịp, bằng một thế tấn công mạnh mẽ đập chúng ra bã!
Song vẫn có hai sinh vật loài Hắc Ám tới được chỗ Vương Đằng, vốn dĩ chúng không cách xa, lại có tốc độ nhanh nên thoát khỏi sự bao vây của nhóm người Khổng Lê.
Đó là hai con Ma tộc đầu dê thuộc loài Hắc Ám, đôi cánh đang đập hộc tốc trên lưng chúng, tốc độ nhanh đến kinh người.
Chúng cầm trong tay một loại vũ khí có hình dáng như lưỡi hái cỡ lớn, vung lên mang theo nguyên lực Hắc Ám, thân hình chúng hãy còn cách xa mà lưỡi hái khủng bố đã đến đỉnh đầu Vương Đằng.
Đám người Khổng Lê tái xanh mặt mũi, chỉ muốn bắt hai sinh vật loài Hắc Ám kia và chặt chém chúng thành trăm mảnh ngay lập tức.
Nhưng đúng lúc này, Vương Đằng bỗng nhiên ngẩng đầu, tung ra một quyền, sức mạnh khổng lồ của một quyền này bạo phát khiến hai lưỡi liềm hắc ám lập tức bị vỡ tung.
“...”
Hai con Ma tộc đầu dê hãi hùng, gồng cánh, dừng lại giữa không trung.
Bỏ mẹ rồi!
Sức cùng lực kiệt cái beep ấy!
Một quyền đánh tan đòn tấn công của chúng mà bảo là sức cùng lực kiệt à, giỡn mặt à nha?
Ánh mắt Vương Đằng dừng trên hai sinh vật loài Hắc Ám, cấp Chiến Binh lục tinh!
Khá lắm, to gan đấy!
Khóe môi hắn để lộ ra một tia cười lạnh, ngoắc ngón tay về phía hai sinh vật loài Hắc Ám.
Đến đây tiếp tục nào!
Hai con Ma tộc đầu dê như được thấy nụ cười của loài ma quỷ, tóc tai chúng dựng ngược, cảm giác sởn tóc gáy.
Giây tiếp theo… quay đầu, xoay người, bỏ chạy thục mạng!
Trơn tru không một động tác thừa.
“...”
Khóe môi Vương Đằng giật giật, lắc mình xuất hiện phía sau hai sinh vật loài Hắc Ám, trong tay xuất hiện một viên gạch, đập liên tục hai cái.
Bốp! Bốp!
Viên gạch đập mạnh vào đầu hai sinh vật loài Hắc Ám Ma tộc đầu dê.
Hai sinh vật loài Hắc Ám cảm thấy một lực lớn từ trên đỉnh đầu truyền xuống, đau điếng người, thân thể chúng không tự chủ được ngã sấp xuống đất.
Rầm!
Chúng bị đập sấp mặt, trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối thì trong đầu chúng chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Đại lão hại ta rồi!!!
Hai sinh vật loài Hắc Ám Ma tộc đầu dê mang theo nỗi oán hận sâu sắc trở về với vòng tay của hắc ám.
Vương Đằng nhìn về mặt đất, chỉ thấy cơ thể của chúng bị lún hẳn xuống đất, chỉ chừa lại cái đầu là lộ ra bên ngoài.
Trên đỉnh đầu lơ thơ một nhúm lông, trông giống hệt như hai con thực vật quỷ mọc ra từ lòng đất!
Mọi người lúc này mới kịp phản ứng, sắc mặt run rẩy nhìn loài Hắc Ám bị đập lún xuống đất, lại quay sang nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Vương Đằng.
Rốt cuộc ai mới là phía bị bắt nạt vậy??
Đám người Khổng Lê đầy nghi ngờ đánh giá sắc mặt hắn, người này kiệt sức thật đấy hả? Không phải để lừa người ta đó chứ?
“Khụ khụ!” Lúc này, Vương Đằng ho khan một cái, mặt mày càng thêm tái mét, giống như một chiêu vừa rồi đã tiêu hao toàn bộ sức lực cuối cùng của hắn, và giờ là lúc hắn vô cùng yếu ớt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận