Võ Đạo Toàn Thuộc Tín

Chương 826: Ây da, ngươi đánh hỏng đầu ta mất rồi!

Đám người Bạch Đầu Ưng quốc cũng mặc kệ hắn nghĩ thế nào, chuyện Kirihime Kana khiêu chiến Bạch Đầu Ưng quốc đã là sự thật không thể cãi lại.
Nếu không thể cho nước Nghê Hồng một bài học kinh nghiệm sâu sắc, mặt mũi Bạch Đầu Ưng quốc phải đặt ở đâu.
Utor nhìn về phía đám người phía sau, mấy người Quincy, Martha lập tức hiểu ý hắn.
Quincy đứng ra, cười hì hì nói: “Để ta đi, để ta ra chơi đùa với bé loli nước Nghê Hồng này.”
“Cẩn thận chút, đừng để lật thuyền trong mương, dám khiêu chiến chúng ta, võ giả nước Nghê Hồng này không chừng có át chủ bài nào đó.” Utor khẽ gật đầu, nói.
“Yên tâm đi, quốc đảo nhỏ vẫy đuôi mừng chủ phía sau chúng ta, còn có thể dấy lên sóng to gió lớn gì.” Quincy không thèm để nói.
Nói xong lập tức đi xuống khán phòng, đi vào trong đấu trường.
“Ai cho ngươi can đảm dám khiêu chiến chúng ta.” Quincy nhìn qua Kirihime Kana, nở nụ cười lạnh lùng nói.
“Kirihime Kana, xin chỉ giáo!” Kirihime Kana mặt không biểu tình, lạnh nhạt nói.
“…” Quincy đột nhiên có cảm giác bất lực như một quyền đánh vào bông, trên trán nổi gân xanh, quát lớn: “Bớt nhiều lời, hiện tại cho ngươi biết kết cục của kẻ dám khiêu chiến chúng ta.”
Ầm!
Chân hắn đạp đất, sải bước lao nhanh về phía Kirihime Kana, trong tay xuất hiện một chiếc chiến chuỳ, trong nụ cười gằn, vung mạnh tay đập xuống đầu Kirihime Kana.
Một tên đàn ông thật tàn nhẫn!
Tên Quincy này không có lòng thương hương tiếc ngọc chút nào, một chùy này đập xuống, khuôn mặt có xinh đẹp cũng phải biến thành đậu phụ hoa máu.
Vương Đằng sờ cằm, tặc lưỡi không dứt, nói ra: “Tên Quincy này ước chừng là chó độc thân vạn năm!”
Mọi người: “…”
Đám người Đàm Đài Tuyền vạch đen đầy đầu, cảm giác mạch não của Vương Đằng thật là kỳ lạ.
Đây là vấn đề chó độc thân hay không độc thân sao?
Đây rõ ràng là vấn đề đầu có bị đánh vỡ đấy có được không!
Trong lúc mọi người ở đây kinh ngạc trước thủ đoạn độc ác của Quincy, tình hình trong sân lại khiến cho tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn.
Kirihime Kana vậy mà đứng ngây ra tại chỗ, không mảy may để ý đến chiến chuỳ đang giáng xuống đầu mình, hai mắt bình tĩnh nhìn chòng chọc Quincy.
Ngay tiếp sau đó…
Bốp!
Một tiếng giòn tan vang lên, chiếc đầu nhỏ nhắn xinh xắn của Kirihime Kana nổ tung!
Đó là thật sự nổ tung!
Trong phút chốc, mấy thứ đỏ trắng bắn tung toé ra xung quanh.
Hình ảnh kia quá mức chấn động, khiến cho rất nhiều người trực tiếp nôn oẹ ra.
Ngay cả Quincy, người tạo thành tất cả những thứ này cũng là không khỏi ngớ người, nhìn qua chiến chùy trong tay, lại nhìn qua đầu bóng người nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt đã biến mất, đầu không nghĩ được gì.
Này… là chết rồi?
Hắn có chút khó có thể tin, trận đấu này thắng quá đơn giản, quá dứt khoát, hắn còn chưa dùng sức luôn mà!

Võ giả các nước đều xôn xao, đây là đầu tiên xuất hiện tình huống máu tanh thảm thiết như thế trong hội giao lưu, dù là trước kia cũng chưa từng xuất hiện tình huống như vậy.
Bên khán phòng nước Hạ, Chúc Vân Thiều trực tiếp che miệng, ngơ ngác nghẹn ngào: “Chuyện này…”
Mấy người Cơ Tu Minh, Cù Phi cũng đột ngột đứng lên từ chỗ ngồi, sắc mặt nhanh chóng thay đổi nói: “Làm sao có thể!”
“Võ giả nước Nghê Hồng kia chẳng lẽ là đi lên chịu chết sao?” Yến Bác nói.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu thật sự là sự so tài, tại sao ngay cả phản kháng cũng không làm, chẳng lẽ chênh lệch giữa cả hai thật sự lớn như vậy?” Triệu Nguyên Võ mặt đầy nghi ngờ nói.
“Yên tâm, đừng vội, trận đấu vừa mới bắt đầu thôi.” Vương Đằng đột nhiên cười ha ha, nói.
Mấy người không khỏi nhìn về phía Vương Đằng, trận đấu vừa mới bắt đầu? Chẳng lẽ Vương Đằng ngốc rồi à, người đều đã chết, còn đánh thế nào được?
“Có ý gì?” Chúc Vân Thiều khó hiểu hỏi.
“Chỉ là huyễn thuật mà thôi, các ngươi đều bị gạt rồi.” Vương Đằng nói.
“Huyễn thuật?!” Sắc mặt mọi người khẽ biến: “Không thể nào, cho dù là huyễn thuật, sao bọn ta có thể không phát hiện được?”
“Trình độ tinh thần của võ giả nước Nghê Hồng này rất cao, các ngươi bị lừa cũng không kỳ lạ.” Vương Đằng nói, ánh mắt nhìn về phía Kirihime Kana bên dưới có chút kỳ dị.
Niệm lực tinh thần!
Kirihime Kana vậy mà cũng là một tinh thần niệm sư, hơn nữa nàng hiển nhiên có từng học thủ đoạn đặc biệt của tinh thần niệm sư.
Thủ đoạn này người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng làm sao có thể giấu được Vương Đằng.
Mọi người nghe vậy, không khỏi nhìn xuống bên dưới.
Ngay vào lúc này, trên người Kirihime Kana đột nhiên xảy ra biến hóa.
Chiếc đầu bị đập nhão nhoét của nàng rốt cuộc khôi phục lại nguyên trạng lần nữa, giống như là băng cassette tua ngược lại, gom lại toàn bộ những thứ đỏ trắng bắn ra xung quanh.
Ngay sau đó, khuôn mặt bụ bẫm Kirihime Kana lại lần thứ hai xuất hiện trước mặt Quincy.
Quincy giống như gặp quỷ nhìn xem một màn này, thân thể không khỏi lùi về sau một bước.
“Ngươi rốt cuộc là thứ gì?” Vẻ mặt hắn kinh ngạc kêu lên.
Kirihime Kana hơi nghiêng đầu, lạch cạch một tiếng, đầu rơi trên mặt đất, lộc cộc lăn mấy cái tới dưới chân Quincy, con mắt vừa vặn từ dưới nhìn lên xem Quincy, dùng giọng nói bình tĩnh xa thẳm nói:
“Ây ya, ngươi đánh hỏng đầu ta mất rồi!”
“Mẹ nó!”
Quincy nhìn thấy cảnh tượng này, tâm trạng trực tiếp sụp đổ, nhịn không được mà văng tục.
Sau đó hắn đá ra một cước, đá đầu của Kirihime Kana bay ra ngoài.
Bụp!
Cái đầu kia trực tiếp hóa thành một bóng đen, biến mất ở chân trời phía xa, vĩnh viễn không thể tìm được nữa.
Quincy thở hổn hển, hiển nhiên cảnh tượng vừa rồi đã khiến hắn bị dọa sợ không nhẹ, lúc này trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Con mẹ nó!
Một trận đấu đang yên đang lành, tại sao lại biến thành hiện trường kinh khủng như vậy.
Đàn ông cứng rắn đến đâu, cũng sợ những thứ khiến người ta lạnh sống lưng thế này!
“Tại sao ngươi lại đá đầu của ta?” Đúng lúc này, giọng nói yếu ớt kia lại vang lên lần nữa.
Mà lần này trực tiếp vang lên ở bên tai Quincy, hơn nữa hắn còn cảm nhận được lúc giọng nói đó truyền đến, còn kèm theo hô hấp phun ra, khiến tai hắn có chút lạnh buốt.
Cả người Quincy cứng ngắc, hơi quay đầu, sau đó nhìn thấy…Đám người Bạch Đầu Ưng quốc cũng mặc kệ hắn nghĩ thế nào, chuyện Kirihime Kana khiêu chiến Bạch Đầu Ưng quốc đã là sự thật không thể cãi lại.
Nếu không thể cho nước Nghê Hồng một bài học kinh nghiệm sâu sắc, mặt mũi Bạch Đầu Ưng quốc phải đặt ở đâu.
Utor nhìn về phía đám người phía sau, mấy người Quincy, Martha lập tức hiểu ý hắn.
Quincy đứng ra, cười hì hì nói: “Để ta đi, để ta ra chơi đùa với bé loli nước Nghê Hồng này.”
“Cẩn thận chút, đừng để lật thuyền trong mương, dám khiêu chiến chúng ta, võ giả nước Nghê Hồng này không chừng có át chủ bài nào đó.” Utor khẽ gật đầu, nói.
“Yên tâm đi, quốc đảo nhỏ vẫy đuôi mừng chủ phía sau chúng ta, còn có thể dấy lên sóng to gió lớn gì.” Quincy không thèm để nói.
Nói xong lập tức đi xuống khán phòng, đi vào trong đấu trường.
“Ai cho ngươi can đảm dám khiêu chiến chúng ta.” Quincy nhìn qua Kirihime Kana, nở nụ cười lạnh lùng nói.
“Kirihime Kana, xin chỉ giáo!” Kirihime Kana mặt không biểu tình, lạnh nhạt nói.
“…” Quincy đột nhiên có cảm giác bất lực như một quyền đánh vào bông, trên trán nổi gân xanh, quát lớn: “Bớt nhiều lời, hiện tại cho ngươi biết kết cục của kẻ dám khiêu chiến chúng ta.”
Ầm!
Chân hắn đạp đất, sải bước lao nhanh về phía Kirihime Kana, trong tay xuất hiện một chiếc chiến chuỳ, trong nụ cười gằn, vung mạnh tay đập xuống đầu Kirihime Kana.
Một tên đàn ông thật tàn nhẫn!
Tên Quincy này không có lòng thương hương tiếc ngọc chút nào, một chùy này đập xuống, khuôn mặt có xinh đẹp cũng phải biến thành đậu phụ hoa máu.
Vương Đằng sờ cằm, tặc lưỡi không dứt, nói ra: “Tên Quincy này ước chừng là chó độc thân vạn năm!”
Mọi người: “…”
Đám người Đàm Đài Tuyền vạch đen đầy đầu, cảm giác mạch não của Vương Đằng thật là kỳ lạ.
Đây là vấn đề chó độc thân hay không độc thân sao?
Đây rõ ràng là vấn đề đầu có bị đánh vỡ đấy có được không!
Trong lúc mọi người ở đây kinh ngạc trước thủ đoạn độc ác của Quincy, tình hình trong sân lại khiến cho tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn.
Kirihime Kana vậy mà đứng ngây ra tại chỗ, không mảy may để ý đến chiến chuỳ đang giáng xuống đầu mình, hai mắt bình tĩnh nhìn chòng chọc Quincy.
Ngay tiếp sau đó…
Bốp!
Một tiếng giòn tan vang lên, chiếc đầu nhỏ nhắn xinh xắn của Kirihime Kana nổ tung!
Đó là thật sự nổ tung!
Trong phút chốc, mấy thứ đỏ trắng bắn tung toé ra xung quanh.
Hình ảnh kia quá mức chấn động, khiến cho rất nhiều người trực tiếp nôn oẹ ra.
Ngay cả Quincy, người tạo thành tất cả những thứ này cũng là không khỏi ngớ người, nhìn qua chiến chùy trong tay, lại nhìn qua đầu bóng người nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt đã biến mất, đầu không nghĩ được gì.
Này… là chết rồi?
Hắn có chút khó có thể tin, trận đấu này thắng quá đơn giản, quá dứt khoát, hắn còn chưa dùng sức luôn mà!

Võ giả các nước đều xôn xao, đây là đầu tiên xuất hiện tình huống máu tanh thảm thiết như thế trong hội giao lưu, dù là trước kia cũng chưa từng xuất hiện tình huống như vậy.
Bên khán phòng nước Hạ, Chúc Vân Thiều trực tiếp che miệng, ngơ ngác nghẹn ngào: “Chuyện này…”
Mấy người Cơ Tu Minh, Cù Phi cũng đột ngột đứng lên từ chỗ ngồi, sắc mặt nhanh chóng thay đổi nói: “Làm sao có thể!”
“Võ giả nước Nghê Hồng kia chẳng lẽ là đi lên chịu chết sao?” Yến Bác nói.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu thật sự là sự so tài, tại sao ngay cả phản kháng cũng không làm, chẳng lẽ chênh lệch giữa cả hai thật sự lớn như vậy?” Triệu Nguyên Võ mặt đầy nghi ngờ nói.
“Yên tâm, đừng vội, trận đấu vừa mới bắt đầu thôi.” Vương Đằng đột nhiên cười ha ha, nói.
Mấy người không khỏi nhìn về phía Vương Đằng, trận đấu vừa mới bắt đầu? Chẳng lẽ Vương Đằng ngốc rồi à, người đều đã chết, còn đánh thế nào được?
“Có ý gì?” Chúc Vân Thiều khó hiểu hỏi.
“Chỉ là huyễn thuật mà thôi, các ngươi đều bị gạt rồi.” Vương Đằng nói.
“Huyễn thuật?!” Sắc mặt mọi người khẽ biến: “Không thể nào, cho dù là huyễn thuật, sao bọn ta có thể không phát hiện được?”
“Trình độ tinh thần của võ giả nước Nghê Hồng này rất cao, các ngươi bị lừa cũng không kỳ lạ.” Vương Đằng nói, ánh mắt nhìn về phía Kirihime Kana bên dưới có chút kỳ dị.
Niệm lực tinh thần!
Kirihime Kana vậy mà cũng là một tinh thần niệm sư, hơn nữa nàng hiển nhiên có từng học thủ đoạn đặc biệt của tinh thần niệm sư.
Thủ đoạn này người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng làm sao có thể giấu được Vương Đằng.
Mọi người nghe vậy, không khỏi nhìn xuống bên dưới.
Ngay vào lúc này, trên người Kirihime Kana đột nhiên xảy ra biến hóa.
Chiếc đầu bị đập nhão nhoét của nàng rốt cuộc khôi phục lại nguyên trạng lần nữa, giống như là băng cassette tua ngược lại, gom lại toàn bộ những thứ đỏ trắng bắn ra xung quanh.
Ngay sau đó, khuôn mặt bụ bẫm Kirihime Kana lại lần thứ hai xuất hiện trước mặt Quincy.
Quincy giống như gặp quỷ nhìn xem một màn này, thân thể không khỏi lùi về sau một bước.
“Ngươi rốt cuộc là thứ gì?” Vẻ mặt hắn kinh ngạc kêu lên.
Kirihime Kana hơi nghiêng đầu, lạch cạch một tiếng, đầu rơi trên mặt đất, lộc cộc lăn mấy cái tới dưới chân Quincy, con mắt vừa vặn từ dưới nhìn lên xem Quincy, dùng giọng nói bình tĩnh xa thẳm nói:
“Ây ya, ngươi đánh hỏng đầu ta mất rồi!”
“Mẹ nó!”
Quincy nhìn thấy cảnh tượng này, tâm trạng trực tiếp sụp đổ, nhịn không được mà văng tục.
Sau đó hắn đá ra một cước, đá đầu của Kirihime Kana bay ra ngoài.
Bụp!
Cái đầu kia trực tiếp hóa thành một bóng đen, biến mất ở chân trời phía xa, vĩnh viễn không thể tìm được nữa.
Quincy thở hổn hển, hiển nhiên cảnh tượng vừa rồi đã khiến hắn bị dọa sợ không nhẹ, lúc này trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Con mẹ nó!
Một trận đấu đang yên đang lành, tại sao lại biến thành hiện trường kinh khủng như vậy.
Đàn ông cứng rắn đến đâu, cũng sợ những thứ khiến người ta lạnh sống lưng thế này!
“Tại sao ngươi lại đá đầu của ta?” Đúng lúc này, giọng nói yếu ớt kia lại vang lên lần nữa.
Mà lần này trực tiếp vang lên ở bên tai Quincy, hơn nữa hắn còn cảm nhận được lúc giọng nói đó truyền đến, còn kèm theo hô hấp phun ra, khiến tai hắn có chút lạnh buốt.
Cả người Quincy cứng ngắc, hơi quay đầu, sau đó nhìn thấy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận